Chương 9
Mặc Triếp Thủy Vân Yên
27/06/2020
Thượng Thanh Hoa run rẩy tới gần, vừa cúi đầu nhìn, bóng mình thế mà lại nở một nụ cười với mình, sáng lạn như ánh dương, còn rất soái.
Mẹ ơi tổn thọ!
Thừa Loan của Liễu Thanh Ca ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào trong nước. Thượng Thanh Hoa bị dọa toát một thân mồ hôi lạnh, vội vàng lui xa ra sau.
Đáy giếng bắn bọt nước tung tóe, Thừa Loan thế như chẻ tre, khí thế sắc bén, thứ dưới giếng giãy dụa, thét tê tâm liệt phế chói tai, một lượng lớn oán khí phóng ra khỏi giếng.
Ở đây chẳng có mấy đệ tử từng gặp chuyện này, một đám đứng sững tại chỗ, cứng họng.
Thẩm Thanh Thu cầm túi linh, nhanh nhẹn thu oán khí lại, tránh để nó phóng ra bốn phía làm hại người khác.
Y trước kia cũng không phải chỉ ra ngoài làm nhiệm vụ với Liễu Thanh Ca một hai lần, không suy xét nhiều lập tức ra tay, cơ hồ là phản ứng tự nhiên.
Oán linh còn chưa thu xong, giếng lại trào ra một đám tóc đen ngòm. Tiếp theo, một gương mặt trắng bệch lộ ra, các bộ phận cơ thể kế đó cũng bò ra ngoài, đứt quãng, càng ngày càng nhiều.
Thẩm Thanh Thu nhìn tới tê cả da đầu.
Nima bò ra khỏi giếng, coi mình là Sadako à!
Đừng có bò ra nữa! Sắp đủ một đội bóng luôn rồi!
Thẩm Thanh Thu vứt túi linh đầy ắp trong tay cho Lạc Băng Hà, giơ tay triệu Tu Nhã ra khỏi vỏ: “Tình huống không ổn, mau vào nhà với những người khác đi, nơi này giao cho vi sư!”
Lạc Băng Hà lập tức lắc đầu: “Đệ tử muốn chiến đấu cùng sư tôn.” Nói xong nhanh chóng rút kiếm của đệ tử bên hông, vọt tới.
Thẩm Thanh Thu tí thì hộc máu.
Ngươi thì có thể giúp được gì!
Ta không thể làm anh hùng được à? Băng Ca!
Thượng Thanh Hoa bên kia bị một đám oán linh dữ tợn cuốn lấy, bị đuổi theo gào khóc thảm thiết. Cũng do hắn xui xẻo, nhiều người thế, cũng chỉ có mỗi mình hắn bị bám, lại còn bám chặt không tha.
Mấy gương mặt quỷ kia tụ lại, Thượng Thanh Hoa trợn trắng mắt, lập tức nằm ngay đơ tại chỗ, lấy bản lĩnh giả chết của mình ra dùng.
Chúng đệ tử: “…”
Thẩm Thanh Thu nổi gân xanh, đánh ra một chưởng linh lực, phá tan oán linh chắn trước mắt, nhanh chóng vọt tới cạnh Thượng Thanh Hoa, một tay nhấc hắn lên. Thượng Thanh Hoa vẫn còn ôm đầu run rẩy, Thẩm Thanh Thu vừa giận vừa buồn cười, một kiếm chém tan làn hắc khí tụ sau lưng Thượng Thanh Hoa, quăng hắn vào giữa đám đệ tử: “Đưa họ vào trong, ở đây không cần họ!”
Nói rồi lại hô lên với bên kia: “Liễu sư đệ!”
Bên kia hình như ngừng lại mấy giây, lát sau, một luồng linh lực mạnh mẽ khí thế xé gió phóng tới, đánh mở đám oán linh bay bay như sương khói đang vây quanh thành một lỗ hổng.
Cực kỳ ăn ý!
Thẩm Thanh Thu đẩy người gần lỗ hổng nhất đi: “Ra ngoài cả đi!” Sau đó quay người lại, tiếp tục đối đầu với đám hỗn loạn.
