Chương 302: Phát sinh rắc rối
Nhất Khởi Thành Công
07/06/2013
Dưới gốc cây Hòe phòng tiếp khách Tô gia.
Tô lão gia đạp lên lá rơi lòng yên tĩnh như nước, thích thú tập Thái Cực, từng chiêu thức thành thục như nước chảy.
Sở Thiên đứng bên cạnh trên mặt mỉm cười cung kính nhìn Tô lão gia luyện công.
Sau mười lăm phút, Tô lão gia thu khí xong nhìn thấy Sở Thiên, thần tình mỉm cười đi qua vỗ vai Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, mới sáng sớm bảo cháu tới là muốn cùng cháu ăn sáng, chắc cháu sẽ không chê lão già này chứ?
Sở Thiên lắc đầu bình tĩnh nói:
- Sao có thể chứ? Có thể lắng nghe giáo huấn của ông, cháu mừng còn không kịp nữa là, sao có thể không chịu chứ.
Tô lão gia gật đầu nhìn Sở Thiên nghiêm túc nói:
- Sở Thiên, cháu phải ghi nhớ, phải vĩnh viễn giữ tâm tính khiêm tốn của mình bây giờ. Bằng không sớm muộn cháu cũng bị chính phủ Thiên triều vứt bỏ.
Sở Thiên hơi sửng sốt, lập tức tựa hồ hiểu rõ cái gì, trên mặt mang chút vui mừng nói:
- Lão gia, chẳng lẽ cháu được chọn làm thế lực ngầm mà Thiên triều nâng đỡ?
- Sở Thiên, bắt đầu từ tối qua Hổ Bang và hội Hắc Long cũng không còn chỗ dựa nữa. Tô lão gia chậm rãi đứng trước cây hòe lớn.
Không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Sở Thiên, mà là nhàn nhạt nói:
- Cháu có thể buông tay, hơn nữa phải nhanh chóng buông tay.
Sở Thiên gật đầu, trong lòng vô cùng phấn chấn, cũng cảm thấy nghi ngờ chính phủ Thiên triều. Lẽ nào chính phủ Thiên triều có được sự đảm bảo Tô lão gia để cho mình thành ‘Người phát ngôn” của thế lực ngầm? Chuyện có đơn giản như vậy không? Hay là Tô lão gia lãng phí hết tâm tư cùng người ta gõ cái bàn?
Ông cụ Tô rõ ràng nhận ra nghi hoặc trong lòng Sở Thiên mỉm cười, trong miệng mang mấy phần lý thú:
- Sở Thiên, một mình một bữa ăn sáu cân thịt chín là cảm giác thế nào? Mỗi người chúng tôi ăn nửa cân thì ngán rồi.
Sở Thiên bừng tỉnh nhớ tới câu nệ của Chu Long Kiếm, nhớ tới thịt trên bàn tiệc, nhớ tới buổi tiệc giải tán khó hiểu. Thì ra Chu Long Kiếm phía sau còn có người điều khiển. Nghe thấy “chúng tôi” của ông cụ Tô, tất nhiên phía sau không chỉ một người là là tất cả trên buổi tiệc đều bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay.
Sở Thiên không hỏi Tô lão gia xem còn có ai, hắn biết nếu Tô lão gia muốn nói thì tự nhiên sẽ nói với mình, thế là cười nói:
- Ông à, cháu thi đạt không?
Sau khi nói xong Sở Thiên cảm thấy mình quá ngu xuẩn rồi, không đạt còn có thể bảo mình buông tay không?
Ông cụ Tô cười ha hả, lập tức vỗ vai Sở Thiên khen ngợi nói:
- Hoàn toàn xuất sắc.
Sở Thiên thở một hơi thật dài. Hổ Bang và hội Hắc Long không còn chính trị dựa lưng, mình hoàn toàn không cần sợ, đến lúc ra tay rồi.
Sở Thiên cùng lão gia ăn xong bữa ăn sáng thì dẫn Tô Dung Dung trở về đại học Thiên Kinh để đi học buổi sáng. Có hai tiết tiếng Anh đại học, Sở Thiên nghĩ tới tiếng Anh thì nhớ tới tình hình mình dẫn lớp Mười ba* hò hét “tuyên ngôn Giải Phóng Hắc Nô” trên sân trường. Cảm giác không tự chủ được giương lên nụ cười hơi ấp áp, cũng không biết đám học sinh đó thế nào rồi.
*Lớp Mười ba: Ở trung quốc thường dùng số khóa học để làm tên lớp. Khóa thứ mười ba nên gọi là lớp Mười ba.
Tô Dung Dung nhìn thấy thần bí trên mặt Sở Thiên khẽ cười, đến gần nhàn nhạt nói:
- Có chuyện gì vui thế? Nói ra em chia sẻ với, phải biết niềm vui của một người chia sẻ ra thì trở thành niềm vui của hai người.
Sở Thiên ôm Tô Dung Dung hôn nhẹ lên trán cô, nhỏ giọng kể lại cuộc sống của mình thời trung học. Sở Thiên cũng không ngăn được mấy phần thương cảm, có lẽ truyền thụ được cho lớp Mười ba là chuyện có giá trị nhất có ý nghĩa nhất trong cuộc đời mình.
Tô Dung Dung im lặng nghe Sở Thiên nhớ lại, không khỏi ôm chặt Sở Thiên bên cạnh, trong lòng hạnh phúc hẳn lên. Cô cảm thấy sau khi mình hiểu thế giới nhu tình của Sở Thiên, trái tim hai người càng gần lại.
Vì trên đường kẹt xe nên Sở Thiên và Tô Dung Dung bọn họ chạy nhanh vẫn tới trễ mười phút. Muốn từ cửa sau lẳng lặng lén vào, nhưng cửa sau không biết bị kẻ nào thất đức khóa lại. Sở Thiên vốn không muốn học nữa, nhưng nghĩ tới Tô Dung Dung là đứa trẻ ngoan không thể mang tật xấu. Cô ấy rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể quang minh chính đại từ cửa chính phòng học đi vào.
Lúc đang học bất cứ ai đi vào phòng học đều sẽ bị chú ý, huống hồ là người xuất sắc như Sở Thiên và Tô Dung Dung. Hơn tám mươi đôi mắt ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Sở Thiên và Tô Dung Dung, cả giáo sư trên bục giảng cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Sở Thiên cười khổ không ngừng kéo Tô Dung Dung đi ở phía sau, nhưng cả phòng học chỉ có dãy đầu tiên là trống không có một người, mà phía sau lại hoàn toàn đầy chật người, do đó ngồi xuống ở băng ghế thấp ở dãy đầu tiên. Sau đó nhìn màn hình trên bục giảng khổ cực dị thường. Một số người đang nhỏ tiếng nói chuyện có lẽ xem tạp chí, chơi đùa.
