Chương 536: Rơi Vào Cạm Bẫy (II)
Nhất Khởi Thành Công
14/10/2013
Chẳng ai biết bên trong là thứ gì, nhưng ai cũng biết thứ mà họ sắp phải đối mặt chắc chắn là một thứ chẳng hay ho gì.
Sở Thiên không để cho chúng có cơ hội ném đồ xuống nữa, tay phải rung mạnh. Bốn, năm đồng tiền xu bắn ra như sao băng. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, đồng tiền xu chợt lóe lên rồi biến mất. Nhưng bốn, năm tên đại hán đang nâng vật nặng định ném xuống đồng loạt kêu thảm thiết ngã xuống đất. Cái vật nặng vốn định ném xuống kia rời khỏi tay, lăn sang một bên và rơi từ trên đầu chúng xuống đất.
Vật nặng lập tức vỡ tung ra. Chất lỏng bắn tung tóe lên người bọn địch xung quanh. Thứ mùi nồng nặc theo gió đưa tới, anh Húc khẽ hít hít, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Đó là xăng. Chẳng ngờ bọn địch đêm nay lại hung hãn và vô liêm sỉ như vậy, chẳng từ bỏ chiêu độc nào.
Sở Thiên xuất thủ thành công để tăng thêm niềm tin cho bọn anh Húc rồi lập tức vung Minh Hồng chiến đao lên, giận dữ thét:
- Anh Húc, theo em giết ra ngoài. Nhớ kỹ, ai còn sống mà thoát được đều không được quên báo thù cho các anh em đã chết.
Sau khi nói xong, cũng không chờ anh Húc đáp lời, Sở Thiên như con báo xông tới giết bọn địch trên phố. Khi còn cách khoảng ba mét, bọn địch thò tay ra sau bốc vôi ném về phía Sở Thiên. Hắn cúi đầu nhắm mắt xông thẳng tới, vung tay chém đao xuống, chém bọn ném vôi ngã ra đất. Sau đó dùng tai nghe tiếng gió để xác định vị trí, hắn đoạt lấy hai thanh khảm đao. Quả là quá đê tiện!
Sở Thiên mở đôi mắt đằng đằng sát khí, không để tâm đến bọn anh Húc đang vất vả chém giết phía sau nữa, thu Minh Hồng chiến đao về rồi nắm chặt hai thanh khảm đao của Đức vừa cướp được, dưới ánh đèn trông hai thanh đao sắc bén lạ thường, được Sở Thiên cầm trong tay lại phát ra một khí thế rừng rực. Bọn người vây quanh ngừng một lát rồi lập tức lại khép chặt vòng vây.
Ngón tay anh Húc búng tàn lửa trên đầu điếu thuốc đỏ rực. Đốm lửa mĩ lệ đó rơi xuống mặt đất tràn trề xăng, đám lửa lập tức bùng lên. Một số tên địch bị tưới xăng khi trước lập tức lùi lại phía sau, sợ bản thân bị thiêu rụi thành tro, do đó cũng giảm bớt áp lực mà bọn anh Húc phải đối mặt.
Sở Thiên gật gật đầu với vài tên đứng gần hắn nhất, đôi mắt hết sức miệt thị. Những tên này bị kích động, hét lớn một tiếng, ba cây khảm đao đồng thời chém tới phần đầu, thân và chân của Sở Thiên. Động tác của Sở Thiên cực nhanh, tránh được đòn tấn công của chúng, xoay người áp sát chúng, cây khảm đao trên tay trái khẽ xoay một vòng, tiếp đó rút về phía sau vài bước.
Ba tên cầm đao của địch đột nhiên phát hiện khảm đao không còn bị chúng khống chế nữa, phải nói là không thấy đâu nữa. Nhìn kỹ lại, hóa ra cổ tay phải của chúng đã bị chém đứt, máu đang túa ra. Bọn chúng lập tức phản ứng trở lại, đồng thời cảm nhận được nỗi đau thấu ruột gan, vội lùi ra sau. Sở Thiên khom lưng chém tới, song đao giao nhau chém qua, bọn địch lập tức gào thét tuyệt mạng.
Phía sau lưng có hai kẻ địch thừa cơ tấn công, cây đao sắc nhọn trong tay chúng đâm tới. Sở Thiên chẳng thèm quay đầu, khom lưng nằm rạp xuống, hai cây đao trong tay chuẩn xác đâm trúng xương bả vai của chúng. Hai cây đao nhọn của chúng rơi xuống đất kêu “Keng keng” hai tiếng. Máu tươi nhuộm đỏ sẫm một mảng trên áo chúng. Sau đó, chúng từ từ ngã xuống đất chết.
Những kẻ khác nhìn thấy Sở Thiên hung tợn tàn độc như vậy, trong lòng run sợ, trên mặt lộ vẻ khiếp đảm. Nhưng thời buổi này, muốn giữ được bát cơm ở xã hội đen thì điều quan trọng nhất là phải liều. Đã vậy, sáu tên bèn cùng lúc xông tới, chém vào Sở Thiên từ sáu góc độ khác nhau. Sở Thiên nhanh chóng phóng hai thanh đao trên tay ra trước khi bọn chúng chém tới.
Hai cây đao vùn vụt bay tới, đâm thẳng vào ngực hai tên ở trước mặt. Sau đó, Sở Thiên bước gấp tới trước, bắt lấy hai cây đao sắp rớt xuống đất của chúng, phi ra sau lưng. Những tên xông tới phía sau hoàn toàn không có phòng bị, trong nháy mắt bị hai cây đao lăng qua chém đứt cổ, mắt trợn trừng ngã ra đất chết.
Lúc này, Sở Thiên đã rút hai cây khảm đao lúc trước ra khỏi ngực bọn địch, đâm nhẹ sang hai bên. Mũi đao nhọn của hai tên xông tới từ bên trái và phải đã chỉ còn cách Sở Thiên vài mét. Nhưng cây khảm đao của Sở Thiên dài hơn. Vì thế, chúng không cam tâm nhìn cây khảm đao vừa vặn đâm trúng tim mình, chầm chầm ngã xuống.
Tên Đại Hán dẫn đầu nhóm này phẫn nộ hét lên:
- Giết chúng, giết chúng!
Những tên bên cạnh đành một lần nữa liều chết xông tới bao vây. Sở Thiên biết bọn chúng đã bắt đầu khiếp đảm rồi, di chuyển bước chân, liên tục đâm ra năm đao. Năm tên bị ép xông lên trước chưa tới kịp tới gần Sở Thiên đã ngã lăn ra. Sự dũng mãnh của Sở Thiên khiến những tên khác không dám xông lên nữa. Đó không được gọi là bao vây mà phải gọi làtự đi tìm đường chết.
Trong lúc Sở Thiên cầm đao đứng hiên ngang, đằng sau lưng có tiếng kêu thảm thiết truyền tới, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn, cảnh tượng trước mắt nhất thời khiến hắn phẫn nộ và thống khổ. Ngoại trừ anh Húc, Thủy ca và mười mấy người hộ vệ đang chém giết ở phía sau, mấy chục anh em của Hắc Dạ hội đều đã bị cách ly và chém chết. Bọn họ đang như con thuyền độc mộc trên biển, chẳng bao lâu nữa sẽ bị biển người nuốt chửng.
Điều khiến Sở Thiên phẫn nộ chính là, bọn địch dù chiếm ưu thế tuyệt đối vẫn không quên dùng những thủ đoạn đê tiện như ném vôi cho mù mắt hoặc tung lưới trói lại, khiến anh em Hắc Dạ hội đến một cơ hội chém giết công bằng cũng không có. Kẻ bị mù mắt rồi bị đâm chết, người bị lưới chụp lấy rồi bị chém chết.
