Chương 345: Tam Đao Lục Động
Nhất Khởi Thành Công
08/06/2013
Trăng tàn treo cao, vừa vặn chiếu vào thuyền giấy. Cảnh tượng rất âm u ma quái.
Sở Thiên mặt không đổi sắc, giẫm lên thuyền. Chỗ hắn giẫm lên rất mềm, nhưng thuyền giấy không hề rách ra hoặc chìm xuống lòng hồ.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, biết đáy con thuyền giấy này được làm bằng da trâu. Nếu không vậy thì nó đã sớm ngấm nước và rách nát.
Sở Thiên chỉ hơi thấy kỳ lạ là khi người áo trắng giương cây đèn về phía trước, thuyền giấy liền chao đảo như bị kéo ngược trở về bến cũ. Sở Thiên chỉ ngạc nhiên một lát, rồi nghe tiếng động trong nước, không nhịn được bèn phì cười, thầm nghĩ bọn áo trắng này thật trẻ con.
Người áo trắng sắc mặt thay đổi, hơi bực bội, gã nói:
- Mày đang cười?
Sở Thiên thành thực thừa nhận, bình thản nói:
- Đúng vậy, chúng mày cố làm ra vẻ huyền bí chẳng phải vì muốn làm tao kinh hãi trước khí thế của chúng mày sao? Vấn đề là, chúng mày đúng thực là chẳng có tí chất xám nào. Làm thuyền giấy, thêm vài sợi dây thép, vài người mai phục dưới nước, mày nghĩ rằng như vậy thì có thể lừa tao xoay như chong chóng ư? Ấu trĩ!
Người áo trắng thấy Sở Thiên nói toạc ra mánh khóe của bọn chúng thì thẹn quá hóa rồ, thét một tiếng lớn, lá cờ trắng dùng để chiêu hồn đột nhiên đâm thẳng về phía Sở thiên, thế tấn công sắc bén kỳ dị. Sở Thiên liếc qua là biết đó là chiêu ám sát của Ninja, cũng không dám khinh suất, tay trái nhanh chóng bắt lấy cờ chiêu hồn, tay phải trực tiếp nhằm yết hầu kẻ áo trắng tấn công.
Tên áo trắng cũng bất ngờ vì Sở Thiên lợi hại hơn so với tưởng tượng của y, tay phải vẫn giữ thế tấn công, tay trái xách cây đèn đưa lên đỡ. Tay trái Sở Thiên vừa nắm được lá cờ chiêu hồn, tay phải cũng vừa chạm tới cây đèn, tên áo trắng đột nhiên kéo mạnh, một cây kiếm võ sĩ đạo sáng loáng được rút ra từ lá cờ trắng, nhanh như chớp lập tức lao thẳng về phía Sở Thiên
Sở Thiên hoàn toàn không kịp đề phòng, đành phải dùng cái vỏ gỗ giật được từ lá cờ chiêu hồn đỡ chiêu của tên áo trắng. Chiêu đó khiến tên áo trắng giật lùi lại phía sau vài bước. Dù vậy, Sở Thiên vẫn bị cây kiếm võ sĩ đạo phạt rách áo, lưu lại vết máu.
Tên áo trắng khẽ mỉm cười, một nụ cười vô cùng kiêu ngạo và tự hào, gã không tiếp tục công kích mà chậm rãi xoay người, giống như muốn bỏ đi, nhưng cây kiếm võ sĩ đạo trong tay gã lại đột nhiên như con rắn độc đâm tới hướng cổ họng Sở Thiên.
Sở Thiên không hề động đậy, cũng không né tránh.
Trong mắt tên áo trắng, Sở Thiên lúc này chắc đã sợ hãi đến cứng cả người nên không thể động đậy được nữa.
Tên áo trắng khá tự tin, với chiêu này, trừ chính bản thân gã ra, tuyệt nhiên không có người thứ hai có thể cứu được Sở Thiên.
Ai cũng nhìn thấy rõ ràng, thanh kiếm võ sĩ đạo của tên áo trắng đã chạm tới yết hầu của Sở Thiên, chỉ cần dùng thêm tí lực, cổ họng Sở Thiên sẽ bị xuyên thủng, sau đó liền có thể nhìn thấy máu tươi như đã mong đợi.
Khi sắp đạt được mục đích, tên áo trắng thậm chí còn hơi thất vọng. Hoá ra Sở Thiên cũng chẳng lợi hại như gã tưởng.
Rất nhanh sau đó, tên áo trắng nhìn Sở Thiên trân trân.
Vì cổ họng Sở Thiên không bị xuyên thủng, phần khí lực cuối cùng của tên áo trắng không thể xuất ra.
Là lực lượng nào đã ngăn cản gã?
Không ai nhìn ra được,chỉ có tên áo trắng mới cảm giác được.
Vì cái vỏ gỗ trong tay Sở Thiên đã nhanh hơn gã một bước, đâm thẳng vào ngực gã. Máu tươi đang khoan khoái chảy theo phần rỗng của cái vỏ hộp ra ngoài, nhuộm đỏ phần ngực tên áo trắng, ban đầu là vài giọt, sau đó là một mảng, cuối cùng thì nhuộm đỏ cả thuyền giấy.
Lúc sắp chết, tên áo trắng còn không tin:
- Mày… giết tao?
Sở Thiên thành thực gật đầu, bình thản nói:
- Đúng vậy! Tao đã giết mày!
