Chương 61: Cải tạo phi thuyền
Nhất Thế Hoa Thường
26/05/2024
Người trên khắp trang mạng vũ trụ đều cùng dò xét.
Khi Tạ Thần Vũ xem xét lỗ hổng bên trong hình ảnh, cũng có người phát hiện ra chi tiết ở thân thuyền, tất cả đều khiếp sợ bắt đầu chia sẻ với những nội dung khác nhau.
Tin rằng sẽ không được bao lâu, tấm hình trong lần dò xét mới nhất vốn dĩ không có bao nhiêu người chú ý sẽ bùng nổ khắp toàn mạng xã hội.
Tạ Thần Vũ trả lời cậu nhỏ: Có thể xin video được không?
Địch Tuần: Du Kình đang liên hệ bên kia.
Tạ Thần Vũ trả lời một tiếng “Dạ”, tắt màn hình về lại chỗ ngồi.
Ba người cơm nước xong, đôi chồng chồng nhỏ đưa Đậu Mính Mính về trường học trước, sau đó mới về nhà.
Tống Ngạn nhắc nhở: “Lát nữa nhớ lấy hàng chuyển phát nhanh.”
Tạ Thần Vũ biết hàng mà cậu nói là mấy bộ đồ nữ kia, không nhịn được do dự một chút.
Chuyện của Phong Động căn bản không thể giấu được, huống chi Ngạn Ngạn đã quá quen thuộc, không có khả năng gạt được em ấy.
Cho dù là anh mặc đồ nữ rồi nói chuyện này nhân lúc Tống Ngạn đang vui vẻ; hay là nói chuyện này cho Tống Ngạn nghe trước rồi lại mặc đồ nữ để dỗ cậu sau, dường như cả hai đều rất mất hứng.
Đương lúc anh đang cân nhắc xem nên làm cái gì bây giờ, chợt nghe thấy máy truyền tin lại vang lên một tiếng, là tin nhắn của Du Kình.
Lão Tiền: Ngạn Ngạn thế nào?
Tạ Thần Vũ: Vừa rồi chúng tôi đang ăn cơm, em ấy vẫn chưa biết.
Lão Tiền không hỏi mấy vấn đề ngu xuẩn như “Cậu có muốn nói cho cậu ấy biết không?”, mà là giống với Địch Tuần, bảo Tạ Thần Vũ trông coi Tống Ngạn.
Tạ Thần Vũ kết thúc đối thoại nhìn về phía người bên cạnh, thấy được Tống Ngạn đang mở máy truyền tin lên chuẩn bị xem tin tức, anh giữ lấy tay cậu: “Ngạn Ngạn.”
Tống Ngạn nhìn về phía anh.
Tạ Thần Vũ nói: “Có chuyện này muốn nói cho em biết.”
Tống Ngạn hỏi: “Hửm?”
Tạ Thần Vũ trầm mặc hai giây, nói: “Tìm được phi thuyền của cha em rồi.”
Tống Ngạn bất ngờ không kịp phòng bị, nháy mắt như đang xuất hiện ảo giác: “…… Cái gì?”
Tạ Thần Vũ ôm cậu, thuật lại những gì đã biết.
Tống Ngạn lập tức đăng nhập vào mạng vũ trụ.
Từ trước đến nay độ chú ý của Du Kình rất cao, chưa được bao lâu đã muốn tiến vào top 10 hotsearch và các bình luận theo dõi theo thời gian thực sẽ được làm mới mỗi giây.
“Tôi đối chiếu xong rồi, đúng là dấu hiệu của Du Kình.”
“Đậu má, quả nhiên Du Kình toàn là đám điên. Đây là bụi gai lốc xoáy đó, thế mà cũng dám vào sâu như vậy!”
“Tôi càng muốn biết người ở đó đã ra được chưa……”
“Ai mà biết được.”
“Tôi phổ cập khoa học một chút, thủ lĩnh trước kia của Du Kình tên là Phong Động và đây hẳn là chiếc phi thuyền của hắn.”
Tống Ngạn lược qua những tin tức này, chọn thẳng vào hình ảnh phóng to lên xem, thấy được ở nơi xa xa kia có một chiếc phi thuyền, đồng tử chợt co rụt lại.
Trong trí nhớ của cậu, khi cậu còn nhỏ cha mẹ đã từng khởi động chiếc phi thuyền này dẫn cậu đi du ngoạn khắp nơi. Tuy ấn tượng đã trở nên mơ hồ, nhưng chỉ cần nhìn một chút thì cậu vẫn có thể nhận ra được.
Tạ Thần Vũ quan sát mặt nghiêng an tĩnh của cậu, nhịn không được ôm chặt thêm một chút: “Ngạn Ngạn.”
Tống Ngạn rũ mắt nhìn hình ảnh: “Em không sao.”
Chỉ là cậu đã từng ảo tưởng rằng có khi nào chiếc phi thuyền này không hề xảy ra chuyện gì, mà là không cẩn thận đâm vào lỗ sâu không gian, đi tới một nơi xa xôi xa lạ. Bởi vì quá mức xa xôi, nên bọn họ mới tạm thời không có biện pháp trở về.
Nhưng rốt cuộc thì cậu đã qua cái tuổi suy nghĩ ngây ngô đó, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, nói: “Em muốn đi Du Kình.”
Tạ Thần Vũ liền hiểu: “Em cảm thấy bọn họ sẽ đi vào?”
Tống Ngạn nói: “Bọn họ nhất định sẽ đi.”
