Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc
Chương 2
Miêu Điều Bất Hảo Cật
29/01/2023
Địa điểm nằm ở trung tâm thủ đô, là câu lạc bộ thư giãn gần hoàng cung nhất, bình thường muốn đặt lịch khó như lên trời, nơi đây cũng chỉ tiếp những vị khách là quý tộc với thân phận bất phàm, bây giờ lại trống đến mức như bị ai bao hết.
Cuộc gặp mặt này là do quốc vương yêu cầu, nhân viên Cục Hôn nhân cũng không thể vào theo, xe bay vừa dừng lại đã có nhân viên ra đón tiếp.
Giản Dụ không hiểu mấy chuyện này lắm, dọc đường đi cũng không gặp ai, có vẻ người kia yêu cầu giữ bí mật cuộc gặp này.
Loại suy nghĩ này càng chắc chắn hơn sau khi nhân viên khom lưng chào cậu rồi ra ngoài, Giản Dụ cảm thấy hôm nay bọn họ có thể nói mọi chuyện rõ ràng, sau đó cậu có thể đi tìm ngọc đồng sinh của mình.
Nghĩ đến đây, đau đầu do tin nhắn làm phiền mấy ngày liên tục bay biến không ít.
Nhân viên dẫn Giản Dụ đến một phòng riêng bán lộ thiên, có ban công ngắm cảnh, đứng trên ban công nhìn ra xa sẽ thấy một chiếc hồ với những gợn sóng lăn tăn dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Giản Dụ hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi hương của hồ, chắc chắn cái hồ này nối ra biển.
Mặc dù Siren có thể sống trên cạn, nhưng cậu vẫn thích chu du trong biển cả hơn, sau khi đến đây cậu cũng không được tiếp xúc với nước biển, phòng trọ kia không có bồn tắm, làm Giản Dụ có muốn thư giãn chút cũng không được.
Gần đây chắc chắn có biển, Giản Dụ quyết định giải quyết xong chuyện sẽ ra biển xem thử.
Cùng lúc đó, trước cửa câu lạc bộ.
Một chiếc xe bay đen nhánh chậm chạp đỗ trước cổng, không giống với những chiếc xe bay bình thường khác, chiếc xe này trông cứng cáp hơn hẳn, thân xe còn được bọc một lớp kim loại cứng nhất Đế quốc, tỏa ra khí thế bất khả xâm phạm.
Bởi vì được dặn dò trước nên không ai ra cửa tiếp đón, cửa xe mở ra, một người đàn ông có mái tóc màu xám bước xuống, yên lặng đứng một bên.
Mấy giây sau, một đôi bốt quân đội đạp xuống mặt đất, chiếc quần nhà lính có chút ôm sát khiến người khác chỉ hơi liếc mắt đã cảm nhận được sức mạnh ẩn sau lớp quần.
Trước ngực hắn là đủ loại huân chương khác nhau, mép quân phục được may bằng chỉ vàng. Bộ quân phục không có bất kì chi tiết dư thừa nào, chẳng qua phải nhìn kỹ lại mới biết, nút áo của người này là những viên đá quý vô cùng xinh đẹp.
Đá quý làm bộ quần áo “nhạt nhẽo” trở nên sang trọng và lộng lẫy hơn, nhưng ngay khi chạm mắt với người đàn ông, cảm giác bị đe dọa lập tức bủa vây khiến người khác không dám nhìn quá lâu.
Đôi mắt đỏ sậm của người đàn ông nhìn lướt qua cửa câu lạc bộ, nhấc chân bước lên: “Đi thôi.”
Vừa dứt lời hắn đã đi trước vài bước, quen tay hay việc, nắm rõ bố trí của câu lạc bộ như lòng bàn tay.
Người đàn ông tóc xám bị bỏ lại một khoảng rất xa, anh ta giơ tay, quang não nhảy ra một màn hình trong suốt lơ lửng: “Bệ hạ, đây là hiệp nghị lúc trước nghĩ ra, cần gửi vào quang não cho ngài xác nhận lần cuối không?”
“Viết yêu cầu của ta vào chưa?” Một bước của Olderhain rất lớn, chỉ vài giây mà cánh cửa phòng riêng Giản Dụ được dắt đến khi nãy đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Vâng.”
Người đàn ông tóc xám gật đầu, hiệp nghị ghi rất rõ hai người chỉ cần đóng kịch trước mặt Sở Xứng đôi, đối phương không được vào hoàng cung, điều kiện bảo mật nghiêm khắc được liệt kê vô cùng rõ ràng, không tìm ra bất kì sơ hở nào.
Hiển nhiên, nếu đối phương sống chết không chịu phối hợp, bọn họ cũng đã có phương án B, có thể để người đột ngột bốc hơi khỏi hành tinh thủ đô này.
Lúc này, hai người đã đến phòng riêng, Olderhain đẩy cửa nói: “Gửi thẳng cho….”
Bằng thị lực siêu tốt của mình, Olderhain là người đầu tiên thấy anh chàng ngoài ban công, con ngươi đỏ sậm của hắn co lại, một đường chỉ vàng đột nhiên xuất hiện trong mắt, khiến hắn cảm thấy thật lạ.
Có tiếng vọng ầm ầm từ lồng ngực, Olderhain chỉ cảm thấy tất cả máu trong người mình đổ về tim, cánh tay nắm tay nắm cửa không khống chế được làm nó nứt ra.
Olderhain vô cảm ấn tay nắm cửa lại, bước lên đón nhận đôi mắt xanh lam của cậu, quay ngoắc một trăm tám mươi độ: “Xóa cái hiệp nghị đó đi.”
Người đàn ông tóc xám mém nữa đã ấn nút gửi: “….Hả?”
Chưa để anh ta phản ứng, quốc vương kính mến lại nói tiếp: “Bộ quần áo của ta hôm nay thế nào?”
“Cái gì?”
“Hefter, cậu điếc?”
Hefter không quan tâm đến câu chê bai của quốc vương nhà mình, anh đã sớm quen với cái nết đó của ngài rồi, điều khiến anh hoảng sợ chính là, quốc vương đột nhiên thay đổi thái độ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Olderhain không quan tâm đến Hefter nữa, mắt hắn nhìn chằm chằm anh chàng đằng kia, nhớ đến gì đó thì rũ mắt.
Vào ngày đầu tiên tin nhắn xứng đôi đến quang não, toàn bộ hồ sơ liên quan đến Giản Dụ đã được đặt ngay ngắn trước mặt Olderhain.
Trong đó có một video bị giam ở kho hàng của cướp vũ trụ, ánh sáng trong kho hàng không rõ, xung quanh còn có tiếng ồn ào trông như đang trong buổi đấu giá.
Anh chàng được gọi là sản phẩm áp trục lẳng lặng ngồi dựa vào chiếc lồng, cậu ngẩng đầu lên đúng lúc chấp pháp viên xông vào, đôi mắt biển cả nhìn những kẻ lạ mặt mới xuất hiện.
Ngọc Thụy: Áp trục là thứ đỉnh nhất, mắc nhất hoặc có ý nghĩa nhất cả buổi đấu giá. Thường là sản phẩm cuối cùng được đấu giá.
Động tác này để lộ gương mặt của cậu, vẻ đẹp gần như không chân thực đánh thẳng vào người mới đi vào, đôi mắt trong vắt như biển khơi không chút hoảng sợ nhìn thẳng vào máy quay.
Đây quả là người đẹp nhất Olderhain từng thấy, ban đầu hắn cũng không muốn gặp mặt mà chỉ định giao cho bên dưới xử lý, ai dè xem video này xong, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại mà đồng ý.
Bình thường hắn cũng không phải loại người quan tâm đến nhan sắc của người khác, không hiểu sao cảm giác cậu mang đến cho hắn lại khác lạ đến thế.
Đôi mắt xanh lam kia bình tĩnh vô cùng, giống như đại dương, cho dù chẳng rõ dưới đáy đại dương có tiềm tàng nguy hiểm nào hay không, bọn họ vẫn không thể chống lại vẻ được đẹp của nó.
Hôm nay chân chính gặp mặt, Olderhain không khỏi vui mừng vì hắn đã đến, có cảm giác phải gặp tận mặt mới có thể biết được.
