Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc
Chương 24
Miêu Điều Bất Hảo Cật
29/01/2023
Chắc chắn không có chuyện chột dạ ở đây, chỉ có trợn mắt vờ vô tội thôi.
Olderhain mặc quần áo chiến đấu từ xa đi lại, áp suất lan ra cực thấp, mặt mày đen thui, gương mặt tàn bạo phối với đôi mắt vàng kim, ai không biết còn tưởng tội phạm giết người nào mới vượt ngục.
Nhìn thôi đã biết không nên chọc.
Nhưng Olderhain càng lại gần Giản Dụ, quốc vương còn đang nổi giận đùng đùng cứ như trái bóng bị kim đâm, hơi bị xì càng ngày càng nhiều, đến khi đến trước mặt Giản Dụ, hắn đã hết giận.
Mặc dù mặt mày vẫn vô cảm như cũ, nhưng đã dịu đi không ít.
Tori đứng bên cạnh Giản Dụ tự giác lẳng lặng lùi sang một bên sau khi thấy Olderhain như biến thành người khác trong vòng vài bước, hy vọng mình không bị hắn chú ý.
Biết đâu anh không cần tăng cường huấn luyện.
Giản Dụ biết Olderhain mong mình ở yên trong khu vực an toàn, nhưng cậu không sao giải thích được trực giác của mình với hung thú hắc ám, chỉ có thể tự đi chứng minh.
Trong lúc Giản Dụ không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, cậu không thể làm gì khác, quyết định dùng chiêu nhìn chằm chằm.
Đối mặt với đôi mắt như biển cả những ngày biển lặng, cuối cùng Olderhain hỏi một câu nặng nề: “Tại sao lại ra đây?”
Muốn khí thế không có khí thế, thậm chí còn có chút lung lay.
“Tôi muốn xem thử hung thú hắc ám trông như thế nào.” Bị hỏi, Giản Dụ cũng không viện cớ mà nói thẳng: “Tôi có dắt Tori theo, còn mặc quần áo bảo vệ.”
Olderhain nghe vậy mới có tâm trạng đi nhìn dáng vẻ Giản Dụ lúc mặc quần áo bảo vệ của mình, cả cơ thể đều bị bọc kín mít, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, không ai thấy rõ gương mặt của cậu.
Thấy Giản Dụ như vậy, không hiểu sao Olderhain lại thỏa mãn lạ thường.
Vì vậy khí thế quanh thân hắn dịu đi trông thấy.
“Chờ chút, bệ hạ!” Tori thấy Giản Dụ không có ý định nói chuyện vừa nãy, rốt cuộc cũng không nhịn được nói: “Khi nãy lúc chiến đấu với hung thú hắc ám, hoàng hậu chạm vào cơ thể của hung thú hắc ám.”
Rồng bự vừa mới được vuốt lông nghe vậy đã biến sắc, hắn quét mắt nhìn cả cơ thể Giản Dụ, sau đó bế cậu lên, đi về một phía.
Giản Dụ bị bất ngờ: “???”
“May mà hoàng hậu không tiếp xúc trong thời gian dài, có quần áo bảo vệ nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.” Tori thấy đôi mắt xanh kia trừng mình bèn vội vàng bổ sung thêm một câu.
“Gửi ghi hình cho ta.” Olderhain không quay đầu lại, vừa nói xong đã nhảy lên xe bay.
Tori bị ném lại dùng quang não gửi video cho bệ hạ, chưa được mấy giây đã nhận được hồi âm.
Nhìn bốn chữ đó, Tori sụp đổ, tại sao bản thân vẫn không thoát khỏi cái số tăng cường huấn luyện thế này?
Giờ phút này, cuối cùng anh đã biết cảm giác mệt bở hơi tai mà không có lấy một lời khen của Kaka rồi.
Olderhain lên xe bay cũng không thả người xuống, vẫn ôm chặt người vào lòng, Giản Dụ giật giật, kết quả lại bị ôm chặt hơn.
“Tôi không sao.” Cậu không giải thích là không được, Giản Dụ cho rằng đây chỉ là việc nhỏ, vốn cũng không muốn nhắc đến, không ngờ Olderhain lại phản ứng lớn đến vậy.