Trước kia bọn họ không đi là bởi vì bụi gai lốc xoáy quá lớn, cho dù có biết trước nơi nào hiểm trở thì cũng không thể thay đổi được gì, mà còn phải vất vả tìm tòi. Ở bên trong thêm một phút thì càng có thêm một phút nguy hiểm, tùy tiện đi vào cũng chỉ làm lãng phí thời gian.
Nhưng hiện tại thì khác, cơ quan dò xét có ghi lại toàn bộ hành trình tuyến đường, độ khó sẽ được hạ đến cực kỳ thấp. Năm đó, phi thuyền của cha mẹ cậu có thể chạy đến nơi đó. Mười mấy năm sau, các thiết bị phi thuyền đã được tiến hành cải tiến ưu hoá mấy lần, không lý nào bọn họ lại không vào được.
Cho nên lần này nhất định Du Kình sẽ đi.
Trước đó Tạ Thần Vũ tìm Địch Tuần hỏi xin video cũng vì có ý muốn nghiên cứu tuyến đường này. Vì vậy anh không ngăn cản cậu, chỉ hỏi: “Khởi động phi thuyền của chúng ta đi, đến bên kia rồi điều chỉnh tiếp thử xem?”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Chiếc phi thuyền kia của hai người họ trải qua sự cải tạo suốt nửa năm trời, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể hoàn thành toàn bộ. Tuy trước mắt vẫn còn một số chi tiết cần phải điều chỉnh, nhưng cũng đủ để cho hai người bay đến căn cứ của Du Kình.
Tạ Thần Vũ nói: “Vậy em về nhà nghỉ ngơi, anh đến cảng xin giấy phép bay.”
Tống Ngạn lắc đầu.
Hai người vừa ngủ dậy liền cùng nhau đi ăn cơm, nên vốn dĩ cũng không thấy mệt, biết được loại chuyện ầm ĩ này thì càng không có ý muốn ngủ.
Cậu nói: “Em muốn đi nhà xưởng.”
Tạ Thần Vũ biết khuyên không được, bèn dẫn người qua nhà xưởng trước.
Hai người bận rộn một ngày một đêm, trong lúc đó Tống Ngạn còn tìm trường học xin phép được nghỉ dài hạn.
Sau khi hoàn thành một vòng kiểm tra cuối cùng, hai người lái phi thuyền tiến vào bến cảng và chờ mệnh lệnh của đài điều hành, sau đó rời khỏi tinh cầu Bá Đích ngay trong đêm.
Mấy giờ sau, hai người đến căn cứ của Du Kình ở tinh cầu Ái Lí.
Bên trong căn cứ có xây dựng bến cảng tư nhân. Thân là thành viên trung tâm, Tống Ngạn có mật khẩu và chìa khóa nên không cần thông qua xác nhận ở đó. Sau khi trực tiếp xác minh thân phận, phi thuyền mới từ từ đáp xuống.
Lúc này đã qua rạng sáng, hai người kéo vali bước xuống phi thuyền, đi xe bay vào khu sinh hoạt.
Từ xa xa, Tống Ngạn đã phát hiện khu nghỉ ngơi đang được sáng đèn, biết được chắc chắn người của Du Kình đang ở trong căn phòng hội nghị nhỏ, liền dẫn Tạ Thần Vũ đi qua.
Các thành viên của Du Kình đang mở họp thật, đột nhiên nhìn thấy hai người đẩy cửa tiến vào, cả phòng lập tức yên lặng.
Lão Tiền hoàn hồn đầu tiên, ý đồ muốn nói lảng sang chuyện khác: “Ngạn Ngạn tới rồi, bọn tôi đang cá cược nè.”
Tống Ngạn làm bộ như không thấy bản đồ vũ trụ ở ngay trước mắt, phối hợp hỏi: “Ồ, đang cược gì vậy?”
Lão Tiền nói xong câu kia liền muốn tát cho mình một cái, nhưng lời đã nói ra rồi đành phải kiên trì mà đi theo nó. Hắn nhanh chóng tự hỏi hai giây, ánh sáng chợt lóe lên: “Đương nhiên là cược Thủy Thủy rồi, cậu cũng biết hợp đồng bán mình nửa năm kia của hắn, bọn tôi đang cá với nhau xem hắn có tiếp tục ngủ với người ta hay không.”
Nói rồi đột nhiên hắn ý thức được đây là một cơ hội rất tốt để kiếm được tiền, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn: “Lại đây lại đây, tôi cá là bọn họ sẽ tiếp tục ngủ với nhau, cược hai vạn.”
Có người nể tình mà nhấc tay lên: “Tôi cũng cá là sẽ ngủ, hai vạn.”
“Theo.”
“Theo.”
“Theo.”
……
Một vòng người tất cả đều theo, Tống Ngạn thấy Lão Tiền mong chờ nhìn cậu, cho một chữ: “Theo.”
Lão Tiền chớp chớp mắt, lại dời mắt về phía Tạ Thần Vũ ở bên cạnh cậu.
Tạ Thần Vũ không đợi hắn hỏi, cười nói: “Ngạn Ngạn theo, đương nhiên tôi cũng theo.”
Lão Tiền vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn quay người về phía Phó Vân Tĩnh – người nãy giờ vẫn chưa mở miệng.
Vẻ mặt Phó Vân Tĩnh bình tĩnh: “Theo.”
“……”
Ngay lập tức kế hoạch kiếm tiền của Lão Tiền liền bị bỏ lỡ, hắn tức giận nói, “Mẹ, như này thì cược làm gì nữa!”
