Chương 72: NT6 - Bé cưng 1 tuổi
Nhất Thế Hoa Thường
26/05/2024
Địch Huyên cùng Tần Lan Thuần học chung một trường đại học.
Hai người đều học ở viện thiết kế. Tuy khác chuyên ngành và cũng vừa khác khóa nhưng cả hai đều là thành viên của hội học sinh. Hơn nữa còn đều là sinh viên nữ tài giỏi nổi danh, vì vậy nên đã nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau.
Sau này khi Địch Tuần trở thành nhà bán hàng đấu giá lớn nhất tinh vực Aram và kết bạn cùng với Phong Động, Phong Động cũng đã theo đuổi được Tần Lan Thuần thành công. Đến khi đôi tình nhân mật ngọt đi gặp bạn bè của nhau, ấy thế mới phát hiện tất cả đều là người quen, quan hệ cứ thế mà càng tốt hơn.
Về sau khi Địch Huyên gả vào nhà họ Tạ và định cư ở tinh cầu Đế Đô, người bạn tốt nhất ở bên này của Địch Huyên chính là Tần Lan Thuần. Tiếc là trong tuyến thời gian này, Địch Huyên lại bị mắc bệnh mất sớm, chưa được bao lâu thì Tạ Thần Vũ lại bị đưa về nhà họ Địch. Mấy năm sau đó, vợ chồng Phong Động lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Mọi chuyện cứ thế liên tục xảy ra, khiến anh và Tống Ngạn mất đi cơ hội lớn lên cùng nhau.
Không giống như bây giờ.
Tạ Thần Vũ nhìn bé con mũm mĩm búng sữa ở ngay trước mặt, vươn tay nhéo nhẹ lên gương mặt mềm mại kia.
Tần Lan Thuần và Địch Huyên đang ngồi tán gẫu với nhau. Bên trong phòng khách, các loại đồ chơi dành cho bé con trải đầy khắp thảm. Tống Ngạn đang ngồi trên thảm chơi trò xếp gỗ. Tạ Thần Vũ thì đang ngồi ở phía đối diện, mỉm cười nhìn bé.
Sau vài lần quan sát và thử nghiệm, anh đã xác định được Tống Ngạn không có ký ức.
Nhưng nếu thật là chiết xạ linh hồn thì không lý nào chỉ chiết xạ mỗi một mình anh được, ắt hẳn Tống Ngạn cũng sẽ đến đây.
Thế nhưng, lúc ấy Tạ Thần Vũ giày vò Tống Ngạn có hơi tàn nhẫn nên Tống Ngạn vẫn còn đang ngủ ở trong phòng ngủ, còn Tạ Thần Vũ thì một mình đi đến khoang điều khiển. Anh không biết liệu có liên quan đến vấn đề này hay không. Nếu có, vậy có lẽ tương lai một ngày nào đó linh hồn của Tống Ngạn mới có thể thức tỉnh ở nơi này.
Cũng không biết phải đợi bao lâu.
Anh vừa hy vọng Tống Ngạn có thể thức tỉnh sớm một chút, mà cũng vừa hy vọng Tống Ngạn đừng thức tỉnh quá sớm.
Bởi vì từ lúc vợ chồng Phong Động xảy ra chuyện, dường như Tống Ngạn không có thời thơ ấu cùng với tuổi dậy thì. Anh thật sự muốn Tống Ngạn trải qua từng khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời một cách bình thường mà không có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra.
“Tống Ngạn chỉ mới hơn một tuổi” rất ngoan, bị niết mặt như vậy cũng không tức giận.
Tống Ngạn đang dựa vào một món đồ chơi làm bằng vải nhung cao gần bằng người bé, tay cầm các khối gỗ xếp chồng lên nhau từng chút một, vô cùng tập trung.
Tạ Thần Vũ cảm thấy có chút đáng yêu, bèn cười nói: “Gọi anh ơi đi, anh xếp giúp em cho.”
Tống Ngạn nhìn anh một cái, kiêu ngạo nói: “Hếp được.” (Xếp được)
Tạ Thần Vũ nói: “Nhưng anh xếp đẹp lắm nha.”
Trước mắt thì năng lực lý giải và lượng từ ngữ của Tống Ngạn đều rất có hạn. Bé mờ mịt nhìn anh, lại cho hai chữ: “Hếp được.” (Xếp được)
Tạ Thần Vũ không nhịn được cười ra tiếng, lấy các khối gỗ từ hộp bên cạnh, bắt đầu xếp chồng lên nhau.
Tuy vị học sinh xuất sắc không chơi trò này đã được nhiều năm nhưng tính thẩm mỹ vẫn còn ở đó, không chỉ xếp chồng lên nhau thật cao mà còn phối màu cũng đâu ra đấy.
