Chương 507: Tôi Vốn Nhân Từ
Nhất Khởi Thành Công
02/10/2013
Người trung niên bịt mắt trái, đeo găng trái này chính là một trong số tứ đại thiên vương của Đông Hưng hội, Trần Cương Mãnh. Tên sao thì người vậy, gã ta rất mãnh liệt. Lấy oai phong tay trái đeo găng tay sắt, tay phải cầm khảm đao, tham gia hơn mười trận huyết chiến giữa Đông Hưng hội và Hắc Dạ hội, dựa vào chiến tích tàn sát vô số người mà đứng vào hàng ngũ thiên vương của Đông Hưng.
Lão đại Triệu Bảo Khôn sớm đã âm thầm hạ lệnh, ai xử được anh Húc thì địa bàn Vượng Giác của F ca sẽ thuộc về kẻ đó. Đối mặt với miếng thịt béo bở như vậy, các thiên vương đều rất thèm thuồng, cho mật thám quan sát sát sao hành tung của anh Húc. Nhưng thông thường anh Húc chỉ ở địa bàn của anh ta hoặc ra vào đều có mấy chục người đi theo, chưa khi nào động thủ được.
Đêm nay, Trần Cương Mãnh lại nhận được tin báo, anh Húc không biết ăn nhầm phải thuốc gì mà lại ra khỏi địa bàn hiện tại của anh ta. Hơn nữa bên người chỉ vẹn vẹn có hơn mười người bảo vệ. Điều này khiến cho gã rất mừng rỡ, cảm giác cơ hội ngàn năm có một đã đến. Vì thế triệu tập hơn trăm quân tinh nhuệ của Môn Hạ tới vây, chuẩn bị một trận truy sát lôi đình.
Thực khách chung quanh và ông chủ lập tức biến mất tăm mất tích. Trong ý thức của những người Hongkong khôn ngoan, lúc này mà cứ ngây ngô đứng lại xem cho vui là một hành vi đáng bị sét đánh. Hơn trăm tên côn đồ đến giải quyết mười mấy người trước mắt, hoàn toàn chẳng có gì là khó khăn, không khéo chúng giết hăng quá xử lý luôn cả mình cũng nên.
Đều là những lão tướng quen chém giết đầu đường, đương nhiên biết phải làm gì. Trăm tên côn đồ chia thành ba nhóm, sáu mươi tên vây ở vòng trong là đội tiên phong huyết chiến, hai mươi tên ở giữa là quân sinh lực để bảo vệ lão đại, hai mươi tên vây ở vòng ngoài là Quân hậu bị chặn đường. Tóm lại, chúng đã cắt đứt mọi đường lùi hay đường sống của anh Húc.
Anh Húc dường như hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của bọn chúng, cắn mở nắp chai bia ra hiệu với Sở Thiên. Tay trái Sở Thiên ôm lấy chú bé con, tay phải cũng tùy ý cầm lấy chai bia còn chưa mở nắp. Ngón cái nhẹ nhàng lướt qua, nắp chai bia lập tức lỏng ra. Cái nắp kim loại còn hằn dấu răng lập tức bay lên, rơi xuống trước mặt Trần Cương Mãnh.
Động tác này tuy rằng rất đơn giản, nhưng Trần Cương Mãnh thì biết phải dùng lực mạnh thế nào mới có thể bật tung cái nắp chai bia không có điểm tựa, trong lòng bỗng nhiên bất an khó tả. Nhưng gã lập tức khôi phục lại bình tĩnh, bởi vì tối nay là trận hỗn chiến mười chọi một, mỗi anh em đập một chai rượu cũng có thể đập chết anh Húc.
Sở Thiên và anh Húc uống bia bằng tư thế phóng khoáng, vài giây sau là đáy chai đã chổng lên trời rồi.
Anh Húc cười dài vài tiếng, cầm giấy ăn lau sạch miệng, sảng khoái nói:
- Thiếu soái, quả nhiên là người thẳng thắn! Vẫn là bia đó mà uống với Thiếu soái tâm trạng vui hơn hẳn. Có điều, đêm này bọn ruồi bâu xung quanh kêu vo ve điếc cả tai, làm mất cả vui. Hay là chúng ta tìm chỗ khác uống say mới thôi?
Sở Thiên mỉm cười, khẽ gật đầu, lập tức vỗ vỗ cậu bé con trong lòng để trấn an cậu ta.
Trần Cương Mãnh nhìn thấy hai người hoàn toàn không để ý đến sự hiện hữu của mình, cơ mặt giật giật, tiến lên trước vài bước, giơ khảm đao lên nói:
- Anh Húc, quả nhiên rất cao giá! Lúc sắp chết còn muốn bày đặt dành lại chút thể diện. Lão tử hôm nay cho mày biết, ngày chết của chúng mày đến rồi đấy, ngày chết của Hắc Dạ hội đến rồi đấy!
Đối mặt hơn trăm tên côn đồ, nếu là bình thường, Ngưu Ma Vương và Thủy ca đã sớm đã tâm thần bất an rồi. Dù sao thực lực của hai bên cách xa quá lớn. Cho dù mười mấy huynh đệ liều chết chém giết cũng khó mà bảo vệ sự bình an cho anh Húc. Nhưng chiều nay, sau khi được chứng kiến thân thủ của bọn Sở Thiên, lúc này họ rất bình tĩnh. Ánh mắt thậm chí có phần thương hại Trần Cương Mãnh.
Thủy ca thấy Trần Cương Mãnh ngang ngược càn rỡ, khinh thường đáp lời thay anh Húc:
- Trần Cương Mãnh, mày là cái thá gì. Kẻ như mày cũng dám khiêu chiến với Lão đại của bọn tao? Loại người thối nát như mày cũng chỉ ngang tầm với Thủy ca tao là cùng. Cứ tưởng đeo cái băng bịt mắt giả đã là Độc Nhãn Long thật rồi sao? Tưởng mình là ngọn núi điêu khắc thật à?
Nghe lời nói sỉ nhục của Thủy ca, Trần Cương Mãnh thở phì phò, lập tức giận quá hóa cười, chỉ vào anh Thủy nói:
- Dựa vào cái gì mà khiêu chiến ư? Ông dùng đao khiêu chiến với bọn mày đấy! Đợi đấy, ông sẽ đích thân cắt lưỡi mày, nhưng tao không để mày chết sớm như thế đâu. Vì tao phải tìm con đàn bà của mày nữa. Ông sẽ vẽ một bức họa Xuân Cung trước mặt mày cho mày xem.
Anh Húc cuối cùng cũng quay đầu lại. Nụ cười phóng đãng không kiềm chế mang sát khí bừng bừng, lạnh lùng đáp lại:
- Trần Cương Mãnh, các lão đại của mày chưa nói với mày sao? Gặp anh Húc tốt nhất nên cung kính tránh đường mà đi. Nếu không sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Bọn mày vốn có bảy Đại Thiên Vương, sở dĩ chỉ còn lại bốn là vì ba tên kia đã bị tao giết chết đấy!
Lời nói này nháy mắt đã khiến bọn Đông Hưng hội hơi kinh hoàng. Trần Cương Mãnh cũng chấn động. Chẳng ngờ ngoại trừ thân thủ tốt, tài đối đáp của anh Húc cũng khó chơi như vậy. Xem ra lúc này không phải là lúc phí lời, nhất định phải quyết chiến, chém bay bọn chúng rồi tính sau. Vì thế giơ khảm đao lên:
- Bớt nhiều lời đi. Sống hay chết thì cứ chiến đi rồi biết.
Bọn Thủy ca thấy Đông Hưng hội chuẩn bị bắt đầu huyết chiến rồi, lo lắng cho sự an toàn của anh Húc liền vội nhích lại gần, tản ra thành hình dải quạt, cùng lúc đó, trong tay lộ ra vũ khí sáng lóe. Hai bên bắt đầu giai đoạn chuẩn bị chém giết, một nơi nhỏ chỉ hai trăm mét vuông bỗng tràn ngập khí thế uy hiếp, đại chiến sắp nổ ra.
Cách quán ăn không xa, vài chiếc xe bình thường đang đỗ. Ngồi trong chiếc xe ở giữa là một người trung niên có thần sắc sắc bén, chăm chăm quan sát cuộc đại chiến sắp nổ ra giữa hai băng đảng bằng con mắt đầy thâm ý. Trên ghế lái là một người trẻ tuổi đang dùng kính viễn vọng dùng ban đêm quan sát bọn anh Húc, trên ghế lái phụ là một người phụ nữ đang đeo tai nghe.
Một lát sau, trên mặt người phụ nữ lộ vẻ tươi cười, quay đầu nói với người trung niên đằng sau:
- Đầu lĩnh, anh em đều đã chuẩn bị xong, đang ẩn náu ở con phố bên cạnh, chờ lệnh xông vào bắt của anh bất cứ lúc nào. Còn có năm mươi cảnh sát chống bạo động cũng đã vào vị trí. Đông Hưng hội và Hắc Dạ hội sắp đại chiến, anh xem chúng ta đã nên bắt đầu hành động chưa?
Người trung niên là Tiếu Thanh Băng của Đội chống xã hội đen, nổi tiếng với thủ đoạn công kích băng đảng xã hội đen mạnh tay. Ba năm nhận chức trở lại đây, diệt trừ Đông Hưng hội và Hắc Dạ hội là tâm nguyện lớn nhất của ông ta. Mấy năm nay, phần tử của hai băng đảng xã hội đen này bị tóm trong tay ông ta nhiều vô số kể. Nhưng lần nào anh Húc và Triệu Bảo Khôn đều trốn được trách nhiệm, khiến ông ta luôn canh cánh trong lòng.
