Chương 708: Tự cao tự đại
Nhất Khởi Thành Công
19/05/2014
Kẻ từ đầu tới cuối chỉ trầm mặc không nói là Giám đốc sở Văn cũng mở miệng phụ họa, nói:
- Đúng vậy! Lão Tử và Khổng Tử của chúng tôi đã để lại nền văn hóa huy hoàng, lại còn bao nhiêu là cái số một thế giới nữa: Là nước đầu tiên trên thế giới có giấy, có máy in kim loại, nước đầu tiên có quân hạm thiết giáp.
Sắc mặt Thẩm Nam Phương hơi khó coi, nhưng không nói gì. Chỉ có Thẩm Thiến Thiến thấy cha thường ngày không mấy khi uống rượu giờ lại uống rượu vang ừng ực. Bà Thẩm thì không cho là đúng, khách khí đáp lại:
- Chẳng ngờ Triều Tiên lại có nền lịch sử văn hóa lâu đời như vậy. Hôm nào tới Triều Tiên, tôi nhất định sẽ lãnh hội đầy đủ.
Thứ trưởng Kim sang sảng mỉm cười, đầy thâm ý mà nói:
- Cực kỳ hoan nghênh.
Uống xong nửa ly rượu vang, Thẩm Nam Sơn đã bình tĩnh trở lại, mở miệng hỏi dò:
- Thứ trưởng Kim, Giám đốc sở Văn, Thẩm mỗ tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, hy vọng phu nhân và con gái tôi không cần phải tới Cục Cảnh Sát để ghi khẩu cung. Không phải là vì chúng tôi không muốn thành khẩn hợp tác, mà là vì thế lực của Sở Thiên quá đỗi lợi hại. Nếu có thể, tôi nguyện dùng biện pháp khác để bù lại.
Không đợi nhóm người Thứ trưởng Kim trả lời, bà Thẩm liền cướp lời:
- Sợ cái gì? Có Thứ trưởng Kim bọn họ ở đó, anh còn sợ Sở Thiên bày trò? Huống chi chúng ta lại không phải khai man, chỉ là phản ánh tình hình thực tế đêm hôm đó. Lẽ nào phối hợp với Thứ trưởng Kim bọn họ điều tra chân tướng sự việc cũng không được sao?
Từ đầu tới cuối bà ta vẫn không thể chấp nhận việc Sở Thiên cưỡi trên cổ nhà họ Thẩm. Ẩn sâu trong ý thức của bà ta, kẻ quyền thế sinh ra chính là được định sẵn như vậy,
Giống như ngày trước Trần Thắng khởi nghĩa đánh chiếm một nửa giang sơn. Những người bạn cũ của ông ta vẫn không muốn gọi ông ta là “Vương”. Thậm chí còn rêu rao khắp nơi về khuyết điểm của ông ta để thể hiện rằng bản thân cao quý hơn Trần Thắng.
Thẩm Nam Phương sắc mặt khó coi, trầm giọng nói:
- Em thì biết cái gì?
Thẩm Thiến Thiến chu cái miệng nhỏ nhắn, đáp như bắn pháo:
- Bọn con biết Sở Thiên vu cáo anh Park Dong Huan là đặc công để hãm hại anh ấy, còn ra tay đánh anh ấy bị thương, rồi lại giả mạo cảnh sát bắt anh ấy mang đi từ nhà họ Thẩm. Sau rồi có thông tin nói anh ấy bị rơi xuống biển. Chỉ có điều cảnh sát đã ra sức tìm kiếm mà vẫn không thấy xác, cũng không biết còn sống hay không.
Thẩm Nam Phương quát:
- Câm miệng!
Thẩm Thiến Thiến bất đắc dĩ đành ngậm miệng lại, cũng uống từng ngụm rượu vang lớn. Nếu nói rằng bà Thẩm là vì không thể chấp nhận được sự tương phản mà ghen tị với Sở Thiên thì Thẩm Thiến Thiến là vì Sở Thiên đã làm tan vỡ ảo mộng của cô ta mà sinh hận. Vì vậy, khi bị cha ngăn cản bọn họ tới lấy lời khai, cô ta có vẻ tương đối bất mãn và mâu thuẫn.
Thứ trưởng Kim lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Nam Phương, đầy thâm ý cười, nói:
- Ông chủ Thẩm, nghe nói nhà họ Thẩm các ông có ý định đầu tư vào Triều Tiên, hiện nay đang nộp thủ tục xin đầu tư, không rõ là khi nào đơn của các ông mới tới Sở Cảnh sát của chúng tôi?
Mẹ kiếp! Đây đúng là sự uy hiếp trần trụi trắng trợn!
Thẩm Nam Phương tức tối bỏ miếng thịt bò vào miệng, nhai ngấu nghiến vài cái mới nuốt vào bụng, sau đó không chịu yếu thế, phản kích nói:
- Đúng vậy! Tôi muốn đầu tư hơn một tỷ tại Triều Tiên để khuấy động nền kinh tế đang trầm lắng của địa phương, đồng thời giải quyết một bộ phận dân chúng thất nghiệp, tin rằng đơn xin đầu tư sẽ đến tay Thứ trưởng Kim sớm thôi.
Hơn một tỷ tệ tiền Thiên Triều tương đương mấy trăm tỷ tiền Triều Tiên.
Mí mắt Thứ trưởng Kim hơi giật giật, biết sự cứng rắn của mình không hiệu quả rồi, thậm chí còn gây ra tác dụng phụ. Nếu như quả thật bị chính phủ biết được bản thân ông ta gây khó dễ cho mấy trăm tỷ tiền đầu tư này, mặc dù không đến nỗi bị tước mất quan chức, nhưng tương lai con đường làm quan cũng không sáng sủa gì. Quan trường tại bất kỳ quốc gia nào cũng đều là tương đối tàn khốc.
Giám đốc sở Văn thấy không khí hơi nặng nề, vội mở miệng nói vài câu để phá vỡ cục diện bế tắc:
- Ông chủ Thẩm, ông có trái tim lương thiện như vậy, tôi trước hết thay mặt dân chúng Triều Tiên cảm ơn ông. Nếu thủ tục phê duyệt có cái gì khó khăn thì cứ nói, chỉ cần trong phạm vi chức trách có thể giải quyết, tôi và Thứ trưởng Kim sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.
Thẩm Nam Phương lơ đãng đáp:
- Vậy thì xin cảm ơn hai vị trước!
Giám đốc sở Văn chuyển đề tài, khẽ thở dài, nói:
- Ông chủ Thẩm, thật ra việc làm chứng ông hoàn toàn không cần phải lo. Chính phủ Thiên Triều và Chính phủ Triều Tiên đã có thỏa thuận, giao cho tôi và Thứ trưởng Kim quyền thẩm vấn sự việc lần này. Vì thế, chúng tôi đang có Thượng Phương Bảo Kiếm để hành sự. Sao ông còn phải sợ Sở Thiên làm gì?
Bà Thẩm thấp giọng, nói:
- Đúng rồi! Sợ gì tên tiểu tử đó chứ.
Thứ trưởng Kim cũng đã bình tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt nhã nhặn, chậm rãi nói:
- Ông chủ Thẩm, Giám đốc sở Văn nói không sai. Căn cứ vào hiệp định ngoại giao song phương, chúng tôi có thể thẩm vấn những người có liên quan tới sự kiện Park Dong Huan. Mà ngay cả Sở Thiên cũng phải phối hợp điều tra với chúng tôi. Bao gồm việc chấp nhận thẩm vấn của chúng tôi.
Trên mặt bà Thẩm hiện lên vẻ vui mừng, giống như Trần Thắng khi xưa sau khi khởi nghĩa thất bại, các bạn cùng làm phải chịu khổ nạn của ông ta lại vỗ tay khen hay, dường như làm khổ dịch dưới sự thống trị của triều Tần còn sướng hơn làm dân thường dưới tay Trần Thắng. Kiểu tâm lý đen tối đó chính là ví dụ điển hình cho văn hóa phong kiến và sự bóp méo nhân tính.
Khóe miệng Giám đốc sở Văn nở nụ cười quỷ dị, thâm thúy nói:
- Hắn tuyệt đối không thể thoát khỏi tay chúng ta được. Bất luận thế lực của hắn hùng mạnh đến cỡ nào, bất kể phía sau hắn có là ai, chỉ riêng tội danh phá vỡ quan hệ giữa hai nước là đã đủ cho hắn bị lột da rồi, huống hồ còn dám ám sát thương gia Phác Đông Hoán.
Chần chừ một lát, bà Thẩm hỏi:
- Đối phó với hắn thế nào đây?
Thứ trưởng Kim bỏ dao nĩa xuống, mặt hiện sát khí, nói:
- Quá trình là thứ yếu, quan trọng là chắc chắn phải chết. Tôi sẽ cho hắn thấy thế nào là chính phủ Triều Tiên là bất khả xâm phạm. Tôi lại càng phải cho hắn biết, hắn tự cho mình cao quý hùng mạnh nhưng trước mặt tôi hắn chẳng là cái thá gì. Cái mạng của hắn chẳng bằng mạng con chó.
Vừa dứt lời, gã lập tức thấy một chất lỏng màu đỏ bay về phía mặt mình. Một giây sau đó, thứ rượu đắt tiền đã làm mặt gã ướt đẫm, còn làm ô uế cả bộ quần áo xa xỉ của gã nữa. Khi gã phẫn nộ ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa là một thanh niên trẻ tuổi. Rồi gã lại thấy anh ta nở nụ cười chế nhạo.
Người này đương nhiên là Sở Thiên rồi. Nghe Thứ trưởng Kim ăn nói ngông cuồng, hắn liền quyết định cho gã một bài học. Người của nhà họ Thẩm đều quay đầu lại nhìn, thấy thế bèn kinh hãi. Họ đều không thể ngờ Sở Thiên cũng có mặt tại nhà hàng này, lại còn ngồi ngay sát bên cạnh họ. Mí mắt Thẩm Nam Phương không ngừng giật giật, thầm nghĩ nội dung câu chuyện của họ đều đã lọt vào tai Sở Thiên.
Thẩm Thiến Thiến mở miệng:
- Sao anh lại tạt rượu vào người ta?
Bà Thẩm cũng trừng mắt, tức giận quát:
- Ngươi lén lút nghe trộm chúng ta?
Sở Thiên chắp tay sau lưng, vẻ mặt khinh khỉnh đáp lại:
- Không phải là tạt rượu vào người mà là tạt vào bọn súc vật; Về phần lén lút lại càng nực cười. Dường như tôi đến sớm hơn các vị thì phải. Tôi vốn chẳng thèm nghe các người trò chuyện, tiếc rằng các người chẳng có chút lịch sự nào, ở nhà hàng Âu mà lớn tiếng ồn ào như vậy, bắt người khác phải nghe chuyện của các người.
Sắc mặt bà Thẩm trở nên trắng bệch, người run lên.
Thứ trưởng Kim sầm sắc mặt, lớn tiếng quát:
- Ngươi là ai?
Trước con mắt tò mò của bao người, Sở Thiên có lẽ là người nhẹ nhàng thong dong nhất, bằng vẻ mặt bình thản, tự nhiên nhất, hắn vứt khăn giấy trên tay lên bàn, thản nhiên nói:
- Ta chính là người cao quý, hùng mạnh ngươi vừa nhắc tới - Sở Thiên. Tuy nhiên, ta cũng chẳng xem trọng ngươi. Ta vốn định lịch sự phối hợp với các người để điều tra. Nhưng nay xem ra không cần thiết nữa.
Ánh mắt Thứ trưởng Kim ngưng tụ, hung hăng nhìn Sở Thiên chằm chằm.
Sở Thiên tiến lên trước vài bước, nhẹ nhàng nói mấy câu:
- Ta còn có thể nói cho các ngươi biết, nếu đêm nay trước mười hai giờ, các ngươi còn không chịu rời Hongkong, cam đoan các ngươi sẽ không được thấy mặt trời ngày mai nữa đâu. Các ngươi có thể không tin lời ta, nhưng đến lúc chết thì các người nhất định sẽ hối hận vì không chịu nghe cảnh báo.
Thứ trưởng Kim rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Gã vỗ bàn đứng phắt dậy, lông mày dựng đứng như dao găm, đôi mắt sáng lên dữ tợn và phẫn nộ:
- Ngươi là cái thá gì? Dám uy hiếp chúng ta ư? Tên tự cao tự đại này! Ngươi chính là điển hình cho những kẻ Thiên Triều ngốc nghếch. Một quốc gia lớn như vậy mà chẳng có cái quái gì. Thế mà còn tự cho là tốt!
Sắc mặt Thẩm Nam Phương rất khó coi.
Sở Thiên mỉm cười, đó là nụ cười nhạo báng, hơi nhếch khóe miệng, nhưng nụ cười đó cũng không phô trương lắm, không khiến người ta phải ghét.
- Ngươi nói thật là rất đúng! Thiên Triều quả thật không có gì cả. Trên đất của Thiên Triều, nửa bóng quân Mỹ cũng không có, không giống như Triều Tiên các người, có nhiều lính Mỹ đóng quân như vậy.
Không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt. Người Triều Tiên nổi cả gân xanh.
Mấy câu nói này như là nhát roi quất vào người Thứ trưởng Kim. Người Triều Tiên có thể tự đại mà mặt không đổi sắc, nhưng quân Mỹ đóng quân trong nước lại là nỗi đau vĩnh viễn của họ. Điều đó không chỉ có nghĩa là họ phải nhìn thái độ của nước Mĩ mà hành sự, còn có nghĩa là Triều Tiên không có chủ quyền hoàn toàn.
Thứ trưởng Kim nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe ra lửa giận.
Dù sao cũng là kẻ có văn hóa.
Thứ trưởng Kim đổ người ngồi trở lại ghế, giọng nói bất chợt trở nên gay gắt, âm thanh chói tai như mài dao trên giấy ráp:
- Tiểu tử, giờ ngươi cứ nói cho sướng đi! Nhưng hãy nhớ cho kỹ, có thể ngày mai, hoặc muộn nhất là ngày kia, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống chẳng bằng chết.
Ánh mắt Sở Thiên ngưng tụ lại như mũi dao chiếu vào mặt gã, chẳng tỏ thái độ gì, chỉ đáp:
- Dường như ngươi chưa nghe rõ điều ta nói: Đêm nay, nếu trước mười hai giờ còn chưa rời Hongkong, ngươi sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nói nữa đâu. Cho dù Tổng Thống của các người có đến đây, ta muốn gã chết, gã cũng không thể không chết.
Những lời này được nói ra, chẳng khác nào đào mộ tổ người Triều Tiên. Họ chú ý nhất là thể diện, nếu không đã không đạo văn nhiều lịch sử văn hóa của Thiên Triều như vậy. Ngay lập tức, hai gã vệ sĩ Triều Tiên nhảy lên, phối hợp rất ăn ý, cùi chỏ từ hai góc hiểm hóc hướng ngực Sở Thiên đánh tới, linh hoạt và nguy hiểm.
Một cú huých cùi chỏ này đã luyện tới mức lư hỏa thuần thanh. Người biết công phu thông thường muốn tránh được cú đánh vừa nhanh, mạnh lại bất ngờ này khó hơn lên trời. Nhưng Sở Thiên không phải là loại mà người có công phu tầm thường có thể đem ra so sánh được. Hắn bước ra sau né tránh, tựa lưng vào tường, vừa hay có thể tránh được cùi chỏ, rồi thản nhiên bước trở về vị trí cũ.
Khoảnh khắc đấu chiêu mạo hiểm qua đi nhanh chóng, sáu con mắt của ba người đều ngưng tự lại. Khóe miệng Sở Thiên nở nụ cười sâu xa khó hiểu, giơ một ngón cái chỉ bọn chúng ra vẻ khinh bỉ. Hai gã vệ sĩ Triều Tiên biến sắc, đập người vào nhau để mượn lực xông tới, thế tấn công còn mạnh hơn vừa rồi cả chục lần.
Lần này, Sở Thiên chẳng thèm nhúc nhích. Khả Nhi đứng đằng sau bắt đầu di chuyển, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ như phủ một lớp sương băng. Cái lạnh vô hình xuyên thấu tâm can, ẩn chứa sát khí khủng khiếp. Chỉ vài bước chân thôi đã di chuyển một khoảng cách hơn hai mét, mang theo cả không khí giết chóc vô biên, cùi chỏ tung ra bất ngờ.
Võ công thiên hạ, chẳng có chiêu nào là không thể hóa giải, duy chỉ có tốc độ là không thể bị công phá.
Hai gã vệ sĩ thấy bóng người trước mặt lướt tới, rồi ngực cảm thấy đau đớn. “Bịch! Bịch!” Hai gã như cánh diều đứt dây bay ra mấy mét, ngã đập vào bàn ghế đằng sau. Hai bức tranh sơn dầu treo trên tường lắc lư rồi rơi xuống đất. Bọn chúng nằm cuộn trên sàn nhà ôm bụng, không còn sức mà rên rỉ nữa.
Sở Thiên khẽ lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ.
Sắc mặt Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn trắng bệch. Bọn chúng đương nhiên biết thân thủ của hai gã vệ sĩ tùy tòng này là thế nào, đều là những tinh nhuệ được chọn lọc từ cảnh đội. Tuy không dám nói là vô đối khắp thiên hạ, nhưng mỗi tên đối chiến năm, sáu tên đại hãn cũng chẳng thành vấn đề. Giờ lại bị Khả Nhi đánh như chém chuối, chúng bất giác cảm thấy bị sỉ nhục và phẫn nộ.
Thẩm Nam Phương thầm reo hò trong bụng, trên mặt thì lại tỏ vẻ hữu hảo khuyên can:
- Thiếu Soái, có chuyện gì từ từ nói! Vạn sự dĩ hòa vi quý! (Khuyên con người nên lấy sự hòa hợp với nhau làm điều quan trọng).
Sở Thiên rút giấy ăn lau tay cho Khả Nhi, sau đó trả lời đơn giản:
- Ta không kỳ thị những người Triều Tiên chân thật lương thiện, nhưng đối với những loại ngu đần này thì chẳng có cảm tình chút nào. Một nước chỉ biết đạo văn lịch sử văn hóa của Thiên Triều thì đã không còn đáng để tôn trọng nữa. Những công dân ngu muội tự đại lại càng nực cười.
Thẩm Thiến Thiến không kìm nén được, phản bác:
- Anh thì lại chẳng chỉ biết dùng vũ lực để áp chế người khác.
Sở Thiên nhìn khuôn mặt thanh tú của Thẩm Thiến Thiến chằm chằm, nở nụ cười nghiền ngẫm:
- Vũ lực không phải là vạn năng, nhưng với nhiều lúc và nhiều chuyện, nếu những lý luận mà em vừa nói không có sự giúp đỡ của vũ lực thì chỉ là ba hoa chích chòe mà thôi. Ngay cả bác Mao cũng đã nói: “Chính quyền giành được từ báng súng” kia mà, chứ đâu phải cứ nói mà có.
Thấu đáo! Trong bụng Thẩm Nam Phương thầm khen.
Thẩm Thiến Thiến á khẩu không trả lời được, chỉ biết đưa mắt sang nhìn mẹ cầu cứu.
Bà Thẩm nhìn Sở Thiên chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Ngươi ngoài việc không từ thủ đoạn giết người, còn biết làm gì nữa? Nhà họ Thẩm chúng ta chính là muốn giao hảo với Triều Tiên thì đã sao nào? Ngươi có bản lĩnh thì giết hại nhà họ Thẩm như ngươi đã làm với nhà họ Diệp đi. Nói cho ngươi biết, ta xem thường bọn phần tử xã hội đen các ngươi!
Thẩm Nam Phương không nén nổi nữa, trầm giọng quát:
- Nói bậy bạ gì đó?
Rốt cục cũng thốt ra tiếng lòng rồi, Sở Thiên chẳng nói gì chỉ cười cười, rút ra hai tờ tiền trăm tệ màu đỏ, đưa qua đưa lại trước mặt bà Thẩm, nói:
- Chơi trò cao thượng với tôi hả? Được! Tôi cho bà cơ hội. Bà có bản lĩnh thì nói cho tôi biết, tờ tiền nào là cao thượng đây? Tờ tiền nào lại có mặt xấu xa đây?
Bà Thẩm lập tức câm miệng. Vấn đề này quả thật không có đáp án. Nhưng suy nghĩ một lát, bà ta phấn chấn phản kích, đáp:
- Chỉ cần được lấy ra từ tay ngươi thì đều là tiền xấu xa dơ bẩn. Còn tiền lấy từ trong túi bọn ta đều là tiền sạch sẽ, không thẹn với trời đất, vì chúng ta có nó bằng con đường hợp pháp.
Bước lên trước nửa bước, Sở Thiên cười lạnh vài tiếng, khẽ thở dài, nói:
- Hôm nay ta đánh cuộc với nhà họ Thẩm các người, nếu trong nửa tháng ta không nắm trong tay Tập đoàn Thẩm Thị thì từ nay về sau ta sẽ không bước vào Hongkong nửa bước; Ngược lại, nhà họ Thẩm các ngươi đừng để phải mất mặt xấu hổ, đặc biệt là trước mặt đám Triều Tiên này.
Không giận mà cười. Còn muốn trong vòng nửa tháng nắm trong tay Tập đoàn Thẩm Thị, bà Thẩm cảm thấy Sở Thiên quá đỗi hoang đường nực cười. Tuy rằng bà ta không tham gia vào việc quản lý tập đoàn, nhưng với số tài sản tiền trăm triệu nhà họ Thẩm mà tính, không đi thu mua những công ty khác đã là tốt rồi, sao có thể bị người khác thôn tính dễ dàng như vậy? Ai nuốt trôi được kia chứ?
Nghĩ đến đây, bà Thẩm vỗ bàn đáp:
- Được, ta đánh cược với ngươi!
Sở Thiên đảo mắt qua Thẩm Nam Phương đang ngồi lặng thinh, hứng thú hỏi:
- Ông chủ Thẩm, ý của ông thế nào? Nếu ông cảm thấy Thẩm phu nhân nói vớ vẩn thì ông có thể phủ định việc đánh cuộc của tôi và bà ấy. Dù sao, ông mới là gia chủ của nhà họ Thẩm. Quan trọng hơn là, tôi vẫn có vài phần cảm tình với ông.
Thẩm Nam Phương vẫn không nói gì, bà Thẩm nhìn ông ta chằm chằm, nói:
- Tôi muốn ông ủng hộ tôi!
Thẩm Nam Phương buồn bã gật đầu, có vẻ bất đắc dĩ với vợ mình. Tuy rằng ông ta cũng không tin Sở Thiên có thể thôn tính Tập đoàn Thẩm Thị, vì như vậy cần hơn mười tỷ tiền vốn vận hành mới có 50% cơ hội nắm trong tay Tập đoàn Thẩm Thị. Tuổi còn trẻ như Sở Thiên làm sao có thể có nhiều tiền nhàn rỗi như vậy chứ?
Nhưng trong lòng ông ta lại luôn có cảm giác bất an. Có nhiều việc về Sở Thiên khiến ông ta không thể hiểu hết.