Anh Húc kịp ngăn ý muốn chạy lại cứu người lóe lên trong đầu, còn nhanh tay kéo Sở Thiên lại:
- Thiếu soái, việc cấp bách lúc này là phải thoát thân, quay lại giết chúng để cứu người không thực tế, thậm chí còn mạo hiểm cả tính mạng bản thân. Anh em không thể không đầu rơi máu chảy, chúng ta phải bảo tồn lực lượng để báo thù.
Hongkong là một đặc khu có tư tưởng tiến bộ. Vì thế, ngay cả những người lăn lộn xã hội đen cũng rất biết thế nào là có lợi nhất. Nghĩa khí cùng sinh cùng tử đương nhiên không thể xem thường, nhưng trong hoàn cảnh không thể giải cứu nổi thì việc bảo toàn lực lượng để trả thù càng quan trọng hơn. Cho nên mặc dù trong lòng hết sức bi phẫn cho cái chết thê thảm của huynh đệ, nhưng anh Húc không thể không đưa những anh em còn hi vọng sống ra khỏi đây.
Sở Thiên dừng bước buồn bã thở dài, lập tức vung khảm đao, lại một lần nữa nhào vào vòng vây kẻ địch. Cây đao trong tay vung liên tiếp, tiếng kêu thảm tiết của địch không ngừng vang lên. Sở Thiên đã chán ngán việc chém giết mà lại không ngừng phải giết người. Bởi vì hắn đã chọn một con đường mà ông trời định đoạt phải dùng máu tươi để nhuộm đỏ. Ta nhân từ thì mạng sống sẽ bị trao tặng cho kẻ địch. Quy tắc cho mặt đen tối của cái xã hội này tàn nhẫn như vậy đó.
Sở Thiên dẫn anh Húc bọn họ khó khăn lắm mới tiến được mấy chục mét, nhưng chỉ còn lại có hơn mười người. Ngay cả Sở Thiên trên người cũng đầy vết thương, đầu tóc đầy vôi. Chiêu thức của bọn địch vừa độc ác vừa đê tiện, căn bản không thể phát huy tính nhanh nhạy như công kích bình thường, bởi không thể biết trước bọn chúng sẽ ném vôi đánh lén vào lúc nào.
Hai thanh khảm đao trong tay Sở Thiên đã quằn cả lưỡi, vì thế vội phóng ra trước và sau, không chút lưu tình đâm chết hai tên địch đang định ném vôi, sau đó lại rút Minh Hồng chiến đao ra. Hắn, với chiến ý chiến đấu ngùn ngụt, khinh bỉ ngoảnh đầu nhìn bọn địch khiến chúng sợ hãi lùi lại vài bước, lạnh lùng gằn giọng nói:
- Bọn vô liêm sỉ, nợ máu đêm nay nhất định sẽ dùng máu tươi của chúng mày đánh đổi.
- Ha Ha Ha!
Một tiếng cười không xa không gần vọng tới:
- Khẩu khí quả nhiên rất lớn!
Anh Húc biến sắc mặt, cầm ngang cây đao, tức giận mắng tiếp:
- Triệu Bảo Khôn, mày có bản lĩnh thì ra đây! Để anh em đi trước đổ máu ra cái thá gì? Mày cũng là kiêu hùng một phương, chẳng ngờ đêm nay lại lén lén lút lút giở âm mưu quỷ kế. Giờ tao tuyên bố, kể từ đêm nay, Hắc Dạ hội toàn diện khai chiến với Đông Hưng hội bọn mày.
Anh Húc vừa dứt lời, một kẻ trung niên thân thể cường tráng từ phía sau đi tới, trong miệng ngậm một cái tẩu bằng ngà voi, lửa lập lòe sáng rồi tắt. Trước mặt gã có hơn mấy chục đại hán lực lưỡng canh gác nghiêm mật. Nhìn ánh mắt và bước chân của chúng đã biết đều là quân tinh nhuệ, chí ít mạnh hơn bọn đang chém giết ở đây.
Hiển nhiên, gã chính là Triệu Bảo Khôn.