Lúc này ngược lại dãy thứ hai có người vẫy tay với bọn họ, Sở Thiên nhìn qua lại là bọn người Liễu Yên. Sở Thiên vừa thấy bọn họ thì cảm thấy đau đầu, lòng bất an đi về phía bọn người Liễu Yên, đi tới trước mặt mới phát hiện Liễu Yên chỉ chừa một chỗ tất nhiên là cho Tô Dung Dung. Chỉ có thể cười khổ vỗ vỗ Tô Dung Dung bảo cô ấy ngồi xuống, mình đi tới hàng phía trước ngồi.
Giáo sư tiếng Anh đại học là phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, phụ nữ độ tuổi này luôn lã dễ nổi nóng. Nhìn thấy Sở Thiên và Tô Dung Dung tới trễ mười mấy phút trong lòng khó chịu vô cùng, lại thấy hai người nắm tay thân thiết khắng khít còn tìm chỗ lượn qua lượn lại lâu như vậy, cô ta lại vừa thất tình không lâu hoàn toàn bị châm chọc.
- Tôi hy vọng sau này hai vị đừng đến trễ nữa!
Nữ giáo sư đẩy đẩy cái kính trên mũi lạnh lùng nói:
- Cô cậu có biết cái này ảnh hưởng dòng suy nghĩa của tôi không? Ít nhất ảnh hưởng mười phút nội dung muốn giảng của tôi.
Tô Dung Dung xấu hổ đứng lên nhẹ nhàng xin lỗi:
- Giáo sư thật sự xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.
Cái thế giới này vĩnh viễn đều là bạn yếu kẻ địch mạnh, anh mạnh kẻ địch yếu.
Nữ giáo sư nghe thấy xin lỗi của Tô Dong Dong không chỉ không bỏ qua ngược lại cô ấy tiếp tục nói:
- Xin lỗi? Xin lỗi có ích lợi gì, cô biết lãng phí bao nhiêu thời gian của mọi người không? Cô cậu quấy rầy tôi mười phút suy nghĩ, ở trong này có tám mươi lăm học sinh chính là lãng phí tám trăm năm mươi phút. Đây là thời gian rất dài đó, cô làm sao xin lỗi nổi tôi? Làm sao xin lỗi nổi người khác đang ngồi.
Sắc mặt Tô Dung Dung hơi biến sắc nhưng vẫn có lễ phép nói:
- Xin lỗi Giáo sư.
Sau đó từ từ ngồi xuống.
Nữ giáo sư đã phê bình tới mức nghiện, hận không thể đẩy trở ngại tiến trình xã hội lên người bọn Sở Thiên nói:
- Thật là người không có giáo dục, tôi ghét nhất đến trễ, đây là cực kỳ không có tránh nhiệm với người khác. Tôi chưa bao giờ tin người đến trễ có thể học tốt tiếng Anh, có thể làm tốt chuyện quan trọng khác.
Tô Dung Dung trước giờ chưa từng bị người khác mắng mỏ như vậy, sắc mặt hơi đỏ. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài nói:
- Giáo sư, em có thể chịu rách nhiệm nói cho Giáo sư biết, chúng em quấy rầy mười phút suy nghĩ của Giáo sư, nhưng Giáo sư phê bình tới bây giờ đã hai mươi phút rồi. Chúng em đã xin lỗi, không biết Giáo sư xin lỗi thế nào? Nói chúng em không có giáo dục, vậy gia giáo của Giáo sư đâu?
Học sinh trong phòng nghe thấy lời nói của Sở Thiên đều không nhịn được cười lên, Sở Thiên nói thật sự có lý.
Liễu Yên thở dài, tại sao nơi Sở Thiên xuất hiện luôn không ngừng phiền phức? Tại sao mỗi lần xảy ra phiền phức cũng là lúc Sở Thiên xuất hiện?
Tuy mức độ tự do của đại học rộng hơn trung học, tiểu học, nhưng bị người ta khiêu chiến tính quyền uy, ai cũng không tránh được nổi trận lôi đình. Nữ giáo sư bị Sở Thiên phê bình như vậy, lại nghe thấy tiếng cười của các học sinh, sắc mặt lập tức từ đỏ hồng biến thành tái xanh sau đó chuyển thành đỏ bừng.
- Ý cậu là gì? Cậu đến trễ còn muốn giáo huấn tôi?
Nữ giáo sư đứng lên ngón tay chỉ Sở Thiên bẻ cong đạo lý hét:
- Không ngờ đại học Thiên Kinh có thể thu nhận học sinh côn đồ như cậu, thật là làm người ta thất vọng.
- Lúc giáo sư dùng tay chỉ người khác thì ngón tay khác đang chỉ về mình.
Sở Thiên duỗi người bình tĩnh nói:
- Giáo sư, bây giờ chúng ta đừng làm lỡ thời gian của bạn học khác, cô lên lớp đi, có tức giận gì sau tiết học cô đến tìm em là được rồi.
Nữ giáo sư bị Sở Thiên làm cho tức giận vỗ bàn nói:
- Không ai nói cho cậu biết tôn sư kính lão à? Hôm nay cậu phải xin lỗi tôi, bằng không tiết học này tôi không dạy nữa.
Sở Thiên lắc đầu nhàn nhạt nói:
- Em có thể xin lỗi Giáo sư nhưng Giáo sư nhất định cũng phải xin lỗi cô ấy.
- Các cô cậu tự học đi, bây giờ tôi không có tâm tình trở lời nữa.
Nữ giáo sư thị uy ngồi xuống, gập quyển tiếng Anh trên tay vỗ lên bàn, quyết định dùng đám đông áp chế để ép làm bọn Sở Thiên đi vào khuôn khổ:
- Các cô cậu bảo cậu ta nói cho cô cậu đáp án được rồi.
Sở Thiên biết tâm tư của nữ giáo sư, nhẹ nhàng hừ một tiếng quay đầu nói với học sinh sau lưng:
- Giáo sư lại không lên lớp, vậy để tôi. Ai có thể nói cho tôi biết nhiệm vụ hôm nay là gì?
Sở Thiên xấu hổ vỗ lên đầu mình bình thường quên lên lớp, đa số thời gian là ở thư viện hay quán bar Mê Tình, thậm chí là phơi nắng trên cỏ.