Chẳng ngờ Thẩm Nam Phương cũng đồng ý, Sở Thiên bèn khẽ gật đầu, đầy thâm ý mà nói:
- Nửa tháng sau, hẹn gặp lại tại cuộc họp hội đồng quản trị Tập đoàn Thẩm Thị!
Rồi hắn chậm rãi đi ra cửa, không thèm nhìn Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn đang đảo mắt tứ phía. Đối với những kẻ sắp phải chết, hắn hoàn toàn chẳng có tí hứng thú nào.
Cũng ngay vừa rồi, hắn đã tính xong kết cục của bọn này rồi.
Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn nhìn nhau vài cái, trong mắt đầy phẫn nộ và sát khí. Trước khi tới Thiên Triều, tuy đã được nghe nói về sự ngông cuồng và hống hách của Sở Thiên, nhưng lúc ấy chúng cho rằng bọn này đã nói quá lên. Hôm nay gặp mặt và nảy sinh xung đột, chúng mới ý thức được hắn quả thật khó lường.
Nhất định phải mau chóng điều tra sự việc này, tìm ra chứng cớ để tóm chặt hắn.
Sở Thiên và Khả Nhi ra khỏi quán ăn Âu, hít thở vài hơi không khí trong lành rồi đi về phía chiếc xe có rèm.
Nguy hiểm! Bỗng nhiên, Sở Thiên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào hai gã nhân viên vệ sinh cách đó không xa. Đôi đồng tử thu nhỏ lại, nụ cười lạnh lẽo và đầy sát ý. Mấy gã dọn vệ sinh vừa quét vừa tiến lại gần Sở Thiên. Khi còn cách hắn chừng bốn, năm mét, chúng bất ngờ rút súng tán đạn trong áo ra, xả đạn không nương tay.
“Pằng pằng!” Tiếng súng nặng nề vang lên. Độ sát thương của súng tán đạn ở cự ly gần là không gì sánh kịp. Những viên đạn sắt dày đặc bao phủ Sở Thiên và Khả Nhi. Muốn bình yên vô sự mà né tránh khó hơn lên trời, khiến một sát thủ siêu đẳng là Sở Thiên, ngay sau khi tiếng súng vang lên đành nhanh chóng vọt người nhảy lên cao, còn giơ tay đẩy Khả Nhi ra.
Chỗ bọn Sở Thiên vừa đứng nháy mặt đã chi chít vết đạn, nhìn mà ghê người. Nếu chỉ chậm nửa giây thôi thì bọn Sở Thiên đã bị biến thành tổ ong rồi. Hai tay súng rõ ràng đã kinh qua những vai diễn độc ác trong nhiều trường hợp nên chỉ ngạc nhiên vài giây rồi phản ứng ngay, lên đạn, chuẩn bị xử triệt để bọn Sở Thiên.
Khả Nhi không cho chúng bất cứ cơ hội nào, vừa chạm xuống đất bèn bắn lưỡi dao mỏng trong suốt ra. Hai tên sát thủ chỉ cảm thấy có ánh quang lướt qua. A! Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cổ họng tên sát thủ bên tay trái bị lưỡi dao mỏng xọc thẳng vào. Tên sát thủ bên phải vừa giơ súng lên, Sở Thiên băng ngang người tới, chân phải duỗi thẳng cứng đanh nện xuống.
Như núi Thái Sơn đè xuống, mạnh mẽ vô cùng, giã vào đầu tên sát thủ!
Lại là một tiếng kêu thảm thiết nặng nề. Tên sát thủ mồm miệng ộc máu, ngã xuống.
Khả Nhi cầm súng cảnh giới. Hơn mười vị huynh đệ Hắc Dạ hội cũng chạy tới.
Sở Thiên tiến tới vạch cổ áo của bọn chúng, lại là dấu ấn Phượng Hoàng. Những sát thủ này quả thật biết cách giằng co. Trong lòng Sở Thiên bất chợt nảy sinh sát khí vô tận, chậm rãi nói:
- Bảo với Phương Tình, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cho ra căn cứ của Tổ chức Hồng Nhật. Ta phải diệt tận hang ổ bọn chúng!
Tại Cục Cảnh Sát Hongkong.
Trong căn phòng họp rộng rãi và ngăn nắp, ngồi bên trái là Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn cùng cán bộ Triều Tiên. Ngồi bên phải là vài vị Đặc phái viên của Trung Ương Thiên Triều. Ngồi ngay ngắn ở chính giữa là Phó sở trưởng cảnh vụ Đỗ Kỳ Sơn. Tổng cộng là có bảy nguời. Bọn họ chính là tổ điều tra sự kiện Park Dong Huan, lúc này đang thảo luận xem ngày mai gọi ai tới trước là thích hợp nhất.
Tuy rằng nhóm người Thứ trưởng Kim khi ở trước mặt nhà họ Thẩm cố tình tỏ ra ngạo nghễ cao quý, nhưng đối mặt với các vị quan chức quan trọng của Trung Ương Thiên Triều thì cũng tương đối khách khí, không chỉ biết bợ đỡ nịnh nót vô cùng nhuần nhuyễn, mà còn nói rất chủ tâm:
- Các vị đều là trụ cột của Thiên Triều. Kim mỗ chức vị hèn mọn nên việc thẩm vấn do các vị toàn quyền quyết định.
Đỗ Kỳ Sơn chỉ cười cười, đầy thâm ý đáp lại:
- Thứ trưởng Kim không cần phải khách khí nữa. Người ta vẫn nói: “Qua ruộng dưa đừng cúi xuống xách giày, dưới cây lê đừng giơ tay chỉnh mũ” (Ý nói phải tránh gây ra những nghi ngờ, hiểu lầm không đáng có). Để tránh lãng phí thời gian, cuộc thẩm vấn lần này vẫn do bên quý vị là chính. Chúng tôi đứng một bên hỗ trợ là được.
Đặc phái viên Trung Ương cũng gật gật đầu, thờ ơ nói:
- Thứ trưởng Kim, chủ lực của cuộc điều tra lần này vẫn là các ông. Chúng tôi chỉ tới để nắm bắt sự tình rồi về báo cáo với Trung Ương. Nếu để chúng tôi điều tra, sợ rằng đến lúc đó các ông lại không hài lòng về kết quả. Như vậy là đã lãng phí tiền thuế của người dân rồi.
Thứ trưởng Kim không từ chối, khiêm tốn trả lời:
- Nếu đã như vậy, Kim mỗ cũng không khách khí nữa.
Đỗ Kỳ Sơn mỉm cười, dùng tay làm tư thế mời.
Thứ trưởng Kim mở ra một tập tài liệu dày, quét mắt vài cái, đang định giả vờ giả vịt yêu cầu gọi Sở Thiên. Bỗng nhiên cửa bị đẩy bật ra. Tiếu Thanh Băng trán rịn mồ hôi xông vào, hoàn toàn không thèm để ý tới sự khó chịu của bọn Thứ trưởng Kim, nói như bắn pháo:
- Phó sở trưởng Đỗ, đã tìm được Kim Lee Yae và Mã Phi rồi.
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.
Đỗ Kỳ Sơn nuốt nước miếng, thốt lên:
- Cái gì?
Tiếu Thanh Băng thở dốc một lát, lắp bắp trả lời:
- Sau khi bọn họ rơi xuống biển liền bị nước cuốn đi, đẩy tới một làng chài gần đó, được các ngư dân sống ở đó cứu sống. Sau khi hôn mê ba ngày ba đêm, họ đã tỉnh lại. Mã Phi vừa gọi về Cục Cảnh Sát năm phút trước. Các anh em đang trên đường tới làng chài đón họ về. Phỏng chừng 40 phút sau sẽ về tới đây.
Mọi người trong phòng họp đều tỏ ra rất vui mừng. Tìm được những đương sự này có nghĩa là có thể bớt đi rất nhiều những điều tra phức tạp. Hơn nữa, kết quả cuối cùng lại càng sát với sự thật. Vì vậy, Thứ trưởng Kim rất vui mừng, liền ra lệnh:
- Trở về xong, lập tức đưa bọn họ tới phòng thẩm vấn. Tôi muốn hỏi họ trước tiên.
Tiếu Thanh Băng từ chối cho ý kiến, gật đầu.
Hình như còn thiếu chút gì đó. Giám đốc sở Văn vốn trầm mặc liền bắt đầu suy nghĩ, rồi chợt lóe lên một ý niệm trong đầu, ghé tai thì thầm với Thứ trưởng Kim vài câu. Thứ trưởng Kim chợt tỉnh ngộ, gật đầu, vỗ đầu một cái rồi nhìn chằm chằm vào Tiếu Thanh Băng, hỏi:
- Không biết Park tiên sinh có trong số đó không?
Tiếu Thanh Băng dường như đã sớm biết ông ta sẽ hỏi tới Park Dong Huan, cho nên đành trả lời:
- Park tiên sinh không có trong số đó, có khả năng đã bị nước biển cuốn tới địa phương khác. Tuy nhiên, xin Thứ trưởng Kim cứ yên tâm. Cảnh sát Hồng Kông đang dốc toàn lực đi tìm. Tin rằng không lâu nữa sẽ có tin tức thôi. Cho dù là chỉ còn thi thể cũng phải tìm về cho bằng được.
Thứ trưởng Kim hơi thất vọng. Tuy nhiên, tìm được Kim Lee Yae đã là may mắn lắm rồi. Ít ra cô ta cũng có thể nói cho ông ta biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Có phải thật sự là do nảy sinh tranh chấp mà rơi xuống biển hay là Sở Thiên cố ý mưu sát bọn họ. Tin rằng chẳng bao lâu nữa sự thật sẽ được phơi bày, bởi vì Kim Lee Yae không bao giờ lừa ông ta.
Lúc này, tại một quán trà cách Cục Cảnh Sát năm mươi mét, trong quán chẳng có mấy người. Trong gian phòng cao cấp nằm ở góc quán, Sở Thiên đang ngồi phía Nam, Anh Thành đứng cung kính ở phía Bắc. Mặc dù thời gian gần đây liên tục phải bôn ba, nhưng tinh thần của anh ta vẫn phơi phới như cũ. Hiển nhiên, những việc tra tấn bức cung này là công việc yêu thích của anh ta.
Sở Thiên phất tay bảo anh Thành ngồi xuống, rốt một cốc trà đầy cho anh ta:
- Anh Thành, mọi việc xong cả chưa?
Anh Thành sợ hãi vội vã đưa trà lên miệng, còn chưa kịp uống bèn mở miệng trả lời:
- Thiếu soái yên tâm! Tôi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi! Tối nay sẽ diễn thật tốt, cam đoan em vừa lòng. Hai tên người Triều Tiên chó má kia tuyệt đối sẽ không được thấy mặt trời ngày mai. Hơn nữa, sẽ không gây một chút phiền toái nào cho chúng ta và cảnh sát Hongkong hết.
Sở Thiên ngẩng đầu, cười nói:
- Chắc chắn như vậy sao? Thủ đoạn gì vậy?
Anh Thành nhìn chung quanh rồi ra vẻ thần bí, nói:
- Chỉ cần năm mươi phút sẽ tự có câu trả lời.
Anh ta không nói rõ sẽ sử dụng thủ đoạn gì. Sở Thiên đành bất đắc dĩ gật đầu, giơ chiếc đũa, nói:
- Nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện! Anh coi như đã là nguyên lão của Soái quân rồi. Tôi đương nhiên tin lời anh nói. Nhưng bộ dạng thần bí của anh khiến tôi rất muốn cho anh một trận ra trò. Hi vọng đừng làm tôi thất vọng.
Theo Sở Thiên đã lâu như vậy, ít nhiều cũng biết hắn đang nói đùa, nên anh Thành chỉ cười cười, cầm con hàu nóng hổi lên ăn. Nuốt xong rồi anh ta mới cười cười, đáp:
- Thiếu soái, anh cứ kiên nhẫn chờ đợi. Nếu anh thấy tôi làm chưa đủ hoàn mỹ, chưa đủ đẹp thì năm mươi phút sau nữa, cứ đem tôi ra chặt thành trăm mảnh.
Sở Thiên múc nửa bát canh hầm dạ dày lợn, nhấp hai ngụm rồi hỏi:
- Thân phận của bọn Park Dong Huan đã tra ra chưa? Tuy rằng tôi có thể khẳng định chúng là đặc công Triều Tiên, nhưng Park Dong Huan dường như không đơn giản như vậy. Ít nhất gã cũng đứng ở đẳng cấp cao trong giới đặc công. Nếu không sẽ không có doanh nhân nào dám che giấu gã.
Anh Thành nhai nuốt hai miếng thịt bò, vừa ăn vừa lẩm bẩm trả lời:
- Thiếu soái đoán rất đúng. Park Dong Huan đúng là con cá lớn. Không chỉ là tấm gương nhà doanh nghiệp trẻ Triều Tiên, gã còn là đặc công thứ hạng vàng của ba tổ chức của Triều Tiên. Cha gã là Phó tổng thống Triều Tiên, có quan hệ họ hàng với một thành viên đã chết của nhóm Ti Cơ.
Không ngờ thân phận của Park Dong Huan lại cao quý như vậy. Sở Thiên lộ ra ánh mắt khiếp sợ, lập tức bừng tỉnh ngộ gật đầu. Chẳng trách muốn trừng phạt Văn Băng Tuyết cần phải phái Park Dong Huan ra. Hoá ra nội tình là Park Dong Huan còn có mối thân tình sâu xa với thành viên nhóm Ti Cơ. Vì thế hắn liền hỏi:
- Văn Băng Tuyết có phải là do chúng hạ độc thủ hay không?
Anh Thành đặt đũa xuống, hạ giọng trả lời:
- Đúng vậy! Bọn chúng biết thân thủ của Văn Băng Tuyết không tồi, muốn đánh lén cũng khó tìm được cơ hội, bèn nghĩ ra trò tiên nhân khiêu (Lợi dụng nữ sắc để đặt bẫy). Kim Lee Yae và Văn Băng Tuyết từng quen nhau ở Scotland, vì thế làm bộ mật báo cho Văn Băng Tuyết biết, rằng đặc công Triều Tiên sắp tới ám sát cô ta.
Sở Thiên bình lặng, thản nhiên nói:
- Tiếp tục đi!
Anh Thành hớp hai ngụm trà cho nhuận hầu, chậm rãi nói nốt:
- Kim Lee Yae còn hẹn Văn Băng Tuyết trong con ngõ nhỏ đã bị phá chuẩn bị di dời lấy mặt bằng để trao đổi. Khi hai người bọn họ gặp mặt, Park Dong Huan mang súng xuất hiện, giả bộ bắt Kim Lee Yae vì đã phản bội tổ chức. Văn Băng Tuyết theo phản xạ rút súng ra giằng co và kéo Kim Lee Yae ra sau lưng mình.
Sở Thiên đã có thể đoán được kết quả, vì thế tiếp lời anh Thành, thở dài nói:
- Vì thế Kim Lee Yae thừa dịp Văn Băng Tuyết chỉ chú ý tới Park Dong Huan ở trước mặt, rút súng ngắn được lắp ráp sau lưng ra bắn chết Văn Băng Tuyết. Đáng thương cho một vị hoa khôi cảnh sát, do căn bản không đề phòng, không ngờ là trúng đạn mà chết.
Anh Thành gật gật đầu, cười khổ nói:
- Quả thật như thế!
Sở Thiên gắp miếng trứng rán vàng ươm, đưa lên miệng nhai ngấu nghiến, vẻ mặt bình lặng, nói:
- Ít ngày nữa, cho Kim Lee Yae bốc hơi.
Anh Thành khẽ thở dài, đáp lại:
- Hiểu!
Trong phòng họp của Cục Cảnh Sát.
Xét thấy hai kẻ trở về là Mã Phi và Kim Lee Yae sức khỏe đều rất yếu, Đỗ Kỳ Sơn và Đặc phái viên Thiên Triều đều đề nghị cho bọn họ nghỉ ngơi qua một đêm rồi mới tới thẩm vấn. Nhưng Thứ trưởng Kim lại kiên quyết không đồng ý. Gã lo lắng đêm dài lắm mộng, nhất định phải mau chóng nghe được chân tướng từ Kim Lee Yae. Nếu không bị người ta diệt khẩu thì thật là lãng phí thời cơ.
Sự dũng mãnh của Sở Thiên khiến gã ít nhiều dao động.
Không cách nào khác, Đỗ Kỳ Sơn đành đưa ra một đề nghị nhân văn hơn, cho phép họ ngồi trên Sofa tại phòng họp để trả lời câu hỏi. Bọn Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn cũng rất đồng tình. Họ cũng không muốn ngồi trong phòng thẩm vấn chật chội và lạnh lẽo kia. Vì thế, mười mấy người chen chúc trong phòng họp bắt đầu cuộc thẩm vấn.
Thứ trưởng Kim đầu tiên hỏi Kim Lee Yae đã bị đem đi như thế nào. Kim Lee Yae chống cơ thể mệt mỏi, chậm rãi nói là bị mang đi lúc ở nhà họ Thẩm. Tình huống cụ thể không khác nhiều so với tình hình mà Thứ trưởng Kim đã nắm được. Vì thế, gã hài lòng gật đầu. Gã vẫn không quên nói với mọi người chung quanh:
- Lời của Kim Lee Yae là hoàn toàn có thể tin được.
Lại hỏi thêm vài chi tiết mấu chốt, Thứ trưởng Kim bắt đầu đi vào trọng tâm vấn đề:
- Kim Lee Yae, hãy kể về việc mất tích của các người, là Park Dong Huan do tranh chấp với Mã Phi bị rơi xuống biển, hay là có kẻ khác rắp tâm mưu hại các người? Cứ nói ra sự thật, ta cùng Giám đốc sở Văn sẽ bảo vệ các người!
Mã Phi mở miệng hét lên:
- Là vô tình rơi xuống biển.
Thứ trưởng Kim ho khan vài tiếng, sau khi lạnh lùng liếc nhìn Mã Phi, uy nghiêm quát:
- Mã Phi, giờ chưa phải lúc ngươi được nói. Ngươi phải giữ im lặng! Nếu còn nói lung tung sẽ làm ảnh hưởng tới khẩu cung của Kim Lee Yae, ta sẽ báo lên chính phủ Thiên Triều để truy tố ngươi. Ngươi cần phải nhớ rằng, khi chúng ta hỏi tới ngươi thì mới được trả lời.
Đỗ Kỳ Sơn chỉ cười cười. Vừa rồi đã cho thấy thái độ của người Triều Tiên rồi, rõ ràng là không tin người của Thiên Triều. Chân tướng của sự việc sẽ hoàn toàn được quyết định bởi khẩu cung của Kim Lee Yae và nghệ thuật thêm mắm thêm muối. Ông ta bất giác cảm thấy lo cho Sở Thiên. Mặc dù ông ta cũng chẳng có cảm tình với Sở Thiên, nhưng dù sao cũng là người Thiên Triều.
Kim Lee Yae chậm rãi hít mấy hơi, buồn bã thở dài, nói:
- Thứ trưởng Kim, không ai mưu hại chúng tôi. Là Park Dong Huan muốn chạy trốn nên đoạt súng đánh lén cảnh sát, làm cho xe cảnh sát mất lái mà rơi xuống biển. Không phải vì tôi may mắn mới không bị chết đuối mà nhờ có Mã Phi mạo hiểm lôi tôi từ trong xe ra. Park Dong Huan thì đã mất tung tích. Lẽ ra tôi không nên làm mất mặt người Triều Tiên, nhưng Mã Phi đã mạo hiểm cứu tôi khiến tôi vô cùng cảm động. Tôi thấy mình buộc phải nói ra sự thật mới được.
Vừa dứt lời, bọn Thứ trưởng Kim đều biến sắc. Sao lại làm cho người Triều Tiên mất mặt như thế này. Lẽ nào lúc đó Sở Thiên không giở trò gì thật? Nhưng căn cứ vào các dấu vết thì có thể kết luận là do Sở Thiên gây nên. Có điều, vẻ mặt Kim Lee Yae lại không giống như đang nói dối. Vì thế, chúng quay ra nhìn nhau.
Thứ trưởng Kim lại ho khan vài tiếng, đầy thâm ý mà hỏi:
- Kim Lee Yae, cô khẳng định những lời cô nói đều là sự thật? Nếu sau này tìm được Park Dong Huan, hoặc bằng cách khác phát hiện cô nói dối, chúng ta có thể sẽ phán định cô tội cung cấp chứng cứ giả, thậm chí tội làm tổn hại danh dự quốc gia để buộc cô ngồi tù mười năm. Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?
Đỗ Kỳ Sơn nở nụ cười châm chọc, bình tĩnh nói:
- Thứ trưởng Kim, ông dường như đang mớm cung cho Kim Lee Yae thì phải. Lẽ nào ông muốn buộc cô ta phải nói là có người mưu sát mới thôi đây? Mặt khác, Mã Phi cũng có thể cung cấp khẩu cung chứng thực lời nói của cô ta là thật hay giả. Tại sao ông cứ phải nhắc đi nhắc lại yêu cầu Kim Lee Yae xác nhận lời khai chứ?
Thứ trưởng Kim hơi xấu hổ, giấu giếm nói:
- Tôi chỉ là muốn biết tỉ mỉ hơn.
Bỗng nhiên, Kim Lee Yae ngẩng đầu, như thoáng chút suy nghĩ, hé miệng nhưng không phát ra âm thanh. Đây dường như là một tín hiệu, khiến trên mặt Thứ trưởng Kim hiện vẻ mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Kim Lee Yae, có phải là cô đã nhớ ra điều gì rồi không?
Kim Lee Yae khẽ gật đầu, thở dài:
- Thứ trưởng Kim, các ngươi lại đây đi.
Thứ trưởng Kim cùng Giám đốc sở Văn nhìn nhau vài cái, đều đứng dậy đi về phía cô ta. Giám đốc sở Văn còn lên tiếng trấn an, nói:
- Cô đừng lo lắng gì hết. Dẫu có kẻ uy hiếp cô, cô cũng cứ nói cho chúng tôi biết. Cuộc thẩm vấn này sẽ được ghi hình toàn bộ, còn được truyền về nước qua vệ tinh. Đằng sau có người bảo vệ rồi.
Ánh mắt Kim Lee Yae hơi do dự, song lập tức trở nên kiên định hơn.
Hai kẻ này lần lượt ngồi xuống bên cạnh cô ta, tươi cười rạng rỡ mà nói:
- Kim Lee Yae, nói đi!
Kim Lee Yae thở ra mấy hơi, cười khổ đáp lại:
- Các ngươi đi chết đi!
Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn ngơ ngẩn ra. Còn chưa kịp phản ứng gì thì trong tay Kim Lee Yae liền xuất hiện một con dao gọt hoa quả. Mũi dao lạnh như băng nháy mắt cắt ngang cổ họng bọn chúng. Vết thương không lớn cũng không sâu nhưng đủ để lấy mạng chúng.
Máu tươi bắn phọt vào mặt Kim Lee Yae.
Đẹp, quỷ dị!
- Đúng vậy! Lão Tử và Khổng Tử của chúng tôi đã để lại nền văn hóa huy hoàng, lại còn bao nhiêu là cái số một thế giới nữa: Là nước đầu tiên trên thế giới có giấy, có máy in kim loại, nước đầu tiên có quân hạm thiết giáp.
Sắc mặt Thẩm Nam Phương hơi khó coi, nhưng không nói gì. Chỉ có Thẩm Thiến Thiến thấy cha thường ngày không mấy khi uống rượu giờ lại uống rượu vang ừng ực. Bà Thẩm thì không cho là đúng, khách khí đáp lại:
- Chẳng ngờ Triều Tiên lại có nền lịch sử văn hóa lâu đời như vậy. Hôm nào tới Triều Tiên, tôi nhất định sẽ lãnh hội đầy đủ.
Thứ trưởng Kim sang sảng mỉm cười, đầy thâm ý mà nói:
- Cực kỳ hoan nghênh.
Uống xong nửa ly rượu vang, Thẩm Nam Sơn đã bình tĩnh trở lại, mở miệng hỏi dò:
- Thứ trưởng Kim, Giám đốc sở Văn, Thẩm mỗ tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, hy vọng phu nhân và con gái tôi không cần phải tới Cục Cảnh Sát để ghi khẩu cung. Không phải là vì chúng tôi không muốn thành khẩn hợp tác, mà là vì thế lực của Sở Thiên quá đỗi lợi hại. Nếu có thể, tôi nguyện dùng biện pháp khác để bù lại.
Không đợi nhóm người Thứ trưởng Kim trả lời, bà Thẩm liền cướp lời:
- Sợ cái gì? Có Thứ trưởng Kim bọn họ ở đó, anh còn sợ Sở Thiên bày trò? Huống chi chúng ta lại không phải khai man, chỉ là phản ánh tình hình thực tế đêm hôm đó. Lẽ nào phối hợp với Thứ trưởng Kim bọn họ điều tra chân tướng sự việc cũng không được sao?
Từ đầu tới cuối bà ta vẫn không thể chấp nhận việc Sở Thiên cưỡi trên cổ nhà họ Thẩm. Ẩn sâu trong ý thức của bà ta, kẻ quyền thế sinh ra chính là được định sẵn như vậy,
Giống như ngày trước Trần Thắng khởi nghĩa đánh chiếm một nửa giang sơn. Những người bạn cũ của ông ta vẫn không muốn gọi ông ta là “Vương”. Thậm chí còn rêu rao khắp nơi về khuyết điểm của ông ta để thể hiện rằng bản thân cao quý hơn Trần Thắng.
Thẩm Nam Phương sắc mặt khó coi, trầm giọng nói:
- Em thì biết cái gì?
Thẩm Thiến Thiến chu cái miệng nhỏ nhắn, đáp như bắn pháo:
- Bọn con biết Sở Thiên vu cáo anh Park Dong Huan là đặc công để hãm hại anh ấy, còn ra tay đánh anh ấy bị thương, rồi lại giả mạo cảnh sát bắt anh ấy mang đi từ nhà họ Thẩm. Sau rồi có thông tin nói anh ấy bị rơi xuống biển. Chỉ có điều cảnh sát đã ra sức tìm kiếm mà vẫn không thấy xác, cũng không biết còn sống hay không.
Thẩm Nam Phương quát:
- Câm miệng!
Thẩm Thiến Thiến bất đắc dĩ đành ngậm miệng lại, cũng uống từng ngụm rượu vang lớn. Nếu nói rằng bà Thẩm là vì không thể chấp nhận được sự tương phản mà ghen tị với Sở Thiên thì Thẩm Thiến Thiến là vì Sở Thiên đã làm tan vỡ ảo mộng của cô ta mà sinh hận. Vì vậy, khi bị cha ngăn cản bọn họ tới lấy lời khai, cô ta có vẻ tương đối bất mãn và mâu thuẫn.
Thứ trưởng Kim lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, nhìn sắc mặt khó coi của Thẩm Nam Phương, đầy thâm ý cười, nói:
- Ông chủ Thẩm, nghe nói nhà họ Thẩm các ông có ý định đầu tư vào Triều Tiên, hiện nay đang nộp thủ tục xin đầu tư, không rõ là khi nào đơn của các ông mới tới Sở Cảnh sát của chúng tôi?
Mẹ kiếp! Đây đúng là sự uy hiếp trần trụi trắng trợn!
Thẩm Nam Phương tức tối bỏ miếng thịt bò vào miệng, nhai ngấu nghiến vài cái mới nuốt vào bụng, sau đó không chịu yếu thế, phản kích nói:
- Đúng vậy! Tôi muốn đầu tư hơn một tỷ tại Triều Tiên để khuấy động nền kinh tế đang trầm lắng của địa phương, đồng thời giải quyết một bộ phận dân chúng thất nghiệp, tin rằng đơn xin đầu tư sẽ đến tay Thứ trưởng Kim sớm thôi.
Hơn một tỷ tệ tiền Thiên Triều tương đương mấy trăm tỷ tiền Triều Tiên.
Mí mắt Thứ trưởng Kim hơi giật giật, biết sự cứng rắn của mình không hiệu quả rồi, thậm chí còn gây ra tác dụng phụ. Nếu như quả thật bị chính phủ biết được bản thân ông ta gây khó dễ cho mấy trăm tỷ tiền đầu tư này, mặc dù không đến nỗi bị tước mất quan chức, nhưng tương lai con đường làm quan cũng không sáng sủa gì. Quan trường tại bất kỳ quốc gia nào cũng đều là tương đối tàn khốc.
Giám đốc sở Văn thấy không khí hơi nặng nề, vội mở miệng nói vài câu để phá vỡ cục diện bế tắc:
- Ông chủ Thẩm, ông có trái tim lương thiện như vậy, tôi trước hết thay mặt dân chúng Triều Tiên cảm ơn ông. Nếu thủ tục phê duyệt có cái gì khó khăn thì cứ nói, chỉ cần trong phạm vi chức trách có thể giải quyết, tôi và Thứ trưởng Kim sẽ dốc toàn lực hỗ trợ.
Thẩm Nam Phương lơ đãng đáp:
- Vậy thì xin cảm ơn hai vị trước!
Giám đốc sở Văn chuyển đề tài, khẽ thở dài, nói:
- Ông chủ Thẩm, thật ra việc làm chứng ông hoàn toàn không cần phải lo. Chính phủ Thiên Triều và Chính phủ Triều Tiên đã có thỏa thuận, giao cho tôi và Thứ trưởng Kim quyền thẩm vấn sự việc lần này. Vì thế, chúng tôi đang có Thượng Phương Bảo Kiếm để hành sự. Sao ông còn phải sợ Sở Thiên làm gì?
Bà Thẩm thấp giọng, nói:
- Đúng rồi! Sợ gì tên tiểu tử đó chứ.
Thứ trưởng Kim cũng đã bình tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt nhã nhặn, chậm rãi nói:
- Ông chủ Thẩm, Giám đốc sở Văn nói không sai. Căn cứ vào hiệp định ngoại giao song phương, chúng tôi có thể thẩm vấn những người có liên quan tới sự kiện Park Dong Huan. Mà ngay cả Sở Thiên cũng phải phối hợp điều tra với chúng tôi. Bao gồm việc chấp nhận thẩm vấn của chúng tôi.
Trên mặt bà Thẩm hiện lên vẻ vui mừng, giống như Trần Thắng khi xưa sau khi khởi nghĩa thất bại, các bạn cùng làm phải chịu khổ nạn của ông ta lại vỗ tay khen hay, dường như làm khổ dịch dưới sự thống trị của triều Tần còn sướng hơn làm dân thường dưới tay Trần Thắng. Kiểu tâm lý đen tối đó chính là ví dụ điển hình cho văn hóa phong kiến và sự bóp méo nhân tính.
Khóe miệng Giám đốc sở Văn nở nụ cười quỷ dị, thâm thúy nói:
- Hắn tuyệt đối không thể thoát khỏi tay chúng ta được. Bất luận thế lực của hắn hùng mạnh đến cỡ nào, bất kể phía sau hắn có là ai, chỉ riêng tội danh phá vỡ quan hệ giữa hai nước là đã đủ cho hắn bị lột da rồi, huống hồ còn dám ám sát thương gia Phác Đông Hoán.
Chần chừ một lát, bà Thẩm hỏi:
- Đối phó với hắn thế nào đây?
Thứ trưởng Kim bỏ dao nĩa xuống, mặt hiện sát khí, nói:
- Quá trình là thứ yếu, quan trọng là chắc chắn phải chết. Tôi sẽ cho hắn thấy thế nào là chính phủ Triều Tiên là bất khả xâm phạm. Tôi lại càng phải cho hắn biết, hắn tự cho mình cao quý hùng mạnh nhưng trước mặt tôi hắn chẳng là cái thá gì. Cái mạng của hắn chẳng bằng mạng con chó.
Vừa dứt lời, gã lập tức thấy một chất lỏng màu đỏ bay về phía mặt mình. Một giây sau đó, thứ rượu đắt tiền đã làm mặt gã ướt đẫm, còn làm ô uế cả bộ quần áo xa xỉ của gã nữa. Khi gã phẫn nộ ngẩng đầu lên nhìn, cách đó không xa là một thanh niên trẻ tuổi. Rồi gã lại thấy anh ta nở nụ cười chế nhạo.
Người này đương nhiên là Sở Thiên rồi. Nghe Thứ trưởng Kim ăn nói ngông cuồng, hắn liền quyết định cho gã một bài học. Người của nhà họ Thẩm đều quay đầu lại nhìn, thấy thế bèn kinh hãi. Họ đều không thể ngờ Sở Thiên cũng có mặt tại nhà hàng này, lại còn ngồi ngay sát bên cạnh họ. Mí mắt Thẩm Nam Phương không ngừng giật giật, thầm nghĩ nội dung câu chuyện của họ đều đã lọt vào tai Sở Thiên.
Thẩm Thiến Thiến mở miệng:
- Sao anh lại tạt rượu vào người ta?
Bà Thẩm cũng trừng mắt, tức giận quát:
- Ngươi lén lút nghe trộm chúng ta?
Sở Thiên chắp tay sau lưng, vẻ mặt khinh khỉnh đáp lại:
- Không phải là tạt rượu vào người mà là tạt vào bọn súc vật; Về phần lén lút lại càng nực cười. Dường như tôi đến sớm hơn các vị thì phải. Tôi vốn chẳng thèm nghe các người trò chuyện, tiếc rằng các người chẳng có chút lịch sự nào, ở nhà hàng Âu mà lớn tiếng ồn ào như vậy, bắt người khác phải nghe chuyện của các người.
Sắc mặt bà Thẩm trở nên trắng bệch, người run lên.
Thứ trưởng Kim sầm sắc mặt, lớn tiếng quát:
- Ngươi là ai?
Trước con mắt tò mò của bao người, Sở Thiên có lẽ là người nhẹ nhàng thong dong nhất, bằng vẻ mặt bình thản, tự nhiên nhất, hắn vứt khăn giấy trên tay lên bàn, thản nhiên nói:
- Ta chính là người cao quý, hùng mạnh ngươi vừa nhắc tới - Sở Thiên. Tuy nhiên, ta cũng chẳng xem trọng ngươi. Ta vốn định lịch sự phối hợp với các người để điều tra. Nhưng nay xem ra không cần thiết nữa.
Ánh mắt Thứ trưởng Kim ngưng tụ, hung hăng nhìn Sở Thiên chằm chằm.
Sở Thiên tiến lên trước vài bước, nhẹ nhàng nói mấy câu:
- Ta còn có thể nói cho các ngươi biết, nếu đêm nay trước mười hai giờ, các ngươi còn không chịu rời Hongkong, cam đoan các ngươi sẽ không được thấy mặt trời ngày mai nữa đâu. Các ngươi có thể không tin lời ta, nhưng đến lúc chết thì các người nhất định sẽ hối hận vì không chịu nghe cảnh báo.
Thứ trưởng Kim rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Gã vỗ bàn đứng phắt dậy, lông mày dựng đứng như dao găm, đôi mắt sáng lên dữ tợn và phẫn nộ:
- Ngươi là cái thá gì? Dám uy hiếp chúng ta ư? Tên tự cao tự đại này! Ngươi chính là điển hình cho những kẻ Thiên Triều ngốc nghếch. Một quốc gia lớn như vậy mà chẳng có cái quái gì. Thế mà còn tự cho là tốt!
Sắc mặt Thẩm Nam Phương rất khó coi.
Sở Thiên mỉm cười, đó là nụ cười nhạo báng, hơi nhếch khóe miệng, nhưng nụ cười đó cũng không phô trương lắm, không khiến người ta phải ghét.
- Ngươi nói thật là rất đúng! Thiên Triều quả thật không có gì cả. Trên đất của Thiên Triều, nửa bóng quân Mỹ cũng không có, không giống như Triều Tiên các người, có nhiều lính Mỹ đóng quân như vậy.
Không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt. Người Triều Tiên nổi cả gân xanh.
Mấy câu nói này như là nhát roi quất vào người Thứ trưởng Kim. Người Triều Tiên có thể tự đại mà mặt không đổi sắc, nhưng quân Mỹ đóng quân trong nước lại là nỗi đau vĩnh viễn của họ. Điều đó không chỉ có nghĩa là họ phải nhìn thái độ của nước Mĩ mà hành sự, còn có nghĩa là Triều Tiên không có chủ quyền hoàn toàn.
Thứ trưởng Kim nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe ra lửa giận.
Dù sao cũng là kẻ có văn hóa.
Thứ trưởng Kim đổ người ngồi trở lại ghế, giọng nói bất chợt trở nên gay gắt, âm thanh chói tai như mài dao trên giấy ráp:
- Tiểu tử, giờ ngươi cứ nói cho sướng đi! Nhưng hãy nhớ cho kỹ, có thể ngày mai, hoặc muộn nhất là ngày kia, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống chẳng bằng chết.
Ánh mắt Sở Thiên ngưng tụ lại như mũi dao chiếu vào mặt gã, chẳng tỏ thái độ gì, chỉ đáp:
- Dường như ngươi chưa nghe rõ điều ta nói: Đêm nay, nếu trước mười hai giờ còn chưa rời Hongkong, ngươi sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nói nữa đâu. Cho dù Tổng Thống của các người có đến đây, ta muốn gã chết, gã cũng không thể không chết.
Những lời này được nói ra, chẳng khác nào đào mộ tổ người Triều Tiên. Họ chú ý nhất là thể diện, nếu không đã không đạo văn nhiều lịch sử văn hóa của Thiên Triều như vậy. Ngay lập tức, hai gã vệ sĩ Triều Tiên nhảy lên, phối hợp rất ăn ý, cùi chỏ từ hai góc hiểm hóc hướng ngực Sở Thiên đánh tới, linh hoạt và nguy hiểm.
Một cú huých cùi chỏ này đã luyện tới mức lư hỏa thuần thanh. Người biết công phu thông thường muốn tránh được cú đánh vừa nhanh, mạnh lại bất ngờ này khó hơn lên trời. Nhưng Sở Thiên không phải là loại mà người có công phu tầm thường có thể đem ra so sánh được. Hắn bước ra sau né tránh, tựa lưng vào tường, vừa hay có thể tránh được cùi chỏ, rồi thản nhiên bước trở về vị trí cũ.
Khoảnh khắc đấu chiêu mạo hiểm qua đi nhanh chóng, sáu con mắt của ba người đều ngưng tự lại. Khóe miệng Sở Thiên nở nụ cười sâu xa khó hiểu, giơ một ngón cái chỉ bọn chúng ra vẻ khinh bỉ. Hai gã vệ sĩ Triều Tiên biến sắc, đập người vào nhau để mượn lực xông tới, thế tấn công còn mạnh hơn vừa rồi cả chục lần.
Lần này, Sở Thiên chẳng thèm nhúc nhích. Khả Nhi đứng đằng sau bắt đầu di chuyển, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ như phủ một lớp sương băng. Cái lạnh vô hình xuyên thấu tâm can, ẩn chứa sát khí khủng khiếp. Chỉ vài bước chân thôi đã di chuyển một khoảng cách hơn hai mét, mang theo cả không khí giết chóc vô biên, cùi chỏ tung ra bất ngờ.
Võ công thiên hạ, chẳng có chiêu nào là không thể hóa giải, duy chỉ có tốc độ là không thể bị công phá.
Hai gã vệ sĩ thấy bóng người trước mặt lướt tới, rồi ngực cảm thấy đau đớn. “Bịch! Bịch!” Hai gã như cánh diều đứt dây bay ra mấy mét, ngã đập vào bàn ghế đằng sau. Hai bức tranh sơn dầu treo trên tường lắc lư rồi rơi xuống đất. Bọn chúng nằm cuộn trên sàn nhà ôm bụng, không còn sức mà rên rỉ nữa.
Sở Thiên khẽ lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ khinh bỉ.
Sắc mặt Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn trắng bệch. Bọn chúng đương nhiên biết thân thủ của hai gã vệ sĩ tùy tòng này là thế nào, đều là những tinh nhuệ được chọn lọc từ cảnh đội. Tuy không dám nói là vô đối khắp thiên hạ, nhưng mỗi tên đối chiến năm, sáu tên đại hãn cũng chẳng thành vấn đề. Giờ lại bị Khả Nhi đánh như chém chuối, chúng bất giác cảm thấy bị sỉ nhục và phẫn nộ.
Thẩm Nam Phương thầm reo hò trong bụng, trên mặt thì lại tỏ vẻ hữu hảo khuyên can:
- Thiếu Soái, có chuyện gì từ từ nói! Vạn sự dĩ hòa vi quý! (Khuyên con người nên lấy sự hòa hợp với nhau làm điều quan trọng).
Sở Thiên rút giấy ăn lau tay cho Khả Nhi, sau đó trả lời đơn giản:
- Ta không kỳ thị những người Triều Tiên chân thật lương thiện, nhưng đối với những loại ngu đần này thì chẳng có cảm tình chút nào. Một nước chỉ biết đạo văn lịch sử văn hóa của Thiên Triều thì đã không còn đáng để tôn trọng nữa. Những công dân ngu muội tự đại lại càng nực cười.
Thẩm Thiến Thiến không kìm nén được, phản bác:
- Anh thì lại chẳng chỉ biết dùng vũ lực để áp chế người khác.
Sở Thiên nhìn khuôn mặt thanh tú của Thẩm Thiến Thiến chằm chằm, nở nụ cười nghiền ngẫm:
- Vũ lực không phải là vạn năng, nhưng với nhiều lúc và nhiều chuyện, nếu những lý luận mà em vừa nói không có sự giúp đỡ của vũ lực thì chỉ là ba hoa chích chòe mà thôi. Ngay cả bác Mao cũng đã nói: “Chính quyền giành được từ báng súng” kia mà, chứ đâu phải cứ nói mà có.
Thấu đáo! Trong bụng Thẩm Nam Phương thầm khen.
Thẩm Thiến Thiến á khẩu không trả lời được, chỉ biết đưa mắt sang nhìn mẹ cầu cứu.
Bà Thẩm nhìn Sở Thiên chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Ngươi ngoài việc không từ thủ đoạn giết người, còn biết làm gì nữa? Nhà họ Thẩm chúng ta chính là muốn giao hảo với Triều Tiên thì đã sao nào? Ngươi có bản lĩnh thì giết hại nhà họ Thẩm như ngươi đã làm với nhà họ Diệp đi. Nói cho ngươi biết, ta xem thường bọn phần tử xã hội đen các ngươi!
Thẩm Nam Phương không nén nổi nữa, trầm giọng quát:
- Nói bậy bạ gì đó?
Rốt cục cũng thốt ra tiếng lòng rồi, Sở Thiên chẳng nói gì chỉ cười cười, rút ra hai tờ tiền trăm tệ màu đỏ, đưa qua đưa lại trước mặt bà Thẩm, nói:
- Chơi trò cao thượng với tôi hả? Được! Tôi cho bà cơ hội. Bà có bản lĩnh thì nói cho tôi biết, tờ tiền nào là cao thượng đây? Tờ tiền nào lại có mặt xấu xa đây?
Bà Thẩm lập tức câm miệng. Vấn đề này quả thật không có đáp án. Nhưng suy nghĩ một lát, bà ta phấn chấn phản kích, đáp:
- Chỉ cần được lấy ra từ tay ngươi thì đều là tiền xấu xa dơ bẩn. Còn tiền lấy từ trong túi bọn ta đều là tiền sạch sẽ, không thẹn với trời đất, vì chúng ta có nó bằng con đường hợp pháp.
Bước lên trước nửa bước, Sở Thiên cười lạnh vài tiếng, khẽ thở dài, nói:
- Hôm nay ta đánh cuộc với nhà họ Thẩm các người, nếu trong nửa tháng ta không nắm trong tay Tập đoàn Thẩm Thị thì từ nay về sau ta sẽ không bước vào Hongkong nửa bước; Ngược lại, nhà họ Thẩm các ngươi đừng để phải mất mặt xấu hổ, đặc biệt là trước mặt đám Triều Tiên này.
Không giận mà cười. Còn muốn trong vòng nửa tháng nắm trong tay Tập đoàn Thẩm Thị, bà Thẩm cảm thấy Sở Thiên quá đỗi hoang đường nực cười. Tuy rằng bà ta không tham gia vào việc quản lý tập đoàn, nhưng với số tài sản tiền trăm triệu nhà họ Thẩm mà tính, không đi thu mua những công ty khác đã là tốt rồi, sao có thể bị người khác thôn tính dễ dàng như vậy? Ai nuốt trôi được kia chứ?
Nghĩ đến đây, bà Thẩm vỗ bàn đáp:
- Được, ta đánh cược với ngươi!
Sở Thiên đảo mắt qua Thẩm Nam Phương đang ngồi lặng thinh, hứng thú hỏi:
- Ông chủ Thẩm, ý của ông thế nào? Nếu ông cảm thấy Thẩm phu nhân nói vớ vẩn thì ông có thể phủ định việc đánh cuộc của tôi và bà ấy. Dù sao, ông mới là gia chủ của nhà họ Thẩm. Quan trọng hơn là, tôi vẫn có vài phần cảm tình với ông.
Thẩm Nam Phương vẫn không nói gì, bà Thẩm nhìn ông ta chằm chằm, nói:
- Tôi muốn ông ủng hộ tôi!
Thẩm Nam Phương buồn bã gật đầu, có vẻ bất đắc dĩ với vợ mình. Tuy rằng ông ta cũng không tin Sở Thiên có thể thôn tính Tập đoàn Thẩm Thị, vì như vậy cần hơn mười tỷ tiền vốn vận hành mới có 50% cơ hội nắm trong tay Tập đoàn Thẩm Thị. Tuổi còn trẻ như Sở Thiên làm sao có thể có nhiều tiền nhàn rỗi như vậy chứ?
Nhưng trong lòng ông ta lại luôn có cảm giác bất an. Có nhiều việc về Sở Thiên khiến ông ta không thể hiểu hết.
