Chương 47: Xem xét địa hình
Mp3
09/07/2014
Mặc dù buổi triển lãm châu báu quốc tế Yến Kinh kéo dài trong ba ngày,
nhưng bởi vì trong triển lãm có viên ‘Ngôi sao hi vọng’ (Hi vọng chi
tinh) nổi tiếng trong giới đá quý toàn thế giới nên mới ngày đầu tiên mà người tham quan đã đông như trẩy hội chùa Hương. Ai nấy cũng tranh
giành để được nhìn viên kim cương ‘Ngôi sao hy vọng’ đầu cua tai nheo ra sao, làm cho dù nhà bảo tàng đã thu phí vào cửa là mười tệ nhưng vẫn
không ngăn được sự nhiệt tình của dân chúng.
Trong lúc Tiết Thiên Y ngồi trong quán thức ăn, phía trước nhà bảo tàng đã là một biển người, muốn di chuyển nửa bước cũng khó. Tiết Thiên Y men theo nhóm ba người phía trước, không mấy khó khăn đi tới chỗ bán vé bên trái cửa vào nhà bảo tàng, đưa ra chứng minh thư rồi mua một tấm vé vào cửa.
Khi tiếng chuông vang lên thì cửa chính nhà bảo tàng cũng mở ra chính thức đón mọi người vào. Những người có vé đi theo lối vào hình chữ S được dựng tạm thời trước cửa chính, chậm rãi đi vào đại sảnh triển lãm thưởng thức từng kiện châu báu, ngọc quý được bài trí trong đó.
Lần triển lãm châu báu này không những sử dụng hệ thống giám sát, chuông báo tự động tiên tiến nhất trên thế giới mà trước mỗi một vật phẩm triển lãm quan trọng còn có hai gã bảo an phụ trách trông coi. Những bảo an này là người mà nhà bảo tàng phải dùng số tiền rất lớn thuê từ công ty bảo an, mỗi một người đều trải qua huấn luyện đặc thù, thân thủ bất phàm, hơn nữa trên người đều có thiết bị thông tin liên lạc cùng vũ khí vô cùng hiện đại. Nếu trên hiện trường xảy ra tình huống khác thường, bọn họ có thể trong thời gian ngắn nhất đối phó, đem tình thế trở lại bình thường.
Lần triển lãm này, nhà bảo tàng chia làm ba đại sảnh triển lảm ba loại đá quý: trân châu, ngọc quý và kim cương. Lúc này trong đại sảnh triển lãm kim cương, ai nấy đều chăm chú nhìn viên ‘Ngôi sao hi vọng’ đang được đặt ở vị trí trung tâm.
Tiết Thiên Y sau khi vào bảo tàng liền trực tiếp đi tới sảnh triển lãm kim cương. Hắn đưa mắt nhìn quanh thì thấy nhóm người hai nam một nữ kia đã cùng một đám thị dân vây quanh ‘Ngôi sao hi vọng’. Ba người này đang nhìn lớp kính thủy tinh chống đạn dày cộp, tính toán xem làm thế nào lấy được viên kim cương này, so với những thị dân trên mặt thoát ra vẻ hưng phấn cùng kích động thì bọn hắn lại hiện lên vẻ nghiêm túc và ngưng trọng.
‘Ngôi sao hi vọng’ có màu xanh dương đậm, ở trong viện bảo tàng đèn đuốc sáng trưng nó vẫn phản xạ ra thứ ánh sáng mê người. Tuy khoảng cách hơi xa nhưng Tiết Thiên Y vẫn có thể có thể dựa vào vòng châu năm màu đeo trên tay mà cảm nhận được từng tia linh khí ẩn chứa bên trong nó. Những tia linh khí này tuy yếu ớt nhưng so với những viên kim cương cùng ở trong đại sảnh mà nói thì mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần.
Giá trị của viên ‘Ngôi sao hi vọng’ rất xa xỉ, lại thêm đang ở trong triển lãm được mọi người vây quanh nên càng được bảo vệ nghiêm mật. Bốn phía xung quanh có bốn gã bảo an vác súng trên tay, đạn đã lên nòng, phòng ngừa có người dị động mưu đồ làm loạn.