Liễu Thanh Ca cau mày, chiêu thức sắc bén, động tác nhanh tới mức nhìn không rõ, xé mở đám oán linh tụ lại, dùng linh lực phá tan.
Thẩm Thanh Thu điều khiển Tu Nhã, không ngừng phá tan vòng vây oán linh, thi thoảng lại để ý Lạc Băng Hà đang kiên trì chiến đấu, sợ nó làm sơ sẩy gì. Thấy sắc mặt nó bình tĩnh, ứng phó tự nhiên, còn rảnh rỗi mà quay đầu lại cười rạng rỡ với mình, cũng không gặp nguy hiểm gì, mới thoáng yên lòng.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thanh Thu vừa xoay đầu đi, lại dán sát lưng vào một người.
Là Liễu Thanh Ca. Lúc nãy hai người đều tập trung chú ý quá mức, bất tri bất giác, thế mà lưng tựa lưng.
Liễu Thanh Ca đột nhiên quay mặt qua, Thẩm Thanh Thu lập tức chủ động mở miệng: “Ngoài ý muốn ngoài ý muốn, ta né ra chút là được.”
Nói xong lại thả người nhảy ra, đồng thời tay tụ linh lực, trở tay đánh một bạo kích về phía Liễu Thanh Ca.
“Này!” Liễu Thanh Ca nghiêng người khó khăn né đi, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi đánh đi đâu đấy!”
“Vậy ngươi tự quay đầu lại nhìn xem?”
Liễu Thanh Ca bán tín bán nghi quay đầu lại, một đợt linh lưu mạnh mẽ lao vọt tới, đánh tan oán linh khi nãy không để ý nhào về phía mình, tan thành mây khói.
Liễu Thanh Ca giật giật khóe miệng, quay đầu lại, lộ ra một biểu tình cực kỳ phức tạp.
“Đừng khách khí, ta chả mong sư đệ ngươi cảm ơn đâu. Ngươi người này, dễ ôm thù lắm.”
Không không không y chỉ nói thế thôi! Từ đời trước kết luận, nếu nói về độ rộng lượng, Liễu đại thần vẫn rất hợp với từ này.
“Hừ. Ngươi cho rằng ai cũng lòng dạ hẹp hòi như ngươi à.” Liễu Thanh Ca đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, vung kiếm xoay người.
“Một khi đã vậy”, Thẩm Thanh Thu nghiêng người để lộ móng vuốt sắc nhọn, một kiếm đâm ra, “Thì sư huynh thương lượng với ngươi một chuyện nhé?”
Nói xong cố ý ngừng một chút, trộm xem sắc mặt Liễu Thanh Ca.
Liễu Thanh Ca ngậm miệng không nói, trên mặt căng ra cứng đờ, nhìn như làm lơ lời Thẩm Thanh Thu, nhưng mà Thẩm Thanh Thu biết, Liễu Thanh Ca đang nghe đàng hoàng, còn đang đợi y nói tiếp.
“Khụ khụ, Liễu sư đệ này.” Thẩm Thanh Thu hắng giọng nói, “Mấy năm nay, sư huynh nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Trước kia có một số việc, thật sự là ta làm nhiều chuyện không đúng. Không bằng chúng ta bỏ qua hiềm khích, sau này cùng nhau tiến bộ, làm một đôi sư huynh đệ mẫu mực thì sao?”
Liễu Thanh Ca run lên, đường kiếm lệch đi.
Thẩm Thanh Thu cười tủm tỉm ưu nhã nhảy tới, giúp hắn đánh tan oán linh.
Liễu Thanh Ca như không quen biết y, cứng họng hồi lâu, đầy nghi ngờ hỏi.
“Ngươi, có bệnh à?”
Ầy. Thẩm Thanh Thu thở dài: “Sư đệ ngươi một hai phải nói thế, cũng không phải không thể.”
Cũng có thể không bị hâm mà, đi xa tới vậy, chính là vì cày độ hảo cảm của ngươi đấy!
Mặt mũi còn bao nhiêu nữa!