“Thật.” Cậu lặp lại lần nữa, đáng tiếc bây giờ Olderhain không nhìn cậu, có dùng chiêu nhìn chằm chằm cũng vô dụng.
Hậu quả của chiêu thức không thành công chính là Giản Dụ bị bế thẳng vào căn cứ, hấp dẫn vô số tầm mắt.
Hai người không ai là loại người sẽ để ý đến ánh mắt của người khác, cho dù trên đường có rất nhiều bộ đội đến chào Olderhain, Giản Dụ cũng rất thản nhiên nằm im trong lòng hắn.
Cậu biết, đây cũng nằm trong nhiệm vụ bạn lữ của mình, chủ yếu là cậu cũng không ghét.
Sau khi kiểm tra thấy quyền hạn cao nhất, cửa phòng y tế chậm rãi trượt sang hai bên, Olderhain nhẹ nhàng thả Giản Dụ lên ghế, lạnh lùng nhìn bác sĩ đang ngớ người ở bên kia: “Kiểu tra độ “ô nhiễm” cho em ấy.”
Bác sĩ bị đối xử như vậy cũng không giận, đứng dậy chỉnh máy đo.
Muốn kiểm tra, chắc chắn phải cởi quần áo bảo vệ ra, Giản Dụ vừa định cất vào nút không gian đã bị Olderhain cầm lấy.
Giản Dụ ngẩng đầu, người đàn ông vẫn không nhìn cậu, mặt mày hung tợn.
Cho đến khi Giản Dụ nằm lên giường, Olderhain mới lặng lẽ liếc qua một cái, thấy Giản Dụ không có cảm xúc khác lạ gì mới quay đầu đi.
Phòng thí nghiệm không đấu nổi với thế lực kia nên Giản Dụ đã bị bên kia dắt khỏi phòng thí nghiệm làm “vũ khí” sống, vì vậy cũng chưa trải qua bao nhiêu thí nghiệm.
Cậu chỉ cảm thấy có gì đó quét cả cơ thể mình, thoáng qua một cái đã biến mất.
“Cơ thể hoàng hậu rất khỏe mạnh, tinh thần lực cũng không bị ô nhiễm.” Bác sĩ liếc kết quả: “Xin bệ hạ yên tâm, cấp bậc tinh thần lực của hoàng hậu cũng rất cao.”
Biết Giản Dụ không sao, hàng mày nhíu chặt của Olderhain mới buông xuống.
Hắn đứng trước mặt, cản ánh mắt đang nhìn về phía Giản Dụ: “Đi.”
“Bệ hạ, hoàng hậu không sao không có nghĩa ngài không sao đâu nha.” Bác sĩ cười híp mắt nói: “Điều khiển chiến hạm cần dùng tinh thần lực nhỉ, chẳng lẽ gần đây ngài không xuất hiện trạng thái nửa hóa thú….”
“Câm đi Holliday.” Olderhain không muốn nghe mấy câu sáo rỗng cũ xì này, chẳng phải lần kiểm tra trước cho thấy tinh thần lực của hắn còn tốt chán à?
Holliday nhún vai, ban đầu ông làm việc ở thủ đô, đảm nhiệm chức bác sĩ riêng của Olderhain, bây giờ già rồi không chịu nổi vị bệ hạ mất khống chế tinh thần lực này nữa nên giao việc lại cho học trò, sau đó dọn đồ ra biên giới sống.
Tinh thần lực của chiến sĩ nơi đây bị ảnh hưởng nhiều hơn, cũng có ích với nghiên cứu của ông hơn.
“Chờ chút.” Giản Dụ nói: “Anh hứa với tôi rồi.”
“Hừ.” Olderhain nghiêng đầu không chịu nhìn Giản Dụ: “Tinh thần lực của ta, ta tự biết.”
“Ồ.” Giản Dụ nghe vậy cũng không khuyên can nữa, cậu nhìn ót của Olderhain một hồi, đột nhiên hỏi: “Anh đang tức giận, tại sao?”
“….”