Liễu Yên hơi lắc đầu, quả nhiên Sở Thiên lại xuất hiện thì náo động, sẽ có một ngày sẽ làm hắn bị thiệt. Tới bây giờ Liễu Yên vẫn không nghĩ ra tại sao Tô lão gia cũng thích Sở Thiên cuồng ngạo không biết khiêm tốn.
Không ít học sinh đều quen biết Sở Thiên, nhìn thấy Sở Thiên hỏi, thế là có người xông ra quát:
- Tiết học tiếng Anh này là là giải đáp bài thi. Giáo sư Châu mở rộng nắm bắt bài thi tiếng Anh.
Sở Thiên gật đầu lộ ra má lúng đồng tiền, soái khí mê người nói:
- Ai có bài thi cho tôi mượn? Để tôi giải đáp án cho mọi người.
Nữ giáo sư nhìn Sở Thiên tròng mắt đảo qua đảo lại khinh miệt, thằng nhóc không biết trời cao đất dày. Cô biết học sinh đại học Thiên Kinh đều có thành tích học tập rất giỏi, nhưng bài thi tiếng Anh là trắc nghiệm nhập môn của đại học Cáp Phật, độ khó rất cao, cô thông qua bạn bè làm một bộ muốn thử trình độ của học sinh, cũng muốn trước mặt học sinh ra uy của mình. Hôm nay bị Sở Thiên làm không có tâm tình, dứt khoát để Sở Thiên tự chuốc lấy khổ, sau đó càng tỏ rõ sự bác học của mình.
Một nữ sinh mang nụ cười sùng bái đi tới trước mặt đưa bài thi trong tay mình cho Sở Thiên, Sở Thiên cười sáng lạn nhẹ giọng nới:
- Cám ơn!
Nữ sinh liền hạnh phúc tựa hồ muốn hôn mê bất tỉnh. Có thể có được câu cảm ơn thí sinh thiên tài, trong lòng hưng phấn dị thường.
Sở Thiên cầm lấy bài thi tiếng Anh nhìn qua mấy lượt, sau đó cười nói:
- Bài thi này hơi khó, nhưng Sở Thiên vẫn có thể giải thích cho mọi người, hy vọng mọi người góp ý thật nhiều.
Các học sinh sửng sốt kinh ngạc, bài thi tiếng Anh còn đơn giản? Bọn họ dùng mấy tiếng mới miễn cưỡng làm xong đúng sai, còn không nắm chắc, bây giờ Sở Thiên lại qua loa nói chỉ hơi khó, thực sự làm bọn họ cảm thấy toát mồ hôi.
Nữ Giáo sư nhẹ nhàng lấy ra đáp án chuẩn bị so sánh xem sai bao nhiêu, tới lúc đó làm nhục hắn một phen.
Sở Thiên hai tay cầm bài thi, từng câu từng câu bắt đầu giải thích với tám mươi lăm học sinh. Thần tình trên mặt học sinh càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng sùng bái, thần sắc trên mặt nữ giáo sư càng ngày càng cổ quái, thậm chí có mấy phần uẩn khúc. Vì cô thấy Sở Thiên giải thích tới bây giờ lại thống nhất với đáp án, cô chợt lóe lên ý niệm Sở Thiên sớm đã biết bài thi này, hơn nữa có đáp án rồi, nhưng lập tức phủ nhận cách nghĩ của mình. Vì đây là bộ câu hỏi của Đại học Cáp Phật, mình lãng phí hết tâm tư mới làm được.
Nữ Giáo sư cắn môi chờ Sở Thiên tiếp theo sẽ xảy ra lỗi. Cũng không biết là thượng đế thương hại hay là ông trời chiếu cố, lúc Sở Thiên tới câu thứ ba lại so với đáp án hoàn toàn không thống nhất. Trên mặt nữ Giáo sư giống như nhặt được bảo bối, không tự chủ được vui mừng kêu lên:
- Cậu sai rồi, cậu sai rồi.
Giọng nói của nữ Giáo sư rất lớn rất vui mừng làm bọn Sở Thiên hoàn toàn im lặng. Toàn bộ định thần nhìn nữ Giáo sư không biết tại sao vui mừng, tại sao cô thất thố như vậy. Nữ Giáo sư nhìn thấy thần sắc của mọi người liền thu lại tâm tình kích động của mình, ho khan vài tiếng mở miệng nói:
- Cậu học sinh, cậu giải thích câu số ba sai rồi, hoàn toàn ngược lại với đáp án.
Học sinh cả phòng học đều kinh ngạc nhìn nữ Giáo sư, Sở Thiên lắc đầu cười khổ không có nói. Các học sinh nhìn nhau nhìn thăm dò đáp án lẫn nhau. Một lát sau nữ sinh cho Sở Thiên mượn bài thi rụt rè giơ tay lên nói:
- Giáo sư, đáp án câu thứ ba của chúng em đều giống với Sở Thiên, không biết đáp án giải như thế nào?
- Đáp án không thể sai!
Nữ Giáo sư chỉ lo nhìn đáp án không có đi nghiên cứu bài thi, bây giờ nghe thấy phản ứng của các học sinh vội cầm bài thi lên đọc đề mục. Càng đọc giọng càng nhỏ, với kiến thức trình độ chuyên nghiệp của cô, cô bỗng nhiên phát hiện đáp án sai rồi.
Thần sắc của nữ Giáo sư rất xấu hỏ cười mấy tiếng sau đó ngồi xuống. Sở Thiên biết mình đã “giáo huấn”, ngôn ngữ vô lễ lúc nãy của nữ Giáo sư rồi, lúc này cũng nên xuống đài. Thế là đem bài thi trả cho nữ sinh, xoay người nhàn nhạt nói:
- Câu hỏi của hai câu cuối còn lại để Giáo sư giảng đi, tôi đi ra ngoài nhé.
Sở Thiên nói xong sau đó mỉm cười với Tô Dung Dung, liền quang minh chính đại bỏ đi giống như lúc đến.
Nữ Giáo sư không có nói gì, bất cứ ai đều có thể lựa chọn im lặng trước mặt người có thực lực kiêu ngạo.
- Không cần lưu luyến anh ấy, chỉ là truyền thuyết.
Một nam sinh cười trêu chọc nữ sinh cho Sở Thiên mượn bài thi.
Nữ sinh biết liếc mắt nam sinh, nhỏ tiếng nói:
- Mẹ cậu gọi cậu về nhà ăn cơm.