Thẩm Thanh Thu giật giật lông mày, không nói. Liễu Thanh Ca nghẹn họng, thế mà cảm thấy không cam lòng, ánh mắt vẫn dính trên người oán linh: “Ngươi nghiêm túc?”
“Sư đệ ngươi nhìn vào mắt ta này, hết sức chân thành.” Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt, nghiêm túc nói.
Lạc Băng Hà còn đang cắn răng tấn công đám phiền phức bò đầy đất trong viện, ánh mắt lại luôn hướng về phía Thẩm Thanh Thu. Thấy hai người Thẩm Thanh Thu với Liễu Thanh Ca vốn tách riêng, không ngờ sau đó lại càng dựa sát lại, thế mà ngươi một lời ta một câu nói chuyện mãi, biểu tình và thái độ đều không bình thường, ánh mắt tức khắc tối lại.
Liễu Thanh Ca đang định nói chuyện, một đợt kiếm khí lao vút qua giữa hai người. Cuối cùng một con oán linh phát ra tiếng kêu cực kỳ bén nhọn, chợt tan rã.
Liễu Thanh Ca ngẩn ra, không khỏi tán dương theo bản năng: “Không tồi.”
Liễu đại thần bảo không tồi, thì đó thật sự không tồi đâu. Thẩm Thanh Thu có chút đắc ý: “Thế nào? Đồ đệ của ta đấy.”
“Cũng không giống ngươi dạy.” Liễu Thanh Ca xoay đầu, nhàn nhạt nói.
Lạc Băng Hà kéo kiếm đi tới, Thẩm Thanh Thu đi lên tóm lấy tay nó kiểm tra một lượt: “Không bị thương chứ?”
Lạc Băng Hà lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng, hai ngón tay Thẩm Thanh Thu đã chọc chọc lên trán nó không nặng không nhẹ, “Bảo ngươi đi đi, sao không nghe lời vi sư.”
Lạc Băng Hà bị chọc thế, buồn bực giữa mày tức khắc hóa thành hư vô: “Sư tôn lo lắng cho ta ư?”
Thẩm Thanh Thu gập chiết phiến gõ nhẹ: “Ngươi nói xem, ngươi do ta nuôi đấy!”
Hô hấp Lạc Băng Hà ngưng lại một giây, mặt mày vui vẻ hơi ửng đỏ, mở miệng gọi một tiếng “Sư tôn” đã muốn dính dính nhão nhão dán lên. Thẩm Thanh Thu nhìn về phía Liễu Thanh Ca, vội vàng xấu hổ ho khan một tiếng: “Vào trong nhà giúp mọi người dọn dẹp chút đi, đêm nay nghỉ chân ở đây.”
Tròng mắt Lạc Băng Hà đen láy chuyển qua, có chút không cam lòng: “Tối nay sư tôn muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Đuổi Lạc Băng Hà đi xong, Thẩm Thanh Thu quay đầu lại thấy Liễu Thanh Ca đang ôm kiếm đứng, vẻ mặt tỏ ý “chói mù mắt chó”.
“Nếu không phải trên người ngươi không có quỷ khí, ta còn nghi ngờ ngươi bị đoạt xá.”
Thẩm Thanh Thu rất muốn nói, kỳ thật đời trước ngươi cũng bảo vậy.
Thẩm Thanh Thu cười ha hả: “Bởi vì lúc nãy ta giúp ngươi?”
“Đương nhiên không chỉ thế. Rất lâu trước kia ta đã muốn nói, nhưng không có cơ hội.”
Sau đó đâu! Sau đó thì sao! Mau nói ta nghe sau đó thì sao!
Liễu Thanh Ca tiếp tục nói: “Bắt đầu từ hai năm trước, ngươi đã không đúng rồi. Phẩm tính cũng được, làm việc cũng thế.” Hắn dừng một chút, “Căn bản là đã thay đổi thành người khác.”
Kỳ thật ngươi nói, đúng là không sai.
Thẩm Thanh Thu có chút chột dạ, “Chuyện này còn không phải, tu tâm dưỡng tính mấy năm, lĩnh ngộ ra nhiều à.”
Liễu Thanh Ca cất bước vào nhà, lúc nghiêng người đi qua nhàn nhạt nói: “Ta mặc kệ ngươi làm sao. Chuyện sau này, để ngày sau rồi nói.”
Liễu đại thần lên tiếng: Xem biểu hiện của ngươi!
Thẩm Thanh Thu đứng trong sân một hồi, ánh mắt dừng trên đám oán linh “Sadako” bị chém giết một đống bên giếng.
Mấy thứ kia vốn còn có chút hình dạng, ra khỏi giếng bị phơi nắng, thân thể dần tan ra, lát sau chỉ còn lại một đám nước đen ngòn, chảy vào suối nước ngoài sân.
Chỉ có tròng mắt thế mà sót lại, mấy chục hạt châu xanh ngọc, nhanh như chớp lăn đầy đất.
Thẩm Thanh Thu vuốt vuốt cằm, thật cẩn thận nhặt lên. Cảm giác vừa cứng vừa lạnh, như thủy tinh.
Thẩm Thanh Thu như suy tư gì đó, bên cạnh có đồ đệ gọi y: “Thẩm sư bá, vào uống trà đi ạ!”
Thẩm Thanh Thu cất viên ngọc kia đi, lúc vào nhà, ném qua cho Thượng Thanh Hoa đang cắn hạt dưa bên cửa sổ.
Thẩm Thanh Thu thấp giọng hỏi: “Giả thiết của ngươi, là thứ phiền phức gì đây?”
Thượng Thanh Hoa buông tay: “Một câu đã nhắc cốt truyện, giả thiết ở đâu ra?”
“Ngươi còn chưa nghĩ cơ mà? Ta cảm thấy không đúng lắm.”
Thượng Thanh Hoa cười he he, đột nhiên nói: “Kỳ thật ta cảm thấy, không đúng nhất, là huynh kìa.”
Thẩm Thanh Thu lườm hắn: “Có ý gì.”
“Huynh với Liễu sư đệ. Các ngươi vốn nhiều hiểu lầm, sao đột nhiên có thể tâm bình khí hòa nói chuyện thế?”
Thẩm Thanh Thu thình lình bị hắn hỏi sắc xảo không hiểu nổi, lòng phun tào nói hóa ra ngươi vẫn luôn ở cạnh ăn dưa xem kịch à, hơi hé miệng, Thượng Thanh Hoa nói tiếp, “Liễu sư đệ tựa hồ rất xem trọng Lạc Băng Hà.”
Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Ừ. Lúc nào núi thí luyện đã để ý rồi.”
Thượng Thanh Hoa nhìn y chằm chằm nửa ngày, bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi!”
Thẩm Thanh Thu bị hắn lúc hâm lúc gào làm phát phiền: “Ngươi hiểu cái gì?”
Thượng Thanh Hoa ý vị thâm trường: “Lúc trước huynh nhận Lạc Băng Hà làm đồ đệ, hóa ra là để làm Liễu sư đệ khó chịu à.”
Thẩm Thanh Thu: “…”
Thượng Thanh Hoa cao giọng nói liên tục: “Sau đó lại thấy thắc mắc, giờ lại cố tình thân thiện tốt bụng với Liễu sư đệ?”
Cái quỷ gì thế.
Thượng Thanh Hoa ý vị thâm trường nhìn y, cao giọng nói: “Ta còn thấy lạ vì lúc trước huynh sao cứ một hai phải đưa Lạc sư điệt đi, giờ xem ra, tất cả đều vì Liễu sư đệ rồi.”
Thẩm Thanh Thu nổi gân xanh, vừa định mở miệng, Thượng Thanh Hoa đã vỗ vỗ vai y, cười tới thành bỡn cợt rời đi.
Thẩm Thanh Thu chả hiểu nổi, xoay người sang chỗ khác, lập tức lảo đảo.
Lạc Băng Hà bê chung trà sứ trắng tuyết tới cho y đứng cạnh cửa, biểu tình trên mặt đã lã chả chực khóc: “Sư tôn…”
Thẩm Thanh Thu: “…”
Máy Bay ngươi đến đây ta đảm bảo không đánh chết ngươi!