Mọi người không khỏi bật cười thành tiếng, bầu không khí có chút gượng gạo vừa rồi nhanh chóng được giảm bớt.
Phó Vân Tĩnh nhìn Tống Ngạn, hiểu được mục đích cậu xuất hiện ở chỗ này, bèn hỏi thẳng vào vấn đề: “Muốn đi theo?”
Tống Ngạn gật đầu.
Phó Vân Tĩnh đối diện với ánh mắt nghiêm túc của cậu, cho dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn không thể nào cự tuyệt.
Bởi vì dù sao thì đó cũng là cha mẹ của Ngạn Ngạn, Ngạn Ngạn muốn tự mình đón người trở về cũng rất bình thường. Hơn nữa trải qua sự kiện Sâm Đức, hắn biết Ngạn Ngạn đã trưởng thành, phải học được thích hợp buông tay.
Mấy năm nay, Du Kình vẫn luôn thảo luận các vấn đề liên quan với các tổ chức dò xét chính phủ, thường xuyên qua lại nên dần dần đã trở nên quen thuộc với nhau.
Bên kia cũng biết vị thủ lĩnh tiền nhiệm của bọn họ đang bị mắc kẹt ở bên trong, biết được ảnh chụp phi thuyền của hắn, liền sảng khoái mà chia sẻ video tuyến đường cho bọn họ.
Một đám người tụ lại cùng nhau thương lượng, quyết định sẽ khởi động ba chiếc phi thuyền đi vào bên trong.
Tất cả phi thuyền của Du Kình đều đã được cải tạo bởi đại lão kỹ thuật của chính Du Kình, trong đó những chiếc chuyên dùng để đi ra ngoài của tầng lớp trung tâm có hiệu suất tốt nhất, nhưng trước mắt vẫn còn đang để ở tinh vực Gauze.
Phó Vân Tĩnh liền liên hệ với người của các gia tộc lớn.
Một tháng trước, các gia tộc lớn đã lấy lại quyền khống chế tinh cầu Phàm Khoa, đuổi phó tướng Mạnh ra một nơi xa xôi hẻo lánh.
Bị Sâm Đức chèn ép nhiều năm như vậy, rốt cuộc bọn họ cũng có thể nở mày nở mặt một phen, đương nhiên sẽ không quên những công thần đã ra tay chủ trì vào thời điểm đó. Lúc này nhận được tin nhắn của Du Kình, bọn họ vô cùng phối hợp.
Nhưng dù sao thì thế cục vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nên người của Du Kình vẫn cần phải tốn một chút công sức mới thành công khởi động mấy chiếc phi thuyền trở về.
Kể từ hôm nay trở đi, công tác chuẩn bị được triển khai với khí thế hừng hực.
Tạ Thần Vũ vẫn không quên phiên toà xét xử dì Tang, giữa chừng anh có trở về tinh cầu Đế Đô, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi mới quay trở về.
Địch Tuần đi cùng với Tạ Thần Vũ.
Kỹ thuật lái phi thuyền của Địch Tuần không được đạt chuẩn cho lắm, nên anh không tính đi theo bọn họ kẻo kéo chân sau, mà chỉ đưa một mớ vũ khí cùng một vài cơ giáp loại nhỏ mới nhất cho bọn họ. Lỡ như phi thuyền bị đâm cháy, bọn họ còn có thể dùng cơ giáp bay đến những phi thuyền khác để chạy trốn.
Ảnh đế Quý cũng đến trong ngày hôm đó.
Đã tìm được phi thuyền của Phong Động, đương nhiên Tân Minh Thủy cũng muốn đi theo.
Chỉ là lúc ấy vị ảnh đế nào đó đang tham dự hoạt động ở nước ngoài, Tân Minh Thủy cần phải chờ đối phương kết thúc công tác, sau đó về nước rồi mới có thể bỏ người chạy về Du Kình. Về phía vị ảnh đế nào đó thì vẫn như cũ có rất nhiều thông cáo cần làm, nên bận xong rồi mới có thể tìm đến bọn họ.
Hắn có cùng suy nghĩa với Địch Tuần, không muốn làm người kéo chân sau nên đã mang đến một thiết bị động lực mới nhất.
Đại lão kỹ thuật vòng quanh một vòng, ngạc nhiên hỏi: “Từ đâu ra vậy?”
Ảnh đế Quý khiêm tốn đầy mặt: “Nhà tôi có mở một công ty chế tạo phi thuyền.”
Lão Tiền lập tức nuốt một ngụm nước miếng.
Tạ Thần Vũ dở khóc dở cười mà nhìn hắn một cái, một lần nữa tập trung tinh thần vào việc điều chỉnh phi thuyền.
Người của Tinh Thần biết sếp muốn đi bụi gai lốc xoáy cùng với vợ sếp, liền nhiệt tình chạy tới hỗ trợ.
Tiểu Trình vòng vo ở bên cạnh anh hai vòng, ho khan một tiếng: “Em chia tay với người ta rồi.”
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi biết.”
Cấp dưới này của anh có kinh nghiệm tình trường phong phú, vốn dĩ không phải là một người thích lâu dài, hai người đi đến bước này khiến anh không hề có chút ngoài ý muốn.
Cũng may là hắn có để tâm đến những lời trước kia anh nói, khiến cho Đậu Mính Mính sau khi chia tay cũng không quá mức thương tâm.
Tiểu Trình “Ồ” một tiếng.
Hắn ở dưới hỗ trợ đưa đồ vật lên cao, làm bộ lơ đãng hỏi: “Vậy cậu ấy có khóc không?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Không, chuyện này cậu làm rất tốt, người ta còn đang suy xét đến mùa xuân thứ hai kìa.”