Liễu Yên nhìn hình bóng Sở Thiên đi xa, cúi đầu nhỏ tiếng nói với Tô Dung Dung:
- Tối sinh nhật Lộ Lộ, Lộ Lộ đã quyết định mời chúng ta ở quán bar Vô Sắc, cậu tối phải gác lại mọi chuyện đó.
Lộ Lộ cười thấp giọng nói:
- Phải đó, tớ đã đặt chỗ rồi, Dung Dung không thể không đến.
- Vậy tớ có thể gọi Sở Thiên không?
Tô Dung Dung gật đầu liền hướng về Liễu Yên không thích Sở Thiên hỏi.
Liễu Yên nhẹ nhàng lắc đầu kiên quyết nói:
- Không được, tên đó tuy tài giỏi nhưng quá cuồng ngạo, chỗ nào có hắn thì phiền phức không ngừng. Chúng tớ không muốn buổi tối sinh nhật của Lộ Lộ trở nên lộn xộn. Dung Dung cậu dám dẫn hắn đến chúng tớ tuyệt giao với cậu.
Mộng Mộng và Lộ Lộ bất đắc dĩ cười cười, ý của hai người thường được Liễu Yên đại diện.
Tô Dung Dung cũng bất đắc dĩ đành thở dài một hơi, ôn nhu nói:
- Được rồi, tớ không dẫn Sở Thiên đi thì được rồi.
Nhưng buổi tối vẫn xảy ra chuyện.
Lúc chạng vạng Sở Thiên đã tới sân huấn luyện ngầm do Vương Đại thuê mướn. Trước đây là sòng bạc ngầm rất lớn, sau khi bị điều tra niêm phong thì không có ai đến, trở thành một chỗ hoang phế. Sở Thiên thông qua Tô Xán cần chỗ chuyên muôn để Vương Đại huấn luyện thủ nỏ, cuối cùng bảo bọn Vương Đại đi quân doanh huấn luyện có chút không thực tế. Vì gần đây bọn Thường ca, Cố Kiếm Hoa bận mở rộng nuốt chửng cũng không biết lúc nào thì dùng tới bọn Vương Đại.
Để phát huy tác dụng của “ám tiễn” để giảm thiểu tần suất bị người ta nhận ra, Vương Đại áp dụng cách huấn luyện phong bế.
Tiễn thủ của Vương Đại huấn luyện tổng cộng chỉ có năm người, nhưng Sở Thiên đã thấy qua ý chí chiến đấu hung mãnh của bọn họ ở cửa nhà tang lễ, do đó cho Vương Đại một khoản tiền cải thiện huấn luyện và điều kiện sống của mọi người. Có cải thiện nhiều hơn, có sự khen ngợi và xem trọng của Sở Thiên, bọn Vương Đại càng tràn đầy hăng hái và nhiệt tình.
Lúc Sở Thiên đi tới sân huấn luyện, Vương Đại đang dạy một anh em, động tác nhập tâm chuyên chú làm Sở Thiên có chút ngạc nhiên. Vương Đại bây giờ và Vương Đại cướp xe bus một năm trước hoàn toàn không giống, ít nhất thần sắc toát lên ước muốn và nhiệt tình.
Cuối cùng, Vương Đại cũng nhìn thấy Sở Thiên, vỗ tay nhanh chóng đi tới cười nói:
- Thiếu soái, sao tối này có thời gian rảnh tới đây vậy? Chuyện đau đầu bên ngoài đều làm xong rồi à?
Sở Thiên mỉm cười ném hai điếu thuốc cho Vương Đại. Biết Vương Đại thích cái này, cho nên trên đường đến dùng mấy tấm vé đổi hai điếu thuốc này. Vương Đại cầm lấy hai điếu thuốc trong mắt mang kinh hỉ nói:
- Thiếu soái, anh thật là quá kịp lúc, mấy ngày trong miệng nhạt cũng sắp không có tinh thần rồi.
Sở Thiên thở dài vỗ vai của Vương Đại nói:
- Đại Chính vẫn nên hút ít đi một chút, Chu Chí Minh chính là vì hút thuốc mà chết như vậy, cũng không hẳn là bị người ta mượn thuốc hại chết.
Sau đó thuận mồm liền nói ra chuyện Chu Chí Minh bị người ta ám toán chết.
Trong lòng Vương Đại hơi chấn động, nhưng hai điếu thuốc trong tay vẫn không nỡ bỏ xuống, cười nói:
- Thiếu soái, tôi hút xong hai điếu này, bảo đảm giữ giới, bảo đảm giữ giới.
Sở Thiên không nói gì lắc đầu cười đi dạo xung quanh, Vương Đại nhanh chóng theo sau giới thiệu tình hình sân huấn luyện và các anh em.
Sở Thiên cảm thấy hài lòng nhìn ám tiễn khí phách đó. Hải Tử, Quang Tử và Vương Đại xuất thân bộ đội bắt đầu huấn luyện tiễn thủ đều thuận buồm xuôi gió. Đang muốn hỏi bộ đội có phải đều có cái chương trình học bắn tên này không.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, vừa nghe thì nghe thấy giọng lo lắng của Tô Dung Dung:
- Sở Thiên, xảy ra chuyện rồi.
Lúc Sở Thiên chạy tới quán bar Vô Sắc, cả quán bar đã hỗn loạn một mảnh. Xung quanh quán bar đang đứng vô số những người say xỉn. Trước sau hai nhóm đang giằng co, một là bọn Liễu Yên hung hăng, một là bọn năm người thanh niên cuồng ngạo.
Mấy nam sinh Tần Thành mặt mũi bầm dập, khóe miệng đã chảy máu, y phục hoa lệ cũng đã xộc xệch, trong mắt lóe lên tức giận và không cam tâm, rõ ràng là thua thiệt đối phương.
Năm thanh niên ăn mặc quần áo trên người bình thường hẳn không hơn trăm ngàn, nhưng thần tình kiêu ngạo trên người lại nổi bật dị thường, sự kiêu ngạo ương ngạnh của bọn người Tần Thành so với bọn họ hoàn toàn là một trời một vực.
- Một đám con gái quần áo lụa là không biết sống chết lại kiêu ngạo với Hắc Sơn Đao Đao.
Người thanh niên đầu trọc cười nhe rang nói:
- Đơn giản là không biết sống chết, không phải con rồng mạnh không qua sông lớn, nếu ông dám đặt chân tới ba phần đất của Bắc Kinh, không có thực lực đặc biệt có thể từ phía Nam tới cướp bát cơm của người phía Bắc bọn mày à?
Mọi người xem xung quanh bây giờ mới hiểu thì ra mấy thằng nhóc ăn mặc bình thường là là đến Bắc Kinh lập địa bàn, chẳng trách kiêu ngạo như vậy.
