Đô Thị Thiếu Soái

Chương 23: Phật pháp vô biên

Nhất Khởi Thành Công

21/03/2013

Sở Thiên, Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh đi qua đại điện thứ nhất, đến trước cửa đại điện thứ hai. Đây là nơi ngắm cảnh tuyệt vời nhất của ngôi chùa., phía đông nhìn ra núi cao xanh bát ngát, phía tây nhìn ra mặt hồ mênh mông, ngồi ngắm cảnh non nước, cảm giác có được non sông lập tức dâng lên trong lòng.

Trước cửa đại điện, người đông như kiến. Du khách vào trong đại điện không được phép chụp ảnh, vì vậy tất cả đều tập trung trước cửa chụp ảnh tấp nập. Các tầng tháp cầu nguyện chất đầy tiền, dưới chân rùa ở trong hồ Tụ Tài cũng tràn ngập tiền, đi đứng rất khó khăn. Lư hương ở chỗ nào cũng bốc khói nghi ngút. Mặc dù khách du lịch mỗi người một sắc thái nhưng khuôn mặt đều vừa tươi cười vừa nghiêm túc, cũng không thiếu tiếng huyên náo gọi nhau. Sở Thiên khẽ thở dài, xem ra làm Phật tổ cũng không phải chuyện dễ. Cửa Phật vốn là nơi thanh tịnh không tranh giành đua chen, tiếc rằng người trong thiên hạ đều như ong vỡ tổ, tranh nhau đến cầu thăng quan, cầu phát tài, quấy rầy sự yên tĩnh.

Sự xuất hiện của Triệu Ngọc Khánh và Lâm Ngọc Đình nhanh chóng thu hút ánh mắt của một số người. Cấm sắc trong cửa Phật không hề có tác dụng với bọn họ. Bọn họ chỉ là khách du lịch, dĩ nhiên là người thường, đương nhiên có thể quang minh chính đại nhìn ngắm người đẹp, dù nơi đây là cửa Phật thanh tịnh, dù vừa rồi còn giả vẻ thuần khiết lương thiện khi thắp hương cầu nguyền trước Phật tổ.

Lâm Ngọc Đình lấy ra mấy đồng tiền xu, đưa cho Sở Thiên và Triệu Ngọc Khánh mỗi người hai đồng, cười nói:

- Chúng ta cũng cầu nguyện đi, phát tài phát tài, thế nào? Xem xem có thể tung trúng đỉnh tháp không, tung trúng mai rùa không?

Triệu Ngọc Khánh đón lấy tiền xu, lăn qua lăn lại trong tay, thản nhiên nói:

- Bạn cho rằng tung trúng dễ dàng vậy sao? Bạn xem xem đỉnh tháp cầu nguyện có một đống tiền giấy, mai rùa thì càng không thể ném trúng được, bất luận lực cản của nước hay khúc xạ ánh sáng đều cản trở bạn nhắm trúng mục tiêu, vì vậy chúng ta cứ ném đại đi.

Triệu Ngọc Khánh nói rất có lý. Tháp cầu nguyện tổng cộng có 7 tầng, mặc dù không khó ném nhưng khoảng giữa tháp đều trống, vì vậy rất nhiều tiền ném đi đều từ khoảng giữa ấy rơi xuống, tiền còn lưu lại ở ven tầng tháp càng lên cao càng ít dần. Đỉnh tháp tầng thứ 7 càng không có một đồng tiền nào. Miệng thấp nhỏ hẹp đó có vẻ chỉ chứa được một đồng tiền, càng không nói đến việc lưu lại ở vành tháp. Còn rùa ở trong hồ, trước tiên không nói đến các nhân tố khách quan, lực của bàn tay thôi cũng cần phải thật chính xác.

Sở Thiên đứng bên cạnh lại cười nói:

- Chưa có không có nghĩa là không thể. Phật pháp vô biên, nói không chừng Phật tổ sẽ cho chúng ta ném trúng?

Triệu Ngọc Khánh khẽ hừ một tiếng:

- Phật pháp vô biên, người trong thiên hạ đều có cơm ăn rồi. Cậu có bản lĩnh ném trúng đỉnh tháp, ném trúng mai rùa thì tôi sẽ tin Phật pháp vô biên.

Một số khách du lịch bên cạnh nghe thấy Triệu Ngọc Khánh nói đều chậm rãi vây đến xem trò vui, xem Sở Thiên làm sao đối phó với cô gái kiêu ngạo này.

Sở Thiên thản nhiên không nói gì.

Lâm Ngọc Đình lại phải giảng hòa, nói:

- Hai người đừng tranh cãi nữa, chơi vui thôi mà, đừng quá xem trọng.