Tiểu Trình: “……”
Tinh Thần ở bên cạnh nghe được rõ ràng, lập tức bật cười.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Trình gặp được loại tuyển thủ thế này, khi yêu thì nói chuyện vô cùng ngọt ngào, nhưng chia tay rồi thì lại rất thoải mái. Hắn trầm mặc nửa ngày, nói: “Khá tốt, chúc cậu ấy hạnh phúc vậy.”
Đoàn người bận rộn hơn một tháng, trải qua rất nhiều lần điều chỉnh và bay thử, mở không biết bao nhiêu cuộc họp hội nghị, nghiên cứu triệt để video tuyến đường và đưa ra ba bộ phương án, rốt cuộc cũng đã sẵn sàng để xuất phát.
Địch Tuần, ảnh đế Quý và người của Tinh Thần theo ở phía sau, tính ở bên cạnh bụi gai lốc xoáy chờ bọn họ.
Các phi thuyền thông qua từng trạm chuyển tiếp, cùng nhau đi về phía tinh vực Tây Hà.
Phi thuyền của Tống Ngạn nhỏ nhất, tốc độ cũng nhanh nhất.
Bên trong ngoại trừ cậu và Tạ Thần Vũ còn có hai người của Tinh Thần, miễn cho xuất hiện tình huống trạng thái ngoài ý muốn lại không có ai tiếp nhận.
Lúc này vẫn chưa tới bụi gai lốc xoáy, phi thuyền có thể tự động điều khiển. Tạ Thần Vũ bảo mọi người đi nghỉ ngơi, nhìn Tống Ngạn có chút yên lặng đang ngồi bên cạnh, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, anh hỏi: “Anh đi phòng bếp lấy vài nước uống buổi tối, em muốn uống gì?”
Tống Ngạn nói: “Nước trái cây.”
Tạ Thần Vũ nói: “Anh lấy thẳng về phòng luôn nhé, em xem lát nữa cũng về phòng đi, đi ngủ sớm một chút.”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Tạ Thần Vũ đứng dậy rời khỏi khoang điều khiển, anh không đi đến phòng bếp, mà là đi thẳng đến phòng ngủ chính, mở vali lấy một bộ đồ nữ ra.
Đây là chiếc vali lúc ấy bọn họ xuất phát trước về nhà để lấy, tiện thể lấy luôn hàng chuyển phát nhanh. Nhân lúc Tống Ngạn không chú ý, anh mở gói hàng ra nhét một bộ vào trong vali, nghĩ muốn giảm bớt một chút cảm xúc cho Tống Ngạn.
Kết quả có quá nhiều chuyện xảy ra, lần này anh thật sự bận đến mức quên luôn. Hơn nữa khi đó vẫn còn đang ở Du Kình, mọi người đều mặc trang phục công tác cùng đồ tác chiến, rất ít khi thay quần áo của mình. Vì vậy mà bộ đồ này vẫn luôn được nhét ở trong vali, đến tận bây giờ mới nhớ.
Trước khi xuất phát anh muốn mặc vào cho Tống Ngạn nhìn xem. Lúc bấy giờ bên tai chợt nghe một tiếng “Cạch” nhỏ vang lên, Tống Ngạn xách theo chiếc áo sơ mi trắng của anh đi vào.
Chiếc áo này là lần trước giặt xong vẫn quên thu về. Tống Ngạn chỉ lấy mỗi chiếc áo này vào cửa, mục đích không cần nói cũng biết.
Tống Ngạn cũng tính trước khi đi sẽ mặc vào cho anh nhìn xem, đột nhiên phát hiện trong tay anh là một bộ đồ nữ, ngay lập tức trầm mặc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đều cảm thấy không được may mắn cho lắm, cảm giác như một đi không trở lại vậy.
Tạ Thần Vũ vứt hết quần áo trong tay cả hai sang một bên, ôm cậu lên giường, nói: “Ngủ đi, chuyện này về rồi hẳn làm.”
Tống Ngạn vùi vào trong lòng anh, hít lấy pheromone an tâm quen thuộc, thần kinh căng chặt từ từ thả lỏng ra, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Người của ba chiếc phi thuyền đều đang gấp rút đi nghỉ ngơi lần cuối.
Hơn tám tiếng sau, bọn họ đã đến bên cạnh tinh vực Tây Hà, chuyển từ chế độ lái tự động sang lái bằng tay, tập thể vực dậy tinh thần.
Mười mấy năm trôi qua, bọn họ không ngừng hoàn thiện bản thân, tất cả đều là vì tương lai sẽ có một ngày có thể đi vào bên trong đón sếp Phong Động của bọn họ trở về.
Hiện tại, thời khắc này rốt cuộc đã tới.
Phó Vân Tĩnh bình tĩnh hạ lệnh nội bộ: “Tiến hành kiểm tra xác nhận lần cuối.”
Năm phút sau, những tiếng trả lời liên tiếp vang lên: “Hoàn thành.”
Phó Vân Tĩnh nói: “Xuất phát.”
Tống Ngạn cùng Tạ Thần Vũ cũng đã vào khoang điều khiển.
Đây là phi thuyền của Tống Ngạn, dựa theo thói quen của hai người ở giới thực tế ảo, Tống Ngạn ngồi ở vị trí điều khiển.
Hai người nhìn nhau, duỗi tay ra chạm quyền nhau một cái như bao lần đã làm ở trong quá khứ. Cả hai quay đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía trước, cùng nhau đi vào bụi gai lốc xoáy.
Khi Tạ Thần Vũ xem xét lỗ hổng bên trong hình ảnh, cũng có người phát hiện ra chi tiết ở thân thuyền, tất cả đều khiếp sợ bắt đầu chia sẻ với những nội dung khác nhau.
Tin rằng sẽ không được bao lâu, tấm hình trong lần dò xét mới nhất vốn dĩ không có bao nhiêu người chú ý sẽ bùng nổ khắp toàn mạng xã hội.
Tạ Thần Vũ trả lời cậu nhỏ: Có thể xin video được không?
Địch Tuần: Du Kình đang liên hệ bên kia.
Tạ Thần Vũ trả lời một tiếng “Dạ”, tắt màn hình về lại chỗ ngồi.
Ba người cơm nước xong, đôi chồng chồng nhỏ đưa Đậu Mính Mính về trường học trước, sau đó mới về nhà.
Tống Ngạn nhắc nhở: “Lát nữa nhớ lấy hàng chuyển phát nhanh.”
Tạ Thần Vũ biết hàng mà cậu nói là mấy bộ đồ nữ kia, không nhịn được do dự một chút.
Chuyện của Phong Động căn bản không thể giấu được, huống chi Ngạn Ngạn đã quá quen thuộc, không có khả năng gạt được em ấy.
Cho dù là anh mặc đồ nữ rồi nói chuyện này nhân lúc Tống Ngạn đang vui vẻ; hay là nói chuyện này cho Tống Ngạn nghe trước rồi lại mặc đồ nữ để dỗ cậu sau, dường như cả hai đều rất mất hứng.
Đương lúc anh đang cân nhắc xem nên làm cái gì bây giờ, chợt nghe thấy máy truyền tin lại vang lên một tiếng, là tin nhắn của Du Kình.
Lão Tiền: Ngạn Ngạn thế nào?
Tạ Thần Vũ: Vừa rồi chúng tôi đang ăn cơm, em ấy vẫn chưa biết.
Lão Tiền không hỏi mấy vấn đề ngu xuẩn như “Cậu có muốn nói cho cậu ấy biết không?”, mà là giống với Địch Tuần, bảo Tạ Thần Vũ trông coi Tống Ngạn.
Tạ Thần Vũ kết thúc đối thoại nhìn về phía người bên cạnh, thấy được Tống Ngạn đang mở máy truyền tin lên chuẩn bị xem tin tức, anh giữ lấy tay cậu: “Ngạn Ngạn.”
Tống Ngạn nhìn về phía anh.
Tạ Thần Vũ nói: “Có chuyện này muốn nói cho em biết.”
Tống Ngạn hỏi: “Hửm?”
Tạ Thần Vũ trầm mặc hai giây, nói: “Tìm được phi thuyền của cha em rồi.”
Tống Ngạn bất ngờ không kịp phòng bị, nháy mắt như đang xuất hiện ảo giác: “…… Cái gì?”
Tạ Thần Vũ ôm cậu, thuật lại những gì đã biết.
Tống Ngạn lập tức đăng nhập vào mạng vũ trụ.
Từ trước đến nay độ chú ý của Du Kình rất cao, chưa được bao lâu đã muốn tiến vào top 10 hotsearch và các bình luận theo dõi theo thời gian thực sẽ được làm mới mỗi giây.
“Tôi đối chiếu xong rồi, đúng là dấu hiệu của Du Kình.”
“Đậu má, quả nhiên Du Kình toàn là đám điên. Đây là bụi gai lốc xoáy đó, thế mà cũng dám vào sâu như vậy!”
“Tôi càng muốn biết người ở đó đã ra được chưa……”
“Ai mà biết được.”
“Tôi phổ cập khoa học một chút, thủ lĩnh trước kia của Du Kình tên là Phong Động và đây hẳn là chiếc phi thuyền của hắn.”
Tống Ngạn lược qua những tin tức này, chọn thẳng vào hình ảnh phóng to lên xem, thấy được ở nơi xa xa kia có một chiếc phi thuyền, đồng tử chợt co rụt lại.
Trong trí nhớ của cậu, khi cậu còn nhỏ cha mẹ đã từng khởi động chiếc phi thuyền này dẫn cậu đi du ngoạn khắp nơi. Tuy ấn tượng đã trở nên mơ hồ, nhưng chỉ cần nhìn một chút thì cậu vẫn có thể nhận ra được.
Tạ Thần Vũ quan sát mặt nghiêng an tĩnh của cậu, nhịn không được ôm chặt thêm một chút: “Ngạn Ngạn.”
Tống Ngạn rũ mắt nhìn hình ảnh: “Em không sao.”
Chỉ là cậu đã từng ảo tưởng rằng có khi nào chiếc phi thuyền này không hề xảy ra chuyện gì, mà là không cẩn thận đâm vào lỗ sâu không gian, đi tới một nơi xa xôi xa lạ. Bởi vì quá mức xa xôi, nên bọn họ mới tạm thời không có biện pháp trở về.
Nhưng rốt cuộc thì cậu đã qua cái tuổi suy nghĩ ngây ngô đó, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, nói: “Em muốn đi Du Kình.”
Tạ Thần Vũ liền hiểu: “Em cảm thấy bọn họ sẽ đi vào?”
Tống Ngạn nói: “Bọn họ nhất định sẽ đi.”
Trước kia bọn họ không đi là bởi vì bụi gai lốc xoáy quá lớn, cho dù có biết trước nơi nào hiểm trở thì cũng không thể thay đổi được gì, mà còn phải vất vả tìm tòi. Ở bên trong thêm một phút thì càng có thêm một phút nguy hiểm, tùy tiện đi vào cũng chỉ làm lãng phí thời gian.