Ba người kia tất cả đều đeo kính râm, nhìn như đang quan sát ‘Ngôi sao hi vọng’ nhưng trên thực tế ánh mắt bọn họ lại đang nhìn chằm chằm vào hệ thống phòng vệ và hệ thống an toàn đang được bố trí.
Tiết Thiên Y nhất tâm tam dụng (Biên: tức là một ý nghĩ điều khiển ba hành động), một là lưu ý tới ba người kia, một là quan sát thiết bị bảo vệ ‘Ngôi sao hi vọng’, lại còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm tình huống bố trí của nhân viên bảo an trong đại sảnh. Trong lòng Tiết Thiên Y cũng đang tính toán thời gian và cách ra tay tốt nhất.
Bao xung quanh ‘Ngôi sao hi vọng’ là lớp kính thủy tinh chống đạn dày cộp, tuy mặt ngoài nhìn thấy không khác biệt lắm với thủy tinh bình thường,nhưng cứng rắn hơn không biết bao nhiêu lần, có thể chống lại chấn động cỡ lớn cùng cỡ đạn bình thường.
Đối với tầng kính chống đạn kia, Tiết Thiên Y có thể dễ dàng phá vỡ nhưng bây giờ hắn phải suy nghĩ làm sao để vừa lấy đi viên ‘Ngôi sao hi vọng’ kia vừa không để lộ hành tung, tận lực đem lần hành động này làm thật hoàn mỹ.
Đương nhiên, thời gian ra tay tốt nhất là vào ban đêm lúc rạng sáng, đây là thời gian mà mỗi giác quan của con người đều ở vào trạng thái thư giãn, cho dù đang trợn tròn mắt nhưng tính cảnh giác vẫn sẽ yếu hơn bình thường, chỉ cần kế hoạch chu đáo chặt chẽ, động tác đủ mau lẹ thì sẽ có hi vọng ăn trộm thành công.
Chẳng qua lần hành động này tựa hồ lại tăng thêm một biến số không xác định, đó là ba người kia lúc nào sẽ động thủ? Nhìn sắc mặt cùng động tác của bọn họ bây giờ tựa hồ cũng có cùng ý tưởng với mình, nếu như bọn họ cũng lựa chọn lúc rạng sáng mà ra tay, hai bên gặp nhau cùng một chỗ thì sẽ rất phiền toái.
Không trùng hợp như vậy chứ?
Tiết Thiên Y thầm nghĩ, cuối cùng cũng quyết định hành động vào đêm nay lúc trời rạng sáng, nhưng so với thời gian hắn dự định lúc trước thì sớm hơn một giờ.
Mà trong một giờ này thì dư xăng cho Tiết Thiên Y vơ vét hết tất cả châu báu trọng yếu..
Loanh quanh gần xung quanh ‘Ngôi sao hi vọng’ khoảng nửa giờ, Tiết Thiên Y đã hai lần gặp mặt nhóm ba người kia, đối phương không cảm ứng được khí tức của hắn nên coi hắn thành người bình thường. Mà Tiết Thiên Y lại liên tục dò xét thực lực ba người kia những hai lần liền, cuối cùng hắn cũng xác định là cho dù ba người liên thủ mình cũng có thể dễ dàng đáp trả..
Thấy vậy, Tiết Thiên Y như được uống một liều thuốc an thần, mỉm cười yên lòng, thuận thế sang hai sảnh triển lãm khác xem qua một chút. Cuối cùng hắn trở về sảnh đầu tiên, nhìn chằm chằm vào mặt của phó viện trưởng Triệu một hồi lâu, cho đến khi đối phương mắng hắn một tiếng “Bệnh thần kinh” thì mới cười hắc hắc rời khỏi nhà bảo tàng.
Từ lúc này cho đến thời gian rat ay còn khá sớm, Tiết Thiên Y liền rãnh rỗi đi dạo xung quanh Yến Kinh. Lúc hắn đi ngang cổng chính trường trung học Yến Kinh Thập Lục thì thấy một tờ giấy thông báo được dán trên đó. Hắn tò mò đọc một hồi thì mới biết là sáng ngày đầu tháng sau, toàn bộ học sinh mới và cũ đều phải vào trường báo danh.