Không đúng đây rõ ràng là bạn lữ được định sẵn của đời hắn.
Ngoài cửa vừa có tiếng là Giản Dụ đã phát hiện ra, người đàn ông vừa vào rất cao, có lẽ phải hơn mét chín, mái tóc đen được cắt ngắn để lộ toàn bộ ngũ quan, vừa điển trai lại vô cùng nguy hiểm.
Có chút sát khí truyền đến làm Giản Dụ cảm thấy hắn không phải hạng dễ xơi. Cậu lập tức cảnh giác, loại cảm giác nguy hiểm này càng tăng lên cao hơn khi đôi mắt kia nhìn cậu.
Cho dù có bị quái vật dưới đáy đại dương nhìn chằm chằm cũng không khiến cậu căng thăng như bây giờ, nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác như mình là con mồi bị rình rập biến mất ngay tức khắc, cứ như tất cả chỉ là ảo giác của cậu.
Người đàn ông với đôi mắt vẫn còn đường chỉ vàng mỉm cười, sát khí và đe dọa im lặng rút đi: “Xin chào, ta là Olderhain.”
“Giản Dụ.” Giản Dụ gật đầu, đè nghi ngờ trong lòng xuống, tuy nhiên vẫn có chút đề phòng đi từ ban công vào trong phòng.
Ôi, giọng của vợ hay thế.
Olderhain kéo ghế ra cho Giản Dụ, sau đó mới ngồi xuống, Hefter đứng ở cửa chỉ có thể trơ mắt nhìn quốc vương nhà mình lật mặt như lật bánh tráng.
Hồ sơ của Giản Dụ do chính tay anh điều tra, hiển nhiên Hefter cũng đã xem cái video kia, lúc đó anh còn tiếc nuối tại sao người đẹp thế này lại là người sở hữu chỉ số xứng đôi 100% với bệ hạ cơ chứ.
Hơn nữa bệ hạ còn có vẻ xem thường!
Hôm nay gặp mặt, nhìn thái độ của quốc vương, cuối cùng Hefter cũng biết hiện trường vả mặt là cái gì sau ngần ấy năm sống trên cái cõi đời này.
Mặc dù Hefter đang cười bò trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, trông rất trầm ổn đáng tin, đứng trước cửa chờ lệnh như một người vô hình.
“Không còn sớm, không bằng chúng ta dùng bữa trưa trước? Đầu bếp của câu lạc bộ này cũng được.” Olderhain nói, hai mắt lại nhìn Giản Dụ, lần này hắn không khiến cậu cảm thấy bị đe doạ.
Mặc dù thấy sai sai ở đâu nhưng đối phương đã đề nghị thì Giản Dụ cũng không phản đối: “Được.”
Olderhain giơ tay gõ mặt bàn, một chiếc menu trong suốt lập tức xuất hiện: “Em muốn ăn gì?”
Cả tuần nay Giản Dụ chỉ uống nước dinh dưỡng, tuy thế giới này có các món ngon được nấu bằng nguyên liệu tươi rói, nhưng cậu không có tiền mua.
Nhìn lướt qua menu, tuy Giản Dụ có thể hiểu người khác đang nói gì, nhưng vẫn hơi khó khăn trong việc đọc chữ, phần lớn cả menu cậu đều không hiểu: “…Có cá sống xắt lát không?”
“Có.” Olderhain nhanh chóng nhớ sở thích vợ mình, giơ tay nhấn menu vài cái rồi đóng nó lại.
Cả câu lạc bộ chỉ có hai vị khách, tốc độ rất nhanh, phục vụ thức ăn cũng không phải người mà là người máy.
Người máy vừa quét tay nắm cửa, tiếng tích tích chưa kịp vang lên đã bị Hefter kịp thời dùng bạo lực cắt ngang.
Nghe tiếng, Giản Dụ nghi ngờ nhìn về phía cửa, chỉ thấy Hefter bưng dĩa mỉm cười với mình: “…Không có gì, người máy có vấn đề mà thôi.”
Nghe Hefter nói thế, Giản Dụ không để ý nữa, chỉ có Olderhain liếc anh ta một cái.
