Chương 690: Trốn khỏi hiện trường
Nhất Khởi Thành Công
23/04/2014
Nòng súng hướng về phía Sở Thiên ở cách đó không xa.
Đội trưởng đội cảnh sát lộ ra nụ cười dữ tợn. Trong lúc chuẩn bị bóp cò thì đột nhiên có tiếng nổ của đạn, chỉ trong nháy mắt một viên đạn đã bắn xuyên qua cổ tay ông ta. Viên cảnh sát kêu lên đau đớn, súng của y rơi ở bên cạnh. Đang lúc định nhặt lại súng thì Nhiếp Vô Danh đã đứng trước mặt ông ta. Vẻ mặt anh thản nhiên nhưng sâu trong đó là sự phẫn nộ.
Cây côn điện quật xuống một cách hung hăng.
Tiếng kêu đau thảm thiết của viên đội trưởng đội cảnh sát lại vang lên, nhưng ngay sau đó im bặt, ngất đi như một người đã chết, bọt mép sùi cả ra. Nhiếp Vô Danh hừ nhẹ một tiếng rồi đi khỏi, anh còn giơ ngón trái lên cao thể hiện sự tán dương. Từ phía xa Khả Nhi quan sát mọi việc và nở nụ cười.
Sở Thiên không biết việc gì xảy ra phía sau, hắn túm lấy tên cảnh sát lái xe tù và nói:
- Nhớ kĩ, tôi không thích người khác nói dối, vì thế lúc trả lời tôi nhất định phải nói cho rõ ràng, thành thực, nếu không ta sẽ lột da ngươi. Ngay cả phạm nhân ta còn dám cướp huống hồ làm ngươi bị thương.
Tên quản giáo gật đầu lia lịa và đáp lại:
- Anh cứ nói, cứ nói.
Nhìn thấy khắp nơi đều là cảnh sát, người cảnh sát lái xe cũng tự biết mình đang gặp phải bọn tội phạm, đồng thời âm thầm lắc đầu, chỉ hận nỗi không thể tát mình vài cái. Đang đi êm đẹp thế này sao lại có bọn cướp xe tù chứ? Nhưng hôm nay đã thực sự gặp chuyện không hay rồi, ngay cả tính mạng của bản thân cũng đang gặp nguy hiểm.
Sở Thiên quay lại nhìn và thản nhiên hỏi:
- Chìa khóa ở đâu?
Người cảnh sát vội vã móc chiếc chìa khóa đen thui từ túi ra run rẩy đưa cho Sở Thiên và nói:
- Chỗ tôi đây chỉ có chiếc chìa khóa của cửa ngoài. Nếu muốn mở xe tù thì nhất định phải có người ở trong mở mới được, không thì không còn cách nào mở, cho dù dùng tới súng cũng vô dụng. Này anh cầm đi.
Sở Thiên gật đầu, nói một cách lạnh lùng:
- Ta lấy mạng ngươi, ngươi mở hay không mở đây?
Cảm giác được Sở Thiên đang đầy sát khí, tên cảnh sát giật mình sợ hãi, rồi vội xua tay nói:
- Bọn họ có hai cây súng trường, không dễ hạ gục họ đâu. Pháp luật sớm đã có điều lệ rằng chỉ cần bọn chúng bảo vệ và giữ được phạm nhân thì dù xảy ra chuyện gì, chết bao nhiêu người thì bọn họ cũng không phải gánh trách nhiệm.
Sở Thiên gật đầu, chậm rãi nói:
- Được, ngươi có thể ngất đi được rồi.
Nói xong Sở Thiên đánh một phát vào người tên cảnh sát làm y ngất đi. Sau đó cầm trong tay chìa khóa tiến về phía xe tù.
Lúc này, hai cảnh sát trong xe tù thông qua nghe được những lời nói bên ngoài, dường như đã biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng họ vô cùng bất an và kinh hãi. Họ liên tục gọi điện thoại để triệu tập cứu viện nhưng không thể gọi được. Ngay cả cuộc điện thoại khẩn cũng không gọi được, cả hai đều hiểu rằng họ đã hoàn toàn bị cắt tín hiệu, vì thế ngày càng trở nên hoảng loạn.
Tuy nhiên, chỉ một lát sau bọn họ lại trấn tĩnh trở lại. Chiếc xe tù này được chế tạo từ sắt thép, vô cùng chắc chắn, nếu muốn mở được nó trừ phi sử dụng một lượng thuốc nổ hợp lí không thì khó mà mở nổi. Vì vậy đều tự động viên lẫn nhau:
- Không sao, không sao, bọn họ sẽ không mở được xe đâu, chúng ta sẽ nhanh chóng nhận được trợ giúp thôi, đến lúc đó bọn chúng chết chắc rồi.
Trong tâm bọn họ đều biết, trước khi mỗi chiếc xe chở tù đi ra đều có cài đặt thiết bị truy tìm, bên trong nhà giam có trung tâm theo dõi và luôn có 4 quản giáo làm việc ở đó. Nhiệm vụ của bọn họ là quan sát vị trí của xe tù có an toàn tới tòa án và trở về nhà giam hay không. Tuy nhiên theo tình hình của nhiều năm vẫn bình an vô sự, tất cả mọi người đều trở nên lười nhác.
Xe tù vừa mới bắt đầu dừng nhưng không có gì ảnh hưởng tới sự chú ý tới của họ, bọn họ tưởng rằng xe tù đang đợi đèn đỏ, chỉ khi xe đã dừng tới mười phút họ mới thấy có gì đó bất ổn. Lúc đó Sở Thiên đã cầm chìa khóa, mở máy tín hiệu nhưng lại đang có trục trặc, điện thoại của cảnh sát cũng không có cách nào gọi thông được.
Xuất phát từ lý do an toàn, bọn họ nhanh chóng báo cho cấp trên, trưởng nhà giam lập tức chú trọng việc này, một mặt báo tình hình cho cục cảnh sát, mặt khác ra lệnh cho cảnh sát nhà giam lập tức đuổi bắt. Lát sau, hai chiếc xe Jíp chở tám vị cảnh sát với đầy đủ vũ trang đi ra khỏi nhà lao, dựa theo tuyến đường mà xe tù đi qua mà truy đuổi.
Lúc này, Sở Thiên cắm chìa khóa vào ổ, vặn nhẹ và đã mở được cửa sắt bên ngoài, nhưng bên trong vẫn còn một cửa vô cùng kiên cố, hơn nữa bên ngoài không hề có ổ khóa, súng cũng không thể nào phá hỏng được tâm khóa. Xem ra tên cảnh sát lái xe vừa rồi nói không sai, chỉ có thể mở được khóa từ phía trong.
Hai tên cảnh sát phía trong xe vì để lấy thêm can đảm, cũng vì sợ bọn Liệt Dực, họ chĩa súng về phía hai tên phạm nhân và hung tợn quát:
- Các ngươi biết điều một chút, nếu các người chạy trốn chúng tao sẽ bắn chết hết; chúng tao không biết bọn kia đến cứu ai, nhanh chóng kêu bọn chúng đầu hàng, không được phép động vào xe tù. Nhanh!
Liệt Dực không hề lên tiếng, nhưng gã người Nga lại nhíu mày.
Đột nhiên, Sở thiên cười khổ vỗ nhẹ vào đầu mình, sao mình lại quên người bị giam trong đó là Liệt Dực nhỉ? Hai tên cảnh sát tầm thường kia làm sao có thể giữ nổi Liệt Dực chứ? Vì thế hắn dùng hết khí lực hét thật to:
- Bên ngoài không mở được cửa, tự mình giải quyết chúng rồi lấy chìa khóa mở cửa để thoát ra.
Âm thanh vừa truyền vào, vừa lúc nãy là một Liệt Dực thờ ơ, không chút để ý, thế mà chỉ trong nháy mắt động tác trở nên nhanh nhẹn, anh đứng lên dứt khoát giống như con báo săn ẩn náu đã lâu. Xích sắt trong tay anh khua lồng vào nhau lập tức ghìm chặt cổ hai tên cảnh sát, còn đè ngực chúng vào nòng súng để cả hai không dám nổ súng.
Cùng lúc đó hai tay của gã người Nga cũng đảo lẫn lộn, xiềng xích trong tay giống như chiếc quẩy xoắn văng lên. Sau đó một cú đấm với lực vô cùng lớn đánh thẳng vào bụng hai tên cảnh sát, ngay sau đó lại thêm một cái cùi trỏ, mọi động tác đều rất đẹp mắt, linh hoạt và sắc bén như nước chảy mây trôi vậy.
Giống như rơm rạ không thể chịu nổi mưa đập gió vùi, hai cảnh sát sau khi rên rỉ đau đớn giờ đã nằm bất động như đống bùn loãng trên đất. Liệt Dực ném tên cảnh sát đã bất tỉnh lên phía trước, sau đó nhìn gã người Nga với ánh mắt tán dương, người này tuy thân thể to lớn nhưng động tác lại rất nhanh nhạy, những người như gã quả thật không nhiều.
Giải quyết xong hai tên cảnh sát cầm súng, Liệt Dực và người Nga kia lấy được chìa khóa từ trên người bọn chúng và mở được xích chân, sau đó lại tìm thấy chiếc chìa khóa mở cửa. Cắm chìa khóa vào ổ và vặn nhẹ, vài giây sau cửa xe tù đã được mở ra. Người mà Liệt Dực nhìn thấy đầu tiên chính là Sở Thiên, ngay sau đó anh nở nụ cười và nhảy xuống đường.
Gã người Nga nhìn thấy trang phục cảnh sát, theo bản năng ông ta trở nên cảnh giác hơn. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng có vẻ quen thuộc giữa Liệt Dực và người này, ông ta mới yên tâm một chút và nhẹ nhàng hít thở cái không khí tươi mới bên ngoài. Ông ta còn nhân tiện ngắm nhìn tình hình bốn phía. Mặc dù đã thoát ra khỏi xe tù nhưng khó khăn thực sự bây giờ là trốn thoát được sự lùng bắt của cảnh sát.
Sở Thiên và Liệt Dực ôm chầm lấy nhau một lúc, sau đó Sở Thiên vỗ nhẹ vào vai Liệt Dực, cười và nói:
- Thức ăn trong đó không tồi đấy chứ, bị giam trong tù lâu như vậy mà thần thái vẫn tốt thế này.
Ngay sau đó ánh mắt hắn chú ý tới gã người Nga ở phía sau, hỏi Liệt Dực với giọng ngạc nhiên:
- Bạn anh à?
Liệt Dực nhẹ cười, chậm rãi nói:
- Tôi và ông ta cũng gọi là có duyên, không phải là kẻ thù của chúng ta.
Lời nói của Liệt Dực có vẻ thâm sâu, không phải là kẻ thù nhưng cũng không phải là bạn.
Sở Thiên nhìn sang phía gã người Nga và cười thiện ý, biết rằng kế hoạch cứu Liệt Dực lại xuất hiện điều ngoài dự tính, hắn không muốn sinh thêm chuyện nên vội giục Liệt Dực:
- Đi thôi, nhanh lên xe. Có muốn nói gì thì đợi lát nữa khi chúng ta trốn khỏi Macao hãy nói tiếp. Tôi tin là không tới mười phút nữa tất cả đám cảnh sát ở Macao sẽ tìm chúng ta khắp mọi nơi đấy.
Liệt Dực gật đầu rồi cùng Sở Thiên tiến về phía xe cảnh sát.
Nhìn thấy Liệt Dực đi theo Sở Thiên, gã người Nga một lần nữa quan sát bốn phía rồi đuổi theo hai người họ, cười nói:
- Bằng hữu này, các anh dám cướp xe tù, chắc chắn đã có kế hoạch chạy trốn chu toàn phải không? Không biết có thể dẫn tôi theo được không? Chỉ cần trốn thoát khỏi Macao, tôi sẽ vô cùng biết ơn các anh.
Sở Thiên lưỡng lự suy nghĩ, cảm thấy nếu bỏ ông ta ở đây cũng hơi nhẫn tâm, người ngoại quốc như ông ta dạo phố còn bị lạc đường nữa là trốn chạy cảnh sát. Vậy là hắn gật đầu quyết định:
- Có thể dẫn ông theo nhưng nhất định phải làm theo sự sắp xếp của chúng tôi, nếu không bọn tôi lúc nào cũng có thể bỏ ông lại, thậm chí giết ông luôn.
Gã người Nga trở nên phấn trấn, trả lời một cách liên hồi:
- Ok! Ok!
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh lái hai chiếc xe cảnh sát, lúc đó có nhiều tiếng súng nổ lên liên tiếp. Chỉ chốc lát sau, ở một nơi cách đó khá xa, Khả Nhi cũng đang cầm súng vội vã chạy tới, trầm giọng thông báo:
- Phía nhà giam đã phái người tới rồi, em đã bắn thủng lốp xe của bọn họ, có lẽ có thể trì hoãn được năm phút.
Sở Thiên gật đầu, nói nhẹ:
- Chúng ta phải thật nhanh tới biển nếu không bị chúng bao vây cả trước cả sau thì chúng ta sẽ thảm đấy. Liệt Dực, anh và người Nga kia lên xe của Phong Vô Tình, còn tôi và Khả Nhi sẽ ngồi xe Vô Danh đi phía sau. Mọi người đi nhanh thôi.
Mọi người đều nhanh chóng hành động, hai chiếc xe cảnh sát vội vã chạy khỏi hiện trường.
Đội trưởng đội cảnh sát lộ ra nụ cười dữ tợn. Trong lúc chuẩn bị bóp cò thì đột nhiên có tiếng nổ của đạn, chỉ trong nháy mắt một viên đạn đã bắn xuyên qua cổ tay ông ta. Viên cảnh sát kêu lên đau đớn, súng của y rơi ở bên cạnh. Đang lúc định nhặt lại súng thì Nhiếp Vô Danh đã đứng trước mặt ông ta. Vẻ mặt anh thản nhiên nhưng sâu trong đó là sự phẫn nộ.
Cây côn điện quật xuống một cách hung hăng.
Tiếng kêu đau thảm thiết của viên đội trưởng đội cảnh sát lại vang lên, nhưng ngay sau đó im bặt, ngất đi như một người đã chết, bọt mép sùi cả ra. Nhiếp Vô Danh hừ nhẹ một tiếng rồi đi khỏi, anh còn giơ ngón trái lên cao thể hiện sự tán dương. Từ phía xa Khả Nhi quan sát mọi việc và nở nụ cười.
Sở Thiên không biết việc gì xảy ra phía sau, hắn túm lấy tên cảnh sát lái xe tù và nói:
- Nhớ kĩ, tôi không thích người khác nói dối, vì thế lúc trả lời tôi nhất định phải nói cho rõ ràng, thành thực, nếu không ta sẽ lột da ngươi. Ngay cả phạm nhân ta còn dám cướp huống hồ làm ngươi bị thương.
Tên quản giáo gật đầu lia lịa và đáp lại:
- Anh cứ nói, cứ nói.
Nhìn thấy khắp nơi đều là cảnh sát, người cảnh sát lái xe cũng tự biết mình đang gặp phải bọn tội phạm, đồng thời âm thầm lắc đầu, chỉ hận nỗi không thể tát mình vài cái. Đang đi êm đẹp thế này sao lại có bọn cướp xe tù chứ? Nhưng hôm nay đã thực sự gặp chuyện không hay rồi, ngay cả tính mạng của bản thân cũng đang gặp nguy hiểm.
Sở Thiên quay lại nhìn và thản nhiên hỏi:
- Chìa khóa ở đâu?
Người cảnh sát vội vã móc chiếc chìa khóa đen thui từ túi ra run rẩy đưa cho Sở Thiên và nói:
- Chỗ tôi đây chỉ có chiếc chìa khóa của cửa ngoài. Nếu muốn mở xe tù thì nhất định phải có người ở trong mở mới được, không thì không còn cách nào mở, cho dù dùng tới súng cũng vô dụng. Này anh cầm đi.
Sở Thiên gật đầu, nói một cách lạnh lùng:
- Ta lấy mạng ngươi, ngươi mở hay không mở đây?
Cảm giác được Sở Thiên đang đầy sát khí, tên cảnh sát giật mình sợ hãi, rồi vội xua tay nói:
- Bọn họ có hai cây súng trường, không dễ hạ gục họ đâu. Pháp luật sớm đã có điều lệ rằng chỉ cần bọn chúng bảo vệ và giữ được phạm nhân thì dù xảy ra chuyện gì, chết bao nhiêu người thì bọn họ cũng không phải gánh trách nhiệm.
Sở Thiên gật đầu, chậm rãi nói:
- Được, ngươi có thể ngất đi được rồi.
Nói xong Sở Thiên đánh một phát vào người tên cảnh sát làm y ngất đi. Sau đó cầm trong tay chìa khóa tiến về phía xe tù.
Lúc này, hai cảnh sát trong xe tù thông qua nghe được những lời nói bên ngoài, dường như đã biết chuyện gì đang xảy ra, trong lòng họ vô cùng bất an và kinh hãi. Họ liên tục gọi điện thoại để triệu tập cứu viện nhưng không thể gọi được. Ngay cả cuộc điện thoại khẩn cũng không gọi được, cả hai đều hiểu rằng họ đã hoàn toàn bị cắt tín hiệu, vì thế ngày càng trở nên hoảng loạn.
Tuy nhiên, chỉ một lát sau bọn họ lại trấn tĩnh trở lại. Chiếc xe tù này được chế tạo từ sắt thép, vô cùng chắc chắn, nếu muốn mở được nó trừ phi sử dụng một lượng thuốc nổ hợp lí không thì khó mà mở nổi. Vì vậy đều tự động viên lẫn nhau:
- Không sao, không sao, bọn họ sẽ không mở được xe đâu, chúng ta sẽ nhanh chóng nhận được trợ giúp thôi, đến lúc đó bọn chúng chết chắc rồi.
Trong tâm bọn họ đều biết, trước khi mỗi chiếc xe chở tù đi ra đều có cài đặt thiết bị truy tìm, bên trong nhà giam có trung tâm theo dõi và luôn có 4 quản giáo làm việc ở đó. Nhiệm vụ của bọn họ là quan sát vị trí của xe tù có an toàn tới tòa án và trở về nhà giam hay không. Tuy nhiên theo tình hình của nhiều năm vẫn bình an vô sự, tất cả mọi người đều trở nên lười nhác.
Xe tù vừa mới bắt đầu dừng nhưng không có gì ảnh hưởng tới sự chú ý tới của họ, bọn họ tưởng rằng xe tù đang đợi đèn đỏ, chỉ khi xe đã dừng tới mười phút họ mới thấy có gì đó bất ổn. Lúc đó Sở Thiên đã cầm chìa khóa, mở máy tín hiệu nhưng lại đang có trục trặc, điện thoại của cảnh sát cũng không có cách nào gọi thông được.
