Chương 6: Mộc Gia Diệt Tộc
Gạo Trắng Không Ăn
13/06/2014
Trên bầu trời, Mộc Các Đảng phun ra một quả linh cầu màu lục nhạt. Lục cầu to như hòn cụi rồi dần to lớn không ngừng cho đến lúc nó bao quanh toàn bộ diện tích Mộc Phủ. Lão hừ
một tiếng, thân thể từ từ hạ xuống, chân chạm đất, quắc mắt về hướng căn phòng trước mặt.
Bên trong phòng, một tràn kêu la mang theo thống khổ tột độ không ngừng. Mộc Các Đảng hừ nhẹ một tiếng, chân chậm chạp bước về phía trước. Lão nhếch môi:
- Tiểu tử mau giao ra bảo vật, lão phu có thể tha ngươi một mạng còn không đừng trách lão phu ra tay độc ác.
Trả lời Mộc Các Đảng vẫn là tiếng thét gào thống khổ kia. Lão tiến đến trước cửa phòng, tay định mở cửa, bất ngờ mặt lão co rúm lại, miệng bật thốt: Không tốt! . Thân thể lão như diều đứt dây văng xa ra phía sau, lão phải mất mấy bước chân mới có thể định thân lại được.
Mộc Các Đảng nhìn về địa phương phát ra công kích chính mình, trước mắt mọi thứ đã nát bét, người vừa ra đòn cũng không thấy đâu. Đột nhiên lão cảm nhận có một sức mạnh khổng lồ đang không ngừng rơi xuống đầu mình, chân liền khẻ nhún, nhảy ra khỏi vị trí.
Mặt đất phát ra một tiếng:
Ầm! .
Cát bụi bay mịt mù, một bóng đen to hơn hai mét không ngừng di động trong màn cát bụi. Mộc Các Đảng nhếch môi, lão vung tay về hướng bóng đen, một tia sáng màu cam hướng bóng đen công tới. Tia sáng đến gần bóng đen liền biến thành một chiếc lưới bắt cá, lưới cá chụp lấy bóng đen, bóng đen nổi giận gầm lên một tràn dài, âm thanh to lớn chấn động bốn phương.
Rất nhanh cát bụi tan đi, một quái thú sắc lông màu hoàng kim hiện ra. Quái thú giống như hầu, cao gần hai mét, toàn thân sắc vàng, từng múi cơ hoàn mỹ, hai con mắt màu vàng thỉnh thoảng chớp chớp nhìn đối thủ trước mặt quái thú.
Bị tấm lưới ánh sáng phong tỏa trói lại, nó điên cuồng gầm thét không ngừng vùng vẩy hòng thoát ra khỏi tấm lưới phép. Mộc Các Đảng hơi kinh động nhìn quái thú, lão cười hắc hắc nhìn quái thú kia: không ngờ thẳng nhãi con này lại có huyết mạch Thần thú Sơn Nhạc Cự Viên! thật là chuyện vui từ trên trời rơi xuống hắc hắc hắc! lão vui mừng tột độ nghĩ trong đầu.
Lão nhìn Sơn Nhạc Cự Viên nói:
- Thật không ngờ thằng nhải con ngươi lại là hậu duệ yêu tộc. Hôm nay lão phu phải ra tay vì dân trừ hại, để tránh về sau ngươi gây họa nhân gian! .
Sơn Nhạc Cự Viên là thành viên yêu tộc, nhưng nó không giống các giống hầu loại phổ thông khác vì Sơn Nhạc Cự Viên là yêu tộc hoàng giả, nó là vua trong các yêu hầu. Nếu tu sỉ có thể thu được một giọt chân linh huyết của nó liền có cơ hội luyện thành thành kim cương bất hoại thể, sức mạnh thể chất có thể cùng Sơn Nhạc Cự Viên đánh một trận ngang tay ngang chân. Mộc Các Đảng âm mưu cướp đoạt chân linh huyết của Sơn Nhạc Cự Viên, nếu thứ này tới tay lão có thể luyện thành thần công đột phá cảnh giới, có thể cùng vị tiền bối trong tộc kia ngang hàng nói chuyện, nghĩ đến đấy Mộc Các Đang không khỏi phấn khởi đây này.