Trong trí nhớ có hạn của Tống Ngạn, đây là lần đầu tiên bé thấy một tòa tháp gỗ đẹp như vậy. Tống Ngạn vô thức ngừng tay, bắt đầu xoay người nhìn chằm chằm vào chồng gỗ cao của Tạ Thần Vũ, đôi khi còn vươn tay qua đưa những khối gỗ cho anh xếp lên. Tạ Thần Vũ nhận hết lần lượt các khối gỗ mà bé đưa tới, mỗi lần đều đặt ở trên vị trí thích hợp.
Anh giương mắt nhìn bé con mũm mĩm đang không chớp mắt nhìn tòa tháp gỗ kia, cười hỏi: “Muốn xếp giống anh không?”
Tống Ngạn ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Thần Vũ chỉ vào chính mình: “Gọi anh ơi nào.”
Tống Ngạn rất nghe lời: “Ăn ơi.” (Anh ơi)
Tạ Thần Vũ hài lòng “Ơi” một tiếng, nắm tay Tống Ngạn hướng dẫn xếp gỗ, dần dần cũng xếp thành một tòa lâu đài. Anh khen một cách thật lòng: “Đẹp quá đi, em thật lợi hại nha.”
Tống Ngạn cười đến mức vui vẻ, bắt lấy món đồ chơi lông nhung bên cạnh rồi bò lên trên.
Tống Ngạn chỉ mới biết đi chưa được bao lâu, hiện tại đứng vẫn chưa được vững. Tạ Thần Vũ vừa muốn đứng dậy để đỡ bé, chợt thấy bé thật cẩn thận mà vòng qua tòa lâu đài kia tự mình đi tới.
Anh vươn tay về phía bé.
Tống Ngạn bắt lấy tay anh, cười nhào vào trong lồng ngực anh, ôm lấy cổ anh.
Tạ Thần Vũ: “……”
Vừa ngọt vừa ngoan vừa mềm, quá phạm quy rồi.
Tạ Thần Vũ ôm người đặt ở trên đùi, hỏi: “Thích anh rồi đúng không?”
Tần Lan Thuần thu hết một màn này vào trong mắt, trả lời thay bé: “Em chủ động ôm cháu, chắc chắn là rất thích cháu rồi.”
Địch Huyên cũng nhìn thấy cảnh tượng con trai hỗ trợ xếp gỗ vừa rồi, bèn hỏi: “Con cũng rất thích em mà đúng không?”
Địch Huyên hiểu rõ tính tình của con trai nhà mình. Nhìn thì lễ phép nghe lời, nhưng trong trường và ở nhà họ Tạ có nhiều đứa nhỏ như vậy cũng chẳng thấy con trai thân thiết với bất kỳ ai, không ngờ ấy thế mà lại kiên nhẫn chịu dỗ Ngạn Ngạn chơi.
Tạ Thần Vũ cười nói: “Đương nhiên rồi ạ.”
Địch Huyên nói đùa: “Hay là chúng ta ôm về nhà đi?”
Tạ Thần Vũ nói một cách sảng khoái: “Dạ được ạ, đi liền nhé mẹ?”
Địch Huyên cùng Tần Lan Thuần lập tức bật cười, đột nhiên nhớ tới những lời nói đùa mà hai người từng nói khi mới kết thân, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ liếc mắt nhìn nhau.
Tạ Thần Vũ vừa nhìn liền biết hai người mẹ đang suy nghĩ điều gì, thầm nghĩ: Hiện tại hai mẹ còn xem như là vui đùa, đợi sau này có độ xứng đôi 99% xem, tám phần là sẽ nghiêm túc. Tạ Thần Vũ nhéo nhẹ gương mặt của vợ tương lai nhà mình, sung sướng ngồi chơi cùng vợ.
Giữa trưa, hai mẹ con Tạ Thần Vũ ở lại ăn cơm, chơi đến buổi chiều mới chào tạm biệt và trở về nhà.
Tống Ngạn được Tạ Thần Vũ dỗ dành thật sự rất vui vẻ, thấy anh sắp đi, bé liền nhịn không được mà kéo góc áo của anh.
Tạ Thần Vũ dừng lại nhìn bé: “Ngạn Ngạn muốn đi chơi với anh không?”
Tống Ngạn có thể hiểu được ý nghĩa của từ “chơi” này, liền bập bẹ nói: “Chơi!”
Tạ Thần Vũ cười bế Tống Ngạn lên: “Vậy đi theo anh nha.”
Tần Lan Thuần dở khóc dở cười, đứng dậy đưa bọn nhỏ ra ngoài.
