Chương 138: Trường Tôn Cẩn Thành
Nhất Khởi Thành Công
21/03/2013
Tiêu Niệm Nhu và Sở Thiên đang quấn vào nhau, kinh hãi thấy bàn tay đầy máu đập vào cửa sổ, dù bên trong đang mây mưa hỗn loạn như thế nào đi nữa cũng lập tức sóng yên biển lặng, huống Hải hai người mới chỉ mới bắt đầu?
Tiêu Niệm Nhu không phải là một cô gái trải đời, mặc dù đêm nay cũng thể hiện là khá sôi nổi, thì cũng chỉ là sự kích động nhất thời, đối với Sở Thiên cũng sẵn có sự yêu thích do đó mà chủ động câu dẫn. Hiện tại bị một cái bàn tay đầy máu kì lạ kia làm cho hoảng sợ, từ trong cơn say lập tức trở lên tỉnh táo, như là một cô nương làm sai việc gì, ôm chặt Sở Thiên, trong mắt lộ vẻ kinh hãi. Sờ Thiên ôm cô, hôn nhẹ vào gương mặt thanh tú của cô, khiến Tiêu Niệm Nhu bình tĩnh lại.
Sở Thiên giúp Tiêu Niệm Nhu sửa sang lại quần áo chỉnh tề, sau đó đặt cô lên ghế, còn mình thì mở cửa xe, xuống xem ai là chủ nhân của bàn tay đầy máu đó, còn chưa chạy được hai bước, liền thấy một bóng đen nằm ở bên cạnh thân xe. Sở Thiên xoay người cầm theo cái đèn pin chậm rãi đi tới. Trải qua sự tập kích của Chủ Đao Y Sinh, Sở Thiên cảnh giác hơn, vòng qua cái bóng đen kia nửa vòng, dưới sức chiếu của ánh đèn yếu ớt, cũng có thể thấy trên thân thể kẻ đó ướt đẫm máu. Sở Thiên thấy không có gì nguy hiểm, bước lên vài bước, vận khí phòng thân, sau đó mới dùng tay lật cái mặt bị úp xuống đất kia.
Vừa nhìn, Sở Thiên liền cả kinh: Cô Kiếm
Là Cô Kiếm, kẻ tấn công Sở Thiên ở Thủy Tạ Thủy Tạ Hoa Đô bị thua nhưng vẫn kiêu ngạo. Sở Thiên kinh ngạc vì Cô Kiếm là cao thủ xuất chúng mà bây giờ mặt mũi trắng bệch tiều tuỵ, sáu bảy vết thương trên người. Sở Thiên sờ vào mạch của y, lúc có lúc không, rất yếu, trong lòng Sở Thiên thất kinh, ai đã làm cho một chiến thần như Cô Kiếm trở nên như vậy? Ai có thân thủ còn mạnh hơn cả Cô Kiếm?
Sở Thiên không kịp nghĩ, vội đỡ y lên, dìu đến bên chiếc Audi, mở cửa đẩy Cô Kiếm vào nằm ở ghế sau, sau đó nói với Tiêu Niệm Nhu:
- Trở về Thủy Tạ Hoa Đô, nhanh.
Tiêu Niệm Nhu thấy cái người mà Sở Thiên đưa vào trong xe dính đầy máu, trong lòng có chút e sợ, nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng quyết đoán của Sở Thiên thì rất yên tâm, nghe Sở Thiên nói về Thủy Tạ Hoa Đô lập tức quay đầu, lái xe chạy về hướng Thủy Tạ Hoa Đô, một đường mà vượt qua mấy đèn đỏ.
Hải Tử và Quang Tử vẫn chưa ngủ, bỗng thấy Sở Thiên và Tiêu Niệm Nhu trở về cùng với một thân thể dính đầy máu, đều kinh ngạc, tưởng hai người bị đụng xe, ngay sau đó thấy đó là Cô Kiếm, hai người càng sửng sốt và còn thấy khiếp sợ. Bọn họ đều biết đó là ai, người mà có thể nói là địch trăm người trong vòng mười bước, nếu đêm đó không phải vì y không muốn chiếm tiện nghi thì cũng khó nói ai thắng ai thua.
Sở Thiên không kịp giải thích nhiều cho bọn họ, lo lắng hỏi:
- Anh Hải, phiền anh gọi bác sĩ đến đây, anh Quang hãy chuẩn bị nước trong phòng giúp em, em trị thương cho hắn, tên Cô Kiếm này có lẽ một mình đi gặp Diêm Vương rồi.
Hai người Hải Tử và Tiêu Niệm Nhu lúc này thấy Sở Thiên còn nói đùa đều muốn cười, nhưng cảm thấy tính mạng Cô Kiếm đang bị đe doạ, nên vội đi làm gấp.
Sở Thiên đưa Cô Kiếm vào trong phòng khách, dùng dao gọt trái cây xẻ quần ao của y ra, sau đó nâng dậy, để y ngồi xuống. Sở Thiên nhìn qua miệng vết thương, liền tập trung để tay phải lên lưng Cô Kiếm, hơi vận khí, điều khí tích tại đan điền, khơi thông mạch ngược từ trên xuống, liên tục chạy xuống lòng bàn tay mà truyền đẩy vào người Cô Kiếm.
Quang Tử mang chậu nước vào, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, biết Sở Thiên đang giúp Cô Kiếm trị thương, cũng không mở miệng hỏi chuyện, khẽ khàng lui ra ngoài cửa, đích thân bảo vệ bên ngoài, để tránh cho Sở Thiên bị quấy rầy.
Thời gian chậm chạm trôi qua, Sở Thiên hơi căng thẳng nhìn Cô Kiếm vẫn hôn mê bất tỉnh, thời gian truyền công lực đã hơn một chén trà, Cô Kiếm cũng không khá hơn, mà Sở Thiên đã vận gần hết công lực, thần sắc ngưng trọng, y phục trên người ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy được sự căng thăng của hắn, hai mắt Sở Thiên hơi mở, đột ngột tăng vài phần công lực.
“Hự” một âm thanh vang lên, miệng Cô Kiếm phun ra một ngụm máu đen. Sở Thiên trong lòng cả kinh, nhưng lập tức phấn khởi. Phàm là những người nội thương, chỉ cần bỏ được máu tụ trong người thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, vừa rồi, Sở Thiên thấy cả kinh vì thấy Cô Kiếm nhổ ra một vũng máu lớn như vậy, máu tụ đen nhánh tanh hôi, rõ ràng là có độc. Sở Thiên theo phản xạ mà thấy kinh hãi, nhưng hắn cũng là người luyện võ, thấy Cô Kiếm thổ huyết thì đương nhiên biết y đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, trong lòng thấy dĩ nhiên là thấy vui rồi.
Thấy sắc mặt Cô Kiếm đã khá hơn, hắn lau mồ hôi, để Cô Kiếm nằm thẳng xuống, dùng nước lau sạch miệng vết thương. Sở Thiên xử lý xong, trong lòng thầm than, Cô Kiếm đúng là mệnh lớn, trên người có ba vết đao chém, hai chỗ là thương do côn, đều là khoảng cách gần, may mà không bị trúng vào chỗ hiểm. Hơn nữa trước khi trúng độc, y đã dùng công lực ép máu độc tụ lại không để lan rộng, cho nên mới có thể giữ lại nửa cái mạng tàn.
Sở Thiên vừa mở ra, Hải Tử đã dẫn bác sĩ đến. Sở Thiên gật đầu, để bác sĩ vào trong phòng, mình thì đến ngồi ở sopha, Tiêu Niệm Nhu lại trở về với con người cũ, dáng vẻ nhu mì dịu dàng, đưa ly sữa đến cho Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, không khách khí, uống hết ly sữa.
Hải Tử và Quang Tử cùng đi tới, vẻ mặt đầy hiếu kỳ, vội ngồi xuống hỏi Sở Thiên tai sao lại mang được Cô Kiếm bị thương về, ai là kẻ đã làm Cô Kiếm đến nông nỗi này?
Sở Thiên kể sơ lược chuyện trong quán bar và tình hình lúc thấy Cô Kiếm, dĩ nhiên giấu chuyện hắn và Tiêu Niệm Nhu, để tránh gây phiền phức.
Sự hứng thú của hai người bỗng nhiên bị chuyện Sở Thiên đánh Lâm Tuấn Hùng và Phương Đại Đông hấp dẫn, Hải Tử vuốt cái đầu trọc, lầm bầm nói:
- Lâm Tuấn Hùng kia đúng là không biết tốt xấu, càng ngày càng làm bừa, còn dám đi trêu ghẹo con gái. Lúc đối phó bang Phủ Đầu lại không thấy hắn tích cực như vậy, thanh danh Tương bang đã huỷ trong tay bọn chúng rồi.
Quang Tử thì có một cảm giác thích thú, giống như cái cảm giác hài lòng khi Sở Thiên dùng hai chai bia đập vào đầu Phương Đại Đồng, cao hứng nói:
- Tam đệ, lẽ ra nên ra tay mạnh hơn một chút, anh với Hải Tử không tiện ra mặt, em đã thay bọn anh đánh chúng một trận, đập thêm mấy chai nữa cho bọn chúng đau đến khóc cha gọi mẹ.
Sở Thiên mỉm cười, đương nhiên biết rõ tâm sự của hai người, bỗng đổi chủ đề nói:
- Hai anh, và cả Niệm Nhu nữa, dù thế nào cũng phải nhớ kỹ, không nên nói với bất kỳ ai chuyện Cô Kiếm, cũng đừng để những huynh đệ kia nói ra bên ngoài, nếu không chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Ba người cùng nghiêm túc gật đầu, Cô Kiếm bị trọng thương như vậy, có thể đoán ra kẻ tấn công y phải là một người có sức mạnh kinh khủng như thế nào.
Đêm nay, bác sĩ cấp cứu trong mấy giờ liền, sau đó tươi cười bước ra, tự hào nói:
- Phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng chưa thể tỉnh dậy ngay được, truyền nước cho anh ta, nghỉ ngơi thật tốt thì dần dần sẽ khôi phục.
Bọn Sở Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Niệm Nhu đêm nay nhất định không chịu quay về Vân Thuỷ Sơn Cư, viện lí do sợ hãi mà ở lại Thủy Tạ Hoa Đô. Sở Thiên bất đắc dĩ, chỉ còn cách để cô ở lại, ngày mai Bát gia trở về, thì đích thân đưa cô về Vân Thuỷ, nhân tiện thăm Đại hổ và Tiểu hổ.
Chiều ngày hôm sau, Sở Thiên đưa Niệm Nhu về Vân Thuỷ Sơn Cư, lúc đó Tiêu Tư Nhu đã đứng đợi bên ngoài, nhìn ánh mắt soi xét hai người, dường như muốn tìm trên mặt Sở Thiên và Tiêu Niệm Nhu một vẻ gì đó khác lạ. Nhưng Sở Thiên vẻ mặt tự nhiên, còn Tiêu Niệm Nhu hơi đỏ mặt, như thể hơi oan ức, lắp bắp nói:
- Chị, chị, sao chị lại nhìn em với ánh mắt như vậy? Em đã làm gì sai?
Tiêu Tư Nhu rất yêu thương em mình, nhìn thấy em gái như vậy, vội nói:
- Không có gì, không có gì, chị mang quà về cho em, đang để ở trong phòng em, đi xem đi, chị dẫn anh đi gặp cha.
Tiêu Như Nhu đợi cho em gái bước đi, vẻ mặt tươi cười liền lập tức trở lên cực kỳ giận dữ, nói ra từng chữ một:
- Tên đáng ghét, thành thực nói cho em biết, tối qua có chạm vào em gái của em không?
Sở Thiên trong lòng hơi sững lại, chữ “chạm” có nghĩa phức tạp quá, khó mà giải thích, dứt khoát phủ nhận, nói:
- Em có ý gì vây? Tiêu Niệm Nhu chỉ là một cô bé.
Tiêu Tư Nhu không tin, lại nhìn Sở Thiên đánh giá, thấy hắn không có vẻ gì bất bình thường, bước tới nói:
- Em gái em xinh đẹp như vậy, anh thật sự không động lòng sao? Thật sự không muốn bên cạnh em ấy? Không muốn cùng em ấy?
Sở Thiên bị lời của Tiêu Tư Nhu làm cho hoảng loạn, cô gái này nói chuyện càng ngày càng lộ ra vẻ ghen tuông, hắn thở dài, cười cười nói:
- Xem ra em rất thích anh chạm vào cô ấy, thế thì anh sẽ tuân theo ý nguyện của đại tiểu thư.
Tiêu Tư Nhu đỏ mặt, giơ tay muốn véo Sở Thiên, lại bị Sở Thiên tránh né, bĩu môi nói:
- Thực ra, em biết, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Anh nuôi lại đẹp trai cuốn hút như vậy, nhất định không thiếu mỹ nữ muốn làm bạn. Tư Nhu chỉ muốn anh đừng quên Tư Nhu là được. Nếu rảnh thì đến đây thăm. Như vậy em đã rất cảm kích rồi, nếu như em Niệm Nhu thật sự thích anh, đó cũng là phúc phận của Niệm Nhu, sao em lại có thể trách anh?
Sở Thiên nghe những lời xúc động của Tư Nhu, trong lòng chùng xuống, đang muốn giải thích rõ, thì lại thấy khoé mắt Tiêu Tư Nhu ánh lên vẻ giả dối, suy nghĩ thật nhanh, nói:
- Em nghĩ nhiều rồi, ai biết tương lai như thế nào? Đưa anh đi gặp cha nuôi đi.
Tiêu Tư Nhu thấy lời nói chân tình của mình cũng không làm cho Sở Thiên nói thật suy nghĩ, trong lòng khẽ hừ lên một tiếng, thực sự thích sự bá đạo của Sở Thiên, thầm mắng “đáng ghét” rồi kéo tay Sở Thiên, đến thư phòng tìm Bát gia.
Trong thư phòng, Bát gia đang cùng một lão nhân đánh cờ, còn có một người đang ngồi bên cạnh. Sở Thiên hơi giật mình, Trương Nhã Phong, hắn không ngờ là Trương Nhã Phong, sao cô ta lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ cô ta và lão nhân kia có quan hệ gì?
Tiêu Tư Nhu dĩ nhiên không biết trong lòng Sở Thiên đang nghĩ cái gì, thấp giọng giới thiệu:
- Người đang cùng cha đánh cờ là Ủy viên thị chính, tên là Trương Đại Hải, con ông ấy tháng sau điều đến làm Cục trưởng Cục công an, cho nên đến sớm chào hỏi một chút, bên cạnh là cháu ngoại Trương Nhã Phong, là bạn học của em gái em.
Thấy ánh mắt Sở Thiên hơi sững sờ, trong lòng cô mắng thầm: “tên đáng ghét, nhìn thấy mỹ nữ là sáng mắt lên”.
Sở Thiên không ngờ một người thân là Ủy viên thị chính lại bình thường như vậy, quần áo giản dị, trên tay không đeo một vật giá trị nào, có đặt ở nhà ga, không quá mấy phút, lập tức sẽ bị đưa đến Sở thu dụng, không ai ngờ một người như vậy lại là Ủỷ viên thị chính. Sở Thiên thật sự cảm thấy hổ thẹn, cổ nhân nói: không nên nhìn bề ngoài đánh giá người khác, quả nhiên cũng có cái lý của nó, giống như chính mình bộ dạng cũng không đến nỗi nào, nhưng trên người lại không có tiền. Mà những người bộ dạng trông bình thường như vậy nhưng đều là những nhân vật có tiếng tăm. Trời cao quả là công bình, cho ngươi cái gì, cũng phải lấy đi một cái gì đấy.
Sở Thiên nhẹ nhàng lấy một chiếc ghế đến bình thản ngồi xuống, cầm lên một tách trà, trong sự dò xét của Trương Nhã Phong, thoải mái nhìn Trương Đại Hải đánh cờ với Bát gia. Đó không chỉ là quân cờ, mà là đấu trí, đấu sức, Tiêu Tư Nhu thấy Sở Thiên hoàn toàn không bị Trương Nhã Phong hấp dẫn, trong lòng thầm thấy vui vẻ, đặt bàn tay mềm mại lên vai hắn. Ánh mắt đầy vẻ hãnh diện tự hào.
Bát gia với Trương Đại Phong sớm biết Sở Thiên đã đến, thấy Sở Thiên im lặng ngồi xuống, Bát gia thoáng mỉm cười, để cho Sở Thiên đoán kết cục của ván cờ. Sở Thiên cười cười, tài đánh cờ của bọn họ thoạt nhìn không phân cao thấp, quân cờ của Bát gia dù đang ở thế tiến công cho người ta cảm giác đang ở đồng bằng thoải mái giục ngữa. Trương Đại Hải đang ở thế thủ, cố gắng vô hiệu hoá mọi đòn tấn công của Bát gia, khiến cho người ta có chút áp lực.
Sở Thiên xem vài phút đồng hồ, trong lòng đã biết rõ thắng bại. Sở Thiên lại bảo Tiêu Niệm Nhu cầm giấy bút đến, viết hai chữ trên đó, sau đó đặt bên cạnh bàn cờ, đến phút thứ 37, Bát gia cũng chỉ còn “tượng” với “pháo”, Trương Đại Phong còn “tướng” và “mã”, lợi thế với nhiều “tốt” hơn, chính con “tốt” đó lại khiến cho “tượng” bị khoá một chỗ. Đến lúc này, Bát gia ra một đòn công kích ép người khác kết thúc ván cờ. Nếu như trên chiến trường thật sự, Bát gia là một mãnh tướng, hoàn toàn có thể đứng đầu trăm vạn quân, Sở Thiên đến lúc này mới biết năm xưa tại sao Bát gia có thể vượt qua bao khó khăn tồn tại được ở Thượng Hải, trong vài năm, đã nắm hơn nửa địa bàn, dù cho đã rút khỏi giang hồ, nhưng uy danh vẫn còn chấn động.
Lúc này Trương Đại Hải mới nhấc tờ giấy mà Sở Thiên viết chữ trên đó, mở ra nhìn, hơi sửng sốt, tiểu tử này quả nhiên có con mắt tinh tường, không trách Bát gia lại khen ngợi hắn như vậy. Bát gia nhận tờ giấy từ Trương Đại Hải, thấy trên đó viết ‘Trương, thắng”, trong lòng Bát gia thầm nghĩ. Tên tiểu Tử Sở Thiên này càng ngày càng có tiền đồ, cái ván cờ này từ đầu đến cuối cũng không xác định được ai thắng ai thua, thề mà chỉ 2 - 3 phút hắn đã có thể phân định thắng thua, cũng không biết dựa vào đâu.
Bát gia vẫn không nói gì nhưng Trương Đại Hải đã lên tiếng;
- Tiểu huynh đệ, lần đầu tiên ta đánh cờ với Bát gia, hai người đều không biết tâm tư của nhau, tại sao cậu lại nhanh chóng đoán định ta sẽ thắng?
Không chỉ có hai người đánh cờ mà ngay cả hai mỹ nhân xinh đẹp ngồi cạnh cũng tỏ ra hiếu kỳ. Các cô không phải là người đẹp bình hoa, với hy vọng hậu bối có chút danh phận, nên các cô đối với cầm, kỳ, thi, hoạ cũng được học chút ít. Hai cô cũng đến phút chót mới nhìn ra là Trương Đại Hải thắng, trước đó, có lúc Trương Đại Hải còn ở thế bị động, nên bọn họ cũng muốn biết đáp án, nhưng họ cũng mong Sở Thiên không phải đoán mò mà ghi bừa ra, mà có thể cho bọn họ một kiến giải thú vị.
Sở Thiên chầm chậm uống hết tách trà, Tiêu Tư Nhu lập tức nhẹ nhàng rót trà cho hắn, Sở Thiên cười cười, nói suy nghĩ của mình ra. Cờ của Bát gia “bức” người, liên tục từng nước, thế rất ác liệt, mới ba phút đầu đã tấn công mười tám lần, thế cờ của Trương Đại Hải thì phòng thủ, quân cờ liên hoàn, tuy bị Bát gia tấn công mười tám lần trong ba phút. Tuy quân cờ trông có vẻ bị Bát gia ép vào nội cung, nhưng thế phòng thủ thật không thể chê vào đâu được. Bát gia ăn một con cờ, thì lão cũng có thể hất bay một con cờ của Bát gia, cho nên phong cách và phương pháp đánh cờ của hai bên mỗi người một vẻ, không thể phân cao thấp.
Nhưng, Trương Đại Hải nhiều năm làm quan chính trị, tính cẩn thận chú trọng tiểu tiết, ngay cả con “tốt” cũng được bảo vệ không để bị ăn mất, cao thủ so chiêu, mỗi binh mỗi tốt đều rất quan trọng. Trương Đại Hải dĩ nhiên biết rõ điều này, cho nên dù cho Bát gia tấn công ác liệt thế nào, nếu như không thể áp đảo hoàn toàn Trương Đại Hải, chỉ cần thế tấn công hơi chững lại, Trương Đại Hải liền có thể lập tức giết chết. Khi Sở Thiên thấy thế cờ của Bát gia chậm lại ở phút thứ 3, thì đã biết Bát gia sẽ thua, sự thực là như vậy, sau đó, Trương Đại Hải chậm lại, cũng không trực tiếp ăn những con cờ không có giá trị lớn, mà đem “binh” của lão ăn sạch sẽ từng con cờ một, sau đó mới đi giết những quân cờ quan trọng, đến phía sau đó, bởi vì mọi người đều khó có thể tiến thêm bước nữa, hai người dường như trực tiếp đổi quân cờ, Trương Đại Hải với nhiều “tốt” hơn đã ép cho Bát gia thua cuộc.
Trương Đại Hải cười lớn, vỗ tay tán thưởng, nói với Bát gia:
- Bát gia, tiểu huynh đệ mà ông khen ngợi này, tôi cũng rất thích, tuổi trẻ như vậy mà đã có những lập luận sắc sảo, quả thực khiến ta rất bội phục, ngày sau, nhất định sẽ trở thành người xuất chúng, hưởng vinh hoa phú quý.
Trương Đại Hải có thể ngồi được ở vị trí Uỷ viên thị chính, lời nói đương nhiên có trọng lượng, không ai cho rằng lão chỉ đùa với Sở Thiên, nói lời khách khí, bởi vì Trương Đại Hải không cần phải làm như vậy, cho nên mấy chữ “thành người xuất chúng, vinh hoa phú quý” lúc này không chỉ khích lệ Sở Thiên, mà còn làm tâm hồn hai mỹ nữ bên cạnh rung động, mỹ nữ yêu anh hùng, càng yêu anh hùng trong tay mình.
Mắt Sở Thiên dần sáng lên, thản nhiên, tự tin.
Trương Đại Hải nâng chén trà lên, thở dài nói:
- Bát gia, xem ra chúng ta đều già rồi, bây giờ là thiên hạ của lớp trẻ. tối qua tôi gặp Trường Tôn Cẩn Thành với con gái Trường Tôn Tín Quân, cô bé đó cũng là người rất giỏi không thua kém đám mày râu, toàn thân toả ra khí chất phi phàm, vừa nhìn cũng biết là nhân tài trụ cột quốc gia.
Bát gia hơi sững sờ, bảo Tiêu Tư Nhu thay ấm trà, sau đó nói:
- Trương uỷ viên vừa nói là gặp Trường Tôn Cẩn Thành ở sân bay? Y đã về Thượng Hải rồi?
Trương Đại Hải khẽ lắc đầu, nói lớn:
- Đúng vậy, bọn họ vừa về đến Thượng Hải, chúng tôi hàn huyên mấy câu rồi chia tay. Trường Tôn bang chủ nay được hưởng phúc như vậy thật thoải mái, mặt mũi hồng hào, tràn đầy sinh khí, thế lực Tương bang giờ đang ngút trời, lão ta là bang chủ tiền nhiệm đương nhiên được hưởng phúc, vô lo vô nghĩ rồi.
Trương Nhã Phong nghe thấy hai chữ “Tương bang”, ánh mắt hơi ngừng lại, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường, dĩ nhiên không muốn nói cho ông ngoại chuyện tối qua, để sau này tránh bị ông quản tự do của mình.
Sở Thiên khẽ giật mình, Trường Tôn bang chủ đã trở về? Tại sao Hải Tử và Quang Tử không biết?
Tiêu Niệm Nhu không phải là một cô gái trải đời, mặc dù đêm nay cũng thể hiện là khá sôi nổi, thì cũng chỉ là sự kích động nhất thời, đối với Sở Thiên cũng sẵn có sự yêu thích do đó mà chủ động câu dẫn. Hiện tại bị một cái bàn tay đầy máu kì lạ kia làm cho hoảng sợ, từ trong cơn say lập tức trở lên tỉnh táo, như là một cô nương làm sai việc gì, ôm chặt Sở Thiên, trong mắt lộ vẻ kinh hãi. Sờ Thiên ôm cô, hôn nhẹ vào gương mặt thanh tú của cô, khiến Tiêu Niệm Nhu bình tĩnh lại.
Sở Thiên giúp Tiêu Niệm Nhu sửa sang lại quần áo chỉnh tề, sau đó đặt cô lên ghế, còn mình thì mở cửa xe, xuống xem ai là chủ nhân của bàn tay đầy máu đó, còn chưa chạy được hai bước, liền thấy một bóng đen nằm ở bên cạnh thân xe. Sở Thiên xoay người cầm theo cái đèn pin chậm rãi đi tới. Trải qua sự tập kích của Chủ Đao Y Sinh, Sở Thiên cảnh giác hơn, vòng qua cái bóng đen kia nửa vòng, dưới sức chiếu của ánh đèn yếu ớt, cũng có thể thấy trên thân thể kẻ đó ướt đẫm máu. Sở Thiên thấy không có gì nguy hiểm, bước lên vài bước, vận khí phòng thân, sau đó mới dùng tay lật cái mặt bị úp xuống đất kia.
Vừa nhìn, Sở Thiên liền cả kinh: Cô Kiếm
Là Cô Kiếm, kẻ tấn công Sở Thiên ở Thủy Tạ Thủy Tạ Hoa Đô bị thua nhưng vẫn kiêu ngạo. Sở Thiên kinh ngạc vì Cô Kiếm là cao thủ xuất chúng mà bây giờ mặt mũi trắng bệch tiều tuỵ, sáu bảy vết thương trên người. Sở Thiên sờ vào mạch của y, lúc có lúc không, rất yếu, trong lòng Sở Thiên thất kinh, ai đã làm cho một chiến thần như Cô Kiếm trở nên như vậy? Ai có thân thủ còn mạnh hơn cả Cô Kiếm?
Sở Thiên không kịp nghĩ, vội đỡ y lên, dìu đến bên chiếc Audi, mở cửa đẩy Cô Kiếm vào nằm ở ghế sau, sau đó nói với Tiêu Niệm Nhu:
- Trở về Thủy Tạ Hoa Đô, nhanh.
Tiêu Niệm Nhu thấy cái người mà Sở Thiên đưa vào trong xe dính đầy máu, trong lòng có chút e sợ, nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng quyết đoán của Sở Thiên thì rất yên tâm, nghe Sở Thiên nói về Thủy Tạ Hoa Đô lập tức quay đầu, lái xe chạy về hướng Thủy Tạ Hoa Đô, một đường mà vượt qua mấy đèn đỏ.
Hải Tử và Quang Tử vẫn chưa ngủ, bỗng thấy Sở Thiên và Tiêu Niệm Nhu trở về cùng với một thân thể dính đầy máu, đều kinh ngạc, tưởng hai người bị đụng xe, ngay sau đó thấy đó là Cô Kiếm, hai người càng sửng sốt và còn thấy khiếp sợ. Bọn họ đều biết đó là ai, người mà có thể nói là địch trăm người trong vòng mười bước, nếu đêm đó không phải vì y không muốn chiếm tiện nghi thì cũng khó nói ai thắng ai thua.
Sở Thiên không kịp giải thích nhiều cho bọn họ, lo lắng hỏi:
- Anh Hải, phiền anh gọi bác sĩ đến đây, anh Quang hãy chuẩn bị nước trong phòng giúp em, em trị thương cho hắn, tên Cô Kiếm này có lẽ một mình đi gặp Diêm Vương rồi.
Hai người Hải Tử và Tiêu Niệm Nhu lúc này thấy Sở Thiên còn nói đùa đều muốn cười, nhưng cảm thấy tính mạng Cô Kiếm đang bị đe doạ, nên vội đi làm gấp.
Sở Thiên đưa Cô Kiếm vào trong phòng khách, dùng dao gọt trái cây xẻ quần ao của y ra, sau đó nâng dậy, để y ngồi xuống. Sở Thiên nhìn qua miệng vết thương, liền tập trung để tay phải lên lưng Cô Kiếm, hơi vận khí, điều khí tích tại đan điền, khơi thông mạch ngược từ trên xuống, liên tục chạy xuống lòng bàn tay mà truyền đẩy vào người Cô Kiếm.
Quang Tử mang chậu nước vào, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, biết Sở Thiên đang giúp Cô Kiếm trị thương, cũng không mở miệng hỏi chuyện, khẽ khàng lui ra ngoài cửa, đích thân bảo vệ bên ngoài, để tránh cho Sở Thiên bị quấy rầy.
Thời gian chậm chạm trôi qua, Sở Thiên hơi căng thẳng nhìn Cô Kiếm vẫn hôn mê bất tỉnh, thời gian truyền công lực đã hơn một chén trà, Cô Kiếm cũng không khá hơn, mà Sở Thiên đã vận gần hết công lực, thần sắc ngưng trọng, y phục trên người ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy được sự căng thăng của hắn, hai mắt Sở Thiên hơi mở, đột ngột tăng vài phần công lực.
“Hự” một âm thanh vang lên, miệng Cô Kiếm phun ra một ngụm máu đen. Sở Thiên trong lòng cả kinh, nhưng lập tức phấn khởi. Phàm là những người nội thương, chỉ cần bỏ được máu tụ trong người thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, vừa rồi, Sở Thiên thấy cả kinh vì thấy Cô Kiếm nhổ ra một vũng máu lớn như vậy, máu tụ đen nhánh tanh hôi, rõ ràng là có độc. Sở Thiên theo phản xạ mà thấy kinh hãi, nhưng hắn cũng là người luyện võ, thấy Cô Kiếm thổ huyết thì đương nhiên biết y đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, trong lòng thấy dĩ nhiên là thấy vui rồi.
Thấy sắc mặt Cô Kiếm đã khá hơn, hắn lau mồ hôi, để Cô Kiếm nằm thẳng xuống, dùng nước lau sạch miệng vết thương. Sở Thiên xử lý xong, trong lòng thầm than, Cô Kiếm đúng là mệnh lớn, trên người có ba vết đao chém, hai chỗ là thương do côn, đều là khoảng cách gần, may mà không bị trúng vào chỗ hiểm. Hơn nữa trước khi trúng độc, y đã dùng công lực ép máu độc tụ lại không để lan rộng, cho nên mới có thể giữ lại nửa cái mạng tàn.
Sở Thiên vừa mở ra, Hải Tử đã dẫn bác sĩ đến. Sở Thiên gật đầu, để bác sĩ vào trong phòng, mình thì đến ngồi ở sopha, Tiêu Niệm Nhu lại trở về với con người cũ, dáng vẻ nhu mì dịu dàng, đưa ly sữa đến cho Sở Thiên. Sở Thiên mỉm cười, không khách khí, uống hết ly sữa.
Hải Tử và Quang Tử cùng đi tới, vẻ mặt đầy hiếu kỳ, vội ngồi xuống hỏi Sở Thiên tai sao lại mang được Cô Kiếm bị thương về, ai là kẻ đã làm Cô Kiếm đến nông nỗi này?
Sở Thiên kể sơ lược chuyện trong quán bar và tình hình lúc thấy Cô Kiếm, dĩ nhiên giấu chuyện hắn và Tiêu Niệm Nhu, để tránh gây phiền phức.
Sự hứng thú của hai người bỗng nhiên bị chuyện Sở Thiên đánh Lâm Tuấn Hùng và Phương Đại Đông hấp dẫn, Hải Tử vuốt cái đầu trọc, lầm bầm nói:
- Lâm Tuấn Hùng kia đúng là không biết tốt xấu, càng ngày càng làm bừa, còn dám đi trêu ghẹo con gái. Lúc đối phó bang Phủ Đầu lại không thấy hắn tích cực như vậy, thanh danh Tương bang đã huỷ trong tay bọn chúng rồi.
Quang Tử thì có một cảm giác thích thú, giống như cái cảm giác hài lòng khi Sở Thiên dùng hai chai bia đập vào đầu Phương Đại Đồng, cao hứng nói:
- Tam đệ, lẽ ra nên ra tay mạnh hơn một chút, anh với Hải Tử không tiện ra mặt, em đã thay bọn anh đánh chúng một trận, đập thêm mấy chai nữa cho bọn chúng đau đến khóc cha gọi mẹ.
Sở Thiên mỉm cười, đương nhiên biết rõ tâm sự của hai người, bỗng đổi chủ đề nói:
- Hai anh, và cả Niệm Nhu nữa, dù thế nào cũng phải nhớ kỹ, không nên nói với bất kỳ ai chuyện Cô Kiếm, cũng đừng để những huynh đệ kia nói ra bên ngoài, nếu không chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Ba người cùng nghiêm túc gật đầu, Cô Kiếm bị trọng thương như vậy, có thể đoán ra kẻ tấn công y phải là một người có sức mạnh kinh khủng như thế nào.
Đêm nay, bác sĩ cấp cứu trong mấy giờ liền, sau đó tươi cười bước ra, tự hào nói:
- Phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng chưa thể tỉnh dậy ngay được, truyền nước cho anh ta, nghỉ ngơi thật tốt thì dần dần sẽ khôi phục.
Bọn Sở Thiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Niệm Nhu đêm nay nhất định không chịu quay về Vân Thuỷ Sơn Cư, viện lí do sợ hãi mà ở lại Thủy Tạ Hoa Đô. Sở Thiên bất đắc dĩ, chỉ còn cách để cô ở lại, ngày mai Bát gia trở về, thì đích thân đưa cô về Vân Thuỷ, nhân tiện thăm Đại hổ và Tiểu hổ.
Chiều ngày hôm sau, Sở Thiên đưa Niệm Nhu về Vân Thuỷ Sơn Cư, lúc đó Tiêu Tư Nhu đã đứng đợi bên ngoài, nhìn ánh mắt soi xét hai người, dường như muốn tìm trên mặt Sở Thiên và Tiêu Niệm Nhu một vẻ gì đó khác lạ. Nhưng Sở Thiên vẻ mặt tự nhiên, còn Tiêu Niệm Nhu hơi đỏ mặt, như thể hơi oan ức, lắp bắp nói:
- Chị, chị, sao chị lại nhìn em với ánh mắt như vậy? Em đã làm gì sai?
Tiêu Tư Nhu rất yêu thương em mình, nhìn thấy em gái như vậy, vội nói:
- Không có gì, không có gì, chị mang quà về cho em, đang để ở trong phòng em, đi xem đi, chị dẫn anh đi gặp cha.
Tiêu Như Nhu đợi cho em gái bước đi, vẻ mặt tươi cười liền lập tức trở lên cực kỳ giận dữ, nói ra từng chữ một:
- Tên đáng ghét, thành thực nói cho em biết, tối qua có chạm vào em gái của em không?
Sở Thiên trong lòng hơi sững lại, chữ “chạm” có nghĩa phức tạp quá, khó mà giải thích, dứt khoát phủ nhận, nói:
- Em có ý gì vây? Tiêu Niệm Nhu chỉ là một cô bé.
Tiêu Tư Nhu không tin, lại nhìn Sở Thiên đánh giá, thấy hắn không có vẻ gì bất bình thường, bước tới nói:
- Em gái em xinh đẹp như vậy, anh thật sự không động lòng sao? Thật sự không muốn bên cạnh em ấy? Không muốn cùng em ấy?
Sở Thiên bị lời của Tiêu Tư Nhu làm cho hoảng loạn, cô gái này nói chuyện càng ngày càng lộ ra vẻ ghen tuông, hắn thở dài, cười cười nói:
- Xem ra em rất thích anh chạm vào cô ấy, thế thì anh sẽ tuân theo ý nguyện của đại tiểu thư.
Tiêu Tư Nhu đỏ mặt, giơ tay muốn véo Sở Thiên, lại bị Sở Thiên tránh né, bĩu môi nói:
- Thực ra, em biết, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Anh nuôi lại đẹp trai cuốn hút như vậy, nhất định không thiếu mỹ nữ muốn làm bạn. Tư Nhu chỉ muốn anh đừng quên Tư Nhu là được. Nếu rảnh thì đến đây thăm. Như vậy em đã rất cảm kích rồi, nếu như em Niệm Nhu thật sự thích anh, đó cũng là phúc phận của Niệm Nhu, sao em lại có thể trách anh?
Sở Thiên nghe những lời xúc động của Tư Nhu, trong lòng chùng xuống, đang muốn giải thích rõ, thì lại thấy khoé mắt Tiêu Tư Nhu ánh lên vẻ giả dối, suy nghĩ thật nhanh, nói:
- Em nghĩ nhiều rồi, ai biết tương lai như thế nào? Đưa anh đi gặp cha nuôi đi.
Tiêu Tư Nhu thấy lời nói chân tình của mình cũng không làm cho Sở Thiên nói thật suy nghĩ, trong lòng khẽ hừ lên một tiếng, thực sự thích sự bá đạo của Sở Thiên, thầm mắng “đáng ghét” rồi kéo tay Sở Thiên, đến thư phòng tìm Bát gia.
Trong thư phòng, Bát gia đang cùng một lão nhân đánh cờ, còn có một người đang ngồi bên cạnh. Sở Thiên hơi giật mình, Trương Nhã Phong, hắn không ngờ là Trương Nhã Phong, sao cô ta lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ cô ta và lão nhân kia có quan hệ gì?
Tiêu Tư Nhu dĩ nhiên không biết trong lòng Sở Thiên đang nghĩ cái gì, thấp giọng giới thiệu:
- Người đang cùng cha đánh cờ là Ủy viên thị chính, tên là Trương Đại Hải, con ông ấy tháng sau điều đến làm Cục trưởng Cục công an, cho nên đến sớm chào hỏi một chút, bên cạnh là cháu ngoại Trương Nhã Phong, là bạn học của em gái em.
Thấy ánh mắt Sở Thiên hơi sững sờ, trong lòng cô mắng thầm: “tên đáng ghét, nhìn thấy mỹ nữ là sáng mắt lên”.
Sở Thiên không ngờ một người thân là Ủy viên thị chính lại bình thường như vậy, quần áo giản dị, trên tay không đeo một vật giá trị nào, có đặt ở nhà ga, không quá mấy phút, lập tức sẽ bị đưa đến Sở thu dụng, không ai ngờ một người như vậy lại là Ủỷ viên thị chính. Sở Thiên thật sự cảm thấy hổ thẹn, cổ nhân nói: không nên nhìn bề ngoài đánh giá người khác, quả nhiên cũng có cái lý của nó, giống như chính mình bộ dạng cũng không đến nỗi nào, nhưng trên người lại không có tiền. Mà những người bộ dạng trông bình thường như vậy nhưng đều là những nhân vật có tiếng tăm. Trời cao quả là công bình, cho ngươi cái gì, cũng phải lấy đi một cái gì đấy.
Sở Thiên nhẹ nhàng lấy một chiếc ghế đến bình thản ngồi xuống, cầm lên một tách trà, trong sự dò xét của Trương Nhã Phong, thoải mái nhìn Trương Đại Hải đánh cờ với Bát gia. Đó không chỉ là quân cờ, mà là đấu trí, đấu sức, Tiêu Tư Nhu thấy Sở Thiên hoàn toàn không bị Trương Nhã Phong hấp dẫn, trong lòng thầm thấy vui vẻ, đặt bàn tay mềm mại lên vai hắn. Ánh mắt đầy vẻ hãnh diện tự hào.
Bát gia với Trương Đại Phong sớm biết Sở Thiên đã đến, thấy Sở Thiên im lặng ngồi xuống, Bát gia thoáng mỉm cười, để cho Sở Thiên đoán kết cục của ván cờ. Sở Thiên cười cười, tài đánh cờ của bọn họ thoạt nhìn không phân cao thấp, quân cờ của Bát gia dù đang ở thế tiến công cho người ta cảm giác đang ở đồng bằng thoải mái giục ngữa. Trương Đại Hải đang ở thế thủ, cố gắng vô hiệu hoá mọi đòn tấn công của Bát gia, khiến cho người ta có chút áp lực.
Sở Thiên xem vài phút đồng hồ, trong lòng đã biết rõ thắng bại. Sở Thiên lại bảo Tiêu Niệm Nhu cầm giấy bút đến, viết hai chữ trên đó, sau đó đặt bên cạnh bàn cờ, đến phút thứ 37, Bát gia cũng chỉ còn “tượng” với “pháo”, Trương Đại Phong còn “tướng” và “mã”, lợi thế với nhiều “tốt” hơn, chính con “tốt” đó lại khiến cho “tượng” bị khoá một chỗ. Đến lúc này, Bát gia ra một đòn công kích ép người khác kết thúc ván cờ. Nếu như trên chiến trường thật sự, Bát gia là một mãnh tướng, hoàn toàn có thể đứng đầu trăm vạn quân, Sở Thiên đến lúc này mới biết năm xưa tại sao Bát gia có thể vượt qua bao khó khăn tồn tại được ở Thượng Hải, trong vài năm, đã nắm hơn nửa địa bàn, dù cho đã rút khỏi giang hồ, nhưng uy danh vẫn còn chấn động.
Lúc này Trương Đại Hải mới nhấc tờ giấy mà Sở Thiên viết chữ trên đó, mở ra nhìn, hơi sửng sốt, tiểu tử này quả nhiên có con mắt tinh tường, không trách Bát gia lại khen ngợi hắn như vậy. Bát gia nhận tờ giấy từ Trương Đại Hải, thấy trên đó viết ‘Trương, thắng”, trong lòng Bát gia thầm nghĩ. Tên tiểu Tử Sở Thiên này càng ngày càng có tiền đồ, cái ván cờ này từ đầu đến cuối cũng không xác định được ai thắng ai thua, thề mà chỉ 2 - 3 phút hắn đã có thể phân định thắng thua, cũng không biết dựa vào đâu.
Bát gia vẫn không nói gì nhưng Trương Đại Hải đã lên tiếng;
- Tiểu huynh đệ, lần đầu tiên ta đánh cờ với Bát gia, hai người đều không biết tâm tư của nhau, tại sao cậu lại nhanh chóng đoán định ta sẽ thắng?
Không chỉ có hai người đánh cờ mà ngay cả hai mỹ nhân xinh đẹp ngồi cạnh cũng tỏ ra hiếu kỳ. Các cô không phải là người đẹp bình hoa, với hy vọng hậu bối có chút danh phận, nên các cô đối với cầm, kỳ, thi, hoạ cũng được học chút ít. Hai cô cũng đến phút chót mới nhìn ra là Trương Đại Hải thắng, trước đó, có lúc Trương Đại Hải còn ở thế bị động, nên bọn họ cũng muốn biết đáp án, nhưng họ cũng mong Sở Thiên không phải đoán mò mà ghi bừa ra, mà có thể cho bọn họ một kiến giải thú vị.
Sở Thiên chầm chậm uống hết tách trà, Tiêu Tư Nhu lập tức nhẹ nhàng rót trà cho hắn, Sở Thiên cười cười, nói suy nghĩ của mình ra. Cờ của Bát gia “bức” người, liên tục từng nước, thế rất ác liệt, mới ba phút đầu đã tấn công mười tám lần, thế cờ của Trương Đại Hải thì phòng thủ, quân cờ liên hoàn, tuy bị Bát gia tấn công mười tám lần trong ba phút. Tuy quân cờ trông có vẻ bị Bát gia ép vào nội cung, nhưng thế phòng thủ thật không thể chê vào đâu được. Bát gia ăn một con cờ, thì lão cũng có thể hất bay một con cờ của Bát gia, cho nên phong cách và phương pháp đánh cờ của hai bên mỗi người một vẻ, không thể phân cao thấp.
Nhưng, Trương Đại Hải nhiều năm làm quan chính trị, tính cẩn thận chú trọng tiểu tiết, ngay cả con “tốt” cũng được bảo vệ không để bị ăn mất, cao thủ so chiêu, mỗi binh mỗi tốt đều rất quan trọng. Trương Đại Hải dĩ nhiên biết rõ điều này, cho nên dù cho Bát gia tấn công ác liệt thế nào, nếu như không thể áp đảo hoàn toàn Trương Đại Hải, chỉ cần thế tấn công hơi chững lại, Trương Đại Hải liền có thể lập tức giết chết. Khi Sở Thiên thấy thế cờ của Bát gia chậm lại ở phút thứ 3, thì đã biết Bát gia sẽ thua, sự thực là như vậy, sau đó, Trương Đại Hải chậm lại, cũng không trực tiếp ăn những con cờ không có giá trị lớn, mà đem “binh” của lão ăn sạch sẽ từng con cờ một, sau đó mới đi giết những quân cờ quan trọng, đến phía sau đó, bởi vì mọi người đều khó có thể tiến thêm bước nữa, hai người dường như trực tiếp đổi quân cờ, Trương Đại Hải với nhiều “tốt” hơn đã ép cho Bát gia thua cuộc.
Trương Đại Hải cười lớn, vỗ tay tán thưởng, nói với Bát gia:
- Bát gia, tiểu huynh đệ mà ông khen ngợi này, tôi cũng rất thích, tuổi trẻ như vậy mà đã có những lập luận sắc sảo, quả thực khiến ta rất bội phục, ngày sau, nhất định sẽ trở thành người xuất chúng, hưởng vinh hoa phú quý.
Trương Đại Hải có thể ngồi được ở vị trí Uỷ viên thị chính, lời nói đương nhiên có trọng lượng, không ai cho rằng lão chỉ đùa với Sở Thiên, nói lời khách khí, bởi vì Trương Đại Hải không cần phải làm như vậy, cho nên mấy chữ “thành người xuất chúng, vinh hoa phú quý” lúc này không chỉ khích lệ Sở Thiên, mà còn làm tâm hồn hai mỹ nữ bên cạnh rung động, mỹ nữ yêu anh hùng, càng yêu anh hùng trong tay mình.
Mắt Sở Thiên dần sáng lên, thản nhiên, tự tin.
Trương Đại Hải nâng chén trà lên, thở dài nói:
- Bát gia, xem ra chúng ta đều già rồi, bây giờ là thiên hạ của lớp trẻ. tối qua tôi gặp Trường Tôn Cẩn Thành với con gái Trường Tôn Tín Quân, cô bé đó cũng là người rất giỏi không thua kém đám mày râu, toàn thân toả ra khí chất phi phàm, vừa nhìn cũng biết là nhân tài trụ cột quốc gia.
Bát gia hơi sững sờ, bảo Tiêu Tư Nhu thay ấm trà, sau đó nói:
- Trương uỷ viên vừa nói là gặp Trường Tôn Cẩn Thành ở sân bay? Y đã về Thượng Hải rồi?
Trương Đại Hải khẽ lắc đầu, nói lớn:
- Đúng vậy, bọn họ vừa về đến Thượng Hải, chúng tôi hàn huyên mấy câu rồi chia tay. Trường Tôn bang chủ nay được hưởng phúc như vậy thật thoải mái, mặt mũi hồng hào, tràn đầy sinh khí, thế lực Tương bang giờ đang ngút trời, lão ta là bang chủ tiền nhiệm đương nhiên được hưởng phúc, vô lo vô nghĩ rồi.
Trương Nhã Phong nghe thấy hai chữ “Tương bang”, ánh mắt hơi ngừng lại, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường, dĩ nhiên không muốn nói cho ông ngoại chuyện tối qua, để sau này tránh bị ông quản tự do của mình.
Sở Thiên khẽ giật mình, Trường Tôn bang chủ đã trở về? Tại sao Hải Tử và Quang Tử không biết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.