Triệu Bảo Khôn thấy thi thể và máu đầy trên đất, vẻ mặt cũng chẳng biểu lộ tí sắc thái tình cảm nào, cầm cái tẩu khỏi miệng, chỉ Sở Thiên nhàn nhạt nói:
- Mày chính là Thiếu soái? Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, không chỉ đánh cho địa bàn ngoại vi của Đông Hưng hội chúng tao hoa rơi nước chảy, ngay cả những người ám sát tại Kinh thành cũng đều bị mày tiêu diệt.
Sở Thiên phát giác cái bẫy trong lời nói của gã, hiển nhiên là đang thăm dò lòng trung thành của F ca. Đã vậy, hắn sẽ lấy tiến làm lùi để làm rối tung những phán đoán của gã, vì vậy cười đáp lại:
- Không sai, rơi vào tay Sở Thiên rồi thì khó có đường sống lắm. Nếu như có kẻ nào thoát khỏi bàn tay của ta, nhất định đó là kẻ phản bội. Chí ít sẽ phải làm gì đó cho Soái quân để đổi lấy mạng sống.
Quả nhiên, vẻ mặt Triệu Bảo Khôn hơi nghệt ra, có vẻ hơi ngỡ ngàng. F ca trở về từ Kinh thành xong tựa hồ có chút thay đổi, Triệu Bảo Khôn không còn tin tưởng những bộ hạ thân tín ngày xưa nữa. Đặc biệt lại có một vài anh em trốn về sau khi theo tới Kinh thành để ám sát Sở Thiên, chúng mật cáo rằng F ca đã đầu hàng Soái quân, khiến gã đứng ngồi không yên.
Nhưng liên tục vài lần thăm dò đều không có kết quả, F ca vẫn anh dũng đấu tranh vì bang hội. Gã cũng không biết là mấy tên đi theo nói dối hay là F ca tạo phản thật. Vì thế chỉ có thể ngầm đề phòng F ca, không cho gã tham dự những sự kiện quan trọng. Sự kiện phục kích Sở Thiên và anh Húc đêm nay đã gần thành công, vì vậy không quên gài vài lời để moi tin từ Sở Thiên.
Sở Thiên không để cho chúng có cơ hội ném đồ xuống nữa, tay phải rung mạnh. Bốn, năm đồng tiền xu bắn ra như sao băng. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, đồng tiền xu chợt lóe lên rồi biến mất. Nhưng bốn, năm tên đại hán đang nâng vật nặng định ném xuống đồng loạt kêu thảm thiết ngã xuống đất. Cái vật nặng vốn định ném xuống kia rời khỏi tay, lăn sang một bên và rơi từ trên đầu chúng xuống đất.
Vật nặng lập tức vỡ tung ra. Chất lỏng bắn tung tóe lên người bọn địch xung quanh. Thứ mùi nồng nặc theo gió đưa tới, anh Húc khẽ hít hít, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Đó là xăng. Chẳng ngờ bọn địch đêm nay lại hung hãn và vô liêm sỉ như vậy, chẳng từ bỏ chiêu độc nào.
Sở Thiên xuất thủ thành công để tăng thêm niềm tin cho bọn anh Húc rồi lập tức vung Minh Hồng chiến đao lên, giận dữ thét:
- Anh Húc, theo em giết ra ngoài. Nhớ kỹ, ai còn sống mà thoát được đều không được quên báo thù cho các anh em đã chết.
Sau khi nói xong, cũng không chờ anh Húc đáp lời, Sở Thiên như con báo xông tới giết bọn địch trên phố. Khi còn cách khoảng ba mét, bọn địch thò tay ra sau bốc vôi ném về phía Sở Thiên. Hắn cúi đầu nhắm mắt xông thẳng tới, vung tay chém đao xuống, chém bọn ném vôi ngã ra đất. Sau đó dùng tai nghe tiếng gió để xác định vị trí, hắn đoạt lấy hai thanh khảm đao. Quả là quá đê tiện!
Sở Thiên mở đôi mắt đằng đằng sát khí, không để tâm đến bọn anh Húc đang vất vả chém giết phía sau nữa, thu Minh Hồng chiến đao về rồi nắm chặt hai thanh khảm đao của Đức vừa cướp được, dưới ánh đèn trông hai thanh đao sắc bén lạ thường, được Sở Thiên cầm trong tay lại phát ra một khí thế rừng rực. Bọn người vây quanh ngừng một lát rồi lập tức lại khép chặt vòng vây.
Ngón tay anh Húc búng tàn lửa trên đầu điếu thuốc đỏ rực. Đốm lửa mĩ lệ đó rơi xuống mặt đất tràn trề xăng, đám lửa lập tức bùng lên. Một số tên địch bị tưới xăng khi trước lập tức lùi lại phía sau, sợ bản thân bị thiêu rụi thành tro, do đó cũng giảm bớt áp lực mà bọn anh Húc phải đối mặt.
Sở Thiên gật gật đầu với vài tên đứng gần hắn nhất, đôi mắt hết sức miệt thị. Những tên này bị kích động, hét lớn một tiếng, ba cây khảm đao đồng thời chém tới phần đầu, thân và chân của Sở Thiên. Động tác của Sở Thiên cực nhanh, tránh được đòn tấn công của chúng, xoay người áp sát chúng, cây khảm đao trên tay trái khẽ xoay một vòng, tiếp đó rút về phía sau vài bước.
Ba tên cầm đao của địch đột nhiên phát hiện khảm đao không còn bị chúng khống chế nữa, phải nói là không thấy đâu nữa. Nhìn kỹ lại, hóa ra cổ tay phải của chúng đã bị chém đứt, máu đang túa ra. Bọn chúng lập tức phản ứng trở lại, đồng thời cảm nhận được nỗi đau thấu ruột gan, vội lùi ra sau. Sở Thiên khom lưng chém tới, song đao giao nhau chém qua, bọn địch lập tức gào thét tuyệt mạng.
Phía sau lưng có hai kẻ địch thừa cơ tấn công, cây đao sắc nhọn trong tay chúng đâm tới. Sở Thiên chẳng thèm quay đầu, khom lưng nằm rạp xuống, hai cây đao trong tay chuẩn xác đâm trúng xương bả vai của chúng. Hai cây đao nhọn của chúng rơi xuống đất kêu “Keng keng” hai tiếng. Máu tươi nhuộm đỏ sẫm một mảng trên áo chúng. Sau đó, chúng từ từ ngã xuống đất chết.
Những kẻ khác nhìn thấy Sở Thiên hung tợn tàn độc như vậy, trong lòng run sợ, trên mặt lộ vẻ khiếp đảm. Nhưng thời buổi này, muốn giữ được bát cơm ở xã hội đen thì điều quan trọng nhất là phải liều. Đã vậy, sáu tên bèn cùng lúc xông tới, chém vào Sở Thiên từ sáu góc độ khác nhau. Sở Thiên nhanh chóng phóng hai thanh đao trên tay ra trước khi bọn chúng chém tới.
Hai cây đao vùn vụt bay tới, đâm thẳng vào ngực hai tên ở trước mặt. Sau đó, Sở Thiên bước gấp tới trước, bắt lấy hai cây đao sắp rớt xuống đất của chúng, phi ra sau lưng. Những tên xông tới phía sau hoàn toàn không có phòng bị, trong nháy mắt bị hai cây đao lăng qua chém đứt cổ, mắt trợn trừng ngã ra đất chết.
Lúc này, Sở Thiên đã rút hai cây khảm đao lúc trước ra khỏi ngực bọn địch, đâm nhẹ sang hai bên. Mũi đao nhọn của hai tên xông tới từ bên trái và phải đã chỉ còn cách Sở Thiên vài mét. Nhưng cây khảm đao của Sở Thiên dài hơn. Vì thế, chúng không cam tâm nhìn cây khảm đao vừa vặn đâm trúng tim mình, chầm chầm ngã xuống.