“Bởi vì tôi không nói với anh mình chạm vào hung thú hắc ám?”
Giản Dụ cố gắng đặt mình vào vị trí của Olderhain, cậu không giống bọn họ nên cậu cũng không để ý đến hung thú hắc ám nhiều, có lẽ do bọn họ chiến đấu với hung thú hắc ám quanh năm suốt tháng, cảnh giác ở phương diện này cũng đúng thôi.
Olderhain như vậy, chẳng lẽ do lo lắng cho mình?
Thì ra đây chính là cảm giác có người lo lắng cho sao?
“Tôi sai rồi.”
Nghĩ đến đây, Giản Dụ dứt khoát xin lỗi, không hề nhăn nhó chút nào.
“…” Lần này đến lượt Olderhain nhăn nhó, Giản Dụ là vậy đấy, nói chuyện thẳng thắn không vòng vo, đôi khi khiến hắn không biết phải làm sao.
“Kiểm tra.” Thấy Olderhain không quay đầu lại, Giản Dụ tự giơ tay xé đồ hắn “Làm đi.”
Olderhain: “…”
“Hai vị tình cảm thật đấy.” Holliday bàng quang nãy giờ lên tiếng.
Olderhain: “…”
Chỉ có hắn mới biết Giản Dụ hoàn toàn không biết những thứ này là gì, hoàn toàn không nghĩ đến bọn chúng.
Càng đau lòng hơn.
Rồng bự đau lòng không vui ngồi trước thiết bị, đàng hoàng để Holliday kiểm tra cho mình.
Holliday thấy kết quả thì hơi kinh ngạc, mặc dù tinh thần lực của Olderhain vẫn chập chờn liên tục, nhưng tình trạng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Giống như có thứ gì đó đang kéo hắn lại, không để hắn mất khống chế vậy.
Nhưng về lâu về dài, tinh thần lực của Olderhain sẽ mất kiểm soát, sẽ “phát điên” như vài người mong đợi.
“Ngài và bệ hạ có độ xứng đôi 100%, ngài ở bên cạnh bệ hạ sẽ khiến bệ hạ khá hơn.” Holliday chỉ có thể đề nghị như vậy: “Cũng phải mang đá Passa theo bên cạnh dù có đi đâu.”
Không khác mấy kết luận trước là bao, chỉ là nhiều thêm câu đằng trước mà thôi, mặt của Olderhain cũng tốt hơn một chút.
Giản Dụ gật đầu, âm thầm đưa mục tiêu “có thể hát lại” lên đầu.
Có rất nhiều chuyện cần làm sau khi xử lí hung thú hắc ám xong, Olderhain và Giản Dụ cũng không ở lại đây lâu.
Vừa ra khỏi cửa phòng y tế, ánh mắt xung quanh càng ngày càng nhiều.
Tất cả ánh mắt cả nhìn công khai lẫn lén lút đều đồng loạt bắn về phía Giản Dụ, hoàn cảnh nơi biên giới tồi tệ, mọi người ra khỏi nhà đều phải cẩn thận, vẻ ngoài của Giản Dụ khác xa người dân nơi đây, khiến tất cả tò mò.
Nếu không phải có con rồng độc ác tàn bạo đang canh giữ bên cạnh người đẹp, chắc chắn đã có người đi lại bắt chuyện rồi.
Con rồng độc ác tàn bạo cười lạnh, đôi mắt vàng kim lướt một vòng, đám người vây xem biến mất ngay tức khắc.
Cái này làm cho Olderhain đang định đi xử lý vài chuyện đổi ý, quyết định mang Giản Dụ kè kè bên mình.
Giản Dụ hoàn toàn không có ý kiến với việc mình đi đâu, cậu đang suy nghĩ làm sao để nói với Olderhain chuyện sương mù kia.
Chưa đợi cậu nghĩ xong, Olderhain đã được người phụ trách căn cứ báo cáo.
Cộng thêm video Olderhain xem khi Giản Dụ đang kiểm tra, hắn có thể xác định sương mù kia nhạt đi là do Giản Dụ.
Thậm chí độ ô nhiễm cũng giảm.