Hefter thở phào, lưng hình như đã túa mồ hôi lạnh, ánh mắt hồi nãy của bệ hạ quả là hù chết anh mà.
Hai thế giới không quá giống nhau, Giản Dụ cũng không biết cá trong dĩa là cá gì, cậu ăn thử một miếng, hai mắt sáng lóa, ngon!
Thấy cậu thích, Olderhain im lặng đặt dĩa của mình đến trước mặt Giản Dụ, âm thầm quyết định thêm món này vào menu trong hoàng cung.
Hai người không trao đổi gì trong bữa trưa, bầu không khí vậy mà không hề gượng gạo, người trước mặt cho dù giơ tay nhấc chân đều vô cùng lịch sự, làm Giản Dụ cảm thấy nguy cơ ban nãy chỉ là ảo giác của bản thân.
Hắn ta trông có vẻ dữ thế thôi.
Thấy đã ăn lửng dạ, lúc này Olderhain mới lên tiếng: “Liên quan đến chuyện độ xứng đôi 100% của chúng ta, em có ý kiến gì không? Hay đề nghị gì đó?”
“…Tôi sẽ giữ bí mật?” Giản Dụ không chắc lắm nói: “Độ xứng đôi cũng không chứng minh được gì, nếu quý ngài đã có người mình thích thì xin yên tâm, tôi sẽ không làm phiền.”
Olderhain vốn đã bắt đầu tưởng tượng sẽ trang trí phòng của cậu trong hoàng cung như thế nào, vừa nghe cậu nói xong xém nữa đã không giữ được nụ cười mà để lộ bản tính: “….Hiện tại ta không thích ai.”
Dĩ nhiên, một giây tiếp theo thì không chắc, hắn cũng không xạo.
Giản Dụ gật đầu, hiển nhiên không thèm để ý chuyện này, cậu cũng chẳng phải người thế giới này, tìm được ngọc đồng sinh là phải về: “Quý ngài nghĩ thế nào?”
“Gọi tên của ta là được rồi.” Olderhain mơ hồ nhận ra gì đó: “Giản…dựa vào <Luật hôn nhân Đế quốc Teas>, nhất định phải kết hôn với người sở hữu độ xứng đôi 100% với mình để có thể sinh ra đời sau hoàn hảo.”
“…?”
Giản Dụ không biết chuyện này, lúc nhận được tin nhắn lần đầu tiên, cậu có dành chút thời gian lên mạng tra thử, biết được mỗi một công dân của Đế quốc Teas đều sẽ dùng hệ thống xứng đôi để thuận lợi tìm bạn lữ.
Đa số người đều kết hôn dựa vào kết quả xứng đôi này, nhưng cũng có không ít người không phải.
Cậu cứ nghĩ hệ thống này giống hệ thống đề cử mà thôi, thực tế đều dựa vào ý nguyện đôi bên, không ngờ độ xứng đôi 100% còn có quy định này.
“Chẳng lẽ ngài không thể….lén dùng biện pháp nào đó giải quyết? Ví dụ như lấp liếm chỗ nào đó, không để người khác biết là được rồi.” Giản Dụ nói, dùng ánh mắt tỏ ý hắn có thể dùng quyền lực của mình để giải quyết.
Theo góc nhìn của cậu, nhân viên kia có vẻ rất dễ xử.
Olderhain…ban đầu Olderhain cũng định làm như vậy, đáng tiếc kế hoạch không đuổi kịp tình hình, hiển nhiên hắn không thể đồng ý.
“Không được, thân là quốc vương của quốc gia này, làm sao ta có thể biết pháp mà phạm pháp chứ?” Olderhain mỉm cười, trên mặt còn có chút khổ sở.
“Ồ….” Đây là Giản Dụ cuối cùng cũng biết thân phận của Olderhain.
Hèn gì cái họ kia quen tai đến vậy, khi nãy cậu không nghĩ kịp.
“Rắc —-“
Nghe thấy vị quốc vương đáng kính chưa bao giờ biết làm theo quy định, ta thích thì ta nhích, làm tất cả đại thần và thành viên quốc hội đau đầu nói thế, Hefter không chú ý, để tay nắm cửa rớt luôn xuống đất.
Hefter đối mặt với hai đôi mắt nhìn sang: “…”
Hefter vẫn vững như kiềng ba chân. Anh đứng trước cửa, che cái hang be bé mới xuất hiện lại, trên mặt là nụ cười tự tin như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
—
Cuộc gặp mặt này là do quốc vương yêu cầu, nhân viên Cục Hôn nhân cũng không thể vào theo, xe bay vừa dừng lại đã có nhân viên ra đón tiếp.
Giản Dụ không hiểu mấy chuyện này lắm, dọc đường đi cũng không gặp ai, có vẻ người kia yêu cầu giữ bí mật cuộc gặp này.
Loại suy nghĩ này càng chắc chắn hơn sau khi nhân viên khom lưng chào cậu rồi ra ngoài, Giản Dụ cảm thấy hôm nay bọn họ có thể nói mọi chuyện rõ ràng, sau đó cậu có thể đi tìm ngọc đồng sinh của mình.
Nghĩ đến đây, đau đầu do tin nhắn làm phiền mấy ngày liên tục bay biến không ít.
Nhân viên dẫn Giản Dụ đến một phòng riêng bán lộ thiên, có ban công ngắm cảnh, đứng trên ban công nhìn ra xa sẽ thấy một chiếc hồ với những gợn sóng lăn tăn dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Giản Dụ hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi hương của hồ, chắc chắn cái hồ này nối ra biển.
Mặc dù Siren có thể sống trên cạn, nhưng cậu vẫn thích chu du trong biển cả hơn, sau khi đến đây cậu cũng không được tiếp xúc với nước biển, phòng trọ kia không có bồn tắm, làm Giản Dụ có muốn thư giãn chút cũng không được.
Gần đây chắc chắn có biển, Giản Dụ quyết định giải quyết xong chuyện sẽ ra biển xem thử.
Cùng lúc đó, trước cửa câu lạc bộ.
Một chiếc xe bay đen nhánh chậm chạp đỗ trước cổng, không giống với những chiếc xe bay bình thường khác, chiếc xe này trông cứng cáp hơn hẳn, thân xe còn được bọc một lớp kim loại cứng nhất Đế quốc, tỏa ra khí thế bất khả xâm phạm.
Bởi vì được dặn dò trước nên không ai ra cửa tiếp đón, cửa xe mở ra, một người đàn ông có mái tóc màu xám bước xuống, yên lặng đứng một bên.
Mấy giây sau, một đôi bốt quân đội đạp xuống mặt đất, chiếc quần nhà lính có chút ôm sát khiến người khác chỉ hơi liếc mắt đã cảm nhận được sức mạnh ẩn sau lớp quần.
Trước ngực hắn là đủ loại huân chương khác nhau, mép quân phục được may bằng chỉ vàng. Bộ quân phục không có bất kì chi tiết dư thừa nào, chẳng qua phải nhìn kỹ lại mới biết, nút áo của người này là những viên đá quý vô cùng xinh đẹp.
Đá quý làm bộ quần áo “nhạt nhẽo” trở nên sang trọng và lộng lẫy hơn, nhưng ngay khi chạm mắt với người đàn ông, cảm giác bị đe dọa lập tức bủa vây khiến người khác không dám nhìn quá lâu.
Đôi mắt đỏ sậm của người đàn ông nhìn lướt qua cửa câu lạc bộ, nhấc chân bước lên: “Đi thôi.”
Vừa dứt lời hắn đã đi trước vài bước, quen tay hay việc, nắm rõ bố trí của câu lạc bộ như lòng bàn tay.
Người đàn ông tóc xám bị bỏ lại một khoảng rất xa, anh ta giơ tay, quang não nhảy ra một màn hình trong suốt lơ lửng: “Bệ hạ, đây là hiệp nghị lúc trước nghĩ ra, cần gửi vào quang não cho ngài xác nhận lần cuối không?”
“Viết yêu cầu của ta vào chưa?” Một bước của Olderhain rất lớn, chỉ vài giây mà cánh cửa phòng riêng Giản Dụ được dắt đến khi nãy đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Vâng.”