Nhưng hiện tại thì khác, cơ quan dò xét có ghi lại toàn bộ hành trình tuyến đường, độ khó sẽ được hạ đến cực kỳ thấp. Năm đó, phi thuyền của cha mẹ cậu có thể chạy đến nơi đó. Mười mấy năm sau, các thiết bị phi thuyền đã được tiến hành cải tiến ưu hoá mấy lần, không lý nào bọn họ lại không vào được.
Cho nên lần này nhất định Du Kình sẽ đi.
Trước đó Tạ Thần Vũ tìm Địch Tuần hỏi xin video cũng vì có ý muốn nghiên cứu tuyến đường này. Vì vậy anh không ngăn cản cậu, chỉ hỏi: “Khởi động phi thuyền của chúng ta đi, đến bên kia rồi điều chỉnh tiếp thử xem?”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Chiếc phi thuyền kia của hai người họ trải qua sự cải tạo suốt nửa năm trời, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể hoàn thành toàn bộ. Tuy trước mắt vẫn còn một số chi tiết cần phải điều chỉnh, nhưng cũng đủ để cho hai người bay đến căn cứ của Du Kình.
Tạ Thần Vũ nói: “Vậy em về nhà nghỉ ngơi, anh đến cảng xin giấy phép bay.”
Tống Ngạn lắc đầu.
Hai người vừa ngủ dậy liền cùng nhau đi ăn cơm, nên vốn dĩ cũng không thấy mệt, biết được loại chuyện ầm ĩ này thì càng không có ý muốn ngủ.
Cậu nói: “Em muốn đi nhà xưởng.”
Tạ Thần Vũ biết khuyên không được, bèn dẫn người qua nhà xưởng trước.
Hai người bận rộn một ngày một đêm, trong lúc đó Tống Ngạn còn tìm trường học xin phép được nghỉ dài hạn.
Sau khi hoàn thành một vòng kiểm tra cuối cùng, hai người lái phi thuyền tiến vào bến cảng và chờ mệnh lệnh của đài điều hành, sau đó rời khỏi tinh cầu Bá Đích ngay trong đêm.
Mấy giờ sau, hai người đến căn cứ của Du Kình ở tinh cầu Ái Lí.
Bên trong căn cứ có xây dựng bến cảng tư nhân. Thân là thành viên trung tâm, Tống Ngạn có mật khẩu và chìa khóa nên không cần thông qua xác nhận ở đó. Sau khi trực tiếp xác minh thân phận, phi thuyền mới từ từ đáp xuống.
Lúc này đã qua rạng sáng, hai người kéo vali bước xuống phi thuyền, đi xe bay vào khu sinh hoạt.
Từ xa xa, Tống Ngạn đã phát hiện khu nghỉ ngơi đang được sáng đèn, biết được chắc chắn người của Du Kình đang ở trong căn phòng hội nghị nhỏ, liền dẫn Tạ Thần Vũ đi qua.
Các thành viên của Du Kình đang mở họp thật, đột nhiên nhìn thấy hai người đẩy cửa tiến vào, cả phòng lập tức yên lặng.
Lão Tiền hoàn hồn đầu tiên, ý đồ muốn nói lảng sang chuyện khác: “Ngạn Ngạn tới rồi, bọn tôi đang cá cược nè.”
Tống Ngạn làm bộ như không thấy bản đồ vũ trụ ở ngay trước mắt, phối hợp hỏi: “Ồ, đang cược gì vậy?”
Lão Tiền nói xong câu kia liền muốn tát cho mình một cái, nhưng lời đã nói ra rồi đành phải kiên trì mà đi theo nó. Hắn nhanh chóng tự hỏi hai giây, ánh sáng chợt lóe lên: “Đương nhiên là cược Thủy Thủy rồi, cậu cũng biết hợp đồng bán mình nửa năm kia của hắn, bọn tôi đang cá với nhau xem hắn có tiếp tục ngủ với người ta hay không.”
Nói rồi đột nhiên hắn ý thức được đây là một cơ hội rất tốt để kiếm được tiền, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn: “Lại đây lại đây, tôi cá là bọn họ sẽ tiếp tục ngủ với nhau, cược hai vạn.”
Có người nể tình mà nhấc tay lên: “Tôi cũng cá là sẽ ngủ, hai vạn.”
“Theo.”
“Theo.”
“Theo.”
……
Một vòng người tất cả đều theo, Tống Ngạn thấy Lão Tiền mong chờ nhìn cậu, cho một chữ: “Theo.”
Lão Tiền chớp chớp mắt, lại dời mắt về phía Tạ Thần Vũ ở bên cạnh cậu.
Tạ Thần Vũ không đợi hắn hỏi, cười nói: “Ngạn Ngạn theo, đương nhiên tôi cũng theo.”
Lão Tiền vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn quay người về phía Phó Vân Tĩnh – người nãy giờ vẫn chưa mở miệng.
Vẻ mặt Phó Vân Tĩnh bình tĩnh: “Theo.”
“……”
Ngay lập tức kế hoạch kiếm tiền của Lão Tiền liền bị bỏ lỡ, hắn tức giận nói, “Mẹ, như này thì cược làm gì nữa!”
Mọi người không khỏi bật cười thành tiếng, bầu không khí có chút gượng gạo vừa rồi nhanh chóng được giảm bớt.