Bùm một tiếng, tên áo trắng rơi xuống hồ, cây đèn trắng trong tay gã cũng bị văng ra theo.
Ngay cả ngọn đèn nhỏ duy nhất trong biệt thự Thiên Hồ cũng đã bị dập tắt, chỉ còn lại vầng trăng tàn, một vầng trăng tàn đỏ như máu.
Con thuyền giấy trôi rất chậm, Sở Thiên thì lại cảm nhận được sát khí đến từ bốn phương tám hướng trong gió.
Ùm! Ùm! hai tiếng, từ dưới đáy hồ có hai tên áo đen nhảy lên, hai tay nắm chặt thanh kiếm võ sĩ đạo, từ trên không nhằm hướng Sở Thiên chém tới. Cùng lúc đó, đôi chân đứng trên thuyền giấy của Sở Thiên đột nhiên bị ai đó nắm chặt. Tiếp đó, hai con dao nhỏ sắp đâm vào mắt cá chân Sở Thiên. Hiển nhiên, dưới đáy thuyền còn có mai phục.
Thế công kích của bốn tên này quả là không có kẽ hở nào. Bốn cây đao phong sát từ bốn phương tám hướng, đến một chút cơ hội thoát thân cũng không để lại cho Sở Thiên.
Nhưng, nằm ngoài dự liệu của bọn chúng, Sở Thiên đã tránh được pha công kích ấy một cách dễ dàng.
Sở Thiên ngã người xuống nước, không chỉ khéo léo né tránh được hai cây kiếm từ trên không bổ xuống, mà còn làm chiếc thuyền chao đảo, khiến hai con dao nhỏ đâm về phía chân hắn cũng bị trượt đi. Nhân lúc bốn tên Samurai chưa kịp phản ứng trở lại, chưa kịp thay đổi thế tấn công, Sở Thiên đã kịp nắm Minh Hồng chiến đao, đồng thời xoay mạnh hai chân, thoát khỏi kẻ đang giữ chân hắn, nắm lấy thuyền giấy ném mạnh lên không trung. Tất cả các động tác này đều linh hoạt như nước chảy và rất dứt khoát.
Khi hai tên Samurai trên không tránh được chiếc thuyền giấy che tầm mắt chúng thì phát hiện Sở Thiên đã đứng trước mặt. Còn chưa kịp phản ứng thì chiến đao của Sở Thiên đã chém đứt yết hầu chúng, không hề do dự, khiến máu tươi của chúng phun tóe xuống hồ.
Hai tên võ sĩ nằm dưới nước cũng khiếp sợ, vội bay người lên, từ dưới lên vung đao theo hình vòng cung chém vào Sở Thiên. Điều khiến chúng kinh ngạc là Sở Thiên không đỡ chiêu mà lại rơi thẳng xuống nước. Tốc độ của hắn nhanh hơn tốc độ của kiếm nửa nhịp nên khi hai thanh kiếm võ sĩ đạo chém ngang qua đầu thì hắn đã nằm ngang với bụng của chúng. Vung đao, hạ đao, hai tiếng kêu thảm thiết làm chấn động biệt thự Thiên Hồ. Tiếp đó, vài tiếng 'Bùm' vang lên, chúng rơi tõm xuống hồ nước.
Một lát sau, mặt hồ bình lặng trở lại. Chiếc hồ đã nuốt chửng năm cỗ thi thể.
Nháy mắt, đèn trong biệt thự Thiên Hồ sáng lên.
Bước trên thảm cỏ của biệt thự Thiên Hồ, mặt Sở Thiên hết sức bình thản, hắn phủi phủi những giọt nước bám trên người, bình thản nhìn cánh cửa đang khép im ỉm của biệt thự.
Sở Thiên lại bình thản lặp lại câu nói cũ:
- Tao tới rồi đây!
Đôi mắt Fukawa Taniro ánh lên tia phẫn nộ và đau khổ. Chỉ trong chốc lát, Sở Thiên đã chém năm võ Đông Doanh của gã, điều đó khiến gã hổ thẹn. Giọng nói lạnh lùng vọng ra từ đại sảnh, xuyên qua cửa chính, truyền đến tai Sở Thiên:
- Mày đã đến. Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm!
Ai cũng có thể cảm nhận được nỗi tức giận phát ra từ nội tâm Fukawa Taniro. Sở Thiên chẳng thèm để tâm, nhàn nhạt nói:
- Tao đã tới. Người ở trong biệt thự Thiên Hồ đâu? Nếu bọn họ có mệnh hệ gì, chúng mày chết chắc.
Fukawa Taniro khẽ hừ nhẹ một tiếng khinh bỉ, vỗ vỗ tay. Cửa chính được mở ra, mười mấy người của biệt thự Thiên Hồ đang ngồi bệt trong đại sảnh, bao gồm cả chú ba và Diêu Tân Nhu. Bên cạnh là hai tên võ sĩ Đông Doanh đang kề đao vào cổ chú ba, hai tên khác thì giám sát những người còn lại.
Sở Thiên tiến vào trong đại sảnh, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của chú ba, khóe miệng rớm máu của Diêu Tân Nhu, đôi mắt hắn không dấu nổi đau đớn. Là áy náy? Là hối hận? Có lẽ tất cả đều không nên xảy ra vào thời điểm đặc biệt này, cái cảm giác đó đang không ngừng giày vò nội tâm Sở Thiên.
