Đô Thị Thiếu Soái

Chương 272: Người thừa kế

Nhất Khởi Thành Công

07/06/2013

Sở Thiên nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa mở ra vang lên tiếng cười lớn:

- Ông Tất này, tôi nói rồi nó nhất định đến mà!

Sở Thiên đẩy cửa ra cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng đầy ấm áp.Trong gian phòng VIP có hai ông lão tiên phong đạo cốt đang ngồi. Một người mặt mày hồng hào đó là: Chú ba của Sở Thiên, còn một người khí phách tỏa bốn phía là: Tất Mậu Thịnh.

Sở Thiên cung kính hướng về phía ông ba cùng Tất Mậu Thịnh cúi đầu vấn an:

- Chào chú ba, Chào chú Tất!

Chú ba vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình cười nói:

- Sở Thiên đến bên này ngồi với chú, mấy tháng không gặp cháu cũng chẳng béo lên tí nào nhỉ?

Sở Thiên thuận theo ngồi xuống cạnh chú ba, thuần thục rót trà cho hai ông chú. Tất Mậu Thịnh gật đầu cười nói:

- Ông Sở này, ông có một đứa cháu đạt điểm tuyệt đối kỳ thi đại học, lại hiểu lễ nghĩa, không kiêu căng, nóng nảy. Thật sự từ xưa tới nay tôi chưa gặp bao giờ nha.

Chú ba không hề khiêm tốn nói:

- Không phải tôi khoe khoang chứ, Sở Thiên xác thực là kỳ tài trăm năm khó gặp đấy.

Sở Thiên vội vàng xua tay, khiêm tốn nói:

- Hai chú đừng tâng bốc cháu nữa, cháu nào có phúc đức, tài cán gì mà để hai người tán dương như thế?

Lập tức nói:

- Chú ba, Sở Thiên đã tới thủ đô nhiều ngày như vậy mà chưa tới thăm chú mong chú đừng trách cháu.

Chú ba lắc đầu, ánh mắt thấu hiểu nói:

- Sở Thiên, chú biết cháu làm việc tự có chừng mực, chỉ cần trong lòng cháu vẫn còn có lão già lọm khọm này là đủ rồi, cái gì hình thức đồ vật là không cần thiết, cháu còn trẻ việc học, sự nghiệp của bản thân là quan trọng nhất sao có thể vướng bận tình cảm.

Sở Thiên thấy chú ba không có trách móc mình, trong lòng cũng dễ chịu một chút lại hướng Tất Mậu Thịnh mở miệng:

- Giáo sư Tất bữa cơm trưa nay lại để chú mời làm lòng cháu cảm thấy rất ngại ngùng.

- Sở Thiên, một bữa cơm thôi mà không cần phải để ở trong lòng.

Tất Mậu Thịnh lại cười nói:

- Huống chi chú còn có chuyện muốn nhờ cháu giúp!

Sở Thiên sửng sốt Tất Mậu Thịnh thuộc về tầng lớp cao cấp của quốc gia lại cần mình giúp, không hiểu có chuyện gì nữa liền hỏi:

- Không biết cháu có thể giúp chú điều gì, nếu trong khả năng của cháu, cháu sẽ gắng hết sức.

Chú ba rất mừng, Sở Thiên có thể có được Tất Mậu Thịnh khích lệ cùng thưởng thức như thế lại một lần nữa khẳng định sự ưu tú của Sở Thiên, quyết định trong lòng càng thêm chắc chắn, chỉ đợi thời cơ để nói ra.

Tất Mậu Thịnh hơi chần chừ, suy nghĩ một lát rồi mở miệng:

- Sở Thiên, trong tương lai thủ đô cần phải mở rộng cần một vùng đất có phong thủy bảo địa, cháu có thể cùng chú đi bốn phía xung quanh thủ đô tìm nơi phong thủy bảo địa được không?

Chú ba linh cảm lóe lên cảm giác chuyện này đối với Sở Thiên chỉ có ích mà không có hại. Trước là Sở Thiên đi theo bên người Tất Mậu Thịnh có thể tích lũy thêm nhiều kiến thức tiếp theo nếu như có thể dùng cái này lại để cho Tất Mậu Thịnh một cái nhân tình thì đúng là không còn gì tốt hơn, nói thêm:

- Chú vốn là bạn học của chú Tất đây hồi học đại học. Lần này, chú tới đại học Thiên Kinh dạy học cũng phải nhờ chú Tất giúp một tay đấy.

Tất Mậu Thịnh khoát tay:

- Lão Sở, ông quá khen!

Lập tức thở dài:

- Có lẽ phong thuỷ trong mắt nhiều người là mê tín nhưng trong mắt tôi nó lại là một cánh cửa khoa học mới.

Cuối cùng nói nhỏ:

- Mấy lão già ở Trung Nam Hải ấy, đừng nhìn bọn họ hô hào lý luận của chủ nghĩa Mac kỳ thực họ chính là những người tin tưởng phong thủy hơn ai khác nếu không lần này tìm vùng đất mới sao lại mời tôi rời núi? Chính là sợ những người tuổi trẻ xây dựng lung tung hỏng mất long mạch nơi thủ đô này.

Sở Thiên gật đầu đã hiểu ý của ông, cũng không tiện chối từ dù sao ông cũng là nhân vật cấp cao trong nước huống chi chú ba cũng mở miệng:

- Lão Tất, nếu Sở Thiên có chút tác dụng cứ tùy thời mở miệng nhất định nó sẽ bỏ sức cống hiến cho quốc gia.

Ông ba nói xong Sở Thiên lại nghĩ tới đám Hà Đại Đảm khẩu hiệu 'Quốc gia hiệu lực' thật đúng là biết giữ thể diện.

Tất Mậu Thịnh giơ ngón cái khen:

- Thật sự là thanh niên tốt. Sở Thiên, chú tin tưởng một thời gian nữa cháu sẽ là một nhân vật phong vân ở Trung Quốc!

Lập tức vỗ chú ba nói:

- Lão Sở, ông có một đứa cháu tốt!

- Ông còn không phải có một học sinh tốt sao!

Ông ba vỗ vai Tất Mậu Thịnh mà cười.

Tất Mậu Thịnh sửng sốt, nhưng nghĩ tới việc Sở Thiên đã đồng ý theo mình đi tìm phong thủy bảo địa thì nói là học sinh cũng không sai vì vậy hô lớn:

- Được, chúng ta dùng trà thay rượu cạn với nhau một chén.

Sở Thiên, Tất Mậu Thịnh cùng chú ba uống một ngụm trà lớn, mặt mày hớn hở, tràn đầy ấm áp.



Tất Mậu Thịnh uống xong trà rảnh rỗi ở lại hàn huyên vài câu liền phải chuẩn bị trở lại văn phòng chiều còn gặp mấy vị lãnh đạo thành phố.Tất Mậu Thịnh nói ra, giọng đầy bất đắc dĩ hiển nhiên với việc quan liêu này ông chẳng có tí hứng thú nào.

Tất Mậu Thịnh sau khi đi khỏi, Sở Thiên liền kéo rèm cửa ra. Ánh sáng mặt trời quá trưa nhàn nhạt pha tạp ánh chiều chiếu lên bàn trà lắc lư tràn ngập vẻ thảnh thơi lười biếng khiến con người ta vô cùng dễ chịu.

Sở Thiên đổ đi bình trà cũ thay vào đó là trà nhân sâm Ô Long. Động tác rót nước sôi ưu nhã, thành thục, lá trà nở ra, hương vị trà lập tức tràn ra ngọt ngào, tinh khiết khiến Sở Thiên có cảm giác mê say.

Một lát sau, Sở Thiên cung kính dâng cho chú ba một chén trà đầy nước, mỉm cười nói:

- Chú ba uống trà.

Chú ba bưng lên chén trà nóng bỏng tinh tế nhấp một hớp khen:

- Trà ngon! Sở Thiên không ngờ trà nghệ của cháu cũng giỏi như thế.

Sở Thiên chần chừ một chút rồi hỏi:

- Chú ba, dạo này mọi người khỏe cả chứ ạ?

- Rất tốt! Từ khi có Tân Nhu tới chăm sóc, thân thể chú cũng tốt lên không ít.

Chú ba buông chén trà gật đầu nói:

- Tân Nhu cũng rất tốt chỉ là thường xuyên nhớ tới cháu, si tình nhung nhớ khiến chú cảm thấy đau lòng!

Sở Thiên khe khẽ thở dài nhớ tới Diêu Tân Nhu gương mặt tinh xảo còn có tấm lòng thiện lương săn sóc, trong lòng có tí ti áy náy.

- Chú đã nhận Tân Nhu làm cháu gái rồi!

Chú ba bỗng nhiên nói ra một câu:

- Chú làm như vậy là muốn nó bớt đau lòng!

Sở Thiên gật đầu lập cảm kích nhìn chú ba. Chú ba làm vậy khiến lòng mình thanh thản một chút, có lẽ khi nào đó phải đi gặp cô ấy.

Chú ba xoay chén trà, mắt nhìn vào Sở Thiên mở miệng:

- Sở Thiên chú muốn cháu mau chóng tiếp nhận công ty Hồng Phi!

Sở Thiên giật mình biết đây không phải chuyện đùa, mở miệng:

- Chú không phải đã nói là khi cháu tốt nghiệp mới tiếp quản công ty sao? Sao bây giờ lại muốn cháu tiếp quản sớm như vậy?

Ông vỗ vai Sở Thiên cười nói:

- Sở Thiên nói thật cho cháu biết, có lẽ do chú tuổi đã cao, tinh lực giảm sút không theo kịp với bây giờ nếu không phải có hai vị nguyên lão giúp chú chống đỡ thì không biết công ty Hồng Phi đã trở thành cái dạng gì rồi.

Sở Thiên lắc đầu từ chối nói:

- Thế nhưng mà cháu cũng không hiểu quản lý lại không có kinh nghiệm ah. Chú ba bây giờ ông giao công ty Hồng Phi cho cháu có phải quá mạo hiểm không!

Ông ba khoát tay ngữ khí bình tĩnh nói:

- Sở Thiên cháu có thể không có kinh nghiệm quản lý nhưng cháu biết dùng người nếu không Soái quân cũng không thể phát triển như ngày hôm nay.

Sở Thiên không có gì giật mình, lai lịch của mình chú muốn biết cũng không phải tốn nhiều sức.

Sở Thiên suy nghĩ một lát thần sắc cũng trở nên nghiêm túc:

- Chú ba nếu như chú thật sự giao cho cháu quản lý, cháu chỉ có một yêu cầu chính là cháu muốn toàn quyền phụ trách mọi việc của công ty Hồng Phi.

Chú ba không nói gì ánh mắt lại cổ vũ Sở Thiên nói tiếp.

Sở Thiên cầm chén trà lên nhấp một hớp nói:

- Cháu không dấu gì chú, hiện giờ cháu cũng khá hiểu rõ về công ty Hồng Phi, trong đó có rất nhiều vấn đề cần phải xử lý. Lúc trước, cháu ở Thượng Hải đã phá một kho hàng chứa các loại văn vật bị buôn lậu, khi cháu điều tra phát hiện có sự dính líu của công ty Hồng Phi.

Sở Thiên nói đến đây thấy sắc mặt chú ba biến hóa, nói:

- Cháu biết chú không làm những chuyện này, trong công ty có người gạt chú làm, cháu từng muốn nhắc nhở chú nhưng sợ đánh rắn động cỏ khiến chú gặp tai họa. Vì vậy, cháu chỉ có thể khống chế không cho đồ buôn lậu tuồn vào Thượng Hải mà thôi.

Chú ba gật đầu chẳng trách quản lý báo cáo việc nhà kho ở bến tàu Thượng Hải của công ty Hồng không hoạt động nữa, cứ tưởng là do giá thuê quá cao nên cũng không nhắc tới thì ra nguyên nhân là như vậy.

Sở Thiên tiếp tục nói:

- Cháu sợ công ty Hồng Phi ở Thượng Hải làm ăn phi pháp có ngày bị lộ ra ngoài ánh sáng không chỉ công ty mẹ bị ảnh hưởng mà chú cũng bị liên đới.

Chú ba không nói gì, tự rót cho mình một chén trà uống ực một ngụm, rồi đi ra cửa, đột nhiên quay đầu lại:

- Sở Thiên cháu chuẩn bị đi, ba ngày nữa tới công ty chú muốn bổ nhiệm cháu làm Tổng giám đốc điều hành!

Nước trà trong miệng Sở Thiên phun ra ngoài.

Chú ba chắp tay sau lưng đi xuống dưới lầu, mặt mày hồng hào. Còn chuyện phiền toái của công ty ông phủi đít vứt hết cho đứa cháu này an hưởng vui thú lúc tuổi già.

Bốn giờ chiều tại quán bar Mê Tình.

Sở Thiên lười biếng nằm trên sa lon, bên cạnh Phương Tình cầm báo cáo từ các nơi gửi về thông báo với hắn:

- Hiện tại, Soái quân đã đứng vững ở ba thành phố Tô Châu, Gia Hưng, Trữ Ba nói đơn giản bây giờ một phần ba thiên hạ nằm trong tay chúng ta.

Sở Thiên gật đầu, kết quả này không ngoài dự liệu của hắn, với năng lực của Hải Tử cùng 200 Soái quân tinh nhuệ thừa sức đánh lại mấy tên bản địa:

- Để cho bọn họ tùy ý xử lý, bây giờ áp dụng chính sách tiêu diệt các thế lực vừa trước, sau đó mới diệt các bang phái nhỏ cuối cùng mới đối phó với Long đầu.

Phương Tình gật đầu bội phục nói:



- Nếu bây giờ nuốt các bang phải nhỏ khiến cho các thế lực vừa cảnh giác thậm chí liên hợp với nhau, Soái quân đối phó với Long đầu dẫn đến lưỡng bại câu thương để bọn chúng làm chim sẻ phía sau; bởi vậy tiêu diệt các thế lực vừa trước chẳng khác nào đánh trúng vị trí bảy tấc của rắn!

Sở Thiên kinh ngạc nhìn qua Phương Tình tán dương nói:

- Chị Tình thật tinh tường!

Nghe lời khen ngợi, Phương Tình nở ra nụ cười mê hoặc, trong lòng thầm nghĩ: để xứng với cậu, Phương Tình tôi sao có thể chỉ làm bình hoa?

Sở Thiên hiểu ý nghĩ của Phương Tình rất xúc động, ôm chầm lấy cô đặt một nụ hôn lên má, khẽ nói vào tai cô:

- Chị Tình, cảm ơn chị!

Lại ôn nhu nói vào tai nàng:

- Tình hình hiện tại ở Hàng Châu ra sao?

Điều Sở Thiên thực sự quan tâm chính là Đường Đại Long, dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo huống chi Đường Đại Long còn chưa chết.

Phương Tình cười cười, cô biết Sở Thiên rất quan tâm tới Hàng Châu vì vậy đã tập hợp tin tức đầy đủ nhẹ nhàng nói:

- Hiện tại, Hàng Châu có Nhiếp Vô Danh, Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm áp trận. Còn 20 tử sĩ của Đường Đại Long không thấy có hành động gì, thậm chí đám thủ hạ của ông ta có xung đột với Soái quân bất kể đúng sai đều chủ động nhận lỗi.

Sở Thiên thầm than tên Đường Đại Long này quả nhiên là một nhân vật khó đối phó, nói với Phương Tình:

- Chị có ý kiến gì về hành vi của lão ta không?

- Ẩn mình, Lôi Đình Nhất Kích.

Phương Tình có chút trầm tư lập tức nói ra:

- Đường Đại Long có thể ngồi vững vàng ở Hàng Châu thì dưới chân không thiếu xương trắng, nếu chúng ta cho rằng ông ta chỉ là tên nhát gan hèn yếu thì chết chính là chúng ta. Hiện tại, chỉ có thể cẩn thận suy tính, nếu muốn chiếm địa bàn của ông ta thì phải hành động nhanh gọn một lần phải giết được ông ta.

Sở Thiên khen ngợi:

- Chị Tình từ nay chị chính là quân sư của Soái quân, chị giúp em tránh được không ít phiền não đấy.

Phương Tình được Sở Thiên khen ngợi rất vui mừng, mặt cười tươi như hoa nở.

- Em muốn nghe thử phân tích của chị về tình hình hắc bang ở thủ đô hiện nay.

Sở Thiên tư duy linh hoạt lập tức nghĩ tới tình hình thủ đô:

- Nếu như Soái quân muốn phát triển ở đây thì làm thế nào?

Phương Tình trầm ngâm nói:

- Ở Thủ đô, tình thế có thể tóm tắt bằng bốn chữ “Nhất đại đa tiểu” (Một nhà lớn nhiều nhà nhỏ). Hội Hắc Long là hội có thế lực lớn nhất, hắc bạch hai phần thâm căn cố đế, còn lại thì lớn nhất là Hổ bang tập trung khá nhiều nhân tài của thủ đô. Hôm trước tên Hoa Nam Hổ gây chuyện tại đây là một trong các đường chủ của Hổ bang, sở dĩ gã không chịu nổi một chiêu là do hắn được làm đường chủ chỉ vì gã là em họ của bang chủ Hổ bang. Còn các thành viên cấp cao khác sức chiến đấu cũng rất cao không thể xem thường. Ngoài hai thế lực này ra, còn lại đều là đám tôm tép chuyên tiểu đả tiểu nháo (nói chung là gây chuyện nhỏ) để kiếm cơm ăn.

Sở Thiên khẽ thở ra, nhẹ nhàng nói:

- Chị vất vả quá.

Nói tiếp:

- Các anh em vùng Giang Chiết tạm thời không thể điều tới thủ đô, chỉ có anh Thường, Vương Đại Phát, Hồ Bưu cùng mười người anh em làm sao có thể phát triển được đây.

Mấy người Thường ca nghe Sở Thiên nói tới mình đều tự động vây quanh Sở Thiên.

Phương Tình trong lòng sớm đã có kế sách:

- Hiện tại, chúng ta không cách nào đối kháng với hội Hắc Long cùng Hổ Bang chỉ có thể dùng chiến lược 'Nông thôn vây quanh thành thị' mà thôi, chúng ta không thể giống bọn Hải Tử áp dụng kế sách “Đánh trúng phá địch” được.

- Bao giờ có thể bắt đầu?

Sở Thiên khá đồng ý với kế sách của Phương Tình.

Phương Tình mỉm cười nhàn nhạt nói:

- Đêm nay!

Thường ca giật mình:

- Nhanh như vậy? Hiện tại an ninh không phải đang được thắt chặt sao?

Phương tinh giải thích:

- Bây giờ là đang có kỳ họp Quốc hội, cảnh sát sẽ đặt sự chú ý vào hội Hắc Long cùng Hổ bang còn chúng ta gây mấy chuyện nho nhỏ sẽ chẳng ai quan tâm cả.

- Vạn nhất cảnh sát thực sự quan tâm thì làm sao?

Vương Đại Phát cũng có chút lo lắng:

- Khó bảo đảm cảnh sát sẽ không vì thành tích mà sẽ khai đao với chúng ta.

Ánh mắt Phương Tình đầy vui vẻ nhìn Sở Thiên.

Sở Thiên nhớ tới Phó cục trưởng Cổ còn có đội trưởng Văn mỉm cười:

- Yên tâm tôi sẽ lo phía cảnh sát, đêm nay các vị đại ca đánh một kích chớp nhoáng chiếm đoạt các bang phái nhỏ, khi hành động hãy nhớ kỹ tám chữ.

Vương Đại Phát, Thường ca cùng Hồ Bưu hưng phấn quát lên:

- Thuận ta thì sống chống ta thì chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook