Chương 628: Sơn Trang Long Tuyền (Hạ)
Nhất Khởi Thành Công
31/12/2013
Người trung gian nhìn xung quanh, hạ giọng nói:
- Thiếu Soái là người một nhà, cho nên cũng không dấu diếm nói cho cậu biết. Bên trái là khu cài mìn, tuy Vương mặt rỗ chưa từng nói cho tôi biết. Gã chẳng qua là dặn dò tôi mang khách chỉ có thể đi bên phải, nhưng tôi tận mắt trông thấy một con chó săn sang đó kiếm mồi bị nổ thành mảnh vụn.
Sở Thiên suy nghĩ, kín đáo bấm điện thoại truyền tin tức này ra ngoài; cái này nằm ngoài kế hoạc ban đầu. Không thể ngờ Vương mặt có thể cho đặt i mìn, nếu như nhà xưởng cũng có đặt mìn dưới bãi cỏ thì sao, không điều tra cẩn thận thì anh em vây công sẽ chết thảm? Nghĩ tới đây, sát cơ của hắn bỗng nhiên hiện ra.
Dưới sự dẫn dắt của người trung gian, rất nhanh đã đi tới căn biệt thự chính. Sở Thiên chui ra khỏi xe vươn người một cái, mượn tư thế này quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy bốn phía nửa tên vệ sĩ cũng không có, trong lòng rất ngạc nhiên. Lập tức thầm khen Vương mặt rỗ quả nhiên là phần tử buôn lậu vũ khí tinh anh, hiểu được đạo lý thật giả khó phân.
Người trung gian nghiêng người cười gọi:
- Thiếu Soái, mời đi bên này?
Sở Thiên gật đầu, cầm theo chiếc vali màu đen, dẫn đám anh em Hỏa Pháo cùng Cô Kiếm đi vào trong.
Đại sảnh biệt thự Long Tuyền không lớn. Vô luận nhìn bên ngoài hay bên trong, đều rất bình thường, cả sàn nhà cũng chỉ lát loại đá cẩm thạch thường, nhưng trên tường có có bảy tấm kính khổ lớn mỗi cái rộng đến 5m2 khiến toàn bộ đại sảnh trở nên hư ảo, làm người ta có cảm giác rất quỷ dị.
Hai tên thanh niên đứng cạnh đó làm như không có việc gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên.
Người trung gian vội cao giọng gọi:
- Ông chủ Vương, Thiếu soái đã đến.
Vừa dứt lời, mấy ánh mắt nhìn sang. Sau đó, hai tên thanh niên kia đi tới. Cùng lúc đó, phía cửa sau đột nhiên lóe ra vài bóng người, bốn họng súng đen ngòm nhắm vào đầu đám anh em Hỏa Pháo. Sở Thiên bình tĩnh nhìn bốn đại hán đang giơ súng, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.
Người trung gian bị dọa cho sợ tim muốn vỡ ra khỏi lồng ngực, vội vàng hỏi người đang ngồi trên ghế:
- Ông chủ Vương, ý ông là gì?
Vương Ma Tử cười ha ha, gã không có trực tiếp trả lời người trung gian, mà đưa ánh mắt về phía Sở Thiên, ý vị thâm trường nói:
- Thiếu soái có lẽ hiểu, bọn tôi làm nghề này phải cẩn thận.
Nói xong, gã gật đầu với hai người thanh niên kia. Họ nhanh chóng, tiêu sái đến trước mặt đám người Sở Thiên, thò tay lục soát Sở Thiên và Cô Kiếm, không cần lên tiếng, ai cũng nhìn ra, đối phương muốn khám thân bọn họ. Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, bọn Hỏa Pháo thu được tín hiệu, lắc lắc cái đầu, làm lệch hướng họng súng đang chỉ vào thái dương mình.
Sau đó cúi người xuống.
Mấy tên đại hán chưa kịp phản ứng, bọn Hỏa Pháo đã thuận thế thụi vào bụng bọn chúng, với khí lực của bọn họ, đừng nói là người, coi như là gấu đen cũng có thể bị đánh lui. “Bộp”, tên đại hán đau đớn kêu lên, sau đó ngã xuống đất.
Hai tên thanh niên đang sét người thây thế, vội vươn tay vào ngực định móc súng ra, nhưng đã đã quá muộn. Cô Kiếm áp sát, ra tay nhanh như chớp, trước tiên chế trụ cổ họng bọn chúng, sau đó nhẹ nhàng nhấc chúng lên cao, hơi buông nhẹ để bọn chúng thở nhưng tên nào tên đấy cũng đỏ bừng, thân hình không ngừng vặn vẹo nhưng không cách nào rơi xuống.
Sở Thiên cười khẽ, ý bảo Cô Kiếm buông tay.
Mặt Cô Kiếm, lạnh lùng rút đí sát khí, liền ném hai tên tới trước mặt Vương mặt rỗ, lực đạo tinh chuẩn khiến chúng rơi xuống cạnh chân Vương mặt rỗ. Mặc dù không chết, nhưng cổ họng đau nhức khiến hai tên không thể động đậy. Sở Thiên thấy hình dạng bọn chúng, hiếu kỳ với thủ pháp của Cô Kiếm, chẳng lẽ kiếp trước anh ta chuyên bóp kiến?
Người trung gian trợn mắt há hốc mồm, đến tận đây mới hiểu được Soái quân bá đạo như nào.
Nhìn sáu gã thuộc hạ thê thảm, Vương mặt rỗ nuốt nước bọt, lại nhìn Sở Thiên vẫn rất ung dung. Gã vừa tức giận bọn thuộc hạ vô năng, cũng thầm than Sở Thiên thực lực phi phàm, nhưng đồng thời cũng hiểu được Sở Thiên vô cùng liều lĩnh, lạnh lùng hỏi:
- Thiếu soái. . . . cậu có ý gì?
Cùng lúc đó, cô gái trong ngực Vương mặt rỗ nhảy ra khỏi lồng ngực gã, móc ra súng để ngang trước sô pha. Mặt vô cùng lãnh ngạo nhìn đám Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn gã vài lần, nhàn nhạt hỏi lại:
- Ngược lại, tôi muốn hỏi anh một chút, anh có ý gì? Đây là lễ đãi khách sao?
Vương mặt rỗ hơi xấu hổ, vội vàng giải thích:
- Tôi cũng cũng là bất đắc dĩ thôi, phải cẩn thận thuyền mới đi được vạn năm mà....
Sở Thiên cười ha hả, lập tức âm trầm nói:
- Chuyện cười, Vương mặt rỗ anh là thứ gì, là đại gia buôn bán vũ khí ở Thượng Hải, nhưng trong mắt tôi cũng chỉ là một thương gia, nếu như tôi muốn anh canh ba chết, tuyệt đối sống không quá canh năm, còn muốn nói chuyện tâm tình với tôi?
Vương mặt rỗ biến sắc, hận không thể móc súng ra bắn chết Sở Thiên. Gã chưa từng bị người hạ nhục như thế.
Cô gái trẻ giận tím mặt, quát:
- Làm càn!
Theo tiếng quát lớn, xung quanh có bốn gã đại hán cầm súng đi ra.
Cô ta không thể không nổi giận, Vương mặt rỗ là ông chủ của cô. Sơn trang Long Tuyền cũng là đại bàn phe mình, nhưng Sở Thiên lại hoàn toàn không để cho ai bất kỳ tí mặt mũi nào, trực tiếp miệt thị Vương mặt rỗ, ánh mắt toát ra sự khinh rẻ. Điều này khiến lòng tự ái của cô dâng cao, ngôn từ chưa phát ra trở nên sắc bén.
Bọn Hỏa Pháo cũng cầm lấy súng thu được giằng co với mấy tên kia.
Tình cảnh trở nên phức tạp, chỉ cần sơ xảy sẽ nổ súng.
Nhìn qua bốn phía súng ống đối đầu, Sở Thiên chỉ cười. Nhàn nhạt nói:
- Tốt nhất không nên dùng súng chỉ vào đầu tôi. Người chết khẳng định không phải tôi, còn nữa, tối nay tôi đến để giao dịch, mà không phải đến để các người diễu võ dương oai. Vương mặt rỗ, thoải mái chút, còn giao dịch không?
Người trung gian nhanh đi ra, tươi cười giảng hòa:
- Đương nhiên phải giao dịch rồi. Mọi người hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài a...Ông chủ Vương, ông nói có đúng hay không?
Vương mặt rỗ chần chờ một lát, lập tức nở nụ cười sảng khoái che lấp sự xấu hổ.
Sau đó đè súng cô gái kia xuống, nói:
- Đương nhiên giao dịch, mọi người đi ra lăn lộn chẳng phải cầu ít tiền sao? Thiếu soái chiếu cố tôi như thế, tôi sao có thể làm khó? Tôi nghĩ tất cả mọi người bỏ súng xuống, không nên tổn thương hòa khí.
Nghe thấy lời Vương mặt rỗ, bọn đại hán thu hồi súng, nhưng thần sắc vẫn rất phẫn nộ. Bọn Thổ Pháo vuốt vuốt khẩu súng trong tay vài cái, sau đó đem nó vứt trên mặt đất. Động tác này lại để cho Vương mặt rỗ yên tâm vài phần, gã thật đúng là sợ đám Hỏa Pháo mượn súng không trả. Ngoại trừ mấy khẩu súng đáng tiền còn có thêm phần nguy hiểm.
Sở Thiên tùy tiện ngồi xuống sofa, thuận thế còn không thèm để ý đến ai nhìn bộ ngực no đủ của cô gái kia, khiến Vương mặt rỗ tức giận nhưng cũng bớt lo lắng, bởi đàn ông thì phải như thế. Nếu không chứng tỏ là có chuẩn bị tới, muốn làm chuyện gì đó mới có thể bỏ qua một vưu vật như này.
Nghĩ thế, Vương mặt rỗ đi thẳng vào vấn đề:
- Thiếu soái, mang tiền tới chưa?
Sở Thiên cầm cái vali màu đen lên để trên mặt bàn, nhàn nhạt nói:
- Tiền đã mang tới, nhưng ông chủ nếu lo lắng có thể kiểm tra một chút.
Sở Thiên nháy mắt với Cô Kiếm ở bên cạnh, ý bảo anh ta dùng mật mã mở vali ra. Cô Kiếm bước lên, theo mười con số đã biết cẩn thận mở vali, cũng nhân cơ hội quan sát góc nhìn của Vương mặt rỗ ra đại sảnh, rất nhanh liền phát hiện huyền cơ trong đó. Tất cả các tấm kính trong đại sảnh đều đối mặt với ghế sofa, chắc hẳn bên trong còn có quỷ kế khác.
Sở Thiên nhìn theo ánh mắt Cô Kiếm thu tín hiệu, cũng bắt đầu chú ý các tấm kính bốn phía.
Valy cuối cùng cũng được mở ra, nhờ ánh sáng nhu hòa từ các ngọn đèn trong đại sảnh, Vương Ma Tử thấy rõ ràng bên trong hàng tập tiền mặt đỏ chói, ánh mắt hiện lên một tia tham lam. Từ trong đống tiền lấy ra một tập, tùy ý mở ra, thấy tiền không có vấn đề gì mới thỏa mãn gật đầu.
Người trung gian nuốt nước miếng, bên trong cũng có một phần báo đáp nho nhỏ.
- Như thế nào đây? Hiện tại, ông chủ Vương có thể cho tôi xem hàng được chứ.
