Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp
Chương 103
Chung Hiểu Sinh
12/07/2017
CHƯƠNG 103.
Hắc Cẩu cứ như vậy mà quang minh chính đại dẫn Diệp Vinh Thu ra khỏi căn nhà, đi ra ngoài đường cái. Ra tới đường, Diệp Vinh Thu không khỏi kinh hồn bạt vía. Thứ nhất là bởi anh cứ như vậy, chẳng che chắn gì mà đi lại trong chiến khu, Diệp Vinh Thu rất sợ mình sẽ gặp nguy hiểm, mà anh gặp nguy hiểm rồi thì không riêng gì anh, Hắc Cẩu cũng sẽ bị liên lụy còn nguyên nhân thứ hai là do dọc đường đi đầy rẫy những thi thể và vết máu.
Những thi thể kia có giặc Nhật, còn có không ít người dân thường vô tội bị trúng đạn. Trong lòng Diệp Vinh Thu cảm thấy rất khó chịu, điều duy nhất khiến anh an tâm là anh không nhìn thấy thi thể đồng đội mình. Anh chỉ biết không ngừng khẩn cầu trong lòng, mong họ đều bình an.
Tuy rằng tiếng súng đã ngưng hẳn, nhưng vẫn chưa hết lục soát, dọc đường thi thoảng lại có chi đội Nhật chạy qua, kiểm tra những thi thể trên đường và những người dân đi ngang qua.
Thoạt nhìn Hắc Cẩu rất trấn tĩnh ung dung, những người khác đều tránh nơi có Nhật mà đi, còn Hắc Cẩu, hắn dẫn theo quân cộng là anh, nhưng chẳng thay đổi hướng đi, trực tiếp đi về nơi quân Nhật đang kiểm tra.
Nếu là người khác, có lẽ Diệp Vinh Thu sẽ lo lắng người ta nhân cơ hội bán đứng mình cho giặc, nhưng đi với Hắc Cẩu, anh không có chút lo lắng nào, Hắc Cẩu đi đâu anh theo đấy. Nếu như hỏi trên đời này có những ai không hại anh, thì ngoài cha và anh trai ra thì chỉ có Hắc Cẩu.
Diệp Vinh Thu nhìn bộ dạng ung dung như đã dự liệu sẵn trong lòng của Hắc Cẩu, còn tưởng chỉ cần có Hắc Cẩu thì quân Nhật sẽ không kiểm tra bọn họ, không ngờ lúc đi tới trước mặt quân Nhật, vài tên lính lập tức chạy tới, hung thần ác sát mà ngăn cản bọn họ.
“Các người, làm gì vậy?” Tên lính kia nhìn Diệp Vinh Thu từ trên xuống dưới một lượt, tay cầm súng trường, bộ dạng sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.
Diệp Vinh Thu lo lắng mà kinh hãi nhìn về phía Hắc Cẩu, tim như muốn nhảy vọt ra khỏi ***g ngực! Ban nãy rối loạn, không biết trong lúc chạy trốn bọn chúng có trông thấy mặt anh hay không. Tên lính kia có vẻ cảnh giác mà quan sát anh, chẳng lẽ tên ấy đã nhận ra rồi?! Làm sao bây giờ, anh với Hắc Cẩu chỉ có hai người, mà bọn chúng thì là cả một đội quân nghiêm chỉnh, cho dù Hắc Cẩu có là phần tử Nhật ngụy đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không thể bao che cho thành phần cộng sản là anh thoát thân được!
Có lẽ bởi nhìn thấu sự căng thẳng của Diệp Vinh Thu, thái độ tên lính kia càng thêm gay gắt: “Mày, mày là ai?!”
Diệp Vinh Thu kinh hãi lui về phía sau một bước, do dự không biết có nên lấy súng ra không.
Tên lính kia thấy Diệp Vinh Thu im lặng không nói, giơ báng súng lên toan đập Diệp Vinh Thu!
Diệp Vinh Thu hoảng sợ muốn né tránh thì trông thấy Hắc Cẩu nhanh chóng ra tay, chặn báng súng kia lại. Tên lính kia ngẩn người, đang muốn trút giận lên đầu Hắc Cẩu, Hắc Cẩu kịp thời cất tiếng, nói vài câu tiếng Nhật.
