Chương 12: Thế giới của 2 người (3)
Thiên Hạ Vô Bạch
07/08/2021
Editor: Harusame248
- ----------------------------------------
Trong lòng thấp thỏm lo lắng liệu Sở Ca có lại giống lúc trước, tuy rằng mỗi ngày để gặp mặt nhưng luôn vô tình mà cố ý tránh nói chuyện cùng hắn. Ngoài dự đoán, Sở Ca thế nhưng không do dự gì mà đáp ứng, chỉ là hiện thực so với "nói chuyện" trong tượng tưởng của Lưu Chấn Vũ có hơi không giống nhau.
"Tiểu Sở, chúng ta nói chuyện trước, tắm rửa có thể đợi lát nữa..........."
"Đợi nói xong thì đến mấy giờ, có còn muốn ngủ nữa hay không? Lão gia ngài có thể ngủ đến lúc nào muốn tỉnh thì tỉnh, nhưng tôi sáng mai còn phải mở họp. Đừng dài dòng nữa, tôi còn không ngại, anh lại để ý cái gì? Đại nam nhân còn dông dông dài dài như vậy."
"...................ừm, vậy được, đành phiền cậu."
Trong phòng tắm, nước ấm bốc hơi tạo thành một màn sương mù nhạt nhạt, tấm gương soi bị bao phủ bởi tầng sương ấy phản chiếu hai thân ảnh mơ hồ. Trong làn hơi nước mờ mịt, dưới ánh đèn có thể thấy một kẻ ngồi trên ghế tròn, thân hình tuyệt đẹp hơi vươn về phía trước, tay nắm lấy bồn tắm bên cạnh, một kẻ ngồi phía sau trong tay còn cấm chiếc khăn lông.
Khăn lông ướt nhẹp nhẹ nhàng co qua sống lưng, dùng lực nhẹ đến như một phiến lông ngỗng theo gió lướt qua mặt hồ tạo nên gợn sóng lăn tăn. Lưu Chấn Vũ thuộc dạng người sợ ngứa, hắn sợ mình nhịn không được mà ngứa đến phát run nên đành gắt gao mà banh cả người, không giống như đang tắm rửa mà ngược lại trông càng như liệt sĩ phải chịu khổ hình trong phim ảnh – trầm mặc,nhẫn nại, cứng đờ.
"Này, không phải vừa nãy anh nói có chuyện muốn nói với tôi à, sao lúc này lại không nói?" Sống lưng dưới bàn tay cứng còng mà căng chặt như khối thép, Sở Ca nhíu mày ghét bỏ mà nói, "Thả lỏng chút đi, tắm cho anh mà cứ giống như lấy mạng anh vậy."
" Được rồi." Lưu Chấn Vũ trầm ngâm một lát, đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng vào con số trên đầu Sở Ca, người kia ngưng động tác trên tay: "Làm gì?"
Con số vẫn là 99, không đổi.
Lưu Chấn Vũ hít sâu một hơi như tự cổ vũ cho chính mình, đắn đo mà mở miệng: "Tiểu Sở....."
Tiểu Sở, kỳ thực cậu cũng không thực sự ghét tôi đúng không?
Haiz,nghe có vẻ làm kiêu quá.
Lưu Chấn Vũ ơi Lưu Chấn Vũ, mày khi nào mà trở nên do dự, nhát như cáy vậy?
"Lưu Chấn Vũ,rút cuộc anh muốn nói cái gì? " Ở chỗ mà Lưu Chấn Vũ không nhìn thấy, Sở Ca sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, "Anh có đối tượng? Cho nên không muốn diễn kịch cùng tôi nữa, tính chuyện ly hôn?! "
Mỗi từ đều mang theo mùi thuốc súng nồng nặc nguy hiểm.
" Không, không phải! Tiểu Sở, tôi không phải muốn ly hôn với cậu." Lưu Chấn Vũ vội vàng phủ nhận, hắn biết Sở Ca vừa mới đứng vững gót chân, nếu lúc này mình ly hôn cùng y tất nhiên sẽ tạo nên ảnh hưởng không nhỏ lên sự nghiệp của Sở Ca, điểm này hắn hiểu.
