Chương 42: Taekwondo cũng là một loại công phu?
Mp3
09/07/2014
Trước mắt hắn chính là Lâm Tuyết Ức, đi cùng với cô là một thiếu nữ khoảng
mười bảy, mười tám tuổi, hai người đang cười nói thản nhiên, bộ dạng xem ra rất thiên thiết.
Cô gái kia mặc một bộ đồ bộ màu đen bó sát làm tô lên những chỗ lồi lỗm, kiểu tóc ngắn đang rất thịnh hành, cặp mắt to sáng ngời. Cô có cái mũi cao thẳng tắp vô cùng thanh tú, bờ môi hồng như cánh hoa anh đào, dưới hai lỗ tai nhỏ là một cặp bông tai hình giọt nước màu xanh lá khéo léo tinh xảo. Lưng cô đeo một cái túi du lịch màu đen, ánh nắng chiếu từ sau đến xuyên qua khe hở giữa cô và Lâm Tuyết Ức làm nổi bật lên bàn tay nhỏ nhắn đang cầm lấy tay Lâm Tuyết Ức.
Bàn tay đó mềm mại, tinh tế tỉ mỉ, trắng nõn như tuyết, giống như được tạo thành từ một khối ngọc thượng hạng, mười móng tay được phủ lên một lớp màu sơn màu hồng nhạt, nhìn tựa như mười cánh hoa anh đào.
Vẻ mặt của thiếu nữ vốn đang tươi cười sáng lạn, thế nhưng sau khi nhìn thấy Tiết Thiên Y thì bộ dáng tươi cười bỗng biến thành lãnh đạm. Chẳng qua từ đôi mắt kia Tiết Thiên Y cũng biết trong lòng thiếu nữ như thế nào, cô chỉ là đang giả vờ lãnh đạm thôi.
Trong lúc thiếu nữ này đi tới, cặp bông tai màu xanh lá liên tục rung động làm cho cả người cô tăng thêm vài phần tươi tắn, vô hình hòa tan đi vẻ lạnh lùng giả bộ kia.
Vừa rồi Lâm Tuyết Ức gọi thiếu nữ này là chị Tiểu Thủ, xem ra trong tên của nàng có lẽ thật sự có hai chữ Tiểu Thủ.
“Anh Thiên Y!”
Nhìn thấy Tiết Thiên Y vừa mở cửa đi ra, Lâm Tuyết Ức vui mừng gọi một tiếng. Đột nhiên cô nghĩ tới những lời nãy giờ mình và chị Tiểu Thủ nói với nhau không biết hắn có nghe không, khuôn mặt liền xấu hổ đỏ bừng, sau đó cúi đầu khẽ cắn bờ môi.
“Tuyết Ức, đây là anh trai mà em mới nhận à? Chị còn tưởng xuất sắc thế nào thì ra thoạt nhìn cũng bình thường thôi! Rõ ràng là người ta bị em khoa trương biến thành bửu bối trên trời rơi xuống rồi…”
Cô gái được gọi là Tiểu Thủ nhìn qua nhìn lại trên người Tiết Thiên Y vài lần, không cho là đúng nói.
“Chị Tiểu Thủ, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài đâu á! Tiết ca a mặc dù vẻ ngoài bình thường thế nhưng… Thế nhưng anh ấy rất lợi hại đấy!”
Lâm Tuyết Ức gấp gáp nói.
Thiếu nữ nhịn không được cười xùy một tiếng, nụ cười này làm cho băng tuyết trên mặt cô chợt tan đi, rực rỡ như hoa nở. Cô vuốt mũi Lâm Tuyết Ức một cái, trêu đùa:
“Ơ, em gấp cái gì? Hai người môi còn chưa chạm mà đã bắt đầu bảo vệ tình ca ca rồi hả? Dù sao thì có tình ca ca liền không cần hảo tỷ tỷ nữa à?”
Lâm Tuyết Ức khoát tay lắc đầu, nhìn thấy vẻ mặt trêu tức của thiếu nữ liền dậm chân:
“Chị Tiểu Thủ, chị lại chọc ghẹo em! Kỳ thật em không phải cố ý bảo vệ Tiết ca ca đâu, em chỉ là… chỉ là ăn ngay nói thật á!”
Thiếu nữ kia cười duyên một hồi, sau nó nhìn Tiết Thiên Y, mặt lạnh nói:
“Nè, ngươi nhớ kỹ là em Tuyết Ức rất đơn thuần, sau này các ngươi ở chung thì chỉ cho nó khi dễ ngươi, ngươi không được khi dễ ngược lại, hiểu chưa? Nếu không Hà Tiểu Thủ ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Không tha cho ta? Ai, thật sự là một nữ nhân luôn tự cho là đúng!