Tống Ngạn nhìn con đường phía trước, vặn vẹo một chút: “Muốn chân.”
Tạ Thần Vũ khó hiểu: “Hửm?”
Tần Lan Thuần phiên dịch: “Ý em là em muốn tự đi đường. Ngạn Ngạn cũng ngồi cả ngày nay rồi, nên để em đi nhiều một chút.”
Tạ Thần Vũ không ý kiến. Anh đặt Tống Ngạn xuống mặt đất, thấy Tần Lan Thuần muốn khom lưng đỡ bé, bèn chủ động nói: “Đến đây được rồi ạ.”
Anh nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Tống Ngạn, phối hợp thả chậm bước chân, đi thẳng đến cửa mới chịu buông ra, nói: “Tạm biệt Ngạn Ngạn nha, lần sau anh lại đến thăm em.”
Tần Lan Thuần bế con trai lên, biết bé chưa biết nói câu “Tạm biệt” như thế nào, bèn dạy bé: “Vẫy tay chào anh đi con.”
Tống Ngạn nghe lời giơ tay lên: “Huơ huơ.”
Nói xong thấy Tạ Thần Vũ xoay người muốn rời đi, lập tức liền không vẫy nữa, thân thể nghiêng về phía trước kêu lên: “Ăn ơi!” (Anh ơi)
Tạ Thần Vũ quay đầu lại nhìn bé, nhịn không được mà quay trở lại ôm người vào trong lòng, cùng Tần Lan Thuần dỗ người xong, lúc này mới lưu luyến lên xe.
Địch Huyên rất tò mò: “Thích em đến vậy sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Em ấy đáng yêu lắm ạ, con kiến nghị sau này chúng ta nên đến chơi nhiều hơn.”
Địch Huyên cười nói: “Được.”
Vốn dĩ Địch Huyên cho rằng trẻ con ở độ tuổi này rất hay mắc bệnh mau quên, Thần Vũ chỉ là thích thú nhất thời mà thôi, nhưng có thể là do Địch Tuần tới tinh cầu Đế Đô lại mang theo Thần Vũ đi một chuyến đến nhà họ Tống, nên từ đó trở về sau con trai càng không thể kiểm soát.
Mỗi khi đến chiều thứ sau, hầu như lần nào trong bữa cơm chiều, Địch Huyên cũng đều nhận được vẻ mặt đầy trông mong của con trai kèm theo một câu nói: “Cuối tuần này có đi gặp Ngạn Ngạn không mẹ?”
Khiến cho toàn bộ trên dưới trong nhà đều biết Tạ Thần Vũ vô cùng yêu thích Ngạn Ngạn.
Tạ gia chủ chọc ghẹo con trai: “Thích đến vậy thì sau này cưới về luôn đi.”
Tạ Thần Vũ liền bày ra vẻ mặt ngây thơ trong sáng: “Nói vậy là cũng giống như mẹ gọi cha là chồng, có phải em ấy sẽ gọi con là chồng không ạ?”
Tạ gia chủ cười nói: “Đúng vậy, cũng hiểu biết đấy.”
Tạ Thần Vũ nói: “Được ạ, vậy lần sau con sẽ dạy Ngạn Ngạn gọi con như vậy.” Và con sẽ nói là cha đã dạy con làm như thế.
Tạ gia chủ: “……” =))))))))))
Tuy con trai không nói rõ ràng, nhưng ông hoàn toàn có thể tưởng tượng được tới cảnh tượng kia. Tránh cho việc sau này bị hai vợ chồng nhà họ Tống mắng vốn, ông liền nhanh chóng khuyên bảo con trai.
Địch Huyên nhìn mà cảm thấy buồn cười, bỗng dưng thấy con trai lại chuyển mắt về phía mình, hiển nhiên là đang đợi đáp án.
Đương nhiên là Địch Huyên cũng rất muốn gặp bạn tốt của mình rồi, nhưng Địch Huyên biết hiện tại sự nghiệp của hai vợ chồng Phong Động đang trong thời kỳ bay lên, sợ là cuối tuần cũng rất bận rộn. Địch Huyên cảm thấy hơi ngại ngần, không muốn đến nhà bạn tốt làm phiền.
Hơn nữa trong nhà mình còn có hai đứa nhỏ, thật vất vả mới có một cái cuối tuần, Địch Huyên không thể vứt hai đứa nhỏ sang một bên được. Vì thế Địch Huyên bèn kiên nhẫn giải thích cho con trai nghe, tỏ vẻ hai anh trai cũng cần có người chơi cùng, con trai có thể chơi cùng với hai anh.
Tạ Thần Vũ nghĩ thầm: Chơi với hai tên kia làm gì!