Đợi Cô Kiếm đóng lại valy, Sở Thiên mới tủm tỉm cười nói.
Vương mặt rỗ cũng không nói nhiều, vỗ tay nhè nhẹ, mấy đại hán lập tức đi vào trong gian phòng, không bao lâu sau liền chuyển ra năm cái rương. Dưới sự phân phó của Vương mặt rỗ, cô gái liền tới mở toang bộ rương ra, bên trong có súng tiểu liên cùng súng lục lọt vào mắt mọi người. Sở Thiên không khỏi thầm than, Vương mặt rỗ quả nhiên thần thông quảng đại a....
Vương mặt rỗ bưng chén trà cười nói, dùng giọng điệu của chuyên gia giải thích:
- Thiếu soái, cậu muốn 3 súng tiểu liên cùng súng lục toàn bộ ở đây, thật sự có ánh mắt a... Súng tiểu liên này là loại nổi bật trong các loại súng cùng loại, do Đức sản xuất, báng súng có dáng hơi cong.
- Súng dài khoảng 146mm, nặng 3,1kg, tầm sát thương lớn từ 20 đến 200m; hiện đã được nhiều quốc gia trên thế giới trang bị cho quân đội cùng cảnh sát. (Dựa theo súng tiểu liên MP5SD2 do Đức sản xuất quen gọi là 31)
Sau lưng Hỏa Pháo nuốt nước miếng, gào to:
- Súng trâu bò a...!
Thổ Pháo cũng phụ họa:
- So với súng săn của tôi còn bắn xa hơn!
Bọn Vương mặt rỗ tất cả nở nụ cười, tự nhiên là cười những tên nhà quê hai lúa này.
- Như thế nào đây? Thiếu soái, hàng của chúng tôi thỏa mãn yêu cầu của cậu chứ?
Vương mặt rỗ mặc dù tỏ vẻ khinh thường tính cách nhà quê của Sở Thiên, nhưng là chỉ cần có tiền những thứ khác không quan trọng, nói tiếp:
- Với yêu cầu của cậu là hoàn toàn không có xuất nhập, để tỏ lòng thành ý tôi tặng cậu 200 viên đạn, cậu có đồng ý giao dịch hay không?
Sở Thiên cười nhẹ, thật đúng là keo kiệt, gần trăm khẩu súng chỉ tặng 200 viên đạn.
- Được, ông chủ Vương, thoạt nhìn đều là hàng chính chủ. Tôi nghĩ anh em chúng tôi sẽ rất thỏa mã, chỉ cần anh em Soái quân thỏa mãn. Lần sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác.
Trên mặt Sở Thiên lộ ra nụ cười vui vẻ, lập tức đổi chủ đề:
- Bất quá, tôi còn là muốn trước thử súng trước, có được không?
Yêu cầu này cũng không quá đáng, cho nên Vương Ma Tử gật đầu. Nghe tiếng pháo hoa không ngừng vang lên nói:
- Tùy tiện chọn rồi thử xem.
Sở Thiên gật gật đầu, thò tay cầm 3 khẩu súng tiểu liên, đang muốn cầm hộp đạn lên nòng, Vương Ma Tử cản tay lại, ý vị thâm trường nói:
- Thử súng dùng hai viên là được, miễn cho lãng phí thời gian và bị cảnh sát chú ý.
Sở Thiên nở nụ cười, tự nhiên biết rõ tâm tư Vương mặt rỗ, lo lắng cho mình dùng sung tiểu liên đầy đạn tiêu diệt bọn họ, xem ra người này khống chế mạo hiểm vẫn là tương đối lợi hại, vì vậy gật đầu nói:
- Tốt, cứ dựa theo ý của ông chủ Vương, về sau mọi người còn muốn gặp mặt, ông cũng sẽ không dùng súng nát gạt chúng ta.
Vương mặt rỗ cầm lấy hộp đạn, móc đạn từ bên trong ra, sau đó lại nhét hai viên vào rồi đưa cho Sở Thiên nói:
- Thiếu Soái, mời.