Nếu như bình thường vừa chạm thì 100% sẽ ô nhiệm thì bây giờ chỉ còn tầm 40%, thậm chí còn có thể thấp hơn.
Đây là một phát hiện rất quan trọng.
Olderhain không có biểu cảm gì, bảo người phụ trách đang hưng phấn rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại có hai người bọn họ.
“Là tôi làm.” Olderhain nghe báo cáo từ nãy đến giờ cũng không giấu Giản Dụ, Olderhain còn chưa hỏi, cậu đã nói.
Olderhain đang tính làm như không biết gì cả: “…”
Hắn máu lạnh và ích kỷ hơn Giản Dụ nhiều lắm, Giản Dụ có năng lực này rất tốt, nhưng hắn không biết nó có cái giá nào không, việc tiêu diệt hung thú hắc ám không phải việc có thể làm một mình.
“Đây là năng lực đặc biệt của loài của tôi.” Giản Dụ càng nói càng trôi chảy: “Bây giờ tôi không thể sử dụng hết toàn bộ năng lực của mình, nếu dùng hết thì chắc chắn có thể tiêu diệt hoàn toàn sương mù kia.”
“…”
“Nhưng đất nước của tôi cách nơi này rất ra, bây giờ chỉ có một mình tôi thuộc loài này.”
“…”
“Dụ Dụ.”
“?”
“Chẳng lẽ em với ai cũng vậy?” Không đề phòng người khác, biết năng lực của mình đặc biệt nhưng vẫn nói.
“Không.” Giản Dụ lắc đầu, cậu không hiểu sao mình lại nói, nhưng vẫn có thể biết được một chút lý do.
“Tôi chỉ muốn nói với một mình anh.”
Con ngươi của Olderhain nở to, hắn cúi đầu đỡ trán, giấu biểu cảm của mình vào lòng bàn tay, không để Giản Dụ nhìn thấy.
Khóe miệng nhếch cao đầy hưng phấn, đôi mắt vàng kim lóe lên thứ ánh sáng muốn túm chặt con mồi.
Ôi, làm sao đây? Làm sao hắn có thể buông tay một Giản Dụ như thế này đây?
Olderhain mặc quần áo chiến đấu từ xa đi lại, áp suất lan ra cực thấp, mặt mày đen thui, gương mặt tàn bạo phối với đôi mắt vàng kim, ai không biết còn tưởng tội phạm giết người nào mới vượt ngục.
Nhìn thôi đã biết không nên chọc.
Nhưng Olderhain càng lại gần Giản Dụ, quốc vương còn đang nổi giận đùng đùng cứ như trái bóng bị kim đâm, hơi bị xì càng ngày càng nhiều, đến khi đến trước mặt Giản Dụ, hắn đã hết giận.
Mặc dù mặt mày vẫn vô cảm như cũ, nhưng đã dịu đi không ít.
Tori đứng bên cạnh Giản Dụ tự giác lẳng lặng lùi sang một bên sau khi thấy Olderhain như biến thành người khác trong vòng vài bước, hy vọng mình không bị hắn chú ý.
Biết đâu anh không cần tăng cường huấn luyện.
Giản Dụ biết Olderhain mong mình ở yên trong khu vực an toàn, nhưng cậu không sao giải thích được trực giác của mình với hung thú hắc ám, chỉ có thể tự đi chứng minh.
Trong lúc Giản Dụ không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, cậu không thể làm gì khác, quyết định dùng chiêu nhìn chằm chằm.
Đối mặt với đôi mắt như biển cả những ngày biển lặng, cuối cùng Olderhain hỏi một câu nặng nề: “Tại sao lại ra đây?”
Muốn khí thế không có khí thế, thậm chí còn có chút lung lay.
“Tôi muốn xem thử hung thú hắc ám trông như thế nào.” Bị hỏi, Giản Dụ cũng không viện cớ mà nói thẳng: “Tôi có dắt Tori theo, còn mặc quần áo bảo vệ.”
Olderhain nghe vậy mới có tâm trạng đi nhìn dáng vẻ Giản Dụ lúc mặc quần áo bảo vệ của mình, cả cơ thể đều bị bọc kín mít, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, không ai thấy rõ gương mặt của cậu.
