Chương 145: Quân cờ ẩn
Nhất Khởi Thành Công
21/03/2013
Diệp Tam Tiếu đối mặt với Sở Thiên.
Diệp Tam Tiếu đã không còn tươi cười nữa, cầm chiếc búa trong tay thuần thục quay quay, rồi ném về phía Sở Thiên. Người nào chưa từng nhìn thấy Diệp Tam Tiếu ra tay thì sẽ cho rằng đó là hoa không có quả, nhưng hiện tại, không một ai dám coi thường tay búa của y.
Sở Thiên né sang bên cạnh, đơn giản thoát khỏi tầm quay của chiếc búa. Diệp Tam Tiếu cũng không cần chiêu thức phức tạp gì, búa trong tay cứ thế biến hóa chém theo thân hình của Sở Thiên, hàn quang lóe ra hình vòng cung. Sở Thiên lui về phía sau hai bước, chân vừa chạm đất thì đạp mũi chân xuống đất, toàn thân bay lên, hai tay giống như cánh, làm thành hai chưởng, bổ xuống đầu Diệp Tam Tiếu, thế tới hung mãnh.
Diệp Tam Tiếu thấy Sở Thiên đánh tới, coi thường Sở Thiên tay không có binh khí, không tránh không né, ngược lại, tiến lên trước một bước, tay trái che ngực, tay phải cầm búa, bổ về phía Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ tới chữ “đao”, lập tức chiến đao thượng cổ Minh Hồng đã xuất hiện nơi cổ tay, bổ thẳng về phía cổ tay Diệp Tam Tiếu. Minh Hồng đao so với búa của Diệp Tam Tiếu dài hơn, nên khi búa của Diệp Tam Tiếu chém đến người Sở Thiên, thì chỉ sợ tay đã sớm bị chặt đứt.
Diệp Tam Tiếu nhìn thấy Sở Thiên không hiểu sao trong tay xuất hiện một thanh khảm đao, lòng cả kinh, biết rõ búa của mình ở vào hoàn cảnh xấu. Vì vậy phản lui một bước, lưỡi búa hướng lên, vừa vặn ngăn cản chiến đao của Sở Thiên bổ tới. Keng một tiếng, Diệp Tam Tiếu liền lùi lại vài bước. Sở Thiên đứng ở chỗ Diệp Tam Tiếu vừa rồi đứng, lạnh nhạt cười. Diệp Tam Tiếu cúi đầu xem búa của mình, thấy có lỗ hổng, trong nội tâm không khỏi thầm khen đao của Sở Thiên đúng bảo đao.
Diệp Tam Tiếu lần nữa quát một tiếng, bước về phía trước một bước, tay phải giơ búa lên, một cổ kình phong ứng với búa mà phát ra, cuốn về hướng ngực Sở Thiên. Búa chưa tới, Sở Thiên liền cảm thấy nóng không chịu nổi, da thịt ở ngực như bị lưỡi đao đâm cắt. Sở Thiên một mặt co người lại, tay phải cầm đao hướng lên, vừa vặn đỡ búa của Diệp Tam Tiếu ngay trước ngực. Diệp Tam Tiếu thấy búa thế công bị phá, quyền trái trực tiếp đánh tới, chiêu thức tuy đơn giản, nhưng khí thế kinh người, lực đạo mạnh mẽ. Sở Thiên nhảy lên, tránh thoát một kích này.
Diệp Tam Tiếu chính là dùng hư chiêu, biết rõ lúc này không thể cho Sở Thiên cơ hội được thở, tiến một bước dài, đến gần sát bên người Sở Thiên, hoàn toàn không để cho Sở Thiên dùng đao phòng vệ, búa trong tay trực tiếp đánh vào eo trái Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, Minh Hồng đao lập tức đã chạy sang tay trái, chặn ngang eo. Lại keng một tiếng, đơn giản chặn một hư chiêu của Diệp Tam Tiếu. Diệp Tam Tiếu thật không ngờ Sở Thiên xuất đao nhanh như thế, trong nội tâm khiếp sợ tột độ. Tay phải Sở Thiên đã đặt ở lồng ngực y, nội kình phát ra, Diệp Tam Tiếu như diều đứt dây, bật ra vài mét. Diệp Tam Tiếu tung người như cá chép, một lần nữa cầm búa trong tay, lạnh lùng nhìn Sở Thiên, nhưng sự đau đớn trong ngực khiến y không thể tự tin như lúc mới bắt đầu.
Sở Thiên như chiếc lá bay tới bay tới, Minh Hồng đao trong tay trực tiếp đâm vào ngực Diệp Tam Tiếu, chậm chạp khiến cho người ta cảm giác được áp lực cùng sợ hãi, Diệp Tam Tiếu con mắt cơ hồ không nhìn Sở Thiên, mà là nhìn chằm chằm vào Minh Hồng đao trong tay hắn, nhìn xem hướng đi của cây đao. Diệp Tam Tiếu tựa hồ có chút khó tin, Sở Thiên đao thế thật không ngờ chậm chạp đến thế, chậm chạp lại khiến cho người ta thấy bất an. Diệp Tam Tiếu đợi Minh Hồng đao cách ngực mình chừng một mét, đột nhiên vung búa, bổ về phía Minh Hồng đao, muốn chém gãy nó, bỗng nhiên, Sở Thiên dừng lại, Minh Hồng đao lập tức dừng lại. Diệp Tam Tiếu một búa bổ vào khoảng không, lại thấy Minh Hồng đao dừng lại, hơi sững sờ, lúc này, tay Sở Thiên khẽ run lên, Minh Hồng đao lập tức gia tốc mấy lần, đâm vào bụng Diệp Tam Tiếu, rồi quét ngang một đường. Diệp Tam Tiếu máu tươi bắn ra, lùi lại vài bước. Sở Thiên lại quét Minh Hồng đao qua ngực trái y, Diệp Tam Tiếu không kịp dùng búa ngăn cản, vô thức nâng tay trái lên, phựt một tiếng, các đốt tay bị Sở Thiên chém đứt.
Diệp Tam Tiếu chịu đựng đau đớn, tay run run, búa hướng về Sở Thiên bay tới. Thời điểm Diệp Tam Tiếu tinh lực tràn đầy còn không thể làm bị thương Sở Thiên, giờ trọng thương, càng không thể chạm tới Sở Thiên. Sở Thiên nghiêng đầu tránh cây búa, tung người lên, một cước đá vào ngực Diệp Tam Tiếu. Rầm một tiếng, Diệp Tam Tiếu bắn vào vách tường, trong miệng chảy máu tươi, ánh mắt thống khổ khó tả, bây giờ y đã chính thức cảm giác được thần chết đang tới từ từ.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, Mật Sát đường Cam Trường Sơn mặt mũi tràn đầy gió xuân từ một góc của thư phòng vọt ra, nhìn thấy Diệp Tam Tiếu đã nửa chết nửa sống, trên mặt vốn có chút sợ hãi, lập tức khôi phục thái độ bình thường. Dù sao Diệp Tam Tiếu đã không có đủ sức uy hiếp mình rồi, sau đêm nay, toàn bộ Phủ Đầu bang đều là của mình, còn sợ Diệp Tam Tiếu làm gì, vì vậy hấp tấp đi đến bên cạnh Sở Thiên.
Diệp Tam Tiếu thống khổ lắc đầu, vì sao Phủ Đầu bang phản đồ nhiều như vậy? Chẳng lẽ đám người này không biết nghĩa khí là gì sao? Chính mình cả đời thông minh, vậy mà không hề phát hiện ra người bên cạnh trở mặt phản cốt.
Sở Thiên vỗ vỗ Cam Trường Sơn, nói:
- Muốn lên vị trí mình muốn, chính mình cũng nên làm chút chuyện, chuyện còn lại ngươi tự lo.
Cam Trường Sơn gật gật đầu, nhìn bàn bàn tay phải đã đứt hết ngón tay, thầm nghĩ, cái ngón tay này thật đúng là đáng giá, cho mình đổi lấy vị trí của Diệp Tam Tiếu. Cam Trường Sơn dùng tay trái nhặt búa lên, từng bước một đi về phía Diệp Tam Tiếu.
Sở Thiên mang theo mấy người Thiên Dưỡng Sinh đi ra cửa thư phòng. Chú Vương đã ở ngoài cửa, gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Tôi đã dẫn người đi rồi, các cậu có thể theo đường cũ an toàn quay về. Diệp Tam Tiếu ra sao?
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nói:
- Chú Vương, 15 phút sau mang mấy người vào thư phòng nhặt xác, nếu như đoán không sai, Diệp Tam Tiếu cùng Cam Trường Sơn sẽ đồng quy vu tận, nếu như Cam Trường Sơn không chết, giết chết hắn ngay tại chỗ, những thứ khác, chú biết phải sắp xếp thế nào rồi.
Chú Vương có chút tiếc nuối vì không thể tự tay giết Diệp Tam Tiếu, nhưng hiện tại đã đủ để cho lão hài lòng, nhìn bóng dáng mấy người Sở Thiên dần dần rời đi, âm thầm gật gật đầu, vẻ cảm kích hiện rõ trên mặt.
Lúc này Cam Trường Sơn cầm búa nhe răng cười chém chém vào cổ và bả vai Diệp Tam Tiếu. Cam Trường Sơn và Diệp Tam Tiếu cơ hồ mũi chạm mũi, mắt đối mắt. Gã đắc ý nói:
- Tôi muốn ngồi chỗ của ông, nằm trên giường của ông, dùng tiền của ông vui đùa mấy cô gái xinh đẹp kia. Đó là những thứ khiến ông thích thú nhất, đúng vậy không, bang chủ?
Cam Trường Sơn còn chưa cười dứt, đột nhiên thấy dáng vẻ tươi cười rợn tóc gáy của Diệp Tam Tiếu, ngẩn ra, tay phải của Diệp Tam Tiếu dùng sức lực còn sót lại, mò tới cây búa mà Sở Thiên nhét vào bên cạnh tay lão, ra sức chém vào phần bụng của Cam Trường Sơn. Cam Trường Sơn cuối cùng cảm nhận được mình bị búa chém trúng, gã thấy ở bụng rất lạnh, rất lạnh, muốn thoát ra cầu cứu, lại bị Diệp Tam Tiếu dùng tàn lực giữ lấy, vùng vẫy không được, hơn nữa cửa cũng bị Sở Thiên khóa trái rồi.
Cây búa kia là do Sở Thiên cố ý nhét vào túi Diệp Tam Tiếu. Sở Thiên kiểm soát lực đạo của mình, để cho Diệp Tam Tiếu lưu lại một cơ hội, một chút sức lực cũng đủ giết chết Cam Trường Sơn.
Mười lăm phút sau, chú Vương mang theo mười mấy người phá cửa thư phòng của Diệp Tam Tiếu, nhìn thấy Cam Trường Sơn tay cầm búa chém vào cổ Diệp Tam Tiếu, vẫn còn thở dốc một hơi cuối cùng, ánh mắt chú Vương giật giật, hô to:
- Cam Trường Sơn, cái tên phản đồ này, dám lẻn đi vào đây ám sát bang chủ, các huynh đệ, bắt hắn cho ta, chém thành thịt vụn.
Đám mười mấy tên đệ tử Phủ Đầu bang nhìn thấy Cam Trường Sơn cầm búa chém vào người Diệp Tam Tiếu, lại thấy bốn đội trưởng hộ vệ chết thảm trên mặt đất, lại thêm tiếng gào thét của chú Vương, trong lòng không khỏi dâng lên lửa giận, rút búa ra, hướng về Cam Trường Sơn chém tới. Sau một hồi, Cam Trường Sơn không chỉ không còn sức lực, mà thân thể đều bị chém thành bốn tám phần rơi rớt. Cam Trường Sơn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, giấc mộng bang chủ đẹp đẽ của mình chấm dứt nhanh như vậy, kết cục của mình lại thảm như vậy. Gã không bao giờ có thể ngờ Sở Thiên lại có lúc không có chút khí phách như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại cắn trả Cam Trường Sơn này một miếng chứ? Ý niệm cuối cùng hiện lên trong tâm của gã chính là: kiếp sau không hồ đồ nữa.
Trên mặt chú Vương hiện lên nét mỉm cười, lập tức trở nên nghiêm túc cùng bi phẫn, nhào vào thi thể máu tươi đầm đìa của Diệp Tam Tiếu, thê thảm hô lên một tiếng:
- Bang chủ!
Sau đó gào thét:
- Không ngờ rằng Cam Trường Sơn cấu kết trong ngoài với Tương bang, để Tương bang ở ngoài công kích các đường khẩu của chúng ta, Cam Trường Sơn ở trong ám sát Diệp bang chủ lão nhân gia. Chú Vương ta thề tại đây, thề sống chết huyết chiến đến cùng với Tương bang.
Trong tình huống không đầu không đuôi, chú Vương bình thường chỉ tham gia chuẩn bị các công việc vặt trong bang lập tức trở thành người đáng tin cậy của mọi người, lời nói của người này tự nhiên rất có uy nghiêm, rất có giá trị.
Mười mấy tên đệ tử của Phủ Đầu bang không rõ chân tướng cũng giơ cây búa đầy máu lên, gào thét:
- Thề sống chết huyết chiến đến cùng với Tương bang.
Lúc này chú Vương chẳng khác nào nắm Phủ Đầu bang trong tay, đúng như lời Sở Thiên đã nói với ông ta, nếu muốn Phủ Đầu bang không ai kịp dừng lại để suy xét toàn bộ sự tình, phương pháp tốt nhất là để cho bọn chúng bận rộn liên tục, đợi thời gian qua đi lâu rồi, sự tình phai nhạt, sẽ không có người chú ý đã xảy ra chuyện gì nữa. Hoặc là chuyện diễn ra như thế nào nữa. Khi đó, bọn chúng đã có thói quen nghe theo mệnh lệnh của chú Vương, vị trí của chú Vương cũng ổn định rồi.
Trường Tôn Cẩn Thành trở lại vị trí thủ lĩnh Tương bang đương nhiên rất vui vẻ, thế nhưng vui vẻ cũng chỉ được vài ngày, nụ cười liền hoàn toàn biến mất. Phủ Đầu bang hơn bốn trăm người không ngừng tập kích ba đại đường khẩu của Tương bang. Vốn dĩ bang chúng lớn nhỏ trong Tương bang có hơn bảy trăm người, cũng đủ để đối kháng với sự “trả thù” tàn khốc của Phủ Đầu bang. Nhưng Trường tôn Cẩn Thành biết rõ đạo lý trong tay không có quân, thì lời nói cũng vô dụng. Quả thực là chỉ cần cùng điều động hơn hai trăm quân tinh nhuệ do các đường khẩu trực tiếp quản lý, như vậy, nhân số của Phủ Đầu ang cùng với nhân số của Tương bang cơ bản là tương đương. Theo lý mà nói, ngày xưa hai bên có thể đánh một trận ngang sức ngang tài, nhưng Phủ Đầu bang là do ôm hận mà đến, cái gọi là binh ai tất thắng, đều lấy một làm hai, anh dũng liều mạng. Bang chúng Tương bang thì lại không biết bọn Phủ Đầu bang vì sao lại liều mạng như vậy, lại thêm trở tay không kịp. Tất cả đại đường khẩu của Tương bang còn kinh hồn bạt vía hơn. Bọn Lâm Hùng Tuấn vội gọi điện thoại cho Trường Tôn Cẩn Thành cầu cứu, yêu cầu phái hơn hai trăm tinh nhuệ nhanh chóng cứu trợ tất cả đường khẩu. Nhưng mà Trường Tôn Cẩn Thành lại vô cùng cẩn thận, sợ trúng kế điệu hổ ly sơn của Phủ Đầu bang, sau đó mình sẽ bị giết chết. So sánh với tổn thất của tất cả các đường chủ, thì cái mạng già của mình vẫn là quan trọng hơn. Vì vậy mà sống chết cũng không chịu tiếp viện, chỉ là bảo các đường chủ chờ đến hừng đông, hoặc là rút lui về biệt thự hoa viên Trường Phúc của mình bảo toàn cố thủ.
Bọn Lâm Hùng Tuấn vừa chống cự vừa mắng chửi, trước đây không lâu còn hết sức tôn trọng Trường tôn Cẩn Thành, bất giác nhớ tới bọn Hải Tử, Quang Tử tốt thế nào. Bọn Hải Tử, Quang Tử sẽ không bao giờ vì suy nghĩ cho tính mạng bản thân mà không cứu viện các huynh đệ. Chẳng qua là lúc này đã không thể hối hận được nữa. Muốn bọn chúng vứt bỏ địa bàn của mình rút lui về biệt thự Trường Phúc hoa viên, trong lòng rất không tình nguyện, chỉ có thể vừa chống cự vừa ủy thác cho lão gia của mình đi gặp Trường tôn Cẩn Thành cầu cứu, lay động tình nghĩa huynh đệ xưa nay xem có thể có được chi viện hay không.
Tại biệt thự Vân Thủy Sơn Cư, Sở Thiên đang nhàn rỗi cùng với Bát Gia đánh cờ, bọn Hải Tử, Quang Tử đợi ở bên cạnh lẳng lặng uống nước ăn kẹo. Thiên Dưỡng Sinh vẫn tiếp tục ăn bánh bao, trên vách tường, đồng hồ đã chỉ hướng ba giờ sáng. Đêm đã khuya, nhưng không có một ai trên mặt có vẻ buồn ngủ, trái lại còn có vài tia hưng phấn, đêm nay quả thực là một đêm đáng để kỷ niệm.
Bát Gia duỗi ngón tay, kẹp quân cờ lên, đập pháo xuống. Sở Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy con sĩ lên. Bát Gia gật gật đầu, thở dài ý vị sâu xa:
- Sở Thiên, thật không ngờ, một quân sĩ của con đã cứu sống cả bàn cờ, còn giải quyết xong tất cả hậu hoạn, một chiêu này thật là cao tay đó. Cha tung hoành giang hồ vài chục năm nay, cho tới bây giờ chưa thấy ai đi từng nước sát cơ như vậy, nước nào cũng đan xen kế sách. Tâm tư của con rất cao, trăm năm khó gặp.
Sở Thiên khiêm tốn lắc đầu, bưng tách trà bên cạnh lên, uống “ừng ực, ừng ực”mấy ngụm, cười cười nói:
- Tất cả vẫn là công lao của cha, không có lão nhân gia ra mặt, thì Thiên Lang giáo, Thiên Hùng giáo, Bá Đao hội bọn chúng sao có thể đồng ý xuất hết tinh nhuệ, phối hợp với nhau tập kích Phủ Đầu bang một phen như thế chứ? Lại khiến cho Phủ Đầu bang trong nháy mắt chĩa mũi nhọn vào Tương bang ngay trong lúc đang ngủ mơ thế này?
Sắc mặt Hải Tử hơi động, hiển nhiên là nghe tiếng Tương bang, khơi gợi lên chút hoài niệm, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Quang Tử lại vô cùng hưng phấn, đêm nay Phủ Đầu Bang đánh Tương bang hăng say như vậy, hơn nữa lại không phải là các huynh đệ dòng chính của mình, thật sự là điều khó gặp. Điều quan trọng hơn là, chính tay Quang Tử đã đâm tên Triệu Đại Long vô sỉ hạ lưu kia, trả được nỗi hận bị trúng độc.
Bát Gia nhấc một con mã lên, nghiêng sang bên đánh úp tới, nhàn nhạt nói:
- Chút phần tình mọn này của cha đáng giá bao nhiêu tiền? Bọn hắn tôn trọng một tiếng, ta chính là Bát Gia, còn bọn hắn mà không nể mặt, thì ta chính là lão già bất tử rồi. Không có con kế hoạch chu toàn, không có nhân cách đáng tin cậy của con bảo chứng, những người kia quyết sẽ không mạo hiểm tung ra hết tinh nhuệ như thế đâu, chẳng lẽ không sợ hậu viện lại chó gà cũng không tha hay sao?
Sở Thiên dùng xe ngăn cản bước của Bát Gia, sờ sờ cái mũi, có vẻ có chút tự hào nói:
- Từ đêm nay về sau, cha chính là Bát Gia mãi mãi rồi.
Bát Gia mỉm cười, từ nay về sau, toàn bộ bố cục của bến Thượng Hải đã thay đổi. Sở Thiên không lâu nữa sẽ nhất thống bến Thượng Hải này, trở thành ông vua ngầm, bản thân mình là cha nuôi của Sở Thiên, về sau sẽ không có ai dám gọi mình là “lão bất tử” (ý là già mà không chịu chết) nữa, mà là Bát Gia có trọng lượng thực sự rồi. Bát Gia không quan tâm tới mấy thứ danh lợi này, nhưng nhìn Sở Thiên ngày càng trưởng thành, trong lòng cũng vui mừng khác thường. Trước kia vẫn còn đang ưu sầu lo k biết cho hơn tám mươi mấy đệ tử Thanh bang đi con đường nào, bây giờ đã có Sở Thiên rồi, bản thân hoàn toàn không còn gì phiền não nữa, nên hưởng thụ hạnh phúc thôi
Diệp Tam Tiếu đã không còn tươi cười nữa, cầm chiếc búa trong tay thuần thục quay quay, rồi ném về phía Sở Thiên. Người nào chưa từng nhìn thấy Diệp Tam Tiếu ra tay thì sẽ cho rằng đó là hoa không có quả, nhưng hiện tại, không một ai dám coi thường tay búa của y.
Sở Thiên né sang bên cạnh, đơn giản thoát khỏi tầm quay của chiếc búa. Diệp Tam Tiếu cũng không cần chiêu thức phức tạp gì, búa trong tay cứ thế biến hóa chém theo thân hình của Sở Thiên, hàn quang lóe ra hình vòng cung. Sở Thiên lui về phía sau hai bước, chân vừa chạm đất thì đạp mũi chân xuống đất, toàn thân bay lên, hai tay giống như cánh, làm thành hai chưởng, bổ xuống đầu Diệp Tam Tiếu, thế tới hung mãnh.
Diệp Tam Tiếu thấy Sở Thiên đánh tới, coi thường Sở Thiên tay không có binh khí, không tránh không né, ngược lại, tiến lên trước một bước, tay trái che ngực, tay phải cầm búa, bổ về phía Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ tới chữ “đao”, lập tức chiến đao thượng cổ Minh Hồng đã xuất hiện nơi cổ tay, bổ thẳng về phía cổ tay Diệp Tam Tiếu. Minh Hồng đao so với búa của Diệp Tam Tiếu dài hơn, nên khi búa của Diệp Tam Tiếu chém đến người Sở Thiên, thì chỉ sợ tay đã sớm bị chặt đứt.
Diệp Tam Tiếu nhìn thấy Sở Thiên không hiểu sao trong tay xuất hiện một thanh khảm đao, lòng cả kinh, biết rõ búa của mình ở vào hoàn cảnh xấu. Vì vậy phản lui một bước, lưỡi búa hướng lên, vừa vặn ngăn cản chiến đao của Sở Thiên bổ tới. Keng một tiếng, Diệp Tam Tiếu liền lùi lại vài bước. Sở Thiên đứng ở chỗ Diệp Tam Tiếu vừa rồi đứng, lạnh nhạt cười. Diệp Tam Tiếu cúi đầu xem búa của mình, thấy có lỗ hổng, trong nội tâm không khỏi thầm khen đao của Sở Thiên đúng bảo đao.
Diệp Tam Tiếu lần nữa quát một tiếng, bước về phía trước một bước, tay phải giơ búa lên, một cổ kình phong ứng với búa mà phát ra, cuốn về hướng ngực Sở Thiên. Búa chưa tới, Sở Thiên liền cảm thấy nóng không chịu nổi, da thịt ở ngực như bị lưỡi đao đâm cắt. Sở Thiên một mặt co người lại, tay phải cầm đao hướng lên, vừa vặn đỡ búa của Diệp Tam Tiếu ngay trước ngực. Diệp Tam Tiếu thấy búa thế công bị phá, quyền trái trực tiếp đánh tới, chiêu thức tuy đơn giản, nhưng khí thế kinh người, lực đạo mạnh mẽ. Sở Thiên nhảy lên, tránh thoát một kích này.
Diệp Tam Tiếu chính là dùng hư chiêu, biết rõ lúc này không thể cho Sở Thiên cơ hội được thở, tiến một bước dài, đến gần sát bên người Sở Thiên, hoàn toàn không để cho Sở Thiên dùng đao phòng vệ, búa trong tay trực tiếp đánh vào eo trái Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, Minh Hồng đao lập tức đã chạy sang tay trái, chặn ngang eo. Lại keng một tiếng, đơn giản chặn một hư chiêu của Diệp Tam Tiếu. Diệp Tam Tiếu thật không ngờ Sở Thiên xuất đao nhanh như thế, trong nội tâm khiếp sợ tột độ. Tay phải Sở Thiên đã đặt ở lồng ngực y, nội kình phát ra, Diệp Tam Tiếu như diều đứt dây, bật ra vài mét. Diệp Tam Tiếu tung người như cá chép, một lần nữa cầm búa trong tay, lạnh lùng nhìn Sở Thiên, nhưng sự đau đớn trong ngực khiến y không thể tự tin như lúc mới bắt đầu.
Sở Thiên như chiếc lá bay tới bay tới, Minh Hồng đao trong tay trực tiếp đâm vào ngực Diệp Tam Tiếu, chậm chạp khiến cho người ta cảm giác được áp lực cùng sợ hãi, Diệp Tam Tiếu con mắt cơ hồ không nhìn Sở Thiên, mà là nhìn chằm chằm vào Minh Hồng đao trong tay hắn, nhìn xem hướng đi của cây đao. Diệp Tam Tiếu tựa hồ có chút khó tin, Sở Thiên đao thế thật không ngờ chậm chạp đến thế, chậm chạp lại khiến cho người ta thấy bất an. Diệp Tam Tiếu đợi Minh Hồng đao cách ngực mình chừng một mét, đột nhiên vung búa, bổ về phía Minh Hồng đao, muốn chém gãy nó, bỗng nhiên, Sở Thiên dừng lại, Minh Hồng đao lập tức dừng lại. Diệp Tam Tiếu một búa bổ vào khoảng không, lại thấy Minh Hồng đao dừng lại, hơi sững sờ, lúc này, tay Sở Thiên khẽ run lên, Minh Hồng đao lập tức gia tốc mấy lần, đâm vào bụng Diệp Tam Tiếu, rồi quét ngang một đường. Diệp Tam Tiếu máu tươi bắn ra, lùi lại vài bước. Sở Thiên lại quét Minh Hồng đao qua ngực trái y, Diệp Tam Tiếu không kịp dùng búa ngăn cản, vô thức nâng tay trái lên, phựt một tiếng, các đốt tay bị Sở Thiên chém đứt.
Diệp Tam Tiếu chịu đựng đau đớn, tay run run, búa hướng về Sở Thiên bay tới. Thời điểm Diệp Tam Tiếu tinh lực tràn đầy còn không thể làm bị thương Sở Thiên, giờ trọng thương, càng không thể chạm tới Sở Thiên. Sở Thiên nghiêng đầu tránh cây búa, tung người lên, một cước đá vào ngực Diệp Tam Tiếu. Rầm một tiếng, Diệp Tam Tiếu bắn vào vách tường, trong miệng chảy máu tươi, ánh mắt thống khổ khó tả, bây giờ y đã chính thức cảm giác được thần chết đang tới từ từ.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, Mật Sát đường Cam Trường Sơn mặt mũi tràn đầy gió xuân từ một góc của thư phòng vọt ra, nhìn thấy Diệp Tam Tiếu đã nửa chết nửa sống, trên mặt vốn có chút sợ hãi, lập tức khôi phục thái độ bình thường. Dù sao Diệp Tam Tiếu đã không có đủ sức uy hiếp mình rồi, sau đêm nay, toàn bộ Phủ Đầu bang đều là của mình, còn sợ Diệp Tam Tiếu làm gì, vì vậy hấp tấp đi đến bên cạnh Sở Thiên.
Diệp Tam Tiếu thống khổ lắc đầu, vì sao Phủ Đầu bang phản đồ nhiều như vậy? Chẳng lẽ đám người này không biết nghĩa khí là gì sao? Chính mình cả đời thông minh, vậy mà không hề phát hiện ra người bên cạnh trở mặt phản cốt.
Sở Thiên vỗ vỗ Cam Trường Sơn, nói:
- Muốn lên vị trí mình muốn, chính mình cũng nên làm chút chuyện, chuyện còn lại ngươi tự lo.
Cam Trường Sơn gật gật đầu, nhìn bàn bàn tay phải đã đứt hết ngón tay, thầm nghĩ, cái ngón tay này thật đúng là đáng giá, cho mình đổi lấy vị trí của Diệp Tam Tiếu. Cam Trường Sơn dùng tay trái nhặt búa lên, từng bước một đi về phía Diệp Tam Tiếu.
Sở Thiên mang theo mấy người Thiên Dưỡng Sinh đi ra cửa thư phòng. Chú Vương đã ở ngoài cửa, gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Tôi đã dẫn người đi rồi, các cậu có thể theo đường cũ an toàn quay về. Diệp Tam Tiếu ra sao?
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nói:
- Chú Vương, 15 phút sau mang mấy người vào thư phòng nhặt xác, nếu như đoán không sai, Diệp Tam Tiếu cùng Cam Trường Sơn sẽ đồng quy vu tận, nếu như Cam Trường Sơn không chết, giết chết hắn ngay tại chỗ, những thứ khác, chú biết phải sắp xếp thế nào rồi.
Chú Vương có chút tiếc nuối vì không thể tự tay giết Diệp Tam Tiếu, nhưng hiện tại đã đủ để cho lão hài lòng, nhìn bóng dáng mấy người Sở Thiên dần dần rời đi, âm thầm gật gật đầu, vẻ cảm kích hiện rõ trên mặt.
Lúc này Cam Trường Sơn cầm búa nhe răng cười chém chém vào cổ và bả vai Diệp Tam Tiếu. Cam Trường Sơn và Diệp Tam Tiếu cơ hồ mũi chạm mũi, mắt đối mắt. Gã đắc ý nói:
- Tôi muốn ngồi chỗ của ông, nằm trên giường của ông, dùng tiền của ông vui đùa mấy cô gái xinh đẹp kia. Đó là những thứ khiến ông thích thú nhất, đúng vậy không, bang chủ?
Cam Trường Sơn còn chưa cười dứt, đột nhiên thấy dáng vẻ tươi cười rợn tóc gáy của Diệp Tam Tiếu, ngẩn ra, tay phải của Diệp Tam Tiếu dùng sức lực còn sót lại, mò tới cây búa mà Sở Thiên nhét vào bên cạnh tay lão, ra sức chém vào phần bụng của Cam Trường Sơn. Cam Trường Sơn cuối cùng cảm nhận được mình bị búa chém trúng, gã thấy ở bụng rất lạnh, rất lạnh, muốn thoát ra cầu cứu, lại bị Diệp Tam Tiếu dùng tàn lực giữ lấy, vùng vẫy không được, hơn nữa cửa cũng bị Sở Thiên khóa trái rồi.
Cây búa kia là do Sở Thiên cố ý nhét vào túi Diệp Tam Tiếu. Sở Thiên kiểm soát lực đạo của mình, để cho Diệp Tam Tiếu lưu lại một cơ hội, một chút sức lực cũng đủ giết chết Cam Trường Sơn.
Mười lăm phút sau, chú Vương mang theo mười mấy người phá cửa thư phòng của Diệp Tam Tiếu, nhìn thấy Cam Trường Sơn tay cầm búa chém vào cổ Diệp Tam Tiếu, vẫn còn thở dốc một hơi cuối cùng, ánh mắt chú Vương giật giật, hô to:
- Cam Trường Sơn, cái tên phản đồ này, dám lẻn đi vào đây ám sát bang chủ, các huynh đệ, bắt hắn cho ta, chém thành thịt vụn.
Đám mười mấy tên đệ tử Phủ Đầu bang nhìn thấy Cam Trường Sơn cầm búa chém vào người Diệp Tam Tiếu, lại thấy bốn đội trưởng hộ vệ chết thảm trên mặt đất, lại thêm tiếng gào thét của chú Vương, trong lòng không khỏi dâng lên lửa giận, rút búa ra, hướng về Cam Trường Sơn chém tới. Sau một hồi, Cam Trường Sơn không chỉ không còn sức lực, mà thân thể đều bị chém thành bốn tám phần rơi rớt. Cam Trường Sơn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, giấc mộng bang chủ đẹp đẽ của mình chấm dứt nhanh như vậy, kết cục của mình lại thảm như vậy. Gã không bao giờ có thể ngờ Sở Thiên lại có lúc không có chút khí phách như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại cắn trả Cam Trường Sơn này một miếng chứ? Ý niệm cuối cùng hiện lên trong tâm của gã chính là: kiếp sau không hồ đồ nữa.
Trên mặt chú Vương hiện lên nét mỉm cười, lập tức trở nên nghiêm túc cùng bi phẫn, nhào vào thi thể máu tươi đầm đìa của Diệp Tam Tiếu, thê thảm hô lên một tiếng:
- Bang chủ!
Sau đó gào thét:
- Không ngờ rằng Cam Trường Sơn cấu kết trong ngoài với Tương bang, để Tương bang ở ngoài công kích các đường khẩu của chúng ta, Cam Trường Sơn ở trong ám sát Diệp bang chủ lão nhân gia. Chú Vương ta thề tại đây, thề sống chết huyết chiến đến cùng với Tương bang.
Trong tình huống không đầu không đuôi, chú Vương bình thường chỉ tham gia chuẩn bị các công việc vặt trong bang lập tức trở thành người đáng tin cậy của mọi người, lời nói của người này tự nhiên rất có uy nghiêm, rất có giá trị.
Mười mấy tên đệ tử của Phủ Đầu bang không rõ chân tướng cũng giơ cây búa đầy máu lên, gào thét:
- Thề sống chết huyết chiến đến cùng với Tương bang.
Lúc này chú Vương chẳng khác nào nắm Phủ Đầu bang trong tay, đúng như lời Sở Thiên đã nói với ông ta, nếu muốn Phủ Đầu bang không ai kịp dừng lại để suy xét toàn bộ sự tình, phương pháp tốt nhất là để cho bọn chúng bận rộn liên tục, đợi thời gian qua đi lâu rồi, sự tình phai nhạt, sẽ không có người chú ý đã xảy ra chuyện gì nữa. Hoặc là chuyện diễn ra như thế nào nữa. Khi đó, bọn chúng đã có thói quen nghe theo mệnh lệnh của chú Vương, vị trí của chú Vương cũng ổn định rồi.
Trường Tôn Cẩn Thành trở lại vị trí thủ lĩnh Tương bang đương nhiên rất vui vẻ, thế nhưng vui vẻ cũng chỉ được vài ngày, nụ cười liền hoàn toàn biến mất. Phủ Đầu bang hơn bốn trăm người không ngừng tập kích ba đại đường khẩu của Tương bang. Vốn dĩ bang chúng lớn nhỏ trong Tương bang có hơn bảy trăm người, cũng đủ để đối kháng với sự “trả thù” tàn khốc của Phủ Đầu bang. Nhưng Trường tôn Cẩn Thành biết rõ đạo lý trong tay không có quân, thì lời nói cũng vô dụng. Quả thực là chỉ cần cùng điều động hơn hai trăm quân tinh nhuệ do các đường khẩu trực tiếp quản lý, như vậy, nhân số của Phủ Đầu ang cùng với nhân số của Tương bang cơ bản là tương đương. Theo lý mà nói, ngày xưa hai bên có thể đánh một trận ngang sức ngang tài, nhưng Phủ Đầu bang là do ôm hận mà đến, cái gọi là binh ai tất thắng, đều lấy một làm hai, anh dũng liều mạng. Bang chúng Tương bang thì lại không biết bọn Phủ Đầu bang vì sao lại liều mạng như vậy, lại thêm trở tay không kịp. Tất cả đại đường khẩu của Tương bang còn kinh hồn bạt vía hơn. Bọn Lâm Hùng Tuấn vội gọi điện thoại cho Trường Tôn Cẩn Thành cầu cứu, yêu cầu phái hơn hai trăm tinh nhuệ nhanh chóng cứu trợ tất cả đường khẩu. Nhưng mà Trường Tôn Cẩn Thành lại vô cùng cẩn thận, sợ trúng kế điệu hổ ly sơn của Phủ Đầu bang, sau đó mình sẽ bị giết chết. So sánh với tổn thất của tất cả các đường chủ, thì cái mạng già của mình vẫn là quan trọng hơn. Vì vậy mà sống chết cũng không chịu tiếp viện, chỉ là bảo các đường chủ chờ đến hừng đông, hoặc là rút lui về biệt thự hoa viên Trường Phúc của mình bảo toàn cố thủ.
Bọn Lâm Hùng Tuấn vừa chống cự vừa mắng chửi, trước đây không lâu còn hết sức tôn trọng Trường tôn Cẩn Thành, bất giác nhớ tới bọn Hải Tử, Quang Tử tốt thế nào. Bọn Hải Tử, Quang Tử sẽ không bao giờ vì suy nghĩ cho tính mạng bản thân mà không cứu viện các huynh đệ. Chẳng qua là lúc này đã không thể hối hận được nữa. Muốn bọn chúng vứt bỏ địa bàn của mình rút lui về biệt thự Trường Phúc hoa viên, trong lòng rất không tình nguyện, chỉ có thể vừa chống cự vừa ủy thác cho lão gia của mình đi gặp Trường tôn Cẩn Thành cầu cứu, lay động tình nghĩa huynh đệ xưa nay xem có thể có được chi viện hay không.
Tại biệt thự Vân Thủy Sơn Cư, Sở Thiên đang nhàn rỗi cùng với Bát Gia đánh cờ, bọn Hải Tử, Quang Tử đợi ở bên cạnh lẳng lặng uống nước ăn kẹo. Thiên Dưỡng Sinh vẫn tiếp tục ăn bánh bao, trên vách tường, đồng hồ đã chỉ hướng ba giờ sáng. Đêm đã khuya, nhưng không có một ai trên mặt có vẻ buồn ngủ, trái lại còn có vài tia hưng phấn, đêm nay quả thực là một đêm đáng để kỷ niệm.
Bát Gia duỗi ngón tay, kẹp quân cờ lên, đập pháo xuống. Sở Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy con sĩ lên. Bát Gia gật gật đầu, thở dài ý vị sâu xa:
- Sở Thiên, thật không ngờ, một quân sĩ của con đã cứu sống cả bàn cờ, còn giải quyết xong tất cả hậu hoạn, một chiêu này thật là cao tay đó. Cha tung hoành giang hồ vài chục năm nay, cho tới bây giờ chưa thấy ai đi từng nước sát cơ như vậy, nước nào cũng đan xen kế sách. Tâm tư của con rất cao, trăm năm khó gặp.
Sở Thiên khiêm tốn lắc đầu, bưng tách trà bên cạnh lên, uống “ừng ực, ừng ực”mấy ngụm, cười cười nói:
- Tất cả vẫn là công lao của cha, không có lão nhân gia ra mặt, thì Thiên Lang giáo, Thiên Hùng giáo, Bá Đao hội bọn chúng sao có thể đồng ý xuất hết tinh nhuệ, phối hợp với nhau tập kích Phủ Đầu bang một phen như thế chứ? Lại khiến cho Phủ Đầu bang trong nháy mắt chĩa mũi nhọn vào Tương bang ngay trong lúc đang ngủ mơ thế này?
Sắc mặt Hải Tử hơi động, hiển nhiên là nghe tiếng Tương bang, khơi gợi lên chút hoài niệm, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Quang Tử lại vô cùng hưng phấn, đêm nay Phủ Đầu Bang đánh Tương bang hăng say như vậy, hơn nữa lại không phải là các huynh đệ dòng chính của mình, thật sự là điều khó gặp. Điều quan trọng hơn là, chính tay Quang Tử đã đâm tên Triệu Đại Long vô sỉ hạ lưu kia, trả được nỗi hận bị trúng độc.
Bát Gia nhấc một con mã lên, nghiêng sang bên đánh úp tới, nhàn nhạt nói:
- Chút phần tình mọn này của cha đáng giá bao nhiêu tiền? Bọn hắn tôn trọng một tiếng, ta chính là Bát Gia, còn bọn hắn mà không nể mặt, thì ta chính là lão già bất tử rồi. Không có con kế hoạch chu toàn, không có nhân cách đáng tin cậy của con bảo chứng, những người kia quyết sẽ không mạo hiểm tung ra hết tinh nhuệ như thế đâu, chẳng lẽ không sợ hậu viện lại chó gà cũng không tha hay sao?
Sở Thiên dùng xe ngăn cản bước của Bát Gia, sờ sờ cái mũi, có vẻ có chút tự hào nói:
- Từ đêm nay về sau, cha chính là Bát Gia mãi mãi rồi.
Bát Gia mỉm cười, từ nay về sau, toàn bộ bố cục của bến Thượng Hải đã thay đổi. Sở Thiên không lâu nữa sẽ nhất thống bến Thượng Hải này, trở thành ông vua ngầm, bản thân mình là cha nuôi của Sở Thiên, về sau sẽ không có ai dám gọi mình là “lão bất tử” (ý là già mà không chịu chết) nữa, mà là Bát Gia có trọng lượng thực sự rồi. Bát Gia không quan tâm tới mấy thứ danh lợi này, nhưng nhìn Sở Thiên ngày càng trưởng thành, trong lòng cũng vui mừng khác thường. Trước kia vẫn còn đang ưu sầu lo k biết cho hơn tám mươi mấy đệ tử Thanh bang đi con đường nào, bây giờ đã có Sở Thiên rồi, bản thân hoàn toàn không còn gì phiền não nữa, nên hưởng thụ hạnh phúc thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.