Lửa hận thù đang dần dần thiêu đốt Sở Thiên. Hắn lạnh lùng nhìn Fukawa Taniro đang ngồi ở giữa, nói:
- Không biết Sở Thiên đã đắc tội với các vị khi nào mà các vị lại nhọc công nhọc sức đối phó với những người tay không tấc sắt?
Fukawa Taniro không hề sợ hãi, cũng nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, tức giận nói:
- Mày giết vô số anh em của bọn tao. Đêm nay, lại có thêm năm người nữa chết dưới tay mày. Mày nói xem, lẽ nào tao không nên báo thù cho anh em của mình?
Sở Thiên gật gật đầu, giọng điệu không còn chút cảm xúc, hắn nói:
- Vì các anh em đã chết mà báo thù là việc hoàn toàn chính đáng. Nhưng giang hồ báo thù, không đụng đến người thân, chẳng lẽ mày không biết luật này sao? Nếu tao giết anh em của mày, mày cứ mặc sức đối phó với tao. Ức hiếp người già trẻ nhỏ thì không phải là anh hùng hảo hán.
Fukawa Taniro cười khan vài tiếng, khinh bỉ nhìn Sở Thiên, nhàn nhạt nói:
- Tao vốn chẳng phải là anh hùng hảo hán gì, đó cũng chỉ là cách mua danh chuộc tiếng của bang hội Thiên triều chúng mày. Đối với Fukawa Taniro tao, chỉ cần đạt được mục đích, không từ thủ đoạn là điều không tránh khỏi.
Sở Thiên đã muốn ra tay giết Fukawa Taniro lắm rồi. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn không thể làm chủ được mình. Cố gắng để lấy lại bình tĩnh, hắn nói:
- Fukawa Taniro, mày muốn gì? Đưa điều kiện ra đi.
Fukawa Taniro không trả lời, xoay người kéo Diêu Tân Nhu chắn trước mặt, rút cây súng ngắn chĩa vào lưng cô, sau đó khẽ đánh mắt ra hiệu. Một tên võ sĩ Đông Doanh vứt con dao nhỏ trước mặt Sở Thiên. Fukawa Taniro lạnh lùng nói:
- Rất đơn giản, dùng con dao nhỏ này làm cái mà bọn Thiên triều chúng mày vẫn gọi là “Tam đao lục động”. Phải thật nhanh, nếu không ta sẽ bắn sáu lỗ trên người cô gái ngoan cố này.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Diêu Tân Nhu, chẳng thể ngờ cuộc gặp mặt tại kinh thành lại là thế này đây. Chính hắn mãi vẫn chưa tới tìm cô ấy chính là vì sợ ân oán giang hồ sẽ ảnh hưởng tới cô và chú ba. Không ngờ cuối cùng vẫn liên lụy đến bọn họ, tất cả đều là sai lầm của hắn.
Sở Thiên nhìn Diêu Tân Nhu bằng đôi mắt đau khổ và ân hận, hắn dịu dàng nói:
- Tân Nhu, thành thực xin lỗi, anh đã liên lụy tới mọi người.
Diêu Tân Nhu khẽ hé đôi mắt đẹp, đôi vai run run, lệ tuôn trào từ đôi mắt, cô vẫn khéo léo nói:
- Tất cả đều do ông trời định đoạt. Thiếu soái đừng áy náy làm gì.
Pằng một tiếng, Fukawa Taniro bắn một một phát đạn vào đùi Diêu Tân Nhu. Hắn dữ dằn nói:
- Sở Thiên, nhanh lên. Nếu không tao sẽ bắn phát thứ hai đấy.
Họng súng đen ngòm đã dịch tới vai Diêu Tân Nhu, kèm theo đó là nụ cười ác ý của Fukawa Taniro.
Diêu Tân Nhu thét lên một tiếng, máu chảy ra từ miệng vết thương, nhưng vẫn không ngã xuống vì bị Fukawa Taniro nắm lấy cổ.
Sở Thiên bỗng cảm thấy choáng váng, ngay sau đó là cảm giác trong ngực có hàng ngàn tảng đá lớn đang đè xuống, khiến hắn gần như tắc thở, thậm chí điên dại. Sở Thiên không dám chậm trễ, vội vớ lấy con dao trên đất, không do dự, tự đâm vào cánh tay trái của chính mình.
Một đao hai động!
Sở Thiên đâm xuyên con dao nhỏ qua cánh tay. Máu không ngừng tuôn ra. Hắn không hé răng nửa lời dù mồ hôi trên trán đang nhỏ xuống ròng ròng.
Sở Thiên cắn răng rút con dao ra. Máu tươi bắn ra. Máu thịt lẫn lộn tại miệng vết thương.
- Thiếu soái!
Diêu Tân Nhu không kìm được, gào hét thảm thiết.
- Sở Thiên!
Chú ba cũng tuôn lệ.
Bọn Fukawa Taniro cũng hơi sững sờ, chẳng ngờ Sở Thiên lại dũng mãnh như vậy, dám “một đao hai động” thật. Sau đó, Fukawa Taniro nở nụ cười tự đắc. Tên tiểu tử này thật ngốc, lẽ nào không biết rằng hắn chết rồi, những người trên đất này cũng vẫn phải chết sao?
Người Thiên triều ngốc thật! - Fukawa Taniro thầm nghĩ. Gã bỗng thấy khinh thường Sở Thiên.