Đêm nay, nhận được thông báo nói Trần Cương Mãnh sẽ tập kích anh Húc, ông ta cảm thấy cơ hội tới, vì thế mang theo những bộ hạ tin cậy tới nơi này. Gần như là tới đây cùng lúc với Trần Cương Mãnh, nhưng ông ta không lập tức lộ diện. Nghe lén toàn bộ cuộc đối thoại của những kẻ giang hồ này, ông ta cười khỉnh. Đó là nụ cười của con chim sẻ núp đằng sau (Giải nghĩa: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau: Thấy một con ve, vừa được nơi bóng mát mà quên thân mình, con bọ ngựa giơ càng ra bắt lấy, bắt được ve mà cũng quên thân mình; Một con chim thước theo đó mà bắt luôn. Ý nghĩa: thấy lợi trước mắt mà quên cái sự thật là mình cũng đang gặp nguy hiểm.)
Nghe thấy câu hỏi của nữ bộ hạ, Tiếu Thanh Băng quả quyết lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Không, đợi chúng chém giết gần xong hẵng động thủ. Bọn cặn bã suy đồi xã hội này khiến Hongkong u ám mù mịt. Chúng sống chỉ làm lãng phí tiền tài của những người đóng thuế. Chẳng bằng để cho chúng tự kết thúc sớm đi coi như tự tích đức cho mình.
- Văn Băng Tuyết, Mã Phi, nói với anh em, bất luận có động tĩnh gì, không có mệnh lệnh của tôi không được tự ý hành động, rõ chưa?
Ông ta luôn có cảm giác nếu muốn diệt trừ xã hội đen Hongkong thì trước hết phải giết lão đại của chúng. Quần long vô tài ắt sinh loạn, sinh loạn thì mới có cơ hội cho cảnh sát can thiệp tiêu diệt từng bộ phận. Có là vì cảm thấy lời nói của Tiếu Thanh Băng có lý, cũng có thể là sợ cái uy của ông ta, Mã Phi và Văn Băng Tuyết hai người chần chừ một lát rồi gật đầu đáp lại:
- Yes, sir!
Tiếu Thanh Băng cho hạ cửa kính xe xuống, rút thuốc lá ra ngậm lên môi, nhận lấy bật lửaVăn Băng Tuyết đưa tới, còn chưa kịp châm, gió đem mang theo hơi biển cả từ từ tràn vào. Ông ta hít một hơi thật sâu, cảm nhận cảm giác thoải mái khi nguyện vọng lớn sắp đạt được. Nhưng ông ta không hề phát giác mùi máu tanh trong mùi gió biển kia.
Lúc này, hai bang đã gầm gừ nhau khá lâu.
Sở Thiên biết không cần đến mấy chục giây nữa, khi căng thẳng giữa hai bên lên tới cực điểm thì đổ máu sẽ bắt đầu. Hắn không muốn đám anh Húc đám bị tổn thương gì. Dù sao, Soái quân mở mang bờ cõi ở Hongkong thì việc trực tiếp tiêu hóa Hắc Dạ hội là phương án tốt nhất. Nếu không, anh Húc gặp chuyện không may dẫn tới nhiều năm hỗn chiến sẽ chẳng có lợi cho ai. Nghĩ đến đây, hắn lấy tay giữ lại khi anh Húc định đứng lên.
Sở Thiên khẽ phất tay, Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh hiểu ý đứng lên, đứng chắn giữa đám người của Đông Hưng hội đang đứng hai bên giằng co. Sở Thiên vỗ vỗ bả vai anh Húc, khóe miệng nở nụ cười nghĩa khí:
- Anh Húc, anh là lão đại của Hắc Dạ hội. Những việc như thế này không cần anh phải ra tay. Đêm nay để Sở Thiên tặng anh và anh em Hắc Dạ hội chút lễ gặp mặt.
Ngưu Ma Vương và Anh Thủy lộ vẻ vui mừng. Thân thủ của Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu bọn họ đương nhiên đã biết. Nghĩ đến việc có thể dạy cho Trần Cương Mãnh một bài học nhớ đời, trong lòng họ không khỏi tràn ngập khoái cảm. Ngày thường, Hắc Dạ hội và Đông Hưng hội xung đột rất nhiều, đến nằm mơ cũng chỉ muốn đối phương chết không có chỗ chôn.
Anh Húc hơi chút chần chừ, rồi cười gật đầu trả lời:
- Tốt, vậy vất vả các anh em rồi!
Anh ta cũng muốn được xem độ dũng mãnh của Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu.
Sở Thiên bưng trà lên uống, nhìn các cửa hàng lớn đều đóng chặt cửa khắp bốn phía, ánh đèn leo lét bên trong cho thấy có không ít người tò mò đang xem trộm. Ngẫm nghĩ một lát, hắn cho rằng không giết người vẫn hơn, vì thế nói với Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu:
- Nếu không phải giết người thì không giết. Giờ sắc trời còn quá sớm.
Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh gật gật đầu.
- Giết!
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Trần Cương Mãnh vừa thét vừa giơ cao khảm đao. Thân đao sáng lóe lạnh lẽo dưới ánh đèn mờ nhạt, tựa như Quỷ Đầu đao âm phủ. Sáu mươi tên côn đồ vây bên trong cùng xông vào anh Húc từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không đếm xỉa tới Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đang đứng chắn trước mặt, cho rằng dưới đao kiếm loạn lạc, hai người này nhất định sẽ bị chém rơi đầu.
Chú bé con hoảng sợ nhắm mắt lại, toàn thân không ngừng run rẩy, ngay đến hơi thở cũng như ngừng lại. Một đứa trẻ gần mười tuổi, cho dù từng trải việc đời đến đâu cũng không thể không hề sợ hãi trước đàn sói ác ma trước mặt. Sở Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, dùng hơi ấm trong lồng ngực tạo một bến cảng an toàn cho cậu ta, khiến nỗi sợ hãi của cậu ấy dần tan biến.
Mười mấy tên côn đồ trước tiên xông tới trước mặt Thiên Dưỡng Sinh, đắc ý và vội vàng chém khảm đao về phía anh ta. Lão đại đã nói rồi, cho dù trước mặt có là đá hoa cương chăng nữa cũng phải chém thành hai khúc. Nhưng bọn chúng thật không ngờ, người trước mắt chúng còn cứng hơn cả đá hoa cương. Cơ thể thẳng băng tạo ra một khí thế không thể lay động.
Hắc đao chém từ dưới lên, nhanh đến nỗi giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm. Nhưng người cẩn thận sẽ biết, chỗ sao băng rơi xuống sẽ hiện lên màu đỏ rực yêu ma. Từng chuỗi ngọc máu phun ra không ngừng, kèm theo vô số tiếng kêu thảm thiết không khỏi phát ra, khiến người sợ run người, phút chốc làm chậm thế công của bọn côn đồ.
Anh Húc liền mượn ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn nhìn ra. Mười mấy tên côn đồ xông vào Thiên Dưỡng Sinh đều nhất tề bị gãy cổ tay, ngay cả cây khảm đao nắm chặt trong tay cũng rơi xuống đất, chất thành một đống lộn xộn. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra trên đầu bọn côn đồ. Lúc ôm lấy vết thương, chúng thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi ngăn nước mắt.
Rốt cục, cần phải nhanh đến độ nào mới có thể khiến Hắc đao nháy mắt chém đứt cổ tay mười mấy người? Anh Húc, Trần Cương Mãnh cùng Ngưu Ma Vương bọn họ đều không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả bọn côn đồ bị thương cũng không rõ lắm. Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá khó tin. Vẻ mặt cao hứng của Ngưu Ma Vương và Thủy ca còn thoáng nét tự mừng đã may mắn. Cũng may mà chiều nay họ không chọc đến nỗi cao thủ phải xuất đao.
Chúng bị mất đi sức chiến đấu kêu khóc nhặt bàn tay bị đứt, ủ rũ rút lui trong tiếng quát kinh sợ của Trần Cương Mãnh. Theo cái phất ra của cây khảm đao lạnh như băng, bọn côn đồ phía sau lại xông tới, nhưng khí thế đã trở nên yếu ớt. Vẻ khinh thường vốn có trên mặt chúng cũng bị thay thế bởi nghiêm túc, cẩn thật từng ly từng tí xông vào đánh Thiên Dưỡng Sinh từ nhiều hướng.
Thiên Dưỡng Sinh hơi hơi nheo mắt, trên mặt có chút bất đắc dĩ, Hắc đao lại vững vàng chém ra.
Lúc này, Lão Yêu cũng đang lạnh lùng nhìn mười mấy tên “cừu non” trước mặt. Nhiều năm giết dê bò thành thạo khiến anh ta hiểu rõ cấu tạo cơ thể của động vật, đồng thời cũng mò mẫm hiểu biết về các khe hở da cốt người. Hơn mười tên côn đồ của Đông Hưng hội bị anh ta nhìn khiến sởn da đầu. Nhưng so với Thiên Dưỡng Sinh cao to, bọn họ rất tự tin trước một Lão Yêu gầy gò.
Hơn mười tên côn đồ xách đao gậy xông tới. Lão Yêu mặt không đổi sắc, liếc mắt nhìn chúng vài cái, cổ tay khẽ xoay chuyển, chậm rãi đâm về phía bọn côn đồ đằng đằng sát khí. Bọn côn đồ không thèm tránh phản công. Hiển nhiên, chúng không thèm để mắt tới anh ta, không chút khách khí bổ vào con dao cắt thịt của Lão Yêu. Đao ảnh như mưa bão, mang khí thế tất sát hùng hổ.
Chẳng dè Lão Yêu đột nhiên khom lưng xuất hiện trước mặt chúng, đứng bật dậy. Ánh đao cùng tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.
Tất cả mọi động tác nháy mắt dừng lại.
Lão đại Triệu Bảo Khôn sớm đã âm thầm hạ lệnh, ai xử được anh Húc thì địa bàn Vượng Giác của F ca sẽ thuộc về kẻ đó. Đối mặt với miếng thịt béo bở như vậy, các thiên vương đều rất thèm thuồng, cho mật thám quan sát sát sao hành tung của anh Húc. Nhưng thông thường anh Húc chỉ ở địa bàn của anh ta hoặc ra vào đều có mấy chục người đi theo, chưa khi nào động thủ được.
Đêm nay, Trần Cương Mãnh lại nhận được tin báo, anh Húc không biết ăn nhầm phải thuốc gì mà lại ra khỏi địa bàn hiện tại của anh ta. Hơn nữa bên người chỉ vẹn vẹn có hơn mười người bảo vệ. Điều này khiến cho gã rất mừng rỡ, cảm giác cơ hội ngàn năm có một đã đến. Vì thế triệu tập hơn trăm quân tinh nhuệ của Môn Hạ tới vây, chuẩn bị một trận truy sát lôi đình.
Thực khách chung quanh và ông chủ lập tức biến mất tăm mất tích. Trong ý thức của những người Hongkong khôn ngoan, lúc này mà cứ ngây ngô đứng lại xem cho vui là một hành vi đáng bị sét đánh. Hơn trăm tên côn đồ đến giải quyết mười mấy người trước mắt, hoàn toàn chẳng có gì là khó khăn, không khéo chúng giết hăng quá xử lý luôn cả mình cũng nên.
Đều là những lão tướng quen chém giết đầu đường, đương nhiên biết phải làm gì. Trăm tên côn đồ chia thành ba nhóm, sáu mươi tên vây ở vòng trong là đội tiên phong huyết chiến, hai mươi tên ở giữa là quân sinh lực để bảo vệ lão đại, hai mươi tên vây ở vòng ngoài là Quân hậu bị chặn đường. Tóm lại, chúng đã cắt đứt mọi đường lùi hay đường sống của anh Húc.
Anh Húc dường như hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của bọn chúng, cắn mở nắp chai bia ra hiệu với Sở Thiên. Tay trái Sở Thiên ôm lấy chú bé con, tay phải cũng tùy ý cầm lấy chai bia còn chưa mở nắp. Ngón cái nhẹ nhàng lướt qua, nắp chai bia lập tức lỏng ra. Cái nắp kim loại còn hằn dấu răng lập tức bay lên, rơi xuống trước mặt Trần Cương Mãnh.
Động tác này tuy rằng rất đơn giản, nhưng Trần Cương Mãnh thì biết phải dùng lực mạnh thế nào mới có thể bật tung cái nắp chai bia không có điểm tựa, trong lòng bỗng nhiên bất an khó tả. Nhưng gã lập tức khôi phục lại bình tĩnh, bởi vì tối nay là trận hỗn chiến mười chọi một, mỗi anh em đập một chai rượu cũng có thể đập chết anh Húc.
Sở Thiên và anh Húc uống bia bằng tư thế phóng khoáng, vài giây sau là đáy chai đã chổng lên trời rồi.
Anh Húc cười dài vài tiếng, cầm giấy ăn lau sạch miệng, sảng khoái nói:
- Thiếu soái, quả nhiên là người thẳng thắn! Vẫn là bia đó mà uống với Thiếu soái tâm trạng vui hơn hẳn. Có điều, đêm này bọn ruồi bâu xung quanh kêu vo ve điếc cả tai, làm mất cả vui. Hay là chúng ta tìm chỗ khác uống say mới thôi?
Sở Thiên mỉm cười, khẽ gật đầu, lập tức vỗ vỗ cậu bé con trong lòng để trấn an cậu ta.
Trần Cương Mãnh nhìn thấy hai người hoàn toàn không để ý đến sự hiện hữu của mình, cơ mặt giật giật, tiến lên trước vài bước, giơ khảm đao lên nói:
- Anh Húc, quả nhiên rất cao giá! Lúc sắp chết còn muốn bày đặt dành lại chút thể diện. Lão tử hôm nay cho mày biết, ngày chết của chúng mày đến rồi đấy, ngày chết của Hắc Dạ hội đến rồi đấy!
Đối mặt hơn trăm tên côn đồ, nếu là bình thường, Ngưu Ma Vương và Thủy ca đã sớm đã tâm thần bất an rồi. Dù sao thực lực của hai bên cách xa quá lớn. Cho dù mười mấy huynh đệ liều chết chém giết cũng khó mà bảo vệ sự bình an cho anh Húc. Nhưng chiều nay, sau khi được chứng kiến thân thủ của bọn Sở Thiên, lúc này họ rất bình tĩnh. Ánh mắt thậm chí có phần thương hại Trần Cương Mãnh.
Thủy ca thấy Trần Cương Mãnh ngang ngược càn rỡ, khinh thường đáp lời thay anh Húc:
- Trần Cương Mãnh, mày là cái thá gì. Kẻ như mày cũng dám khiêu chiến với Lão đại của bọn tao? Loại người thối nát như mày cũng chỉ ngang tầm với Thủy ca tao là cùng. Cứ tưởng đeo cái băng bịt mắt giả đã là Độc Nhãn Long thật rồi sao? Tưởng mình là ngọn núi điêu khắc thật à?
Nghe lời nói sỉ nhục của Thủy ca, Trần Cương Mãnh thở phì phò, lập tức giận quá hóa cười, chỉ vào anh Thủy nói:
- Dựa vào cái gì mà khiêu chiến ư? Ông dùng đao khiêu chiến với bọn mày đấy! Đợi đấy, ông sẽ đích thân cắt lưỡi mày, nhưng tao không để mày chết sớm như thế đâu. Vì tao phải tìm con đàn bà của mày nữa. Ông sẽ vẽ một bức họa Xuân Cung trước mặt mày cho mày xem.
Anh Húc cuối cùng cũng quay đầu lại. Nụ cười phóng đãng không kiềm chế mang sát khí bừng bừng, lạnh lùng đáp lại:
- Trần Cương Mãnh, các lão đại của mày chưa nói với mày sao? Gặp anh Húc tốt nhất nên cung kính tránh đường mà đi. Nếu không sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Bọn mày vốn có bảy Đại Thiên Vương, sở dĩ chỉ còn lại bốn là vì ba tên kia đã bị tao giết chết đấy!
Lời nói này nháy mắt đã khiến bọn Đông Hưng hội hơi kinh hoàng. Trần Cương Mãnh cũng chấn động. Chẳng ngờ ngoại trừ thân thủ tốt, tài đối đáp của anh Húc cũng khó chơi như vậy. Xem ra lúc này không phải là lúc phí lời, nhất định phải quyết chiến, chém bay bọn chúng rồi tính sau. Vì thế giơ khảm đao lên:
- Bớt nhiều lời đi. Sống hay chết thì cứ chiến đi rồi biết.
Bọn Thủy ca thấy Đông Hưng hội chuẩn bị bắt đầu huyết chiến rồi, lo lắng cho sự an toàn của anh Húc liền vội nhích lại gần, tản ra thành hình dải quạt, cùng lúc đó, trong tay lộ ra vũ khí sáng lóe. Hai bên bắt đầu giai đoạn chuẩn bị chém giết, một nơi nhỏ chỉ hai trăm mét vuông bỗng tràn ngập khí thế uy hiếp, đại chiến sắp nổ ra.
Cách quán ăn không xa, vài chiếc xe bình thường đang đỗ. Ngồi trong chiếc xe ở giữa là một người trung niên có thần sắc sắc bén, chăm chăm quan sát cuộc đại chiến sắp nổ ra giữa hai băng đảng bằng con mắt đầy thâm ý. Trên ghế lái là một người trẻ tuổi đang dùng kính viễn vọng dùng ban đêm quan sát bọn anh Húc, trên ghế lái phụ là một người phụ nữ đang đeo tai nghe.
Một lát sau, trên mặt người phụ nữ lộ vẻ tươi cười, quay đầu nói với người trung niên đằng sau:
- Đầu lĩnh, anh em đều đã chuẩn bị xong, đang ẩn náu ở con phố bên cạnh, chờ lệnh xông vào bắt của anh bất cứ lúc nào. Còn có năm mươi cảnh sát chống bạo động cũng đã vào vị trí. Đông Hưng hội và Hắc Dạ hội sắp đại chiến, anh xem chúng ta đã nên bắt đầu hành động chưa?
Người trung niên là Tiếu Thanh Băng của Đội chống xã hội đen, nổi tiếng với thủ đoạn công kích băng đảng xã hội đen mạnh tay. Ba năm nhận chức trở lại đây, diệt trừ Đông Hưng hội và Hắc Dạ hội là tâm nguyện lớn nhất của ông ta. Mấy năm nay, phần tử của hai băng đảng xã hội đen này bị tóm trong tay ông ta nhiều vô số kể. Nhưng lần nào anh Húc và Triệu Bảo Khôn đều trốn được trách nhiệm, khiến ông ta luôn canh cánh trong lòng.
Đêm nay, nhận được thông báo nói Trần Cương Mãnh sẽ tập kích anh Húc, ông ta cảm thấy cơ hội tới, vì thế mang theo những bộ hạ tin cậy tới nơi này. Gần như là tới đây cùng lúc với Trần Cương Mãnh, nhưng ông ta không lập tức lộ diện. Nghe lén toàn bộ cuộc đối thoại của những kẻ giang hồ này, ông ta cười khỉnh. Đó là nụ cười của con chim sẻ núp đằng sau (Giải nghĩa: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau: Thấy một con ve, vừa được nơi bóng mát mà quên thân mình, con bọ ngựa giơ càng ra bắt lấy, bắt được ve mà cũng quên thân mình; Một con chim thước theo đó mà bắt luôn. Ý nghĩa: thấy lợi trước mắt mà quên cái sự thật là mình cũng đang gặp nguy hiểm.)
Nghe thấy câu hỏi của nữ bộ hạ, Tiếu Thanh Băng quả quyết lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Không, đợi chúng chém giết gần xong hẵng động thủ. Bọn cặn bã suy đồi xã hội này khiến Hongkong u ám mù mịt. Chúng sống chỉ làm lãng phí tiền tài của những người đóng thuế. Chẳng bằng để cho chúng tự kết thúc sớm đi coi như tự tích đức cho mình.
- Văn Băng Tuyết, Mã Phi, nói với anh em, bất luận có động tĩnh gì, không có mệnh lệnh của tôi không được tự ý hành động, rõ chưa?
Ông ta luôn có cảm giác nếu muốn diệt trừ xã hội đen Hongkong thì trước hết phải giết lão đại của chúng. Quần long vô tài ắt sinh loạn, sinh loạn thì mới có cơ hội cho cảnh sát can thiệp tiêu diệt từng bộ phận. Có là vì cảm thấy lời nói của Tiếu Thanh Băng có lý, cũng có thể là sợ cái uy của ông ta, Mã Phi và Văn Băng Tuyết hai người chần chừ một lát rồi gật đầu đáp lại:
- Yes, sir!
Tiếu Thanh Băng cho hạ cửa kính xe xuống, rút thuốc lá ra ngậm lên môi, nhận lấy bật lửaVăn Băng Tuyết đưa tới, còn chưa kịp châm, gió đem mang theo hơi biển cả từ từ tràn vào. Ông ta hít một hơi thật sâu, cảm nhận cảm giác thoải mái khi nguyện vọng lớn sắp đạt được. Nhưng ông ta không hề phát giác mùi máu tanh trong mùi gió biển kia.
Lúc này, hai bang đã gầm gừ nhau khá lâu.
Sở Thiên biết không cần đến mấy chục giây nữa, khi căng thẳng giữa hai bên lên tới cực điểm thì đổ máu sẽ bắt đầu. Hắn không muốn đám anh Húc đám bị tổn thương gì. Dù sao, Soái quân mở mang bờ cõi ở Hongkong thì việc trực tiếp tiêu hóa Hắc Dạ hội là phương án tốt nhất. Nếu không, anh Húc gặp chuyện không may dẫn tới nhiều năm hỗn chiến sẽ chẳng có lợi cho ai. Nghĩ đến đây, hắn lấy tay giữ lại khi anh Húc định đứng lên.
Sở Thiên khẽ phất tay, Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh hiểu ý đứng lên, đứng chắn giữa đám người của Đông Hưng hội đang đứng hai bên giằng co. Sở Thiên vỗ vỗ bả vai anh Húc, khóe miệng nở nụ cười nghĩa khí:
- Anh Húc, anh là lão đại của Hắc Dạ hội. Những việc như thế này không cần anh phải ra tay. Đêm nay để Sở Thiên tặng anh và anh em Hắc Dạ hội chút lễ gặp mặt.
Ngưu Ma Vương và Anh Thủy lộ vẻ vui mừng. Thân thủ của Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu bọn họ đương nhiên đã biết. Nghĩ đến việc có thể dạy cho Trần Cương Mãnh một bài học nhớ đời, trong lòng họ không khỏi tràn ngập khoái cảm. Ngày thường, Hắc Dạ hội và Đông Hưng hội xung đột rất nhiều, đến nằm mơ cũng chỉ muốn đối phương chết không có chỗ chôn.
Anh Húc hơi chút chần chừ, rồi cười gật đầu trả lời:
- Tốt, vậy vất vả các anh em rồi!
Anh ta cũng muốn được xem độ dũng mãnh của Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu.
Sở Thiên bưng trà lên uống, nhìn các cửa hàng lớn đều đóng chặt cửa khắp bốn phía, ánh đèn leo lét bên trong cho thấy có không ít người tò mò đang xem trộm. Ngẫm nghĩ một lát, hắn cho rằng không giết người vẫn hơn, vì thế nói với Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu:
- Nếu không phải giết người thì không giết. Giờ sắc trời còn quá sớm.
Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh gật gật đầu.
- Giết!
