Chương 572: Người Giành Phần Thắng Thực Sự
Nhất Khởi Thành Công
28/10/2013
Khi nhân viên bán đấu giá trịnh trọng hô lên:
- Áo giáp Thiên Túng, giá quy định ba trăm ngàn.
Sở Thiên vẫn lười biếng giơ biển lên:
- Ba mươi lăm vạn!
Giá cả này lại khiến mọi người cười, cười Sở Thiên vô tri, trong phòng đấu giá trừ việc nghe nhân viên bán đấu giá cảm xúc mạnh mẽ dâng trào lôi cuốn, còn phải tham khảo giá trị lịch sử của sản phậm. Cho nên áo giáp thiên hạ vô địch này, đao thương bất nhập cũng vô dụng, nó chung quy chỉ là một thứ do Trương Thiên Túng mặc trong lịch sử, cho nên mọi người đều không có hứng thú gì với bộ giáp trong truyền thuyết.
Nếu đổi thành Hoàng kim giáp của Tần Thủy Hoàng, đoán chừng phải là ba mươi triệu.
Nhân viên bán đấu giá hiên nhiên cũng biết sắt vụn thì không béo bở, vì thế cũng không giống như trường kiếm ngừng lại, mà gõ búa nhanh chóng kêu to:
- Ba mươi lăm vạn lần đầu tiên! Ba mươi lăm vạn lần thứ hai! Ba mươi lăm vạn lần thé ba! Thành giao, chúc mừng tiên sinh mang biển số 4 đã có được áo giáp Thiên Túng thiên hạ vô địch.
Sở Thiên lập tức cười khổ.
Đường Hoàng cùng mẹ Thẩm không ngừng trộm cười.
Tiếp theo là vài bức thư họa và ngọc thạch, mỗi đồ vật đó đều có giá quy định cách xa áo giáp mà Sở Thiên mua được, ngay cả cái bô không rõ ràng cũng đáng giá tám mươi vạn. Sở Thiên có vài phần xấu hổ, xem ra tên người đều có địa vị, nếu không sao có thể đánh giá của áo giáp thấp hơn cái bô chứ?
Thời gian này, Lý Hoán Hoằng cũng giành được nghiên mực Tằng Quốc Phiên đã dùng, còn có hai bức tranh triều Tống. Lão gia chính là thích cái này, đương nhiên Lý gia phô trương, rat ay cơ hồ đều gấp năm lần so với giá quy định, điều này khiến nhóm người có ý đồ mua đồ đều buông tấm biển, ngoài việc đấu không lại, cũng có nhân tố nể tình.
Đường Hoàng từ đầu đến cuối chưa hề nâng biển, mục tiêu hiển nhiên là quả tàng nhung.
Cuối cùng, nhân viên bán đấu giá sau khi phất tay để mọi người yên lặng, ra vẻ thần bí nói:
- Sau đây, chính tôi muốn bán đấu giá một đồ vật độc nhất vô nhị trên đời. Tôi có thể nói với các vị rằng, có nó, các vị vạn thọ vô cương, có nó, người vĩnh viễn lưu truyền! Nó là cái gì vậy? Đó chính là quả tàng nhung hiếm thấy trên đời.
Trong tiếng hét của anh ta, quả tàng nhung được đẩy lên, đặt trong đĩa thủy tinh lóe ra ánh sáng chói lọi.
Mắt Sở Thiên lóe ra hào quang, rốt cuộc đã vào trận chiến rồi.
Nhân viên bán đấu giá lại diễn thuyết, thật vất vả dừng lại một lúc rồi mới mở miệng nói ra giá quy định của quả tàng nhung:
- Quả tàng nhung, giá quy định tám mươi vạn.
Sở Thiên khẽ cười, nâng biển hô:
- Năm triệu!
Mọi người lập tức ồ lên, ngay cả nhân viên đấu giá cũng sửng sốt bất động, giá này cho quả tàng nhung cũng hơi quá? Xa so với dự đoán của phòng đấu giá ban đầu dự đoán chỉ nhiều hơn hai ba trăm vạn, con cá này cũng quá lớn rồi? Nếu không phải thấy hắn dùng biển hiệu của Lâm gia, sẽ tưởng rằng hắn đến đây để quấy rối.
Nhân viên bán đấu giá thấy Sở Thiên đưa ra năm trăm vạn, cả người tự dưng dâng lên, hô lớn:
- Năm triệu! Tiên sinh cầm biển số 4 cho giá năm triệu!
Trên mặt Đường Hoàng lộ vẻ ngoan độc, âm hiểm cười hô:
- Tám triệu!
Mọi người lại lần nữa phát điên, những người vốn còn có ý muốn cạnh tranh hoàn toàn buông biển xuống.
Nhân viên bán đấu giá điên cuồng lặp đi lặp lại:
- Tám triệu! Tám triệu!
Sở Thiên thản nhiên, một lần nữa giơ biển:
- Mười triệu!
Không đợi Đường Hoàng phải mở miệng, Lý Hoán Hoằng thản nhiên hô lớn:
- Hai mươi triệu!
Trên mặt Đường Hoàng lộ vẻ kinh ngạc. Sao Lý gia cũng xen vào vụ cướp giá này thế? Chẳng lẽ Lý gia cũng muốn lấy được quả tàng nhung để tẩm bổ cho Lý Gia Thành sao? Ánh mắt không khỏi liếc nhìn Lý Hoán Hoằng, lại thấy anh ta đang dùng ánh mắt cười nhạo nhìn Sở Thiên, rồi lại thấy nụ cười ngọt ngào của cô thư ký, trong lòng chợt hiểu rằng anh ta cũng như mình đang muốn quấy rối đây.
Tiểu tử họ Lý cũng nuốt không trôi chuyện thư ký bị đùa giỡn nên mới mở miệng cướp giá cho Sở Thiên bẽ mặt. Bất luận quả tàng nhung sẽ rơi vào tay Lý gia hay là bị Sở Thiên mua với cái giá cao ngất ngưởng thì lần đấu giá này cũng cực kỳ vất vả đối với Sở Thiên. Vì thế bà ta hạ biển xuống, cứ xem hai kẻ này đấu thế nào đã.
Sở Thiên sắc mặt quả nhiên có vài phần khó coi, sau khi khẽ thở dài bèn hô:
- Ba mươi triệu!
Đã gấp mấy chục lần giá quy định rồi! Tất cả hội trường đều yên lặng, nén thở xem cuộc đấu của họ. Bọn họ thật sự không hiểu nổi, quả tàng nhung lại có thể bán giá trên trời như vậy, lẽ nào cũng như Thiên Sơn Tuyết Liên, Nhân Sâm ngàn tuổi, ăn vào có thể gặp thần giết thần, gặp phật giết phật? Rùng mình một cái, vận khí Vương Bát mà quét sạch mặt đất?
Lý Hoán Hoằng không do dự nâng giá:
- Năm mươi triệu!
Đường Hoàng nhìn thấy Sở Thiên phẫn nộ, trên mặt lộ vẻ vui sướng khi cười trên đau khổ của người khác, thầm nghĩ tiểu tử này rốt cục cũng gặp phải đối thủ mạnh rồi. Tình thế không còn lựa chọn của hắn đã bị Lý Hoán Hoằng nhìn thấu, cho nên mới tăng giá tới năm mươi triệu. Như thế càng đỡ việc cho mình, tránh cho bản thân bà ta rơi vào tình thế khó xử.
Trước khi tới đấu giá, trong lòng cô ta đã cân nhắc hết lợi và hại của từng trường hợp. Phương án tốt nhất là Sở Thiên tranh giá với cô ta, để Sở Thiên phải trả một cái giá hơn tỷ rồi mới mua được quả Tàng Nhung. Trường hợp thứ hai là Sở Thiên không theo nổi cái giá bản thân đưa ra, khiến bà ta phải ăn quả đắng.
Dù sao bà ta cũng lo khi tranh giá với Sở Thiên, lỡ đâu tên này bỏ giữa chừng, đến lúc đó phải bỏ ra mấy chục triệu hoặc mấy trăm triệu mua quả Tàng Nhung, danh dự thì có thật đấy nhưng tiền lại mất. Hành vi hại người mà chẳng lợi ta đó cũng khiến cho bà ta ít nhiều lo lắng. Nhưng Lý gia thì có tiền có thế, tùy tiện ký tờ séc là đủ đánh cho Sở Thiên hoa rơi nước chảy.
Sở Thiên thần sắc do dự, cúi đầu thì thầm vài câu với Tô Dung Dung, sau đó giơ tấm biển:
- Sáu mươi triệu!
Lý Hoán Hoằng đứng lên, trên mặt là nụ cười đầy thâm ý, hô:
- Tám mươi triệu! Tôi ra giá tám mươi triệu. Tiểu huynh đệ, tôi bây giờ nghi ngờ anh đang hét giá bừa. Giá của anh đã vượt quá số tiền ký quỹ năm triệu những mười lần. Anh cần phải chứng minh mình có khả năng chi trả tám mươi triệu tệ. Nếu anh chứng minh được thì mới có tư cách tiếp tục cạnh tranh đấu giá quả tàng nhung.
Mọi người cũng gật gật đầu, bắt đầu xì xào bàn tán.
Lý công tử đã lên tiếng rồi, phòng đấu giá cũng chụm đầu vào thảo luận, cho rằng lời nói của anh ta rất có lý. Tuy rằng Sở Thiên đang cầm tấm biển của Lâm gia, nhưng không ai quen biết hắn ta. Vì vậy, họ nhất trí quyết định buộc Sở Thiên phải chứng minh được năng lực tài chính. Còn Lý công tử thì có danh tiếng từ trước nên không cần phải chứng minh nữa. Dù sao, ngay đến cái tên của anh ta cũng đã đáng giá cả tỷ rồi.
Sở Thiên ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới mở miệng:
- Tôi không chứng minh được!
Mọi người ai nấy đều phát ra tiếng hừ. Thậm chí còn lo thay cho phòng đấu giá về bộ giáp Thiên Túng.
Đường Hoàng lại một lần nữa nở nụ cười hả hê. Xã hội đen thì đương nhiên không thể chứng minh năng lực tài chính được rồi. Cứ cho rằng Sở Thiên có gia tài tiền tỷ, nhưng tập Séc mang trên người cũng không thể viết nổi tám mươi triệu. Vì thế bà ta cười thành tiếng, nói:
- Không chứng minh được thì gọi một người nhà họ Lâm đến đi, để họ tán gia bại sản vì ngươi.
Sở Thiên đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Hoàng.
Tuy rằng biết rõ Sở Thiên sẽ không ra tay với mình, nhưng Đường Hoàng vẫn bị sát khí lạnh lẽo trong ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ, hai chân không khỏi run rẩy. Sở Thiên cũng không thèm nhìn bà ta nữa, nhưng bà ta vẫn còn cảm nhận được áp lực đang tồn tại. Áp lực đó không đè trên người mà như khối đá lớn đè trong lòng khiến bà ta lập tức càng trở nên tức giận.
Nhân viên bán đấu giá thở dài nuối tiếc, lại bỏ lỡ mất cơ hội kiếm được tiền hoa hồng rồi. Nhưng Sở Thiên đã đẩy giá lên tới con số không tưởng rồi, anh ta đành nhàn nhạt nói:
- Nếu không cung cấp thì đành hủy tư cách tiếp tục tham gia đấu giá quả tàng nhung của anh thôi. Giá lại trở về năm mươi triệu mà Lý công tử đã đưa ra.
Vẻ mặt Sở Thiên có phần bất đắc dĩ, đành kéo Tô Dung Dung xoay người đi ra ngoài cửa.
Phía sau, nhân viên bán đấu giá cao giọng hô:
- Năm mươi triệu, còn có vị nào muốn có quả tàng nhung độc nhất vô nhị này không? Vị nào muốn?
Tất cả mọi người đều khẽ lắc đầu, ngay cả Đường Hoàng cũng không dám giơ biển. Năm mươi triệu đã là giá tiền cực kỳ khủng bố rồi, huống chi đối thủ là công tử của Lý gia. Nếu như bà ta tăng giá chẳng phải là không nể mặt mũi anh ta ư. Chủ yếu hơn chính là, nếu chẳng may bà ta cướp giá, rồi Lý công tử thuận theo ý bà ta mà từ bỏ thì chẳng phải bà ta sẽ chết rất thảm.
Huống chi, Sở Thiên cuối cùng cũng không có được quả tàng nhung.
Nhân viên bán đấu giá thấy chẳng vắt thêm được giọt nước nào nữa, trong lòng cũng biết rằng đó đã là giá trên trời rồi, đành vừa phấn khởi vừa bất đắc dĩ hét:
- Năm mươi triệu! Năm mươi triệu lần đầu tiên! Năm mươi triệu lần thứ hai! Năm mươi triệu lần thứ ba! Xong! Chúc mừng Lý công tử lấy được quả tàng nhung hiếm có trên đời. Chúc cho Lý tiên sinh phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.
Lý Hoán Hoằng đứng dậy gật gật đầu với mọi người.
Mấy chục phút sau, hội trường đấu giá liền thanh lý hết tất cả các vật đấu giá. Những người chiến thắng đều đang hớn hở nhận thứ mình giành được. Được tận tay sờ mó những thứ đó, họ hơi hơi có cảm giác xót lòng. Dù sao thì cũng bỏ ra không ít vàng bạc thật mới mua được. Lúc đó quyết tâm mua bằng được cũng đều là bị tên nhân viên bán đấu giá kia mê hoặc.
Đúng lúc này, kẻ bị mọi người khinh bỉ đã vài lần là Sở Thiên lại xuất hiện. Nhưng đi theo bên cạnh không phải là Tô Dung Dung mà là Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh. Mẹ Thẩm thấy Sở Thiên dẫn người tiến vào thì biến sắc mặt, không khỏi nhắc nhở Lý Hoán Hoằng:
- Lý công tử, cẩn thận một chút. Đừng để đồ của mình bị bọn người xấu đoạt đi.
Lý Hoán Hoằng mỉm cười yếu ớt, thản nhiên đáp lại:
- Cháu chính là người xấu đó đây.
Đường Hoàng thì hy vọng Sở Thiên ra tay đoạt lấy quả tàng nhung. Tốt nhất là giết cả Lý Hoán Hoằng đi. Như vậy thì Lý gia sẽ theo truy sát hắn tận chân trời góc biển. Đến lúc đó thì xem Soái quân chiếm giữ một nửa giang sơn có địch lại được với thế lực của người giàu nhất Thiên Triều hay không. Tốt hơn hết là cả hai cùng đồng quy vu tận. Đến lúc đó sẽ có cơ hội lớn cho Đường gia và Hoắc gia.
Trên mặt Sở Thiên vô cùng bình thản, viết Séc lấy tấm áo giáp Thiên Túng.
Không phải là cảnh tượng tinh phong huyết vũ như mọi người vẫn tưởng, Sở Thiên lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, cứ như là đã thừa nhận thất bại của mình. Sau khi chui vào trong chiếc xe vỏ chống đạn, hắn mới khẽ thở dài. Thiên Dưỡng Sinh lạnh lùng mở miệng nói:
- Hay là chúng ta cướp lấy nó? Vệ sĩ bên cạnh tên tiểu tử đó tuy có dũng mãnh nhưng vẫn không phải là đối thủ của chúng ta.
Sở Thiên khẽ cười, thản nhiên nói:
- Lái xe!
Tô Dung Dung e thẹn nép vào người Sở Thiên, khẽ thở dài:
- Diễn hay đấy!
Sở Thiên giật mình hỏi:
- Em đã nhận ra?
Tô Dung Dung khẽ gật đầu:
- Tiếc là Đường Hoàng không hiểu hết về con người anh.
Mấy chiếc xe con lần lượt nổ máy lái đi. Tô Dung Dung trở về khu vườn bí mật, Sở Thiên thì lái nhanh tới biệt thự Thiên Vận. Chỉ mấy chục phút sau đã tới trước cửa biệt thự. Sở Thiên chậm rãi chui ra, nhìn quanh vài lần. Lý gia so với trước đây có thêm rất nhiều vệ sĩ, nếu nói là canh phòng cẩn mật cũng không có gì là quá đáng. Có thể thấy là ảnh hưởng của Trương Tử Cường khá lớn.
Không đợi Sở Thiên nói tên, Lý Gia Thành không ngờ đã bước từ bên trong ra nghênh đón. Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, ông nhiệt tình nói:
- Sở Thiên, vài ngày không gặp mà tiều tụy nhiều thế này. Có phải là công việc bận rộn quá mức không? Người trẻ tuổi nên học cách điều tiết nghỉ ngơi cho tốt. Nào, lại đây, mời vào trong.
Sở Thiên nắm lấy bàn tay già nua nhưng rất cứng cỏi của ông, cảm giác thật ấm áp mà lại rất thật, vừa không khiến cho người ta thấy đường đột, cũng không khiến người ta thấy là giả tạo, cung kính cười nói:
- Lý tiên sinh, chú khách khí quá, khiến cho cháu phải xấu hổ. Chú đã giúp cháu việc lớn như vậy lại còn đích thân ra nghênh tiếp. Sao cháu dám nhận kia chứ.
Lý Gia Thành khẽ xua tay, nghiêng người nói:
- Mời vào trong!
Sở Thiên cũng không khách khí nữa, liền dẫn bọn Lão Yêu đi vào. Vẫn là căn phòng khách xa hoa rộng lớn, chỉ có khác là tấm thảm cũ nhuốm máu đã bị thay mới. Ngay cả bộ sô pha và bàn ăn cũng đã được thay một kiểu dáng mới nhất hiện nay. Có thể thấy là Lý gia muốn vụ bắt cóc đó trở thành một bí mật vĩnh viễn.
Uống vài chén trà, ngoài cửa vang lên tiếng tắt máy của động cơ ô tô.
Lý gia thành cười nói:
- Chắc là nó về đấy!
Vừa mới dứt lời liền nghe có tiếng bước chân, Sở Thiên bưng trà quay đầu lại nhìn, đúng là Lý Hoán Hoằng đang đi tới. Tuy rằng anh ta ở bên ngoài phơi phới, thậm chí có chút lông bông, nhưng bước vào nhà là hết sức cung kính khiêm tốn. Nhìn thấy bọn người Sở Thiên, anh ta hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lập tức thản nhiên đi tới.
Còn chưa kịp mở miệng nói, Lý Gia Thành đã uy nghiêm hỏi:
- Mọi việc xử lý ra sao?
Hiển nhiên là địa vị của anh Thành vô cùng tôn nghiêm. Lý Hoán Hoằng vẻ mặt cung kính, lấy một cái túi từ tay người hầu, mở tất cả đồ đấu giá được trong đó ra, cung kính đáp lại:
- Cha, quả tàng nhung mà cha muốn đã giành được rồi. Bên trong còn có mấy thứ đồ cổ tranh chữ nữa, con cũng tiện tay mua về đây.
- Áo giáp Thiên Túng, giá quy định ba trăm ngàn.
Sở Thiên vẫn lười biếng giơ biển lên:
- Ba mươi lăm vạn!
Giá cả này lại khiến mọi người cười, cười Sở Thiên vô tri, trong phòng đấu giá trừ việc nghe nhân viên bán đấu giá cảm xúc mạnh mẽ dâng trào lôi cuốn, còn phải tham khảo giá trị lịch sử của sản phậm. Cho nên áo giáp thiên hạ vô địch này, đao thương bất nhập cũng vô dụng, nó chung quy chỉ là một thứ do Trương Thiên Túng mặc trong lịch sử, cho nên mọi người đều không có hứng thú gì với bộ giáp trong truyền thuyết.
Nếu đổi thành Hoàng kim giáp của Tần Thủy Hoàng, đoán chừng phải là ba mươi triệu.
Nhân viên bán đấu giá hiên nhiên cũng biết sắt vụn thì không béo bở, vì thế cũng không giống như trường kiếm ngừng lại, mà gõ búa nhanh chóng kêu to:
- Ba mươi lăm vạn lần đầu tiên! Ba mươi lăm vạn lần thứ hai! Ba mươi lăm vạn lần thé ba! Thành giao, chúc mừng tiên sinh mang biển số 4 đã có được áo giáp Thiên Túng thiên hạ vô địch.
Sở Thiên lập tức cười khổ.
Đường Hoàng cùng mẹ Thẩm không ngừng trộm cười.
Tiếp theo là vài bức thư họa và ngọc thạch, mỗi đồ vật đó đều có giá quy định cách xa áo giáp mà Sở Thiên mua được, ngay cả cái bô không rõ ràng cũng đáng giá tám mươi vạn. Sở Thiên có vài phần xấu hổ, xem ra tên người đều có địa vị, nếu không sao có thể đánh giá của áo giáp thấp hơn cái bô chứ?
Thời gian này, Lý Hoán Hoằng cũng giành được nghiên mực Tằng Quốc Phiên đã dùng, còn có hai bức tranh triều Tống. Lão gia chính là thích cái này, đương nhiên Lý gia phô trương, rat ay cơ hồ đều gấp năm lần so với giá quy định, điều này khiến nhóm người có ý đồ mua đồ đều buông tấm biển, ngoài việc đấu không lại, cũng có nhân tố nể tình.
Đường Hoàng từ đầu đến cuối chưa hề nâng biển, mục tiêu hiển nhiên là quả tàng nhung.
Cuối cùng, nhân viên bán đấu giá sau khi phất tay để mọi người yên lặng, ra vẻ thần bí nói:
- Sau đây, chính tôi muốn bán đấu giá một đồ vật độc nhất vô nhị trên đời. Tôi có thể nói với các vị rằng, có nó, các vị vạn thọ vô cương, có nó, người vĩnh viễn lưu truyền! Nó là cái gì vậy? Đó chính là quả tàng nhung hiếm thấy trên đời.
Trong tiếng hét của anh ta, quả tàng nhung được đẩy lên, đặt trong đĩa thủy tinh lóe ra ánh sáng chói lọi.
Mắt Sở Thiên lóe ra hào quang, rốt cuộc đã vào trận chiến rồi.
Nhân viên bán đấu giá lại diễn thuyết, thật vất vả dừng lại một lúc rồi mới mở miệng nói ra giá quy định của quả tàng nhung:
- Quả tàng nhung, giá quy định tám mươi vạn.
Sở Thiên khẽ cười, nâng biển hô:
- Năm triệu!
Mọi người lập tức ồ lên, ngay cả nhân viên đấu giá cũng sửng sốt bất động, giá này cho quả tàng nhung cũng hơi quá? Xa so với dự đoán của phòng đấu giá ban đầu dự đoán chỉ nhiều hơn hai ba trăm vạn, con cá này cũng quá lớn rồi? Nếu không phải thấy hắn dùng biển hiệu của Lâm gia, sẽ tưởng rằng hắn đến đây để quấy rối.
Nhân viên bán đấu giá thấy Sở Thiên đưa ra năm trăm vạn, cả người tự dưng dâng lên, hô lớn:
- Năm triệu! Tiên sinh cầm biển số 4 cho giá năm triệu!
Trên mặt Đường Hoàng lộ vẻ ngoan độc, âm hiểm cười hô:
- Tám triệu!
Mọi người lại lần nữa phát điên, những người vốn còn có ý muốn cạnh tranh hoàn toàn buông biển xuống.
Nhân viên bán đấu giá điên cuồng lặp đi lặp lại:
- Tám triệu! Tám triệu!
Sở Thiên thản nhiên, một lần nữa giơ biển:
- Mười triệu!
Không đợi Đường Hoàng phải mở miệng, Lý Hoán Hoằng thản nhiên hô lớn:
- Hai mươi triệu!
Trên mặt Đường Hoàng lộ vẻ kinh ngạc. Sao Lý gia cũng xen vào vụ cướp giá này thế? Chẳng lẽ Lý gia cũng muốn lấy được quả tàng nhung để tẩm bổ cho Lý Gia Thành sao? Ánh mắt không khỏi liếc nhìn Lý Hoán Hoằng, lại thấy anh ta đang dùng ánh mắt cười nhạo nhìn Sở Thiên, rồi lại thấy nụ cười ngọt ngào của cô thư ký, trong lòng chợt hiểu rằng anh ta cũng như mình đang muốn quấy rối đây.
Tiểu tử họ Lý cũng nuốt không trôi chuyện thư ký bị đùa giỡn nên mới mở miệng cướp giá cho Sở Thiên bẽ mặt. Bất luận quả tàng nhung sẽ rơi vào tay Lý gia hay là bị Sở Thiên mua với cái giá cao ngất ngưởng thì lần đấu giá này cũng cực kỳ vất vả đối với Sở Thiên. Vì thế bà ta hạ biển xuống, cứ xem hai kẻ này đấu thế nào đã.
Sở Thiên sắc mặt quả nhiên có vài phần khó coi, sau khi khẽ thở dài bèn hô:
- Ba mươi triệu!
Đã gấp mấy chục lần giá quy định rồi! Tất cả hội trường đều yên lặng, nén thở xem cuộc đấu của họ. Bọn họ thật sự không hiểu nổi, quả tàng nhung lại có thể bán giá trên trời như vậy, lẽ nào cũng như Thiên Sơn Tuyết Liên, Nhân Sâm ngàn tuổi, ăn vào có thể gặp thần giết thần, gặp phật giết phật? Rùng mình một cái, vận khí Vương Bát mà quét sạch mặt đất?
Lý Hoán Hoằng không do dự nâng giá:
- Năm mươi triệu!
Đường Hoàng nhìn thấy Sở Thiên phẫn nộ, trên mặt lộ vẻ vui sướng khi cười trên đau khổ của người khác, thầm nghĩ tiểu tử này rốt cục cũng gặp phải đối thủ mạnh rồi. Tình thế không còn lựa chọn của hắn đã bị Lý Hoán Hoằng nhìn thấu, cho nên mới tăng giá tới năm mươi triệu. Như thế càng đỡ việc cho mình, tránh cho bản thân bà ta rơi vào tình thế khó xử.
Trước khi tới đấu giá, trong lòng cô ta đã cân nhắc hết lợi và hại của từng trường hợp. Phương án tốt nhất là Sở Thiên tranh giá với cô ta, để Sở Thiên phải trả một cái giá hơn tỷ rồi mới mua được quả Tàng Nhung. Trường hợp thứ hai là Sở Thiên không theo nổi cái giá bản thân đưa ra, khiến bà ta phải ăn quả đắng.
Dù sao bà ta cũng lo khi tranh giá với Sở Thiên, lỡ đâu tên này bỏ giữa chừng, đến lúc đó phải bỏ ra mấy chục triệu hoặc mấy trăm triệu mua quả Tàng Nhung, danh dự thì có thật đấy nhưng tiền lại mất. Hành vi hại người mà chẳng lợi ta đó cũng khiến cho bà ta ít nhiều lo lắng. Nhưng Lý gia thì có tiền có thế, tùy tiện ký tờ séc là đủ đánh cho Sở Thiên hoa rơi nước chảy.
Sở Thiên thần sắc do dự, cúi đầu thì thầm vài câu với Tô Dung Dung, sau đó giơ tấm biển:
- Sáu mươi triệu!
Lý Hoán Hoằng đứng lên, trên mặt là nụ cười đầy thâm ý, hô:
- Tám mươi triệu! Tôi ra giá tám mươi triệu. Tiểu huynh đệ, tôi bây giờ nghi ngờ anh đang hét giá bừa. Giá của anh đã vượt quá số tiền ký quỹ năm triệu những mười lần. Anh cần phải chứng minh mình có khả năng chi trả tám mươi triệu tệ. Nếu anh chứng minh được thì mới có tư cách tiếp tục cạnh tranh đấu giá quả tàng nhung.
Mọi người cũng gật gật đầu, bắt đầu xì xào bàn tán.
Lý công tử đã lên tiếng rồi, phòng đấu giá cũng chụm đầu vào thảo luận, cho rằng lời nói của anh ta rất có lý. Tuy rằng Sở Thiên đang cầm tấm biển của Lâm gia, nhưng không ai quen biết hắn ta. Vì vậy, họ nhất trí quyết định buộc Sở Thiên phải chứng minh được năng lực tài chính. Còn Lý công tử thì có danh tiếng từ trước nên không cần phải chứng minh nữa. Dù sao, ngay đến cái tên của anh ta cũng đã đáng giá cả tỷ rồi.
Sở Thiên ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới mở miệng:
- Tôi không chứng minh được!
Mọi người ai nấy đều phát ra tiếng hừ. Thậm chí còn lo thay cho phòng đấu giá về bộ giáp Thiên Túng.
Đường Hoàng lại một lần nữa nở nụ cười hả hê. Xã hội đen thì đương nhiên không thể chứng minh năng lực tài chính được rồi. Cứ cho rằng Sở Thiên có gia tài tiền tỷ, nhưng tập Séc mang trên người cũng không thể viết nổi tám mươi triệu. Vì thế bà ta cười thành tiếng, nói:
- Không chứng minh được thì gọi một người nhà họ Lâm đến đi, để họ tán gia bại sản vì ngươi.
Sở Thiên đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Hoàng.
Tuy rằng biết rõ Sở Thiên sẽ không ra tay với mình, nhưng Đường Hoàng vẫn bị sát khí lạnh lẽo trong ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ, hai chân không khỏi run rẩy. Sở Thiên cũng không thèm nhìn bà ta nữa, nhưng bà ta vẫn còn cảm nhận được áp lực đang tồn tại. Áp lực đó không đè trên người mà như khối đá lớn đè trong lòng khiến bà ta lập tức càng trở nên tức giận.
Nhân viên bán đấu giá thở dài nuối tiếc, lại bỏ lỡ mất cơ hội kiếm được tiền hoa hồng rồi. Nhưng Sở Thiên đã đẩy giá lên tới con số không tưởng rồi, anh ta đành nhàn nhạt nói:
- Nếu không cung cấp thì đành hủy tư cách tiếp tục tham gia đấu giá quả tàng nhung của anh thôi. Giá lại trở về năm mươi triệu mà Lý công tử đã đưa ra.
Vẻ mặt Sở Thiên có phần bất đắc dĩ, đành kéo Tô Dung Dung xoay người đi ra ngoài cửa.
Phía sau, nhân viên bán đấu giá cao giọng hô:
- Năm mươi triệu, còn có vị nào muốn có quả tàng nhung độc nhất vô nhị này không? Vị nào muốn?
Tất cả mọi người đều khẽ lắc đầu, ngay cả Đường Hoàng cũng không dám giơ biển. Năm mươi triệu đã là giá tiền cực kỳ khủng bố rồi, huống chi đối thủ là công tử của Lý gia. Nếu như bà ta tăng giá chẳng phải là không nể mặt mũi anh ta ư. Chủ yếu hơn chính là, nếu chẳng may bà ta cướp giá, rồi Lý công tử thuận theo ý bà ta mà từ bỏ thì chẳng phải bà ta sẽ chết rất thảm.
Huống chi, Sở Thiên cuối cùng cũng không có được quả tàng nhung.
Nhân viên bán đấu giá thấy chẳng vắt thêm được giọt nước nào nữa, trong lòng cũng biết rằng đó đã là giá trên trời rồi, đành vừa phấn khởi vừa bất đắc dĩ hét:
- Năm mươi triệu! Năm mươi triệu lần đầu tiên! Năm mươi triệu lần thứ hai! Năm mươi triệu lần thứ ba! Xong! Chúc mừng Lý công tử lấy được quả tàng nhung hiếm có trên đời. Chúc cho Lý tiên sinh phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.
Lý Hoán Hoằng đứng dậy gật gật đầu với mọi người.
Mấy chục phút sau, hội trường đấu giá liền thanh lý hết tất cả các vật đấu giá. Những người chiến thắng đều đang hớn hở nhận thứ mình giành được. Được tận tay sờ mó những thứ đó, họ hơi hơi có cảm giác xót lòng. Dù sao thì cũng bỏ ra không ít vàng bạc thật mới mua được. Lúc đó quyết tâm mua bằng được cũng đều là bị tên nhân viên bán đấu giá kia mê hoặc.
Đúng lúc này, kẻ bị mọi người khinh bỉ đã vài lần là Sở Thiên lại xuất hiện. Nhưng đi theo bên cạnh không phải là Tô Dung Dung mà là Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh. Mẹ Thẩm thấy Sở Thiên dẫn người tiến vào thì biến sắc mặt, không khỏi nhắc nhở Lý Hoán Hoằng:
- Lý công tử, cẩn thận một chút. Đừng để đồ của mình bị bọn người xấu đoạt đi.
Lý Hoán Hoằng mỉm cười yếu ớt, thản nhiên đáp lại:
- Cháu chính là người xấu đó đây.
Đường Hoàng thì hy vọng Sở Thiên ra tay đoạt lấy quả tàng nhung. Tốt nhất là giết cả Lý Hoán Hoằng đi. Như vậy thì Lý gia sẽ theo truy sát hắn tận chân trời góc biển. Đến lúc đó thì xem Soái quân chiếm giữ một nửa giang sơn có địch lại được với thế lực của người giàu nhất Thiên Triều hay không. Tốt hơn hết là cả hai cùng đồng quy vu tận. Đến lúc đó sẽ có cơ hội lớn cho Đường gia và Hoắc gia.
Trên mặt Sở Thiên vô cùng bình thản, viết Séc lấy tấm áo giáp Thiên Túng.
Không phải là cảnh tượng tinh phong huyết vũ như mọi người vẫn tưởng, Sở Thiên lặng lẽ đến, lặng lẽ đi, cứ như là đã thừa nhận thất bại của mình. Sau khi chui vào trong chiếc xe vỏ chống đạn, hắn mới khẽ thở dài. Thiên Dưỡng Sinh lạnh lùng mở miệng nói:
- Hay là chúng ta cướp lấy nó? Vệ sĩ bên cạnh tên tiểu tử đó tuy có dũng mãnh nhưng vẫn không phải là đối thủ của chúng ta.
Sở Thiên khẽ cười, thản nhiên nói:
- Lái xe!
Tô Dung Dung e thẹn nép vào người Sở Thiên, khẽ thở dài:
- Diễn hay đấy!
Sở Thiên giật mình hỏi:
- Em đã nhận ra?
Tô Dung Dung khẽ gật đầu:
- Tiếc là Đường Hoàng không hiểu hết về con người anh.
Mấy chiếc xe con lần lượt nổ máy lái đi. Tô Dung Dung trở về khu vườn bí mật, Sở Thiên thì lái nhanh tới biệt thự Thiên Vận. Chỉ mấy chục phút sau đã tới trước cửa biệt thự. Sở Thiên chậm rãi chui ra, nhìn quanh vài lần. Lý gia so với trước đây có thêm rất nhiều vệ sĩ, nếu nói là canh phòng cẩn mật cũng không có gì là quá đáng. Có thể thấy là ảnh hưởng của Trương Tử Cường khá lớn.
Không đợi Sở Thiên nói tên, Lý Gia Thành không ngờ đã bước từ bên trong ra nghênh đón. Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, ông nhiệt tình nói:
- Sở Thiên, vài ngày không gặp mà tiều tụy nhiều thế này. Có phải là công việc bận rộn quá mức không? Người trẻ tuổi nên học cách điều tiết nghỉ ngơi cho tốt. Nào, lại đây, mời vào trong.
Sở Thiên nắm lấy bàn tay già nua nhưng rất cứng cỏi của ông, cảm giác thật ấm áp mà lại rất thật, vừa không khiến cho người ta thấy đường đột, cũng không khiến người ta thấy là giả tạo, cung kính cười nói:
- Lý tiên sinh, chú khách khí quá, khiến cho cháu phải xấu hổ. Chú đã giúp cháu việc lớn như vậy lại còn đích thân ra nghênh tiếp. Sao cháu dám nhận kia chứ.
Lý Gia Thành khẽ xua tay, nghiêng người nói:
- Mời vào trong!
Sở Thiên cũng không khách khí nữa, liền dẫn bọn Lão Yêu đi vào. Vẫn là căn phòng khách xa hoa rộng lớn, chỉ có khác là tấm thảm cũ nhuốm máu đã bị thay mới. Ngay cả bộ sô pha và bàn ăn cũng đã được thay một kiểu dáng mới nhất hiện nay. Có thể thấy là Lý gia muốn vụ bắt cóc đó trở thành một bí mật vĩnh viễn.
Uống vài chén trà, ngoài cửa vang lên tiếng tắt máy của động cơ ô tô.
Lý gia thành cười nói:
- Chắc là nó về đấy!
Vừa mới dứt lời liền nghe có tiếng bước chân, Sở Thiên bưng trà quay đầu lại nhìn, đúng là Lý Hoán Hoằng đang đi tới. Tuy rằng anh ta ở bên ngoài phơi phới, thậm chí có chút lông bông, nhưng bước vào nhà là hết sức cung kính khiêm tốn. Nhìn thấy bọn người Sở Thiên, anh ta hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lập tức thản nhiên đi tới.
Còn chưa kịp mở miệng nói, Lý Gia Thành đã uy nghiêm hỏi:
- Mọi việc xử lý ra sao?
Hiển nhiên là địa vị của anh Thành vô cùng tôn nghiêm. Lý Hoán Hoằng vẻ mặt cung kính, lấy một cái túi từ tay người hầu, mở tất cả đồ đấu giá được trong đó ra, cung kính đáp lại:
- Cha, quả tàng nhung mà cha muốn đã giành được rồi. Bên trong còn có mấy thứ đồ cổ tranh chữ nữa, con cũng tiện tay mua về đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.