Mẹ ơi tổn thọ!
Thừa Loan của Liễu Thanh Ca ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào trong nước. Thượng Thanh Hoa bị dọa toát một thân mồ hôi lạnh, vội vàng lui xa ra sau.
Đáy giếng bắn bọt nước tung tóe, Thừa Loan thế như chẻ tre, khí thế sắc bén, thứ dưới giếng giãy dụa, thét tê tâm liệt phế chói tai, một lượng lớn oán khí phóng ra khỏi giếng.
Ở đây chẳng có mấy đệ tử từng gặp chuyện này, một đám đứng sững tại chỗ, cứng họng.
Thẩm Thanh Thu cầm túi linh, nhanh nhẹn thu oán khí lại, tránh để nó phóng ra bốn phía làm hại người khác.
Y trước kia cũng không phải chỉ ra ngoài làm nhiệm vụ với Liễu Thanh Ca một hai lần, không suy xét nhiều lập tức ra tay, cơ hồ là phản ứng tự nhiên.
Oán linh còn chưa thu xong, giếng lại trào ra một đám tóc đen ngòm. Tiếp theo, một gương mặt trắng bệch lộ ra, các bộ phận cơ thể kế đó cũng bò ra ngoài, đứt quãng, càng ngày càng nhiều.
Thẩm Thanh Thu nhìn tới tê cả da đầu.
Nima bò ra khỏi giếng, coi mình là Sadako à!
Đừng có bò ra nữa! Sắp đủ một đội bóng luôn rồi!
Thẩm Thanh Thu vứt túi linh đầy ắp trong tay cho Lạc Băng Hà, giơ tay triệu Tu Nhã ra khỏi vỏ: “Tình huống không ổn, mau vào nhà với những người khác đi, nơi này giao cho vi sư!”
Lạc Băng Hà lập tức lắc đầu: “Đệ tử muốn chiến đấu cùng sư tôn.” Nói xong nhanh chóng rút kiếm của đệ tử bên hông, vọt tới.
Thẩm Thanh Thu tí thì hộc máu.
Ngươi thì có thể giúp được gì!
Ta không thể làm anh hùng được à? Băng Ca!
Thượng Thanh Hoa bên kia bị một đám oán linh dữ tợn cuốn lấy, bị đuổi theo gào khóc thảm thiết. Cũng do hắn xui xẻo, nhiều người thế, cũng chỉ có mỗi mình hắn bị bám, lại còn bám chặt không tha.
Mấy gương mặt quỷ kia tụ lại, Thượng Thanh Hoa trợn trắng mắt, lập tức nằm ngay đơ tại chỗ, lấy bản lĩnh giả chết của mình ra dùng.
Chúng đệ tử: “…”
Thẩm Thanh Thu nổi gân xanh, đánh ra một chưởng linh lực, phá tan oán linh chắn trước mắt, nhanh chóng vọt tới cạnh Thượng Thanh Hoa, một tay nhấc hắn lên. Thượng Thanh Hoa vẫn còn ôm đầu run rẩy, Thẩm Thanh Thu vừa giận vừa buồn cười, một kiếm chém tan làn hắc khí tụ sau lưng Thượng Thanh Hoa, quăng hắn vào giữa đám đệ tử: “Đưa họ vào trong, ở đây không cần họ!”
Nói rồi lại hô lên với bên kia: “Liễu sư đệ!”
Bên kia hình như ngừng lại mấy giây, lát sau, một luồng linh lực mạnh mẽ khí thế xé gió phóng tới, đánh mở đám oán linh bay bay như sương khói đang vây quanh thành một lỗ hổng.
Cực kỳ ăn ý!
Thẩm Thanh Thu đẩy người gần lỗ hổng nhất đi: “Ra ngoài cả đi!” Sau đó quay người lại, tiếp tục đối đầu với đám hỗn loạn.