Mấy du khách bên cạnh còn sợ thiên hạ không loạn nổi, vì vậy châm ngòi nổ nói với Sở Thiên:

- Người anh em, cậu ném cho cô gái này xem đi, cho cô ấy biết Phật pháp vô biên.

- Người anh em, cậu không phải là ném không trúng chứ? Chưa ném mà đã sợ vậy rồi, đúng thật không phải là đàn ông.

- Con người bây giờ thật là biết khoác lác, đến trước cửa Phật cũng nói dối, đúng là muốn gặp báo ứng mà.



Sở Thiên nhìn vẻ kiêu ngạo lãnh đạm của cô, trong lòng khẽ động, nói:

- Không thì chúng ta chơi trò này nhỉ? Nếu tôi ném trúng đỉnh tháp, ném trúng mai rùa, bữa tối cô mời?

Sở Thiên ở trước cửa Phật không tiện nói chúng ta cược một ván, chỉ có thể dùng từ chơi trò này để thay thế.

Triệu Ngọc Khánh lông mày nheo nheo, khóe mắt xếch lên, mặt đầy vẻ khinh thường nhìn Sở Thiên, nói:

- Ném trúng thì bữa tối và bữa ăn khuya, thậm chí sau đó đi Bắc Kinh, tôi bao cậu chơi đủ thì thôi.

Triệu Ngọc Khánh cảm thấy cơ hội đã đến, khẽ mỉm cười, nói:

- Nếu không trúng, cậu đừng có dây dưa với người chị em tốt của tôi, Lâm Ngọc Đình nữa.

Lâm Ngọc Đình mặt đỏ ửng, vỗ vào người Triệu Ngọc Khánh nói:

- Ngọc Khánh, sao lại lấy mình ra làm trò đùa vậy? Không chơi với bạn nữa!

Sở Thiên đột nhiên cảm thấy cả hai đường đều khó. Nếu đồng ý thì Lâm Ngọc Đình sẽ cho rằng Sở Thiên lấy cô ra cá cược, không tôn trọng cô. Nếu không đồng ý thì, Triệu Ngọc Khánh sẽ càng gây khó dễ cho cậu.

Triệu Ngọc Khánh có vẻ sớm đoán được Sở Thiên không biết chọn cái nào, liền cố ý khiêu khích cậu, nói:

- Sao? Không dám à? Vừa rồi còn khoác lác thiên hạ vô địch, đến lúc làm thì lại hữu tâm vô lực. Ngọc Đình, bạn không nên kết giao với người như vậy đâu!

Những du khách đứng cạnh xem trò vui cũng cười ồ, vẻ mặt khinh thường nhìn Sở Thiên vừa rồi còn miệng lưỡi lưu loát.

Sở Thiên khẽ mỉm cười, nói:

- Triệu Ngọc Khánh, cô đem Ngọc Đình ra làm thứ đặt cược, vậy là không tôn trọng cô ấy rồi. Tôi cũng không thể nhận đồ cá cược không hợp lý như vậy, nếu không ném trúng.

Sở Thiên nhìn bậc thềm dài lê thê, nói:

- Nếu ném không trúng, tôi sẽ bò từ đây xuống chùa Thiên Pháp, thế nào?

Triệu Ngọc Khánh nhìn Sở Thiên, cậu ta không ngờ không buông tha Lâm Ngọc Đình, để cậu ta xấu mặt một chút cũng là chuyện vui, vì vậy nghiến răng nghiến lợi nói:

- Được, nhất ngôn cửu đỉnh.



Lâm Ngọc Đình lo lắng nhìn Sở Thiên, có chút hối hận vì mình đã lấy mấy đồng tiền xu ra, dẫn đến chiến tranh giữa hai người. Cô không sợ Triệu Ngọc Khánh thua, chỉ là sợ Sở Thiên phải bò từ đây đến phía dưới chùa Thiên Pháp, vậy thì sẽ thật là mất mặt.

Triệu Ngọc Khánh tin chắc rằng Sở Thiên sẽ ném không trúng, đám du khách xung quanh cũng cho rằng như vậy, nếu có may mắn ném trúng vậy thì đi mua vé số được rồi.

Sở Thiên lấy hai ngón tay kẹp một đồng xu, mặc dù công lực của mình chỉ mới khôi phục hai phần, nhưng ở cự li gần thế này ném hai đồng tiền xu vẫn là chuyện có thể làm được. Sở Thiên đón hướng gió, ánh sáng, chọn vị trí đứng cách tháp cầu nguyện khoảng 2m, lúc này, những người vây quanh xem đều cảm thấy Sở Thiên điên rồi. Người ta đứng ở dưới tháp, cự li bằng không cũng chẳng ném được lên đỉnh tháp, anh chàng này lại còn đứng cách xa 2m, thật sự là quá điên rồ.