Anh liền lo lắng sốt ruột mà nói: “Nhưng Ngạn Ngạn chỉ có một mình em ấy thôi ạ, cũng không có ai chơi cùng hết.”
Địch Huyên nhẹ nhàng an ủi: “Ngạn Ngạn có một anh họ, cùng tuổi với bé luôn nha.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Thôi bỏ đi, có một anh trai như tên Tống Thước thì thà không có còn hơn.
Tạ Thần Vũ liền nói: “Nhưng so với người anh họ đó thì Ngạn Ngạn thích con hơn mà. Con cũng đã nói là sẽ đi gặp em ấy rồi, mẹ nhẫn tâm muốn khiến con trở thành một người nói không giữ lấy lời sao?”
Không đợi Địch Huyên tiếp tục khuyên bảo, anh liền làm bộ làm tịch tỏ vẻ suy nghĩ: “Con nhớ mẹ từng nói là mẹ và dì Tần đều rất bận, cho nên có khả năng là không rảnh để sắp xếp buổi gặp mặt đúng không ạ?”
Địch Huyên lập tức nhìn thấy được hy vọng, liền gật đầu, thầm nghĩ: Con trai mình thật hiểu chuyện.
Tạ Thần Vũ tỏ vẻ hiểu chuyện nhìn Địch Huyên, vô cùng săn sóc nói: “Không sao đâu mẹ, mẹ cứ dẫn con đến nhà họ Tống rồi tiếp tục bận việc của mẹ đi ạ, con sẽ ở lại chơi với Ngạn Ngạn.”
Địch Huyên: “……”
Cũng không phải không được nhỉ?!
Dù sao cũng có ông Tần và AI bảo mẫu ở đó, không sợ bọn nhóc sẽ xảy ra chuyện.
Tóm lại, dưới sự nỗ lực đơn phương của Tạ Thần Vũ, số lần gặp mặt giữa anh và Tống Ngạn càng lúc càng nhiều lên.
Tống Ngạn cũng hoàn toàn nhớ kỹ người anh trai này. Không cần người nhà dạy, mỗi lần nhìn thấy Tạ Thần Vũ, bé đều sẽ chủ động gọi to hai tiếng “Ăn ơi”. (Anh ơi)
Tạ Thần Vũ cũng từ đó mà cố ý loại bỏ thân phận “làm khách” của mình. Có đôi khi cha mẹ bận rộn đến mức buổi tối có tiệc xã giao, vừa mới tan học anh liền đi thẳng đến nhà họ Tống để cọ cơm. Có khi còn ngủ ở lại một đêm, dần dần kéo gần quan hệ với nhà họ Tống.
Ngày lại ngày cứ thế trôi qua, rất nhanh đã đến năm mới.
Tạ gia chủ và Địch Huyên đã lên lịch từ trước rằng năm sau sẽ về nhà họ Địch, vì vậy nên cả hai đã dẫn theo mấy đứa nhỏ cùng về nhà.
Trước mắt, Tạ Thần Vũ vẫn còn đang ở trong độ tuổi thu hút sự yêu thích của người lớn, nên khi đối mặt với những gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn của mấy người nhà họ Địch, anh đành phải buộc diễn trò cho qua.
Địch Tuần rất chi là hứng thú khi nhìn cháu trai trưng ra vẻ mặt trẻ con để lừa gạt mấy người lớn trong nhà. Thẳng đến khi thấy cháu trai âm thầm đưa mắt cầu cứu, lúc này anh mới đại phát từ bi mà tìm một cái cớ để bắt người đi.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Sao lại là công viên trò chơi vậy ạ?”
Địch Tuần cười nói: “Phù hợp với thân phận hiện tại của cháu trai đây.”
Tạ Thần Vũ phát hiện tính cách đùa ác của cậu nhỏ lại phát tác rồi, bèn bất đắc dĩ mà tiếp nhận ly sữa bò nóng, tìm một chỗ ngồi xuống.
Tạ Thần Vũ uống hai ngụm sữa bò: “Cậu à.”
Địch Tuần cười đáp lời.
Tạ Thần Vũ thấy chung quanh không có ai, bèn khẽ nói nhỏ: “Vào chuyện chính thôi ạ.”
Địch Tuần nhìn cháu trai đang đội một chiếc mũ tai gấu nhỏ, ngồi trên chiếc ghế nhỏ hình hoạt họa, cảm thấy có chút dễ thương, bèn cười chụp một tấm ảnh: “Lần này muốn nói chuyện gì?”
Tạ Thần Vũ nói: “Muốn nghĩ cách giết chết hai cha con gã Sâm Đức.”
Địch Tuần: “……”
Đây là chuyện mà một đứa nhóc như mi nên nói sao?
Hai người đều học ở viện thiết kế. Tuy khác chuyên ngành và cũng vừa khác khóa nhưng cả hai đều là thành viên của hội học sinh. Hơn nữa còn đều là sinh viên nữ tài giỏi nổi danh, vì vậy nên đã nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau.
Sau này khi Địch Tuần trở thành nhà bán hàng đấu giá lớn nhất tinh vực Aram và kết bạn cùng với Phong Động, Phong Động cũng đã theo đuổi được Tần Lan Thuần thành công. Đến khi đôi tình nhân mật ngọt đi gặp bạn bè của nhau, ấy thế mới phát hiện tất cả đều là người quen, quan hệ cứ thế mà càng tốt hơn.
Về sau khi Địch Huyên gả vào nhà họ Tạ và định cư ở tinh cầu Đế Đô, người bạn tốt nhất ở bên này của Địch Huyên chính là Tần Lan Thuần. Tiếc là trong tuyến thời gian này, Địch Huyên lại bị mắc bệnh mất sớm, chưa được bao lâu thì Tạ Thần Vũ lại bị đưa về nhà họ Địch. Mấy năm sau đó, vợ chồng Phong Động lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Mọi chuyện cứ thế liên tục xảy ra, khiến anh và Tống Ngạn mất đi cơ hội lớn lên cùng nhau.
Không giống như bây giờ.
Tạ Thần Vũ nhìn bé con mũm mĩm búng sữa ở ngay trước mặt, vươn tay nhéo nhẹ lên gương mặt mềm mại kia.
Tần Lan Thuần và Địch Huyên đang ngồi tán gẫu với nhau. Bên trong phòng khách, các loại đồ chơi dành cho bé con trải đầy khắp thảm. Tống Ngạn đang ngồi trên thảm chơi trò xếp gỗ. Tạ Thần Vũ thì đang ngồi ở phía đối diện, mỉm cười nhìn bé.
Sau vài lần quan sát và thử nghiệm, anh đã xác định được Tống Ngạn không có ký ức.
Nhưng nếu thật là chiết xạ linh hồn thì không lý nào chỉ chiết xạ mỗi một mình anh được, ắt hẳn Tống Ngạn cũng sẽ đến đây.
Thế nhưng, lúc ấy Tạ Thần Vũ giày vò Tống Ngạn có hơi tàn nhẫn nên Tống Ngạn vẫn còn đang ngủ ở trong phòng ngủ, còn Tạ Thần Vũ thì một mình đi đến khoang điều khiển. Anh không biết liệu có liên quan đến vấn đề này hay không. Nếu có, vậy có lẽ tương lai một ngày nào đó linh hồn của Tống Ngạn mới có thể thức tỉnh ở nơi này.
Cũng không biết phải đợi bao lâu.
Anh vừa hy vọng Tống Ngạn có thể thức tỉnh sớm một chút, mà cũng vừa hy vọng Tống Ngạn đừng thức tỉnh quá sớm.
Bởi vì từ lúc vợ chồng Phong Động xảy ra chuyện, dường như Tống Ngạn không có thời thơ ấu cùng với tuổi dậy thì. Anh thật sự muốn Tống Ngạn trải qua từng khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời một cách bình thường mà không có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra.
“Tống Ngạn chỉ mới hơn một tuổi” rất ngoan, bị niết mặt như vậy cũng không tức giận.
Tống Ngạn đang dựa vào một món đồ chơi làm bằng vải nhung cao gần bằng người bé, tay cầm các khối gỗ xếp chồng lên nhau từng chút một, vô cùng tập trung.
Tạ Thần Vũ cảm thấy có chút đáng yêu, bèn cười nói: “Gọi anh ơi đi, anh xếp giúp em cho.”
Tống Ngạn nhìn anh một cái, kiêu ngạo nói: “Hếp được.” (Xếp được)
Tạ Thần Vũ nói: “Nhưng anh xếp đẹp lắm nha.”
Trước mắt thì năng lực lý giải và lượng từ ngữ của Tống Ngạn đều rất có hạn. Bé mờ mịt nhìn anh, lại cho hai chữ: “Hếp được.” (Xếp được)
Tạ Thần Vũ không nhịn được cười ra tiếng, lấy các khối gỗ từ hộp bên cạnh, bắt đầu xếp chồng lên nhau.
Tuy vị học sinh xuất sắc không chơi trò này đã được nhiều năm nhưng tính thẩm mỹ vẫn còn ở đó, không chỉ xếp chồng lên nhau thật cao mà còn phối màu cũng đâu ra đấy.
