Chương 467: Trận mở màn thắng lợi
Nhất Khởi Thành Công
10/09/2013
Tướng lĩnh ở các nơi rất nhanh đã tới bộ chỉ huy tiên phong.
Họ phát hiện Sở Thiên đã thay thế Sư trưởng Hoàng thì có hơi kinh ngạc nhưng không hề lên tiếng phản đối vì lệnh của Sa Khôn sớm đã được đưa đến tay họ, họ cũng biết chính tên tiểu tử này đêm qua làm cho cả Trú quân không thể ngủ được, hơn nữa bên cạnh hắn còn có sự ủng hộ của Sa Cầm Tú, chỉ không ngờ là tên Tư lệnh tạm thời này lại tự mình chỉ huy ở tiền tuyến.
Nhưng câu nói đầu tiên của Sở Thiên khiến họ choáng :
- Thả cho bọn địch vào đi!
Đoàn trưởng Đông tuyến hơi chần chừ nói:
- Tư Lệnh, để cho địch vào thì có hơi mạo hiểm không vậy?
Đoàn trưởng Tây tuyến cũng gật đầu, phụ họa nói:
- Đúng đấy, mấy vạn kẻ địch tràn vào thì mấy nghìn quân tiền tuyến của ta không thể chặn được, hiện có sông Văn Tinh chống đỡ ít nhất có thể chống đỡ được ba bốn ngày!
Sở Thiên sờ sờ mũi, thản nhiên nói:
- Thế sau ba bốn ngày rồi thì sao đây?
Không ai nói gì nữa vì kết quả đã quá rõ ràng, khả năng thất bại là rất lớn.
Sở Thiên thấy bọn họ lặng im không nói thì gọng nhẹ nhàng phân tích:
- Mọi người cũng biết rồi đấy, trận này mà đánh rắn thì cũng không phải là cách, hơn nữa địch hiện tại chỉ là bao vây chứ không tiến công không phải là không chắc thắng mà là muốn tập chung lực lượng để cho ta một đòn chí mạng, tới lúc đó đừng nói song Văn Tinh mà ngay cả Thiên hà cũng không ngăn được bọn chúng nữa!
Đoàn trưởng Nam tuyến thở dài hỏi dò:
- Tư Lệnh, anh nói có lý, vậy anh bố trí nhiệm vụ đi!
Đoàn trưởng Đông tuyến và Tây tuyến cũng gật gật đầu.
Sở Thiên mở bản đồ bố trí nhiệm vụ cho họ một cách tỉ mỉ, ba vị chỉ huy lúc đầu không mấy lạc quan sau khi nghe xong thì đỏ hết cả mặt, trong mắt hiện lên sự sôi nổi bấy lâu. Sở Thiên điều binh khiển tướng, bố trí trận chiến không hề thua kém đại tướng chinh chiến lâu năm, quan trọng là hắn rất tự tin khiến mọi người đều phải tin tưởng và nghe theo.
Bố trí xong nhiệm vụ, ba vị đoàn trưởng đến cơm cũng không ăn đã vội vàng chạy về bố trí khu vực phòng thủ.
Bọn họ vừa bước ra thì có tiếng máy bay trực thăng vang lên rồi giọng thô lỗ vọng tới:
- Sở Thiên, mày ra đây! Bố phải bắn chết mày!
Một vài binh lính muốn ngăn lại nhưng bị bọn sĩ quan phụ tá của Sa Thành đẩy ra một cách dã man.
Sa Thành ở trong một đám người, khiến người khác chú ý nhất là một tên đàn ông tầm ba mươi tuổi bên trái ông ta, người đàn ông này toàn thần ngọc lập phong thần tuấn lãng chính xác là một mỹ nam, người này mặt có nét giống với Sư trưởng Hoàng, chỉ có điều đôi mắt lia láu có vẻ kiêu căng và ngông cuồng, khiến người khác không dám tới gần.
A Trát Nhi dẫn theo thành viên đội Huyết Thứ tiến lên vài bước chưa kịp nói gì thì đã bị tên mỹ nam này cho hai tạt tai, quát:
- Muốn chết không? Tướng quân Sa mà cũng dám ngăn cản à?
A Trát Nhi nhịn được không hề đánh trả, anh ta tin Sở Thiên sẽ giúp mình đòi lại công đạo.
Sa Cần Tú hơi cau mày, quát lớn:
- Phương La Tu, sao anh dám đánh người tại bộ tác chiến?
Sắc mặt Phương La Tu vẻ hơi run nhưng đã dáp lại rất nhanh:
- Chào cô, tôi chỉ là giúp Tướng quân Sa dạy dỗ những người không có văn hóa mà thôi!
- Chỉ sợ là kẻ vô văn hóa chính là anh đấy!
Sở Thiên chậm dãi đi từ phía bộ chỉ huy tới:
- Anh đã xúc phạm quân pháp rồi.
Chỉ mấy lời ít ỏi mà dường như hàm chứa nỗi tức giận tột cùng của Sở Thiên. Sở Thiên không phải là người hay nổi cáu, ngược lại hắn là người bình tĩnh, vui buồn không hiện, chỉ có điều nhiều lúc cũng nghịch tính thì động vào coi như tìm cái chết rồi. Mà những thứ không thể động tới của Sở Thiên không gì khác đó là hồng nhan tri kỷ và anh em chí cốt. Hôm nay thấy A Trát Nhi bị nhục nhã trước công chúng Sở Thiên nổi giận đùng đùng, lúc này nếu không vì giữ chút thể diện cho Sa Thành thì hắn đã sớm hạ lệnh cho thuộc hạ động thủ rồi.
Hai hàng lông mày của Sở Thiên dày và sắc lạnh, lại còn có chút mùi máu tanh khiến người khác khiếp đảm. Dù là Phương La Tu đã trải qua trăm trận chiến cũng bị sự ảnh hưởng của uy phong có thừa của hắn liền không tự chủ được toàn thân ớn lạnh, nhưng thấy bên cạnh mình có Sa Thành thì lòng dũng cảm đã mạnh lên.
Sa Thành chẳng ý kiến gì hừ một tiếng rồi bước lên chỉ thẳng vào mặt Sở Thiên mà mắng:
- Ngươi mới là ngươi vi phạm quân pháp, có phải chính ngươi cách chức Sư trưởng Hoàng, giết chết thân tín của ông ta rồi nhốt hắn lại rồi đúng không? Ngươi có biết hậu quả của việc đổi tướng lâm trận không, sẽ khiến lòng quân không yên, các lão tướng bất bình thì trận này không đánh đã thua rồi!
Phương La Tu cũng cáo mượn oai hùm nói:
- Thả đại bá của ta ra!
Hèn chi giống với Hoàng Quang Minh vậy, hóa ra là thân thích.
Sở Thiên bước tới trước mặt Sa Thành, không chút sợ hãi khí thế của lão mà ngược lại nhìn chằm chằm hắn mà nói:
- Tôi là Tư lệnh, tôi có toàn quyền quyết định việc lớn nhỏ trong quân, đến Ttham mưu trưởng cũng phải tuân theo quân pháp, đừng nói tên Sư trưởng Hoàng cỏn con mà ngay cả ông cũng phải tuân theo mệnh lệnh cả tôi, nếu không tôi cũng sẽ theo quân pháp mà xử lý ông!
Sa Thành hận là không thể bước lên cho Sở Thiên vài cái tát, nhưng lão biết Sở Thiên là người cứng rắn mạnh mẽ, đối nghịch lại thì mình cũng không chắc phần thắng, nhưng giờ mà không nhổ bỏ tức giận này thì thật sự áp lực, liền nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đúng là Tư lệnh thật, nhưng ngươi có biết đánh giặc không? Ngươi có biết bố trí quân binh không?
Lời lẽ tầm thường !
Sở Thiên chỉ về phía trước thản nhiên nói:
- Sa Thành à, hôm nay tôi sẽ đánh thắng trận để ông phải tâm phục khẩu phục!
Sa Thành vẫn không chịu thua đáp lại:
- Nếu ngươi có thể đánh lui liên quân tiến công thì ta sẽ không truy cứu vụ việc của Sư trưởng Hoàng nữa.
Trong lúc nói chuyện thì người liên lạc chạy về phía Sở Thiên báo cáo:
- Báo cáo Tư lệnh, quân địch đã bắt đầu tiến công.
Bàng! Bàng! Bàng!
Cả lũng sông vang lên tiếng pháo.
Sở Thiên vội quay lại phía trước bộ quan sát, bọn Sa Thành thấy trận chiến bắt đầu thì cũng không dám so đo gì hết cũng vội tiến vào theo để tránh đạn. Dùng kính viễn vọng mà nhìn xuống, toàn bộ lũng sông bị liên quân nổ như mở nồi vậy, còn có hai máy bay bay từ phía nam tới bắn phá thẳng về phía trận địa Sa quân.
Sở Thiên hạ lệnh chô người liên lạc:
- Nhanh! Lệnh cho các bộ phận chuẩn bị tập chung tinh thần chiến đấu!
Người liên lạc nhanh chóng trả lời:
- Vâng!
Sở Thiên lại hạ lệnh:
- Đoàn trưởng Nam tuyến buông bỏ trận địa nhường cho Xa quân qua sông.
Người liên lạc nhanh chóng phát lệnh, sau đó “Vu vu vu” phát lên không trung ba tín hiệu màu đỏ.
Sắc mặt Sa Thành biến đổi lớn, thấp giọng quát:
- Ngươi điên rồi, buông trận địa cho giặc qua sông à? Giặc mà đẩy ngang qua sông thì chúng ta chết chắc rồi.
Rồi nhìn Sa Cầm Tú nói:
- Cầm Tú, tên nhóc này rõ ràng là gian tế của địch, giờ hắn muốn diệt Sa gia lấy mất địa bàn của chúng ta!
Sa Cầm Tú thản nhiên nói:
- Cháu tin anh ấy!
Sa Thành tức giận quát:
- Ta không tin hắn! Phó quan Phương nhốt tên nhóc con này lại, tôi phải đích thân chỉ huy chiến đấu!
Sau khi nghe lời nói của Sa Thành, Phương La Tu liền chĩa súng về phía Sở Thiên nhưng bị Sa Cầm Tú nhanh lẹ rút súng chỉ ngay vào đầu:
- Giờ là lúc chiến đấu, nếu gây chuyện làm càn thì cẩn thận súng đạn vô tình!
Súng trong tay hai bên đều giơ lên, cả Bộ chỉ huy đứng bên bờ nội chiến.
Tiếng pháo vẫn ầm ầm! Đến nơi chỉ huy cũng bị chấn động nhẹ!
Sa Thành nhìn tiền tuyến, trách móc Sở Thiên:
- Sao lại không hạ lệnh nã pháo đánh trả chứ?
Sa Cầm Tú trả lời thay cho Sở Thiên:
- Không nổ!
Sa Thành mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm tiền tuyến, thì thào tự nhủ:
- Xong rồi! xong rồi!
Sở Thiên không để ý tới việc phía sau, mắt chăm chú vào tiền phương, quân Đông Tây tuyến đang khai chiến, hai bên đánh rất quyết liệt, tuy quân là mấy lần quân Sa gia nhưng quân đội tuyến Đông Tây dựa vào dựa vào phản kích mãnh liệt của sông Văn Tinh nên trong khoảng thời gian ngắn hai nghìn quân Sa gia và hàng vạn quân địch khó mà phân được thắng bại.
Nhưng Sở Thiên thực sự quan tâm là tuyến quân phía Nam, nhìn từ kính viễn vọng thì trận địa Nam tuyến khói súng cuồn cuộn, tiếng pháo nổ vang lòng chảo, đoàn trưởng Nam tuyến thừa lúc ngăn cản không nổi liền theo kế hoặch rút quân khỏi trận địa. Trước khi rút khỏi trận địa thì trận địa Nam tuyến đã được trải đầy mìn mà xa quân trước mặt lại cho là có cơ hội vội chen chúc nhau qua sông.
Khi quân xung phong sông tới trận địa phía Nam ba viên đạn làm tín hiệu được bắn lên thì đoàn trưởng phía Nam cho người ấn điều khiển từ xa lúc đó địa lôi tại trận địa bắt đầu phát nổ, lũ quân tiên phong xông tới trận địa chết như ngả dạ. Quân đội phía Nam lại thừa cơ hội trở lại trận địa, bọn quân tiên phong may mắn không chết thì lập tức rút lui. Sau khi chiếm lại được trận địa quân đội Nam tuyến liền xông xuống truy giết Xa quân.
Cùng lúc đó, binh sĩ chiến khu Đông tuyến và Tây tuyến phái hơn nghìn quân chia thành hai mũi tiến công, ba lộ đại quân như ba con hổ đói đánh về phía Xa quân đơn độc đang vượt sông. Cả lòng chảo sông đánh giết đến mức tối tăm trời đất, chẳng mấy chốc năm nghìn Xa quân đã tan rã tìm đường trốn khắp tứ phía. Trận này đánh rất thuận lợi, chỉ cần hai tiếng đồng hồ Xa quân đã sụp đổ triệt để.
Sở Thiên lập tức lệnh cho hơn nghìn binh lính Nam tuyến thừa thắng xông qua sông truy giết Xa quân, cho tới khi Xa quân tiến tới gần Bộ chỉ huy, dọa cho ngay cả Cổn Đái Ba cũng phải bỏ lại Bộ chỉ huy ở phía sau. Thấy Xa quân thảm bại, số ít Sa quân bất đắc dĩ bỏ qua sống chết, vây lấy số quân Nam tuyến đang xông xuống sông giải cứu cho Xa binh.
Sở Thiên cho quân liên lạc phát ra hiệu lệnh lệnh cho quân Nam tuyến rút lui một cách có tổ chức. Vừa quay về tới bờ sông phía bên Sa gia, Xa quân hai nơi đã như điên nhào lên bờ cát chưa kịp qua sông thì Sở Thiên nghiêm túc phát ra hai từ nặng nề:
- Nã pháo!
Nguồn: Mê Truyện
Tối qua Xa quân liên tục nã pháo, sáng nay sớm đã nã pháo thăm dò không thấy phản ứng gì làm cho Xa quân cho rằng số đạn của Sa quân có hạn, không thì tại sao lại không bắn trả lại chứ? Cứ theo lối suy nghĩ quen thuộc này Xa quân đã như điên lao vào bờ tiến vào chỗ vạn kiếp bất phục để rồi phải nhận đau đớn khó quên.
Pháo doanh từ Sa Gia đầu tới cuối lặng im sau khi nhận được lệnh thì vui mừng nã phão về phía Xa quân. Đợt pháo đầu tiến đánh tới đầu Xa quân phía sau bờ cát, bờ cát toàn bộ bị cày xới một phen, cả một vùng chìm trong biển lửa.
Rừng cây vốn rậm rạp xanh tươi giờ bị đốt cháy, ngọn lửa bén dần vào, lá cây bốc cháy, cành cây bị đốt trọi đổ ào ào trong đám cháy khiến đường lui cua Xa quân lại càng khó khăn.
Đợt nã pháo thứ hai gào thét rồi nện tới bờ cát. Lập tức bắn cho đám Xa quân đang chen chúc vượt sông người ngã ngựa đổ. Từ trong quả cầu lửa bắn tung ra đầy những mảnh sắt thép và cát đá bắn giết bọn Xa quân đang tìm đường chạy trốn. Cảnh tượng máu thịt văng tung tóe, Xa quân từng đám từng đám ngã xuống trong mưa rồi trở thành thi thể với những tư thế kì quái.
Thời tiết hôm nay tuy đẹp nhưng lại bị làn khói dày đặc che mất mặt trời, tiếng chém giết vang khắp sông ngòi đồi núi. Đập vào mắt mọi người là cảnh chết chóc khắp nơi, giống như địa ngục vậy.
Cả trận chiến kéo dài liên tục trong bốn giờ mới kết thúc, Xa liên quân ít nhất cũng phải tổn thất bốn nghìn người vậy mà quân Sa gia lại chỉ bị thương vong không tới năm trăm người. Sở Thiên không ngu mà đi cho quân vượt sông để truy kích nữa, chiếm trận địa của địch không phải là mục đích của hắn mà đánh bị thương kẻ địch mới là đúng dắn.
Thắng trận mở màn toàn bộ quan binh Sa gia đều rất phấn chấn.
Đoàn trưởng của Đông, Tây, Nam tuyến đều đích thân tới báo cáo tình hình chiến đấu. Giọng điệu với Sở Thiên hết mực cung kính còn với Sa Thành thì chào hỏi nửa vời. Quan binh đánh trận đều hiểu rõ đạo lý kẻ thắng làm vua, lần chỉ huy này Sở Thiên đã có sách lược đúng dắn nên mọi người già trẻ trên dưới không ai dám không phục. Còn Sa Thành mới đánh được vài trận thì phận lượng của lão trong mắt bọn họ cũng chỉ trọng phạm vi thân phận của lão thôi.
Sắc mặt Sa Thành trầm xuống như vừa nuốt phải con mèo chết, vì chiến thắng của Sở Thiên vô hình trung lại là làm nhục lão. Lão bèn cho thuộc hạ thu súng lại rồi không cam lòng nói:
- Chúng ta đi!
Sở Thiên ngồi trên ghế khẽ lên tiếng:
- Đứng lại!
Sa Thành theo bản năng đứng khựng lại rồi lập tức cảm thấy tức giận, vì sao giờ mình lại trở nên kiêng kị Sở Thiên rồi, tại sao hắn bảo đứng là mình phải đứng lại chứ?
- Đại chiến sắp tới, ông với vai trò là một chủ quan hậu phương mà lại dám tự ý rời khỏi vị trí, nếu xảy ra điều gì không may!
Sở Thiên chĩa súng vào đầu Sa Thành, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tôi sẽ giết ông! Lần này nể ông là một nguyên lão mà tôi tha cho ông một mạng, nhớ kỹ, không có lần sau nữa đâu!
Đoàn trưởng các tuyến Đông Tây và Nam trong lòng đều có chút kinh sợ. Tác phong của tân Tư lệnh quả là rất dũng mãnh quả quyết, ngay cả Sa Thành cũng trách mắng không chút kiêng nể, người của mình tận tâm tận lực là trên hết.
Sa Thành hổn hển lui về phía sau vài bước, mất tực chủ nóng giận mắng:
- Nhóc con, ngươi có biết ta là ai không hả? Tôi là em trai của Sa tiên sinh đó! Ngươi là cái thá gì mà dám dạy bảo ta? Đừng tưởng đánh thắng một trận mà kiêu ngạo như vậy, như trước đậy là ta có thể bắn chết ngươi rồi.
Sở Thiên ánh mắt như dao, trên miệng nở nụ cười khinh miệt:
- Nếu ông không phải là em trai của Sa tiên sinh thì tôi sớm đã lấy cái mạng của ông ở khách sạn Vượng Lai rồi!
Phương La Tu vội chạy qua đỡ lấy Sa Thành, thấy lão bị tức gần chết lại phát hiện thấy xung quanh có nhiều thị binh của Sa Thành thì liền thay chủ ra mặt thêm lần nữa:
- Này, ngươi là một người ngoài mà lại dám hống hách như vậy, người đâu, thay Tướng quân Sa trói tên nhóc con này lại đưa tới chỗ Sa tiên sinh để truy hỏi công đạo.
Trận chiến mở màn đại thắng, uy phong của Sở Thiên cao hơn trước lên không ai dám giơ súng lên.
Sở Thiên đứng lên nhìn chằm chằm hắn, nở nụ cười thâm hiểm nói:
- Phó quan Phương, anh mắng tôi cũng không hề gì nhưng sự việc mà anh vừa phạm phải tôi vẫn chưa tính rõ ràng với anh đâu. Giờ mọi người không ngại ngồi xuống nói chuyện thì tội vô lễ vói Tư lệnh trong khi chiến đấu, còn có ý đồ ép súng làm loạn truyền đạt quyết sách, theo quân pháp thì nên xử trí thế nào đây?
Sát khí trên người Sở thiên dâng lên khiến trên mặt Phương La Tu toát mồ hôi.
A Trát nhi bước lên trước nửa bước, cao giọng nói:
- Dựa theo quân pháp nên xử bắn!
Sở Thiên nâng chung trà lên khẽ nhấp môi, một lát sau mới bỏ xuống, chậm rãi nói:
- Anh ta có vẻ cũng là một nhân tài, bị bắn chết thì cũng thật đáng tiếc. Để tránh anh ta xuống địa ngục kêu oan với Diêm Vương thì thế này nhé, đội cảm tử tiên phong của tôi vẫn còn thiếu người. Phó quan Phương, phiền anh đi báo cái công đạo nhé.
Đội cảm tử tiên phong thực chất là đội đi chịu chết, là bộ đội do những người không sợ chết hợp thành đội ngũ đột kích tiên phong lâm thời, nhằm hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu gian khổ nhất. Những việc như đỡ đạn, nổ đạn ngầm, lăn đất lôi là chuyện bình thường. Nếu nói tham gia quân ngũ đánh giặc là sống chết khó lường thì đội cảm tử là thập tử nhất sinh.
Cho nên đề nghị của Sở Thiên không khác gì là muốn Phương La Tu đi chịu chết và Phương La Tu đương nhiên cũng biết rõ điều này, vội đáp lại:
- Tôi không đi vào đội cảm tử, tôi là người của Tướng quân Sa.
A Trát Nhi thì thầm nói:
- Ngươi là người của người chếtệt!
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Đừng quên tôi là Tư lệnh, tôi có đủ quyền cho ai sống và ai chết, hơn nữa vừa rồi Tướng quân Sa cũng đã tỏ rõ thái độ rồi mà. Nếu tôi đánh thắng trận cho ông ta ta xem thì ông ta sẽ hoàn toàn nghe theo lời của tôi mà. Tôi nghĩ Tướng quân Sa không thể nào nuốt lời đâu, quan trọng là anh đã vi phạm quân pháp rồi, nếu còn muốn sống thì chỉ có cách là tham gia đội cảm tử mà thôi!
Sa Thành muốn nói điều gì nhưng thấy Sở Thiên có vẻ kiên nghị, hơn nữa trận chiến mở màn thắng lợi thì lão biết mình không thể cứu Phương La Tu rồi, bèn thấp giọng nói:
- Phương La Tu, cậu chịu khó ở đó, đừng để cho người khác xem nhẹ Phó quan của Sa Thành này!
Sau khi nói xong Sa Thành dẫn thuộc hạ đi ra cửa, Phương La Tu biết sau khi Sa Thành đi thì mạng mình khó mà giữ được, trong lúc cực kì tức giận gã đánh về phía Sa Thành, Sa Thành không chút phòng bị bị tóm gọn, không kịp phản ứng lại thì Phương Tu La đã rút súng chĩa vào đầu Sa Thành.
Đám binh sĩ của Sa Thành thấy vậy đều kinh hãi vội giơ súng nhằm thẳng vào Phương La Tu người mà vài phút trước vẫn còn là đồng đội. Sa Thành thấy mình trở thành con tin thì cực kỳ phẫn nộ, quát:
- Phương La Tu, cậu định làm gì vậy? Định tạo phản à?
Phương La Tu tuy sợ uy phong của Sa Thành nhưng vẫn run rẩy nói:
- Tướng quân Sa, tôi không muốn đi đội cảm tử, tôi không muốn chết đâu! Ông đã nói là muốn cùng tôi mở kế hoặch lớn mà .
Binh lính của Sa Thành đều hét to:
- Thả Tướng quân ra!
Phương La Tu có vẻ xem TV nhiều rồi, như mắc chứng cuồng loạn hô:
- Cho tôi máy bay trực thăng! Cho tôi hai triệu đôla! Đưa tôi tới khu vưc đóng quân phòng thủ! Nhanh, nếu không thì tôi sẽ giết ông ta.
Sở Thiên cười lạnh lùng vài tiếng rồi thản nhiên nói:
- A Trát Nhi, giơ súng chuẩn bị!
A Trát Nhi dường như đã đợi câu nói này từ sớm, tới khi nghe được mệnh lệnh của Sở Thiên liền khẽ phất tay. Toàn bộ đội viên Huyết Thứ giơ súng tự động lên, từ các góc độ nhắm chính xác vào đầu Phương La Tu.
Sắc mặt Sa Thành trắng bệch, không kìm được quát:
- Sở Thiên, ngươi muốn làm cái gì đây?
Sở Thiên nở nụ cười, trên mặt trang nghiêm nói:
- Tướng quân Sa, là một quan chỉ huy tiền tuyến thì không thể khuất phục trước phản đồ được, cho nên không có trực thăng cũng không có đô la mỹ đâu, làm khó ông hi sinh vì nước rồi! Yên tâm đi, tôi sẽ báo cáo tình hình cho Sa tiên sinh, sau khi chết sẽ được truy phong làm liệt sĩ!
Sau khi nói xong Sở Thiên còn hơi khom người người chào.
Sa Thành thân hình rung mạnh, Sở Thiên đây là mượn dao giết người!
Sống chết trước mắt nhưng Sa Thành ngượi lại trở lên rất điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén lóe qua khiến Sở Thiên phải kinh hãi. Đầu lão bỗng đập mạnh vào Phương La Tu ở phía sau, trong lúc súng lệch trán thì hắn đổi tay nắm lấy cánh tay Phương La Tu rồi ném mạnh một cái, đồng thời thuận thế túm lấy súng của Phương La Tu, nhắm chuẩn gã rồi bắn liền ba phát.
Tất cả động tác như nước chảy manh trôi, liền mạch dứt khoát!
Bàng, bàng, bàng
Sau khi tiếng súng vang lên, Phương La Tu giống như con rắn chết dừng vặn vẹo, máu tươi che lấp vết máu của buổi sáng.
- Ngươi lại dám bắt ông làm con tin.
Sa Thành mắng chửi một cách thô lỗ:
- Mà cũng không xem xem mình là cái thá gì chứ!
Sở Thiên không nói gì, hắn cảm thấy phải đánh giá lại tên Sa Thành này.
Sau khi Sa Thành rời đi, Sở Thiên lại không có việc gì nữa. Sáng nay tiêu diệt hơn bốn nghìn Xa liên quân cũng đã đủ để họ đau lòng mấy ngày rồi. Chắc phải đợi tám nghìn Xa quân tối nay mới có thể bố trị lại và phát động tiến công. Sở Thiên không hề hi vong thâu tóm được tất cả Xa liên quân, giờ hắn chỉ muốn đánh cho bọn họ mình đầy thương tích và sau cùng là cùng đàm phán.
Nhìn vào cục diện lâu dài thì đàm phán vẫn là lựa chon đầu tiên. Bất kể là vũ khí và thực lực quốc gia thì cũng khó mà chiến đấu lâu dài với Xa quân được.
Sở Thiên khẽ thở dài:
- Lại thắng thêm vài trận nữa là tốt rồi!
Sa Cầm Tú tựa bên Sở Thiên, cười nói:
- Kết quả trận chiến hồi sáng đã rất lớn rồi, còn thêm vài trận thắng nữa thì Xa quân không còn tồn tại nữa đâu. Chúng ta phải làm gì tiếp đây? Chẳng lẽ lại phải trơ mắt nhìn tám nghìn Xa quân đến đối phó chúng ta à?[/CHARGE]
Vừa dứt lời thì một vị quan liên lạc bước tới bên đưa cho Sở Thiên một phần điện báo:
- Là Tướng quân Trương Lâm của Quốc Minh Đảng gửi điện mừng tới.
Sở Thiên đến chạm cũng không chạm, thản nhiên nói:
- Ném đi!
Quan liên lại liền bước tới nhét điện báo vào thùng rác.
Sở Thiên giọng khinh miệt, không tỏ rõ ý kiến nói:
- Tôi còn tưởng Trương Lâm có tài cán lắm không ngờ khả năng đánh trận cũng không thể bằng ngày xưa, các trò mưu mô thủ đoạn thì so với quân thống còn lợi hại. Ngoài mặt thì kêu gọi hợp tác, nhưng thực tế là muốn mượn sự giúp đỡ từ chúng ta, thông qua khu cực phòng thủ của Sa gia rồi tiến vào doanh trại quân đội.
Sa Cầm Tú gật gật đầu nhưng trong ánh mắt có sự lo lắng:
- Nếu chúng ta trở mặt với Quốc Minh Đảng thì trận chiến của ta quá dài rồi.
Sở Thiên mỉm cười, nhìn về mạn bắc bình tĩnh nói:
- Sẽ không vậy đâu, đêm nay sẽ tiêu diệt Lào khiến cho Liên quân cảm thấy đối phó với chúng ta là có lòng mà không đủ sức.
Sa Cầm Tú có chút kinh sợ, phản xạ có điều kiên nói:
- Lào?
Sở Thiên cầm lấy dao rọc giấy trên bàn, giơ về phía bản đồ, chỉ thẳng tới Lào!
Mặt trời chiều ngả về tây, mùi thơm của hoa anh túc tràn ngập khắp nơi.
Một chiếc xe Jeep đừng lại ở chiến tuyến phòng thủ cánh Bắc, nơi đây núi non trùng điệp rừng cây rậm rạp, bốn phía bị bao bọc bởi núi và hàng loạt những bãi đất cao, địa hình vô cùng hiểm trở. Rừng cây và nham thạch đã cấu tạo nên rất nhiều lâu đài, các đường hầm chằng chịt khắp nơi, lâu đài Minh Điêu nối tiếp nhau. Cho nên tám trăm Sa quân ở đây đã đủ để phòng thủ năm nghìn kẻ địch.
Sở Thiên bước từ trong xe ra liền đi ngay tới Bộ chỉ huy, sĩ quan chịu trách nhiệm phòng thủ lập tức chào Sở Thiên theo nghi thức trong quân đội. Trận đại chiến buổi sáng đã truyền khắp quân đội Sa gia, ai cũng biết Tư lệnh mói nhậm chức là tướng soái văn võ song toàn, bọn họ đương nhiên không dám xem thường Sở Thiên.
Sở Thiên trước tiên nhìn theo hướng cành cây đung đưa, lẩm bẩm tự nói:
- Hôm nay gió Nam.
Phong vô Tình gật đầu nói:
- Gió Nam.
Sở Thiên nở nụ cười, trở lại vẻ mặt ngày thường khách sáo vài câu, rồi sau đó cầm lấy ống nhòm nhìn một lượt doanh trại quân đội Lào, giọng bình tĩnh nói:
- Quân địch có động tĩnh gì không?
Đoàn trưởng tuyến bắc cung kính trả lời:
- Không có ạ, Thị trấn Văn Tinh đánh khí thế ngất trời mà bọn chúng vẫn không có phản ứng gì chỉ là tăng cường phòng bị thôi.
Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Có lẽ là bảo tồn thực lực ấy mà!
Doanh trại quân đội Lào được xây dựng trên cánh bắc bờ sông, hôm nay họ không cùng với Xa liên quân đồng loạt tiến công. Ngoại việc thực hiện kế hoặch chặn đường ra thì nhiều hơn nữa là bảo tồn thực lực. Suy cho cùng quốc lực của Lào còn kém xa so với Thái Lan và Myanma. Lần này không phải vì Sa Khôn khiến “nhiều người giận giữ”, Long Thái bị giết, giết tăng lữ thì chính phủ còn chưa muốn xuất quân.
Đoàn trưởng Bắc tuyến gật đầu, trong mắt lóe lên niềm tin, vỗ nói:
- Tư Lệnh, người yên tâm đi, tôi cam đoan sẽ phòng thủ kiên cố kể cả con ruồi của Lào cũng không thể bay vào được.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, vỗ vai hắn nói:
- Ai muốn anh phòng thủ chứ? Tôi muốn tiến công, như điên mà tiến công. Trong từ điển của Sở Thiên tôi từa trước tới nay chưa hề có hai chữ “phòng thủ”.
Đoàn trưởng tuyến bắc há hốc miệng nói:
- Tiến, tiến công?
Cả tuyến bắc tám trăm người chỉ dựa vào “động sâu hào rộng” mới dám cam đoan phòng thủ kiên cố với Sở Thiên. Nay hắn lại kêu tiến công thì làm sao đoàn trưởng Bắc tuyến không kinh hãi cho được?
Các sĩ quan khác trong phòng chỉ huy cũng đều cảm thấy không thể nào tin được.
Sở Thiên sờ sờ mũi, cười đầy thấm ý nói:
- Anh xem, đến chính các anh còn không nghĩ tới tiến công thì bộ đội Lào làm sao có thể nghĩ tới chứ?
Đoàn trưởng Bắc tuyến định thần, hạ giọng nói:
- Tư Lệnh, khi nào chúng ta tiến công đây?
Sở Thiên vặn eo bẻ cổ, lại cầm lấy ống nhòm thăm dò doanh trại quân đội của Lào. Ánh đèn rực rỡ mới lên, những ngọn đèn được thắp sáng, mùi thơm của cơm chín bay tới khiến người ta dâng lên cảm giác ấm cúng.
Sở Thiên thản nhiên đáp:
- Bọn họ ăn cơm thì chúng ta khai chiến!
Bữa cơm tối thường dễ là người ta suy nghĩ lơ là, nới lỏng bản thân. Vì đó là thời gian sung sương nhất sau một ngày mệt mỏi, nhưng lại không biết đó cũng là thời khắc trí mạng.
Trong lúc mọi người vẫn đang ngơ ngẩn thì Sở Thiên đã chỉ vào bố trí trên bản đồ. Lần này Sở Thiên đích thân tới tuyến Bắc chính là muốn một cú đánh sụp quân đội LãLào, để chúng chạy trốn đi thật xa và tiến tới là làm cho Xa quân chiến đấu cô độc.
Cơm đã chín!
A Trát Nhi dẫn theo thành viên đội Huyết Thứ và hơn trăm binh sĩ núp sẵn trong rừng cây.
Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình sau khi nhận được tín hiệu của A Trát Nhi thì lập tức dẫn theo ba trăm binh sĩ trang bị gọn nhẹ giả vờ khởi xướng xung phong về phía bộ đội Lào. Vô số viên đạn bay về phía quân địch, quan binh Lào đang vui vẻ ăn cơm bị đánh cho trở tay không kịp, trong nháy mắt bị chết hơn trăm người ngay đó kịp phản ứng lại, nhao nhao cầm lấy súng tức giận đánh trả.
Năm nghìn người không đánh các người thì thôi, các ngươi ngược lại lại dám chạm tới ông à?
Vài chiếc máy bay của Lào ném bom với quy mô lớn nhất về phía trận địa tuyến bắc. Sở Thiên khẽ phất tay, đoàn trưởng Bắc tuyến liền lệnh cho pháo cao xạ bắn phòng không, hai bên hỏa lực giao nhau, hai chiếc trực thăng của Lào bị hắn hạ, chiếc trực thăng còn lại thấy không làm được gì mà còn vô cùng nguy hiểm liền vội vàng kẹp lấy cái đuôi xám xịt chạy về doanh trại.
Bộ đội Lào lại sử dụng đại pháo công kích điền cuồng về phía trận địa Sa gia, trút hết bực tức vì đang lúc ăn cơm thì bị quấy nhiễu. Do Sở Thiên có sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, các bộ đều trốn vào công sự che chắn nên thương vong rất ít. Quân Lào đánh đến nghiện, dưới vật che đại bác bắt đầu phát động xung phong về bên này, giống như châu chấu vượt qua dòng sông sâu hơn nửa mét, ùn ùn xông thẳng tới trận địa Sa gia.
Lúc này, hơn trăm binh sĩ Sa gia canh giữ trên bờ sông dùng súng máy đồng loạt bắn càn quét. Trong nháy mắt máu tươi đã nhuốm đỏ cả nước sông lanh. Mười phút sau, trên sông đã hiện đầy những thi thể, nhưng binh lính Lào vẫn tiến công điên cuồng, giống như không ăn tươi được bọn Sở Thiên thì thề không làm người.
Sở Thiên thấy thời gian cũng kha khá rồi liền thản nhiên hạ lệnh:
- Rút quân theo đúng kế hoạch!
Đoàn trưởng Bắc tuyến ra lệnh:
- Các bộ phận chú ý, rút khỏi trận địa theo đúng kế hoặch!
Hai cánh quân của Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nhanh chóng rút lui về phía sau. Binh lính Lào cho rằng Sa quân bại trận thì truy đuổi không tha. Bọn Nhiếp Vô Danh vừa đánh vừa rút lui, cố ý dụ địch vào sâu.
Mấy chục phút sau, quân Lào đã truy đuổi được hai km, Tham mưu trưởng tuyến đầu tiến vào báo cáo:
- Tư lệnh! Đã rút lui tới nơi dự kiến, quân địch đã tiến vào khu địa lôi, xin được chỉ thị!
Sở Thiên gật đầu nói:
- Thực hiện kế hoặch lôi liên hoàn!
- Phóng hỏa!
Ngay lập tức trong không trung vụt lên ba tín hiệu màu đỏ. Chỉ nghe thấy từ phía xa trời đất quay cuồng, tiếng nổ mạnh liên tiếp. Sở Thiên cầm lấy ống nhòm định xem xét tình hình ở khu địa lôi, nhưng khu địa lôi khói thuốc cuồn cuộn, bụi đất khắp nơi không thể nhìn thấy gì hết. Binh lính Lào tử thương vô số, bộ đội tiếp sau thấy phía trước bị bắn cho thi thể khắp nơi, như rắn mất đầu chạy trốn tứ phía.
Cùng lúc đó, một vài binh lính Sa gia trốn dưới bờ sông đốt củi ẩm, nhờ sự giúp đỡ của gió nam khiến khói đen cuồn cuộn, toàn bộ bờ sông khó mà nhìn thấy gì, hơn nửa tiếng súng máy vang lên hai bên khiến binh lính Lào chạy trốn không dám vượt sông theo đường cũ nữa, cho là có mai phục nguy hiểm hơn.
Hơn nữa, A Trát Nhi đợi cho sau khi bộ đội Lào bị dụ qua sông, khói dày đặc bốc lên, thì liền hung mãnh xông tới trước doanh trại quân đội Lào đồng thời phát động hỏa công. Quân Lào ở lại đóng giữ tuyến đầu doanh trại chỉ có hai trại lính, bọn họ cơ bản không nghĩ tới Sa quân có thể chạm tới đây, vì vậy không hề có chút chuẩn bị nào hết.
Chờ cho bọn chúng tỉnh táo lại chút, A Trát Nhi liền bắn ra hỏa đồng đợt hai. Năm mươi ống lửa đốt cho toàn bộ doanh trại trở thành biển lửa. Doanh trướng để đạn dược bùng nổ vang trời, vô số bom đạn bay tứ tung khiến bọn chúng kêu khóc thảm thiết vội tự cứu mình hoặc trốn đi, cơ bản là không rảnh để tổ chức phản kích.
A Trát Nhi cho bảy mươi người bắn phá quan binh Lào, còn mình thì thừa dịp đánh về phía Bộ chỉ huy. Công sự bị bốc cháy không đợi bọn A Trát Nhĩ tới tìm đã kêu khóc thảm thiết lăn ra ngoài mấy người, tóc trên đầu còn đang bốc cháy. Đội viên Huyết Thứ nhìn trang phục của họ thì biết ngay là quan lớn liền vội dập lửa trên người cho họ.
Đội viên Huyết Thứ nhấc bọn nửa sống nửa chết này nhìn kỹ rồi cho chúng tự khai báo. Sau khi nghe xong mọi người đều thầm vui mừng, không ngờ có Tổng chỉ huy Ngưu Trữ và Tham mưu trưởng Lý Quý, lần này có thể lập công lớn rồi, liền vội trói bọn họ lại.
Bọn A Trát Nhi dùng “lửa” đốt sạch bộ chỉ huy tuyến đầu của quân Lào, khiến cho các bộ không có người chỉ huy, lẽ tất nhiên sẽ hỗn loạn. Binh lính Lào khắp nơi như núi đổ, nhơ nhác chạy trốn, vô cùng thê thảm.
Lại không biết Sở Thiên đã mai phục sẵn sáu mươi tinh binh trên đường tháo chạy của bọn chúng, chính là đợi bọn tàn binh bại tương chạy trốn về tây này. Khi chúng chạy tới địa điểm mai phục thì phục binh sẽ nổ súng ác liệt đón địch. Binh lực của Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng áp sát về hướng bên này, quân lính Lào lại gặp phải một trận phục kích tàn khốc ở đây thì chỉ có chạy để thoát thân hoặc là đầu hàng.
Cuộc chiến kết thúc sau ba giờ liên tục.
Sa quân tổn thất hơn trăm người còn quân lính Lào thương vong ba nghìn người, xót lại hai nghìn tàn binh bại tướng trốn về địa phận của mình. Đến đây mối nguy của tuyến Bắc đã được trừ bỏ, đường sống của Sa Gia được khai thông.
Liên quân chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, Xa quân và Lào đều không còn lực mà tái chiến, trận quyết chiến chỉ còn lại Sa quân và Thái quân.