Tô lão gia đạp lên lá rơi lòng yên tĩnh như nước, thích thú tập Thái Cực, từng chiêu thức thành thục như nước chảy.
Sở Thiên đứng bên cạnh trên mặt mỉm cười cung kính nhìn Tô lão gia luyện công.
Sau mười lăm phút, Tô lão gia thu khí xong nhìn thấy Sở Thiên, thần tình mỉm cười đi qua vỗ vai Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, mới sáng sớm bảo cháu tới là muốn cùng cháu ăn sáng, chắc cháu sẽ không chê lão già này chứ?
Sở Thiên lắc đầu bình tĩnh nói:
- Sao có thể chứ? Có thể lắng nghe giáo huấn của ông, cháu mừng còn không kịp nữa là, sao có thể không chịu chứ.
Tô lão gia gật đầu nhìn Sở Thiên nghiêm túc nói:
- Sở Thiên, cháu phải ghi nhớ, phải vĩnh viễn giữ tâm tính khiêm tốn của mình bây giờ. Bằng không sớm muộn cháu cũng bị chính phủ Thiên triều vứt bỏ.
Sở Thiên hơi sửng sốt, lập tức tựa hồ hiểu rõ cái gì, trên mặt mang chút vui mừng nói:
- Lão gia, chẳng lẽ cháu được chọn làm thế lực ngầm mà Thiên triều nâng đỡ?
- Sở Thiên, bắt đầu từ tối qua Hổ Bang và hội Hắc Long cũng không còn chỗ dựa nữa. Tô lão gia chậm rãi đứng trước cây hòe lớn.
Không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Sở Thiên, mà là nhàn nhạt nói:
- Cháu có thể buông tay, hơn nữa phải nhanh chóng buông tay.
Sở Thiên gật đầu, trong lòng vô cùng phấn chấn, cũng cảm thấy nghi ngờ chính phủ Thiên triều. Lẽ nào chính phủ Thiên triều có được sự đảm bảo Tô lão gia để cho mình thành ‘Người phát ngôn” của thế lực ngầm? Chuyện có đơn giản như vậy không? Hay là Tô lão gia lãng phí hết tâm tư cùng người ta gõ cái bàn?
Ông cụ Tô rõ ràng nhận ra nghi hoặc trong lòng Sở Thiên mỉm cười, trong miệng mang mấy phần lý thú:
- Sở Thiên, một mình một bữa ăn sáu cân thịt chín là cảm giác thế nào? Mỗi người chúng tôi ăn nửa cân thì ngán rồi.
Sở Thiên bừng tỉnh nhớ tới câu nệ của Chu Long Kiếm, nhớ tới thịt trên bàn tiệc, nhớ tới buổi tiệc giải tán khó hiểu. Thì ra Chu Long Kiếm phía sau còn có người điều khiển. Nghe thấy “chúng tôi” của ông cụ Tô, tất nhiên phía sau không chỉ một người là là tất cả trên buổi tiệc đều bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay.
Sở Thiên không hỏi Tô lão gia xem còn có ai, hắn biết nếu Tô lão gia muốn nói thì tự nhiên sẽ nói với mình, thế là cười nói:
- Ông à, cháu thi đạt không?
Sau khi nói xong Sở Thiên cảm thấy mình quá ngu xuẩn rồi, không đạt còn có thể bảo mình buông tay không?
Ông cụ Tô cười ha hả, lập tức vỗ vai Sở Thiên khen ngợi nói:
- Hoàn toàn xuất sắc.
Sở Thiên thở một hơi thật dài. Hổ Bang và hội Hắc Long không còn chính trị dựa lưng, mình hoàn toàn không cần sợ, đến lúc ra tay rồi.
Sở Thiên cùng lão gia ăn xong bữa ăn sáng thì dẫn Tô Dung Dung trở về đại học Thiên Kinh để đi học buổi sáng. Có hai tiết tiếng Anh đại học, Sở Thiên nghĩ tới tiếng Anh thì nhớ tới tình hình mình dẫn lớp Mười ba* hò hét “tuyên ngôn Giải Phóng Hắc Nô” trên sân trường. Cảm giác không tự chủ được giương lên nụ cười hơi ấp áp, cũng không biết đám học sinh đó thế nào rồi.
*Lớp Mười ba: Ở trung quốc thường dùng số khóa học để làm tên lớp. Khóa thứ mười ba nên gọi là lớp Mười ba.
Tô Dung Dung nhìn thấy thần bí trên mặt Sở Thiên khẽ cười, đến gần nhàn nhạt nói:
- Có chuyện gì vui thế? Nói ra em chia sẻ với, phải biết niềm vui của một người chia sẻ ra thì trở thành niềm vui của hai người.
Sở Thiên ôm Tô Dung Dung hôn nhẹ lên trán cô, nhỏ giọng kể lại cuộc sống của mình thời trung học. Sở Thiên cũng không ngăn được mấy phần thương cảm, có lẽ truyền thụ được cho lớp Mười ba là chuyện có giá trị nhất có ý nghĩa nhất trong cuộc đời mình.
Tô Dung Dung im lặng nghe Sở Thiên nhớ lại, không khỏi ôm chặt Sở Thiên bên cạnh, trong lòng hạnh phúc hẳn lên. Cô cảm thấy sau khi mình hiểu thế giới nhu tình của Sở Thiên, trái tim hai người càng gần lại.
Vì trên đường kẹt xe nên Sở Thiên và Tô Dung Dung bọn họ chạy nhanh vẫn tới trễ mười phút. Muốn từ cửa sau lẳng lặng lén vào, nhưng cửa sau không biết bị kẻ nào thất đức khóa lại. Sở Thiên vốn không muốn học nữa, nhưng nghĩ tới Tô Dung Dung là đứa trẻ ngoan không thể mang tật xấu. Cô ấy rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể quang minh chính đại từ cửa chính phòng học đi vào.
Lúc đang học bất cứ ai đi vào phòng học đều sẽ bị chú ý, huống hồ là người xuất sắc như Sở Thiên và Tô Dung Dung. Hơn tám mươi đôi mắt ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Sở Thiên và Tô Dung Dung, cả giáo sư trên bục giảng cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Sở Thiên cười khổ không ngừng kéo Tô Dung Dung đi ở phía sau, nhưng cả phòng học chỉ có dãy đầu tiên là trống không có một người, mà phía sau lại hoàn toàn đầy chật người, do đó ngồi xuống ở băng ghế thấp ở dãy đầu tiên. Sau đó nhìn màn hình trên bục giảng khổ cực dị thường. Một số người đang nhỏ tiếng nói chuyện có lẽ xem tạp chí, chơi đùa.