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Trần Cương Mãnh vừa thét vừa giơ cao khảm đao. Thân đao sáng lóe lạnh lẽo dưới ánh đèn mờ nhạt, tựa như Quỷ Đầu đao âm phủ. Sáu mươi tên côn đồ vây bên trong cùng xông vào anh Húc từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không đếm xỉa tới Thiên Dưỡng Sinh và Lão Yêu đang đứng chắn trước mặt, cho rằng dưới đao kiếm loạn lạc, hai người này nhất định sẽ bị chém rơi đầu.
Chú bé con hoảng sợ nhắm mắt lại, toàn thân không ngừng run rẩy, ngay đến hơi thở cũng như ngừng lại. Một đứa trẻ gần mười tuổi, cho dù từng trải việc đời đến đâu cũng không thể không hề sợ hãi trước đàn sói ác ma trước mặt. Sở Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, dùng hơi ấm trong lồng ngực tạo một bến cảng an toàn cho cậu ta, khiến nỗi sợ hãi của cậu ấy dần tan biến.
Mười mấy tên côn đồ trước tiên xông tới trước mặt Thiên Dưỡng Sinh, đắc ý và vội vàng chém khảm đao về phía anh ta. Lão đại đã nói rồi, cho dù trước mặt có là đá hoa cương chăng nữa cũng phải chém thành hai khúc. Nhưng bọn chúng thật không ngờ, người trước mắt chúng còn cứng hơn cả đá hoa cương. Cơ thể thẳng băng tạo ra một khí thế không thể lay động.
Hắc đao chém từ dưới lên, nhanh đến nỗi giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm. Nhưng người cẩn thận sẽ biết, chỗ sao băng rơi xuống sẽ hiện lên màu đỏ rực yêu ma. Từng chuỗi ngọc máu phun ra không ngừng, kèm theo vô số tiếng kêu thảm thiết không khỏi phát ra, khiến người sợ run người, phút chốc làm chậm thế công của bọn côn đồ.
Anh Húc liền mượn ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn nhìn ra. Mười mấy tên côn đồ xông vào Thiên Dưỡng Sinh đều nhất tề bị gãy cổ tay, ngay cả cây khảm đao nắm chặt trong tay cũng rơi xuống đất, chất thành một đống lộn xộn. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra trên đầu bọn côn đồ. Lúc ôm lấy vết thương, chúng thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi ngăn nước mắt.
Rốt cục, cần phải nhanh đến độ nào mới có thể khiến Hắc đao nháy mắt chém đứt cổ tay mười mấy người? Anh Húc, Trần Cương Mãnh cùng Ngưu Ma Vương bọn họ đều không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả bọn côn đồ bị thương cũng không rõ lắm. Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá khó tin. Vẻ mặt cao hứng của Ngưu Ma Vương và Thủy ca còn thoáng nét tự mừng đã may mắn. Cũng may mà chiều nay họ không chọc đến nỗi cao thủ phải xuất đao.
Chúng bị mất đi sức chiến đấu kêu khóc nhặt bàn tay bị đứt, ủ rũ rút lui trong tiếng quát kinh sợ của Trần Cương Mãnh. Theo cái phất ra của cây khảm đao lạnh như băng, bọn côn đồ phía sau lại xông tới, nhưng khí thế đã trở nên yếu ớt. Vẻ khinh thường vốn có trên mặt chúng cũng bị thay thế bởi nghiêm túc, cẩn thật từng ly từng tí xông vào đánh Thiên Dưỡng Sinh từ nhiều hướng.
Thiên Dưỡng Sinh hơi hơi nheo mắt, trên mặt có chút bất đắc dĩ, Hắc đao lại vững vàng chém ra.
Lúc này, Lão Yêu cũng đang lạnh lùng nhìn mười mấy tên “cừu non” trước mặt. Nhiều năm giết dê bò thành thạo khiến anh ta hiểu rõ cấu tạo cơ thể của động vật, đồng thời cũng mò mẫm hiểu biết về các khe hở da cốt người. Hơn mười tên côn đồ của Đông Hưng hội bị anh ta nhìn khiến sởn da đầu. Nhưng so với Thiên Dưỡng Sinh cao to, bọn họ rất tự tin trước một Lão Yêu gầy gò.
Hơn mười tên côn đồ xách đao gậy xông tới. Lão Yêu mặt không đổi sắc, liếc mắt nhìn chúng vài cái, cổ tay khẽ xoay chuyển, chậm rãi đâm về phía bọn côn đồ đằng đằng sát khí. Bọn côn đồ không thèm tránh phản công. Hiển nhiên, chúng không thèm để mắt tới anh ta, không chút khách khí bổ vào con dao cắt thịt của Lão Yêu. Đao ảnh như mưa bão, mang khí thế tất sát hùng hổ.
Chẳng dè Lão Yêu đột nhiên khom lưng xuất hiện trước mặt chúng, đứng bật dậy. Ánh đao cùng tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.
Tất cả mọi động tác nháy mắt dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.