Thấy Giản Dụ như vậy, không hiểu sao Olderhain lại thỏa mãn lạ thường.
Vì vậy khí thế quanh thân hắn dịu đi trông thấy.
“Chờ chút, bệ hạ!” Tori thấy Giản Dụ không có ý định nói chuyện vừa nãy, rốt cuộc cũng không nhịn được nói: “Khi nãy lúc chiến đấu với hung thú hắc ám, hoàng hậu chạm vào cơ thể của hung thú hắc ám.”
Rồng bự vừa mới được vuốt lông nghe vậy đã biến sắc, hắn quét mắt nhìn cả cơ thể Giản Dụ, sau đó bế cậu lên, đi về một phía.
Giản Dụ bị bất ngờ: “???”
“May mà hoàng hậu không tiếp xúc trong thời gian dài, có quần áo bảo vệ nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.” Tori thấy đôi mắt xanh kia trừng mình bèn vội vàng bổ sung thêm một câu.
“Gửi ghi hình cho ta.” Olderhain không quay đầu lại, vừa nói xong đã nhảy lên xe bay.
Tori bị ném lại dùng quang não gửi video cho bệ hạ, chưa được mấy giây đã nhận được hồi âm.
Nhìn bốn chữ đó, Tori sụp đổ, tại sao bản thân vẫn không thoát khỏi cái số tăng cường huấn luyện thế này?
Giờ phút này, cuối cùng anh đã biết cảm giác mệt bở hơi tai mà không có lấy một lời khen của Kaka rồi.
Olderhain lên xe bay cũng không thả người xuống, vẫn ôm chặt người vào lòng, Giản Dụ giật giật, kết quả lại bị ôm chặt hơn.
“Tôi không sao.” Cậu không giải thích là không được, Giản Dụ cho rằng đây chỉ là việc nhỏ, vốn cũng không muốn nhắc đến, không ngờ Olderhain lại phản ứng lớn đến vậy.
“Thật.” Cậu lặp lại lần nữa, đáng tiếc bây giờ Olderhain không nhìn cậu, có dùng chiêu nhìn chằm chằm cũng vô dụng.
Hậu quả của chiêu thức không thành công chính là Giản Dụ bị bế thẳng vào căn cứ, hấp dẫn vô số tầm mắt.
Hai người không ai là loại người sẽ để ý đến ánh mắt của người khác, cho dù trên đường có rất nhiều bộ đội đến chào Olderhain, Giản Dụ cũng rất thản nhiên nằm im trong lòng hắn.
Cậu biết, đây cũng nằm trong nhiệm vụ bạn lữ của mình, chủ yếu là cậu cũng không ghét.
Sau khi kiểm tra thấy quyền hạn cao nhất, cửa phòng y tế chậm rãi trượt sang hai bên, Olderhain nhẹ nhàng thả Giản Dụ lên ghế, lạnh lùng nhìn bác sĩ đang ngớ người ở bên kia: “Kiểu tra độ “ô nhiễm” cho em ấy.”
Bác sĩ bị đối xử như vậy cũng không giận, đứng dậy chỉnh máy đo.
Muốn kiểm tra, chắc chắn phải cởi quần áo bảo vệ ra, Giản Dụ vừa định cất vào nút không gian đã bị Olderhain cầm lấy.
Giản Dụ ngẩng đầu, người đàn ông vẫn không nhìn cậu, mặt mày hung tợn.
Cho đến khi Giản Dụ nằm lên giường, Olderhain mới lặng lẽ liếc qua một cái, thấy Giản Dụ không có cảm xúc khác lạ gì mới quay đầu đi.
Phòng thí nghiệm không đấu nổi với thế lực kia nên Giản Dụ đã bị bên kia dắt khỏi phòng thí nghiệm làm “vũ khí” sống, vì vậy cũng chưa trải qua bao nhiêu thí nghiệm.
Cậu chỉ cảm thấy có gì đó quét cả cơ thể mình, thoáng qua một cái đã biến mất.