Chẳng ngờ Thẩm Nam Phương cũng đồng ý, Sở Thiên bèn khẽ gật đầu, đầy thâm ý mà nói:
- Nửa tháng sau, hẹn gặp lại tại cuộc họp hội đồng quản trị Tập đoàn Thẩm Thị!
Rồi hắn chậm rãi đi ra cửa, không thèm nhìn Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn đang đảo mắt tứ phía. Đối với những kẻ sắp phải chết, hắn hoàn toàn chẳng có tí hứng thú nào.
Cũng ngay vừa rồi, hắn đã tính xong kết cục của bọn này rồi.
Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn nhìn nhau vài cái, trong mắt đầy phẫn nộ và sát khí. Trước khi tới Thiên Triều, tuy đã được nghe nói về sự ngông cuồng và hống hách của Sở Thiên, nhưng lúc ấy chúng cho rằng bọn này đã nói quá lên. Hôm nay gặp mặt và nảy sinh xung đột, chúng mới ý thức được hắn quả thật khó lường.
Nhất định phải mau chóng điều tra sự việc này, tìm ra chứng cớ để tóm chặt hắn.
Sở Thiên và Khả Nhi ra khỏi quán ăn Âu, hít thở vài hơi không khí trong lành rồi đi về phía chiếc xe có rèm.
Nguy hiểm! Bỗng nhiên, Sở Thiên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào hai gã nhân viên vệ sinh cách đó không xa. Đôi đồng tử thu nhỏ lại, nụ cười lạnh lẽo và đầy sát ý. Mấy gã dọn vệ sinh vừa quét vừa tiến lại gần Sở Thiên. Khi còn cách hắn chừng bốn, năm mét, chúng bất ngờ rút súng tán đạn trong áo ra, xả đạn không nương tay.
“Pằng pằng!” Tiếng súng nặng nề vang lên. Độ sát thương của súng tán đạn ở cự ly gần là không gì sánh kịp. Những viên đạn sắt dày đặc bao phủ Sở Thiên và Khả Nhi. Muốn bình yên vô sự mà né tránh khó hơn lên trời, khiến một sát thủ siêu đẳng là Sở Thiên, ngay sau khi tiếng súng vang lên đành nhanh chóng vọt người nhảy lên cao, còn giơ tay đẩy Khả Nhi ra.
Chỗ bọn Sở Thiên vừa đứng nháy mặt đã chi chít vết đạn, nhìn mà ghê người. Nếu chỉ chậm nửa giây thôi thì bọn Sở Thiên đã bị biến thành tổ ong rồi. Hai tay súng rõ ràng đã kinh qua những vai diễn độc ác trong nhiều trường hợp nên chỉ ngạc nhiên vài giây rồi phản ứng ngay, lên đạn, chuẩn bị xử triệt để bọn Sở Thiên.
Khả Nhi không cho chúng bất cứ cơ hội nào, vừa chạm xuống đất bèn bắn lưỡi dao mỏng trong suốt ra. Hai tên sát thủ chỉ cảm thấy có ánh quang lướt qua. A! Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cổ họng tên sát thủ bên tay trái bị lưỡi dao mỏng xọc thẳng vào. Tên sát thủ bên phải vừa giơ súng lên, Sở Thiên băng ngang người tới, chân phải duỗi thẳng cứng đanh nện xuống.
Như núi Thái Sơn đè xuống, mạnh mẽ vô cùng, giã vào đầu tên sát thủ!
Lại là một tiếng kêu thảm thiết nặng nề. Tên sát thủ mồm miệng ộc máu, ngã xuống.
Khả Nhi cầm súng cảnh giới. Hơn mười vị huynh đệ Hắc Dạ hội cũng chạy tới.
Sở Thiên tiến tới vạch cổ áo của bọn chúng, lại là dấu ấn Phượng Hoàng. Những sát thủ này quả thật biết cách giằng co. Trong lòng Sở Thiên bất chợt nảy sinh sát khí vô tận, chậm rãi nói:
- Bảo với Phương Tình, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cho ra căn cứ của Tổ chức Hồng Nhật. Ta phải diệt tận hang ổ bọn chúng!
Tại Cục Cảnh Sát Hongkong.
Trong căn phòng họp rộng rãi và ngăn nắp, ngồi bên trái là Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn cùng cán bộ Triều Tiên. Ngồi bên phải là vài vị Đặc phái viên của Trung Ương Thiên Triều. Ngồi ngay ngắn ở chính giữa là Phó sở trưởng cảnh vụ Đỗ Kỳ Sơn. Tổng cộng là có bảy nguời. Bọn họ chính là tổ điều tra sự kiện Park Dong Huan, lúc này đang thảo luận xem ngày mai gọi ai tới trước là thích hợp nhất.
Tuy rằng nhóm người Thứ trưởng Kim khi ở trước mặt nhà họ Thẩm cố tình tỏ ra ngạo nghễ cao quý, nhưng đối mặt với các vị quan chức quan trọng của Trung Ương Thiên Triều thì cũng tương đối khách khí, không chỉ biết bợ đỡ nịnh nót vô cùng nhuần nhuyễn, mà còn nói rất chủ tâm:
- Các vị đều là trụ cột của Thiên Triều. Kim mỗ chức vị hèn mọn nên việc thẩm vấn do các vị toàn quyền quyết định.
Đỗ Kỳ Sơn chỉ cười cười, đầy thâm ý đáp lại:
- Thứ trưởng Kim không cần phải khách khí nữa. Người ta vẫn nói: “Qua ruộng dưa đừng cúi xuống xách giày, dưới cây lê đừng giơ tay chỉnh mũ” (Ý nói phải tránh gây ra những nghi ngờ, hiểu lầm không đáng có). Để tránh lãng phí thời gian, cuộc thẩm vấn lần này vẫn do bên quý vị là chính. Chúng tôi đứng một bên hỗ trợ là được.
Đặc phái viên Trung Ương cũng gật gật đầu, thờ ơ nói:
- Thứ trưởng Kim, chủ lực của cuộc điều tra lần này vẫn là các ông. Chúng tôi chỉ tới để nắm bắt sự tình rồi về báo cáo với Trung Ương. Nếu để chúng tôi điều tra, sợ rằng đến lúc đó các ông lại không hài lòng về kết quả. Như vậy là đã lãng phí tiền thuế của người dân rồi.
Thứ trưởng Kim không từ chối, khiêm tốn trả lời:
- Nếu đã như vậy, Kim mỗ cũng không khách khí nữa.
Đỗ Kỳ Sơn mỉm cười, dùng tay làm tư thế mời.
Thứ trưởng Kim mở ra một tập tài liệu dày, quét mắt vài cái, đang định giả vờ giả vịt yêu cầu gọi Sở Thiên. Bỗng nhiên cửa bị đẩy bật ra. Tiếu Thanh Băng trán rịn mồ hôi xông vào, hoàn toàn không thèm để ý tới sự khó chịu của bọn Thứ trưởng Kim, nói như bắn pháo:
- Phó sở trưởng Đỗ, đã tìm được Kim Lee Yae và Mã Phi rồi.
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.
Đỗ Kỳ Sơn nuốt nước miếng, thốt lên:
- Cái gì?
Tiếu Thanh Băng thở dốc một lát, lắp bắp trả lời:
- Sau khi bọn họ rơi xuống biển liền bị nước cuốn đi, đẩy tới một làng chài gần đó, được các ngư dân sống ở đó cứu sống. Sau khi hôn mê ba ngày ba đêm, họ đã tỉnh lại. Mã Phi vừa gọi về Cục Cảnh Sát năm phút trước. Các anh em đang trên đường tới làng chài đón họ về. Phỏng chừng 40 phút sau sẽ về tới đây.
Mọi người trong phòng họp đều tỏ ra rất vui mừng. Tìm được những đương sự này có nghĩa là có thể bớt đi rất nhiều những điều tra phức tạp. Hơn nữa, kết quả cuối cùng lại càng sát với sự thật. Vì vậy, Thứ trưởng Kim rất vui mừng, liền ra lệnh:
- Trở về xong, lập tức đưa bọn họ tới phòng thẩm vấn. Tôi muốn hỏi họ trước tiên.
Tiếu Thanh Băng từ chối cho ý kiến, gật đầu.
Hình như còn thiếu chút gì đó. Giám đốc sở Văn vốn trầm mặc liền bắt đầu suy nghĩ, rồi chợt lóe lên một ý niệm trong đầu, ghé tai thì thầm với Thứ trưởng Kim vài câu. Thứ trưởng Kim chợt tỉnh ngộ, gật đầu, vỗ đầu một cái rồi nhìn chằm chằm vào Tiếu Thanh Băng, hỏi:
- Không biết Park tiên sinh có trong số đó không?
Tiếu Thanh Băng dường như đã sớm biết ông ta sẽ hỏi tới Park Dong Huan, cho nên đành trả lời:
- Park tiên sinh không có trong số đó, có khả năng đã bị nước biển cuốn tới địa phương khác. Tuy nhiên, xin Thứ trưởng Kim cứ yên tâm. Cảnh sát Hồng Kông đang dốc toàn lực đi tìm. Tin rằng không lâu nữa sẽ có tin tức thôi. Cho dù là chỉ còn thi thể cũng phải tìm về cho bằng được.
Thứ trưởng Kim hơi thất vọng. Tuy nhiên, tìm được Kim Lee Yae đã là may mắn lắm rồi. Ít ra cô ta cũng có thể nói cho ông ta biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Có phải thật sự là do nảy sinh tranh chấp mà rơi xuống biển hay là Sở Thiên cố ý mưu sát bọn họ. Tin rằng chẳng bao lâu nữa sự thật sẽ được phơi bày, bởi vì Kim Lee Yae không bao giờ lừa ông ta.
Lúc này, tại một quán trà cách Cục Cảnh Sát năm mươi mét, trong quán chẳng có mấy người. Trong gian phòng cao cấp nằm ở góc quán, Sở Thiên đang ngồi phía Nam, Anh Thành đứng cung kính ở phía Bắc. Mặc dù thời gian gần đây liên tục phải bôn ba, nhưng tinh thần của anh ta vẫn phơi phới như cũ. Hiển nhiên, những việc tra tấn bức cung này là công việc yêu thích của anh ta.
Sở Thiên phất tay bảo anh Thành ngồi xuống, rốt một cốc trà đầy cho anh ta:
- Anh Thành, mọi việc xong cả chưa?
Anh Thành sợ hãi vội vã đưa trà lên miệng, còn chưa kịp uống bèn mở miệng trả lời:
- Thiếu soái yên tâm! Tôi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi! Tối nay sẽ diễn thật tốt, cam đoan em vừa lòng. Hai tên người Triều Tiên chó má kia tuyệt đối sẽ không được thấy mặt trời ngày mai. Hơn nữa, sẽ không gây một chút phiền toái nào cho chúng ta và cảnh sát Hongkong hết.
Sở Thiên ngẩng đầu, cười nói:
- Chắc chắn như vậy sao? Thủ đoạn gì vậy?
Anh Thành nhìn chung quanh rồi ra vẻ thần bí, nói:
- Chỉ cần năm mươi phút sẽ tự có câu trả lời.
Anh ta không nói rõ sẽ sử dụng thủ đoạn gì. Sở Thiên đành bất đắc dĩ gật đầu, giơ chiếc đũa, nói:
- Nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện! Anh coi như đã là nguyên lão của Soái quân rồi. Tôi đương nhiên tin lời anh nói. Nhưng bộ dạng thần bí của anh khiến tôi rất muốn cho anh một trận ra trò. Hi vọng đừng làm tôi thất vọng.
Theo Sở Thiên đã lâu như vậy, ít nhiều cũng biết hắn đang nói đùa, nên anh Thành chỉ cười cười, cầm con hàu nóng hổi lên ăn. Nuốt xong rồi anh ta mới cười cười, đáp:
- Thiếu soái, anh cứ kiên nhẫn chờ đợi. Nếu anh thấy tôi làm chưa đủ hoàn mỹ, chưa đủ đẹp thì năm mươi phút sau nữa, cứ đem tôi ra chặt thành trăm mảnh.
Sở Thiên múc nửa bát canh hầm dạ dày lợn, nhấp hai ngụm rồi hỏi:
- Thân phận của bọn Park Dong Huan đã tra ra chưa? Tuy rằng tôi có thể khẳng định chúng là đặc công Triều Tiên, nhưng Park Dong Huan dường như không đơn giản như vậy. Ít nhất gã cũng đứng ở đẳng cấp cao trong giới đặc công. Nếu không sẽ không có doanh nhân nào dám che giấu gã.
Anh Thành nhai nuốt hai miếng thịt bò, vừa ăn vừa lẩm bẩm trả lời:
- Thiếu soái đoán rất đúng. Park Dong Huan đúng là con cá lớn. Không chỉ là tấm gương nhà doanh nghiệp trẻ Triều Tiên, gã còn là đặc công thứ hạng vàng của ba tổ chức của Triều Tiên. Cha gã là Phó tổng thống Triều Tiên, có quan hệ họ hàng với một thành viên đã chết của nhóm Ti Cơ.
Không ngờ thân phận của Park Dong Huan lại cao quý như vậy. Sở Thiên lộ ra ánh mắt khiếp sợ, lập tức bừng tỉnh ngộ gật đầu. Chẳng trách muốn trừng phạt Văn Băng Tuyết cần phải phái Park Dong Huan ra. Hoá ra nội tình là Park Dong Huan còn có mối thân tình sâu xa với thành viên nhóm Ti Cơ. Vì thế hắn liền hỏi:
- Văn Băng Tuyết có phải là do chúng hạ độc thủ hay không?
Anh Thành đặt đũa xuống, hạ giọng trả lời:
- Đúng vậy! Bọn chúng biết thân thủ của Văn Băng Tuyết không tồi, muốn đánh lén cũng khó tìm được cơ hội, bèn nghĩ ra trò tiên nhân khiêu (Lợi dụng nữ sắc để đặt bẫy). Kim Lee Yae và Văn Băng Tuyết từng quen nhau ở Scotland, vì thế làm bộ mật báo cho Văn Băng Tuyết biết, rằng đặc công Triều Tiên sắp tới ám sát cô ta.
Sở Thiên bình lặng, thản nhiên nói:
- Tiếp tục đi!
Anh Thành hớp hai ngụm trà cho nhuận hầu, chậm rãi nói nốt:
- Kim Lee Yae còn hẹn Văn Băng Tuyết trong con ngõ nhỏ đã bị phá chuẩn bị di dời lấy mặt bằng để trao đổi. Khi hai người bọn họ gặp mặt, Park Dong Huan mang súng xuất hiện, giả bộ bắt Kim Lee Yae vì đã phản bội tổ chức. Văn Băng Tuyết theo phản xạ rút súng ra giằng co và kéo Kim Lee Yae ra sau lưng mình.
Sở Thiên đã có thể đoán được kết quả, vì thế tiếp lời anh Thành, thở dài nói:
- Vì thế Kim Lee Yae thừa dịp Văn Băng Tuyết chỉ chú ý tới Park Dong Huan ở trước mặt, rút súng ngắn được lắp ráp sau lưng ra bắn chết Văn Băng Tuyết. Đáng thương cho một vị hoa khôi cảnh sát, do căn bản không đề phòng, không ngờ là trúng đạn mà chết.
Anh Thành gật gật đầu, cười khổ nói:
- Quả thật như thế!
Sở Thiên gắp miếng trứng rán vàng ươm, đưa lên miệng nhai ngấu nghiến, vẻ mặt bình lặng, nói:
- Ít ngày nữa, cho Kim Lee Yae bốc hơi.
Anh Thành khẽ thở dài, đáp lại:
- Hiểu!
Trong phòng họp của Cục Cảnh Sát.
Xét thấy hai kẻ trở về là Mã Phi và Kim Lee Yae sức khỏe đều rất yếu, Đỗ Kỳ Sơn và Đặc phái viên Thiên Triều đều đề nghị cho bọn họ nghỉ ngơi qua một đêm rồi mới tới thẩm vấn. Nhưng Thứ trưởng Kim lại kiên quyết không đồng ý. Gã lo lắng đêm dài lắm mộng, nhất định phải mau chóng nghe được chân tướng từ Kim Lee Yae. Nếu không bị người ta diệt khẩu thì thật là lãng phí thời cơ.
Sự dũng mãnh của Sở Thiên khiến gã ít nhiều dao động.
Không cách nào khác, Đỗ Kỳ Sơn đành đưa ra một đề nghị nhân văn hơn, cho phép họ ngồi trên Sofa tại phòng họp để trả lời câu hỏi. Bọn Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn cũng rất đồng tình. Họ cũng không muốn ngồi trong phòng thẩm vấn chật chội và lạnh lẽo kia. Vì thế, mười mấy người chen chúc trong phòng họp bắt đầu cuộc thẩm vấn.
Thứ trưởng Kim đầu tiên hỏi Kim Lee Yae đã bị đem đi như thế nào. Kim Lee Yae chống cơ thể mệt mỏi, chậm rãi nói là bị mang đi lúc ở nhà họ Thẩm. Tình huống cụ thể không khác nhiều so với tình hình mà Thứ trưởng Kim đã nắm được. Vì thế, gã hài lòng gật đầu. Gã vẫn không quên nói với mọi người chung quanh:
- Lời của Kim Lee Yae là hoàn toàn có thể tin được.
Lại hỏi thêm vài chi tiết mấu chốt, Thứ trưởng Kim bắt đầu đi vào trọng tâm vấn đề:
- Kim Lee Yae, hãy kể về việc mất tích của các người, là Park Dong Huan do tranh chấp với Mã Phi bị rơi xuống biển, hay là có kẻ khác rắp tâm mưu hại các người? Cứ nói ra sự thật, ta cùng Giám đốc sở Văn sẽ bảo vệ các người!
Mã Phi mở miệng hét lên:
- Là vô tình rơi xuống biển.
Thứ trưởng Kim ho khan vài tiếng, sau khi lạnh lùng liếc nhìn Mã Phi, uy nghiêm quát:
- Mã Phi, giờ chưa phải lúc ngươi được nói. Ngươi phải giữ im lặng! Nếu còn nói lung tung sẽ làm ảnh hưởng tới khẩu cung của Kim Lee Yae, ta sẽ báo lên chính phủ Thiên Triều để truy tố ngươi. Ngươi cần phải nhớ rằng, khi chúng ta hỏi tới ngươi thì mới được trả lời.
Đỗ Kỳ Sơn chỉ cười cười. Vừa rồi đã cho thấy thái độ của người Triều Tiên rồi, rõ ràng là không tin người của Thiên Triều. Chân tướng của sự việc sẽ hoàn toàn được quyết định bởi khẩu cung của Kim Lee Yae và nghệ thuật thêm mắm thêm muối. Ông ta bất giác cảm thấy lo cho Sở Thiên. Mặc dù ông ta cũng chẳng có cảm tình với Sở Thiên, nhưng dù sao cũng là người Thiên Triều.
Kim Lee Yae chậm rãi hít mấy hơi, buồn bã thở dài, nói:
- Thứ trưởng Kim, không ai mưu hại chúng tôi. Là Park Dong Huan muốn chạy trốn nên đoạt súng đánh lén cảnh sát, làm cho xe cảnh sát mất lái mà rơi xuống biển. Không phải vì tôi may mắn mới không bị chết đuối mà nhờ có Mã Phi mạo hiểm lôi tôi từ trong xe ra. Park Dong Huan thì đã mất tung tích. Lẽ ra tôi không nên làm mất mặt người Triều Tiên, nhưng Mã Phi đã mạo hiểm cứu tôi khiến tôi vô cùng cảm động. Tôi thấy mình buộc phải nói ra sự thật mới được.
Vừa dứt lời, bọn Thứ trưởng Kim đều biến sắc. Sao lại làm cho người Triều Tiên mất mặt như thế này. Lẽ nào lúc đó Sở Thiên không giở trò gì thật? Nhưng căn cứ vào các dấu vết thì có thể kết luận là do Sở Thiên gây nên. Có điều, vẻ mặt Kim Lee Yae lại không giống như đang nói dối. Vì thế, chúng quay ra nhìn nhau.
Thứ trưởng Kim lại ho khan vài tiếng, đầy thâm ý mà hỏi:
- Kim Lee Yae, cô khẳng định những lời cô nói đều là sự thật? Nếu sau này tìm được Park Dong Huan, hoặc bằng cách khác phát hiện cô nói dối, chúng ta có thể sẽ phán định cô tội cung cấp chứng cứ giả, thậm chí tội làm tổn hại danh dự quốc gia để buộc cô ngồi tù mười năm. Cô đã suy nghĩ kỹ chưa?
Đỗ Kỳ Sơn nở nụ cười châm chọc, bình tĩnh nói:
- Thứ trưởng Kim, ông dường như đang mớm cung cho Kim Lee Yae thì phải. Lẽ nào ông muốn buộc cô ta phải nói là có người mưu sát mới thôi đây? Mặt khác, Mã Phi cũng có thể cung cấp khẩu cung chứng thực lời nói của cô ta là thật hay giả. Tại sao ông cứ phải nhắc đi nhắc lại yêu cầu Kim Lee Yae xác nhận lời khai chứ?
Thứ trưởng Kim hơi xấu hổ, giấu giếm nói:
- Tôi chỉ là muốn biết tỉ mỉ hơn.
Bỗng nhiên, Kim Lee Yae ngẩng đầu, như thoáng chút suy nghĩ, hé miệng nhưng không phát ra âm thanh. Đây dường như là một tín hiệu, khiến trên mặt Thứ trưởng Kim hiện vẻ mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Kim Lee Yae, có phải là cô đã nhớ ra điều gì rồi không?
Kim Lee Yae khẽ gật đầu, thở dài:
- Thứ trưởng Kim, các ngươi lại đây đi.
Thứ trưởng Kim cùng Giám đốc sở Văn nhìn nhau vài cái, đều đứng dậy đi về phía cô ta. Giám đốc sở Văn còn lên tiếng trấn an, nói:
- Cô đừng lo lắng gì hết. Dẫu có kẻ uy hiếp cô, cô cũng cứ nói cho chúng tôi biết. Cuộc thẩm vấn này sẽ được ghi hình toàn bộ, còn được truyền về nước qua vệ tinh. Đằng sau có người bảo vệ rồi.
Ánh mắt Kim Lee Yae hơi do dự, song lập tức trở nên kiên định hơn.
Hai kẻ này lần lượt ngồi xuống bên cạnh cô ta, tươi cười rạng rỡ mà nói:
- Kim Lee Yae, nói đi!
Kim Lee Yae thở ra mấy hơi, cười khổ đáp lại:
- Các ngươi đi chết đi!
Thứ trưởng Kim và Giám đốc sở Văn ngơ ngẩn ra. Còn chưa kịp phản ứng gì thì trong tay Kim Lee Yae liền xuất hiện một con dao gọt hoa quả. Mũi dao lạnh như băng nháy mắt cắt ngang cổ họng bọn chúng. Vết thương không lớn cũng không sâu nhưng đủ để lấy mạng chúng.
Máu tươi bắn phọt vào mặt Kim Lee Yae.
Đẹp, quỷ dị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.