Lúc này ngược lại dãy thứ hai có người vẫy tay với bọn họ, Sở Thiên nhìn qua lại là bọn người Liễu Yên. Sở Thiên vừa thấy bọn họ thì cảm thấy đau đầu, lòng bất an đi về phía bọn người Liễu Yên, đi tới trước mặt mới phát hiện Liễu Yên chỉ chừa một chỗ tất nhiên là cho Tô Dung Dung. Chỉ có thể cười khổ vỗ vỗ Tô Dung Dung bảo cô ấy ngồi xuống, mình đi tới hàng phía trước ngồi.
Giáo sư tiếng Anh đại học là phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, phụ nữ độ tuổi này luôn lã dễ nổi nóng. Nhìn thấy Sở Thiên và Tô Dung Dung tới trễ mười mấy phút trong lòng khó chịu vô cùng, lại thấy hai người nắm tay thân thiết khắng khít còn tìm chỗ lượn qua lượn lại lâu như vậy, cô ta lại vừa thất tình không lâu hoàn toàn bị châm chọc.
- Tôi hy vọng sau này hai vị đừng đến trễ nữa!
Nữ giáo sư đẩy đẩy cái kính trên mũi lạnh lùng nói:
- Cô cậu có biết cái này ảnh hưởng dòng suy nghĩa của tôi không? Ít nhất ảnh hưởng mười phút nội dung muốn giảng của tôi.
Tô Dung Dung xấu hổ đứng lên nhẹ nhàng xin lỗi:
- Giáo sư thật sự xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.
Cái thế giới này vĩnh viễn đều là bạn yếu kẻ địch mạnh, anh mạnh kẻ địch yếu.
Nữ giáo sư nghe thấy xin lỗi của Tô Dong Dong không chỉ không bỏ qua ngược lại cô ấy tiếp tục nói:
- Xin lỗi? Xin lỗi có ích lợi gì, cô biết lãng phí bao nhiêu thời gian của mọi người không? Cô cậu quấy rầy tôi mười phút suy nghĩ, ở trong này có tám mươi lăm học sinh chính là lãng phí tám trăm năm mươi phút. Đây là thời gian rất dài đó, cô làm sao xin lỗi nổi tôi? Làm sao xin lỗi nổi người khác đang ngồi.
Sắc mặt Tô Dung Dung hơi biến sắc nhưng vẫn có lễ phép nói:
- Xin lỗi Giáo sư.
Sau đó từ từ ngồi xuống.
Nữ giáo sư đã phê bình tới mức nghiện, hận không thể đẩy trở ngại tiến trình xã hội lên người bọn Sở Thiên nói:
- Thật là người không có giáo dục, tôi ghét nhất đến trễ, đây là cực kỳ không có tránh nhiệm với người khác. Tôi chưa bao giờ tin người đến trễ có thể học tốt tiếng Anh, có thể làm tốt chuyện quan trọng khác.
Tô Dung Dung trước giờ chưa từng bị người khác mắng mỏ như vậy, sắc mặt hơi đỏ. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài nói:
- Giáo sư, em có thể chịu rách nhiệm nói cho Giáo sư biết, chúng em quấy rầy mười phút suy nghĩ của Giáo sư, nhưng Giáo sư phê bình tới bây giờ đã hai mươi phút rồi. Chúng em đã xin lỗi, không biết Giáo sư xin lỗi thế nào? Nói chúng em không có giáo dục, vậy gia giáo của Giáo sư đâu?
Học sinh trong phòng nghe thấy lời nói của Sở Thiên đều không nhịn được cười lên, Sở Thiên nói thật sự có lý.
Liễu Yên thở dài, tại sao nơi Sở Thiên xuất hiện luôn không ngừng phiền phức? Tại sao mỗi lần xảy ra phiền phức cũng là lúc Sở Thiên xuất hiện?
Tuy mức độ tự do của đại học rộng hơn trung học, tiểu học, nhưng bị người ta khiêu chiến tính quyền uy, ai cũng không tránh được nổi trận lôi đình. Nữ giáo sư bị Sở Thiên phê bình như vậy, lại nghe thấy tiếng cười của các học sinh, sắc mặt lập tức từ đỏ hồng biến thành tái xanh sau đó chuyển thành đỏ bừng.
- Ý cậu là gì? Cậu đến trễ còn muốn giáo huấn tôi?
Nữ giáo sư đứng lên ngón tay chỉ Sở Thiên bẻ cong đạo lý hét:
- Không ngờ đại học Thiên Kinh có thể thu nhận học sinh côn đồ như cậu, thật là làm người ta thất vọng.
- Lúc giáo sư dùng tay chỉ người khác thì ngón tay khác đang chỉ về mình.
Sở Thiên duỗi người bình tĩnh nói:
- Giáo sư, bây giờ chúng ta đừng làm lỡ thời gian của bạn học khác, cô lên lớp đi, có tức giận gì sau tiết học cô đến tìm em là được rồi.
Nữ giáo sư bị Sở Thiên làm cho tức giận vỗ bàn nói:
- Không ai nói cho cậu biết tôn sư kính lão à? Hôm nay cậu phải xin lỗi tôi, bằng không tiết học này tôi không dạy nữa.
Sở Thiên lắc đầu nhàn nhạt nói:
- Em có thể xin lỗi Giáo sư nhưng Giáo sư nhất định cũng phải xin lỗi cô ấy.
- Các cô cậu tự học đi, bây giờ tôi không có tâm tình trở lời nữa.
Nữ giáo sư thị uy ngồi xuống, gập quyển tiếng Anh trên tay vỗ lên bàn, quyết định dùng đám đông áp chế để ép làm bọn Sở Thiên đi vào khuôn khổ:
- Các cô cậu bảo cậu ta nói cho cô cậu đáp án được rồi.
Sở Thiên biết tâm tư của nữ giáo sư, nhẹ nhàng hừ một tiếng quay đầu nói với học sinh sau lưng:
- Giáo sư lại không lên lớp, vậy để tôi. Ai có thể nói cho tôi biết nhiệm vụ hôm nay là gì?
Sở Thiên xấu hổ vỗ lên đầu mình bình thường quên lên lớp, đa số thời gian là ở thư viện hay quán bar Mê Tình, thậm chí là phơi nắng trên cỏ.