Trong trí nhớ có hạn của Tống Ngạn, đây là lần đầu tiên bé thấy một tòa tháp gỗ đẹp như vậy. Tống Ngạn vô thức ngừng tay, bắt đầu xoay người nhìn chằm chằm vào chồng gỗ cao của Tạ Thần Vũ, đôi khi còn vươn tay qua đưa những khối gỗ cho anh xếp lên. Tạ Thần Vũ nhận hết lần lượt các khối gỗ mà bé đưa tới, mỗi lần đều đặt ở trên vị trí thích hợp.
Anh giương mắt nhìn bé con mũm mĩm đang không chớp mắt nhìn tòa tháp gỗ kia, cười hỏi: “Muốn xếp giống anh không?”
Tống Ngạn ngoan ngoãn gật đầu.
Tạ Thần Vũ chỉ vào chính mình: “Gọi anh ơi nào.”
Tống Ngạn rất nghe lời: “Ăn ơi.” (Anh ơi)
Tạ Thần Vũ hài lòng “Ơi” một tiếng, nắm tay Tống Ngạn hướng dẫn xếp gỗ, dần dần cũng xếp thành một tòa lâu đài. Anh khen một cách thật lòng: “Đẹp quá đi, em thật lợi hại nha.”
Tống Ngạn cười đến mức vui vẻ, bắt lấy món đồ chơi lông nhung bên cạnh rồi bò lên trên.
Tống Ngạn chỉ mới biết đi chưa được bao lâu, hiện tại đứng vẫn chưa được vững. Tạ Thần Vũ vừa muốn đứng dậy để đỡ bé, chợt thấy bé thật cẩn thận mà vòng qua tòa lâu đài kia tự mình đi tới.
Anh vươn tay về phía bé.
Tống Ngạn bắt lấy tay anh, cười nhào vào trong lồng ngực anh, ôm lấy cổ anh.
Tạ Thần Vũ: “……”
Vừa ngọt vừa ngoan vừa mềm, quá phạm quy rồi.
Tạ Thần Vũ ôm người đặt ở trên đùi, hỏi: “Thích anh rồi đúng không?”
Tần Lan Thuần thu hết một màn này vào trong mắt, trả lời thay bé: “Em chủ động ôm cháu, chắc chắn là rất thích cháu rồi.”
Địch Huyên cũng nhìn thấy cảnh tượng con trai hỗ trợ xếp gỗ vừa rồi, bèn hỏi: “Con cũng rất thích em mà đúng không?”
Địch Huyên hiểu rõ tính tình của con trai nhà mình. Nhìn thì lễ phép nghe lời, nhưng trong trường và ở nhà họ Tạ có nhiều đứa nhỏ như vậy cũng chẳng thấy con trai thân thiết với bất kỳ ai, không ngờ ấy thế mà lại kiên nhẫn chịu dỗ Ngạn Ngạn chơi.
Tạ Thần Vũ cười nói: “Đương nhiên rồi ạ.”
Địch Huyên nói đùa: “Hay là chúng ta ôm về nhà đi?”
Tạ Thần Vũ nói một cách sảng khoái: “Dạ được ạ, đi liền nhé mẹ?”
Địch Huyên cùng Tần Lan Thuần lập tức bật cười, đột nhiên nhớ tới những lời nói đùa mà hai người từng nói khi mới kết thân, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ liếc mắt nhìn nhau.
Tạ Thần Vũ vừa nhìn liền biết hai người mẹ đang suy nghĩ điều gì, thầm nghĩ: Hiện tại hai mẹ còn xem như là vui đùa, đợi sau này có độ xứng đôi 99% xem, tám phần là sẽ nghiêm túc. Tạ Thần Vũ nhéo nhẹ gương mặt của vợ tương lai nhà mình, sung sướng ngồi chơi cùng vợ.
Giữa trưa, hai mẹ con Tạ Thần Vũ ở lại ăn cơm, chơi đến buổi chiều mới chào tạm biệt và trở về nhà.
Tống Ngạn được Tạ Thần Vũ dỗ dành thật sự rất vui vẻ, thấy anh sắp đi, bé liền nhịn không được mà kéo góc áo của anh.
Tạ Thần Vũ dừng lại nhìn bé: “Ngạn Ngạn muốn đi chơi với anh không?”
Tống Ngạn có thể hiểu được ý nghĩa của từ “chơi” này, liền bập bẹ nói: “Chơi!”
Tạ Thần Vũ cười bế Tống Ngạn lên: “Vậy đi theo anh nha.”
Tần Lan Thuần dở khóc dở cười, đứng dậy đưa bọn nhỏ ra ngoài.
Tống Ngạn nhìn con đường phía trước, vặn vẹo một chút: “Muốn chân.”