Pằng một tiếng, Fukawa Taniro ác độc lại bắn một phát nữa vào bả vai Diêu Tân Nhu. Hắn cười gian ác, quát lớn:
- Nhanh lên, chậm quá đấy!
Diêu Tân Nhu lại thét lên một tiếng, nhưng trên mặt nàng không hề hiện vẻ đau đớn, thậm chí nàng đang mỉm cười. Được đau cùng Sở Thiên còn tốt hơn nhiều khi phải nhìn anh ấy đau đớn một mình.
Sở Thiên nhìn hai vết thương trên người Diêu Tân Nhu, không kìm được phẫn nộ và đau khổ.
Hai đao bốn động.
Sở Thiên lại nắm dao, dùng sức đâm mạnh vào cánh tay phải của hắn.
Sở Thiên chẳng còn cách nào khác là làm theo như vậy. Vì tới giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra cách nào cứu được Diêu Tân Nhu và chú ba. Hai cây kiếm võ sĩ đạo đang kề bên cổ chú ba. Một họng súng đang chĩa vào đúng tim Diêu Tân Nhu. Hoàn toàn không thể nào cùng lúc giải quyết được cả hai vấn đề ấy. Fukawa Taniro đúng là một tên hồ ly giảo quyệt vô liêm xỉ.
Bọn Fukawa Taniro đang chăm chú thưởng thức việc Sở Thiên tự hại mình. Còn cảm giác nào sung sướng hơn khi được nhìn kẻ thù chết dần chết mòn trước mắt mình kia chứ? Hơn nữa lại còn phải đau đớn thê thảm là vậy.
Tam đao lục động.
Khi Sở Thiên cắm con dao nhỏ vào bắp tay, bọn Fukawa Taniro phá lên cười. Trong mắt chúng, Sở Thiên giờ đã biến thành một cái xác. Cho dù Sở Thiên có là một con sư tử đực, nhưng một con sư tử đực bị trọng thương thì làm sao còn có thể uy phong được kia chứ?
Bọn Fukawa Taniro trở nên khinh suất hơn, chúng đã được như mong muốn. Chúng hoàn toàn cho rằng Sở Thiên đã mất đi khả năng công kích, vì máu tươi của hắn đã nhuốm đỏ mặt đất, vì Sở Thiên không chỉ mồ hôi đầm đìa, ngay đến sắc mặt cũng đã trở nên trắng bệch.
Khi người ta đắc ý thì người ta sẽ sơ ý, sẽ sơ sảy.
Đúng lúc bọn chúng đang cười lớn tiếng nhất, Sở Thiên rút mạnh con dao nhỏ ra. Máu phun đầy trời như mưa, khiến người ta nhìn không rõ.
Trong chớp nhoáng, Sở Thiên dùng hết sức phi con dao đầy máu về phía hai tên Samurai đang khống chế chú ba, cắt đứt cuống họng chúng. Cũng cùng lúc đó, hắn lao tới trước mặt Fukawa Taniro, tay phải chém vào cổ tay đang cầm súng của gã. Lúc súng rơi xuống đất, hắn đạp bay Fukawa Taniro, đoạt lại Diêu Tân Nhu, đồng thời tiện tay rút hai cây trâm cài đầu của Diêu Tân Nhu phi về phía bọn Samurai đang khống chế những người hầu, khiến chúng phải lùi sau vài bước.
Bọn Fukawa Taniro hoàn toàn không thể ngờ rằng trong tình trạng trọng thương như vậy, Sở Thiên vẫn còn sức phản kích. Không kịp đề phòng, chúng bị đẩy lùi lại sau vài bước. Lúc này, Sở Thiên đã rút Minh Hồng chiến đao ra, đứng chắn giữa chú ba và Diêu Tân Nhu. Mặc dù bị trọng thương, nhưng khí thế hung hãn vẫn khiến cho Fukawa Taniro sợ không dám công kích.
Diêu Tân Nhu tựa vào người Sở Thiên, xé áo băng bó vết thương cho hắn. Sở Thiên cảm động vô cùng, Diêu Tân Nhu luôn lương thiện như vậy, chỉ biết nghĩ cho người khác. Chính nàng cũng đang bị thương nặng mà chẳng chịu tự băng bó. Sở Thiên dịu dàng nói:
- Tân Nhu, kể từ tối nay trở đi, sẽ không có bất kỳ ai dám bắt nạt em nữa. Anh sẽ không để em phải chịu thêm nỗi đau nào nữa.
Diêu Tân Nhu gật gật đầu, thắt chiếc nút băng bó cuối cùng rồi lê cái chân bị thương lùi lại đằng sau. Chú ba cũng được người dìu đỡ lùi lại sau lưng Sở Thiên. Sở Thiên chính là lá chắn an toàn nhất của họ.
Bọn Fukawa Taniro không trực tiếp xông lên. Nhìn hai tên Samurai nằm chết trên đất bởi con dao nhỏ của Sở Thiên, mắt Fukawa Taniro ánh lên giận dữ và đau khổ, hắn lạnh lùng nói:
- Sở Thiên, tối nay tao sẽ khiến chúng mày sống chẳng bằng chết. Tao sẽ chém đầu từng đứa một để tế các anh em của bọn tao.
Sở Thiên cầm ngang cây đao, mặt ngạo nghễ, tự tin nói:
- Dựa vào ba người chúng mày ư?
Mặt Fukawa Taniro thoáng cười.
Sở Thiên mặt không đổi sắc, giẫm lên thuyền. Chỗ hắn giẫm lên rất mềm, nhưng thuyền giấy không hề rách ra hoặc chìm xuống lòng hồ.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, biết đáy con thuyền giấy này được làm bằng da trâu. Nếu không vậy thì nó đã sớm ngấm nước và rách nát.
Sở Thiên chỉ hơi thấy kỳ lạ là khi người áo trắng giương cây đèn về phía trước, thuyền giấy liền chao đảo như bị kéo ngược trở về bến cũ. Sở Thiên chỉ ngạc nhiên một lát, rồi nghe tiếng động trong nước, không nhịn được bèn phì cười, thầm nghĩ bọn áo trắng này thật trẻ con.
Người áo trắng sắc mặt thay đổi, hơi bực bội, gã nói:
- Mày đang cười?
Sở Thiên thành thực thừa nhận, bình thản nói:
- Đúng vậy, chúng mày cố làm ra vẻ huyền bí chẳng phải vì muốn làm tao kinh hãi trước khí thế của chúng mày sao? Vấn đề là, chúng mày đúng thực là chẳng có tí chất xám nào. Làm thuyền giấy, thêm vài sợi dây thép, vài người mai phục dưới nước, mày nghĩ rằng như vậy thì có thể lừa tao xoay như chong chóng ư? Ấu trĩ!
Người áo trắng thấy Sở Thiên nói toạc ra mánh khóe của bọn chúng thì thẹn quá hóa rồ, thét một tiếng lớn, lá cờ trắng dùng để chiêu hồn đột nhiên đâm thẳng về phía Sở thiên, thế tấn công sắc bén kỳ dị. Sở Thiên liếc qua là biết đó là chiêu ám sát của Ninja, cũng không dám khinh suất, tay trái nhanh chóng bắt lấy cờ chiêu hồn, tay phải trực tiếp nhằm yết hầu kẻ áo trắng tấn công.
Tên áo trắng cũng bất ngờ vì Sở Thiên lợi hại hơn so với tưởng tượng của y, tay phải vẫn giữ thế tấn công, tay trái xách cây đèn đưa lên đỡ. Tay trái Sở Thiên vừa nắm được lá cờ chiêu hồn, tay phải cũng vừa chạm tới cây đèn, tên áo trắng đột nhiên kéo mạnh, một cây kiếm võ sĩ đạo sáng loáng được rút ra từ lá cờ trắng, nhanh như chớp lập tức lao thẳng về phía Sở Thiên
Sở Thiên hoàn toàn không kịp đề phòng, đành phải dùng cái vỏ gỗ giật được từ lá cờ chiêu hồn đỡ chiêu của tên áo trắng. Chiêu đó khiến tên áo trắng giật lùi lại phía sau vài bước. Dù vậy, Sở Thiên vẫn bị cây kiếm võ sĩ đạo phạt rách áo, lưu lại vết máu.
Tên áo trắng khẽ mỉm cười, một nụ cười vô cùng kiêu ngạo và tự hào, gã không tiếp tục công kích mà chậm rãi xoay người, giống như muốn bỏ đi, nhưng cây kiếm võ sĩ đạo trong tay gã lại đột nhiên như con rắn độc đâm tới hướng cổ họng Sở Thiên.
Sở Thiên không hề động đậy, cũng không né tránh.
Trong mắt tên áo trắng, Sở Thiên lúc này chắc đã sợ hãi đến cứng cả người nên không thể động đậy được nữa.
Tên áo trắng khá tự tin, với chiêu này, trừ chính bản thân gã ra, tuyệt nhiên không có người thứ hai có thể cứu được Sở Thiên.
Ai cũng nhìn thấy rõ ràng, thanh kiếm võ sĩ đạo của tên áo trắng đã chạm tới yết hầu của Sở Thiên, chỉ cần dùng thêm tí lực, cổ họng Sở Thiên sẽ bị xuyên thủng, sau đó liền có thể nhìn thấy máu tươi như đã mong đợi.
Khi sắp đạt được mục đích, tên áo trắng thậm chí còn hơi thất vọng. Hoá ra Sở Thiên cũng chẳng lợi hại như gã tưởng.
Rất nhanh sau đó, tên áo trắng nhìn Sở Thiên trân trân.
Vì cổ họng Sở Thiên không bị xuyên thủng, phần khí lực cuối cùng của tên áo trắng không thể xuất ra.
Là lực lượng nào đã ngăn cản gã?
Không ai nhìn ra được,chỉ có tên áo trắng mới cảm giác được.
Vì cái vỏ gỗ trong tay Sở Thiên đã nhanh hơn gã một bước, đâm thẳng vào ngực gã. Máu tươi đang khoan khoái chảy theo phần rỗng của cái vỏ hộp ra ngoài, nhuộm đỏ phần ngực tên áo trắng, ban đầu là vài giọt, sau đó là một mảng, cuối cùng thì nhuộm đỏ cả thuyền giấy.
Lúc sắp chết, tên áo trắng còn không tin:
- Mày… giết tao?
Sở Thiên thành thực gật đầu, bình thản nói:
- Đúng vậy! Tao đã giết mày!
Bùm một tiếng, tên áo trắng rơi xuống hồ, cây đèn trắng trong tay gã cũng bị văng ra theo.
Ngay cả ngọn đèn nhỏ duy nhất trong biệt thự Thiên Hồ cũng đã bị dập tắt, chỉ còn lại vầng trăng tàn, một vầng trăng tàn đỏ như máu.
Con thuyền giấy trôi rất chậm, Sở Thiên thì lại cảm nhận được sát khí đến từ bốn phương tám hướng trong gió.
Ùm! Ùm! hai tiếng, từ dưới đáy hồ có hai tên áo đen nhảy lên, hai tay nắm chặt thanh kiếm võ sĩ đạo, từ trên không nhằm hướng Sở Thiên chém tới. Cùng lúc đó, đôi chân đứng trên thuyền giấy của Sở Thiên đột nhiên bị ai đó nắm chặt. Tiếp đó, hai con dao nhỏ sắp đâm vào mắt cá chân Sở Thiên. Hiển nhiên, dưới đáy thuyền còn có mai phục.
Thế công kích của bốn tên này quả là không có kẽ hở nào. Bốn cây đao phong sát từ bốn phương tám hướng, đến một chút cơ hội thoát thân cũng không để lại cho Sở Thiên.
Nhưng, nằm ngoài dự liệu của bọn chúng, Sở Thiên đã tránh được pha công kích ấy một cách dễ dàng.
Sở Thiên ngã người xuống nước, không chỉ khéo léo né tránh được hai cây kiếm từ trên không bổ xuống, mà còn làm chiếc thuyền chao đảo, khiến hai con dao nhỏ đâm về phía chân hắn cũng bị trượt đi. Nhân lúc bốn tên Samurai chưa kịp phản ứng trở lại, chưa kịp thay đổi thế tấn công, Sở Thiên đã kịp nắm Minh Hồng chiến đao, đồng thời xoay mạnh hai chân, thoát khỏi kẻ đang giữ chân hắn, nắm lấy thuyền giấy ném mạnh lên không trung. Tất cả các động tác này đều linh hoạt như nước chảy và rất dứt khoát.
Khi hai tên Samurai trên không tránh được chiếc thuyền giấy che tầm mắt chúng thì phát hiện Sở Thiên đã đứng trước mặt. Còn chưa kịp phản ứng thì chiến đao của Sở Thiên đã chém đứt yết hầu chúng, không hề do dự, khiến máu tươi của chúng phun tóe xuống hồ.
Hai tên võ sĩ nằm dưới nước cũng khiếp sợ, vội bay người lên, từ dưới lên vung đao theo hình vòng cung chém vào Sở Thiên. Điều khiến chúng kinh ngạc là Sở Thiên không đỡ chiêu mà lại rơi thẳng xuống nước. Tốc độ của hắn nhanh hơn tốc độ của kiếm nửa nhịp nên khi hai thanh kiếm võ sĩ đạo chém ngang qua đầu thì hắn đã nằm ngang với bụng của chúng. Vung đao, hạ đao, hai tiếng kêu thảm thiết làm chấn động biệt thự Thiên Hồ. Tiếp đó, vài tiếng 'Bùm' vang lên, chúng rơi tõm xuống hồ nước.
Một lát sau, mặt hồ bình lặng trở lại. Chiếc hồ đã nuốt chửng năm cỗ thi thể.
Nháy mắt, đèn trong biệt thự Thiên Hồ sáng lên.
Bước trên thảm cỏ của biệt thự Thiên Hồ, mặt Sở Thiên hết sức bình thản, hắn phủi phủi những giọt nước bám trên người, bình thản nhìn cánh cửa đang khép im ỉm của biệt thự.
Sở Thiên lại bình thản lặp lại câu nói cũ:
- Tao tới rồi đây!
Đôi mắt Fukawa Taniro ánh lên tia phẫn nộ và đau khổ. Chỉ trong chốc lát, Sở Thiên đã chém năm võ Đông Doanh của gã, điều đó khiến gã hổ thẹn. Giọng nói lạnh lùng vọng ra từ đại sảnh, xuyên qua cửa chính, truyền đến tai Sở Thiên:
- Mày đã đến. Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm!
Ai cũng có thể cảm nhận được nỗi tức giận phát ra từ nội tâm Fukawa Taniro. Sở Thiên chẳng thèm để tâm, nhàn nhạt nói:
- Tao đã tới. Người ở trong biệt thự Thiên Hồ đâu? Nếu bọn họ có mệnh hệ gì, chúng mày chết chắc.
Fukawa Taniro khẽ hừ nhẹ một tiếng khinh bỉ, vỗ vỗ tay. Cửa chính được mở ra, mười mấy người của biệt thự Thiên Hồ đang ngồi bệt trong đại sảnh, bao gồm cả chú ba và Diêu Tân Nhu. Bên cạnh là hai tên võ sĩ Đông Doanh đang kề đao vào cổ chú ba, hai tên khác thì giám sát những người còn lại.
Sở Thiên tiến vào trong đại sảnh, nhìn thấy bộ dạng thê thảm của chú ba, khóe miệng rớm máu của Diêu Tân Nhu, đôi mắt hắn không dấu nổi đau đớn. Là áy náy? Là hối hận? Có lẽ tất cả đều không nên xảy ra vào thời điểm đặc biệt này, cái cảm giác đó đang không ngừng giày vò nội tâm Sở Thiên.
Lửa hận thù đang dần dần thiêu đốt Sở Thiên. Hắn lạnh lùng nhìn Fukawa Taniro đang ngồi ở giữa, nói:
- Không biết Sở Thiên đã đắc tội với các vị khi nào mà các vị lại nhọc công nhọc sức đối phó với những người tay không tấc sắt?
Fukawa Taniro không hề sợ hãi, cũng nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, tức giận nói:
- Mày giết vô số anh em của bọn tao. Đêm nay, lại có thêm năm người nữa chết dưới tay mày. Mày nói xem, lẽ nào tao không nên báo thù cho anh em của mình?
Sở Thiên gật gật đầu, giọng điệu không còn chút cảm xúc, hắn nói:
- Vì các anh em đã chết mà báo thù là việc hoàn toàn chính đáng. Nhưng giang hồ báo thù, không đụng đến người thân, chẳng lẽ mày không biết luật này sao? Nếu tao giết anh em của mày, mày cứ mặc sức đối phó với tao. Ức hiếp người già trẻ nhỏ thì không phải là anh hùng hảo hán.
Fukawa Taniro cười khan vài tiếng, khinh bỉ nhìn Sở Thiên, nhàn nhạt nói:
- Tao vốn chẳng phải là anh hùng hảo hán gì, đó cũng chỉ là cách mua danh chuộc tiếng của bang hội Thiên triều chúng mày. Đối với Fukawa Taniro tao, chỉ cần đạt được mục đích, không từ thủ đoạn là điều không tránh khỏi.
Sở Thiên đã muốn ra tay giết Fukawa Taniro lắm rồi. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn không thể làm chủ được mình. Cố gắng để lấy lại bình tĩnh, hắn nói:
- Fukawa Taniro, mày muốn gì? Đưa điều kiện ra đi.
Fukawa Taniro không trả lời, xoay người kéo Diêu Tân Nhu chắn trước mặt, rút cây súng ngắn chĩa vào lưng cô, sau đó khẽ đánh mắt ra hiệu. Một tên võ sĩ Đông Doanh vứt con dao nhỏ trước mặt Sở Thiên. Fukawa Taniro lạnh lùng nói:
- Rất đơn giản, dùng con dao nhỏ này làm cái mà bọn Thiên triều chúng mày vẫn gọi là “Tam đao lục động”. Phải thật nhanh, nếu không ta sẽ bắn sáu lỗ trên người cô gái ngoan cố này.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Diêu Tân Nhu, chẳng thể ngờ cuộc gặp mặt tại kinh thành lại là thế này đây. Chính hắn mãi vẫn chưa tới tìm cô ấy chính là vì sợ ân oán giang hồ sẽ ảnh hưởng tới cô và chú ba. Không ngờ cuối cùng vẫn liên lụy đến bọn họ, tất cả đều là sai lầm của hắn.
Sở Thiên nhìn Diêu Tân Nhu bằng đôi mắt đau khổ và ân hận, hắn dịu dàng nói:
- Tân Nhu, thành thực xin lỗi, anh đã liên lụy tới mọi người.
Diêu Tân Nhu khẽ hé đôi mắt đẹp, đôi vai run run, lệ tuôn trào từ đôi mắt, cô vẫn khéo léo nói:
- Tất cả đều do ông trời định đoạt. Thiếu soái đừng áy náy làm gì.
Pằng một tiếng, Fukawa Taniro bắn một một phát đạn vào đùi Diêu Tân Nhu. Hắn dữ dằn nói:
- Sở Thiên, nhanh lên. Nếu không tao sẽ bắn phát thứ hai đấy.
Họng súng đen ngòm đã dịch tới vai Diêu Tân Nhu, kèm theo đó là nụ cười ác ý của Fukawa Taniro.
Diêu Tân Nhu thét lên một tiếng, máu chảy ra từ miệng vết thương, nhưng vẫn không ngã xuống vì bị Fukawa Taniro nắm lấy cổ.
Sở Thiên bỗng cảm thấy choáng váng, ngay sau đó là cảm giác trong ngực có hàng ngàn tảng đá lớn đang đè xuống, khiến hắn gần như tắc thở, thậm chí điên dại. Sở Thiên không dám chậm trễ, vội vớ lấy con dao trên đất, không do dự, tự đâm vào cánh tay trái của chính mình.
Một đao hai động!
Sở Thiên đâm xuyên con dao nhỏ qua cánh tay. Máu không ngừng tuôn ra. Hắn không hé răng nửa lời dù mồ hôi trên trán đang nhỏ xuống ròng ròng.
Sở Thiên cắn răng rút con dao ra. Máu tươi bắn ra. Máu thịt lẫn lộn tại miệng vết thương.
- Thiếu soái!
Diêu Tân Nhu không kìm được, gào hét thảm thiết.
- Sở Thiên!
Chú ba cũng tuôn lệ.
Bọn Fukawa Taniro cũng hơi sững sờ, chẳng ngờ Sở Thiên lại dũng mãnh như vậy, dám “một đao hai động” thật. Sau đó, Fukawa Taniro nở nụ cười tự đắc. Tên tiểu tử này thật ngốc, lẽ nào không biết rằng hắn chết rồi, những người trên đất này cũng vẫn phải chết sao?
Người Thiên triều ngốc thật! - Fukawa Taniro thầm nghĩ. Gã bỗng thấy khinh thường Sở Thiên.
Pằng một tiếng, Fukawa Taniro ác độc lại bắn một phát nữa vào bả vai Diêu Tân Nhu. Hắn cười gian ác, quát lớn:
- Nhanh lên, chậm quá đấy!
Diêu Tân Nhu lại thét lên một tiếng, nhưng trên mặt nàng không hề hiện vẻ đau đớn, thậm chí nàng đang mỉm cười. Được đau cùng Sở Thiên còn tốt hơn nhiều khi phải nhìn anh ấy đau đớn một mình.
Sở Thiên nhìn hai vết thương trên người Diêu Tân Nhu, không kìm được phẫn nộ và đau khổ.
Hai đao bốn động.
Sở Thiên lại nắm dao, dùng sức đâm mạnh vào cánh tay phải của hắn.
Sở Thiên chẳng còn cách nào khác là làm theo như vậy. Vì tới giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra cách nào cứu được Diêu Tân Nhu và chú ba. Hai cây kiếm võ sĩ đạo đang kề bên cổ chú ba. Một họng súng đang chĩa vào đúng tim Diêu Tân Nhu. Hoàn toàn không thể nào cùng lúc giải quyết được cả hai vấn đề ấy. Fukawa Taniro đúng là một tên hồ ly giảo quyệt vô liêm xỉ.
Bọn Fukawa Taniro đang chăm chú thưởng thức việc Sở Thiên tự hại mình. Còn cảm giác nào sung sướng hơn khi được nhìn kẻ thù chết dần chết mòn trước mắt mình kia chứ? Hơn nữa lại còn phải đau đớn thê thảm là vậy.
Tam đao lục động.
Khi Sở Thiên cắm con dao nhỏ vào bắp tay, bọn Fukawa Taniro phá lên cười. Trong mắt chúng, Sở Thiên giờ đã biến thành một cái xác. Cho dù Sở Thiên có là một con sư tử đực, nhưng một con sư tử đực bị trọng thương thì làm sao còn có thể uy phong được kia chứ?
Bọn Fukawa Taniro trở nên khinh suất hơn, chúng đã được như mong muốn. Chúng hoàn toàn cho rằng Sở Thiên đã mất đi khả năng công kích, vì máu tươi của hắn đã nhuốm đỏ mặt đất, vì Sở Thiên không chỉ mồ hôi đầm đìa, ngay đến sắc mặt cũng đã trở nên trắng bệch.
Khi người ta đắc ý thì người ta sẽ sơ ý, sẽ sơ sảy.
Đúng lúc bọn chúng đang cười lớn tiếng nhất, Sở Thiên rút mạnh con dao nhỏ ra. Máu phun đầy trời như mưa, khiến người ta nhìn không rõ.
Trong chớp nhoáng, Sở Thiên dùng hết sức phi con dao đầy máu về phía hai tên Samurai đang khống chế chú ba, cắt đứt cuống họng chúng. Cũng cùng lúc đó, hắn lao tới trước mặt Fukawa Taniro, tay phải chém vào cổ tay đang cầm súng của gã. Lúc súng rơi xuống đất, hắn đạp bay Fukawa Taniro, đoạt lại Diêu Tân Nhu, đồng thời tiện tay rút hai cây trâm cài đầu của Diêu Tân Nhu phi về phía bọn Samurai đang khống chế những người hầu, khiến chúng phải lùi sau vài bước.
Bọn Fukawa Taniro hoàn toàn không thể ngờ rằng trong tình trạng trọng thương như vậy, Sở Thiên vẫn còn sức phản kích. Không kịp đề phòng, chúng bị đẩy lùi lại sau vài bước. Lúc này, Sở Thiên đã rút Minh Hồng chiến đao ra, đứng chắn giữa chú ba và Diêu Tân Nhu. Mặc dù bị trọng thương, nhưng khí thế hung hãn vẫn khiến cho Fukawa Taniro sợ không dám công kích.
Diêu Tân Nhu tựa vào người Sở Thiên, xé áo băng bó vết thương cho hắn. Sở Thiên cảm động vô cùng, Diêu Tân Nhu luôn lương thiện như vậy, chỉ biết nghĩ cho người khác. Chính nàng cũng đang bị thương nặng mà chẳng chịu tự băng bó. Sở Thiên dịu dàng nói:
- Tân Nhu, kể từ tối nay trở đi, sẽ không có bất kỳ ai dám bắt nạt em nữa. Anh sẽ không để em phải chịu thêm nỗi đau nào nữa.
Diêu Tân Nhu gật gật đầu, thắt chiếc nút băng bó cuối cùng rồi lê cái chân bị thương lùi lại đằng sau. Chú ba cũng được người dìu đỡ lùi lại sau lưng Sở Thiên. Sở Thiên chính là lá chắn an toàn nhất của họ.
Bọn Fukawa Taniro không trực tiếp xông lên. Nhìn hai tên Samurai nằm chết trên đất bởi con dao nhỏ của Sở Thiên, mắt Fukawa Taniro ánh lên giận dữ và đau khổ, hắn lạnh lùng nói:
- Sở Thiên, tối nay tao sẽ khiến chúng mày sống chẳng bằng chết. Tao sẽ chém đầu từng đứa một để tế các anh em của bọn tao.
Sở Thiên cầm ngang cây đao, mặt ngạo nghễ, tự tin nói:
- Dựa vào ba người chúng mày ư?
Mặt Fukawa Taniro thoáng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.