Xuất phát từ lý do an toàn, bọn họ nhanh chóng báo cho cấp trên, trưởng nhà giam lập tức chú trọng việc này, một mặt báo tình hình cho cục cảnh sát, mặt khác ra lệnh cho cảnh sát nhà giam lập tức đuổi bắt. Lát sau, hai chiếc xe Jíp chở tám vị cảnh sát với đầy đủ vũ trang đi ra khỏi nhà lao, dựa theo tuyến đường mà xe tù đi qua mà truy đuổi.
Lúc này, Sở Thiên cắm chìa khóa vào ổ, vặn nhẹ và đã mở được cửa sắt bên ngoài, nhưng bên trong vẫn còn một cửa vô cùng kiên cố, hơn nữa bên ngoài không hề có ổ khóa, súng cũng không thể nào phá hỏng được tâm khóa. Xem ra tên cảnh sát lái xe vừa rồi nói không sai, chỉ có thể mở được khóa từ phía trong.
Hai tên cảnh sát phía trong xe vì để lấy thêm can đảm, cũng vì sợ bọn Liệt Dực, họ chĩa súng về phía hai tên phạm nhân và hung tợn quát:
- Các ngươi biết điều một chút, nếu các người chạy trốn chúng tao sẽ bắn chết hết; chúng tao không biết bọn kia đến cứu ai, nhanh chóng kêu bọn chúng đầu hàng, không được phép động vào xe tù. Nhanh!
Liệt Dực không hề lên tiếng, nhưng gã người Nga lại nhíu mày.
Đột nhiên, Sở thiên cười khổ vỗ nhẹ vào đầu mình, sao mình lại quên người bị giam trong đó là Liệt Dực nhỉ? Hai tên cảnh sát tầm thường kia làm sao có thể giữ nổi Liệt Dực chứ? Vì thế hắn dùng hết khí lực hét thật to:
- Bên ngoài không mở được cửa, tự mình giải quyết chúng rồi lấy chìa khóa mở cửa để thoát ra.
Âm thanh vừa truyền vào, vừa lúc nãy là một Liệt Dực thờ ơ, không chút để ý, thế mà chỉ trong nháy mắt động tác trở nên nhanh nhẹn, anh đứng lên dứt khoát giống như con báo săn ẩn náu đã lâu. Xích sắt trong tay anh khua lồng vào nhau lập tức ghìm chặt cổ hai tên cảnh sát, còn đè ngực chúng vào nòng súng để cả hai không dám nổ súng.
Cùng lúc đó hai tay của gã người Nga cũng đảo lẫn lộn, xiềng xích trong tay giống như chiếc quẩy xoắn văng lên. Sau đó một cú đấm với lực vô cùng lớn đánh thẳng vào bụng hai tên cảnh sát, ngay sau đó lại thêm một cái cùi trỏ, mọi động tác đều rất đẹp mắt, linh hoạt và sắc bén như nước chảy mây trôi vậy.
Giống như rơm rạ không thể chịu nổi mưa đập gió vùi, hai cảnh sát sau khi rên rỉ đau đớn giờ đã nằm bất động như đống bùn loãng trên đất. Liệt Dực ném tên cảnh sát đã bất tỉnh lên phía trước, sau đó nhìn gã người Nga với ánh mắt tán dương, người này tuy thân thể to lớn nhưng động tác lại rất nhanh nhạy, những người như gã quả thật không nhiều.
Giải quyết xong hai tên cảnh sát cầm súng, Liệt Dực và người Nga kia lấy được chìa khóa từ trên người bọn chúng và mở được xích chân, sau đó lại tìm thấy chiếc chìa khóa mở cửa. Cắm chìa khóa vào ổ và vặn nhẹ, vài giây sau cửa xe tù đã được mở ra. Người mà Liệt Dực nhìn thấy đầu tiên chính là Sở Thiên, ngay sau đó anh nở nụ cười và nhảy xuống đường.