Lưu Chấn Vũ than nhẹ, giọng nói ôn hòa tựa hoàng hôn yên ả: "Tiểu Sở, chúng ta còn có thể quay trở lại như xưa không? Năm đó, là tôi thực có lỗi với cậu............"
Nguyên lai là không phải muốn ly hôn?
Sở Ca tiếp tục chà lưng cho Lưu Chấn Vũ, bỗng dưng cười: "Anh chỗ nào lại có lỗi với tôi? Năm đó nếu không phải được anh nhặt về, Sở Ca tôi đã sớm chết rồi, tính ra đời này là tôi thiếu Lưu Chấn Vũ anh một mạng."
"Đừng nói như vậy...... hồi đó thực sự là tôi có cầm tiền của nhà cậu....."
"Lưu Chấn Vũ, anh cho tôi là loại người không biết nói lý sao? Tôi biết lúc đó anh thiếu tiền, nhưng vậy thì sao? Biết là một chuyện, nhưng có thể thấu hiểu hay không lại là chuyện khác." Sở Ca nghiêng người đem khăn lông lần nữa vắt khô, từng chút từng chút mà lau đi nước trên tấm lưng người kia, "Lúc anh đưa tôi đi, thời điểm đó tôi bao lớn nhỉ, 8 tuổi ư? Buổi tối trước ngày đó, tôi khóc lóc xin anh đừng gửi tôi đi, tôi có thể không đi học, có thể ra ngoài nhặt rác giúp anh nuôi gia đình, lúc anh đi làm tôi có thể ở nhà chăm sócbà và mẹ."
Sở Ca tựa như đang kể chuyện vui của người khác mà nói về những việc từng phát sinh nhiều năm trước, ngữ khí tưởng như nhẹ nhàng ấy lại khiến Lưu Chấn Vũ không nhịn được đỏ hốc mắt.
Hắn đương nhiên nhớ, nhớ rõ Sở Ca năm ấy chỉ mới 8 tuổi gắt gao ôm chặt mình khóc lóc cầu xin đừng đưa nó đi, nó chỉ cần bọn họ có thể sống bên nhau.
"Anh lúc ấy nói thế nào? Anh nói, được, anh sẽ không để em đi, chúng ta sẽ luôn bên nhau." Sở Ca nhìn chằm chằm sống lưng của người đang tràn đầy áy náy cùng thống khố kia, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên bờ vai cứng đờ ấy, " Lưu Chấn Vũ, anh là đồ lừa đảo."
"..........................Thực xin lỗi, Tiểu Sở, thực xin lỗi." Người đàn ông xin lỗi, thanh âm khàn khàn.
"Xin lỗi làm chi? Tôi nói rồi, tôi không phải người không nói lý." Sở Ca lạnh băng cười nhẹ, hiện tại y có thể hiểu lựa chọn ngày đó của Lưu Chấn Vũ.
Lưu Chấn Vũ của năm đó bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ mới 17 tuổi, trên là bà ngoại đau yếu và người mẹ điên khùng, dưới clại òn có đứa bé 8 tuổi, tất cả gánh nặng đều đè trên vai một người là hắn. Cầm số tiền kia, Lưu Chấn Vũ có thể giúp bà ngoại có điều kiện chữa bệnh tốt hơn, có thể tìm nơi chăm sóc chuyên nghiệp hơn cho mẹ mình.
"Buổi tối hôm trước anh còn hứa sẽ không đem tôi cho đi, vậy mà chỉ sáng sớm hôm sau, lúc anh đưa tôi vào cửa xe Sở gia lại nói [Tiểu Sở, anh nhất định sẽ đón em trở về, sẽ rất nhanh thôi]."
"Lưu Chấn Vũ, người anh đang xin lỗi hẳn là đứa bé 8 tuổi năm đó tin tưởng anh không chút nghi ngờ, chứ không phải tôi."
Quá khứ, đã không còn biện pháp nào có thể quay trở lại.
- ------------------------
Ngược kết thúc tại đây, về sau là thuần ngọt sủng:v
- ----------------------------------------
Trong lòng thấp thỏm lo lắng liệu Sở Ca có lại giống lúc trước, tuy rằng mỗi ngày để gặp mặt nhưng luôn vô tình mà cố ý tránh nói chuyện cùng hắn. Ngoài dự đoán, Sở Ca thế nhưng không do dự gì mà đáp ứng, chỉ là hiện thực so với "nói chuyện" trong tượng tưởng của Lưu Chấn Vũ có hơi không giống nhau.
"Tiểu Sở, chúng ta nói chuyện trước, tắm rửa có thể đợi lát nữa..........."
"Đợi nói xong thì đến mấy giờ, có còn muốn ngủ nữa hay không? Lão gia ngài có thể ngủ đến lúc nào muốn tỉnh thì tỉnh, nhưng tôi sáng mai còn phải mở họp. Đừng dài dòng nữa, tôi còn không ngại, anh lại để ý cái gì? Đại nam nhân còn dông dông dài dài như vậy."
"...................ừm, vậy được, đành phiền cậu."
Trong phòng tắm, nước ấm bốc hơi tạo thành một màn sương mù nhạt nhạt, tấm gương soi bị bao phủ bởi tầng sương ấy phản chiếu hai thân ảnh mơ hồ. Trong làn hơi nước mờ mịt, dưới ánh đèn có thể thấy một kẻ ngồi trên ghế tròn, thân hình tuyệt đẹp hơi vươn về phía trước, tay nắm lấy bồn tắm bên cạnh, một kẻ ngồi phía sau trong tay còn cấm chiếc khăn lông.
Khăn lông ướt nhẹp nhẹ nhàng co qua sống lưng, dùng lực nhẹ đến như một phiến lông ngỗng theo gió lướt qua mặt hồ tạo nên gợn sóng lăn tăn. Lưu Chấn Vũ thuộc dạng người sợ ngứa, hắn sợ mình nhịn không được mà ngứa đến phát run nên đành gắt gao mà banh cả người, không giống như đang tắm rửa mà ngược lại trông càng như liệt sĩ phải chịu khổ hình trong phim ảnh – trầm mặc,nhẫn nại, cứng đờ.
"Này, không phải vừa nãy anh nói có chuyện muốn nói với tôi à, sao lúc này lại không nói?" Sống lưng dưới bàn tay cứng còng mà căng chặt như khối thép, Sở Ca nhíu mày ghét bỏ mà nói, "Thả lỏng chút đi, tắm cho anh mà cứ giống như lấy mạng anh vậy."
" Được rồi." Lưu Chấn Vũ trầm ngâm một lát, đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng vào con số trên đầu Sở Ca, người kia ngưng động tác trên tay: "Làm gì?"
Con số vẫn là 99, không đổi.
Lưu Chấn Vũ hít sâu một hơi như tự cổ vũ cho chính mình, đắn đo mà mở miệng: "Tiểu Sở....."
Tiểu Sở, kỳ thực cậu cũng không thực sự ghét tôi đúng không?
Haiz,nghe có vẻ làm kiêu quá.
Lưu Chấn Vũ ơi Lưu Chấn Vũ, mày khi nào mà trở nên do dự, nhát như cáy vậy?
"Lưu Chấn Vũ,rút cuộc anh muốn nói cái gì? " Ở chỗ mà Lưu Chấn Vũ không nhìn thấy, Sở Ca sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, "Anh có đối tượng? Cho nên không muốn diễn kịch cùng tôi nữa, tính chuyện ly hôn?! "
Mỗi từ đều mang theo mùi thuốc súng nồng nặc nguy hiểm.
" Không, không phải! Tiểu Sở, tôi không phải muốn ly hôn với cậu." Lưu Chấn Vũ vội vàng phủ nhận, hắn biết Sở Ca vừa mới đứng vững gót chân, nếu lúc này mình ly hôn cùng y tất nhiên sẽ tạo nên ảnh hưởng không nhỏ lên sự nghiệp của Sở Ca, điểm này hắn hiểu.
Lưu Chấn Vũ than nhẹ, giọng nói ôn hòa tựa hoàng hôn yên ả: "Tiểu Sở, chúng ta còn có thể quay trở lại như xưa không? Năm đó, là tôi thực có lỗi với cậu............"
Nguyên lai là không phải muốn ly hôn?
Sở Ca tiếp tục chà lưng cho Lưu Chấn Vũ, bỗng dưng cười: "Anh chỗ nào lại có lỗi với tôi? Năm đó nếu không phải được anh nhặt về, Sở Ca tôi đã sớm chết rồi, tính ra đời này là tôi thiếu Lưu Chấn Vũ anh một mạng."
"Đừng nói như vậy...... hồi đó thực sự là tôi có cầm tiền của nhà cậu....."
"Lưu Chấn Vũ, anh cho tôi là loại người không biết nói lý sao? Tôi biết lúc đó anh thiếu tiền, nhưng vậy thì sao? Biết là một chuyện, nhưng có thể thấu hiểu hay không lại là chuyện khác." Sở Ca nghiêng người đem khăn lông lần nữa vắt khô, từng chút từng chút mà lau đi nước trên tấm lưng người kia, "Lúc anh đưa tôi đi, thời điểm đó tôi bao lớn nhỉ, 8 tuổi ư? Buổi tối trước ngày đó, tôi khóc lóc xin anh đừng gửi tôi đi, tôi có thể không đi học, có thể ra ngoài nhặt rác giúp anh nuôi gia đình, lúc anh đi làm tôi có thể ở nhà chăm sócbà và mẹ."
Sở Ca tựa như đang kể chuyện vui của người khác mà nói về những việc từng phát sinh nhiều năm trước, ngữ khí tưởng như nhẹ nhàng ấy lại khiến Lưu Chấn Vũ không nhịn được đỏ hốc mắt.
Hắn đương nhiên nhớ, nhớ rõ Sở Ca năm ấy chỉ mới 8 tuổi gắt gao ôm chặt mình khóc lóc cầu xin đừng đưa nó đi, nó chỉ cần bọn họ có thể sống bên nhau.
"Anh lúc ấy nói thế nào? Anh nói, được, anh sẽ không để em đi, chúng ta sẽ luôn bên nhau." Sở Ca nhìn chằm chằm sống lưng của người đang tràn đầy áy náy cùng thống khố kia, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên bờ vai cứng đờ ấy, " Lưu Chấn Vũ, anh là đồ lừa đảo."
"..........................Thực xin lỗi, Tiểu Sở, thực xin lỗi." Người đàn ông xin lỗi, thanh âm khàn khàn.
"Xin lỗi làm chi? Tôi nói rồi, tôi không phải người không nói lý." Sở Ca lạnh băng cười nhẹ, hiện tại y có thể hiểu lựa chọn ngày đó của Lưu Chấn Vũ.
Lưu Chấn Vũ của năm đó bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ mới 17 tuổi, trên là bà ngoại đau yếu và người mẹ điên khùng, dưới clại òn có đứa bé 8 tuổi, tất cả gánh nặng đều đè trên vai một người là hắn. Cầm số tiền kia, Lưu Chấn Vũ có thể giúp bà ngoại có điều kiện chữa bệnh tốt hơn, có thể tìm nơi chăm sóc chuyên nghiệp hơn cho mẹ mình.
"Buổi tối hôm trước anh còn hứa sẽ không đem tôi cho đi, vậy mà chỉ sáng sớm hôm sau, lúc anh đưa tôi vào cửa xe Sở gia lại nói [Tiểu Sở, anh nhất định sẽ đón em trở về, sẽ rất nhanh thôi]."
"Lưu Chấn Vũ, người anh đang xin lỗi hẳn là đứa bé 8 tuổi năm đó tin tưởng anh không chút nghi ngờ, chứ không phải tôi."
Quá khứ, đã không còn biện pháp nào có thể quay trở lại.
- ------------------------
Ngược kết thúc tại đây, về sau là thuần ngọt sủng:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.