Nhưng Sở Thiên lại không muốn đánh nữa, hắn có kế sách hay hơn là đem kẻ gây tai họa cho Quốc Dân Đảng.
Họ phát hiện Sở Thiên đã thay thế Sư trưởng Hoàng thì có hơi kinh ngạc nhưng không hề lên tiếng phản đối vì lệnh của Sa Khôn sớm đã được đưa đến tay họ, họ cũng biết chính tên tiểu tử này đêm qua làm cho cả Trú quân không thể ngủ được, hơn nữa bên cạnh hắn còn có sự ủng hộ của Sa Cầm Tú, chỉ không ngờ là tên Tư lệnh tạm thời này lại tự mình chỉ huy ở tiền tuyến.
Nhưng câu nói đầu tiên của Sở Thiên khiến họ choáng :
- Thả cho bọn địch vào đi!
Đoàn trưởng Đông tuyến hơi chần chừ nói:
- Tư Lệnh, để cho địch vào thì có hơi mạo hiểm không vậy?
Đoàn trưởng Tây tuyến cũng gật đầu, phụ họa nói:
- Đúng đấy, mấy vạn kẻ địch tràn vào thì mấy nghìn quân tiền tuyến của ta không thể chặn được, hiện có sông Văn Tinh chống đỡ ít nhất có thể chống đỡ được ba bốn ngày!
Sở Thiên sờ sờ mũi, thản nhiên nói:
- Thế sau ba bốn ngày rồi thì sao đây?
Không ai nói gì nữa vì kết quả đã quá rõ ràng, khả năng thất bại là rất lớn.
Sở Thiên thấy bọn họ lặng im không nói thì gọng nhẹ nhàng phân tích:
- Mọi người cũng biết rồi đấy, trận này mà đánh rắn thì cũng không phải là cách, hơn nữa địch hiện tại chỉ là bao vây chứ không tiến công không phải là không chắc thắng mà là muốn tập chung lực lượng để cho ta một đòn chí mạng, tới lúc đó đừng nói song Văn Tinh mà ngay cả Thiên hà cũng không ngăn được bọn chúng nữa!
Đoàn trưởng Nam tuyến thở dài hỏi dò:
- Tư Lệnh, anh nói có lý, vậy anh bố trí nhiệm vụ đi!
Đoàn trưởng Đông tuyến và Tây tuyến cũng gật gật đầu.
Sở Thiên mở bản đồ bố trí nhiệm vụ cho họ một cách tỉ mỉ, ba vị chỉ huy lúc đầu không mấy lạc quan sau khi nghe xong thì đỏ hết cả mặt, trong mắt hiện lên sự sôi nổi bấy lâu. Sở Thiên điều binh khiển tướng, bố trí trận chiến không hề thua kém đại tướng chinh chiến lâu năm, quan trọng là hắn rất tự tin khiến mọi người đều phải tin tưởng và nghe theo.
Bố trí xong nhiệm vụ, ba vị đoàn trưởng đến cơm cũng không ăn đã vội vàng chạy về bố trí khu vực phòng thủ.
Bọn họ vừa bước ra thì có tiếng máy bay trực thăng vang lên rồi giọng thô lỗ vọng tới:
- Sở Thiên, mày ra đây! Bố phải bắn chết mày!
Một vài binh lính muốn ngăn lại nhưng bị bọn sĩ quan phụ tá của Sa Thành đẩy ra một cách dã man.
Sa Thành ở trong một đám người, khiến người khác chú ý nhất là một tên đàn ông tầm ba mươi tuổi bên trái ông ta, người đàn ông này toàn thần ngọc lập phong thần tuấn lãng chính xác là một mỹ nam, người này mặt có nét giống với Sư trưởng Hoàng, chỉ có điều đôi mắt lia láu có vẻ kiêu căng và ngông cuồng, khiến người khác không dám tới gần.
A Trát Nhi dẫn theo thành viên đội Huyết Thứ tiến lên vài bước chưa kịp nói gì thì đã bị tên mỹ nam này cho hai tạt tai, quát:
- Muốn chết không? Tướng quân Sa mà cũng dám ngăn cản à?
A Trát Nhi nhịn được không hề đánh trả, anh ta tin Sở Thiên sẽ giúp mình đòi lại công đạo.
Sa Cần Tú hơi cau mày, quát lớn:
- Phương La Tu, sao anh dám đánh người tại bộ tác chiến?
Sắc mặt Phương La Tu vẻ hơi run nhưng đã dáp lại rất nhanh:
- Chào cô, tôi chỉ là giúp Tướng quân Sa dạy dỗ những người không có văn hóa mà thôi!
- Chỉ sợ là kẻ vô văn hóa chính là anh đấy!
Sở Thiên chậm dãi đi từ phía bộ chỉ huy tới:
- Anh đã xúc phạm quân pháp rồi.
Chỉ mấy lời ít ỏi mà dường như hàm chứa nỗi tức giận tột cùng của Sở Thiên. Sở Thiên không phải là người hay nổi cáu, ngược lại hắn là người bình tĩnh, vui buồn không hiện, chỉ có điều nhiều lúc cũng nghịch tính thì động vào coi như tìm cái chết rồi. Mà những thứ không thể động tới của Sở Thiên không gì khác đó là hồng nhan tri kỷ và anh em chí cốt. Hôm nay thấy A Trát Nhi bị nhục nhã trước công chúng Sở Thiên nổi giận đùng đùng, lúc này nếu không vì giữ chút thể diện cho Sa Thành thì hắn đã sớm hạ lệnh cho thuộc hạ động thủ rồi.
Hai hàng lông mày của Sở Thiên dày và sắc lạnh, lại còn có chút mùi máu tanh khiến người khác khiếp đảm. Dù là Phương La Tu đã trải qua trăm trận chiến cũng bị sự ảnh hưởng của uy phong có thừa của hắn liền không tự chủ được toàn thân ớn lạnh, nhưng thấy bên cạnh mình có Sa Thành thì lòng dũng cảm đã mạnh lên.
Sa Thành chẳng ý kiến gì hừ một tiếng rồi bước lên chỉ thẳng vào mặt Sở Thiên mà mắng:
- Ngươi mới là ngươi vi phạm quân pháp, có phải chính ngươi cách chức Sư trưởng Hoàng, giết chết thân tín của ông ta rồi nhốt hắn lại rồi đúng không? Ngươi có biết hậu quả của việc đổi tướng lâm trận không, sẽ khiến lòng quân không yên, các lão tướng bất bình thì trận này không đánh đã thua rồi!
Phương La Tu cũng cáo mượn oai hùm nói:
- Thả đại bá của ta ra!
Hèn chi giống với Hoàng Quang Minh vậy, hóa ra là thân thích.
Sở Thiên bước tới trước mặt Sa Thành, không chút sợ hãi khí thế của lão mà ngược lại nhìn chằm chằm hắn mà nói:
- Tôi là Tư lệnh, tôi có toàn quyền quyết định việc lớn nhỏ trong quân, đến Ttham mưu trưởng cũng phải tuân theo quân pháp, đừng nói tên Sư trưởng Hoàng cỏn con mà ngay cả ông cũng phải tuân theo mệnh lệnh cả tôi, nếu không tôi cũng sẽ theo quân pháp mà xử lý ông!
Sa Thành hận là không thể bước lên cho Sở Thiên vài cái tát, nhưng lão biết Sở Thiên là người cứng rắn mạnh mẽ, đối nghịch lại thì mình cũng không chắc phần thắng, nhưng giờ mà không nhổ bỏ tức giận này thì thật sự áp lực, liền nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đúng là Tư lệnh thật, nhưng ngươi có biết đánh giặc không? Ngươi có biết bố trí quân binh không?
Lời lẽ tầm thường !
Sở Thiên chỉ về phía trước thản nhiên nói:
- Sa Thành à, hôm nay tôi sẽ đánh thắng trận để ông phải tâm phục khẩu phục!
Sa Thành vẫn không chịu thua đáp lại:
- Nếu ngươi có thể đánh lui liên quân tiến công thì ta sẽ không truy cứu vụ việc của Sư trưởng Hoàng nữa.
Trong lúc nói chuyện thì người liên lạc chạy về phía Sở Thiên báo cáo:
- Báo cáo Tư lệnh, quân địch đã bắt đầu tiến công.
Bàng! Bàng! Bàng!
Cả lũng sông vang lên tiếng pháo.
Sở Thiên vội quay lại phía trước bộ quan sát, bọn Sa Thành thấy trận chiến bắt đầu thì cũng không dám so đo gì hết cũng vội tiến vào theo để tránh đạn. Dùng kính viễn vọng mà nhìn xuống, toàn bộ lũng sông bị liên quân nổ như mở nồi vậy, còn có hai máy bay bay từ phía nam tới bắn phá thẳng về phía trận địa Sa quân.
Sở Thiên hạ lệnh chô người liên lạc:
- Nhanh! Lệnh cho các bộ phận chuẩn bị tập chung tinh thần chiến đấu!
Người liên lạc nhanh chóng trả lời:
- Vâng!
Sở Thiên lại hạ lệnh:
- Đoàn trưởng Nam tuyến buông bỏ trận địa nhường cho Xa quân qua sông.
Người liên lạc nhanh chóng phát lệnh, sau đó “Vu vu vu” phát lên không trung ba tín hiệu màu đỏ.
Sắc mặt Sa Thành biến đổi lớn, thấp giọng quát:
- Ngươi điên rồi, buông trận địa cho giặc qua sông à? Giặc mà đẩy ngang qua sông thì chúng ta chết chắc rồi.
Rồi nhìn Sa Cầm Tú nói:
- Cầm Tú, tên nhóc này rõ ràng là gian tế của địch, giờ hắn muốn diệt Sa gia lấy mất địa bàn của chúng ta!
Sa Cầm Tú thản nhiên nói:
- Cháu tin anh ấy!
Sa Thành tức giận quát:
- Ta không tin hắn! Phó quan Phương nhốt tên nhóc con này lại, tôi phải đích thân chỉ huy chiến đấu!
Sau khi nghe lời nói của Sa Thành, Phương La Tu liền chĩa súng về phía Sở Thiên nhưng bị Sa Cầm Tú nhanh lẹ rút súng chỉ ngay vào đầu:
- Giờ là lúc chiến đấu, nếu gây chuyện làm càn thì cẩn thận súng đạn vô tình!
Súng trong tay hai bên đều giơ lên, cả Bộ chỉ huy đứng bên bờ nội chiến.
Tiếng pháo vẫn ầm ầm! Đến nơi chỉ huy cũng bị chấn động nhẹ!
Sa Thành nhìn tiền tuyến, trách móc Sở Thiên:
- Sao lại không hạ lệnh nã pháo đánh trả chứ?
Sa Cầm Tú trả lời thay cho Sở Thiên:
- Không nổ!
Sa Thành mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm tiền tuyến, thì thào tự nhủ:
- Xong rồi! xong rồi!
Sở Thiên không để ý tới việc phía sau, mắt chăm chú vào tiền phương, quân Đông Tây tuyến đang khai chiến, hai bên đánh rất quyết liệt, tuy quân là mấy lần quân Sa gia nhưng quân đội tuyến Đông Tây dựa vào dựa vào phản kích mãnh liệt của sông Văn Tinh nên trong khoảng thời gian ngắn hai nghìn quân Sa gia và hàng vạn quân địch khó mà phân được thắng bại.
Nhưng Sở Thiên thực sự quan tâm là tuyến quân phía Nam, nhìn từ kính viễn vọng thì trận địa Nam tuyến khói súng cuồn cuộn, tiếng pháo nổ vang lòng chảo, đoàn trưởng Nam tuyến thừa lúc ngăn cản không nổi liền theo kế hoặch rút quân khỏi trận địa. Trước khi rút khỏi trận địa thì trận địa Nam tuyến đã được trải đầy mìn mà xa quân trước mặt lại cho là có cơ hội vội chen chúc nhau qua sông.
Khi quân xung phong sông tới trận địa phía Nam ba viên đạn làm tín hiệu được bắn lên thì đoàn trưởng phía Nam cho người ấn điều khiển từ xa lúc đó địa lôi tại trận địa bắt đầu phát nổ, lũ quân tiên phong xông tới trận địa chết như ngả dạ. Quân đội phía Nam lại thừa cơ hội trở lại trận địa, bọn quân tiên phong may mắn không chết thì lập tức rút lui. Sau khi chiếm lại được trận địa quân đội Nam tuyến liền xông xuống truy giết Xa quân.
Cùng lúc đó, binh sĩ chiến khu Đông tuyến và Tây tuyến phái hơn nghìn quân chia thành hai mũi tiến công, ba lộ đại quân như ba con hổ đói đánh về phía Xa quân đơn độc đang vượt sông. Cả lòng chảo sông đánh giết đến mức tối tăm trời đất, chẳng mấy chốc năm nghìn Xa quân đã tan rã tìm đường trốn khắp tứ phía. Trận này đánh rất thuận lợi, chỉ cần hai tiếng đồng hồ Xa quân đã sụp đổ triệt để.
Sở Thiên lập tức lệnh cho hơn nghìn binh lính Nam tuyến thừa thắng xông qua sông truy giết Xa quân, cho tới khi Xa quân tiến tới gần Bộ chỉ huy, dọa cho ngay cả Cổn Đái Ba cũng phải bỏ lại Bộ chỉ huy ở phía sau. Thấy Xa quân thảm bại, số ít Sa quân bất đắc dĩ bỏ qua sống chết, vây lấy số quân Nam tuyến đang xông xuống sông giải cứu cho Xa binh.
Sở Thiên cho quân liên lạc phát ra hiệu lệnh lệnh cho quân Nam tuyến rút lui một cách có tổ chức. Vừa quay về tới bờ sông phía bên Sa gia, Xa quân hai nơi đã như điên nhào lên bờ cát chưa kịp qua sông thì Sở Thiên nghiêm túc phát ra hai từ nặng nề:
- Nã pháo!
Nguồn: Mê Truyện
Tối qua Xa quân liên tục nã pháo, sáng nay sớm đã nã pháo thăm dò không thấy phản ứng gì làm cho Xa quân cho rằng số đạn của Sa quân có hạn, không thì tại sao lại không bắn trả lại chứ? Cứ theo lối suy nghĩ quen thuộc này Xa quân đã như điên lao vào bờ tiến vào chỗ vạn kiếp bất phục để rồi phải nhận đau đớn khó quên.
Pháo doanh từ Sa Gia đầu tới cuối lặng im sau khi nhận được lệnh thì vui mừng nã phão về phía Xa quân. Đợt pháo đầu tiến đánh tới đầu Xa quân phía sau bờ cát, bờ cát toàn bộ bị cày xới một phen, cả một vùng chìm trong biển lửa.
Rừng cây vốn rậm rạp xanh tươi giờ bị đốt cháy, ngọn lửa bén dần vào, lá cây bốc cháy, cành cây bị đốt trọi đổ ào ào trong đám cháy khiến đường lui cua Xa quân lại càng khó khăn.
Đợt nã pháo thứ hai gào thét rồi nện tới bờ cát. Lập tức bắn cho đám Xa quân đang chen chúc vượt sông người ngã ngựa đổ. Từ trong quả cầu lửa bắn tung ra đầy những mảnh sắt thép và cát đá bắn giết bọn Xa quân đang tìm đường chạy trốn. Cảnh tượng máu thịt văng tung tóe, Xa quân từng đám từng đám ngã xuống trong mưa rồi trở thành thi thể với những tư thế kì quái.
Thời tiết hôm nay tuy đẹp nhưng lại bị làn khói dày đặc che mất mặt trời, tiếng chém giết vang khắp sông ngòi đồi núi. Đập vào mắt mọi người là cảnh chết chóc khắp nơi, giống như địa ngục vậy.
Cả trận chiến kéo dài liên tục trong bốn giờ mới kết thúc, Xa liên quân ít nhất cũng phải tổn thất bốn nghìn người vậy mà quân Sa gia lại chỉ bị thương vong không tới năm trăm người. Sở Thiên không ngu mà đi cho quân vượt sông để truy kích nữa, chiếm trận địa của địch không phải là mục đích của hắn mà đánh bị thương kẻ địch mới là đúng dắn.
Thắng trận mở màn toàn bộ quan binh Sa gia đều rất phấn chấn.
Đoàn trưởng của Đông, Tây, Nam tuyến đều đích thân tới báo cáo tình hình chiến đấu. Giọng điệu với Sở Thiên hết mực cung kính còn với Sa Thành thì chào hỏi nửa vời. Quan binh đánh trận đều hiểu rõ đạo lý kẻ thắng làm vua, lần chỉ huy này Sở Thiên đã có sách lược đúng dắn nên mọi người già trẻ trên dưới không ai dám không phục. Còn Sa Thành mới đánh được vài trận thì phận lượng của lão trong mắt bọn họ cũng chỉ trọng phạm vi thân phận của lão thôi.
Sắc mặt Sa Thành trầm xuống như vừa nuốt phải con mèo chết, vì chiến thắng của Sở Thiên vô hình trung lại là làm nhục lão. Lão bèn cho thuộc hạ thu súng lại rồi không cam lòng nói:
- Chúng ta đi!
Sở Thiên ngồi trên ghế khẽ lên tiếng:
- Đứng lại!
Sa Thành theo bản năng đứng khựng lại rồi lập tức cảm thấy tức giận, vì sao giờ mình lại trở nên kiêng kị Sở Thiên rồi, tại sao hắn bảo đứng là mình phải đứng lại chứ?
- Đại chiến sắp tới, ông với vai trò là một chủ quan hậu phương mà lại dám tự ý rời khỏi vị trí, nếu xảy ra điều gì không may!
Sở Thiên chĩa súng vào đầu Sa Thành, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tôi sẽ giết ông! Lần này nể ông là một nguyên lão mà tôi tha cho ông một mạng, nhớ kỹ, không có lần sau nữa đâu!
Đoàn trưởng các tuyến Đông Tây và Nam trong lòng đều có chút kinh sợ. Tác phong của tân Tư lệnh quả là rất dũng mãnh quả quyết, ngay cả Sa Thành cũng trách mắng không chút kiêng nể, người của mình tận tâm tận lực là trên hết.
Sa Thành hổn hển lui về phía sau vài bước, mất tực chủ nóng giận mắng:
- Nhóc con, ngươi có biết ta là ai không hả? Tôi là em trai của Sa tiên sinh đó! Ngươi là cái thá gì mà dám dạy bảo ta? Đừng tưởng đánh thắng một trận mà kiêu ngạo như vậy, như trước đậy là ta có thể bắn chết ngươi rồi.
Sở Thiên ánh mắt như dao, trên miệng nở nụ cười khinh miệt:
- Nếu ông không phải là em trai của Sa tiên sinh thì tôi sớm đã lấy cái mạng của ông ở khách sạn Vượng Lai rồi!
Phương La Tu vội chạy qua đỡ lấy Sa Thành, thấy lão bị tức gần chết lại phát hiện thấy xung quanh có nhiều thị binh của Sa Thành thì liền thay chủ ra mặt thêm lần nữa:
- Này, ngươi là một người ngoài mà lại dám hống hách như vậy, người đâu, thay Tướng quân Sa trói tên nhóc con này lại đưa tới chỗ Sa tiên sinh để truy hỏi công đạo.
Trận chiến mở màn đại thắng, uy phong của Sở Thiên cao hơn trước lên không ai dám giơ súng lên.
Sở Thiên đứng lên nhìn chằm chằm hắn, nở nụ cười thâm hiểm nói:
- Phó quan Phương, anh mắng tôi cũng không hề gì nhưng sự việc mà anh vừa phạm phải tôi vẫn chưa tính rõ ràng với anh đâu. Giờ mọi người không ngại ngồi xuống nói chuyện thì tội vô lễ vói Tư lệnh trong khi chiến đấu, còn có ý đồ ép súng làm loạn truyền đạt quyết sách, theo quân pháp thì nên xử trí thế nào đây?
Sát khí trên người Sở thiên dâng lên khiến trên mặt Phương La Tu toát mồ hôi.
A Trát nhi bước lên trước nửa bước, cao giọng nói:
- Dựa theo quân pháp nên xử bắn!
Sở Thiên nâng chung trà lên khẽ nhấp môi, một lát sau mới bỏ xuống, chậm rãi nói:
- Anh ta có vẻ cũng là một nhân tài, bị bắn chết thì cũng thật đáng tiếc. Để tránh anh ta xuống địa ngục kêu oan với Diêm Vương thì thế này nhé, đội cảm tử tiên phong của tôi vẫn còn thiếu người. Phó quan Phương, phiền anh đi báo cái công đạo nhé.
Đội cảm tử tiên phong thực chất là đội đi chịu chết, là bộ đội do những người không sợ chết hợp thành đội ngũ đột kích tiên phong lâm thời, nhằm hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu gian khổ nhất. Những việc như đỡ đạn, nổ đạn ngầm, lăn đất lôi là chuyện bình thường. Nếu nói tham gia quân ngũ đánh giặc là sống chết khó lường thì đội cảm tử là thập tử nhất sinh.
Cho nên đề nghị của Sở Thiên không khác gì là muốn Phương La Tu đi chịu chết và Phương La Tu đương nhiên cũng biết rõ điều này, vội đáp lại:
- Tôi không đi vào đội cảm tử, tôi là người của Tướng quân Sa.
A Trát Nhi thì thầm nói:
- Ngươi là người của người chếtệt!
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Đừng quên tôi là Tư lệnh, tôi có đủ quyền cho ai sống và ai chết, hơn nữa vừa rồi Tướng quân Sa cũng đã tỏ rõ thái độ rồi mà. Nếu tôi đánh thắng trận cho ông ta ta xem thì ông ta sẽ hoàn toàn nghe theo lời của tôi mà. Tôi nghĩ Tướng quân Sa không thể nào nuốt lời đâu, quan trọng là anh đã vi phạm quân pháp rồi, nếu còn muốn sống thì chỉ có cách là tham gia đội cảm tử mà thôi!
Sa Thành muốn nói điều gì nhưng thấy Sở Thiên có vẻ kiên nghị, hơn nữa trận chiến mở màn thắng lợi thì lão biết mình không thể cứu Phương La Tu rồi, bèn thấp giọng nói:
- Phương La Tu, cậu chịu khó ở đó, đừng để cho người khác xem nhẹ Phó quan của Sa Thành này!
Sau khi nói xong Sa Thành dẫn thuộc hạ đi ra cửa, Phương La Tu biết sau khi Sa Thành đi thì mạng mình khó mà giữ được, trong lúc cực kì tức giận gã đánh về phía Sa Thành, Sa Thành không chút phòng bị bị tóm gọn, không kịp phản ứng lại thì Phương Tu La đã rút súng chĩa vào đầu Sa Thành.
Đám binh sĩ của Sa Thành thấy vậy đều kinh hãi vội giơ súng nhằm thẳng vào Phương La Tu người mà vài phút trước vẫn còn là đồng đội. Sa Thành thấy mình trở thành con tin thì cực kỳ phẫn nộ, quát:
- Phương La Tu, cậu định làm gì vậy? Định tạo phản à?
Phương La Tu tuy sợ uy phong của Sa Thành nhưng vẫn run rẩy nói:
- Tướng quân Sa, tôi không muốn đi đội cảm tử, tôi không muốn chết đâu! Ông đã nói là muốn cùng tôi mở kế hoặch lớn mà .
Binh lính của Sa Thành đều hét to:
- Thả Tướng quân ra!
Phương La Tu có vẻ xem TV nhiều rồi, như mắc chứng cuồng loạn hô:
- Cho tôi máy bay trực thăng! Cho tôi hai triệu đôla! Đưa tôi tới khu vưc đóng quân phòng thủ! Nhanh, nếu không thì tôi sẽ giết ông ta.
Sở Thiên cười lạnh lùng vài tiếng rồi thản nhiên nói:
- A Trát Nhi, giơ súng chuẩn bị!
A Trát Nhi dường như đã đợi câu nói này từ sớm, tới khi nghe được mệnh lệnh của Sở Thiên liền khẽ phất tay. Toàn bộ đội viên Huyết Thứ giơ súng tự động lên, từ các góc độ nhắm chính xác vào đầu Phương La Tu.
Sắc mặt Sa Thành trắng bệch, không kìm được quát:
- Sở Thiên, ngươi muốn làm cái gì đây?
Sở Thiên nở nụ cười, trên mặt trang nghiêm nói:
- Tướng quân Sa, là một quan chỉ huy tiền tuyến thì không thể khuất phục trước phản đồ được, cho nên không có trực thăng cũng không có đô la mỹ đâu, làm khó ông hi sinh vì nước rồi! Yên tâm đi, tôi sẽ báo cáo tình hình cho Sa tiên sinh, sau khi chết sẽ được truy phong làm liệt sĩ!
Sau khi nói xong Sở Thiên còn hơi khom người người chào.
Sa Thành thân hình rung mạnh, Sở Thiên đây là mượn dao giết người!
Sống chết trước mắt nhưng Sa Thành ngượi lại trở lên rất điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén lóe qua khiến Sở Thiên phải kinh hãi. Đầu lão bỗng đập mạnh vào Phương La Tu ở phía sau, trong lúc súng lệch trán thì hắn đổi tay nắm lấy cánh tay Phương La Tu rồi ném mạnh một cái, đồng thời thuận thế túm lấy súng của Phương La Tu, nhắm chuẩn gã rồi bắn liền ba phát.
Tất cả động tác như nước chảy manh trôi, liền mạch dứt khoát!
Bàng, bàng, bàng
Sau khi tiếng súng vang lên, Phương La Tu giống như con rắn chết dừng vặn vẹo, máu tươi che lấp vết máu của buổi sáng.
- Ngươi lại dám bắt ông làm con tin.
Sa Thành mắng chửi một cách thô lỗ:
- Mà cũng không xem xem mình là cái thá gì chứ!
Sở Thiên không nói gì, hắn cảm thấy phải đánh giá lại tên Sa Thành này.
Sau khi Sa Thành rời đi, Sở Thiên lại không có việc gì nữa. Sáng nay tiêu diệt hơn bốn nghìn Xa liên quân cũng đã đủ để họ đau lòng mấy ngày rồi. Chắc phải đợi tám nghìn Xa quân tối nay mới có thể bố trị lại và phát động tiến công. Sở Thiên không hề hi vong thâu tóm được tất cả Xa liên quân, giờ hắn chỉ muốn đánh cho bọn họ mình đầy thương tích và sau cùng là cùng đàm phán.
Nhìn vào cục diện lâu dài thì đàm phán vẫn là lựa chon đầu tiên. Bất kể là vũ khí và thực lực quốc gia thì cũng khó mà chiến đấu lâu dài với Xa quân được.
Sở Thiên khẽ thở dài:
- Lại thắng thêm vài trận nữa là tốt rồi!
Sa Cầm Tú tựa bên Sở Thiên, cười nói:
- Kết quả trận chiến hồi sáng đã rất lớn rồi, còn thêm vài trận thắng nữa thì Xa quân không còn tồn tại nữa đâu. Chúng ta phải làm gì tiếp đây? Chẳng lẽ lại phải trơ mắt nhìn tám nghìn Xa quân đến đối phó chúng ta à?[/CHARGE]
Vừa dứt lời thì một vị quan liên lạc bước tới bên đưa cho Sở Thiên một phần điện báo:
- Là Tướng quân Trương Lâm của Quốc Minh Đảng gửi điện mừng tới.
Sở Thiên đến chạm cũng không chạm, thản nhiên nói:
- Ném đi!
Quan liên lại liền bước tới nhét điện báo vào thùng rác.
Sở Thiên giọng khinh miệt, không tỏ rõ ý kiến nói:
- Tôi còn tưởng Trương Lâm có tài cán lắm không ngờ khả năng đánh trận cũng không thể bằng ngày xưa, các trò mưu mô thủ đoạn thì so với quân thống còn lợi hại. Ngoài mặt thì kêu gọi hợp tác, nhưng thực tế là muốn mượn sự giúp đỡ từ chúng ta, thông qua khu cực phòng thủ của Sa gia rồi tiến vào doanh trại quân đội.
Sa Cầm Tú gật gật đầu nhưng trong ánh mắt có sự lo lắng:
- Nếu chúng ta trở mặt với Quốc Minh Đảng thì trận chiến của ta quá dài rồi.
Sở Thiên mỉm cười, nhìn về mạn bắc bình tĩnh nói:
- Sẽ không vậy đâu, đêm nay sẽ tiêu diệt Lào khiến cho Liên quân cảm thấy đối phó với chúng ta là có lòng mà không đủ sức.
Sa Cầm Tú có chút kinh sợ, phản xạ có điều kiên nói:
- Lào?
Sở Thiên cầm lấy dao rọc giấy trên bàn, giơ về phía bản đồ, chỉ thẳng tới Lào!
Mặt trời chiều ngả về tây, mùi thơm của hoa anh túc tràn ngập khắp nơi.
Một chiếc xe Jeep đừng lại ở chiến tuyến phòng thủ cánh Bắc, nơi đây núi non trùng điệp rừng cây rậm rạp, bốn phía bị bao bọc bởi núi và hàng loạt những bãi đất cao, địa hình vô cùng hiểm trở. Rừng cây và nham thạch đã cấu tạo nên rất nhiều lâu đài, các đường hầm chằng chịt khắp nơi, lâu đài Minh Điêu nối tiếp nhau. Cho nên tám trăm Sa quân ở đây đã đủ để phòng thủ năm nghìn kẻ địch.
Sở Thiên bước từ trong xe ra liền đi ngay tới Bộ chỉ huy, sĩ quan chịu trách nhiệm phòng thủ lập tức chào Sở Thiên theo nghi thức trong quân đội. Trận đại chiến buổi sáng đã truyền khắp quân đội Sa gia, ai cũng biết Tư lệnh mói nhậm chức là tướng soái văn võ song toàn, bọn họ đương nhiên không dám xem thường Sở Thiên.
Sở Thiên trước tiên nhìn theo hướng cành cây đung đưa, lẩm bẩm tự nói:
- Hôm nay gió Nam.
Phong vô Tình gật đầu nói:
- Gió Nam.
Sở Thiên nở nụ cười, trở lại vẻ mặt ngày thường khách sáo vài câu, rồi sau đó cầm lấy ống nhòm nhìn một lượt doanh trại quân đội Lào, giọng bình tĩnh nói:
- Quân địch có động tĩnh gì không?
Đoàn trưởng tuyến bắc cung kính trả lời:
- Không có ạ, Thị trấn Văn Tinh đánh khí thế ngất trời mà bọn chúng vẫn không có phản ứng gì chỉ là tăng cường phòng bị thôi.
Sở Thiên gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Có lẽ là bảo tồn thực lực ấy mà!
Doanh trại quân đội Lào được xây dựng trên cánh bắc bờ sông, hôm nay họ không cùng với Xa liên quân đồng loạt tiến công. Ngoại việc thực hiện kế hoặch chặn đường ra thì nhiều hơn nữa là bảo tồn thực lực. Suy cho cùng quốc lực của Lào còn kém xa so với Thái Lan và Myanma. Lần này không phải vì Sa Khôn khiến “nhiều người giận giữ”, Long Thái bị giết, giết tăng lữ thì chính phủ còn chưa muốn xuất quân.
Đoàn trưởng Bắc tuyến gật đầu, trong mắt lóe lên niềm tin, vỗ nói:
- Tư Lệnh, người yên tâm đi, tôi cam đoan sẽ phòng thủ kiên cố kể cả con ruồi của Lào cũng không thể bay vào được.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, vỗ vai hắn nói:
- Ai muốn anh phòng thủ chứ? Tôi muốn tiến công, như điên mà tiến công. Trong từ điển của Sở Thiên tôi từa trước tới nay chưa hề có hai chữ “phòng thủ”.
Đoàn trưởng tuyến bắc há hốc miệng nói:
- Tiến, tiến công?
Cả tuyến bắc tám trăm người chỉ dựa vào “động sâu hào rộng” mới dám cam đoan phòng thủ kiên cố với Sở Thiên. Nay hắn lại kêu tiến công thì làm sao đoàn trưởng Bắc tuyến không kinh hãi cho được?
Các sĩ quan khác trong phòng chỉ huy cũng đều cảm thấy không thể nào tin được.
Sở Thiên sờ sờ mũi, cười đầy thấm ý nói:
- Anh xem, đến chính các anh còn không nghĩ tới tiến công thì bộ đội Lào làm sao có thể nghĩ tới chứ?
Đoàn trưởng Bắc tuyến định thần, hạ giọng nói:
- Tư Lệnh, khi nào chúng ta tiến công đây?
Sở Thiên vặn eo bẻ cổ, lại cầm lấy ống nhòm thăm dò doanh trại quân đội của Lào. Ánh đèn rực rỡ mới lên, những ngọn đèn được thắp sáng, mùi thơm của cơm chín bay tới khiến người ta dâng lên cảm giác ấm cúng.
Sở Thiên thản nhiên đáp:
- Bọn họ ăn cơm thì chúng ta khai chiến!
Bữa cơm tối thường dễ là người ta suy nghĩ lơ là, nới lỏng bản thân. Vì đó là thời gian sung sương nhất sau một ngày mệt mỏi, nhưng lại không biết đó cũng là thời khắc trí mạng.
Trong lúc mọi người vẫn đang ngơ ngẩn thì Sở Thiên đã chỉ vào bố trí trên bản đồ. Lần này Sở Thiên đích thân tới tuyến Bắc chính là muốn một cú đánh sụp quân đội LãLào, để chúng chạy trốn đi thật xa và tiến tới là làm cho Xa quân chiến đấu cô độc.
Cơm đã chín!
A Trát Nhi dẫn theo thành viên đội Huyết Thứ và hơn trăm binh sĩ núp sẵn trong rừng cây.
Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình sau khi nhận được tín hiệu của A Trát Nhi thì lập tức dẫn theo ba trăm binh sĩ trang bị gọn nhẹ giả vờ khởi xướng xung phong về phía bộ đội Lào. Vô số viên đạn bay về phía quân địch, quan binh Lào đang vui vẻ ăn cơm bị đánh cho trở tay không kịp, trong nháy mắt bị chết hơn trăm người ngay đó kịp phản ứng lại, nhao nhao cầm lấy súng tức giận đánh trả.
Năm nghìn người không đánh các người thì thôi, các ngươi ngược lại lại dám chạm tới ông à?
Vài chiếc máy bay của Lào ném bom với quy mô lớn nhất về phía trận địa tuyến bắc. Sở Thiên khẽ phất tay, đoàn trưởng Bắc tuyến liền lệnh cho pháo cao xạ bắn phòng không, hai bên hỏa lực giao nhau, hai chiếc trực thăng của Lào bị hắn hạ, chiếc trực thăng còn lại thấy không làm được gì mà còn vô cùng nguy hiểm liền vội vàng kẹp lấy cái đuôi xám xịt chạy về doanh trại.
Bộ đội Lào lại sử dụng đại pháo công kích điền cuồng về phía trận địa Sa gia, trút hết bực tức vì đang lúc ăn cơm thì bị quấy nhiễu. Do Sở Thiên có sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, các bộ đều trốn vào công sự che chắn nên thương vong rất ít. Quân Lào đánh đến nghiện, dưới vật che đại bác bắt đầu phát động xung phong về bên này, giống như châu chấu vượt qua dòng sông sâu hơn nửa mét, ùn ùn xông thẳng tới trận địa Sa gia.
Lúc này, hơn trăm binh sĩ Sa gia canh giữ trên bờ sông dùng súng máy đồng loạt bắn càn quét. Trong nháy mắt máu tươi đã nhuốm đỏ cả nước sông lanh. Mười phút sau, trên sông đã hiện đầy những thi thể, nhưng binh lính Lào vẫn tiến công điên cuồng, giống như không ăn tươi được bọn Sở Thiên thì thề không làm người.
Sở Thiên thấy thời gian cũng kha khá rồi liền thản nhiên hạ lệnh:
- Rút quân theo đúng kế hoạch!
Đoàn trưởng Bắc tuyến ra lệnh:
- Các bộ phận chú ý, rút khỏi trận địa theo đúng kế hoặch!
Hai cánh quân của Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nhanh chóng rút lui về phía sau. Binh lính Lào cho rằng Sa quân bại trận thì truy đuổi không tha. Bọn Nhiếp Vô Danh vừa đánh vừa rút lui, cố ý dụ địch vào sâu.
Mấy chục phút sau, quân Lào đã truy đuổi được hai km, Tham mưu trưởng tuyến đầu tiến vào báo cáo:
- Tư lệnh! Đã rút lui tới nơi dự kiến, quân địch đã tiến vào khu địa lôi, xin được chỉ thị!
Sở Thiên gật đầu nói:
- Thực hiện kế hoặch lôi liên hoàn!
- Phóng hỏa!
Ngay lập tức trong không trung vụt lên ba tín hiệu màu đỏ. Chỉ nghe thấy từ phía xa trời đất quay cuồng, tiếng nổ mạnh liên tiếp. Sở Thiên cầm lấy ống nhòm định xem xét tình hình ở khu địa lôi, nhưng khu địa lôi khói thuốc cuồn cuộn, bụi đất khắp nơi không thể nhìn thấy gì hết. Binh lính Lào tử thương vô số, bộ đội tiếp sau thấy phía trước bị bắn cho thi thể khắp nơi, như rắn mất đầu chạy trốn tứ phía.
Cùng lúc đó, một vài binh lính Sa gia trốn dưới bờ sông đốt củi ẩm, nhờ sự giúp đỡ của gió nam khiến khói đen cuồn cuộn, toàn bộ bờ sông khó mà nhìn thấy gì, hơn nửa tiếng súng máy vang lên hai bên khiến binh lính Lào chạy trốn không dám vượt sông theo đường cũ nữa, cho là có mai phục nguy hiểm hơn.
Hơn nữa, A Trát Nhi đợi cho sau khi bộ đội Lào bị dụ qua sông, khói dày đặc bốc lên, thì liền hung mãnh xông tới trước doanh trại quân đội Lào đồng thời phát động hỏa công. Quân Lào ở lại đóng giữ tuyến đầu doanh trại chỉ có hai trại lính, bọn họ cơ bản không nghĩ tới Sa quân có thể chạm tới đây, vì vậy không hề có chút chuẩn bị nào hết.
Chờ cho bọn chúng tỉnh táo lại chút, A Trát Nhi liền bắn ra hỏa đồng đợt hai. Năm mươi ống lửa đốt cho toàn bộ doanh trại trở thành biển lửa. Doanh trướng để đạn dược bùng nổ vang trời, vô số bom đạn bay tứ tung khiến bọn chúng kêu khóc thảm thiết vội tự cứu mình hoặc trốn đi, cơ bản là không rảnh để tổ chức phản kích.
A Trát Nhi cho bảy mươi người bắn phá quan binh Lào, còn mình thì thừa dịp đánh về phía Bộ chỉ huy. Công sự bị bốc cháy không đợi bọn A Trát Nhĩ tới tìm đã kêu khóc thảm thiết lăn ra ngoài mấy người, tóc trên đầu còn đang bốc cháy. Đội viên Huyết Thứ nhìn trang phục của họ thì biết ngay là quan lớn liền vội dập lửa trên người cho họ.
Đội viên Huyết Thứ nhấc bọn nửa sống nửa chết này nhìn kỹ rồi cho chúng tự khai báo. Sau khi nghe xong mọi người đều thầm vui mừng, không ngờ có Tổng chỉ huy Ngưu Trữ và Tham mưu trưởng Lý Quý, lần này có thể lập công lớn rồi, liền vội trói bọn họ lại.
Bọn A Trát Nhi dùng “lửa” đốt sạch bộ chỉ huy tuyến đầu của quân Lào, khiến cho các bộ không có người chỉ huy, lẽ tất nhiên sẽ hỗn loạn. Binh lính Lào khắp nơi như núi đổ, nhơ nhác chạy trốn, vô cùng thê thảm.
Lại không biết Sở Thiên đã mai phục sẵn sáu mươi tinh binh trên đường tháo chạy của bọn chúng, chính là đợi bọn tàn binh bại tương chạy trốn về tây này. Khi chúng chạy tới địa điểm mai phục thì phục binh sẽ nổ súng ác liệt đón địch. Binh lực của Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng áp sát về hướng bên này, quân lính Lào lại gặp phải một trận phục kích tàn khốc ở đây thì chỉ có chạy để thoát thân hoặc là đầu hàng.
Cuộc chiến kết thúc sau ba giờ liên tục.
Sa quân tổn thất hơn trăm người còn quân lính Lào thương vong ba nghìn người, xót lại hai nghìn tàn binh bại tướng trốn về địa phận của mình. Đến đây mối nguy của tuyến Bắc đã được trừ bỏ, đường sống của Sa Gia được khai thông.
Liên quân chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, Xa quân và Lào đều không còn lực mà tái chiến, trận quyết chiến chỉ còn lại Sa quân và Thái quân.
Nhưng Sở Thiên lại không muốn đánh nữa, hắn có kế sách hay hơn là đem kẻ gây tai họa cho Quốc Dân Đảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.