Tiết Thiên Y thấy bộ đáng nghiêm túc của Hà Tiểu Thủ, trong lòng thầm buồn cười, nhún vai:
“Được rồi, về sau nếu Tuyết Ức có khi dễ ta thì ta cam đoan đánh không đánh lại, mắng không mắng lại, như vậy được chưa?”
“Ừ, chỉ mong ngươi nói được thì làm được! Bằng không ngươi sẽ rất nhanh ném được sự lại hại của nắm đấm ta!”
Hà Tiểu Thủ giơ giơ đôi bàn tay trắng như phấn của mình lên, trừng mắt nói.
“Chị Tiểu Thủ luyện qua Taekwondo đó, rất lợi hại nha, ngươi về sau cùng chị ấy nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng chọc giận chị ấy…”
Lâm Tuyết Ức dịch người gần về phía Tiết Thiên Y, vẻ mặt lo lắng nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Hà Tiểu Thủ thính tay nên sau khi nghe được lời cô nói liền không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Hai tay cô chống nạnh, cố ý đổi sắc mặt, cả giận:
“Được lắm Tuyết ức, chị và em biết nhau hơn một năm thế mà trong lòng em lại không quan trọng bằng tình ca ca mà em mới quen ha! Hừ, chị giận rồi, về sau không để ý tới em nữa!”
Lâm Tuyết Ức thấy Hà Tiểu Thủ làm bộ quay người đi sợ quá bước lên giữ chặt tay cô lại, nói một cách đáng thương:
“Không muốn a… Chị Tiểu Thủ, em chỉ nhắc nhở Tiết ca ca đối xử tốt với chị một chút thôi, không có ý gì khác đâu! Chị đại nhân đại lượng đừng giận ta mà!”
“Đừng có ở trước mặt ta đánh bài tình buồn, vô dụng thôi!”
Hà Tiểu Thủ quay mặt qua chỗ khác.
Tiết Thiên Y cười ha hả: “Tuyết Ức, Taekwondo cũng là một loại công phu à? Nghe giống như một loại quyền pháp?”
Hà Tiểu Thủ bỉu môi:
“Ngươi thật là một người nhà quê, Taekwondo là một loại võ thuật cận chiến có xuất xứ từ bán đảo Hàn Quốc, lấy một thế bay lên không đá xoáy mà nổi tiếng, quan hệ gì tới quyền pháp chứ…”
Tiết Thiên Y từ nhỏ đã nghe sư phụ dạy rằng làm người phải siêng học hỏi, bởi vì núi cao còn có núi khác cao hơn, người giỏi còn có người khác giỏi hơn. Cho nên đối với những thứ không biết hắn đều dùng sự khiêm tốn mà thỉnh giáo. Vì thế khi Hà Tiểu Thú nói hắn nhà quê hắn cũng không tức giận mà bày ra một bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Chỉ tiếc Hà Tiểu Thủ không tiếp tục giải thích mà dùng vẻ mặt khinh thường nói:
“Tuyết Ức à, tình ca ca của em đối với công phu nổi danh như Taekwondo cũng không biết, thật sự là tệ nha!”
“Thế nhưng Tiết ca ca có thể làm cho Mạc Thiếu Kỳ cam tâm tình nguyện quỳ xuống xin lỗi em, chị nói xem anh ấy có lợi hại không? Trong trường chúng ta hình như không có mấy người có thể làm được đâu?”
Lâm Tuyết Ức cười tủm tỉm nhìn Tiết Thiên Y, cô nói rất chân thành, giọng nói tràn ngập sự che chở dùm Tiết Thiên Y.
Lâm Tuyết Ức nói rất đúng sự thật, Hà Tiểu Thủ cũng không có cách nào phủ nhận, dù sao bản thân cô cũng chịu qua sự khi dễ của Mạc Thiếu Kỳ. Nếu như đối mặt với một mình Mạc Thiếu Kỳ, cô còn có lòng tin đánh ngã hắn, thế nhưng nếu Mạc Thiếu Kỳ cho một đám đàn em xông lên thì cô cho dù ba đầu sáu tay cũng không có biện pháp ứng phó.
“Nhìn bộ dáng thanh tú nhã nhặn của ngươi kìa, Mạc Thiếu Kỳ làm sao lại sợ ngươi chứ? Thật là khó có thể tưởng tượng…”
Hà Tiểu Thủ nhìn Tiết Thiên Y, tuy cô biết rõ Lâm Tuyết Ức không bao giờ nói xạo nhưng cô cảm thấy việc Tiết Thiên Y có thể khiến Mạc Thiếu Kỳ quỳ xuống là không có khả năng.
Tiết Thiên Y cười nói: “Nói không chừng Mạc Thiếu Kỳ kia thật sự cảm nhận được cái sai của mình nên thành tâm hối cải!”
Hà Tiểu Thủ không cho là đúng, cãi lại:
“Mạc Thiếu Kỳ là hạng người gì thì toàn bộ học sinh trường trung học Yến Kinh Thập Lục đều biết! Hắn làm sai mà biết ăn năn thì trừ khi chó không biết ăn cứt!”
“Vẫn là nói về Taekwondo của cô một chút, ta muốn hiểu rõ hơn…”
Tiết Thiên Y đối với sự tình của Mạc Thiếu Kỳ một chút cũng không quan tâm, cái hắn hứng thú chính là Taekwondo.
Hà Tiểu Thủ nói: “Cái này có gì tốt để bàn? Nếu như ngươi thích thì có thể bỏ tiền ra đi võ quán Taekwondo học võ!”
“Có thời gian ta nhất định sẽ đi xem!” Tiết Thiên Y cười cười, nhịn không được lại hỏi:
“Nếu Taekwondo này tu luyện tới cao thâm thì có gì lợi hại?”
Lâm Tuyết Ức tiếp lời: “Rất lợi hại đó! Em đã thấy chị Tiểu Thủ một quyền đánh nát tấm ván gỗ dầy một tấc!”
“Sai, hiện tại ta có thể đánh nát hai tấm rồi! Rất lợi hại đúng không?”
Hà Tiểu Thủ hướng về phía Tiết Thiên Y giơ nắm đấm lên thị uy, trên mặt khó toát khỏi vẻ đắc ý nho nhỏ.
“Tấm ván gỗ đầy… một tấc…?”
Tiết Thiên Y gãi gãi đầu, loại này lúc hắn đi theo sư phụ luyện võ tháng thứ nhất đã làm được rồi. Năm tám tuổi hắn đã có thể một quyền đánh gãy thân cây to, mười tuổi một quyền đánh nát tảng đá, năm mười lăm tuổi còn có thể đánh thủng vách tường cứng bằng xi-măng như xuyên qua tờ giấy mỏng, vô cùng dễ dàng. Còn hiện tại… Tiết Thiên Y cũng chưa từng thử qua một quyền toàn lực của mình có uy lực thế nào.
Cô gái kia mặc một bộ đồ bộ màu đen bó sát làm tô lên những chỗ lồi lỗm, kiểu tóc ngắn đang rất thịnh hành, cặp mắt to sáng ngời. Cô có cái mũi cao thẳng tắp vô cùng thanh tú, bờ môi hồng như cánh hoa anh đào, dưới hai lỗ tai nhỏ là một cặp bông tai hình giọt nước màu xanh lá khéo léo tinh xảo. Lưng cô đeo một cái túi du lịch màu đen, ánh nắng chiếu từ sau đến xuyên qua khe hở giữa cô và Lâm Tuyết Ức làm nổi bật lên bàn tay nhỏ nhắn đang cầm lấy tay Lâm Tuyết Ức.
Bàn tay đó mềm mại, tinh tế tỉ mỉ, trắng nõn như tuyết, giống như được tạo thành từ một khối ngọc thượng hạng, mười móng tay được phủ lên một lớp màu sơn màu hồng nhạt, nhìn tựa như mười cánh hoa anh đào.
Vẻ mặt của thiếu nữ vốn đang tươi cười sáng lạn, thế nhưng sau khi nhìn thấy Tiết Thiên Y thì bộ dáng tươi cười bỗng biến thành lãnh đạm. Chẳng qua từ đôi mắt kia Tiết Thiên Y cũng biết trong lòng thiếu nữ như thế nào, cô chỉ là đang giả vờ lãnh đạm thôi.
Trong lúc thiếu nữ này đi tới, cặp bông tai màu xanh lá liên tục rung động làm cho cả người cô tăng thêm vài phần tươi tắn, vô hình hòa tan đi vẻ lạnh lùng giả bộ kia.
Vừa rồi Lâm Tuyết Ức gọi thiếu nữ này là chị Tiểu Thủ, xem ra trong tên của nàng có lẽ thật sự có hai chữ Tiểu Thủ.
“Anh Thiên Y!”
Nhìn thấy Tiết Thiên Y vừa mở cửa đi ra, Lâm Tuyết Ức vui mừng gọi một tiếng. Đột nhiên cô nghĩ tới những lời nãy giờ mình và chị Tiểu Thủ nói với nhau không biết hắn có nghe không, khuôn mặt liền xấu hổ đỏ bừng, sau đó cúi đầu khẽ cắn bờ môi.
“Tuyết Ức, đây là anh trai mà em mới nhận à? Chị còn tưởng xuất sắc thế nào thì ra thoạt nhìn cũng bình thường thôi! Rõ ràng là người ta bị em khoa trương biến thành bửu bối trên trời rơi xuống rồi…”
Cô gái được gọi là Tiểu Thủ nhìn qua nhìn lại trên người Tiết Thiên Y vài lần, không cho là đúng nói.
“Chị Tiểu Thủ, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài đâu á! Tiết ca a mặc dù vẻ ngoài bình thường thế nhưng… Thế nhưng anh ấy rất lợi hại đấy!”
Lâm Tuyết Ức gấp gáp nói.
Thiếu nữ nhịn không được cười xùy một tiếng, nụ cười này làm cho băng tuyết trên mặt cô chợt tan đi, rực rỡ như hoa nở. Cô vuốt mũi Lâm Tuyết Ức một cái, trêu đùa:
“Ơ, em gấp cái gì? Hai người môi còn chưa chạm mà đã bắt đầu bảo vệ tình ca ca rồi hả? Dù sao thì có tình ca ca liền không cần hảo tỷ tỷ nữa à?”
Lâm Tuyết Ức khoát tay lắc đầu, nhìn thấy vẻ mặt trêu tức của thiếu nữ liền dậm chân:
“Chị Tiểu Thủ, chị lại chọc ghẹo em! Kỳ thật em không phải cố ý bảo vệ Tiết ca ca đâu, em chỉ là… chỉ là ăn ngay nói thật á!”
Thiếu nữ kia cười duyên một hồi, sau nó nhìn Tiết Thiên Y, mặt lạnh nói:
“Nè, ngươi nhớ kỹ là em Tuyết Ức rất đơn thuần, sau này các ngươi ở chung thì chỉ cho nó khi dễ ngươi, ngươi không được khi dễ ngược lại, hiểu chưa? Nếu không Hà Tiểu Thủ ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Không tha cho ta? Ai, thật sự là một nữ nhân luôn tự cho là đúng!
Tiết Thiên Y thấy bộ đáng nghiêm túc của Hà Tiểu Thủ, trong lòng thầm buồn cười, nhún vai:
“Được rồi, về sau nếu Tuyết Ức có khi dễ ta thì ta cam đoan đánh không đánh lại, mắng không mắng lại, như vậy được chưa?”
“Ừ, chỉ mong ngươi nói được thì làm được! Bằng không ngươi sẽ rất nhanh ném được sự lại hại của nắm đấm ta!”
Hà Tiểu Thủ giơ giơ đôi bàn tay trắng như phấn của mình lên, trừng mắt nói.
“Chị Tiểu Thủ luyện qua Taekwondo đó, rất lợi hại nha, ngươi về sau cùng chị ấy nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng chọc giận chị ấy…”
Lâm Tuyết Ức dịch người gần về phía Tiết Thiên Y, vẻ mặt lo lắng nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Hà Tiểu Thủ thính tay nên sau khi nghe được lời cô nói liền không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Hai tay cô chống nạnh, cố ý đổi sắc mặt, cả giận:
“Được lắm Tuyết ức, chị và em biết nhau hơn một năm thế mà trong lòng em lại không quan trọng bằng tình ca ca mà em mới quen ha! Hừ, chị giận rồi, về sau không để ý tới em nữa!”
Lâm Tuyết Ức thấy Hà Tiểu Thủ làm bộ quay người đi sợ quá bước lên giữ chặt tay cô lại, nói một cách đáng thương:
“Không muốn a… Chị Tiểu Thủ, em chỉ nhắc nhở Tiết ca ca đối xử tốt với chị một chút thôi, không có ý gì khác đâu! Chị đại nhân đại lượng đừng giận ta mà!”
“Đừng có ở trước mặt ta đánh bài tình buồn, vô dụng thôi!”
Hà Tiểu Thủ quay mặt qua chỗ khác.
Tiết Thiên Y cười ha hả: “Tuyết Ức, Taekwondo cũng là một loại công phu à? Nghe giống như một loại quyền pháp?”