Tên lính kia nghe thấy hắn nói tiếng Nhật, không khỏi ngẩn người, thái độ không còn cứng rắn và hoài nghi như trước mà quan sát Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu. Hắn vươn tay ra, dùng tiếng Nhật hỏi Hắc Cẩu: “Chứng minh nhân dân của mày đâu?”
Hắc Cẩu không chút hoang mang mà lấy trong tay áo ra một thẻ chứng minh, Diệp Vinh Thu đứng bên cạnh cũng nhìn sang. Quân Nhật phát cho thuận dân chứng minh nhân dân, thường làm bằng mảnh gỗ màu vàng, nhưng chứng minh kia của Hắc Cẩu lại có màu đỏ. Tên lính sững sờ, vội nhận lấy thẻ chứng minh của Hắc Cẩu nhìn một chút, sau đó hắn gác súng lên vai, biểu tình hung ác lập tức bị vẻ mặt cười cười thay thế, hắn trả lại thẻ chứng minh cho Hắc Cẩu, sau đó thân thiết vỗ vai, hướng Hắc Cẩu giơ ngón cái.
Mặc dù Diệp Vinh Thu biết thân phận bây giờ của Hắc Cẩu là thủ lĩnh Nhật ngụy, nhưng trông thấy Hắc Cẩu và đám quân xâm lược kia thân thiết như vậy, trong lòng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu. Anh mong Hắc Cẩu có thể gạt cánh tay chán ghét kia ra, nhưng Hắc Cẩu không làm như vậy, trái lại còn ôm vai tên lính kia.
Hắc Cẩu chỉ chỉ về phía Diệp Vinh Thu, dùng tiếng Nhật giải thích mấy câu với tên lính kia, tên lính kia gật đầu, ngay cả chứng minh nhân dân của Diệp Vinh Thu cũng không nhìn, xoay người phất tay, ý bảo đám lính kia thả cho họ đi.
Hắc Cẩu nháy mắt ra dấu với Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu liền nghe lời đi theo hắn.
Đi được vài bước, Diệp Vinh Thu lấy hết dũng khí quay đầu lại nhìn thoáng qua. Tên lính Nhật kia mới vừa rồi còn xưng huynh gọi đệ với Hắc Cẩu cũng đang nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên nở nụ cười giễu cợt, ánh mắt rõ ràng là khinh thường. Không ngờ Diệp Vinh Thu cũng quay đầu lại, hắn ta sửng sốt, quay mặt sang chỗ khác.
Diệp Vinh Thu nhíu mày, quay đầu lại.
Đi được một đoạn, Diệp Vinh Thu nói: “Cái tên lính kia không thực sự thích cậu?”
Hắc Cẩu quay đầu nhìn anh, buồn cười hỏi: “Anh muốn tên ấy thích tôi sao?”
Diệp Vinh Thu lúng túng, nói: “Tên ấy khinh thường cậu.” Anh cũng tự cảm thấy lời mình nói có chút ấu trĩ, giống như đứa nhỏ đang mách tội với giáo viên vậy. Nhưng anh thực sự ghét Hắc Cẩu thân cận với giặc Nhật. Anh sợ Hắc Cẩu động lòng trắc ẩn không đúng chỗ.
Hắc Cẩu lại có vẻ rất bình tĩnh, đối với lời Diệp Vinh Thu vừa nói kia hắn chẳng ngạc nhiên gì: “Ở thời buổi loạn lạc này, chỉ sống thôi đã khó rồi, còn muốn sống tốt nữa thì quá tham lam. Người khác nghĩ gì, tôi mặc kệ, tôi có thể sống là đủ rồi.”
Diệp Vinh Thu hơi ngây ra.
Lại đi được một đoạn, Diệp Vinh Thu lại cất tiếng lần nữa: “Tôi còn tưởng đám giặc kia ai cũng biết cậu.” Thái độ ung dung không chút sợ hãi của Hắc Cẩu khiến Diệp Vinh Thu cứ tưởng đám lính ban nãy giống tên lính lục soát nhà, vừa thấy Hắc Cẩu sẽ cho hắn đi qua, không ngờ chúng cũng kiểm tra chứng minh của Hắc Cẩu như thường, sau đó mới để cho hắn đi.