Gã người Nga nhìn thấy trang phục cảnh sát, theo bản năng ông ta trở nên cảnh giác hơn. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng có vẻ quen thuộc giữa Liệt Dực và người này, ông ta mới yên tâm một chút và nhẹ nhàng hít thở cái không khí tươi mới bên ngoài. Ông ta còn nhân tiện ngắm nhìn tình hình bốn phía. Mặc dù đã thoát ra khỏi xe tù nhưng khó khăn thực sự bây giờ là trốn thoát được sự lùng bắt của cảnh sát.
Sở Thiên và Liệt Dực ôm chầm lấy nhau một lúc, sau đó Sở Thiên vỗ nhẹ vào vai Liệt Dực, cười và nói:
- Thức ăn trong đó không tồi đấy chứ, bị giam trong tù lâu như vậy mà thần thái vẫn tốt thế này.
Ngay sau đó ánh mắt hắn chú ý tới gã người Nga ở phía sau, hỏi Liệt Dực với giọng ngạc nhiên:
- Bạn anh à?
Liệt Dực nhẹ cười, chậm rãi nói:
- Tôi và ông ta cũng gọi là có duyên, không phải là kẻ thù của chúng ta.
Lời nói của Liệt Dực có vẻ thâm sâu, không phải là kẻ thù nhưng cũng không phải là bạn.
Sở Thiên nhìn sang phía gã người Nga và cười thiện ý, biết rằng kế hoạch cứu Liệt Dực lại xuất hiện điều ngoài dự tính, hắn không muốn sinh thêm chuyện nên vội giục Liệt Dực:
- Đi thôi, nhanh lên xe. Có muốn nói gì thì đợi lát nữa khi chúng ta trốn khỏi Macao hãy nói tiếp. Tôi tin là không tới mười phút nữa tất cả đám cảnh sát ở Macao sẽ tìm chúng ta khắp mọi nơi đấy.
Liệt Dực gật đầu rồi cùng Sở Thiên tiến về phía xe cảnh sát.
Nhìn thấy Liệt Dực đi theo Sở Thiên, gã người Nga một lần nữa quan sát bốn phía rồi đuổi theo hai người họ, cười nói:
- Bằng hữu này, các anh dám cướp xe tù, chắc chắn đã có kế hoạch chạy trốn chu toàn phải không? Không biết có thể dẫn tôi theo được không? Chỉ cần trốn thoát khỏi Macao, tôi sẽ vô cùng biết ơn các anh.
Sở Thiên lưỡng lự suy nghĩ, cảm thấy nếu bỏ ông ta ở đây cũng hơi nhẫn tâm, người ngoại quốc như ông ta dạo phố còn bị lạc đường nữa là trốn chạy cảnh sát. Vậy là hắn gật đầu quyết định:
- Có thể dẫn ông theo nhưng nhất định phải làm theo sự sắp xếp của chúng tôi, nếu không bọn tôi lúc nào cũng có thể bỏ ông lại, thậm chí giết ông luôn.
Gã người Nga trở nên phấn trấn, trả lời một cách liên hồi:
- Ok! Ok!
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh lái hai chiếc xe cảnh sát, lúc đó có nhiều tiếng súng nổ lên liên tiếp. Chỉ chốc lát sau, ở một nơi cách đó khá xa, Khả Nhi cũng đang cầm súng vội vã chạy tới, trầm giọng thông báo:
- Phía nhà giam đã phái người tới rồi, em đã bắn thủng lốp xe của bọn họ, có lẽ có thể trì hoãn được năm phút.
Sở Thiên gật đầu, nói nhẹ:
- Chúng ta phải thật nhanh tới biển nếu không bị chúng bao vây cả trước cả sau thì chúng ta sẽ thảm đấy. Liệt Dực, anh và người Nga kia lên xe của Phong Vô Tình, còn tôi và Khả Nhi sẽ ngồi xe Vô Danh đi phía sau. Mọi người đi nhanh thôi.
Mọi người đều nhanh chóng hành động, hai chiếc xe cảnh sát vội vã chạy khỏi hiện trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.