Liễu Thanh Ca cau mày, chiêu thức sắc bén, động tác nhanh tới mức nhìn không rõ, xé mở đám oán linh tụ lại, dùng linh lực phá tan.
Thẩm Thanh Thu điều khiển Tu Nhã, không ngừng phá tan vòng vây oán linh, thi thoảng lại để ý Lạc Băng Hà đang kiên trì chiến đấu, sợ nó làm sơ sẩy gì. Thấy sắc mặt nó bình tĩnh, ứng phó tự nhiên, còn rảnh rỗi mà quay đầu lại cười rạng rỡ với mình, cũng không gặp nguy hiểm gì, mới thoáng yên lòng.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thanh Thu vừa xoay đầu đi, lại dán sát lưng vào một người.
Là Liễu Thanh Ca. Lúc nãy hai người đều tập trung chú ý quá mức, bất tri bất giác, thế mà lưng tựa lưng.
Liễu Thanh Ca đột nhiên quay mặt qua, Thẩm Thanh Thu lập tức chủ động mở miệng: “Ngoài ý muốn ngoài ý muốn, ta né ra chút là được.”
Nói xong lại thả người nhảy ra, đồng thời tay tụ linh lực, trở tay đánh một bạo kích về phía Liễu Thanh Ca.
“Này!” Liễu Thanh Ca nghiêng người khó khăn né đi, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi đánh đi đâu đấy!”
“Vậy ngươi tự quay đầu lại nhìn xem?”
Liễu Thanh Ca bán tín bán nghi quay đầu lại, một đợt linh lưu mạnh mẽ lao vọt tới, đánh tan oán linh khi nãy không để ý nhào về phía mình, tan thành mây khói.
Liễu Thanh Ca giật giật khóe miệng, quay đầu lại, lộ ra một biểu tình cực kỳ phức tạp.
“Đừng khách khí, ta chả mong sư đệ ngươi cảm ơn đâu. Ngươi người này, dễ ôm thù lắm.”
Không không không y chỉ nói thế thôi! Từ đời trước kết luận, nếu nói về độ rộng lượng, Liễu đại thần vẫn rất hợp với từ này.
“Hừ. Ngươi cho rằng ai cũng lòng dạ hẹp hòi như ngươi à.” Liễu Thanh Ca đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, vung kiếm xoay người.
“Một khi đã vậy”, Thẩm Thanh Thu nghiêng người để lộ móng vuốt sắc nhọn, một kiếm đâm ra, “Thì sư huynh thương lượng với ngươi một chuyện nhé?”
Nói xong cố ý ngừng một chút, trộm xem sắc mặt Liễu Thanh Ca.
Liễu Thanh Ca ngậm miệng không nói, trên mặt căng ra cứng đờ, nhìn như làm lơ lời Thẩm Thanh Thu, nhưng mà Thẩm Thanh Thu biết, Liễu Thanh Ca đang nghe đàng hoàng, còn đang đợi y nói tiếp.
“Khụ khụ, Liễu sư đệ này.” Thẩm Thanh Thu hắng giọng nói, “Mấy năm nay, sư huynh nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Trước kia có một số việc, thật sự là ta làm nhiều chuyện không đúng. Không bằng chúng ta bỏ qua hiềm khích, sau này cùng nhau tiến bộ, làm một đôi sư huynh đệ mẫu mực thì sao?”
Liễu Thanh Ca run lên, đường kiếm lệch đi.
Thẩm Thanh Thu cười tủm tỉm ưu nhã nhảy tới, giúp hắn đánh tan oán linh.
Liễu Thanh Ca như không quen biết y, cứng họng hồi lâu, đầy nghi ngờ hỏi.
“Ngươi, có bệnh à?”
Ầy. Thẩm Thanh Thu thở dài: “Sư đệ ngươi một hai phải nói thế, cũng không phải không thể.”
Cũng có thể không bị hâm mà, đi xa tới vậy, chính là vì cày độ hảo cảm của ngươi đấy!
Mặt mũi còn bao nhiêu nữa!
Thẩm Thanh Thu giật giật lông mày, không nói. Liễu Thanh Ca nghẹn họng, thế mà cảm thấy không cam lòng, ánh mắt vẫn dính trên người oán linh: “Ngươi nghiêm túc?”