“Cơ thể hoàng hậu rất khỏe mạnh, tinh thần lực cũng không bị ô nhiễm.” Bác sĩ liếc kết quả: “Xin bệ hạ yên tâm, cấp bậc tinh thần lực của hoàng hậu cũng rất cao.”
Biết Giản Dụ không sao, hàng mày nhíu chặt của Olderhain mới buông xuống.
Hắn đứng trước mặt, cản ánh mắt đang nhìn về phía Giản Dụ: “Đi.”
“Bệ hạ, hoàng hậu không sao không có nghĩa ngài không sao đâu nha.” Bác sĩ cười híp mắt nói: “Điều khiển chiến hạm cần dùng tinh thần lực nhỉ, chẳng lẽ gần đây ngài không xuất hiện trạng thái nửa hóa thú….”
“Câm đi Holliday.” Olderhain không muốn nghe mấy câu sáo rỗng cũ xì này, chẳng phải lần kiểm tra trước cho thấy tinh thần lực của hắn còn tốt chán à?
Holliday nhún vai, ban đầu ông làm việc ở thủ đô, đảm nhiệm chức bác sĩ riêng của Olderhain, bây giờ già rồi không chịu nổi vị bệ hạ mất khống chế tinh thần lực này nữa nên giao việc lại cho học trò, sau đó dọn đồ ra biên giới sống.
Tinh thần lực của chiến sĩ nơi đây bị ảnh hưởng nhiều hơn, cũng có ích với nghiên cứu của ông hơn.
“Chờ chút.” Giản Dụ nói: “Anh hứa với tôi rồi.”
“Hừ.” Olderhain nghiêng đầu không chịu nhìn Giản Dụ: “Tinh thần lực của ta, ta tự biết.”
“Ồ.” Giản Dụ nghe vậy cũng không khuyên can nữa, cậu nhìn ót của Olderhain một hồi, đột nhiên hỏi: “Anh đang tức giận, tại sao?”
“….”
“Bởi vì tôi không nói với anh mình chạm vào hung thú hắc ám?”
Giản Dụ cố gắng đặt mình vào vị trí của Olderhain, cậu không giống bọn họ nên cậu cũng không để ý đến hung thú hắc ám nhiều, có lẽ do bọn họ chiến đấu với hung thú hắc ám quanh năm suốt tháng, cảnh giác ở phương diện này cũng đúng thôi.
Olderhain như vậy, chẳng lẽ do lo lắng cho mình?
Thì ra đây chính là cảm giác có người lo lắng cho sao?
“Tôi sai rồi.”
Nghĩ đến đây, Giản Dụ dứt khoát xin lỗi, không hề nhăn nhó chút nào.
“…” Lần này đến lượt Olderhain nhăn nhó, Giản Dụ là vậy đấy, nói chuyện thẳng thắn không vòng vo, đôi khi khiến hắn không biết phải làm sao.
“Kiểm tra.” Thấy Olderhain không quay đầu lại, Giản Dụ tự giơ tay xé đồ hắn “Làm đi.”
Olderhain: “…”
“Hai vị tình cảm thật đấy.” Holliday bàng quang nãy giờ lên tiếng.
Olderhain: “…”
Chỉ có hắn mới biết Giản Dụ hoàn toàn không biết những thứ này là gì, hoàn toàn không nghĩ đến bọn chúng.
Càng đau lòng hơn.
Rồng bự đau lòng không vui ngồi trước thiết bị, đàng hoàng để Holliday kiểm tra cho mình.
Holliday thấy kết quả thì hơi kinh ngạc, mặc dù tinh thần lực của Olderhain vẫn chập chờn liên tục, nhưng tình trạng đã tốt hơn trước rất nhiều.
Giống như có thứ gì đó đang kéo hắn lại, không để hắn mất khống chế vậy.
Nhưng về lâu về dài, tinh thần lực của Olderhain sẽ mất kiểm soát, sẽ “phát điên” như vài người mong đợi.
“Ngài và bệ hạ có độ xứng đôi 100%, ngài ở bên cạnh bệ hạ sẽ khiến bệ hạ khá hơn.” Holliday chỉ có thể đề nghị như vậy: “Cũng phải mang đá Passa theo bên cạnh dù có đi đâu.”