Hà Tiểu Thủ bỉu môi:
“Ngươi thật là một người nhà quê, Taekwondo là một loại võ thuật cận chiến có xuất xứ từ bán đảo Hàn Quốc, lấy một thế bay lên không đá xoáy mà nổi tiếng, quan hệ gì tới quyền pháp chứ…”
Tiết Thiên Y từ nhỏ đã nghe sư phụ dạy rằng làm người phải siêng học hỏi, bởi vì núi cao còn có núi khác cao hơn, người giỏi còn có người khác giỏi hơn. Cho nên đối với những thứ không biết hắn đều dùng sự khiêm tốn mà thỉnh giáo. Vì thế khi Hà Tiểu Thú nói hắn nhà quê hắn cũng không tức giận mà bày ra một bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Chỉ tiếc Hà Tiểu Thủ không tiếp tục giải thích mà dùng vẻ mặt khinh thường nói:
“Tuyết Ức à, tình ca ca của em đối với công phu nổi danh như Taekwondo cũng không biết, thật sự là tệ nha!”
“Thế nhưng Tiết ca ca có thể làm cho Mạc Thiếu Kỳ cam tâm tình nguyện quỳ xuống xin lỗi em, chị nói xem anh ấy có lợi hại không? Trong trường chúng ta hình như không có mấy người có thể làm được đâu?”
Lâm Tuyết Ức cười tủm tỉm nhìn Tiết Thiên Y, cô nói rất chân thành, giọng nói tràn ngập sự che chở dùm Tiết Thiên Y.
Lâm Tuyết Ức nói rất đúng sự thật, Hà Tiểu Thủ cũng không có cách nào phủ nhận, dù sao bản thân cô cũng chịu qua sự khi dễ của Mạc Thiếu Kỳ. Nếu như đối mặt với một mình Mạc Thiếu Kỳ, cô còn có lòng tin đánh ngã hắn, thế nhưng nếu Mạc Thiếu Kỳ cho một đám đàn em xông lên thì cô cho dù ba đầu sáu tay cũng không có biện pháp ứng phó.
“Nhìn bộ dáng thanh tú nhã nhặn của ngươi kìa, Mạc Thiếu Kỳ làm sao lại sợ ngươi chứ? Thật là khó có thể tưởng tượng…”
Hà Tiểu Thủ nhìn Tiết Thiên Y, tuy cô biết rõ Lâm Tuyết Ức không bao giờ nói xạo nhưng cô cảm thấy việc Tiết Thiên Y có thể khiến Mạc Thiếu Kỳ quỳ xuống là không có khả năng.
Tiết Thiên Y cười nói: “Nói không chừng Mạc Thiếu Kỳ kia thật sự cảm nhận được cái sai của mình nên thành tâm hối cải!”
Hà Tiểu Thủ không cho là đúng, cãi lại:
“Mạc Thiếu Kỳ là hạng người gì thì toàn bộ học sinh trường trung học Yến Kinh Thập Lục đều biết! Hắn làm sai mà biết ăn năn thì trừ khi chó không biết ăn cứt!”
“Vẫn là nói về Taekwondo của cô một chút, ta muốn hiểu rõ hơn…”
Tiết Thiên Y đối với sự tình của Mạc Thiếu Kỳ một chút cũng không quan tâm, cái hắn hứng thú chính là Taekwondo.
Hà Tiểu Thủ nói: “Cái này có gì tốt để bàn? Nếu như ngươi thích thì có thể bỏ tiền ra đi võ quán Taekwondo học võ!”
“Có thời gian ta nhất định sẽ đi xem!” Tiết Thiên Y cười cười, nhịn không được lại hỏi:
“Nếu Taekwondo này tu luyện tới cao thâm thì có gì lợi hại?”
Lâm Tuyết Ức tiếp lời: “Rất lợi hại đó! Em đã thấy chị Tiểu Thủ một quyền đánh nát tấm ván gỗ dầy một tấc!”
“Sai, hiện tại ta có thể đánh nát hai tấm rồi! Rất lợi hại đúng không?”
Hà Tiểu Thủ hướng về phía Tiết Thiên Y giơ nắm đấm lên thị uy, trên mặt khó toát khỏi vẻ đắc ý nho nhỏ.
“Tấm ván gỗ đầy… một tấc…?”
Tiết Thiên Y gãi gãi đầu, loại này lúc hắn đi theo sư phụ luyện võ tháng thứ nhất đã làm được rồi. Năm tám tuổi hắn đã có thể một quyền đánh gãy thân cây to, mười tuổi một quyền đánh nát tảng đá, năm mười lăm tuổi còn có thể đánh thủng vách tường cứng bằng xi-măng như xuyên qua tờ giấy mỏng, vô cùng dễ dàng. Còn hiện tại… Tiết Thiên Y cũng chưa từng thử qua một quyền toàn lực của mình có uy lực thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.