“Xem ra ngày mai phải đến Diệp Thị công quán một chuyến mới được, không biết thủ tục nhập học của ta đã được làm xong chưa. Ừm, với năng lực của nhà đó tại Yến Kinh thì đừng nói là một mình ta, cho dù cho mười người vào trường học Yến Kinh Thập Lục có lẽ cũng không thành vấn đề.”
Tiết Thiên Y đứng ở trước tờ thông báo thì thầm một mình, nghĩ tới một đoạn nghĩa tình ân oán giữa ông hắn với Diệp Uy, khóe miệng hắn không khỏi toát ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Tiết Thiên Y nhìn ra được Diệp Uy lúc tuổi còn trẻ cũng giống ông hắn, đều là nam nhân thiết huyết, trọng tình trọng nghĩa. Khi hắn đến Diệp Thị công quán, Diệp Uy đối với ông mình lộ ra vẻ thấp thỏm nhớ mong, lại còn nhiệt tình đối đãi với mình chứ không phải là chỉ là làm ra vẻ.
Thời còn trẻ, ông hắn và Diệp Uy bởi vì một đoạn nhi nữ tình trường nên tuyệt giao tin tức mấy chục năm chưa từng qua lại, trên tâm lý của cả hai đã sinh ra một tầng ngăn cách, sự ngăn cách này không phải một sớm một chiều có thể hóa giải được. Hắn với tư cách là con cháu, định làm tiêu tan đi ân oán song phương, để bọn họ lại trở thành chiến hữu sinh tử như năm đó, trong lúc sinh thời còn có thể một lần nữa nắm tay ca hát, nâng chén cùng say.
Tiết Thiên Y đã từng xem qua một bức ảnh của Diệp lão trong thư phòng của ông nội, bên cạnh Diệp lão là một cô gái hơn hai mươi tuổi, tuy ảnh chụp màu trắng đen, lại cũ đến mức đã ố vàng nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo cô gái kia cực kỳ xinh đẹp. Khó trách năm đó ông nội lại sinh ra mâu thuẫn với Diệp lão, trong cơn tức giận ông nội đã chạy tới thôn nhỏ nơi thâm sơn cách đây mấy ngàn dặm một mình ẩn cư, nháy mắt mà đã mấy chục năm trôi qua rồi.
Lúc này ông nội cùng Diệp lão đã tuổi già sức yếu, mà cô gái xinh đẹp dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người nghe nói sau một năm kết hôn với Diệp lão đã qua đời vì bệnh nặng.
Ông nội sau khi đi cũng không phải ân đoạn nghĩa tuyệt với Diệp Uy. Hơn một năm đầu sau khi ẩn cư, người vẫn một mực yên lặng chú ý tới gia đình Diệp Uy. Trong thời gian đó hai người còn có vài lần thư từ qua lại, về sau biết được giai nhân đi về cõi tiên, ông hắn khóc suốt một đêm, sau đêm đó thân thể người gầy đi một vòng lớn, mái tóc đen cũng đã bạc trắng.
Cũng từ đó trở đi, ông hắn lại có thêm vài phần oán hận đối với Diệp Uy, vài chục năm sau đó không thèm liên hệ thêm một lần nào nữa.
Mãi đến vài ngày trước, vì chuyện của hắn, ông nội mới tự tay chấp bút viết thư cho cố nhân, để mình cầm tín vật đến Yến Kinh tìm Diệp Uy hỗ trợ, hơn nữa còn cường điệu rằng chỉ cần là chuyện của hắn, dù khó khăn thế nào Diệp Uy cũng sẽ cố gắng giúp đỡ.
Thấy ngữ khí khẳng định của ông nội, Tiết Thiên Y cũng không nói gì, chỉ mang mang theo chút tiền bạc rồi ngàn dặm xa xôi chạy đến Yến Kinh.