Liễu Yên hơi lắc đầu, quả nhiên Sở Thiên lại xuất hiện thì náo động, sẽ có một ngày sẽ làm hắn bị thiệt. Tới bây giờ Liễu Yên vẫn không nghĩ ra tại sao Tô lão gia cũng thích Sở Thiên cuồng ngạo không biết khiêm tốn.
Không ít học sinh đều quen biết Sở Thiên, nhìn thấy Sở Thiên hỏi, thế là có người xông ra quát:
- Tiết học tiếng Anh này là là giải đáp bài thi. Giáo sư Châu mở rộng nắm bắt bài thi tiếng Anh.
Sở Thiên gật đầu lộ ra má lúng đồng tiền, soái khí mê người nói:
- Ai có bài thi cho tôi mượn? Để tôi giải đáp án cho mọi người.
Nữ giáo sư nhìn Sở Thiên tròng mắt đảo qua đảo lại khinh miệt, thằng nhóc không biết trời cao đất dày. Cô biết học sinh đại học Thiên Kinh đều có thành tích học tập rất giỏi, nhưng bài thi tiếng Anh là trắc nghiệm nhập môn của đại học Cáp Phật, độ khó rất cao, cô thông qua bạn bè làm một bộ muốn thử trình độ của học sinh, cũng muốn trước mặt học sinh ra uy của mình. Hôm nay bị Sở Thiên làm không có tâm tình, dứt khoát để Sở Thiên tự chuốc lấy khổ, sau đó càng tỏ rõ sự bác học của mình.
Một nữ sinh mang nụ cười sùng bái đi tới trước mặt đưa bài thi trong tay mình cho Sở Thiên, Sở Thiên cười sáng lạn nhẹ giọng nới:
- Cám ơn!
Nữ sinh liền hạnh phúc tựa hồ muốn hôn mê bất tỉnh. Có thể có được câu cảm ơn thí sinh thiên tài, trong lòng hưng phấn dị thường.
Sở Thiên cầm lấy bài thi tiếng Anh nhìn qua mấy lượt, sau đó cười nói:
- Bài thi này hơi khó, nhưng Sở Thiên vẫn có thể giải thích cho mọi người, hy vọng mọi người góp ý thật nhiều.
Các học sinh sửng sốt kinh ngạc, bài thi tiếng Anh còn đơn giản? Bọn họ dùng mấy tiếng mới miễn cưỡng làm xong đúng sai, còn không nắm chắc, bây giờ Sở Thiên lại qua loa nói chỉ hơi khó, thực sự làm bọn họ cảm thấy toát mồ hôi.
Nữ Giáo sư nhẹ nhàng lấy ra đáp án chuẩn bị so sánh xem sai bao nhiêu, tới lúc đó làm nhục hắn một phen.
Sở Thiên hai tay cầm bài thi, từng câu từng câu bắt đầu giải thích với tám mươi lăm học sinh. Thần tình trên mặt học sinh càng ngày càng hưng phấn, càng ngày càng sùng bái, thần sắc trên mặt nữ giáo sư càng ngày càng cổ quái, thậm chí có mấy phần uẩn khúc. Vì cô thấy Sở Thiên giải thích tới bây giờ lại thống nhất với đáp án, cô chợt lóe lên ý niệm Sở Thiên sớm đã biết bài thi này, hơn nữa có đáp án rồi, nhưng lập tức phủ nhận cách nghĩ của mình. Vì đây là bộ câu hỏi của Đại học Cáp Phật, mình lãng phí hết tâm tư mới làm được.
Nữ Giáo sư cắn môi chờ Sở Thiên tiếp theo sẽ xảy ra lỗi. Cũng không biết là thượng đế thương hại hay là ông trời chiếu cố, lúc Sở Thiên tới câu thứ ba lại so với đáp án hoàn toàn không thống nhất. Trên mặt nữ Giáo sư giống như nhặt được bảo bối, không tự chủ được vui mừng kêu lên:
- Cậu sai rồi, cậu sai rồi.
Giọng nói của nữ Giáo sư rất lớn rất vui mừng làm bọn Sở Thiên hoàn toàn im lặng. Toàn bộ định thần nhìn nữ Giáo sư không biết tại sao vui mừng, tại sao cô thất thố như vậy. Nữ Giáo sư nhìn thấy thần sắc của mọi người liền thu lại tâm tình kích động của mình, ho khan vài tiếng mở miệng nói:
- Cậu học sinh, cậu giải thích câu số ba sai rồi, hoàn toàn ngược lại với đáp án.
Học sinh cả phòng học đều kinh ngạc nhìn nữ Giáo sư, Sở Thiên lắc đầu cười khổ không có nói. Các học sinh nhìn nhau nhìn thăm dò đáp án lẫn nhau. Một lát sau nữ sinh cho Sở Thiên mượn bài thi rụt rè giơ tay lên nói:
- Giáo sư, đáp án câu thứ ba của chúng em đều giống với Sở Thiên, không biết đáp án giải như thế nào?
- Đáp án không thể sai!
Nữ Giáo sư chỉ lo nhìn đáp án không có đi nghiên cứu bài thi, bây giờ nghe thấy phản ứng của các học sinh vội cầm bài thi lên đọc đề mục. Càng đọc giọng càng nhỏ, với kiến thức trình độ chuyên nghiệp của cô, cô bỗng nhiên phát hiện đáp án sai rồi.
Thần sắc của nữ Giáo sư rất xấu hỏ cười mấy tiếng sau đó ngồi xuống. Sở Thiên biết mình đã “giáo huấn”, ngôn ngữ vô lễ lúc nãy của nữ Giáo sư rồi, lúc này cũng nên xuống đài. Thế là đem bài thi trả cho nữ sinh, xoay người nhàn nhạt nói:
- Câu hỏi của hai câu cuối còn lại để Giáo sư giảng đi, tôi đi ra ngoài nhé.
Sở Thiên nói xong sau đó mỉm cười với Tô Dung Dung, liền quang minh chính đại bỏ đi giống như lúc đến.
Nữ Giáo sư không có nói gì, bất cứ ai đều có thể lựa chọn im lặng trước mặt người có thực lực kiêu ngạo.
- Không cần lưu luyến anh ấy, chỉ là truyền thuyết.
Một nam sinh cười trêu chọc nữ sinh cho Sở Thiên mượn bài thi.
Nữ sinh biết liếc mắt nam sinh, nhỏ tiếng nói:
- Mẹ cậu gọi cậu về nhà ăn cơm.
Liễu Yên nhìn hình bóng Sở Thiên đi xa, cúi đầu nhỏ tiếng nói với Tô Dung Dung:
- Tối sinh nhật Lộ Lộ, Lộ Lộ đã quyết định mời chúng ta ở quán bar Vô Sắc, cậu tối phải gác lại mọi chuyện đó.
Lộ Lộ cười thấp giọng nói:
- Phải đó, tớ đã đặt chỗ rồi, Dung Dung không thể không đến.
- Vậy tớ có thể gọi Sở Thiên không?
Tô Dung Dung gật đầu liền hướng về Liễu Yên không thích Sở Thiên hỏi.
Liễu Yên nhẹ nhàng lắc đầu kiên quyết nói:
- Không được, tên đó tuy tài giỏi nhưng quá cuồng ngạo, chỗ nào có hắn thì phiền phức không ngừng. Chúng tớ không muốn buổi tối sinh nhật của Lộ Lộ trở nên lộn xộn. Dung Dung cậu dám dẫn hắn đến chúng tớ tuyệt giao với cậu.
Mộng Mộng và Lộ Lộ bất đắc dĩ cười cười, ý của hai người thường được Liễu Yên đại diện.
Tô Dung Dung cũng bất đắc dĩ đành thở dài một hơi, ôn nhu nói:
- Được rồi, tớ không dẫn Sở Thiên đi thì được rồi.
Nhưng buổi tối vẫn xảy ra chuyện.
Lúc chạng vạng Sở Thiên đã tới sân huấn luyện ngầm do Vương Đại thuê mướn. Trước đây là sòng bạc ngầm rất lớn, sau khi bị điều tra niêm phong thì không có ai đến, trở thành một chỗ hoang phế. Sở Thiên thông qua Tô Xán cần chỗ chuyên muôn để Vương Đại huấn luyện thủ nỏ, cuối cùng bảo bọn Vương Đại đi quân doanh huấn luyện có chút không thực tế. Vì gần đây bọn Thường ca, Cố Kiếm Hoa bận mở rộng nuốt chửng cũng không biết lúc nào thì dùng tới bọn Vương Đại.
Để phát huy tác dụng của “ám tiễn” để giảm thiểu tần suất bị người ta nhận ra, Vương Đại áp dụng cách huấn luyện phong bế.
Tiễn thủ của Vương Đại huấn luyện tổng cộng chỉ có năm người, nhưng Sở Thiên đã thấy qua ý chí chiến đấu hung mãnh của bọn họ ở cửa nhà tang lễ, do đó cho Vương Đại một khoản tiền cải thiện huấn luyện và điều kiện sống của mọi người. Có cải thiện nhiều hơn, có sự khen ngợi và xem trọng của Sở Thiên, bọn Vương Đại càng tràn đầy hăng hái và nhiệt tình.
Lúc Sở Thiên đi tới sân huấn luyện, Vương Đại đang dạy một anh em, động tác nhập tâm chuyên chú làm Sở Thiên có chút ngạc nhiên. Vương Đại bây giờ và Vương Đại cướp xe bus một năm trước hoàn toàn không giống, ít nhất thần sắc toát lên ước muốn và nhiệt tình.
Cuối cùng, Vương Đại cũng nhìn thấy Sở Thiên, vỗ tay nhanh chóng đi tới cười nói:
- Thiếu soái, sao tối này có thời gian rảnh tới đây vậy? Chuyện đau đầu bên ngoài đều làm xong rồi à?
Sở Thiên mỉm cười ném hai điếu thuốc cho Vương Đại. Biết Vương Đại thích cái này, cho nên trên đường đến dùng mấy tấm vé đổi hai điếu thuốc này. Vương Đại cầm lấy hai điếu thuốc trong mắt mang kinh hỉ nói:
- Thiếu soái, anh thật là quá kịp lúc, mấy ngày trong miệng nhạt cũng sắp không có tinh thần rồi.
Sở Thiên thở dài vỗ vai của Vương Đại nói:
- Đại Chính vẫn nên hút ít đi một chút, Chu Chí Minh chính là vì hút thuốc mà chết như vậy, cũng không hẳn là bị người ta mượn thuốc hại chết.
Sau đó thuận mồm liền nói ra chuyện Chu Chí Minh bị người ta ám toán chết.
Trong lòng Vương Đại hơi chấn động, nhưng hai điếu thuốc trong tay vẫn không nỡ bỏ xuống, cười nói:
- Thiếu soái, tôi hút xong hai điếu này, bảo đảm giữ giới, bảo đảm giữ giới.
Sở Thiên không nói gì lắc đầu cười đi dạo xung quanh, Vương Đại nhanh chóng theo sau giới thiệu tình hình sân huấn luyện và các anh em.
Sở Thiên cảm thấy hài lòng nhìn ám tiễn khí phách đó. Hải Tử, Quang Tử và Vương Đại xuất thân bộ đội bắt đầu huấn luyện tiễn thủ đều thuận buồm xuôi gió. Đang muốn hỏi bộ đội có phải đều có cái chương trình học bắn tên này không.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, vừa nghe thì nghe thấy giọng lo lắng của Tô Dung Dung:
- Sở Thiên, xảy ra chuyện rồi.
Lúc Sở Thiên chạy tới quán bar Vô Sắc, cả quán bar đã hỗn loạn một mảnh. Xung quanh quán bar đang đứng vô số những người say xỉn. Trước sau hai nhóm đang giằng co, một là bọn Liễu Yên hung hăng, một là bọn năm người thanh niên cuồng ngạo.
Mấy nam sinh Tần Thành mặt mũi bầm dập, khóe miệng đã chảy máu, y phục hoa lệ cũng đã xộc xệch, trong mắt lóe lên tức giận và không cam tâm, rõ ràng là thua thiệt đối phương.
Năm thanh niên ăn mặc quần áo trên người bình thường hẳn không hơn trăm ngàn, nhưng thần tình kiêu ngạo trên người lại nổi bật dị thường, sự kiêu ngạo ương ngạnh của bọn người Tần Thành so với bọn họ hoàn toàn là một trời một vực.
- Một đám con gái quần áo lụa là không biết sống chết lại kiêu ngạo với Hắc Sơn Đao Đao.
Người thanh niên đầu trọc cười nhe rang nói:
- Đơn giản là không biết sống chết, không phải con rồng mạnh không qua sông lớn, nếu ông dám đặt chân tới ba phần đất của Bắc Kinh, không có thực lực đặc biệt có thể từ phía Nam tới cướp bát cơm của người phía Bắc bọn mày à?
Mọi người xem xung quanh bây giờ mới hiểu thì ra mấy thằng nhóc ăn mặc bình thường là là đến Bắc Kinh lập địa bàn, chẳng trách kiêu ngạo như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.