Đô Thị Thiếu Soái

Chương 440: Người Đồng Sáo

Nhất Khởi Thành Công

09/09/2013

Sở Thiên đang điên cuồng chém cây cối, thanh chiến đao phát ra ánh sáng màu vàng, đao phong mãnh liệt đau nhói bọn Nhiếp Vô Danh ở xa, tuy là lần đầu thấy Thiếu soái mất lý trí, nhưng năng lượng của sự tức giận khiến bất cứ ai thấy cũng không khỏi ngầm kinh hãi, trên đời gần như có rất ít người có thể chống cự lại loại năng lượng này.

Bọn Sa Cầm Tú rõ ràng đã biết nguyên do sự tình, trong lòng hiểu rõ sự đau khổ của Sở Thiên, nhưng thấy sự điên cuồng hiện giờ của hắn, mắt Khả Nhi toát ra sự lo lắng, ngăn không dược nhìn bọn Nhiếp Vô Danh:

- Nếu không thì, chúng ta đi khuyên anh ấy chút? Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.

Khuôn mặt tinh tế của Dương Phi Dương thoáng qua một nụ cười đau khổ, khẽ lắc đầu ngăn cản nói:

- Không cần khuyên anh ấy, giờ chúng ta nói gì cũng vô dụng, loại chuyện như vậy đổi lại là ai thì đều khó chịu, đợi sau khi anh ấy trút hết ra tự nhiên sẽ khôi phục lại bình tĩnh, bằng không anh ấy cũng không đi đến được ngày hôm nay, tôi tin Thiếu soái!

Bọn Phong Vô Tình sau khi suy nghĩ, nhìn nhau gật đầu.

- A!

Sở Thiêm đem hết toàn lực chém ra chiến đao, thân cây trong nháy mắt bị hắn bổ làm hai nửa, sức lực của Sở Thiên cũng tiêu tan, tinh thần khoan khoái, cả người mềm nhũn ngã ra đất nhìn lên trời, lại phất tay ngăn bọn Phong Vô Tình đến thăm hỏi mình.

Nước mắt tràn đầy hốc mắt, sau đó nhẹ nhàng chảy xuống, trong suốt long lanh, Sở Thiên chợt nhớ tới lời của Tô Dung Dung, sở dĩ nhìn lên không trung, là vì không để cho nước mắt chảy xuống, nhưng tại sao hôm nay hốc mắt lại không ngừng được nước mắt đau khổ này?

Sở Thiên không dám nhắm mắt, đầu óc hắn nghĩ đến ánh mắt tin tưởng của Diêu Phong Tử, cho đến lúc chết còn ôm hy vọng đối với mình, hiện giờ hắn mới phát hiện bản thân đối với rất nhiều chuyện có vẻ bất lực, lúc trước chị em Tiêu Gia bị bắt, Diêu Tân Nhu bị thương nặng, bây giờ Diêu Phong Tử lại chết trong tay mình.

Lần đầu hắn cảm thấy lòng tin dao động!

Dương Phi Dương cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đi tới, hít thở sâu xong mở lời:

- Thiếu soái, người chết đã chết rồi, đau khổ cũng được, áy náy cũng vậy, anh cuối cùng vẫn phải đối mặt, anh đã có lỗi với người đã mất rồi, càng không thể phụ lòng với những anh em còn sống!

Sở Thiên ngồi dậy, không nói gì.

Lúc này Minh Nhi đang vội vàng đến bên cnah Sa Cầm Tú, khẽ nói:

- Tiểu thư, bom đã được xử lý hết rồi, binh lính đã lục soát khắp nơi không có kết quả gì, chỉ có bố trí ở khu phòng thủ Sa Thành là trả lời, phát hiện có mấy đám người lạ lần lượt tiến vào trại lính Sa Thành.

Khuôn mặt xinh đẹp của Sa Cầm Tú dâng lên sát khí, không chỉ vì thiếu chút nữa là khiến cô cũng bị giết chết, chủ yếu hơn chính là khiến Sở Thiên đau lòng như thế, đến tim của cô cũng trở nên khó chịu, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Minh Nhi, mang theo cận vệ quân của Sa Gia đi khu phòng thủ Sa Thành, lật nó lên cũng phải tìm cho ra Thiên Kiều cho tôi.

Minh Nhi chần chừ một chút, sau đó gật gật đầu, khi đang chuẩn bị xoay người rời đi, Sở Thiên đột nhiên lên tiếng:

- Đợi chút! Không thể đi, với suy nghĩ tỉ mỉ của Thiên Kiều sao có thể không đoán được chúng ta đến tìm ả? Ả có lẽ đang chờ chúng ta tự tìm đến tận cửa kìa, chúng ta không có bằng chứng lại chưa từng gặp ả, bị Sa Thành giết chết cũng không còn gì để nói.

Trong mắt mọi người lộ ra vẻ vui mừng, không ngờ Sở Thiên mở miệng nói, còn phân tích đúng lúc chứng tỏ hắn đã khôi phục lý trí rồi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Minh Nhi như nhớ ra điều gì, vỗ mạnh đầu nói:

- Đúng rồi, theo trinh thám báo cáo, Sa Thành hôm nay trên danh nghĩa giới nghiêm hội nghị phân chia điều động tám trăm tinh binh, vũ khí nặng nhẹ đều đủ hết, nhưng không ai biết bọn họ giới nghiêm nơi nào, đây có phải là hành động nhằm vào chúng ta không?

Sa Cầm tú hơi suy xét một chút là biết Sở Thiên nói chính xác, vì thế oán hận nói:

- Sẽ có một ngày, tôi khiến đầu của Nặc Đính và Sa Thành rơi xuống đất, chết không có chỗ chôn.

Sở Thiên cơ thể loạng choạng đứng lên, Dương Phi Dương vội tới đỡ hắn, Sở Thiên cũng không từ chối, giọng điệu bình tĩnh nói:

- Nợ máu tất nhiên phải trả bằng máu!

Sau đó nhìn Sa Cầm Tú, khẽ thở dài:



- Cầm Tú, nhờ em án tang cho Diêu Tử Phong thật tốt, lập cho cậu ta một cái bia, anh không có mặt mũi nào nhìn cậu ấy.

Sa Cầm Tú khuôn mặt cũng đau khổ, đáp lại:

- Sở Thiên, yên tâm, em biết phải làm thế nào rồi, đều là do Cầm Tú sơ suất không thể bảo vệ tốt các anh.

Sở Thiên từ từ đi tới, xua tay ngăn Sa Cầm Tú tự trách:

- Cầm Tú, đến anh cũng không áy náy mà chết, em cần gì phải tự trách, không phải chúng ta vô dụng, mà là kẻ địch rất giảo hoạt, từ giờ, chúng ta phải giảo hoạt hơn kẻ địch ngàn lần, hung ác gấp vạn lần.

Rầm rầm rầm.

Từ xa truyền đến âm thanh, lập tức nhìn thấy mười mấy bó háo hoa bay lên, tản mát ra hào quang rực rỡ, pháo hoa là có ý chúc mừng, nhưng ý nghĩa rơi xuống trong lòng Sở Thiên đau như cây kim đâm vào vậy, hết sức khiêu khích hắn vừa mới bình tĩnh lại.

Minh Nhi vừa nhận ra đó là từ hướng phòng thủ của Sa Thành, điện thoại vừa vang lên, lấy ra nghe trong chốc lát liền dập máy, vẻ mặt hơi chần chừ hướng đến Sa Cầm Tú báo cáo:

- Bọn Tướng quân Sa và Nặc Đính đang ở khách sạn Vượng Lai mở tiệc ăn mừng, pháo hoa cũng là do bọn chúng bắn đấy.

Sa Cầm Tú nắm chặt nắm đấm, khớp xường kêu răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nặc Đính cũng quá đáng quá, hận không thể đến bắn chết hết bọn chúng ngay bây giờ.

Sở Thiên đã bình phục tâm tình, hỏi:

- Khách sạn Vượng Lai là nơi nào?

Sa Cầm Tú trả lời nói:

- Đó là khách sạn lớn nhất ở khu phòng thủ Sa Thành, thiết bị hàng đầu, hao phí hai trăm triệu để xây dựng, chuyên dùng để cho cán bộ chính phủ và tội phạm truy nã ở, bọn chúng bỏ tiền ở lại khách sạn Vượng Lai, Sa Thành liền cam đoan sự an toàn cho chúng, nên chưa đến hai năm đã hồi lại vốn rồi.

Sở Thiên mặt lãnh đạm, nói:

- Đó chính là xào huyệt của gã?

Sa Cầm Tú gật gật đầu:

- Có thể nói là như vậy!

Sát khí mạnh mẽ phát ra từ người Sở Thiên, náh mắt hắn bắn ra hàn quang.

Sợ Sở Thiên tức cảnh sinh tình, Sa Cầm Tú để bọn Sở Thiên rời khỏi Trúc Lầu, đi đến trại lính cận vệ quân của Sa gia ở tạm, nơi này có hai trại lính, tòa đông là tám trăm nam binh, tòa tây là hai trăm nữ binh, đều là binh sĩ từ trong lính của Sa gia chọn ra, thuộc loại tinh nhuệ của tinh nhuệ.

Sa Cầm Tú chỉ vào binh lính hét lên từng trận, khẩu khí mang theo tự hào:

- Những người này đều là cô nhi trong chiến tranh bị mất đi gia đình, tuy thể trạng đều không phải là cường tráng nhất nhanh nhẹn nhất, nhưng đối với cha em rất trung thành và tận tâm, vì cha em cho họ cuộc sống, cho bọn họ thấy hy vọng.

- ở Tam Giác Vàng vũ khí đẹp đẽ và bao nhiêu nhân viên cũng khong thể quyết định thắng bại, chỉ trung thành đoàn kết mới có thể dựa vào, nếu không năm đó tàn quân của Quốc Minh Đảng cũng sẽ không thể đánh cho hơn vạn quân chính quy của Lão Quá tan tác, cũng ở Tam Giác Vàng này cắm rễ đâm chồi, vì quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng.

Sở Thiên nhìn bãi huấn luyện của quân Sa gia, hắn đương nhiên nhìn ra được toàn thân cận vệ quân của Sa gia phát ra nhiệt huyết và hy vọng, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Sa Thành dám một mình làm phản, nếu không có cách nào đối phó với những cận vệ quân trung thành, tội phản nghịch của ông ta hoàn toàn là đâm đầu vào chỗ chết.

- Ầm.

Phía xa có binh sĩ đang bạo phá.



Trong lòng Sở Thiên khẽ động, thản nhiên nói:

- Cầm Tú, có thuốc nổ không?

Sa Cầm Tú hơi sửng sốt, lập tức trả lời:

- Đương nhiên là có.

Sở Thiên gật gật đầu, quay đầu nhìn Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình:

- Làm ít đồ đi.

Thời gian qua rất nhanh, ánh tà đã buông xuống, hướng mặt trời mọc, đêm tối đã đến.

Trại lính tòa tây, Minh Nhi vừa mới đem bữa sáng chuẩn bị ổn thỏa, bọn Sở Thiên liền từ trong phòng đi ra, tuy vẻ mặt Sở Thiên còn chút cô đơn, nhưng trên mặt sự kiên nghị tự tin đã khôi phục lại, bọn Phong Vô Tình cũng trở nên trầm mặc rất nhiều, vì trong lòng mọi người đều thêm một phần thù hận.

Nghĩ đến bộ dạng hôm qua Sở Thiên mặt đầy nước mắt, trong lòng Minh Nhi cũng hơi xót xa, lúc trước cứ thấy đàn ông mà rơi lệ là thấy không có tiền đồ chút nào, nhưng sự việc hôm qua lại khiến cô cảm thấy rơi lệ chưa chắc không phải trượng phu, nếu đổi là mình nổ súng, chỉ sợ giờ phút này tinh thần đã thất thường.

Bữa sáng vẫn thịnh soạn như trước, Minh Nhi đã chuẩn bị xong, vào thời điểm nỗi buồn đè nén, rượu mạnh và món ngon đều có hiệu quả giải độc, nhưng rượu mạnh là làm cho người ta gây mê tạm thời quên đi ưu sầu, mà mỹ vị lại dễ dàng làm cho lòng người trở nên vui vẻ.

Cho nên Sở Thiên ăn nửa bát cháo thịt nạc, ánh mắt lại thêm vài phần ôn hòa và ninh tịnh, ngẩng đầu thấy Dương Phi Dương tinh thần mệt mỏi, bộ dạng như là cả đêm không ngủ, không kìm được quan tâm hỏi:

- Phi Dương, sao lại tiều tụy thế? Có phải ốm rồi không? Có cần gọi bác sĩ qua đây xem không?

Dương Phi Dương khẽ lắc đầu, cầm lấy bánh bao cắn:

- Không sao, tối qua hơi mất ngủ.

Sở thiên gật đầu cũng không để trong lòng:

- Lát nữa ngủ thêm một giấc đi.

Với năng lực và tâm tư của Dương Phi Dương đương nhiên có thể chăm sóc tốt bản thân, hăn hiện giờ đang suy nghĩ chính là việc lôi đài thi đấu chiều nay, bất luận thế nào cũng phải cướp được hàng của bọn Nặc Đính về tay, đây không phải là vấn đề lợi ích, mà là trả thù.

Trầm mặc một lát, Sở Thiên mở lời nói:

- Ai nắm chắc đối phó được với người Đồng Sáo?

Phong Vô Tình ngừng đưa bánh kem vào miệng, nói:

- Người Đồng Sáo bên cạnh Nặc Đính?

Sở Thiên gật gật đầu, phân tích nói:

- Bên cạnh Nặc Đính có người Đồng Sáo và người thần bí, nếu em đoán không nhầm, người phụ nữ bí ẩn hẳn là Thiên Kiều, ả tuy bước đi nhẹ nhàng, xương khớp linh hoạt, nhưng thân thủ lại không vượt qua được người Đồng Sáo, cho nên buổi chiều Nặc Đính nhất định cử gã xuất binh.

Nhiếp Vô Danh suy nghĩ thật kỹ, sau đó lộ ra nụ cười bất đắc dĩ thở dài nói:

- Người có con mắt tinh đời ắt biết tên đó là chủ của Kim Chung Tráo thiết Bố Sam, còn bảo vệ phần đầu, nếu có thể mang theo binh khí đối chiến, tôi tự tin có thể giải quyết, nhưng nếu là tay không, tôi không có gì nắm chắc.

Sở Thiên suy nghĩ một hồi, thản nhiên nói:

- Vậy để em đánh đi, ít nhất tôi có kinh nghiệm.

Hắn nhớ tới Bàn Đại hải ở trận chiến Thượng Hải, đó là cao thủ kính trọng nhất, đao thương bất nhập, tên Đồng Sáo này có lợi hại mấy cũng không thể vượt qua được Bàn Đại Hải, nếu không gã cũng không cần dùng đồng sáo để bảo vệ đầu, nếu đang đối chiến có thể nghĩ ra cách tìm được sở hở của gã, tất nhiên có thể xử lý được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook