Chương 581: Nội Chiến (I)
Nhất Khởi Thành Công
02/11/2013
Giọng nói thanh thúy của một cô nàng vang lên bên tai Sở Thiên và anh Húc, đưa bọn họ từ trạng thái thất thần trở lại hiện thực. Sở Thiên ngoảnh đầu nhìn lại, thấy bốn cô gái diễm lệ đang ở xung quanh hai người. Cô bé vừa nói kia, đôi mắt mang đầy vẻ khêu gợi nhìn Sở Thiên, có lẽ đối với những người đàn ông khác đây thật là diễm phúc.
Nhưng Sở Thiên chỉ có thể không ngừng cười khổ, bởi vì cô gái đang nói không phải ai khác chính là Hoắc Vô Túy, là kẻ địch của mình. Bên cạnh cô có ba cô gái tuổi chứng mười bảy mười tám tràn đầy vẻ thanh xuân, các cô mặc bộ quần áo nóng bỏng, nửa kín nửa hở khiến bọn sắc lang mở to mắt, nước dãi chảy dài.
- Sở Thiên thản nhiên nói: Không thể.
Hoắc Vô Túy cũng chẳng mong chờ Sở Thiên đồng ý, đôi mắt đảo quanh, thân thể mềm mại lại gần Sở Thiên, hơi thở như hoa lan cười nói:
- Sở Thiên, anh bây giờ không phải oai phong một cõi sao? Một nửa Hongkong cũng biết Hoắc Vô Túy là đàn bà của anh, anh bây giờ cũng học Trần Thế Mỹ bội tình bạc nghĩa?
- Hoắc Vô Túy, cô lại muốn lịch sử lập lại?
Khóe miệng Sở Thiên hơi cong lên trông rất tà mị, ánh mắt thản nhiên, chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ cô thấy nặng nề quá không có chỗ phát tiết? Ân oán hai ta đã chấm dứt, đối với cô bay giờ tôi chẳng có tí hứng thú giết chóc nào.
Ba cô gái ngơ ngác nhìn Sở Thiên, một nụ cười cũng đủ làm say lòng người, nhất thời không biết nói gì, một lúc lâu sau, cô gái bên trái mới yếu ớt mở miệng:
- Vô Túy, thì ra đây là con mồi của chị? Trách không được mê người như thế, đêm nay hào phóng cho chúng em cùng tận hưởng được chứ?
Anh Húc nghe Sở Thiên gọi tên cô bé kia là “Hoắc Vô Túy”, biết đây là ân oán riêng của bọn họ, liền chuyển sự ham muốn tới ba cô gái kia, tươi cười, thẳng thắn của nói:
- Ba vị mỹ nhân, đi theo anh cùng chơi oản tù tì uống rượu, có lẽ anh có thể cân nhắc đi thuê phòng cùng mấy em.
Ba cô gái vểnh cái bộ ngực cỡ F của mình lên, đôi mắt tràn ngập dục hỏa không kiêng nể gì nhìn anh Húc, thấy anh ta cũng lãnh khốc, nhưng không che dấu được sự phóng đãng, nụ cười trông cũng rất mê hồn. Vì vậy, ba cô không cự tuyệt cùng tới ngồi một cái bàn, rất nhanh các cô đã bị anh Húc đùa bỡn đến chóng mặt.
Mà Sở Thiên và Hoắc Vô Túy cũng bắt đầu nói vào vấn đề chính.
Sở Thiên nheo mắt, nhìn Hoắc Vô Túy uống Lam Quả Phụ, khi cô uống xong vài hớp mới nói:
- Hoắc Vô Túy, thật ra cô muốn gì? Chúng ta cần gì phải đến mức ngươi sống ta chết? Nói thật, hành vi của cô tại quán bar Điên Cuồng làm tôi tức giận, nhưng tội không đáng chết, tôi cũng chẳng muốn dây dưa làm gì.
Hoắc Vô Túy lạnh lùng cười quyến rũ, ôm lấy Sở Thiên nói nhỏ:
- Em muốn thế nào? Không phải là anh đã hủy đi thanh danh của tôi sao, khiến đôi tay cha mẹ em bị thương, thù này là không đội trời chung, anh muốn bỏ qua, có hai lựa chọn có thể xóa bỏ ân oán, hoặc là anh đi tìm chết, hoặc là anh thành thành thật thật chơi tôi. (DG: Các pác chọn cách nào)
Sở Thiên nỗ lực bảo trì sự yên tĩnh như nước, trêu đùa hỏi:
- Thực sự?
Tay phải Hoắc Vô Túy vòng ra sau ôm lấy Sở Thiên, ngón tay tìm khe hở giữa mông nhét vào thử, đôi lông mày thanh nhã khẽ nhíu, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ôn nhu nói:
- Em nghĩ, anh không thể nào chọn chết, vậy anh hãy chơi em một lần, để em đến đỉnh, ân oán đôi ta sẽ xóa bỏ.
Lời nói ra chỉ sợ người ta không chết!
Sở Thiên đã biết không còn cách nào với người phụ nữ này, dùng tay cầm lầy đôi tay trắng như ngó sen kia bỏ ra khỏi người mình, thản nhiên nở nụ cười quyến rũ với Hoắc Vô Túy. Bây giờ mình mới biết cô ta hận mình tới mức trả thù không từ thủ đoạn nào, vì vậy nâng cốc ngửa đầu uống cạn, cầm lấy quần áo để trên ghế muốn rời đi.
Hoắc Vô Túy đương nhiên không dễ dàng bỏ qua, khẽ kéo quần lộ ra chiếc quần lót màu đen, cặp đùi trắng muốt hiện ra, nâng lên, cả người cô giống như một con chim nhỏ muốn lao vào lòng Sở Thiên. Nếu như Sở Thiên không lấy tay đỡ cô, cô sẽ ngã lên quầy quán bar, bất đắc dĩ Sở Thiên chỉ có hể dang tay ra đỡ lấy Hoắc Vô Túy.
Cô mượn cơ hội này mà vùi mình vào ngực Sở Thiên, bờ mông đầy đặn ma sát với thân thể Sở Thiên. Đôi mắt Sở Thiên đôi lúc hiện lên sự ham muốn, nếu như không phải tương lai sống chết cùng Hoắc Đường hai nhà, Sở Thiên cũng muốn thử tư vị của Hoắc Vô Túy như thế nào. Thân thể đầy bốc lửa cùng với một khuôn mặt tuyệt sắc.
Sở Thiên tuy rằng bị ép ôm lấy Hoắc Vô Túy, nhưng còn không có ý chiếm tiện nghi, đang muốn vẫy tay gọi mấy bạn gái của cô, thì nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ. Sở Thiên trắc nhìn lại, chỉ thấy cô bé này vừa nãy còn đang nói chuyện giờ này như đứa trẻ ngủ trên vai mình.
Cô thực sự quá mệt mỏi, áp lực nặng nề khiến tinh thần cô rất buồn chán, hơn nữa cả ly rượu tinh khiết uống vào bụng, vậy là cô ngủ. Mặc dù hiện tại âm nhạc rung trời, nhưng cô vẫn như một đứa trẻ ngủ ngon lành, nhìn khuôn mặt gợi cảm như thế, Sở Thiên thở dài, vì sao không thể thuần túy làm người xấu chứ?
Anh Húc cùng mấy cô gái kia vui đùa sôi nổi, quanh năm lăn lộn ở quán bar anh Húc dễ dàng đối phó những cô gái mê trai này, lúc này cho dù anh ta có đưa ra đề nghị đi thuê phòng 4P, phỏng chừng cũng không có ai phản đối. Trong khi, Sở Thiên ôm Hoắc Vô Túy đi tới chỗ anh Húc, cánh cửa vang lên những âm thanh lạ. Sở Thiên quay đầu nhìn lại.
Lúc này, một đám người sát khí đằng đằng mở cửa quán bar ra, nhìn qua cũng có ít nhất hai chục tên mặc đồ đen, miệng quát tháo. Bên hông họ mơ hồ nhìn ra có đoản đao sắc lạnh như tuyết. Sở Thiên qua trang phục của bọn họ đã nhận ra đây là người của Hắc Dạ hội.
Anh Húc liếc mắt, kinh ngạc nói:
- Con bà nó! Đại Phi dẫn người tới nơi này làm cái gì?
Sở Thiên ôm Hoắc Vô Túy ngồi xuống, nhàn nhạt của nói:
- Chúng ta cứ ngồi yên mà nhìn.
Anh Húc gật đầu, ngửa đầu uống bia.
Tổng cộng Hắc Dạ hội có năm vị Đường chủ, Đại Phi là một cái trong số đó. Người này tính tình nóng nảy cương liệt, bọn đàn em của gã cũng chẳng khác gì, mặc dù không có làm ra chuyện đại ác, nhưng bình thường cũng rất thích gây chuyện. Anh Húc nhìn thấy gã xuất hiện ở ở đây, lo lắng tên đó sẽ làm Sở Thiên mất mặt.
Đại Phi tóc dài bồng bềnh từ từ đi vào quán, ngoáy mũi, vặn eo, nhìn thấy mấy người phục vụ đang khiếp sợ, liền lấy tay bóp cổ một người phục vụ quát:
- Con bà nó, có biết ông mày không? Ông là Hắc Dạ hội Đại Phi, nhanh gọi ông chủ bọn mày ra đây không tao hủy quán.
Người phục vụ bị dọa sợ, ngu ngốc hỏi:
- Các người là ai?
- Bảo mày đi thì đi đi, mày nói ít thôi!
Vừa nói, Đại Phi vừa tát tên đó hai tát, sau đó ném qua một bên, mặt rất tức giận:
- Móa nó, lời tao nói là phế hay sao? Ông mày là Hắc Dạ hội Đại Phi, trong vòng hai phút tên chủ quán không ra tao hủy quán.
Người phục vụ văng ra xa, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Anh ta thở hổn hển, hai má đỏ lên, sau đó lại trắng bệch vội vàng chạy lại một cái bàn.
Anh Húc thấy tên đó lấn nam bá nữ, muốn đứng dậy quát tháo hành vi của Đại Phi, lại bị Sở Thiên nhẹ nhàng kéo xuống, cười nói:
- Chúng ta ở trên cao, khó với nhìn thấy những người phía dưới làm những chuyện gì, chúng ta ngày hôm nay vừa vặn cải trang vi hành, tuy dùng từ không quá chuẩn xác, nhưng ý tứ cũng không xê xích bao nhiêu.
Anh Húc bất đắc dĩ gật đầu, xấu hổ của đáp lại:
- Anh sợ em chê cười thôi!
Sở Thiên vỗ vai anh ta, giúp anh ta đỡ buồn phiền.
Ba cô gái cạnh anh Húc không nghe thấy hai người họ nói gì, cả người bị rượu làm lâng lâng trước hành động khí thế của Đại Phi, ánh mắt chăm chú lạ thường, đều đứng lên hướng trung tâm sự việc đi tới, trên mặt tràn ngập “Yêu thương nhung nhớ”.
Anh Húc không khỏi cảm khái, bây giờ càng thô tục bừa bãi càng có nhiều phụ nữ hiến thân
Không lâu sau, gã béo chủ quán như Phật Di Lặc chạy tới bên phải Đại Phi, gã vốn có không ít kinh nghiệm giang hồ nên biết rõ Hắc Dạ hội Đại Phi có phân lượng như thế nào, vẻ mặt tươi cười mở miệng:
- Mấy người anh em hôm nay lại rảnh rỗi hạ mình tới đây như thế này? Nhanh lên, bên trong mời!
Gã bắt chuyện nhanh chóng mời vào trong.
Đại Phi không chút khách khí vung vẩy cánh tay, bỏ tay của tên chủ quán ra, lạnh lùng nói:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, đừng có níu kéo! Mày là ai hả?
Tên mập chủ quán xấu hổ, cười lớn nói:
- Tôi là ông chủ của nơi này.
- Ak! Mày chính là ông chủ!
Đại Phi gật đầu, nhìn trên dưới, khí phách nói:
- Từ giờ, quán bar của mày do Đại Phi tao bảo kê, nếu ai dám đến nơi này gây rối, anh em chúng tao sẽ không buông tha kẻ đó, về phần phí bảo kê, chúng tao rất công bằng, mỗi tháng chỉ cần ba mươi vạn.
Tên chủ quán ngỡ ngàng, trên mặt cười lớn mở miệng:
- Người anh em này, truyện này chắc có gì đó hiểu lầm, phí bảo kê chúng tôi đã trực tiếp giao cho quý bang rồi.
- Giao rồi hả?
Đại Phi nhướng mày, sắc mặt bất thiện hỏi:
- Giao cho ai rồi hả?
- Hôm kia, có một vị gọi là anh Sảng của anh đã tới đây thu ba mươi vạn rồi.
Tên chủ quán thấy sắc mặt Đại Phi xấu đi, vội vàng đem chuyện ra kể cầu tự bảo vệ mình:
- Anh ta nói anh ta là Hắc Dạ hội Đại đường chủ, sau đó quán bar do anh ấy chiếu cố, không tin lời tôi anh Phi có thể gọi điện thoại mà hỏi.
Lông mày Đại Phi nhíu chặt lại, trong mắt bắn ra lửa giận, lầm bầm chửi:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, thằng Sảng chết tiệt động tác của mày nhanh đấy, mấy ngày trước còn nói nhường mình thu phí bảo vệ ở khu công cộng, bây giờ lại dám nuốt hết phí bảo vệ!
Lúc này, có mấy người lo lắng chạy nhanh tới quán bar Mạn Diêu.
Chương 581: Nội Chiến (I)
Lông mày Đại Phi nhíu chặt lại, trong mắt bắn ra lửa giận, lầm bầm chửi:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, thằng Sảng chết tiệt động tác của mày nhanh đấy, mấy ngày trước còn nói nhường mình thu phí bảo vệ ở khu công cộng, bây giờ lại dám nuốt hết phí bảo vệ!
Lúc này, có mấy người lo lắng chạy nhanh tới quán bar Mạn Diêu
Nhưng Sở Thiên chỉ có thể không ngừng cười khổ, bởi vì cô gái đang nói không phải ai khác chính là Hoắc Vô Túy, là kẻ địch của mình. Bên cạnh cô có ba cô gái tuổi chứng mười bảy mười tám tràn đầy vẻ thanh xuân, các cô mặc bộ quần áo nóng bỏng, nửa kín nửa hở khiến bọn sắc lang mở to mắt, nước dãi chảy dài.
- Sở Thiên thản nhiên nói: Không thể.
Hoắc Vô Túy cũng chẳng mong chờ Sở Thiên đồng ý, đôi mắt đảo quanh, thân thể mềm mại lại gần Sở Thiên, hơi thở như hoa lan cười nói:
- Sở Thiên, anh bây giờ không phải oai phong một cõi sao? Một nửa Hongkong cũng biết Hoắc Vô Túy là đàn bà của anh, anh bây giờ cũng học Trần Thế Mỹ bội tình bạc nghĩa?
- Hoắc Vô Túy, cô lại muốn lịch sử lập lại?
Khóe miệng Sở Thiên hơi cong lên trông rất tà mị, ánh mắt thản nhiên, chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ cô thấy nặng nề quá không có chỗ phát tiết? Ân oán hai ta đã chấm dứt, đối với cô bay giờ tôi chẳng có tí hứng thú giết chóc nào.
Ba cô gái ngơ ngác nhìn Sở Thiên, một nụ cười cũng đủ làm say lòng người, nhất thời không biết nói gì, một lúc lâu sau, cô gái bên trái mới yếu ớt mở miệng:
- Vô Túy, thì ra đây là con mồi của chị? Trách không được mê người như thế, đêm nay hào phóng cho chúng em cùng tận hưởng được chứ?
Anh Húc nghe Sở Thiên gọi tên cô bé kia là “Hoắc Vô Túy”, biết đây là ân oán riêng của bọn họ, liền chuyển sự ham muốn tới ba cô gái kia, tươi cười, thẳng thắn của nói:
- Ba vị mỹ nhân, đi theo anh cùng chơi oản tù tì uống rượu, có lẽ anh có thể cân nhắc đi thuê phòng cùng mấy em.
Ba cô gái vểnh cái bộ ngực cỡ F của mình lên, đôi mắt tràn ngập dục hỏa không kiêng nể gì nhìn anh Húc, thấy anh ta cũng lãnh khốc, nhưng không che dấu được sự phóng đãng, nụ cười trông cũng rất mê hồn. Vì vậy, ba cô không cự tuyệt cùng tới ngồi một cái bàn, rất nhanh các cô đã bị anh Húc đùa bỡn đến chóng mặt.
Mà Sở Thiên và Hoắc Vô Túy cũng bắt đầu nói vào vấn đề chính.
Sở Thiên nheo mắt, nhìn Hoắc Vô Túy uống Lam Quả Phụ, khi cô uống xong vài hớp mới nói:
- Hoắc Vô Túy, thật ra cô muốn gì? Chúng ta cần gì phải đến mức ngươi sống ta chết? Nói thật, hành vi của cô tại quán bar Điên Cuồng làm tôi tức giận, nhưng tội không đáng chết, tôi cũng chẳng muốn dây dưa làm gì.
Hoắc Vô Túy lạnh lùng cười quyến rũ, ôm lấy Sở Thiên nói nhỏ:
- Em muốn thế nào? Không phải là anh đã hủy đi thanh danh của tôi sao, khiến đôi tay cha mẹ em bị thương, thù này là không đội trời chung, anh muốn bỏ qua, có hai lựa chọn có thể xóa bỏ ân oán, hoặc là anh đi tìm chết, hoặc là anh thành thành thật thật chơi tôi. (DG: Các pác chọn cách nào)
Sở Thiên nỗ lực bảo trì sự yên tĩnh như nước, trêu đùa hỏi:
- Thực sự?
Tay phải Hoắc Vô Túy vòng ra sau ôm lấy Sở Thiên, ngón tay tìm khe hở giữa mông nhét vào thử, đôi lông mày thanh nhã khẽ nhíu, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ôn nhu nói:
- Em nghĩ, anh không thể nào chọn chết, vậy anh hãy chơi em một lần, để em đến đỉnh, ân oán đôi ta sẽ xóa bỏ.
Lời nói ra chỉ sợ người ta không chết!
Sở Thiên đã biết không còn cách nào với người phụ nữ này, dùng tay cầm lầy đôi tay trắng như ngó sen kia bỏ ra khỏi người mình, thản nhiên nở nụ cười quyến rũ với Hoắc Vô Túy. Bây giờ mình mới biết cô ta hận mình tới mức trả thù không từ thủ đoạn nào, vì vậy nâng cốc ngửa đầu uống cạn, cầm lấy quần áo để trên ghế muốn rời đi.
Hoắc Vô Túy đương nhiên không dễ dàng bỏ qua, khẽ kéo quần lộ ra chiếc quần lót màu đen, cặp đùi trắng muốt hiện ra, nâng lên, cả người cô giống như một con chim nhỏ muốn lao vào lòng Sở Thiên. Nếu như Sở Thiên không lấy tay đỡ cô, cô sẽ ngã lên quầy quán bar, bất đắc dĩ Sở Thiên chỉ có hể dang tay ra đỡ lấy Hoắc Vô Túy.
Cô mượn cơ hội này mà vùi mình vào ngực Sở Thiên, bờ mông đầy đặn ma sát với thân thể Sở Thiên. Đôi mắt Sở Thiên đôi lúc hiện lên sự ham muốn, nếu như không phải tương lai sống chết cùng Hoắc Đường hai nhà, Sở Thiên cũng muốn thử tư vị của Hoắc Vô Túy như thế nào. Thân thể đầy bốc lửa cùng với một khuôn mặt tuyệt sắc.