- Thiếu Soái là người một nhà, cho nên cũng không dấu diếm nói cho cậu biết. Bên trái là khu cài mìn, tuy Vương mặt rỗ chưa từng nói cho tôi biết. Gã chẳng qua là dặn dò tôi mang khách chỉ có thể đi bên phải, nhưng tôi tận mắt trông thấy một con chó săn sang đó kiếm mồi bị nổ thành mảnh vụn.
Sở Thiên suy nghĩ, kín đáo bấm điện thoại truyền tin tức này ra ngoài; cái này nằm ngoài kế hoạc ban đầu. Không thể ngờ Vương mặt có thể cho đặt i mìn, nếu như nhà xưởng cũng có đặt mìn dưới bãi cỏ thì sao, không điều tra cẩn thận thì anh em vây công sẽ chết thảm? Nghĩ tới đây, sát cơ của hắn bỗng nhiên hiện ra.
Dưới sự dẫn dắt của người trung gian, rất nhanh đã đi tới căn biệt thự chính. Sở Thiên chui ra khỏi xe vươn người một cái, mượn tư thế này quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy bốn phía nửa tên vệ sĩ cũng không có, trong lòng rất ngạc nhiên. Lập tức thầm khen Vương mặt rỗ quả nhiên là phần tử buôn lậu vũ khí tinh anh, hiểu được đạo lý thật giả khó phân.
Người trung gian nghiêng người cười gọi:
- Thiếu Soái, mời đi bên này?
Sở Thiên gật đầu, cầm theo chiếc vali màu đen, dẫn đám anh em Hỏa Pháo cùng Cô Kiếm đi vào trong.
Đại sảnh biệt thự Long Tuyền không lớn. Vô luận nhìn bên ngoài hay bên trong, đều rất bình thường, cả sàn nhà cũng chỉ lát loại đá cẩm thạch thường, nhưng trên tường có có bảy tấm kính khổ lớn mỗi cái rộng đến 5m2 khiến toàn bộ đại sảnh trở nên hư ảo, làm người ta có cảm giác rất quỷ dị.
Hai tên thanh niên đứng cạnh đó làm như không có việc gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên.
Người trung gian vội cao giọng gọi:
- Ông chủ Vương, Thiếu soái đã đến.
Vừa dứt lời, mấy ánh mắt nhìn sang. Sau đó, hai tên thanh niên kia đi tới. Cùng lúc đó, phía cửa sau đột nhiên lóe ra vài bóng người, bốn họng súng đen ngòm nhắm vào đầu đám anh em Hỏa Pháo. Sở Thiên bình tĩnh nhìn bốn đại hán đang giơ súng, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường.
Người trung gian bị dọa cho sợ tim muốn vỡ ra khỏi lồng ngực, vội vàng hỏi người đang ngồi trên ghế:
- Ông chủ Vương, ý ông là gì?
Vương Ma Tử cười ha ha, gã không có trực tiếp trả lời người trung gian, mà đưa ánh mắt về phía Sở Thiên, ý vị thâm trường nói:
- Thiếu soái có lẽ hiểu, bọn tôi làm nghề này phải cẩn thận.
Nói xong, gã gật đầu với hai người thanh niên kia. Họ nhanh chóng, tiêu sái đến trước mặt đám người Sở Thiên, thò tay lục soát Sở Thiên và Cô Kiếm, không cần lên tiếng, ai cũng nhìn ra, đối phương muốn khám thân bọn họ. Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, bọn Hỏa Pháo thu được tín hiệu, lắc lắc cái đầu, làm lệch hướng họng súng đang chỉ vào thái dương mình.
Sau đó cúi người xuống.
Mấy tên đại hán chưa kịp phản ứng, bọn Hỏa Pháo đã thuận thế thụi vào bụng bọn chúng, với khí lực của bọn họ, đừng nói là người, coi như là gấu đen cũng có thể bị đánh lui. “Bộp”, tên đại hán đau đớn kêu lên, sau đó ngã xuống đất.
Hai tên thanh niên đang sét người thây thế, vội vươn tay vào ngực định móc súng ra, nhưng đã đã quá muộn. Cô Kiếm áp sát, ra tay nhanh như chớp, trước tiên chế trụ cổ họng bọn chúng, sau đó nhẹ nhàng nhấc chúng lên cao, hơi buông nhẹ để bọn chúng thở nhưng tên nào tên đấy cũng đỏ bừng, thân hình không ngừng vặn vẹo nhưng không cách nào rơi xuống.
Sở Thiên cười khẽ, ý bảo Cô Kiếm buông tay.
Mặt Cô Kiếm, lạnh lùng rút đí sát khí, liền ném hai tên tới trước mặt Vương mặt rỗ, lực đạo tinh chuẩn khiến chúng rơi xuống cạnh chân Vương mặt rỗ. Mặc dù không chết, nhưng cổ họng đau nhức khiến hai tên không thể động đậy. Sở Thiên thấy hình dạng bọn chúng, hiếu kỳ với thủ pháp của Cô Kiếm, chẳng lẽ kiếp trước anh ta chuyên bóp kiến?
Người trung gian trợn mắt há hốc mồm, đến tận đây mới hiểu được Soái quân bá đạo như nào.
Nhìn sáu gã thuộc hạ thê thảm, Vương mặt rỗ nuốt nước bọt, lại nhìn Sở Thiên vẫn rất ung dung. Gã vừa tức giận bọn thuộc hạ vô năng, cũng thầm than Sở Thiên thực lực phi phàm, nhưng đồng thời cũng hiểu được Sở Thiên vô cùng liều lĩnh, lạnh lùng hỏi:
- Thiếu soái. . . . cậu có ý gì?
Cùng lúc đó, cô gái trong ngực Vương mặt rỗ nhảy ra khỏi lồng ngực gã, móc ra súng để ngang trước sô pha. Mặt vô cùng lãnh ngạo nhìn đám Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn gã vài lần, nhàn nhạt hỏi lại:
- Ngược lại, tôi muốn hỏi anh một chút, anh có ý gì? Đây là lễ đãi khách sao?
Vương mặt rỗ hơi xấu hổ, vội vàng giải thích:
- Tôi cũng cũng là bất đắc dĩ thôi, phải cẩn thận thuyền mới đi được vạn năm mà....
Sở Thiên cười ha hả, lập tức âm trầm nói:
- Chuyện cười, Vương mặt rỗ anh là thứ gì, là đại gia buôn bán vũ khí ở Thượng Hải, nhưng trong mắt tôi cũng chỉ là một thương gia, nếu như tôi muốn anh canh ba chết, tuyệt đối sống không quá canh năm, còn muốn nói chuyện tâm tình với tôi?
Vương mặt rỗ biến sắc, hận không thể móc súng ra bắn chết Sở Thiên. Gã chưa từng bị người hạ nhục như thế.
Cô gái trẻ giận tím mặt, quát:
- Làm càn!
Theo tiếng quát lớn, xung quanh có bốn gã đại hán cầm súng đi ra.
Cô ta không thể không nổi giận, Vương mặt rỗ là ông chủ của cô. Sơn trang Long Tuyền cũng là đại bàn phe mình, nhưng Sở Thiên lại hoàn toàn không để cho ai bất kỳ tí mặt mũi nào, trực tiếp miệt thị Vương mặt rỗ, ánh mắt toát ra sự khinh rẻ. Điều này khiến lòng tự ái của cô dâng cao, ngôn từ chưa phát ra trở nên sắc bén.
Bọn Hỏa Pháo cũng cầm lấy súng thu được giằng co với mấy tên kia.
Tình cảnh trở nên phức tạp, chỉ cần sơ xảy sẽ nổ súng.
Nhìn qua bốn phía súng ống đối đầu, Sở Thiên chỉ cười. Nhàn nhạt nói:
- Tốt nhất không nên dùng súng chỉ vào đầu tôi. Người chết khẳng định không phải tôi, còn nữa, tối nay tôi đến để giao dịch, mà không phải đến để các người diễu võ dương oai. Vương mặt rỗ, thoải mái chút, còn giao dịch không?
Người trung gian nhanh đi ra, tươi cười giảng hòa:
- Đương nhiên phải giao dịch rồi. Mọi người hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài a...Ông chủ Vương, ông nói có đúng hay không?
Vương mặt rỗ chần chờ một lát, lập tức nở nụ cười sảng khoái che lấp sự xấu hổ.
Sau đó đè súng cô gái kia xuống, nói:
- Đương nhiên giao dịch, mọi người đi ra lăn lộn chẳng phải cầu ít tiền sao? Thiếu soái chiếu cố tôi như thế, tôi sao có thể làm khó? Tôi nghĩ tất cả mọi người bỏ súng xuống, không nên tổn thương hòa khí.
Nghe thấy lời Vương mặt rỗ, bọn đại hán thu hồi súng, nhưng thần sắc vẫn rất phẫn nộ. Bọn Thổ Pháo vuốt vuốt khẩu súng trong tay vài cái, sau đó đem nó vứt trên mặt đất. Động tác này lại để cho Vương mặt rỗ yên tâm vài phần, gã thật đúng là sợ đám Hỏa Pháo mượn súng không trả. Ngoại trừ mấy khẩu súng đáng tiền còn có thêm phần nguy hiểm.
Sở Thiên tùy tiện ngồi xuống sofa, thuận thế còn không thèm để ý đến ai nhìn bộ ngực no đủ của cô gái kia, khiến Vương mặt rỗ tức giận nhưng cũng bớt lo lắng, bởi đàn ông thì phải như thế. Nếu không chứng tỏ là có chuẩn bị tới, muốn làm chuyện gì đó mới có thể bỏ qua một vưu vật như này.
Nghĩ thế, Vương mặt rỗ đi thẳng vào vấn đề:
- Thiếu soái, mang tiền tới chưa?
Sở Thiên cầm cái vali màu đen lên để trên mặt bàn, nhàn nhạt nói:
- Tiền đã mang tới, nhưng ông chủ nếu lo lắng có thể kiểm tra một chút.
Sở Thiên nháy mắt với Cô Kiếm ở bên cạnh, ý bảo anh ta dùng mật mã mở vali ra. Cô Kiếm bước lên, theo mười con số đã biết cẩn thận mở vali, cũng nhân cơ hội quan sát góc nhìn của Vương mặt rỗ ra đại sảnh, rất nhanh liền phát hiện huyền cơ trong đó. Tất cả các tấm kính trong đại sảnh đều đối mặt với ghế sofa, chắc hẳn bên trong còn có quỷ kế khác.
Sở Thiên nhìn theo ánh mắt Cô Kiếm thu tín hiệu, cũng bắt đầu chú ý các tấm kính bốn phía.
Valy cuối cùng cũng được mở ra, nhờ ánh sáng nhu hòa từ các ngọn đèn trong đại sảnh, Vương Ma Tử thấy rõ ràng bên trong hàng tập tiền mặt đỏ chói, ánh mắt hiện lên một tia tham lam. Từ trong đống tiền lấy ra một tập, tùy ý mở ra, thấy tiền không có vấn đề gì mới thỏa mãn gật đầu.
Người trung gian nuốt nước miếng, bên trong cũng có một phần báo đáp nho nhỏ.
- Như thế nào đây? Hiện tại, ông chủ Vương có thể cho tôi xem hàng được chứ.
Đợi Cô Kiếm đóng lại valy, Sở Thiên mới tủm tỉm cười nói.