Người đàn ông tóc xám gật đầu, hiệp nghị ghi rất rõ hai người chỉ cần đóng kịch trước mặt Sở Xứng đôi, đối phương không được vào hoàng cung, điều kiện bảo mật nghiêm khắc được liệt kê vô cùng rõ ràng, không tìm ra bất kì sơ hở nào.
Hiển nhiên, nếu đối phương sống chết không chịu phối hợp, bọn họ cũng đã có phương án B, có thể để người đột ngột bốc hơi khỏi hành tinh thủ đô này.
Lúc này, hai người đã đến phòng riêng, Olderhain đẩy cửa nói: “Gửi thẳng cho….”
Bằng thị lực siêu tốt của mình, Olderhain là người đầu tiên thấy anh chàng ngoài ban công, con ngươi đỏ sậm của hắn co lại, một đường chỉ vàng đột nhiên xuất hiện trong mắt, khiến hắn cảm thấy thật lạ.
Có tiếng vọng ầm ầm từ lồng ngực, Olderhain chỉ cảm thấy tất cả máu trong người mình đổ về tim, cánh tay nắm tay nắm cửa không khống chế được làm nó nứt ra.
Olderhain vô cảm ấn tay nắm cửa lại, bước lên đón nhận đôi mắt xanh lam của cậu, quay ngoắc một trăm tám mươi độ: “Xóa cái hiệp nghị đó đi.”
Người đàn ông tóc xám mém nữa đã ấn nút gửi: “….Hả?”
Chưa để anh ta phản ứng, quốc vương kính mến lại nói tiếp: “Bộ quần áo của ta hôm nay thế nào?”
“Cái gì?”
“Hefter, cậu điếc?”
Hefter không quan tâm đến câu chê bai của quốc vương nhà mình, anh đã sớm quen với cái nết đó của ngài rồi, điều khiến anh hoảng sợ chính là, quốc vương đột nhiên thay đổi thái độ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Olderhain không quan tâm đến Hefter nữa, mắt hắn nhìn chằm chằm anh chàng đằng kia, nhớ đến gì đó thì rũ mắt.
Vào ngày đầu tiên tin nhắn xứng đôi đến quang não, toàn bộ hồ sơ liên quan đến Giản Dụ đã được đặt ngay ngắn trước mặt Olderhain.
Trong đó có một video bị giam ở kho hàng của cướp vũ trụ, ánh sáng trong kho hàng không rõ, xung quanh còn có tiếng ồn ào trông như đang trong buổi đấu giá.
Anh chàng được gọi là sản phẩm áp trục lẳng lặng ngồi dựa vào chiếc lồng, cậu ngẩng đầu lên đúng lúc chấp pháp viên xông vào, đôi mắt biển cả nhìn những kẻ lạ mặt mới xuất hiện.
Ngọc Thụy: Áp trục là thứ đỉnh nhất, mắc nhất hoặc có ý nghĩa nhất cả buổi đấu giá. Thường là sản phẩm cuối cùng được đấu giá.
Động tác này để lộ gương mặt của cậu, vẻ đẹp gần như không chân thực đánh thẳng vào người mới đi vào, đôi mắt trong vắt như biển khơi không chút hoảng sợ nhìn thẳng vào máy quay.
Đây quả là người đẹp nhất Olderhain từng thấy, ban đầu hắn cũng không muốn gặp mặt mà chỉ định giao cho bên dưới xử lý, ai dè xem video này xong, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại mà đồng ý.
Bình thường hắn cũng không phải loại người quan tâm đến nhan sắc của người khác, không hiểu sao cảm giác cậu mang đến cho hắn lại khác lạ đến thế.
Đôi mắt xanh lam kia bình tĩnh vô cùng, giống như đại dương, cho dù chẳng rõ dưới đáy đại dương có tiềm tàng nguy hiểm nào hay không, bọn họ vẫn không thể chống lại vẻ được đẹp của nó.
Hôm nay chân chính gặp mặt, Olderhain không khỏi vui mừng vì hắn đã đến, có cảm giác phải gặp tận mặt mới có thể biết được.
Không đúng đây rõ ràng là bạn lữ được định sẵn của đời hắn.
Ngoài cửa vừa có tiếng là Giản Dụ đã phát hiện ra, người đàn ông vừa vào rất cao, có lẽ phải hơn mét chín, mái tóc đen được cắt ngắn để lộ toàn bộ ngũ quan, vừa điển trai lại vô cùng nguy hiểm.
Có chút sát khí truyền đến làm Giản Dụ cảm thấy hắn không phải hạng dễ xơi. Cậu lập tức cảnh giác, loại cảm giác nguy hiểm này càng tăng lên cao hơn khi đôi mắt kia nhìn cậu.
Cho dù có bị quái vật dưới đáy đại dương nhìn chằm chằm cũng không khiến cậu căng thăng như bây giờ, nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác như mình là con mồi bị rình rập biến mất ngay tức khắc, cứ như tất cả chỉ là ảo giác của cậu.
Người đàn ông với đôi mắt vẫn còn đường chỉ vàng mỉm cười, sát khí và đe dọa im lặng rút đi: “Xin chào, ta là Olderhain.”
“Giản Dụ.” Giản Dụ gật đầu, đè nghi ngờ trong lòng xuống, tuy nhiên vẫn có chút đề phòng đi từ ban công vào trong phòng.
Ôi, giọng của vợ hay thế.
Olderhain kéo ghế ra cho Giản Dụ, sau đó mới ngồi xuống, Hefter đứng ở cửa chỉ có thể trơ mắt nhìn quốc vương nhà mình lật mặt như lật bánh tráng.
Hồ sơ của Giản Dụ do chính tay anh điều tra, hiển nhiên Hefter cũng đã xem cái video kia, lúc đó anh còn tiếc nuối tại sao người đẹp thế này lại là người sở hữu chỉ số xứng đôi 100% với bệ hạ cơ chứ.
Hơn nữa bệ hạ còn có vẻ xem thường!
Hôm nay gặp mặt, nhìn thái độ của quốc vương, cuối cùng Hefter cũng biết hiện trường vả mặt là cái gì sau ngần ấy năm sống trên cái cõi đời này.
Mặc dù Hefter đang cười bò trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, trông rất trầm ổn đáng tin, đứng trước cửa chờ lệnh như một người vô hình.
“Không còn sớm, không bằng chúng ta dùng bữa trưa trước? Đầu bếp của câu lạc bộ này cũng được.” Olderhain nói, hai mắt lại nhìn Giản Dụ, lần này hắn không khiến cậu cảm thấy bị đe doạ.
Mặc dù thấy sai sai ở đâu nhưng đối phương đã đề nghị thì Giản Dụ cũng không phản đối: “Được.”
Olderhain giơ tay gõ mặt bàn, một chiếc menu trong suốt lập tức xuất hiện: “Em muốn ăn gì?”
Cả tuần nay Giản Dụ chỉ uống nước dinh dưỡng, tuy thế giới này có các món ngon được nấu bằng nguyên liệu tươi rói, nhưng cậu không có tiền mua.
Nhìn lướt qua menu, tuy Giản Dụ có thể hiểu người khác đang nói gì, nhưng vẫn hơi khó khăn trong việc đọc chữ, phần lớn cả menu cậu đều không hiểu: “…Có cá sống xắt lát không?”
“Có.” Olderhain nhanh chóng nhớ sở thích vợ mình, giơ tay nhấn menu vài cái rồi đóng nó lại.
Cả câu lạc bộ chỉ có hai vị khách, tốc độ rất nhanh, phục vụ thức ăn cũng không phải người mà là người máy.
Người máy vừa quét tay nắm cửa, tiếng tích tích chưa kịp vang lên đã bị Hefter kịp thời dùng bạo lực cắt ngang.
Nghe tiếng, Giản Dụ nghi ngờ nhìn về phía cửa, chỉ thấy Hefter bưng dĩa mỉm cười với mình: “…Không có gì, người máy có vấn đề mà thôi.”
Nghe Hefter nói thế, Giản Dụ không để ý nữa, chỉ có Olderhain liếc anh ta một cái.
Hefter thở phào, lưng hình như đã túa mồ hôi lạnh, ánh mắt hồi nãy của bệ hạ quả là hù chết anh mà.
Hai thế giới không quá giống nhau, Giản Dụ cũng không biết cá trong dĩa là cá gì, cậu ăn thử một miếng, hai mắt sáng lóa, ngon!