Phó Vân Tĩnh nhìn Tống Ngạn, hiểu được mục đích cậu xuất hiện ở chỗ này, bèn hỏi thẳng vào vấn đề: “Muốn đi theo?”
Tống Ngạn gật đầu.
Phó Vân Tĩnh đối diện với ánh mắt nghiêm túc của cậu, cho dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn không thể nào cự tuyệt.
Bởi vì dù sao thì đó cũng là cha mẹ của Ngạn Ngạn, Ngạn Ngạn muốn tự mình đón người trở về cũng rất bình thường. Hơn nữa trải qua sự kiện Sâm Đức, hắn biết Ngạn Ngạn đã trưởng thành, phải học được thích hợp buông tay.
Mấy năm nay, Du Kình vẫn luôn thảo luận các vấn đề liên quan với các tổ chức dò xét chính phủ, thường xuyên qua lại nên dần dần đã trở nên quen thuộc với nhau.
Bên kia cũng biết vị thủ lĩnh tiền nhiệm của bọn họ đang bị mắc kẹt ở bên trong, biết được ảnh chụp phi thuyền của hắn, liền sảng khoái mà chia sẻ video tuyến đường cho bọn họ.
Một đám người tụ lại cùng nhau thương lượng, quyết định sẽ khởi động ba chiếc phi thuyền đi vào bên trong.
Tất cả phi thuyền của Du Kình đều đã được cải tạo bởi đại lão kỹ thuật của chính Du Kình, trong đó những chiếc chuyên dùng để đi ra ngoài của tầng lớp trung tâm có hiệu suất tốt nhất, nhưng trước mắt vẫn còn đang để ở tinh vực Gauze.
Phó Vân Tĩnh liền liên hệ với người của các gia tộc lớn.
Một tháng trước, các gia tộc lớn đã lấy lại quyền khống chế tinh cầu Phàm Khoa, đuổi phó tướng Mạnh ra một nơi xa xôi hẻo lánh.
Bị Sâm Đức chèn ép nhiều năm như vậy, rốt cuộc bọn họ cũng có thể nở mày nở mặt một phen, đương nhiên sẽ không quên những công thần đã ra tay chủ trì vào thời điểm đó. Lúc này nhận được tin nhắn của Du Kình, bọn họ vô cùng phối hợp.
Nhưng dù sao thì thế cục vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nên người của Du Kình vẫn cần phải tốn một chút công sức mới thành công khởi động mấy chiếc phi thuyền trở về.
Kể từ hôm nay trở đi, công tác chuẩn bị được triển khai với khí thế hừng hực.
Tạ Thần Vũ vẫn không quên phiên toà xét xử dì Tang, giữa chừng anh có trở về tinh cầu Đế Đô, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi mới quay trở về.
Địch Tuần đi cùng với Tạ Thần Vũ.
Kỹ thuật lái phi thuyền của Địch Tuần không được đạt chuẩn cho lắm, nên anh không tính đi theo bọn họ kẻo kéo chân sau, mà chỉ đưa một mớ vũ khí cùng một vài cơ giáp loại nhỏ mới nhất cho bọn họ. Lỡ như phi thuyền bị đâm cháy, bọn họ còn có thể dùng cơ giáp bay đến những phi thuyền khác để chạy trốn.
Ảnh đế Quý cũng đến trong ngày hôm đó.
Đã tìm được phi thuyền của Phong Động, đương nhiên Tân Minh Thủy cũng muốn đi theo.
Chỉ là lúc ấy vị ảnh đế nào đó đang tham dự hoạt động ở nước ngoài, Tân Minh Thủy cần phải chờ đối phương kết thúc công tác, sau đó về nước rồi mới có thể bỏ người chạy về Du Kình. Về phía vị ảnh đế nào đó thì vẫn như cũ có rất nhiều thông cáo cần làm, nên bận xong rồi mới có thể tìm đến bọn họ.
Hắn có cùng suy nghĩa với Địch Tuần, không muốn làm người kéo chân sau nên đã mang đến một thiết bị động lực mới nhất.
Đại lão kỹ thuật vòng quanh một vòng, ngạc nhiên hỏi: “Từ đâu ra vậy?”
Ảnh đế Quý khiêm tốn đầy mặt: “Nhà tôi có mở một công ty chế tạo phi thuyền.”
Lão Tiền lập tức nuốt một ngụm nước miếng.
Tạ Thần Vũ dở khóc dở cười mà nhìn hắn một cái, một lần nữa tập trung tinh thần vào việc điều chỉnh phi thuyền.
Người của Tinh Thần biết sếp muốn đi bụi gai lốc xoáy cùng với vợ sếp, liền nhiệt tình chạy tới hỗ trợ.
Tiểu Trình vòng vo ở bên cạnh anh hai vòng, ho khan một tiếng: “Em chia tay với người ta rồi.”
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi biết.”
Cấp dưới này của anh có kinh nghiệm tình trường phong phú, vốn dĩ không phải là một người thích lâu dài, hai người đi đến bước này khiến anh không hề có chút ngoài ý muốn.
Cũng may là hắn có để tâm đến những lời trước kia anh nói, khiến cho Đậu Mính Mính sau khi chia tay cũng không quá mức thương tâm.
Tiểu Trình “Ồ” một tiếng.
Hắn ở dưới hỗ trợ đưa đồ vật lên cao, làm bộ lơ đãng hỏi: “Vậy cậu ấy có khóc không?”
Tạ Thần Vũ cười nói: “Không, chuyện này cậu làm rất tốt, người ta còn đang suy xét đến mùa xuân thứ hai kìa.”
Tiểu Trình: “……”
Tinh Thần ở bên cạnh nghe được rõ ràng, lập tức bật cười.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Trình gặp được loại tuyển thủ thế này, khi yêu thì nói chuyện vô cùng ngọt ngào, nhưng chia tay rồi thì lại rất thoải mái. Hắn trầm mặc nửa ngày, nói: “Khá tốt, chúc cậu ấy hạnh phúc vậy.”
Đoàn người bận rộn hơn một tháng, trải qua rất nhiều lần điều chỉnh và bay thử, mở không biết bao nhiêu cuộc họp hội nghị, nghiên cứu triệt để video tuyến đường và đưa ra ba bộ phương án, rốt cuộc cũng đã sẵn sàng để xuất phát.
Địch Tuần, ảnh đế Quý và người của Tinh Thần theo ở phía sau, tính ở bên cạnh bụi gai lốc xoáy chờ bọn họ.
Các phi thuyền thông qua từng trạm chuyển tiếp, cùng nhau đi về phía tinh vực Tây Hà.
Phi thuyền của Tống Ngạn nhỏ nhất, tốc độ cũng nhanh nhất.
Bên trong ngoại trừ cậu và Tạ Thần Vũ còn có hai người của Tinh Thần, miễn cho xuất hiện tình huống trạng thái ngoài ý muốn lại không có ai tiếp nhận.
Lúc này vẫn chưa tới bụi gai lốc xoáy, phi thuyền có thể tự động điều khiển. Tạ Thần Vũ bảo mọi người đi nghỉ ngơi, nhìn Tống Ngạn có chút yên lặng đang ngồi bên cạnh, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, anh hỏi: “Anh đi phòng bếp lấy vài nước uống buổi tối, em muốn uống gì?”
Tống Ngạn nói: “Nước trái cây.”
Tạ Thần Vũ nói: “Anh lấy thẳng về phòng luôn nhé, em xem lát nữa cũng về phòng đi, đi ngủ sớm một chút.”
Tống Ngạn “Ừm” một tiếng.
Tạ Thần Vũ đứng dậy rời khỏi khoang điều khiển, anh không đi đến phòng bếp, mà là đi thẳng đến phòng ngủ chính, mở vali lấy một bộ đồ nữ ra.
Đây là chiếc vali lúc ấy bọn họ xuất phát trước về nhà để lấy, tiện thể lấy luôn hàng chuyển phát nhanh. Nhân lúc Tống Ngạn không chú ý, anh mở gói hàng ra nhét một bộ vào trong vali, nghĩ muốn giảm bớt một chút cảm xúc cho Tống Ngạn.
Kết quả có quá nhiều chuyện xảy ra, lần này anh thật sự bận đến mức quên luôn. Hơn nữa khi đó vẫn còn đang ở Du Kình, mọi người đều mặc trang phục công tác cùng đồ tác chiến, rất ít khi thay quần áo của mình. Vì vậy mà bộ đồ này vẫn luôn được nhét ở trong vali, đến tận bây giờ mới nhớ.
Trước khi xuất phát anh muốn mặc vào cho Tống Ngạn nhìn xem. Lúc bấy giờ bên tai chợt nghe một tiếng “Cạch” nhỏ vang lên, Tống Ngạn xách theo chiếc áo sơ mi trắng của anh đi vào.
Chiếc áo này là lần trước giặt xong vẫn quên thu về. Tống Ngạn chỉ lấy mỗi chiếc áo này vào cửa, mục đích không cần nói cũng biết.
Tống Ngạn cũng tính trước khi đi sẽ mặc vào cho anh nhìn xem, đột nhiên phát hiện trong tay anh là một bộ đồ nữ, ngay lập tức trầm mặc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đều cảm thấy không được may mắn cho lắm, cảm giác như một đi không trở lại vậy.
Tạ Thần Vũ vứt hết quần áo trong tay cả hai sang một bên, ôm cậu lên giường, nói: “Ngủ đi, chuyện này về rồi hẳn làm.”
Tống Ngạn vùi vào trong lòng anh, hít lấy pheromone an tâm quen thuộc, thần kinh căng chặt từ từ thả lỏng ra, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Người của ba chiếc phi thuyền đều đang gấp rút đi nghỉ ngơi lần cuối.
Hơn tám tiếng sau, bọn họ đã đến bên cạnh tinh vực Tây Hà, chuyển từ chế độ lái tự động sang lái bằng tay, tập thể vực dậy tinh thần.
Mười mấy năm trôi qua, bọn họ không ngừng hoàn thiện bản thân, tất cả đều là vì tương lai sẽ có một ngày có thể đi vào bên trong đón sếp Phong Động của bọn họ trở về.
Hiện tại, thời khắc này rốt cuộc đã tới.
Phó Vân Tĩnh bình tĩnh hạ lệnh nội bộ: “Tiến hành kiểm tra xác nhận lần cuối.”
Năm phút sau, những tiếng trả lời liên tiếp vang lên: “Hoàn thành.”
Phó Vân Tĩnh nói: “Xuất phát.”
Tống Ngạn cùng Tạ Thần Vũ cũng đã vào khoang điều khiển.
Đây là phi thuyền của Tống Ngạn, dựa theo thói quen của hai người ở giới thực tế ảo, Tống Ngạn ngồi ở vị trí điều khiển.
Hai người nhìn nhau, duỗi tay ra chạm quyền nhau một cái như bao lần đã làm ở trong quá khứ. Cả hai quay đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía trước, cùng nhau đi vào bụi gai lốc xoáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.