Không khác mấy kết luận trước là bao, chỉ là nhiều thêm câu đằng trước mà thôi, mặt của Olderhain cũng tốt hơn một chút.
Giản Dụ gật đầu, âm thầm đưa mục tiêu “có thể hát lại” lên đầu.
Có rất nhiều chuyện cần làm sau khi xử lí hung thú hắc ám xong, Olderhain và Giản Dụ cũng không ở lại đây lâu.
Vừa ra khỏi cửa phòng y tế, ánh mắt xung quanh càng ngày càng nhiều.
Tất cả ánh mắt cả nhìn công khai lẫn lén lút đều đồng loạt bắn về phía Giản Dụ, hoàn cảnh nơi biên giới tồi tệ, mọi người ra khỏi nhà đều phải cẩn thận, vẻ ngoài của Giản Dụ khác xa người dân nơi đây, khiến tất cả tò mò.
Nếu không phải có con rồng độc ác tàn bạo đang canh giữ bên cạnh người đẹp, chắc chắn đã có người đi lại bắt chuyện rồi.
Con rồng độc ác tàn bạo cười lạnh, đôi mắt vàng kim lướt một vòng, đám người vây xem biến mất ngay tức khắc.
Cái này làm cho Olderhain đang định đi xử lý vài chuyện đổi ý, quyết định mang Giản Dụ kè kè bên mình.
Giản Dụ hoàn toàn không có ý kiến với việc mình đi đâu, cậu đang suy nghĩ làm sao để nói với Olderhain chuyện sương mù kia.
Chưa đợi cậu nghĩ xong, Olderhain đã được người phụ trách căn cứ báo cáo.
Cộng thêm video Olderhain xem khi Giản Dụ đang kiểm tra, hắn có thể xác định sương mù kia nhạt đi là do Giản Dụ.
Thậm chí độ ô nhiễm cũng giảm.
Nếu như bình thường vừa chạm thì 100% sẽ ô nhiệm thì bây giờ chỉ còn tầm 40%, thậm chí còn có thể thấp hơn.
Đây là một phát hiện rất quan trọng.
Olderhain không có biểu cảm gì, bảo người phụ trách đang hưng phấn rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại có hai người bọn họ.
“Là tôi làm.” Olderhain nghe báo cáo từ nãy đến giờ cũng không giấu Giản Dụ, Olderhain còn chưa hỏi, cậu đã nói.
Olderhain đang tính làm như không biết gì cả: “…”
Hắn máu lạnh và ích kỷ hơn Giản Dụ nhiều lắm, Giản Dụ có năng lực này rất tốt, nhưng hắn không biết nó có cái giá nào không, việc tiêu diệt hung thú hắc ám không phải việc có thể làm một mình.
“Đây là năng lực đặc biệt của loài của tôi.” Giản Dụ càng nói càng trôi chảy: “Bây giờ tôi không thể sử dụng hết toàn bộ năng lực của mình, nếu dùng hết thì chắc chắn có thể tiêu diệt hoàn toàn sương mù kia.”
“…”
“Nhưng đất nước của tôi cách nơi này rất ra, bây giờ chỉ có một mình tôi thuộc loài này.”
“…”
“Dụ Dụ.”
“?”
“Chẳng lẽ em với ai cũng vậy?” Không đề phòng người khác, biết năng lực của mình đặc biệt nhưng vẫn nói.
“Không.” Giản Dụ lắc đầu, cậu không hiểu sao mình lại nói, nhưng vẫn có thể biết được một chút lý do.
“Tôi chỉ muốn nói với một mình anh.”
Con ngươi của Olderhain nở to, hắn cúi đầu đỡ trán, giấu biểu cảm của mình vào lòng bàn tay, không để Giản Dụ nhìn thấy.
Khóe miệng nhếch cao đầy hưng phấn, đôi mắt vàng kim lóe lên thứ ánh sáng muốn túm chặt con mồi.
Ôi, làm sao đây? Làm sao hắn có thể buông tay một Giản Dụ như thế này đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.