Vương mặt rỗ cũng không nói nhiều, vỗ tay nhè nhẹ, mấy đại hán lập tức đi vào trong gian phòng, không bao lâu sau liền chuyển ra năm cái rương. Dưới sự phân phó của Vương mặt rỗ, cô gái liền tới mở toang bộ rương ra, bên trong có súng tiểu liên cùng súng lục lọt vào mắt mọi người. Sở Thiên không khỏi thầm than, Vương mặt rỗ quả nhiên thần thông quảng đại a....
Vương mặt rỗ bưng chén trà cười nói, dùng giọng điệu của chuyên gia giải thích:
- Thiếu soái, cậu muốn 3 súng tiểu liên cùng súng lục toàn bộ ở đây, thật sự có ánh mắt a... Súng tiểu liên này là loại nổi bật trong các loại súng cùng loại, do Đức sản xuất, báng súng có dáng hơi cong.
- Súng dài khoảng 146mm, nặng 3,1kg, tầm sát thương lớn từ 20 đến 200m; hiện đã được nhiều quốc gia trên thế giới trang bị cho quân đội cùng cảnh sát. (Dựa theo súng tiểu liên MP5SD2 do Đức sản xuất quen gọi là 31)
Sau lưng Hỏa Pháo nuốt nước miếng, gào to:
- Súng trâu bò a...!
Thổ Pháo cũng phụ họa:
- So với súng săn của tôi còn bắn xa hơn!
Bọn Vương mặt rỗ tất cả nở nụ cười, tự nhiên là cười những tên nhà quê hai lúa này.
- Như thế nào đây? Thiếu soái, hàng của chúng tôi thỏa mãn yêu cầu của cậu chứ?
Vương mặt rỗ mặc dù tỏ vẻ khinh thường tính cách nhà quê của Sở Thiên, nhưng là chỉ cần có tiền những thứ khác không quan trọng, nói tiếp:
- Với yêu cầu của cậu là hoàn toàn không có xuất nhập, để tỏ lòng thành ý tôi tặng cậu 200 viên đạn, cậu có đồng ý giao dịch hay không?
Sở Thiên cười nhẹ, thật đúng là keo kiệt, gần trăm khẩu súng chỉ tặng 200 viên đạn.
- Được, ông chủ Vương, thoạt nhìn đều là hàng chính chủ. Tôi nghĩ anh em chúng tôi sẽ rất thỏa mã, chỉ cần anh em Soái quân thỏa mãn. Lần sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác.
Trên mặt Sở Thiên lộ ra nụ cười vui vẻ, lập tức đổi chủ đề:
- Bất quá, tôi còn là muốn trước thử súng trước, có được không?
Yêu cầu này cũng không quá đáng, cho nên Vương Ma Tử gật đầu. Nghe tiếng pháo hoa không ngừng vang lên nói:
- Tùy tiện chọn rồi thử xem.
Sở Thiên gật gật đầu, thò tay cầm 3 khẩu súng tiểu liên, đang muốn cầm hộp đạn lên nòng, Vương Ma Tử cản tay lại, ý vị thâm trường nói:
- Thử súng dùng hai viên là được, miễn cho lãng phí thời gian và bị cảnh sát chú ý.
Sở Thiên nở nụ cười, tự nhiên biết rõ tâm tư Vương mặt rỗ, lo lắng cho mình dùng sung tiểu liên đầy đạn tiêu diệt bọn họ, xem ra người này khống chế mạo hiểm vẫn là tương đối lợi hại, vì vậy gật đầu nói:
- Tốt, cứ dựa theo ý của ông chủ Vương, về sau mọi người còn muốn gặp mặt, ông cũng sẽ không dùng súng nát gạt chúng ta.
Vương mặt rỗ cầm lấy hộp đạn, móc đạn từ bên trong ra, sau đó lại nhét hai viên vào rồi đưa cho Sở Thiên nói:
- Thiếu Soái, mời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.