Tạ Thần Vũ khó hiểu: “Hửm?”
Tần Lan Thuần phiên dịch: “Ý em là em muốn tự đi đường. Ngạn Ngạn cũng ngồi cả ngày nay rồi, nên để em đi nhiều một chút.”
Tạ Thần Vũ không ý kiến. Anh đặt Tống Ngạn xuống mặt đất, thấy Tần Lan Thuần muốn khom lưng đỡ bé, bèn chủ động nói: “Đến đây được rồi ạ.”
Anh nắm lấy bàn tay mũm mĩm của Tống Ngạn, phối hợp thả chậm bước chân, đi thẳng đến cửa mới chịu buông ra, nói: “Tạm biệt Ngạn Ngạn nha, lần sau anh lại đến thăm em.”
Tần Lan Thuần bế con trai lên, biết bé chưa biết nói câu “Tạm biệt” như thế nào, bèn dạy bé: “Vẫy tay chào anh đi con.”
Tống Ngạn nghe lời giơ tay lên: “Huơ huơ.”
Nói xong thấy Tạ Thần Vũ xoay người muốn rời đi, lập tức liền không vẫy nữa, thân thể nghiêng về phía trước kêu lên: “Ăn ơi!” (Anh ơi)
Tạ Thần Vũ quay đầu lại nhìn bé, nhịn không được mà quay trở lại ôm người vào trong lòng, cùng Tần Lan Thuần dỗ người xong, lúc này mới lưu luyến lên xe.
Địch Huyên rất tò mò: “Thích em đến vậy sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Em ấy đáng yêu lắm ạ, con kiến nghị sau này chúng ta nên đến chơi nhiều hơn.”
Địch Huyên cười nói: “Được.”
Vốn dĩ Địch Huyên cho rằng trẻ con ở độ tuổi này rất hay mắc bệnh mau quên, Thần Vũ chỉ là thích thú nhất thời mà thôi, nhưng có thể là do Địch Tuần tới tinh cầu Đế Đô lại mang theo Thần Vũ đi một chuyến đến nhà họ Tống, nên từ đó trở về sau con trai càng không thể kiểm soát.
Mỗi khi đến chiều thứ sau, hầu như lần nào trong bữa cơm chiều, Địch Huyên cũng đều nhận được vẻ mặt đầy trông mong của con trai kèm theo một câu nói: “Cuối tuần này có đi gặp Ngạn Ngạn không mẹ?”
Khiến cho toàn bộ trên dưới trong nhà đều biết Tạ Thần Vũ vô cùng yêu thích Ngạn Ngạn.
Tạ gia chủ chọc ghẹo con trai: “Thích đến vậy thì sau này cưới về luôn đi.”
Tạ Thần Vũ liền bày ra vẻ mặt ngây thơ trong sáng: “Nói vậy là cũng giống như mẹ gọi cha là chồng, có phải em ấy sẽ gọi con là chồng không ạ?”
Tạ gia chủ cười nói: “Đúng vậy, cũng hiểu biết đấy.”
Tạ Thần Vũ nói: “Được ạ, vậy lần sau con sẽ dạy Ngạn Ngạn gọi con như vậy.” Và con sẽ nói là cha đã dạy con làm như thế.
Tạ gia chủ: “……” =))))))))))
Tuy con trai không nói rõ ràng, nhưng ông hoàn toàn có thể tưởng tượng được tới cảnh tượng kia. Tránh cho việc sau này bị hai vợ chồng nhà họ Tống mắng vốn, ông liền nhanh chóng khuyên bảo con trai.
Địch Huyên nhìn mà cảm thấy buồn cười, bỗng dưng thấy con trai lại chuyển mắt về phía mình, hiển nhiên là đang đợi đáp án.
Đương nhiên là Địch Huyên cũng rất muốn gặp bạn tốt của mình rồi, nhưng Địch Huyên biết hiện tại sự nghiệp của hai vợ chồng Phong Động đang trong thời kỳ bay lên, sợ là cuối tuần cũng rất bận rộn. Địch Huyên cảm thấy hơi ngại ngần, không muốn đến nhà bạn tốt làm phiền.
Hơn nữa trong nhà mình còn có hai đứa nhỏ, thật vất vả mới có một cái cuối tuần, Địch Huyên không thể vứt hai đứa nhỏ sang một bên được. Vì thế Địch Huyên bèn kiên nhẫn giải thích cho con trai nghe, tỏ vẻ hai anh trai cũng cần có người chơi cùng, con trai có thể chơi cùng với hai anh.
Tạ Thần Vũ nghĩ thầm: Chơi với hai tên kia làm gì!
Anh liền lo lắng sốt ruột mà nói: “Nhưng Ngạn Ngạn chỉ có một mình em ấy thôi ạ, cũng không có ai chơi cùng hết.”
Địch Huyên nhẹ nhàng an ủi: “Ngạn Ngạn có một anh họ, cùng tuổi với bé luôn nha.”
Tạ Thần Vũ: “……”
Thôi bỏ đi, có một anh trai như tên Tống Thước thì thà không có còn hơn.
Tạ Thần Vũ liền nói: “Nhưng so với người anh họ đó thì Ngạn Ngạn thích con hơn mà. Con cũng đã nói là sẽ đi gặp em ấy rồi, mẹ nhẫn tâm muốn khiến con trở thành một người nói không giữ lấy lời sao?”
Không đợi Địch Huyên tiếp tục khuyên bảo, anh liền làm bộ làm tịch tỏ vẻ suy nghĩ: “Con nhớ mẹ từng nói là mẹ và dì Tần đều rất bận, cho nên có khả năng là không rảnh để sắp xếp buổi gặp mặt đúng không ạ?”
Địch Huyên lập tức nhìn thấy được hy vọng, liền gật đầu, thầm nghĩ: Con trai mình thật hiểu chuyện.
Tạ Thần Vũ tỏ vẻ hiểu chuyện nhìn Địch Huyên, vô cùng săn sóc nói: “Không sao đâu mẹ, mẹ cứ dẫn con đến nhà họ Tống rồi tiếp tục bận việc của mẹ đi ạ, con sẽ ở lại chơi với Ngạn Ngạn.”
Địch Huyên: “……”
Cũng không phải không được nhỉ?!
Dù sao cũng có ông Tần và AI bảo mẫu ở đó, không sợ bọn nhóc sẽ xảy ra chuyện.
Tóm lại, dưới sự nỗ lực đơn phương của Tạ Thần Vũ, số lần gặp mặt giữa anh và Tống Ngạn càng lúc càng nhiều lên.
Tống Ngạn cũng hoàn toàn nhớ kỹ người anh trai này. Không cần người nhà dạy, mỗi lần nhìn thấy Tạ Thần Vũ, bé đều sẽ chủ động gọi to hai tiếng “Ăn ơi”. (Anh ơi)
Tạ Thần Vũ cũng từ đó mà cố ý loại bỏ thân phận “làm khách” của mình. Có đôi khi cha mẹ bận rộn đến mức buổi tối có tiệc xã giao, vừa mới tan học anh liền đi thẳng đến nhà họ Tống để cọ cơm. Có khi còn ngủ ở lại một đêm, dần dần kéo gần quan hệ với nhà họ Tống.
Ngày lại ngày cứ thế trôi qua, rất nhanh đã đến năm mới.
Tạ gia chủ và Địch Huyên đã lên lịch từ trước rằng năm sau sẽ về nhà họ Địch, vì vậy nên cả hai đã dẫn theo mấy đứa nhỏ cùng về nhà.
Trước mắt, Tạ Thần Vũ vẫn còn đang ở trong độ tuổi thu hút sự yêu thích của người lớn, nên khi đối mặt với những gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn của mấy người nhà họ Địch, anh đành phải buộc diễn trò cho qua.
Địch Tuần rất chi là hứng thú khi nhìn cháu trai trưng ra vẻ mặt trẻ con để lừa gạt mấy người lớn trong nhà. Thẳng đến khi thấy cháu trai âm thầm đưa mắt cầu cứu, lúc này anh mới đại phát từ bi mà tìm một cái cớ để bắt người đi.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Sao lại là công viên trò chơi vậy ạ?”
Địch Tuần cười nói: “Phù hợp với thân phận hiện tại của cháu trai đây.”
Tạ Thần Vũ phát hiện tính cách đùa ác của cậu nhỏ lại phát tác rồi, bèn bất đắc dĩ mà tiếp nhận ly sữa bò nóng, tìm một chỗ ngồi xuống.
Tạ Thần Vũ uống hai ngụm sữa bò: “Cậu à.”
Địch Tuần cười đáp lời.
Tạ Thần Vũ thấy chung quanh không có ai, bèn khẽ nói nhỏ: “Vào chuyện chính thôi ạ.”
Địch Tuần nhìn cháu trai đang đội một chiếc mũ tai gấu nhỏ, ngồi trên chiếc ghế nhỏ hình hoạt họa, cảm thấy có chút dễ thương, bèn cười chụp một tấm ảnh: “Lần này muốn nói chuyện gì?”
Tạ Thần Vũ nói: “Muốn nghĩ cách giết chết hai cha con gã Sâm Đức.”
Địch Tuần: “……”
Đây là chuyện mà một đứa nhóc như mi nên nói sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.