Thấy cậu thích, Olderhain im lặng đặt dĩa của mình đến trước mặt Giản Dụ, âm thầm quyết định thêm món này vào menu trong hoàng cung.
Hai người không trao đổi gì trong bữa trưa, bầu không khí vậy mà không hề gượng gạo, người trước mặt cho dù giơ tay nhấc chân đều vô cùng lịch sự, làm Giản Dụ cảm thấy nguy cơ ban nãy chỉ là ảo giác của bản thân.
Hắn ta trông có vẻ dữ thế thôi.
Thấy đã ăn lửng dạ, lúc này Olderhain mới lên tiếng: “Liên quan đến chuyện độ xứng đôi 100% của chúng ta, em có ý kiến gì không? Hay đề nghị gì đó?”
“…Tôi sẽ giữ bí mật?” Giản Dụ không chắc lắm nói: “Độ xứng đôi cũng không chứng minh được gì, nếu quý ngài đã có người mình thích thì xin yên tâm, tôi sẽ không làm phiền.”
Olderhain vốn đã bắt đầu tưởng tượng sẽ trang trí phòng của cậu trong hoàng cung như thế nào, vừa nghe cậu nói xong xém nữa đã không giữ được nụ cười mà để lộ bản tính: “….Hiện tại ta không thích ai.”
Dĩ nhiên, một giây tiếp theo thì không chắc, hắn cũng không xạo.
Giản Dụ gật đầu, hiển nhiên không thèm để ý chuyện này, cậu cũng chẳng phải người thế giới này, tìm được ngọc đồng sinh là phải về: “Quý ngài nghĩ thế nào?”
“Gọi tên của ta là được rồi.” Olderhain mơ hồ nhận ra gì đó: “Giản…dựa vào <Luật hôn nhân Đế quốc Teas>, nhất định phải kết hôn với người sở hữu độ xứng đôi 100% với mình để có thể sinh ra đời sau hoàn hảo.”
“…?”
Giản Dụ không biết chuyện này, lúc nhận được tin nhắn lần đầu tiên, cậu có dành chút thời gian lên mạng tra thử, biết được mỗi một công dân của Đế quốc Teas đều sẽ dùng hệ thống xứng đôi để thuận lợi tìm bạn lữ.
Đa số người đều kết hôn dựa vào kết quả xứng đôi này, nhưng cũng có không ít người không phải.
Cậu cứ nghĩ hệ thống này giống hệ thống đề cử mà thôi, thực tế đều dựa vào ý nguyện đôi bên, không ngờ độ xứng đôi 100% còn có quy định này.
“Chẳng lẽ ngài không thể….lén dùng biện pháp nào đó giải quyết? Ví dụ như lấp liếm chỗ nào đó, không để người khác biết là được rồi.” Giản Dụ nói, dùng ánh mắt tỏ ý hắn có thể dùng quyền lực của mình để giải quyết.
Theo góc nhìn của cậu, nhân viên kia có vẻ rất dễ xử.
Olderhain…ban đầu Olderhain cũng định làm như vậy, đáng tiếc kế hoạch không đuổi kịp tình hình, hiển nhiên hắn không thể đồng ý.
“Không được, thân là quốc vương của quốc gia này, làm sao ta có thể biết pháp mà phạm pháp chứ?” Olderhain mỉm cười, trên mặt còn có chút khổ sở.
“Ồ….” Đây là Giản Dụ cuối cùng cũng biết thân phận của Olderhain.
Hèn gì cái họ kia quen tai đến vậy, khi nãy cậu không nghĩ kịp.
“Rắc —-“
Nghe thấy vị quốc vương đáng kính chưa bao giờ biết làm theo quy định, ta thích thì ta nhích, làm tất cả đại thần và thành viên quốc hội đau đầu nói thế, Hefter không chú ý, để tay nắm cửa rớt luôn xuống đất.
Hefter đối mặt với hai đôi mắt nhìn sang: “…”
Hefter vẫn vững như kiềng ba chân. Anh đứng trước cửa, che cái hang be bé mới xuất hiện lại, trên mặt là nụ cười tự tin như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.