Trước khi tới Diệp Thị công quán, Tiết Thiên Y tốn không ít thời gian điều tra qua thì biết được Diệp gia tại Yến Kinh thanh danh hiển hách, đứng trong hàng ‘Yến Kinh tứ đại hào phú’. Cả trong ba lĩnh vực quân đội, chính trị, kinh doanh đều có năng lực không nhỏ, chỉ cần ra tay thì hầu như không có việc gì không làm được.
Tiết Thiên Y đi dạo một chút xung quanh Yến Kinh rồi trở về tứ hợp viện trong khu Lão Nhai.
Trong lúc Tiết Thiên Y ngồi trong quán thức ăn, phía trước nhà bảo tàng đã là một biển người, muốn di chuyển nửa bước cũng khó. Tiết Thiên Y men theo nhóm ba người phía trước, không mấy khó khăn đi tới chỗ bán vé bên trái cửa vào nhà bảo tàng, đưa ra chứng minh thư rồi mua một tấm vé vào cửa.
Khi tiếng chuông vang lên thì cửa chính nhà bảo tàng cũng mở ra chính thức đón mọi người vào. Những người có vé đi theo lối vào hình chữ S được dựng tạm thời trước cửa chính, chậm rãi đi vào đại sảnh triển lãm thưởng thức từng kiện châu báu, ngọc quý được bài trí trong đó.
Lần triển lãm châu báu này không những sử dụng hệ thống giám sát, chuông báo tự động tiên tiến nhất trên thế giới mà trước mỗi một vật phẩm triển lãm quan trọng còn có hai gã bảo an phụ trách trông coi. Những bảo an này là người mà nhà bảo tàng phải dùng số tiền rất lớn thuê từ công ty bảo an, mỗi một người đều trải qua huấn luyện đặc thù, thân thủ bất phàm, hơn nữa trên người đều có thiết bị thông tin liên lạc cùng vũ khí vô cùng hiện đại. Nếu trên hiện trường xảy ra tình huống khác thường, bọn họ có thể trong thời gian ngắn nhất đối phó, đem tình thế trở lại bình thường.
Lần triển lãm này, nhà bảo tàng chia làm ba đại sảnh triển lảm ba loại đá quý: trân châu, ngọc quý và kim cương. Lúc này trong đại sảnh triển lãm kim cương, ai nấy đều chăm chú nhìn viên ‘Ngôi sao hi vọng’ đang được đặt ở vị trí trung tâm.
Tiết Thiên Y sau khi vào bảo tàng liền trực tiếp đi tới sảnh triển lãm kim cương. Hắn đưa mắt nhìn quanh thì thấy nhóm người hai nam một nữ kia đã cùng một đám thị dân vây quanh ‘Ngôi sao hi vọng’. Ba người này đang nhìn lớp kính thủy tinh chống đạn dày cộp, tính toán xem làm thế nào lấy được viên kim cương này, so với những thị dân trên mặt thoát ra vẻ hưng phấn cùng kích động thì bọn hắn lại hiện lên vẻ nghiêm túc và ngưng trọng.
‘Ngôi sao hi vọng’ có màu xanh dương đậm, ở trong viện bảo tàng đèn đuốc sáng trưng nó vẫn phản xạ ra thứ ánh sáng mê người. Tuy khoảng cách hơi xa nhưng Tiết Thiên Y vẫn có thể có thể dựa vào vòng châu năm màu đeo trên tay mà cảm nhận được từng tia linh khí ẩn chứa bên trong nó. Những tia linh khí này tuy yếu ớt nhưng so với những viên kim cương cùng ở trong đại sảnh mà nói thì mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần.
Giá trị của viên ‘Ngôi sao hi vọng’ rất xa xỉ, lại thêm đang ở trong triển lãm được mọi người vây quanh nên càng được bảo vệ nghiêm mật. Bốn phía xung quanh có bốn gã bảo an vác súng trên tay, đạn đã lên nòng, phòng ngừa có người dị động mưu đồ làm loạn.
Ba người kia tất cả đều đeo kính râm, nhìn như đang quan sát ‘Ngôi sao hi vọng’ nhưng trên thực tế ánh mắt bọn họ lại đang nhìn chằm chằm vào hệ thống phòng vệ và hệ thống an toàn đang được bố trí.
Tiết Thiên Y nhất tâm tam dụng (Biên: tức là một ý nghĩ điều khiển ba hành động), một là lưu ý tới ba người kia, một là quan sát thiết bị bảo vệ ‘Ngôi sao hi vọng’, lại còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm tình huống bố trí của nhân viên bảo an trong đại sảnh. Trong lòng Tiết Thiên Y cũng đang tính toán thời gian và cách ra tay tốt nhất.
Bao xung quanh ‘Ngôi sao hi vọng’ là lớp kính thủy tinh chống đạn dày cộp, tuy mặt ngoài nhìn thấy không khác biệt lắm với thủy tinh bình thường,nhưng cứng rắn hơn không biết bao nhiêu lần, có thể chống lại chấn động cỡ lớn cùng cỡ đạn bình thường.
Đối với tầng kính chống đạn kia, Tiết Thiên Y có thể dễ dàng phá vỡ nhưng bây giờ hắn phải suy nghĩ làm sao để vừa lấy đi viên ‘Ngôi sao hi vọng’ kia vừa không để lộ hành tung, tận lực đem lần hành động này làm thật hoàn mỹ.
Đương nhiên, thời gian ra tay tốt nhất là vào ban đêm lúc rạng sáng, đây là thời gian mà mỗi giác quan của con người đều ở vào trạng thái thư giãn, cho dù đang trợn tròn mắt nhưng tính cảnh giác vẫn sẽ yếu hơn bình thường, chỉ cần kế hoạch chu đáo chặt chẽ, động tác đủ mau lẹ thì sẽ có hi vọng ăn trộm thành công.
Chẳng qua lần hành động này tựa hồ lại tăng thêm một biến số không xác định, đó là ba người kia lúc nào sẽ động thủ? Nhìn sắc mặt cùng động tác của bọn họ bây giờ tựa hồ cũng có cùng ý tưởng với mình, nếu như bọn họ cũng lựa chọn lúc rạng sáng mà ra tay, hai bên gặp nhau cùng một chỗ thì sẽ rất phiền toái.
Không trùng hợp như vậy chứ?
Tiết Thiên Y thầm nghĩ, cuối cùng cũng quyết định hành động vào đêm nay lúc trời rạng sáng, nhưng so với thời gian hắn dự định lúc trước thì sớm hơn một giờ.
Mà trong một giờ này thì dư xăng cho Tiết Thiên Y vơ vét hết tất cả châu báu trọng yếu..
Loanh quanh gần xung quanh ‘Ngôi sao hi vọng’ khoảng nửa giờ, Tiết Thiên Y đã hai lần gặp mặt nhóm ba người kia, đối phương không cảm ứng được khí tức của hắn nên coi hắn thành người bình thường. Mà Tiết Thiên Y lại liên tục dò xét thực lực ba người kia những hai lần liền, cuối cùng hắn cũng xác định là cho dù ba người liên thủ mình cũng có thể dễ dàng đáp trả..
Thấy vậy, Tiết Thiên Y như được uống một liều thuốc an thần, mỉm cười yên lòng, thuận thế sang hai sảnh triển lãm khác xem qua một chút. Cuối cùng hắn trở về sảnh đầu tiên, nhìn chằm chằm vào mặt của phó viện trưởng Triệu một hồi lâu, cho đến khi đối phương mắng hắn một tiếng “Bệnh thần kinh” thì mới cười hắc hắc rời khỏi nhà bảo tàng.
Từ lúc này cho đến thời gian rat ay còn khá sớm, Tiết Thiên Y liền rãnh rỗi đi dạo xung quanh Yến Kinh. Lúc hắn đi ngang cổng chính trường trung học Yến Kinh Thập Lục thì thấy một tờ giấy thông báo được dán trên đó. Hắn tò mò đọc một hồi thì mới biết là sáng ngày đầu tháng sau, toàn bộ học sinh mới và cũ đều phải vào trường báo danh.
“Xem ra ngày mai phải đến Diệp Thị công quán một chuyến mới được, không biết thủ tục nhập học của ta đã được làm xong chưa. Ừm, với năng lực của nhà đó tại Yến Kinh thì đừng nói là một mình ta, cho dù cho mười người vào trường học Yến Kinh Thập Lục có lẽ cũng không thành vấn đề.”
Tiết Thiên Y đứng ở trước tờ thông báo thì thầm một mình, nghĩ tới một đoạn nghĩa tình ân oán giữa ông hắn với Diệp Uy, khóe miệng hắn không khỏi toát ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Tiết Thiên Y nhìn ra được Diệp Uy lúc tuổi còn trẻ cũng giống ông hắn, đều là nam nhân thiết huyết, trọng tình trọng nghĩa. Khi hắn đến Diệp Thị công quán, Diệp Uy đối với ông mình lộ ra vẻ thấp thỏm nhớ mong, lại còn nhiệt tình đối đãi với mình chứ không phải là chỉ là làm ra vẻ.
Thời còn trẻ, ông hắn và Diệp Uy bởi vì một đoạn nhi nữ tình trường nên tuyệt giao tin tức mấy chục năm chưa từng qua lại, trên tâm lý của cả hai đã sinh ra một tầng ngăn cách, sự ngăn cách này không phải một sớm một chiều có thể hóa giải được. Hắn với tư cách là con cháu, định làm tiêu tan đi ân oán song phương, để bọn họ lại trở thành chiến hữu sinh tử như năm đó, trong lúc sinh thời còn có thể một lần nữa nắm tay ca hát, nâng chén cùng say.
Tiết Thiên Y đã từng xem qua một bức ảnh của Diệp lão trong thư phòng của ông nội, bên cạnh Diệp lão là một cô gái hơn hai mươi tuổi, tuy ảnh chụp màu trắng đen, lại cũ đến mức đã ố vàng nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo cô gái kia cực kỳ xinh đẹp. Khó trách năm đó ông nội lại sinh ra mâu thuẫn với Diệp lão, trong cơn tức giận ông nội đã chạy tới thôn nhỏ nơi thâm sơn cách đây mấy ngàn dặm một mình ẩn cư, nháy mắt mà đã mấy chục năm trôi qua rồi.
Lúc này ông nội cùng Diệp lão đã tuổi già sức yếu, mà cô gái xinh đẹp dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người nghe nói sau một năm kết hôn với Diệp lão đã qua đời vì bệnh nặng.
Ông nội sau khi đi cũng không phải ân đoạn nghĩa tuyệt với Diệp Uy. Hơn một năm đầu sau khi ẩn cư, người vẫn một mực yên lặng chú ý tới gia đình Diệp Uy. Trong thời gian đó hai người còn có vài lần thư từ qua lại, về sau biết được giai nhân đi về cõi tiên, ông hắn khóc suốt một đêm, sau đêm đó thân thể người gầy đi một vòng lớn, mái tóc đen cũng đã bạc trắng.
Cũng từ đó trở đi, ông hắn lại có thêm vài phần oán hận đối với Diệp Uy, vài chục năm sau đó không thèm liên hệ thêm một lần nào nữa.
Mãi đến vài ngày trước, vì chuyện của hắn, ông nội mới tự tay chấp bút viết thư cho cố nhân, để mình cầm tín vật đến Yến Kinh tìm Diệp Uy hỗ trợ, hơn nữa còn cường điệu rằng chỉ cần là chuyện của hắn, dù khó khăn thế nào Diệp Uy cũng sẽ cố gắng giúp đỡ.
Thấy ngữ khí khẳng định của ông nội, Tiết Thiên Y cũng không nói gì, chỉ mang mang theo chút tiền bạc rồi ngàn dặm xa xôi chạy đến Yến Kinh.
Trước khi tới Diệp Thị công quán, Tiết Thiên Y tốn không ít thời gian điều tra qua thì biết được Diệp gia tại Yến Kinh thanh danh hiển hách, đứng trong hàng ‘Yến Kinh tứ đại hào phú’. Cả trong ba lĩnh vực quân đội, chính trị, kinh doanh đều có năng lực không nhỏ, chỉ cần ra tay thì hầu như không có việc gì không làm được.
Tiết Thiên Y đi dạo một chút xung quanh Yến Kinh rồi trở về tứ hợp viện trong khu Lão Nhai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.