Sở Thiên tuy rằng bị ép ôm lấy Hoắc Vô Túy, nhưng còn không có ý chiếm tiện nghi, đang muốn vẫy tay gọi mấy bạn gái của cô, thì nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ. Sở Thiên trắc nhìn lại, chỉ thấy cô bé này vừa nãy còn đang nói chuyện giờ này như đứa trẻ ngủ trên vai mình.
Cô thực sự quá mệt mỏi, áp lực nặng nề khiến tinh thần cô rất buồn chán, hơn nữa cả ly rượu tinh khiết uống vào bụng, vậy là cô ngủ. Mặc dù hiện tại âm nhạc rung trời, nhưng cô vẫn như một đứa trẻ ngủ ngon lành, nhìn khuôn mặt gợi cảm như thế, Sở Thiên thở dài, vì sao không thể thuần túy làm người xấu chứ?
Anh Húc cùng mấy cô gái kia vui đùa sôi nổi, quanh năm lăn lộn ở quán bar anh Húc dễ dàng đối phó những cô gái mê trai này, lúc này cho dù anh ta có đưa ra đề nghị đi thuê phòng 4P, phỏng chừng cũng không có ai phản đối. Trong khi, Sở Thiên ôm Hoắc Vô Túy đi tới chỗ anh Húc, cánh cửa vang lên những âm thanh lạ. Sở Thiên quay đầu nhìn lại.
Lúc này, một đám người sát khí đằng đằng mở cửa quán bar ra, nhìn qua cũng có ít nhất hai chục tên mặc đồ đen, miệng quát tháo. Bên hông họ mơ hồ nhìn ra có đoản đao sắc lạnh như tuyết. Sở Thiên qua trang phục của bọn họ đã nhận ra đây là người của Hắc Dạ hội.
Anh Húc liếc mắt, kinh ngạc nói:
- Con bà nó! Đại Phi dẫn người tới nơi này làm cái gì?
Sở Thiên ôm Hoắc Vô Túy ngồi xuống, nhàn nhạt của nói:
- Chúng ta cứ ngồi yên mà nhìn.
Anh Húc gật đầu, ngửa đầu uống bia.
Tổng cộng Hắc Dạ hội có năm vị Đường chủ, Đại Phi là một cái trong số đó. Người này tính tình nóng nảy cương liệt, bọn đàn em của gã cũng chẳng khác gì, mặc dù không có làm ra chuyện đại ác, nhưng bình thường cũng rất thích gây chuyện. Anh Húc nhìn thấy gã xuất hiện ở ở đây, lo lắng tên đó sẽ làm Sở Thiên mất mặt.
Đại Phi tóc dài bồng bềnh từ từ đi vào quán, ngoáy mũi, vặn eo, nhìn thấy mấy người phục vụ đang khiếp sợ, liền lấy tay bóp cổ một người phục vụ quát:
- Con bà nó, có biết ông mày không? Ông là Hắc Dạ hội Đại Phi, nhanh gọi ông chủ bọn mày ra đây không tao hủy quán.
Người phục vụ bị dọa sợ, ngu ngốc hỏi:
- Các người là ai?
- Bảo mày đi thì đi đi, mày nói ít thôi!
Vừa nói, Đại Phi vừa tát tên đó hai tát, sau đó ném qua một bên, mặt rất tức giận:
- Móa nó, lời tao nói là phế hay sao? Ông mày là Hắc Dạ hội Đại Phi, trong vòng hai phút tên chủ quán không ra tao hủy quán.
Người phục vụ văng ra xa, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Anh ta thở hổn hển, hai má đỏ lên, sau đó lại trắng bệch vội vàng chạy lại một cái bàn.