Tên Đại Hán dẫn đầu nhóm này phẫn nộ hét lên:
- Giết chúng, giết chúng!
Những tên bên cạnh đành một lần nữa liều chết xông tới bao vây. Sở Thiên biết bọn chúng đã bắt đầu khiếp đảm rồi, di chuyển bước chân, liên tục đâm ra năm đao. Năm tên bị ép xông lên trước chưa tới kịp tới gần Sở Thiên đã ngã lăn ra. Sự dũng mãnh của Sở Thiên khiến những tên khác không dám xông lên nữa. Đó không được gọi là bao vây mà phải gọi làtự đi tìm đường chết.
Trong lúc Sở Thiên cầm đao đứng hiên ngang, đằng sau lưng có tiếng kêu thảm thiết truyền tới, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn, cảnh tượng trước mắt nhất thời khiến hắn phẫn nộ và thống khổ. Ngoại trừ anh Húc, Thủy ca và mười mấy người hộ vệ đang chém giết ở phía sau, mấy chục anh em của Hắc Dạ hội đều đã bị cách ly và chém chết. Bọn họ đang như con thuyền độc mộc trên biển, chẳng bao lâu nữa sẽ bị biển người nuốt chửng.
Điều khiến Sở Thiên phẫn nộ chính là, bọn địch dù chiếm ưu thế tuyệt đối vẫn không quên dùng những thủ đoạn đê tiện như ném vôi cho mù mắt hoặc tung lưới trói lại, khiến anh em Hắc Dạ hội đến một cơ hội chém giết công bằng cũng không có. Kẻ bị mù mắt rồi bị đâm chết, người bị lưới chụp lấy rồi bị chém chết.
Anh Húc kịp ngăn ý muốn chạy lại cứu người lóe lên trong đầu, còn nhanh tay kéo Sở Thiên lại:
- Thiếu soái, việc cấp bách lúc này là phải thoát thân, quay lại giết chúng để cứu người không thực tế, thậm chí còn mạo hiểm cả tính mạng bản thân. Anh em không thể không đầu rơi máu chảy, chúng ta phải bảo tồn lực lượng để báo thù.
Hongkong là một đặc khu có tư tưởng tiến bộ. Vì thế, ngay cả những người lăn lộn xã hội đen cũng rất biết thế nào là có lợi nhất. Nghĩa khí cùng sinh cùng tử đương nhiên không thể xem thường, nhưng trong hoàn cảnh không thể giải cứu nổi thì việc bảo toàn lực lượng để trả thù càng quan trọng hơn. Cho nên mặc dù trong lòng hết sức bi phẫn cho cái chết thê thảm của huynh đệ, nhưng anh Húc không thể không đưa những anh em còn hi vọng sống ra khỏi đây.
Sở Thiên dừng bước buồn bã thở dài, lập tức vung khảm đao, lại một lần nữa nhào vào vòng vây kẻ địch. Cây đao trong tay vung liên tiếp, tiếng kêu thảm tiết của địch không ngừng vang lên. Sở Thiên đã chán ngán việc chém giết mà lại không ngừng phải giết người. Bởi vì hắn đã chọn một con đường mà ông trời định đoạt phải dùng máu tươi để nhuộm đỏ. Ta nhân từ thì mạng sống sẽ bị trao tặng cho kẻ địch. Quy tắc cho mặt đen tối của cái xã hội này tàn nhẫn như vậy đó.
Sở Thiên dẫn anh Húc bọn họ khó khăn lắm mới tiến được mấy chục mét, nhưng chỉ còn lại có hơn mười người. Ngay cả Sở Thiên trên người cũng đầy vết thương, đầu tóc đầy vôi. Chiêu thức của bọn địch vừa độc ác vừa đê tiện, căn bản không thể phát huy tính nhanh nhạy như công kích bình thường, bởi không thể biết trước bọn chúng sẽ ném vôi đánh lén vào lúc nào.
Hai thanh khảm đao trong tay Sở Thiên đã quằn cả lưỡi, vì thế vội phóng ra trước và sau, không chút lưu tình đâm chết hai tên địch đang định ném vôi, sau đó lại rút Minh Hồng chiến đao ra. Hắn, với chiến ý chiến đấu ngùn ngụt, khinh bỉ ngoảnh đầu nhìn bọn địch khiến chúng sợ hãi lùi lại vài bước, lạnh lùng gằn giọng nói:
- Bọn vô liêm sỉ, nợ máu đêm nay nhất định sẽ dùng máu tươi của chúng mày đánh đổi.
- Ha Ha Ha!
Một tiếng cười không xa không gần vọng tới:
- Khẩu khí quả nhiên rất lớn!
Anh Húc biến sắc mặt, cầm ngang cây đao, tức giận mắng tiếp:
- Triệu Bảo Khôn, mày có bản lĩnh thì ra đây! Để anh em đi trước đổ máu ra cái thá gì? Mày cũng là kiêu hùng một phương, chẳng ngờ đêm nay lại lén lén lút lút giở âm mưu quỷ kế. Giờ tao tuyên bố, kể từ đêm nay, Hắc Dạ hội toàn diện khai chiến với Đông Hưng hội bọn mày.
Anh Húc vừa dứt lời, một kẻ trung niên thân thể cường tráng từ phía sau đi tới, trong miệng ngậm một cái tẩu bằng ngà voi, lửa lập lòe sáng rồi tắt. Trước mặt gã có hơn mấy chục đại hán lực lưỡng canh gác nghiêm mật. Nhìn ánh mắt và bước chân của chúng đã biết đều là quân tinh nhuệ, chí ít mạnh hơn bọn đang chém giết ở đây.
Hiển nhiên, gã chính là Triệu Bảo Khôn.
Triệu Bảo Khôn thấy thi thể và máu đầy trên đất, vẻ mặt cũng chẳng biểu lộ tí sắc thái tình cảm nào, cầm cái tẩu khỏi miệng, chỉ Sở Thiên nhàn nhạt nói:
- Mày chính là Thiếu soái? Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, không chỉ đánh cho địa bàn ngoại vi của Đông Hưng hội chúng tao hoa rơi nước chảy, ngay cả những người ám sát tại Kinh thành cũng đều bị mày tiêu diệt.
Sở Thiên phát giác cái bẫy trong lời nói của gã, hiển nhiên là đang thăm dò lòng trung thành của F ca. Đã vậy, hắn sẽ lấy tiến làm lùi để làm rối tung những phán đoán của gã, vì vậy cười đáp lại:
- Không sai, rơi vào tay Sở Thiên rồi thì khó có đường sống lắm. Nếu như có kẻ nào thoát khỏi bàn tay của ta, nhất định đó là kẻ phản bội. Chí ít sẽ phải làm gì đó cho Soái quân để đổi lấy mạng sống.
Quả nhiên, vẻ mặt Triệu Bảo Khôn hơi nghệt ra, có vẻ hơi ngỡ ngàng. F ca trở về từ Kinh thành xong tựa hồ có chút thay đổi, Triệu Bảo Khôn không còn tin tưởng những bộ hạ thân tín ngày xưa nữa. Đặc biệt lại có một vài anh em trốn về sau khi theo tới Kinh thành để ám sát Sở Thiên, chúng mật cáo rằng F ca đã đầu hàng Soái quân, khiến gã đứng ngồi không yên.
Nhưng liên tục vài lần thăm dò đều không có kết quả, F ca vẫn anh dũng đấu tranh vì bang hội. Gã cũng không biết là mấy tên đi theo nói dối hay là F ca tạo phản thật. Vì thế chỉ có thể ngầm đề phòng F ca, không cho gã tham dự những sự kiện quan trọng. Sự kiện phục kích Sở Thiên và anh Húc đêm nay đã gần thành công, vì vậy không quên gài vài lời để moi tin từ Sở Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.