“Sư đệ ngươi nhìn vào mắt ta này, hết sức chân thành.” Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt, nghiêm túc nói.
Lạc Băng Hà còn đang cắn răng tấn công đám phiền phức bò đầy đất trong viện, ánh mắt lại luôn hướng về phía Thẩm Thanh Thu. Thấy hai người Thẩm Thanh Thu với Liễu Thanh Ca vốn tách riêng, không ngờ sau đó lại càng dựa sát lại, thế mà ngươi một lời ta một câu nói chuyện mãi, biểu tình và thái độ đều không bình thường, ánh mắt tức khắc tối lại.
Liễu Thanh Ca đang định nói chuyện, một đợt kiếm khí lao vút qua giữa hai người. Cuối cùng một con oán linh phát ra tiếng kêu cực kỳ bén nhọn, chợt tan rã.
Liễu Thanh Ca ngẩn ra, không khỏi tán dương theo bản năng: “Không tồi.”
Liễu đại thần bảo không tồi, thì đó thật sự không tồi đâu. Thẩm Thanh Thu có chút đắc ý: “Thế nào? Đồ đệ của ta đấy.”
“Cũng không giống ngươi dạy.” Liễu Thanh Ca xoay đầu, nhàn nhạt nói.
Lạc Băng Hà kéo kiếm đi tới, Thẩm Thanh Thu đi lên tóm lấy tay nó kiểm tra một lượt: “Không bị thương chứ?”
Lạc Băng Hà lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng, hai ngón tay Thẩm Thanh Thu đã chọc chọc lên trán nó không nặng không nhẹ, “Bảo ngươi đi đi, sao không nghe lời vi sư.”
Lạc Băng Hà bị chọc thế, buồn bực giữa mày tức khắc hóa thành hư vô: “Sư tôn lo lắng cho ta ư?”
Thẩm Thanh Thu gập chiết phiến gõ nhẹ: “Ngươi nói xem, ngươi do ta nuôi đấy!”
Hô hấp Lạc Băng Hà ngưng lại một giây, mặt mày vui vẻ hơi ửng đỏ, mở miệng gọi một tiếng “Sư tôn” đã muốn dính dính nhão nhão dán lên. Thẩm Thanh Thu nhìn về phía Liễu Thanh Ca, vội vàng xấu hổ ho khan một tiếng: “Vào trong nhà giúp mọi người dọn dẹp chút đi, đêm nay nghỉ chân ở đây.”
Tròng mắt Lạc Băng Hà đen láy chuyển qua, có chút không cam lòng: “Tối nay sư tôn muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Đuổi Lạc Băng Hà đi xong, Thẩm Thanh Thu quay đầu lại thấy Liễu Thanh Ca đang ôm kiếm đứng, vẻ mặt tỏ ý “chói mù mắt chó”.
“Nếu không phải trên người ngươi không có quỷ khí, ta còn nghi ngờ ngươi bị đoạt xá.”
Thẩm Thanh Thu rất muốn nói, kỳ thật đời trước ngươi cũng bảo vậy.
Thẩm Thanh Thu cười ha hả: “Bởi vì lúc nãy ta giúp ngươi?”
“Đương nhiên không chỉ thế. Rất lâu trước kia ta đã muốn nói, nhưng không có cơ hội.”
Sau đó đâu! Sau đó thì sao! Mau nói ta nghe sau đó thì sao!
Liễu Thanh Ca tiếp tục nói: “Bắt đầu từ hai năm trước, ngươi đã không đúng rồi. Phẩm tính cũng được, làm việc cũng thế.” Hắn dừng một chút, “Căn bản là đã thay đổi thành người khác.”
Kỳ thật ngươi nói, đúng là không sai.
Thẩm Thanh Thu có chút chột dạ, “Chuyện này còn không phải, tu tâm dưỡng tính mấy năm, lĩnh ngộ ra nhiều à.”