Anh Húc thấy tên đó lấn nam bá nữ, muốn đứng dậy quát tháo hành vi của Đại Phi, lại bị Sở Thiên nhẹ nhàng kéo xuống, cười nói:
- Chúng ta ở trên cao, khó với nhìn thấy những người phía dưới làm những chuyện gì, chúng ta ngày hôm nay vừa vặn cải trang vi hành, tuy dùng từ không quá chuẩn xác, nhưng ý tứ cũng không xê xích bao nhiêu.
Anh Húc bất đắc dĩ gật đầu, xấu hổ của đáp lại:
- Anh sợ em chê cười thôi!
Sở Thiên vỗ vai anh ta, giúp anh ta đỡ buồn phiền.
Ba cô gái cạnh anh Húc không nghe thấy hai người họ nói gì, cả người bị rượu làm lâng lâng trước hành động khí thế của Đại Phi, ánh mắt chăm chú lạ thường, đều đứng lên hướng trung tâm sự việc đi tới, trên mặt tràn ngập “Yêu thương nhung nhớ”.
Anh Húc không khỏi cảm khái, bây giờ càng thô tục bừa bãi càng có nhiều phụ nữ hiến thân
Không lâu sau, gã béo chủ quán như Phật Di Lặc chạy tới bên phải Đại Phi, gã vốn có không ít kinh nghiệm giang hồ nên biết rõ Hắc Dạ hội Đại Phi có phân lượng như thế nào, vẻ mặt tươi cười mở miệng:
- Mấy người anh em hôm nay lại rảnh rỗi hạ mình tới đây như thế này? Nhanh lên, bên trong mời!
Gã bắt chuyện nhanh chóng mời vào trong.
Đại Phi không chút khách khí vung vẩy cánh tay, bỏ tay của tên chủ quán ra, lạnh lùng nói:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, đừng có níu kéo! Mày là ai hả?
Tên mập chủ quán xấu hổ, cười lớn nói:
- Tôi là ông chủ của nơi này.
- Ak! Mày chính là ông chủ!
Đại Phi gật đầu, nhìn trên dưới, khí phách nói:
- Từ giờ, quán bar của mày do Đại Phi tao bảo kê, nếu ai dám đến nơi này gây rối, anh em chúng tao sẽ không buông tha kẻ đó, về phần phí bảo kê, chúng tao rất công bằng, mỗi tháng chỉ cần ba mươi vạn.
Tên chủ quán ngỡ ngàng, trên mặt cười lớn mở miệng:
- Người anh em này, truyện này chắc có gì đó hiểu lầm, phí bảo kê chúng tôi đã trực tiếp giao cho quý bang rồi.
- Giao rồi hả?
Đại Phi nhướng mày, sắc mặt bất thiện hỏi:
- Giao cho ai rồi hả?
- Hôm kia, có một vị gọi là anh Sảng của anh đã tới đây thu ba mươi vạn rồi.
Tên chủ quán thấy sắc mặt Đại Phi xấu đi, vội vàng đem chuyện ra kể cầu tự bảo vệ mình:
- Anh ta nói anh ta là Hắc Dạ hội Đại đường chủ, sau đó quán bar do anh ấy chiếu cố, không tin lời tôi anh Phi có thể gọi điện thoại mà hỏi.
Lông mày Đại Phi nhíu chặt lại, trong mắt bắn ra lửa giận, lầm bầm chửi:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, thằng Sảng chết tiệt động tác của mày nhanh đấy, mấy ngày trước còn nói nhường mình thu phí bảo vệ ở khu công cộng, bây giờ lại dám nuốt hết phí bảo vệ!
Lúc này, có mấy người lo lắng chạy nhanh tới quán bar Mạn Diêu.
Chương 581: Nội Chiến (I)
Lông mày Đại Phi nhíu chặt lại, trong mắt bắn ra lửa giận, lầm bầm chửi:
- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, thằng Sảng chết tiệt động tác của mày nhanh đấy, mấy ngày trước còn nói nhường mình thu phí bảo vệ ở khu công cộng, bây giờ lại dám nuốt hết phí bảo vệ!
Lúc này, có mấy người lo lắng chạy nhanh tới quán bar Mạn Diêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.