Hắc Cẩu cười cười: “Nhị thiếu gia à, làm Hán gian cũng phải biết khiêm tốn một chút, nếu ai cũng biết anh, vậy ra cửa bị người ta bịt kín cho vào bao tải đập chết thì làm sao bây giờ? Biết những quan quân Nhật là đủ rồi, biết nhiều đám linh kia, trái lại chỉ tổ gây phiền toái.”
Diệp Vinh Thu hiếu kỳ hỏi: “Thế sao cậu nổi như vậy?” Anh còn tưởng Hắc Cẩu sẽ lại giống như hồi hắn theo chân Hoàng Tam gia, giả bộ hung hăng bặm trợn để đổi lấy sự tín nhiệm của giặc Nhật. Nếu như vậy có lẽ người người đều biết tên hắn. Nhưng các đồng đội của anh cũng nói qua, không nhiều người gặp được Yamadera Kou, người này ranh như hồ ly.
Hắc Cẩu nói: “Tôi chỉ âm thầm làm chuyện xấu, kiểu như bẫy đám xích phỉ như thế nào thôi.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt. Đột nhiên anh nhớ tới một chuyện, hình như trước đây anh từng nghe người ta nói qua, trong thành có một tên Hán gian lớn, hại rất nhiều đồng chí của bọn họ, còn bán đảng viên cộng sản của họ cho giặc Nhật để đổi lấy lương cẩu. Chỉ là khi đấy anh còn chưa biết Yamadera Kou và Hắc Cẩu có liên hệ với nhau, anh chỉ biết đó là một tên Hán gian vô cùng đáng ghét, hình như còn có cả một đội dân binh tự phát lên kế hoạch ám sát tên ấy, nhưng tất cả kết thúc trong thất bại.
Diệp Vinh Thu đột ngột dừng bước.
Hắc Cẩu đi được vài bước, không thấy Diệp Vinh Thu lên đây, không khỏi khó hiểu quay đầu lại: “Anh làm sao vậy?”
Diệp Vinh Thu chỉ nhìn hắn đăm đăm.
Sai, có điều gì đó không đúng lắm!
Trời biết anh đã tưởng tượng biết bao nhiêu lần trong mơ cảnh gặp lại Hắc Cẩu, nhưng hôm nay khi gặp lại hắn, tất thảy huyễn tưởng của anh vỡ tan. Không những anh không cảm nhận được sự cảm động khi gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, mà Hắc Cẩu còn liên tiếp nói những điều khiến anh cảm thấy khó chịu, thật giống như.. họ quay trở lại thời điểm anh và Hắc Cẩu mới biết nhau.
Lời Hắc Cẩu vừa nói kia, đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh cứ ngỡ rằng Hắc Cẩu chỉ đang trêu đùa mình thôi, nhưng trong trí nhớ quả thật anh từng nghe người ta nói qua chuyện Yamadera Kou mưu hại người, chẳng lẽ trong thành này có vài người tên Yamadera Kou sao?
Hắc Cẩu nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Ở đây an toàn, anh trà trộn vào thành được, chắc phải có chứng minh thân phận nhỉ? Nếu gặp giặc thì lấy chứng minh của anh ra, đừng hoảng hốt, cũng đừng lôi súng ra, không có việc gì thì bọn chúng sẽ không làm hại anh đâu. Đưa anh tới đây thôi, tôi đi đây.”
Diệp Vinh Thu nhíu mày: “Cậu không đi cùng tôi sao?”
Hắc Cẩu buồn cười: “Đi cùng anh? Đi tới đâu? Tới ổ xích phỉ hả? Anh không sợ để tôi biết hang ổ của bọn anh nhưng tôi sợ đi vào được nhưng không đi ra được!”
Diệp Vinh Thu ngẩn ra, trên mặt lộ biểu tình bi thương. Hắc Cẩu lo anh sẽ hại hắn sao? Từng câu từng lời Hắc Cẩu nói như có kim bên trong, chọc anh đến nhói đau đến khó chịu!
Hắc Cẩu khoát tay áo, tựa như không có chút lưu luyến nào, xoay người rời đi.
“Độc Thoại!” Đột nhiên Diệp Vinh Thu hét lớn phía sau lưng Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu vội quay đầu lại.
Con người trong trạng thái chưa chuẩn bị khi nghe thấy người khác gọi tên mình sẽ phản xạ theo bản năng, Diệp Vinh Thu từng thấy vài đồng chí của mình dùng chiêu này để thử đặc vụ quốc dân đảng. Thấy Hắc Cẩu xoay người, hai mắt anh sáng lên, khóe miệng không khỏi cong lên.