Trên đời không có chuyện vui lâu dài, Mộc Các Đảng còn đang chìm trong ảo tưởng. Bất ngờ một tiếng bực khô cằn phát ra, lão cả kinh nhìn Cự Viên thì một quyền dời non lấp biển đã đến ngay trước mặt. Mộc Các Đảng kinh sợ, nhưng đã quá trể để tránh đi, lồng ngực liền hứng trọn một quyền của Cự Viên, thân thể lão như một quả bóng bay vèo đi, đánh rầm một tiếng, cả người va vào tường kết giới chính mình tạo ra. Sơn Nhạc Cự Viên có thể dùng một thân thể cường đại tung hoành yêu giới, một sợi dây quang thừng làm sao có thể khống chế nó, Mộc Các Đảng quá xem thường nó rồi. Lão phải vô cùng chật vật mới có thể đứng lên. Một quyền vừa rồi của Hoàng Kim Cự Viên đánh cho lão nhộn nhạo hết ruột gan, lão phun ra mấy ngụm máu, xem ra là bị thương không nhẹ. Lão vẫn chưa kịp hoàn hồn thì một quyền khác lại đến, rồi lại một quyền, lại một quyền, vô số quyền ảnh nặng nề giáng lên người Mộc Các Đảng. Nếu không phải lão tu vi thâm hậu e là lúc này thân thể đã nát thành một đống bầy nhầy, lão không khỏi trách mình quá xem thường cự viên, bị nó đánh đến không có cơ hội hoàn thủ, bao nhiêu thủ đoạn không một cơ hội sử ra, chỉ đành tập trung tinh thần dồn hết nguyên lực chống đở từng đòn của con quái thú điền cuồng trước mặt mình, nhưng lão cũng chẳng biết mình còn có thể chịu đựng cách tra tấn này bao lâu nửa.
Rầm! .
Dưới sức mạnh dời non lấp biển của Cự Viên, kết giới không chịu đựng nổi liền xụp đỗ. Cơ thể Mộc Các Đảng lần nửa như một mũi tên lao đi, Mộc Các Đảng như vừa từ biển máu tắm gội, toàn thân là máu, lục phủ đã bị nội thương trầm trọng, lão thoi thóp chờ đợi nhận một quyền ân huệ đang từ trên không gián xuống, lão nhắm mắt chờ hồn du địa phủ, thì dị biến xuất hiến, từ không trung hai tia sáng hình mũi tên màu vàng như mảng xà bắn xuyên qua vai Cự Viên, chúng cắm chặt vào xương tỳ bà của nó. Cự Viên gầm lên, nó xoay người nhìn lên trời tìm kẻ thách thức nó, đột nhiên tròng mắt nó lóe sáng, vô số mũi tên bắn xuyên qua các huyệt đạo trên người, nó đảo mắt nhìn quanh mình, hàng nghìn người mặt đạo bạo bao vây nó, trên tay mỗi người cầm một đoạn dây quang thừng, không ngừng dùng sức kéo ngược về phía sau. Trên trời một ông già trang phục đạo bào xanh, đáng cầm sợi quang thừng cắm vào xương tỳ bà của nó, cự viên gầm lên vùng vẫy, sức mạnh nó làm cho những tu sỉ kia chật vật lắm mới có thể giữ vững vị trí của mình.
Mộc Chí Linh vội chạy đến đở đầu Mộc Các Đảng lên, nhìn lão lúc này thảm hại vô cùng, khuông mặt xanh xao, giữa ngực lỏm một hố nông, mũi chỉ còn nghe tiếng khò khè lấy hơi lên. Hắn tức giận đứng lên, vung tay một đạo linh tiễn nhắm ngay tim Cự Viên bay đến. Mộc Chí Linh muốn một đoàn diệt ngay con cự thụ đã đánh phụ thân hắn thành như vậy, nhưng người tính không bằng trời tình, mũi linh tiễn sượt qua, cắm vào giữa ngực cự viên, nó đau đớn gầm lên, giữa ngực một dòng hoàng kim huyết phun ra, cự viên dùng ánh mắt căm thù nhìn Mộc Chí Linh như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Ông già nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh sợ, lão cảm thán: Thần thú huyết mạch quả thật đáng sợ! thứ này? Lão kinh nghi nói, ánh mắt nhìn vào không trung, vô số cánh hoa đào lượn lờ tung bay trong gió, chúng rơi xuống đất, từ những cánh hoa một mùi hương nhẹ thoang thoảng theo gió truyền đi khắp Mộc phủ, khiến tất cả mọi người không khỏi có ý muốn hít nhiều một chút. Ông già thấy có gì đó không đúng, đột nhiên các sợi quang thừng dần xuất hiện dị biến, ánh sáng chúng dần yếu đi rất nhiều. Lão kinh sợ hét lên: Tất cả mọi người mau phong bế hơi thở, nhanh phong bế hơi thở! .
Cự Viên: Khỉ Đột.
Bên trong phòng, một tràn kêu la mang theo thống khổ tột độ không ngừng. Mộc Các Đảng hừ nhẹ một tiếng, chân chậm chạp bước về phía trước. Lão nhếch môi:
- Tiểu tử mau giao ra bảo vật, lão phu có thể tha ngươi một mạng còn không đừng trách lão phu ra tay độc ác.
Trả lời Mộc Các Đảng vẫn là tiếng thét gào thống khổ kia. Lão tiến đến trước cửa phòng, tay định mở cửa, bất ngờ mặt lão co rúm lại, miệng bật thốt: Không tốt! . Thân thể lão như diều đứt dây văng xa ra phía sau, lão phải mất mấy bước chân mới có thể định thân lại được.
Mộc Các Đảng nhìn về địa phương phát ra công kích chính mình, trước mắt mọi thứ đã nát bét, người vừa ra đòn cũng không thấy đâu. Đột nhiên lão cảm nhận có một sức mạnh khổng lồ đang không ngừng rơi xuống đầu mình, chân liền khẻ nhún, nhảy ra khỏi vị trí.
Mặt đất phát ra một tiếng:
Ầm! .
Cát bụi bay mịt mù, một bóng đen to hơn hai mét không ngừng di động trong màn cát bụi. Mộc Các Đảng nhếch môi, lão vung tay về hướng bóng đen, một tia sáng màu cam hướng bóng đen công tới. Tia sáng đến gần bóng đen liền biến thành một chiếc lưới bắt cá, lưới cá chụp lấy bóng đen, bóng đen nổi giận gầm lên một tràn dài, âm thanh to lớn chấn động bốn phương.
Rất nhanh cát bụi tan đi, một quái thú sắc lông màu hoàng kim hiện ra. Quái thú giống như hầu, cao gần hai mét, toàn thân sắc vàng, từng múi cơ hoàn mỹ, hai con mắt màu vàng thỉnh thoảng chớp chớp nhìn đối thủ trước mặt quái thú.
Bị tấm lưới ánh sáng phong tỏa trói lại, nó điên cuồng gầm thét không ngừng vùng vẩy hòng thoát ra khỏi tấm lưới phép. Mộc Các Đảng hơi kinh động nhìn quái thú, lão cười hắc hắc nhìn quái thú kia: không ngờ thẳng nhãi con này lại có huyết mạch Thần thú Sơn Nhạc Cự Viên! thật là chuyện vui từ trên trời rơi xuống hắc hắc hắc! lão vui mừng tột độ nghĩ trong đầu.
Lão nhìn Sơn Nhạc Cự Viên nói:
- Thật không ngờ thằng nhải con ngươi lại là hậu duệ yêu tộc. Hôm nay lão phu phải ra tay vì dân trừ hại, để tránh về sau ngươi gây họa nhân gian! .
Sơn Nhạc Cự Viên là thành viên yêu tộc, nhưng nó không giống các giống hầu loại phổ thông khác vì Sơn Nhạc Cự Viên là yêu tộc hoàng giả, nó là vua trong các yêu hầu. Nếu tu sỉ có thể thu được một giọt chân linh huyết của nó liền có cơ hội luyện thành thành kim cương bất hoại thể, sức mạnh thể chất có thể cùng Sơn Nhạc Cự Viên đánh một trận ngang tay ngang chân. Mộc Các Đảng âm mưu cướp đoạt chân linh huyết của Sơn Nhạc Cự Viên, nếu thứ này tới tay lão có thể luyện thành thần công đột phá cảnh giới, có thể cùng vị tiền bối trong tộc kia ngang hàng nói chuyện, nghĩ đến đấy Mộc Các Đang không khỏi phấn khởi đây này.
Trên đời không có chuyện vui lâu dài, Mộc Các Đảng còn đang chìm trong ảo tưởng. Bất ngờ một tiếng bực khô cằn phát ra, lão cả kinh nhìn Cự Viên thì một quyền dời non lấp biển đã đến ngay trước mặt. Mộc Các Đảng kinh sợ, nhưng đã quá trể để tránh đi, lồng ngực liền hứng trọn một quyền của Cự Viên, thân thể lão như một quả bóng bay vèo đi, đánh rầm một tiếng, cả người va vào tường kết giới chính mình tạo ra. Sơn Nhạc Cự Viên có thể dùng một thân thể cường đại tung hoành yêu giới, một sợi dây quang thừng làm sao có thể khống chế nó, Mộc Các Đảng quá xem thường nó rồi. Lão phải vô cùng chật vật mới có thể đứng lên. Một quyền vừa rồi của Hoàng Kim Cự Viên đánh cho lão nhộn nhạo hết ruột gan, lão phun ra mấy ngụm máu, xem ra là bị thương không nhẹ. Lão vẫn chưa kịp hoàn hồn thì một quyền khác lại đến, rồi lại một quyền, lại một quyền, vô số quyền ảnh nặng nề giáng lên người Mộc Các Đảng. Nếu không phải lão tu vi thâm hậu e là lúc này thân thể đã nát thành một đống bầy nhầy, lão không khỏi trách mình quá xem thường cự viên, bị nó đánh đến không có cơ hội hoàn thủ, bao nhiêu thủ đoạn không một cơ hội sử ra, chỉ đành tập trung tinh thần dồn hết nguyên lực chống đở từng đòn của con quái thú điền cuồng trước mặt mình, nhưng lão cũng chẳng biết mình còn có thể chịu đựng cách tra tấn này bao lâu nửa.
Rầm! .
Dưới sức mạnh dời non lấp biển của Cự Viên, kết giới không chịu đựng nổi liền xụp đỗ. Cơ thể Mộc Các Đảng lần nửa như một mũi tên lao đi, Mộc Các Đảng như vừa từ biển máu tắm gội, toàn thân là máu, lục phủ đã bị nội thương trầm trọng, lão thoi thóp chờ đợi nhận một quyền ân huệ đang từ trên không gián xuống, lão nhắm mắt chờ hồn du địa phủ, thì dị biến xuất hiến, từ không trung hai tia sáng hình mũi tên màu vàng như mảng xà bắn xuyên qua vai Cự Viên, chúng cắm chặt vào xương tỳ bà của nó. Cự Viên gầm lên, nó xoay người nhìn lên trời tìm kẻ thách thức nó, đột nhiên tròng mắt nó lóe sáng, vô số mũi tên bắn xuyên qua các huyệt đạo trên người, nó đảo mắt nhìn quanh mình, hàng nghìn người mặt đạo bạo bao vây nó, trên tay mỗi người cầm một đoạn dây quang thừng, không ngừng dùng sức kéo ngược về phía sau. Trên trời một ông già trang phục đạo bào xanh, đáng cầm sợi quang thừng cắm vào xương tỳ bà của nó, cự viên gầm lên vùng vẫy, sức mạnh nó làm cho những tu sỉ kia chật vật lắm mới có thể giữ vững vị trí của mình.
Mộc Chí Linh vội chạy đến đở đầu Mộc Các Đảng lên, nhìn lão lúc này thảm hại vô cùng, khuông mặt xanh xao, giữa ngực lỏm một hố nông, mũi chỉ còn nghe tiếng khò khè lấy hơi lên. Hắn tức giận đứng lên, vung tay một đạo linh tiễn nhắm ngay tim Cự Viên bay đến. Mộc Chí Linh muốn một đoàn diệt ngay con cự thụ đã đánh phụ thân hắn thành như vậy, nhưng người tính không bằng trời tình, mũi linh tiễn sượt qua, cắm vào giữa ngực cự viên, nó đau đớn gầm lên, giữa ngực một dòng hoàng kim huyết phun ra, cự viên dùng ánh mắt căm thù nhìn Mộc Chí Linh như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Ông già nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh sợ, lão cảm thán: Thần thú huyết mạch quả thật đáng sợ! thứ này? Lão kinh nghi nói, ánh mắt nhìn vào không trung, vô số cánh hoa đào lượn lờ tung bay trong gió, chúng rơi xuống đất, từ những cánh hoa một mùi hương nhẹ thoang thoảng theo gió truyền đi khắp Mộc phủ, khiến tất cả mọi người không khỏi có ý muốn hít nhiều một chút. Ông già thấy có gì đó không đúng, đột nhiên các sợi quang thừng dần xuất hiện dị biến, ánh sáng chúng dần yếu đi rất nhiều. Lão kinh sợ hét lên: Tất cả mọi người mau phong bế hơi thở, nhanh phong bế hơi thở! .
Cự Viên: Khỉ Đột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.