Liễu Thanh Ca cất bước vào nhà, lúc nghiêng người đi qua nhàn nhạt nói: “Ta mặc kệ ngươi làm sao. Chuyện sau này, để ngày sau rồi nói.”
Liễu đại thần lên tiếng: Xem biểu hiện của ngươi!
Thẩm Thanh Thu đứng trong sân một hồi, ánh mắt dừng trên đám oán linh “Sadako” bị chém giết một đống bên giếng.
Mấy thứ kia vốn còn có chút hình dạng, ra khỏi giếng bị phơi nắng, thân thể dần tan ra, lát sau chỉ còn lại một đám nước đen ngòn, chảy vào suối nước ngoài sân.
Chỉ có tròng mắt thế mà sót lại, mấy chục hạt châu xanh ngọc, nhanh như chớp lăn đầy đất.
Thẩm Thanh Thu vuốt vuốt cằm, thật cẩn thận nhặt lên. Cảm giác vừa cứng vừa lạnh, như thủy tinh.
Thẩm Thanh Thu như suy tư gì đó, bên cạnh có đồ đệ gọi y: “Thẩm sư bá, vào uống trà đi ạ!”
Thẩm Thanh Thu cất viên ngọc kia đi, lúc vào nhà, ném qua cho Thượng Thanh Hoa đang cắn hạt dưa bên cửa sổ.
Thẩm Thanh Thu thấp giọng hỏi: “Giả thiết của ngươi, là thứ phiền phức gì đây?”
Thượng Thanh Hoa buông tay: “Một câu đã nhắc cốt truyện, giả thiết ở đâu ra?”
“Ngươi còn chưa nghĩ cơ mà? Ta cảm thấy không đúng lắm.”
Thượng Thanh Hoa cười he he, đột nhiên nói: “Kỳ thật ta cảm thấy, không đúng nhất, là huynh kìa.”
Thẩm Thanh Thu lườm hắn: “Có ý gì.”
“Huynh với Liễu sư đệ. Các ngươi vốn nhiều hiểu lầm, sao đột nhiên có thể tâm bình khí hòa nói chuyện thế?”
Thẩm Thanh Thu thình lình bị hắn hỏi sắc xảo không hiểu nổi, lòng phun tào nói hóa ra ngươi vẫn luôn ở cạnh ăn dưa xem kịch à, hơi hé miệng, Thượng Thanh Hoa nói tiếp, “Liễu sư đệ tựa hồ rất xem trọng Lạc Băng Hà.”
Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Ừ. Lúc nào núi thí luyện đã để ý rồi.”
Thượng Thanh Hoa nhìn y chằm chằm nửa ngày, bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi!”
Thẩm Thanh Thu bị hắn lúc hâm lúc gào làm phát phiền: “Ngươi hiểu cái gì?”
Thượng Thanh Hoa ý vị thâm trường: “Lúc trước huynh nhận Lạc Băng Hà làm đồ đệ, hóa ra là để làm Liễu sư đệ khó chịu à.”
Thẩm Thanh Thu: “…”
Thượng Thanh Hoa cao giọng nói liên tục: “Sau đó lại thấy thắc mắc, giờ lại cố tình thân thiện tốt bụng với Liễu sư đệ?”
Cái quỷ gì thế.
Thượng Thanh Hoa ý vị thâm trường nhìn y, cao giọng nói: “Ta còn thấy lạ vì lúc trước huynh sao cứ một hai phải đưa Lạc sư điệt đi, giờ xem ra, tất cả đều vì Liễu sư đệ rồi.”
Thẩm Thanh Thu nổi gân xanh, vừa định mở miệng, Thượng Thanh Hoa đã vỗ vỗ vai y, cười tới thành bỡn cợt rời đi.
Thẩm Thanh Thu chả hiểu nổi, xoay người sang chỗ khác, lập tức lảo đảo.
Lạc Băng Hà bê chung trà sứ trắng tuyết tới cho y đứng cạnh cửa, biểu tình trên mặt đã lã chả chực khóc: “Sư tôn…”
Thẩm Thanh Thu: “…”
Máy Bay ngươi đến đây ta đảm bảo không đánh chết ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.