Dưới sự khinh thường của Triệu Ngọc Khánh và những cái lắc đầu của mọi người, Sở Thiên mắt sáng lên, tay dồn lực, đồng tiền xu liền giống như mũi tên rời cung, bay lên miệng tháp nhỏ hẹp ở tầng sáu, mọi người được trận kinh ngạc, chẳng phải là cần ném vào tầng bảy sao? Anh chàng này ném lên tầng sáu làm gì chứ? Dù là ném vào tầng sáu cũng là thua. Trong lòng họ chưa kịp than thở tiếc nuối thì đồng xu đã xuyên qua miệng tháp, đập vào vách tường của tầng sáu, bắn ngược lại bốn mươi lăm độ. Mọi người đang cho rằng nó sẽ giống những đồng tiền khác, từ khoảng giữa của tháp rơi xuống, ai ngờ, đồng tiền xu bắn ngược lại, rơi trúng vào ven của tầng tháp thứ bảy, giống như một đứa trẻ nghe lời, không hề chuyển động, và trở thành đồng tiền duy nhất nằm đỉnh tháp cầu nguyện.

Mọi người đều sửng sốt, Triệu Ngọc Khánh cũng đơ người, việc này sao có thể? Sao có thể từ tầng sáu lên tầng bảy?

Sở Thiên mỉm cười, nói với mọi người xung quanh:

- Không biết như thế này có được tính là ném trúng đỉnh tháp không?

Mọi người cuối cùng cũng có phản ứng, vỗ tay rào rào. Triệu Ngọc Khánh vốn tưởng có thể chơi xấu nhưng việc làm này của Sở Thiên thực sự rất tuyệt, không chỉ những người xung quanh thán phục mà bản thân cô cũng thấy phục. Nếu cố hãm hại nói Sở Thiên ném từ tầng sáu rồi mới lên tầng bảy nên chỉ có thể coi là tầng sáu thì e rằng những người xung quanh sẽ nói cô vô lại.

Lâm Ngọc Đình cũng vui mừng ra mặt, xoa xoa tay, giống như là cô thắng vậy.

Triệu Ngọc Khánh đành khẽ thừa nhận:

- Được rồi, coi như trúng, giờ đến lượt cậu ném vào mai rùa.

Mọi người xung quanh đã bắt đầu hưng phấn, không hề coi thường Sở Thiên, mắt nhìn đồng tiền xu trong hai ngón tay Sở Thiên, muốn xem xem hắn ném đi như thế nào.

Sở Thiên chậm rãi đi đến bên hồ, nhìn rùa chậm rãi di chuyển, giơ tay kiểm nghiệm nhiệt độ dưới nước, híp mắt nhìn ánh nắng mặt trời, cuối cùng bấm ngón tay tính toán giờ cụ rùa bò lên, sau đó lúc rùa lại chuyển động, đồng tiền xu trong tay Sở Thiên kêu lên một tiếng, đập vào mặt nước, tạo một đường chéo đẹp mắt, đập vào cụ rùa, không lệch đi đâu, “coong” một tiếng, đồng xu không chỉ đập vào mai rùa mà còn nằm yên vị trên ấy, khiến cho cụ rùa giữ nguyên hình dạng, thò đầu nhìn ra tứ phía, dường như muốn tìm xem ai mà may mắn như vậy đã ném trúng mai của mình.

Mắt mọi người mở to hết cỡ, miệng càng mở to hơn. Chàng trai trước mặt đã thực sự thuyết phục bọn họ, thậm chí có người còn lấy máy ảnh chụp hình Sở Thiên lại.

Mặt Triệu Ngọc Khánh trở nên u ám, vốn cho rằng anh chàng này chỉ là công tử bột, không ngờ thực sự có tài. Lời hứa là chuyện nhỏ, chỉ có điều bị mất mặt trước bao nhiêu người, cô có chút khó chịu.

May mà Sở Thiên không hề nhìn sang Triệu Ngọc Khánh, mỉm cười nói với mọi người:

- Phật pháp vô biên

Sau đó chậm rãi đi về phía đại điện thứ ba, Lâm Ngọc Đình vội kéo tay Triệu Ngọc Khánh đi theo.

Triệu Ngọc Khánh thấy Sở Thiên không mỉa mai mình, trong lòng có chút ấn tượng tốt. Bây giờ mới biết Lâm Ngọc Đình vì sao lại chết mê chết mệt anh chàng không mấy điển trai này, thì ra còn rất có bản lĩnh.

Mọi người ở phía sau vẫn còn tiếp tục tụ tập ở tháp cầu nguyện và hồ Tụ Tài kinh ngạc thán phục hành động thần kì của Sở Thiên. Sở Thiên hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của Hành hương giả lúc vừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đô Thị Thiếu Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook