Chương 360: Quyết Chiến Đỉnh Cao
Nhất Khởi Thành Công
03/07/2013
Gió trên núi rất mạnh.
Mười người bọn Sở Thiên đã có mặt, ngoài bọn Phong Vô Tình ra, còn có bốn quân sĩ của Soái quân. Chu Long Kiếm sớm đã hạ lệnh, vì sự an toàn của Thủ tướng, Soái quân và hội Hắc Long đều chỉ được phép cho mười người tới, kẻ nào thừa sẽ bị giết ngay. Chẳng ai dám nghi ngờ mệnh lệnh của ông ta, huống hồ đây lại là một trận quyết chiến giữa các cao thủ.
Năm giờ quyết chiến, hiện nay đã là bốn giờ bốn lăm phút.
Sở Thiên bọn họ không hề nôn nóng, Thiên Dưỡng Sinh càng giống như một đầm nước lặng.
Bốn giờ năm mươi phút, Tô lão gia bọn họ rốt cục cũng đặt chân lên đỉnh núi, đi theo còn có mười vệ sĩ Trung Nam Hải.
Tô lão gia khẽ gật đầu với Sở Thiên, cười hỏi:
- Sở Thiên, hình như đến hơi sớm.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, cung kính nói:
- Đường xá xa xôi mấp mô, sợ có bất trắc, không dám không chuẩn bị trước.
Tô lão gia hơi sững lại, cảm giác lời Sở Thiên ám chỉ chuyện gì đó, nhưng cũng không tiện hỏi ra ở đây bèn ngồi xuống ghế đá.
Đôi mắt Trần Quýnh Minh ánh lên tia hiểm độc. Lão ta vô cùng căm ghét Sở Thiên, lạnh lùng châm biếm nói:
- Ta nên chúc cho Thiếu soái kỳ khai đắc thắng hay là động viên Thiếu soái chớ uể oải nản lòng đây?
Sở Thiên không hề nể mặt Trần Quýnh Minh, thản nhiên nói:
- Nếu lão Trần thực sự rảnh rỗi thì có thể đau buồn thay cho hội Hắc Long.
Trần Quýnh Minh biến sắc mặt, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn để không phát tác ra, trong lòng thầm hận: Đợi thua rồi người tự biết khóc.
Trần Quýnh Minh vốn cũng lo hội Hắc Long có thể sẽ thua trận quyết chiến này, nhưng khi Chu Triệu Sâm gọi Liễu Xuyên Phong lên biểu diễn, Liễu Xuyên Phong dùng thanh gươm võ sĩ đạo chém viên đạn đang bay tới thành hai phần, Trần Quýnh Minh lập tức tươi cười rạng rỡ. Lão ta tin chắc đây chính là cây đao nhanh nhất, bá đạo nhất.
Bọn Trần Quýnh Minh đều ngồi ở trong đình. Vệ sĩ Trung Nam Hải bày trà đã mang theo lên bàn, sau đó tự động tản ra canh gác.
Mặt trời đã ngả Tây, đình Lục Giác bắt đầu ngã bóng.
Thiên Dưỡng Sinh đã chậm rãi bước tới gốc Tùng, quay lưng về phía mặt trời, đứng yên không nhúc nhích.
Nhưng bọn Chu Triệu Sâm còn chưa tới. Đồng hồ đã chỉ bốn giờ năm tám phút rồi.
Vương Hoa Hoa đương nhiên đã không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc Trần Quýnh Minh, nhếch miệng cười, nói:
- Hay là hội Hắc Long sợ nên đã từ bỏ trận quyết chiến này rồi?
Trần Quýnh Minh tự tin “Hứ” một tiếng, không đáp trả Vương Hoa Hoa, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.
Chu Long Kiếm tươi cười thản nhiên, trong lòng ông ta cực kỳ hy vọng hội Hắc Long đừng tới tham gia quyết chiến. Đối với ông ta, đây rõ ràng là vì lợi ích cá nhân. Một tỷ tư có được dễ như trở bàn tay, còn dễ dàng hơn cả mua xổ số nữa, nhưng miệng ông ta vẫn nói:
- Chờ một chút, chờ một chút!
Một phút lại lặng lẽ trôi qua.
Người đứng quan sát tuy kiên nhẫn chờ đợi, nhưng trong lòng lại có vài phần nôn nóng. Dù sao, ai cũng mong ngóng được chứng kiến một trận quyết đấu đặc sắc.
Thiên Dưỡng Sinh không hề nhúc nhích, ngay cả tư thế cũng giữ nguyên.
Cái bóng trải dài, ngày càng dài ra.
Thân thể không động, tâm cũng không động.
Một người nếu đã quen với cô độc và lặng lẽ, vậy thì đối với anh ta, chờ đợi đã không còn là một nỗi đau khổ.
Vừa đúng năm giờ, tiếng bước chân vang lên, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn. Bọn Chu Triệu Sâm đang bước tới, trên mặt không dấu được vui vẻ và phấn khích, dường như trong mắt chúng, Liễu Xuyên Phong đã thắng trận chiến này rồi.
Chu Triệu Sâm và Liễu Xuyên Phong song song bước tới, đằng sau là Dương Phi Dương và Kiều Ấn, còn có cả sáu cao thủ của hội Hắc Long trong đó có Kiều Ngũ.
Chu Triệu Sâm dường như sớm đã cảm nhận được sự bất mãn của mọi người nên khẽ cười, thi lễ nói:
- Xin các vị lão gia thứ lỗi cho. Hôm nay, vì không cẩn thận nên chúng tôi bị lạc đường, do đó mới tới trễ.
Trần Quýnh Minh là kẻ đầu tiên lên tiếng giải nạn, nhẹ nhàng nói:
- Hội trưởng Chu, không sao, vừa kịp giờ, là chúng ta tới sớm thôi!
Chu Triệu Sâm quay đầu nhìn Sở Thiên, rồi nhìn Thiên Dưỡng Sinh đứng dưới gốc cây Tùng, khẽ lắc đầu, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.
- Triệu Sâm cứ tưởng Thiếu Soái tự lên đài thi đấu, chẳng ngờ chỉ làm khán giả thôi sao?
Sở Thiên trong lòng biết rõ, bọn Chu Triệu Sâm cố tình căn chuẩn thời gian, tới giây cuối cùng mới lộ diện, chính vì muốn cho mọi người nôn nóng, khiến Thiên Dưỡng Sinh bực bội bất an mà mất tinh thần, do đó giúp cho Liễu Xuyên Phong khống chế tình toàn cục. Nhưng bọn chúng đã không biết rằng Thiên Dưỡng Sinh là một kẻ rất biết chịu đựng cô độc.
Sở Thiên nhìn Liễu Xuyên Phong, quyết định áp đảo khí thế của lão ta, chậm rãi nói:
- Hội trưởng Chu, nếu anh dám đứng dưới cây Tùng, Sở Thiên lập tức đứng đó ngay, cùng Hội trưởng Chu đi săn trên đỉnh núi, huyết chiến Phượng Hoàng Sơn, thế nào?
Chu Triệu Sâm quả nhiên khẽ biến sắc. Thân thủ của gã tuy không tồi, nhưng so với Liễu Xuyên Phong thì vẫn có cách biệt. Có cao thủ mà không dùng lại tự dấn thân mạo hiểm, kẻ đó hẳn là kẻ ngốc, kẻ ngu đần. Vì thế, y khẽ cười, nói:
- Thiếu soái muốn cùng Triệu Sâm quyết chiến, sau này còn nhiều cơ hội. Hôm nay, hãy nhường sân cho bọn họ đi.
Liễu Xuyên Phong đang định đi tới dưới cây Tùng, Sở Thiên bỗng nhiên giằng áo, lộ ra vết thương chồng chất nơi cánh tay trái, thản nhiên nói:
- Hội trưởng Chu đúng là dễ bị lừa gạt. Tay trái Sở Thiên sớm đã bị thương, căn bản không thể nhúc nhích, bất kể một cao thủ hạng ba nào cũng có thể dễ dàng đánh bại tôi, thậm chí giết tôi.
Sau đó nhìn Liễu Xuyên Phong đầy ẩn ý:
- Tiếc là có kẻ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Lời Sở Thiên nói không chỉ khiến Chu Triệu Sâm hối hận trong lòng, ngay cả Liễu Xuyên Phong cũng không giữ được vẻ mặt bình tĩnh. Nhìn thấy cánh tay trái đầy vết thương của Sở Thiên, ai nấy đều có thể nhận ra những vết thương này là vết thương cũ, biết Sở Thiên không nói dối. Liễu Xuyên Phong nhớ đến đêm mưa đã không giết Sở Thiên, trong lòng bất chợt đau nhói. Chỉ thiếu chút nữa! Thiếu chút nữa là có thể giết chết Sở Thiên. Vậy mà chính lão lại từ bỏ.
Tô lão gia bọn họ đều là những người tinh tường, đương nhiên biết dụng ý của Sở Thiên, trong lòng thầm than: Việc tỏ ra yếu thế của Sở Thiên hoặc ít hoặc nhiều đã ảnh hưởng tới tâm lý của bọn Chu Triệu Sâm. Chẳng ngờ bọn Chu Triệu Sâm cố tình đến chậm không những chẳng ảnh hưởng đến Sở Thiên, ngược lại chúng còn bị Sở Thiên cho một vố nữa. Tên tiểu tử này không thể khinh thường được.
Sắc mặt Trần Quýnh Minh tối sầm lại. Lão oán hận nhìn Sở Thiên, lập tức nhắc nhở Chu Triệu Sâm, nói:
- Hội trưởng Chu, thời gian đã không còn nhiều, nên bắt đầu sớm đi!
Chu Triệu Sâm gật gật đầu, hướng Liễu Xuyên Phong cung kính cúi đầu, nói:
- Anh Liễu Xuyên, nhờ vào anh cả!
Liễu Xuyên Phong đã khôi phục bình tĩnh, đạp trên lá rụng đi tới hướng Thiên Dưỡng Sinh.
Đến lúc này lão vẫn chưa rút đao ra.
Liễu Xuyên Phong đi đến dưới cây Tùng, đối mặt với Thiên Dưỡng Sinh đang chẳng những đứng yên như bàn thạch, thậm chí sừng sững như mặt đất không thể lay động.
Trời đất bỗng nổi sát khí bừng bừng.
Ánh tà dương đỏ như máu dường như đang treo trên đình Lục Giác. Tuy đã lặn về Tây, ánh chiều ta vẫn đẹp rực rỡ.
Tất cả mọi người đều câm nín, bởi vì họ đã cảm nhận được áp lực ấy, đôi khi còn cảm thấy tức thở.
Thiên Dưỡng Sinh và Liễu Xuyên Phong nhìn nhau, không ai nhúc nhích, lại càng không nói gì.
Cao thủ tương tranh khác nào đại quân quyết chiến, phải biết người biết mình mới có thể bách chiến bách thắng.
Vì vậy, từng động tác rất nhỏ của đối phương cũng cần phải quan sát tỉ mỉ, một chút cũng không được bỏ qua.
Vì bất kỳ một điểm nhỏ nào cũng có thể là nhân tố quyết định thắng bại cho trận chiến này.
Thắng là sống mà bại là chết. Đối với Thiên Dưỡng Sinh và Liễu Xuyên Phong bọn họ mà nói, giữa hai điều trên tuyệt đối không có sự lựa chọn nào khác.
Ánh nắng tàn, ánh mắt, tất cả mọi hào quang của đất trời đều tập trung cả vào hai cây đao này.
Liễu Xuyên Phong cuối cùng cũng mở miệng:
- Rút đao của ngươi ra!
Thiên Dưỡng Sinh mặt lạnh tanh, hoàn toàn không để ý đến Liễu Xuyên Phong.
Liễu Xuyên Phong chợt phát hiện lão ta đã mắc sai lầm. Lão ta vốn cho là với thực lực của mình, muốn giết hai cao thủ bên cạnh Sở Thiên thì quả không làm được. Nhưng nếu đối phó với một trong hai bọn họ thì có thể nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng thấy vẻ mặt Thiên Dưỡng Sinh, lão bắt đầu mất lòng tin.
Đột nhiên, một tiếng rống gào thét, đao khí sực lên tận trời xanh.
Cây đao võ sĩ của Liễu Xuyên Phong đã được rút ra. Thân của nó đỏ rực, tựa như máu tươi hay ánh tà dương.
Sắc mặt Chu Triệu Sâm rất hưng phấn, mắt bọn Kiều Ấn cũng rừng rực sáng, Dương Phi Dương quay đầu nhìn Sở Thiên, trong lòng khẽ thầm than.
Thiên Dưỡng Sinh vẫn không nói gì, nhìn cây đao võ sĩ đỏ tươi của Liễu Xuyên Phong, trên mặt là biểu hiện có vẻ kỳ quặc.
Chẳng ai hiểu nổi, đó là bi thương, là cảm thán, hay là hưng phấn?
Thiên Dưỡng Sinh cuối cùng cùng cũng đặt tay lên đao. Trong giây phút này, anh ta như biến thành một kẻ khác.
Thiên Dưỡng Sinh vừa rồi chỉ trông như một kẻ mang đao với vẻ mặt trang nghiêm không chút bá đạo và khí thế. Nhưng lúc này, trông anh ta như một vị đao khách chinh chiến trăm trận mà chưa từng thất bại.
Lần đầu tiên, mọi người có một cảm nhận không mấy phù hợp về anh ta, đó là kiêu ngạo. Đúng vậy! Ánh mắt Thiên Dưỡng Sinh là ánh mắt kiêu ngạo.
Sự chuyển biến này giống như một thanh bảo đao bị bọc trong cái vỏ bao da cũ nát bỗng nhiên được rút ra, lóe lên ánh hào quang.
Từ đầu tới chân Thiên Dưỡng Sinh dường như phát ra ánh hào quang. Thứ hào quang này khiến anh ta bỗng nhiên trở nên có sinh khí, có sát khí, có nhuệ khí.
Một người sao có thể chỉ vì cầm đao mà biến hóa khôn lường như vậy? Liệu có phải vì anh ta vốn đã là một kẻ khôn lường.
Lá đang rơi, gió quẩn trong lùm cây.
Cây đao võ sĩ trên tay Liễu Xuyên Phong không hề động đậy, lão trở lại trầm mặc như trước. Bỗng nhiên, ngón tay lão kẹp lấy chiếc lá đang rụng xuống, ánh mắt lão sáng lên, bước tới trước hai bước, dùng chiếc lá thay kiếm, đâm ra ngoài.
Lá cây rất yếu ớt, sao có thể đâm như kiếm được, lại làm thế nào mà đâm trúng người kia chứ?
Nhưng nhát đâm này của Liễu Xuyên Phong dường như đã làm thay đổi chiếc lá, khiến nó có ánh hào quang, có sinh mệnh, có sát khí.
Một trong số ba đại đao thủ Đông Danh đã đem sinh lực của chính mình truyền cho chiếc lá.
Một cái ném ra nhẹ nhàng, chẳng thấy chuyển biến gì, nhưng rồi sự biến hóa đã tới, tự nhiên như nước chảy.
Giờ Sở Thiên mới hiểu vì sao Dương Phi Dương đã không dám đặt lòng tin vào hắn.
Sở Thiên hiểu rằng bất luận hắn có đánh giá cao Liễu Xuyên Phong đến đâu cũng đều không đủ. Tuy rằng Xuyên Phong là kẻ đê tiện vô liêm sỉ, nhưng không thể phủ nhận, lão là một cao thủ bẩm sinh đích thực. Cho dù Sở Thiên có không có bị thương, trạng thái hoàn toàn tốt, cũng không thể nắm chắc phần thắng.
Chiếc lá cây trong tay Liễu Xuyên Phong có linh khí vô tận. Lão chỉ khẽ vẩy tay, lá vung ra như kiếm, trong nháy mắt đã được ném ra tới bảy lần, lần nào cũng hướng vào mắt Thiên Dưỡng Sinh, phát nào cũng rất hiểm.
Lá cây được ném ra liền hóa thành một tia sáng, rực rỡ, huy hoàng, mỹ lệ.
Ánh sáng lóe lên, biến hóa, cao cao trên cao, nhẹ như mây khói.
Thiên Dưỡng Sinh chỉ cảm thấy ánh chớp này dường như đã chạm tới lông mày, nhưng rồi lại như hư vô huyền ảo. Sự biến hóa đó dường như vượt khỏi năng lực và giới hạn của loài người, khiến người ta không thể tin nổi, chẳng ai nghĩ rằng lá cây lại huyền ảo và mỹ lệ như thế.
Thứ trong tay Liễu Xuyên Phong không còn là chiếc lá rụng nữa mà dường như là một vũ khí giết người sắc bén. Lão bỗng bóp mạnh chiếc lá trong tay. Chiếc lá bị nát vụn thành từng mảnh nhỏ làm rối mắt Thiên Dưỡng Sinh. Đồng thời, cây đao võ sĩ đỏ tươi cũng hung hãn đâm tới.
Sự biến hóa của chiêu này quả thực không ai có thể ngờ được.
Một chiêu tinh túy đến chết người.
Chiêu này chẳng những ma quỷ, độc ác, chuẩn xác, lại đến từ hướng Thiên Dưỡng Sinh không thể ngờ tới.
Chiêu này chẳng những là tinh hoa của đao pháp mà còn hoàn toàn phát huy được tính hư thực trong binh pháp.
Đây là một chiêu tất sát. Nhưng một chiêu này đã không trúng.
Thiên Dưỡng Sinh tránh được chiêu này, bởi vì anh ta hiểu Liễu Xuyên Phong.
Thiên Dưỡng Sinh có thể tránh được đao đó, cũng không phải vì anh ta đoán đúng thời điểm xuất chiêu và vị trí tấn công, mà bởi vì anh ta hiểu được bản thân Liễu Xuyên Phong. Anh ta đoán chắc kẻ đánh lén Sở Thiên nhất định sẽ không ra tay một cách quang minh chính đại.
Vì thế, anh ta đoán chắc trong chiêu thức của Liễu Xuyên Phong nhất định còn có một chiêu chí mạng nữa.
Nên khi tia sáng kia xẹt qua mắt, anh ta liền nhắm mắt lại.
Nếu không dùng mắt để nhìn, tất cả những thứ hư ảo rực rỡ sao còn có thể mê hoặc ta được nữa.
Sau khi Thiên Dưỡng Sinh nhắm mắt lại, anh ta liền dùng tâm để nghe. Lúc này anh ta chỉ nghe thấy vài tiếng rít nhỏ.
Lúc này, từ trong đám lá vụn, cây đao võ sĩ đỏ tươi đã hướng về phía bụng Thiên Dưỡng Sinh đâm tới.
Nếu Thiên Dưỡng Sinh không nhắm mắt lại, nếu anh ta bị những mảnh lá vụn tung bay đầy trời mê hoặc, sao anh ta có thể biết rằng đằng sau khung cảnh đẹp mê mẩn kia lại là một chiêu chí mạng? Hơn nữa, đây lại còn là một chiêu vô cùng bất ngờ.
Những mảnh lá vụn dễ dàng đánh vào mặt Thiên Dưỡng Sinh. Cây đao võ sĩ của Liễu Xuyên Phong đang đâm tới liền bị anh ta lùi sau hai bước mà né được. Những mảnh vỡ lá cây liền sau đó rơi xuống đất như đá rớt xuống biển, mất đi toàn bộ linh khí và sinh khí.
Hiệp thứ nhất hung hiểm vạn phần đã đi qua trong sự kinh tâm động phách như vậy, không có thắng bại, không có máu tươi và chết chóc, nhưng lòng bàn tay các khán giả đang vây xung quanh đều hơi hơi ướt mồ hôi, cảm giác như muốn ngột thở.
Liễu Xuyên Phong tự biết khí thế của lão đang ở thế hạ phong, bởi vì đao của Thiên Dưỡng Sinh tới bây giờ vẫn còn chưa rút ra.
Liễu Xuyên Phong múa cây đao võ sĩ đỏ tươi,chiêu thức bỗng nhiên biến đổi, trở nên mạnh mẽ, có lực, vô tình, đầy ma mị và sát khí, như bầu trời mây đen giăng kín, mưa gió ập vào thành phố, rất bá đạo và khủng khiếp.
Sở Thiên khẽ thởi dài:
- Hay, đao pháp rất hay!
Năm chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, Liễu Xuyên Phong lại chém thêm bốn đường đao. Mỗi một đao đều phảng phất có vô số biến hóa, lại dường như hoàn toàn không có biến hóa gì, tựa như nhẹ nhàng kỳ ảo nhưng thực ra rất nặng nề, mềm mại nhưng thực ra lại rất hiểm ác.
Thiên Dưỡng Sinh không đánh trả cũng không chống đỡ.
Anh ta chỉ đứng nhìn.
Anh ta chỉ đứng nhìn. Bốn chiêu nặng nề này không hề chạm tới một sợi lông nào của Thiên Dưỡng Sinh.
Liễu Xuyên Phong thấy kỳ lạ! Rõ ràng có một đao đã nhắm vào cổ họng Thiên Dưỡng Sinh, vậy mà đao đó chỉ lệch yết hầu anh ta mà lướt qua.
Rõ ràng một đao khác đã xuyên thủng ngực anh ta, vậy mà lại đâm vào không khí.
Chiêu thức và biến hóa của mỗi đao dường như đều nằm trong dự liệu của Thiên Dưỡng Sinh.
Thế đao của Liễu Xuyên Phong bỗng dưng lại thay đổi, trở nên rất chậm, rất chậm.
Mọi người đều ngạc nhiên, tưởng rằng Liễu Xuyên Phong đã mệt. Duy chỉ có Sở Thiên hơi thất kinh trong lòng, hắn đã nhìn ra cây đao võ sĩ kia đã biến hóa bảy lần.
Một đao chém ra, không trúng chỗ nào, chẳng có chương pháp gì, nhưng đao ấy lại khiến Thiên Dưỡng Sinh không thể nào né tránh. Vai trái của anh ta bị chém một nhát chảy máu. Dòng máu âm ấm trào ra từ miệng vết thương, nhuốm trên thanh đao võ sĩ đỏ tươi.
Đao này đã vượt quá tốc độ giới hạn, phá vỡ hạn chế của không gian và thời gian, đã đạt đến cái được gọi là nhanh thật sự.
Đao này bổ tới, Thiên Dưỡng Sinh không hề động đậy. Tất cả các động tác của anh ta khi cây đao kia bổ tới đột nhiên hoàn toàn bị ngừng lại. Chỉ thấy cây đao nặng nề chậm chạm ấy bổ về phía anh ta, sau đó mưa hoa bắn ra từ bắp thịt.
Đầy trời đao hoa, đầy trời mưa máu.
Đường đao lại thay đổi, từ chậm thành nhanh, từ rõ ràng thành mờ ảo, bỗng lại hóa thành một dải máu sáng, tiếp đó chém vào tay trái Thiên Dưỡng Sinh.
Lẽ ra, với kình lực của Liễu Xuyên Phong, lão có thể đem Thiên Dưỡng Sinh chẻ thành hai khúc. Nhưng khi võ sĩ đao chém vào bả vai Thiên Dưỡng Sinh, lão chợt phát hiện Thiên Dưỡng Sinh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, khẽ giật mình, vì thế lực đao bị rút lại hơn phân nửa.
Bả vai Thiên Dưỡng Sinh đang chảy máu, nhưng trên mặt anh ta vẫn không có bất kỳ sắc thái tình cảm nào.
Ánh mắt bọn Chu Triệu Sâm lộ vẻ cao hứng. Trận này dường như sắp kết thúc.
Tay phải Liễu Xuyên Phong dùng lực, định rút cây đao võ sĩ về.
Trong nháy mắt, ánh mắt Thiên Dưỡng Sinh trở nên kiên định, toàn thân bỗng nhiên toát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, bao trùm lấy Liễu Xuyên Phong. Dù không phải người trong nghề cũng có thể biết cây đao của Thiên Dưỡng Sinh sắp được rút ra rồi. Đó sẽ là một thế công phá long trở lở đất, dù kiên cố mấy cũng sẽ bị san bằng, khiến người ta vô cùng khiếp hãi.
Liễu Xuyên Phong rút đao lại, máu tươi trên đao võ sĩ vẩy vào không trung.
Gió lộng đầy lầu mưa rừng đến.
Cây đao đen trũi được rút ra khỏi vỏ.
Tất cả chỉ có thể dùng một chữ “Nhanh” để miêu tả, phát sinh ở tốc độ mắt thường khó lòng nhìn được. Khi Thiên Dưỡng Sinh xuất đao, lưỡi đao đen trũi đã bổ ra khỏi vỏ, hóa thành một vệt sáng, xẹt qua hai mét không khí, nhanh chóng và mạnh mẽ bổ về phía Liễu Xuyên Phong.
Đao này nhanh mà nhìn như chậm, quá gọn gàng mà tưởng như nặng nề. Tuy không thấy bất cứ sự biến hóa nào, nhưng trong đó ẩn chứa thiên biến vạn hóa, như thiên địa vô cùng, vũ trụ vô cực.
Bọn Sở Thiên ngồi xa tận đình Lục Giác vẫn còn cảm thấy các luồng khí và sinh khí xung quanh họ bị hút không chừa một giọt.
Một mùi sinh khí tận tuyệt, chết chóc và tiêu điều khủng khiếp đang tràn ngập.
Liễu Xuyên Phong vẫn luôn là một cao thủ hiếm có, trước thế tấn công lôi đình vẫn không hề bối rối. Thanh đao võ sĩ rút mạnh ra phía sau, lão hét lên một tiếng, mũi đao đỏ tươi chém ra thẳng tắp, nhanh tựa máu tươi được phun ra. Khoảng cách với Thiên Dưỡng Sinh lập tức bị rút ngắn. Lực từ cây đao còn bao trùm cả người Thiên Dưỡng Sinh, như muốn bủa vây lấy anh ta.
Khi cây đao đen trùi trũi của Thiên Dưỡng Sinh chém tới, cũng là lúc cây đao võ sĩ đỡ tới. Không ai có thể thay đổi được xu hướng của sự va chạm này.
“Keng!”, hai đao chạm mạnh vào nhau, nhưng hai người không bị bật ngược trở lại. Tiếp đó, hai ánh đao sáng lóe lên.
Sau đó, hai thanh đao ngừng công kích, hai người cũng không động đậy, cả trời và đất cũng trở nên yên tĩnh, ngay đến hơi thở cũng đều dừng lại.
Khí thế phát ra từ cây đao cuốn lá cây bay sàn sạt, sau đó tĩnh lặng trở lại.
Tất cả bọn Tô lão gia đều kinh ngạc.
Tất cả mọi người rõ ràng đã nhìn thấy thanh đao võ sĩ đỏ tươi đã chém trúng ngực Thiên Dưỡng Sinh. Nhưng Liễu Xuyên Phong lại bị mất đầu.
Đầu của lão đang xoay vần trên lá rụng, sau đó dừng lại, đôi mắt trợn lên ngược lên không tin. Lão ta hoàn toàn không thể ngờ rằng Thiên Dưỡng Sinh có thể giết mình sau khi đã bị thương.
Không ai có thể chấp nhận được kết cục bất ngờ đầy kịch tính này.
Miệng Thiên Dưỡng Sinh ộc máu tươi, mảng áo ngực cũng đột nhiên bị nhuộm đỏ, nhưng vẫn đứng trơ trơ.
Không ai lên tiếng, ngay cả gió cũng chết lặng, mặt trời trốn vào trong bóng tối.
Sự tinh túy của đao, linh hồn của con người đều là thứ hư vô huyền ảo. Tuy không nhìn thấy được nhưng cũng không ai dám phủ nhận nó không tồn tại.
Thiên Dưỡng Sinh đã đem tinh túy của đao phát huy đến mức tận cùng.
Mười người bọn Sở Thiên đã có mặt, ngoài bọn Phong Vô Tình ra, còn có bốn quân sĩ của Soái quân. Chu Long Kiếm sớm đã hạ lệnh, vì sự an toàn của Thủ tướng, Soái quân và hội Hắc Long đều chỉ được phép cho mười người tới, kẻ nào thừa sẽ bị giết ngay. Chẳng ai dám nghi ngờ mệnh lệnh của ông ta, huống hồ đây lại là một trận quyết chiến giữa các cao thủ.
Năm giờ quyết chiến, hiện nay đã là bốn giờ bốn lăm phút.
Sở Thiên bọn họ không hề nôn nóng, Thiên Dưỡng Sinh càng giống như một đầm nước lặng.
Bốn giờ năm mươi phút, Tô lão gia bọn họ rốt cục cũng đặt chân lên đỉnh núi, đi theo còn có mười vệ sĩ Trung Nam Hải.
Tô lão gia khẽ gật đầu với Sở Thiên, cười hỏi:
- Sở Thiên, hình như đến hơi sớm.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, cung kính nói:
- Đường xá xa xôi mấp mô, sợ có bất trắc, không dám không chuẩn bị trước.
Tô lão gia hơi sững lại, cảm giác lời Sở Thiên ám chỉ chuyện gì đó, nhưng cũng không tiện hỏi ra ở đây bèn ngồi xuống ghế đá.
Đôi mắt Trần Quýnh Minh ánh lên tia hiểm độc. Lão ta vô cùng căm ghét Sở Thiên, lạnh lùng châm biếm nói:
- Ta nên chúc cho Thiếu soái kỳ khai đắc thắng hay là động viên Thiếu soái chớ uể oải nản lòng đây?
Sở Thiên không hề nể mặt Trần Quýnh Minh, thản nhiên nói:
- Nếu lão Trần thực sự rảnh rỗi thì có thể đau buồn thay cho hội Hắc Long.
Trần Quýnh Minh biến sắc mặt, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn để không phát tác ra, trong lòng thầm hận: Đợi thua rồi người tự biết khóc.
Trần Quýnh Minh vốn cũng lo hội Hắc Long có thể sẽ thua trận quyết chiến này, nhưng khi Chu Triệu Sâm gọi Liễu Xuyên Phong lên biểu diễn, Liễu Xuyên Phong dùng thanh gươm võ sĩ đạo chém viên đạn đang bay tới thành hai phần, Trần Quýnh Minh lập tức tươi cười rạng rỡ. Lão ta tin chắc đây chính là cây đao nhanh nhất, bá đạo nhất.
Bọn Trần Quýnh Minh đều ngồi ở trong đình. Vệ sĩ Trung Nam Hải bày trà đã mang theo lên bàn, sau đó tự động tản ra canh gác.
Mặt trời đã ngả Tây, đình Lục Giác bắt đầu ngã bóng.
Thiên Dưỡng Sinh đã chậm rãi bước tới gốc Tùng, quay lưng về phía mặt trời, đứng yên không nhúc nhích.
Nhưng bọn Chu Triệu Sâm còn chưa tới. Đồng hồ đã chỉ bốn giờ năm tám phút rồi.
Vương Hoa Hoa đương nhiên đã không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc Trần Quýnh Minh, nhếch miệng cười, nói:
- Hay là hội Hắc Long sợ nên đã từ bỏ trận quyết chiến này rồi?
Trần Quýnh Minh tự tin “Hứ” một tiếng, không đáp trả Vương Hoa Hoa, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.
Chu Long Kiếm tươi cười thản nhiên, trong lòng ông ta cực kỳ hy vọng hội Hắc Long đừng tới tham gia quyết chiến. Đối với ông ta, đây rõ ràng là vì lợi ích cá nhân. Một tỷ tư có được dễ như trở bàn tay, còn dễ dàng hơn cả mua xổ số nữa, nhưng miệng ông ta vẫn nói:
- Chờ một chút, chờ một chút!
Một phút lại lặng lẽ trôi qua.
Người đứng quan sát tuy kiên nhẫn chờ đợi, nhưng trong lòng lại có vài phần nôn nóng. Dù sao, ai cũng mong ngóng được chứng kiến một trận quyết đấu đặc sắc.
Thiên Dưỡng Sinh không hề nhúc nhích, ngay cả tư thế cũng giữ nguyên.
Cái bóng trải dài, ngày càng dài ra.
Thân thể không động, tâm cũng không động.
Một người nếu đã quen với cô độc và lặng lẽ, vậy thì đối với anh ta, chờ đợi đã không còn là một nỗi đau khổ.
Vừa đúng năm giờ, tiếng bước chân vang lên, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn. Bọn Chu Triệu Sâm đang bước tới, trên mặt không dấu được vui vẻ và phấn khích, dường như trong mắt chúng, Liễu Xuyên Phong đã thắng trận chiến này rồi.
Chu Triệu Sâm và Liễu Xuyên Phong song song bước tới, đằng sau là Dương Phi Dương và Kiều Ấn, còn có cả sáu cao thủ của hội Hắc Long trong đó có Kiều Ngũ.
Chu Triệu Sâm dường như sớm đã cảm nhận được sự bất mãn của mọi người nên khẽ cười, thi lễ nói:
- Xin các vị lão gia thứ lỗi cho. Hôm nay, vì không cẩn thận nên chúng tôi bị lạc đường, do đó mới tới trễ.
Trần Quýnh Minh là kẻ đầu tiên lên tiếng giải nạn, nhẹ nhàng nói:
- Hội trưởng Chu, không sao, vừa kịp giờ, là chúng ta tới sớm thôi!
Chu Triệu Sâm quay đầu nhìn Sở Thiên, rồi nhìn Thiên Dưỡng Sinh đứng dưới gốc cây Tùng, khẽ lắc đầu, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.
- Triệu Sâm cứ tưởng Thiếu Soái tự lên đài thi đấu, chẳng ngờ chỉ làm khán giả thôi sao?
Sở Thiên trong lòng biết rõ, bọn Chu Triệu Sâm cố tình căn chuẩn thời gian, tới giây cuối cùng mới lộ diện, chính vì muốn cho mọi người nôn nóng, khiến Thiên Dưỡng Sinh bực bội bất an mà mất tinh thần, do đó giúp cho Liễu Xuyên Phong khống chế tình toàn cục. Nhưng bọn chúng đã không biết rằng Thiên Dưỡng Sinh là một kẻ rất biết chịu đựng cô độc.
Sở Thiên nhìn Liễu Xuyên Phong, quyết định áp đảo khí thế của lão ta, chậm rãi nói:
- Hội trưởng Chu, nếu anh dám đứng dưới cây Tùng, Sở Thiên lập tức đứng đó ngay, cùng Hội trưởng Chu đi săn trên đỉnh núi, huyết chiến Phượng Hoàng Sơn, thế nào?
Chu Triệu Sâm quả nhiên khẽ biến sắc. Thân thủ của gã tuy không tồi, nhưng so với Liễu Xuyên Phong thì vẫn có cách biệt. Có cao thủ mà không dùng lại tự dấn thân mạo hiểm, kẻ đó hẳn là kẻ ngốc, kẻ ngu đần. Vì thế, y khẽ cười, nói:
- Thiếu soái muốn cùng Triệu Sâm quyết chiến, sau này còn nhiều cơ hội. Hôm nay, hãy nhường sân cho bọn họ đi.
Liễu Xuyên Phong đang định đi tới dưới cây Tùng, Sở Thiên bỗng nhiên giằng áo, lộ ra vết thương chồng chất nơi cánh tay trái, thản nhiên nói:
- Hội trưởng Chu đúng là dễ bị lừa gạt. Tay trái Sở Thiên sớm đã bị thương, căn bản không thể nhúc nhích, bất kể một cao thủ hạng ba nào cũng có thể dễ dàng đánh bại tôi, thậm chí giết tôi.
Sau đó nhìn Liễu Xuyên Phong đầy ẩn ý:
- Tiếc là có kẻ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Lời Sở Thiên nói không chỉ khiến Chu Triệu Sâm hối hận trong lòng, ngay cả Liễu Xuyên Phong cũng không giữ được vẻ mặt bình tĩnh. Nhìn thấy cánh tay trái đầy vết thương của Sở Thiên, ai nấy đều có thể nhận ra những vết thương này là vết thương cũ, biết Sở Thiên không nói dối. Liễu Xuyên Phong nhớ đến đêm mưa đã không giết Sở Thiên, trong lòng bất chợt đau nhói. Chỉ thiếu chút nữa! Thiếu chút nữa là có thể giết chết Sở Thiên. Vậy mà chính lão lại từ bỏ.
Tô lão gia bọn họ đều là những người tinh tường, đương nhiên biết dụng ý của Sở Thiên, trong lòng thầm than: Việc tỏ ra yếu thế của Sở Thiên hoặc ít hoặc nhiều đã ảnh hưởng tới tâm lý của bọn Chu Triệu Sâm. Chẳng ngờ bọn Chu Triệu Sâm cố tình đến chậm không những chẳng ảnh hưởng đến Sở Thiên, ngược lại chúng còn bị Sở Thiên cho một vố nữa. Tên tiểu tử này không thể khinh thường được.
Sắc mặt Trần Quýnh Minh tối sầm lại. Lão oán hận nhìn Sở Thiên, lập tức nhắc nhở Chu Triệu Sâm, nói:
- Hội trưởng Chu, thời gian đã không còn nhiều, nên bắt đầu sớm đi!
Chu Triệu Sâm gật gật đầu, hướng Liễu Xuyên Phong cung kính cúi đầu, nói:
- Anh Liễu Xuyên, nhờ vào anh cả!
Liễu Xuyên Phong đã khôi phục bình tĩnh, đạp trên lá rụng đi tới hướng Thiên Dưỡng Sinh.
Đến lúc này lão vẫn chưa rút đao ra.
Liễu Xuyên Phong đi đến dưới cây Tùng, đối mặt với Thiên Dưỡng Sinh đang chẳng những đứng yên như bàn thạch, thậm chí sừng sững như mặt đất không thể lay động.
Trời đất bỗng nổi sát khí bừng bừng.
Ánh tà dương đỏ như máu dường như đang treo trên đình Lục Giác. Tuy đã lặn về Tây, ánh chiều ta vẫn đẹp rực rỡ.
Tất cả mọi người đều câm nín, bởi vì họ đã cảm nhận được áp lực ấy, đôi khi còn cảm thấy tức thở.
Thiên Dưỡng Sinh và Liễu Xuyên Phong nhìn nhau, không ai nhúc nhích, lại càng không nói gì.
Cao thủ tương tranh khác nào đại quân quyết chiến, phải biết người biết mình mới có thể bách chiến bách thắng.
Vì vậy, từng động tác rất nhỏ của đối phương cũng cần phải quan sát tỉ mỉ, một chút cũng không được bỏ qua.
Vì bất kỳ một điểm nhỏ nào cũng có thể là nhân tố quyết định thắng bại cho trận chiến này.
Thắng là sống mà bại là chết. Đối với Thiên Dưỡng Sinh và Liễu Xuyên Phong bọn họ mà nói, giữa hai điều trên tuyệt đối không có sự lựa chọn nào khác.
Ánh nắng tàn, ánh mắt, tất cả mọi hào quang của đất trời đều tập trung cả vào hai cây đao này.
Liễu Xuyên Phong cuối cùng cũng mở miệng:
- Rút đao của ngươi ra!
Thiên Dưỡng Sinh mặt lạnh tanh, hoàn toàn không để ý đến Liễu Xuyên Phong.
Liễu Xuyên Phong chợt phát hiện lão ta đã mắc sai lầm. Lão ta vốn cho là với thực lực của mình, muốn giết hai cao thủ bên cạnh Sở Thiên thì quả không làm được. Nhưng nếu đối phó với một trong hai bọn họ thì có thể nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng thấy vẻ mặt Thiên Dưỡng Sinh, lão bắt đầu mất lòng tin.
Đột nhiên, một tiếng rống gào thét, đao khí sực lên tận trời xanh.
Cây đao võ sĩ của Liễu Xuyên Phong đã được rút ra. Thân của nó đỏ rực, tựa như máu tươi hay ánh tà dương.
Sắc mặt Chu Triệu Sâm rất hưng phấn, mắt bọn Kiều Ấn cũng rừng rực sáng, Dương Phi Dương quay đầu nhìn Sở Thiên, trong lòng khẽ thầm than.
Thiên Dưỡng Sinh vẫn không nói gì, nhìn cây đao võ sĩ đỏ tươi của Liễu Xuyên Phong, trên mặt là biểu hiện có vẻ kỳ quặc.
Chẳng ai hiểu nổi, đó là bi thương, là cảm thán, hay là hưng phấn?
Thiên Dưỡng Sinh cuối cùng cùng cũng đặt tay lên đao. Trong giây phút này, anh ta như biến thành một kẻ khác.
Thiên Dưỡng Sinh vừa rồi chỉ trông như một kẻ mang đao với vẻ mặt trang nghiêm không chút bá đạo và khí thế. Nhưng lúc này, trông anh ta như một vị đao khách chinh chiến trăm trận mà chưa từng thất bại.
Lần đầu tiên, mọi người có một cảm nhận không mấy phù hợp về anh ta, đó là kiêu ngạo. Đúng vậy! Ánh mắt Thiên Dưỡng Sinh là ánh mắt kiêu ngạo.
Sự chuyển biến này giống như một thanh bảo đao bị bọc trong cái vỏ bao da cũ nát bỗng nhiên được rút ra, lóe lên ánh hào quang.
Từ đầu tới chân Thiên Dưỡng Sinh dường như phát ra ánh hào quang. Thứ hào quang này khiến anh ta bỗng nhiên trở nên có sinh khí, có sát khí, có nhuệ khí.
Một người sao có thể chỉ vì cầm đao mà biến hóa khôn lường như vậy? Liệu có phải vì anh ta vốn đã là một kẻ khôn lường.
Lá đang rơi, gió quẩn trong lùm cây.
Cây đao võ sĩ trên tay Liễu Xuyên Phong không hề động đậy, lão trở lại trầm mặc như trước. Bỗng nhiên, ngón tay lão kẹp lấy chiếc lá đang rụng xuống, ánh mắt lão sáng lên, bước tới trước hai bước, dùng chiếc lá thay kiếm, đâm ra ngoài.
Lá cây rất yếu ớt, sao có thể đâm như kiếm được, lại làm thế nào mà đâm trúng người kia chứ?
Nhưng nhát đâm này của Liễu Xuyên Phong dường như đã làm thay đổi chiếc lá, khiến nó có ánh hào quang, có sinh mệnh, có sát khí.
Một trong số ba đại đao thủ Đông Danh đã đem sinh lực của chính mình truyền cho chiếc lá.
Một cái ném ra nhẹ nhàng, chẳng thấy chuyển biến gì, nhưng rồi sự biến hóa đã tới, tự nhiên như nước chảy.
Giờ Sở Thiên mới hiểu vì sao Dương Phi Dương đã không dám đặt lòng tin vào hắn.
Sở Thiên hiểu rằng bất luận hắn có đánh giá cao Liễu Xuyên Phong đến đâu cũng đều không đủ. Tuy rằng Xuyên Phong là kẻ đê tiện vô liêm sỉ, nhưng không thể phủ nhận, lão là một cao thủ bẩm sinh đích thực. Cho dù Sở Thiên có không có bị thương, trạng thái hoàn toàn tốt, cũng không thể nắm chắc phần thắng.
Chiếc lá cây trong tay Liễu Xuyên Phong có linh khí vô tận. Lão chỉ khẽ vẩy tay, lá vung ra như kiếm, trong nháy mắt đã được ném ra tới bảy lần, lần nào cũng hướng vào mắt Thiên Dưỡng Sinh, phát nào cũng rất hiểm.
Lá cây được ném ra liền hóa thành một tia sáng, rực rỡ, huy hoàng, mỹ lệ.
Ánh sáng lóe lên, biến hóa, cao cao trên cao, nhẹ như mây khói.
Thiên Dưỡng Sinh chỉ cảm thấy ánh chớp này dường như đã chạm tới lông mày, nhưng rồi lại như hư vô huyền ảo. Sự biến hóa đó dường như vượt khỏi năng lực và giới hạn của loài người, khiến người ta không thể tin nổi, chẳng ai nghĩ rằng lá cây lại huyền ảo và mỹ lệ như thế.
Thứ trong tay Liễu Xuyên Phong không còn là chiếc lá rụng nữa mà dường như là một vũ khí giết người sắc bén. Lão bỗng bóp mạnh chiếc lá trong tay. Chiếc lá bị nát vụn thành từng mảnh nhỏ làm rối mắt Thiên Dưỡng Sinh. Đồng thời, cây đao võ sĩ đỏ tươi cũng hung hãn đâm tới.
Sự biến hóa của chiêu này quả thực không ai có thể ngờ được.
Một chiêu tinh túy đến chết người.
Chiêu này chẳng những ma quỷ, độc ác, chuẩn xác, lại đến từ hướng Thiên Dưỡng Sinh không thể ngờ tới.
Chiêu này chẳng những là tinh hoa của đao pháp mà còn hoàn toàn phát huy được tính hư thực trong binh pháp.
Đây là một chiêu tất sát. Nhưng một chiêu này đã không trúng.
Thiên Dưỡng Sinh tránh được chiêu này, bởi vì anh ta hiểu Liễu Xuyên Phong.
Thiên Dưỡng Sinh có thể tránh được đao đó, cũng không phải vì anh ta đoán đúng thời điểm xuất chiêu và vị trí tấn công, mà bởi vì anh ta hiểu được bản thân Liễu Xuyên Phong. Anh ta đoán chắc kẻ đánh lén Sở Thiên nhất định sẽ không ra tay một cách quang minh chính đại.
Vì thế, anh ta đoán chắc trong chiêu thức của Liễu Xuyên Phong nhất định còn có một chiêu chí mạng nữa.
Nên khi tia sáng kia xẹt qua mắt, anh ta liền nhắm mắt lại.
Nếu không dùng mắt để nhìn, tất cả những thứ hư ảo rực rỡ sao còn có thể mê hoặc ta được nữa.
Sau khi Thiên Dưỡng Sinh nhắm mắt lại, anh ta liền dùng tâm để nghe. Lúc này anh ta chỉ nghe thấy vài tiếng rít nhỏ.
Lúc này, từ trong đám lá vụn, cây đao võ sĩ đỏ tươi đã hướng về phía bụng Thiên Dưỡng Sinh đâm tới.
Nếu Thiên Dưỡng Sinh không nhắm mắt lại, nếu anh ta bị những mảnh lá vụn tung bay đầy trời mê hoặc, sao anh ta có thể biết rằng đằng sau khung cảnh đẹp mê mẩn kia lại là một chiêu chí mạng? Hơn nữa, đây lại còn là một chiêu vô cùng bất ngờ.
Những mảnh lá vụn dễ dàng đánh vào mặt Thiên Dưỡng Sinh. Cây đao võ sĩ của Liễu Xuyên Phong đang đâm tới liền bị anh ta lùi sau hai bước mà né được. Những mảnh vỡ lá cây liền sau đó rơi xuống đất như đá rớt xuống biển, mất đi toàn bộ linh khí và sinh khí.
Hiệp thứ nhất hung hiểm vạn phần đã đi qua trong sự kinh tâm động phách như vậy, không có thắng bại, không có máu tươi và chết chóc, nhưng lòng bàn tay các khán giả đang vây xung quanh đều hơi hơi ướt mồ hôi, cảm giác như muốn ngột thở.
Liễu Xuyên Phong tự biết khí thế của lão đang ở thế hạ phong, bởi vì đao của Thiên Dưỡng Sinh tới bây giờ vẫn còn chưa rút ra.
Liễu Xuyên Phong múa cây đao võ sĩ đỏ tươi,chiêu thức bỗng nhiên biến đổi, trở nên mạnh mẽ, có lực, vô tình, đầy ma mị và sát khí, như bầu trời mây đen giăng kín, mưa gió ập vào thành phố, rất bá đạo và khủng khiếp.
Sở Thiên khẽ thởi dài:
- Hay, đao pháp rất hay!
Năm chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, Liễu Xuyên Phong lại chém thêm bốn đường đao. Mỗi một đao đều phảng phất có vô số biến hóa, lại dường như hoàn toàn không có biến hóa gì, tựa như nhẹ nhàng kỳ ảo nhưng thực ra rất nặng nề, mềm mại nhưng thực ra lại rất hiểm ác.
Thiên Dưỡng Sinh không đánh trả cũng không chống đỡ.
Anh ta chỉ đứng nhìn.
Anh ta chỉ đứng nhìn. Bốn chiêu nặng nề này không hề chạm tới một sợi lông nào của Thiên Dưỡng Sinh.
Liễu Xuyên Phong thấy kỳ lạ! Rõ ràng có một đao đã nhắm vào cổ họng Thiên Dưỡng Sinh, vậy mà đao đó chỉ lệch yết hầu anh ta mà lướt qua.
Rõ ràng một đao khác đã xuyên thủng ngực anh ta, vậy mà lại đâm vào không khí.
Chiêu thức và biến hóa của mỗi đao dường như đều nằm trong dự liệu của Thiên Dưỡng Sinh.
Thế đao của Liễu Xuyên Phong bỗng dưng lại thay đổi, trở nên rất chậm, rất chậm.
Mọi người đều ngạc nhiên, tưởng rằng Liễu Xuyên Phong đã mệt. Duy chỉ có Sở Thiên hơi thất kinh trong lòng, hắn đã nhìn ra cây đao võ sĩ kia đã biến hóa bảy lần.
Một đao chém ra, không trúng chỗ nào, chẳng có chương pháp gì, nhưng đao ấy lại khiến Thiên Dưỡng Sinh không thể nào né tránh. Vai trái của anh ta bị chém một nhát chảy máu. Dòng máu âm ấm trào ra từ miệng vết thương, nhuốm trên thanh đao võ sĩ đỏ tươi.
Đao này đã vượt quá tốc độ giới hạn, phá vỡ hạn chế của không gian và thời gian, đã đạt đến cái được gọi là nhanh thật sự.
Đao này bổ tới, Thiên Dưỡng Sinh không hề động đậy. Tất cả các động tác của anh ta khi cây đao kia bổ tới đột nhiên hoàn toàn bị ngừng lại. Chỉ thấy cây đao nặng nề chậm chạm ấy bổ về phía anh ta, sau đó mưa hoa bắn ra từ bắp thịt.
Đầy trời đao hoa, đầy trời mưa máu.
Đường đao lại thay đổi, từ chậm thành nhanh, từ rõ ràng thành mờ ảo, bỗng lại hóa thành một dải máu sáng, tiếp đó chém vào tay trái Thiên Dưỡng Sinh.
Lẽ ra, với kình lực của Liễu Xuyên Phong, lão có thể đem Thiên Dưỡng Sinh chẻ thành hai khúc. Nhưng khi võ sĩ đao chém vào bả vai Thiên Dưỡng Sinh, lão chợt phát hiện Thiên Dưỡng Sinh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, khẽ giật mình, vì thế lực đao bị rút lại hơn phân nửa.
Bả vai Thiên Dưỡng Sinh đang chảy máu, nhưng trên mặt anh ta vẫn không có bất kỳ sắc thái tình cảm nào.
Ánh mắt bọn Chu Triệu Sâm lộ vẻ cao hứng. Trận này dường như sắp kết thúc.
Tay phải Liễu Xuyên Phong dùng lực, định rút cây đao võ sĩ về.
Trong nháy mắt, ánh mắt Thiên Dưỡng Sinh trở nên kiên định, toàn thân bỗng nhiên toát ra khí thế cực kỳ mạnh mẽ, bao trùm lấy Liễu Xuyên Phong. Dù không phải người trong nghề cũng có thể biết cây đao của Thiên Dưỡng Sinh sắp được rút ra rồi. Đó sẽ là một thế công phá long trở lở đất, dù kiên cố mấy cũng sẽ bị san bằng, khiến người ta vô cùng khiếp hãi.
Liễu Xuyên Phong rút đao lại, máu tươi trên đao võ sĩ vẩy vào không trung.
Gió lộng đầy lầu mưa rừng đến.
Cây đao đen trũi được rút ra khỏi vỏ.
Tất cả chỉ có thể dùng một chữ “Nhanh” để miêu tả, phát sinh ở tốc độ mắt thường khó lòng nhìn được. Khi Thiên Dưỡng Sinh xuất đao, lưỡi đao đen trũi đã bổ ra khỏi vỏ, hóa thành một vệt sáng, xẹt qua hai mét không khí, nhanh chóng và mạnh mẽ bổ về phía Liễu Xuyên Phong.
Đao này nhanh mà nhìn như chậm, quá gọn gàng mà tưởng như nặng nề. Tuy không thấy bất cứ sự biến hóa nào, nhưng trong đó ẩn chứa thiên biến vạn hóa, như thiên địa vô cùng, vũ trụ vô cực.
Bọn Sở Thiên ngồi xa tận đình Lục Giác vẫn còn cảm thấy các luồng khí và sinh khí xung quanh họ bị hút không chừa một giọt.
Một mùi sinh khí tận tuyệt, chết chóc và tiêu điều khủng khiếp đang tràn ngập.
Liễu Xuyên Phong vẫn luôn là một cao thủ hiếm có, trước thế tấn công lôi đình vẫn không hề bối rối. Thanh đao võ sĩ rút mạnh ra phía sau, lão hét lên một tiếng, mũi đao đỏ tươi chém ra thẳng tắp, nhanh tựa máu tươi được phun ra. Khoảng cách với Thiên Dưỡng Sinh lập tức bị rút ngắn. Lực từ cây đao còn bao trùm cả người Thiên Dưỡng Sinh, như muốn bủa vây lấy anh ta.
Khi cây đao đen trùi trũi của Thiên Dưỡng Sinh chém tới, cũng là lúc cây đao võ sĩ đỡ tới. Không ai có thể thay đổi được xu hướng của sự va chạm này.
“Keng!”, hai đao chạm mạnh vào nhau, nhưng hai người không bị bật ngược trở lại. Tiếp đó, hai ánh đao sáng lóe lên.
Sau đó, hai thanh đao ngừng công kích, hai người cũng không động đậy, cả trời và đất cũng trở nên yên tĩnh, ngay đến hơi thở cũng đều dừng lại.
Khí thế phát ra từ cây đao cuốn lá cây bay sàn sạt, sau đó tĩnh lặng trở lại.
Tất cả bọn Tô lão gia đều kinh ngạc.
Tất cả mọi người rõ ràng đã nhìn thấy thanh đao võ sĩ đỏ tươi đã chém trúng ngực Thiên Dưỡng Sinh. Nhưng Liễu Xuyên Phong lại bị mất đầu.
Đầu của lão đang xoay vần trên lá rụng, sau đó dừng lại, đôi mắt trợn lên ngược lên không tin. Lão ta hoàn toàn không thể ngờ rằng Thiên Dưỡng Sinh có thể giết mình sau khi đã bị thương.
Không ai có thể chấp nhận được kết cục bất ngờ đầy kịch tính này.
Miệng Thiên Dưỡng Sinh ộc máu tươi, mảng áo ngực cũng đột nhiên bị nhuộm đỏ, nhưng vẫn đứng trơ trơ.
Không ai lên tiếng, ngay cả gió cũng chết lặng, mặt trời trốn vào trong bóng tối.
Sự tinh túy của đao, linh hồn của con người đều là thứ hư vô huyền ảo. Tuy không nhìn thấy được nhưng cũng không ai dám phủ nhận nó không tồn tại.
Thiên Dưỡng Sinh đã đem tinh túy của đao phát huy đến mức tận cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.