Nhưng một giây tiếp theo, nét mặt khiếp sợ và lời nói của Hắc Cẩu khiến tim anh rớt xuống đáy vực: “Sao? Cái tên ngốc nhà anh chính là Độc Thoại?! Thủ lĩnh đám xích phỉ kia sao?! Đăng bởi: admin
Hắc Cẩu cứ như vậy mà quang minh chính đại dẫn Diệp Vinh Thu ra khỏi căn nhà, đi ra ngoài đường cái. Ra tới đường, Diệp Vinh Thu không khỏi kinh hồn bạt vía. Thứ nhất là bởi anh cứ như vậy, chẳng che chắn gì mà đi lại trong chiến khu, Diệp Vinh Thu rất sợ mình sẽ gặp nguy hiểm, mà anh gặp nguy hiểm rồi thì không riêng gì anh, Hắc Cẩu cũng sẽ bị liên lụy còn nguyên nhân thứ hai là do dọc đường đi đầy rẫy những thi thể và vết máu.
Những thi thể kia có giặc Nhật, còn có không ít người dân thường vô tội bị trúng đạn. Trong lòng Diệp Vinh Thu cảm thấy rất khó chịu, điều duy nhất khiến anh an tâm là anh không nhìn thấy thi thể đồng đội mình. Anh chỉ biết không ngừng khẩn cầu trong lòng, mong họ đều bình an.
Tuy rằng tiếng súng đã ngưng hẳn, nhưng vẫn chưa hết lục soát, dọc đường thi thoảng lại có chi đội Nhật chạy qua, kiểm tra những thi thể trên đường và những người dân đi ngang qua.
Thoạt nhìn Hắc Cẩu rất trấn tĩnh ung dung, những người khác đều tránh nơi có Nhật mà đi, còn Hắc Cẩu, hắn dẫn theo quân cộng là anh, nhưng chẳng thay đổi hướng đi, trực tiếp đi về nơi quân Nhật đang kiểm tra.
Nếu là người khác, có lẽ Diệp Vinh Thu sẽ lo lắng người ta nhân cơ hội bán đứng mình cho giặc, nhưng đi với Hắc Cẩu, anh không có chút lo lắng nào, Hắc Cẩu đi đâu anh theo đấy. Nếu như hỏi trên đời này có những ai không hại anh, thì ngoài cha và anh trai ra thì chỉ có Hắc Cẩu.
Diệp Vinh Thu nhìn bộ dạng ung dung như đã dự liệu sẵn trong lòng của Hắc Cẩu, còn tưởng chỉ cần có Hắc Cẩu thì quân Nhật sẽ không kiểm tra bọn họ, không ngờ lúc đi tới trước mặt quân Nhật, vài tên lính lập tức chạy tới, hung thần ác sát mà ngăn cản bọn họ.
“Các người, làm gì vậy?” Tên lính kia nhìn Diệp Vinh Thu từ trên xuống dưới một lượt, tay cầm súng trường, bộ dạng sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.
Diệp Vinh Thu lo lắng mà kinh hãi nhìn về phía Hắc Cẩu, tim như muốn nhảy vọt ra khỏi ***g ngực! Ban nãy rối loạn, không biết trong lúc chạy trốn bọn chúng có trông thấy mặt anh hay không. Tên lính kia có vẻ cảnh giác mà quan sát anh, chẳng lẽ tên ấy đã nhận ra rồi?! Làm sao bây giờ, anh với Hắc Cẩu chỉ có hai người, mà bọn chúng thì là cả một đội quân nghiêm chỉnh, cho dù Hắc Cẩu có là phần tử Nhật ngụy đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không thể bao che cho thành phần cộng sản là anh thoát thân được!
Có lẽ bởi nhìn thấu sự căng thẳng của Diệp Vinh Thu, thái độ tên lính kia càng thêm gay gắt: “Mày, mày là ai?!”
Diệp Vinh Thu kinh hãi lui về phía sau một bước, do dự không biết có nên lấy súng ra không.
Tên lính kia thấy Diệp Vinh Thu im lặng không nói, giơ báng súng lên toan đập Diệp Vinh Thu!
Diệp Vinh Thu hoảng sợ muốn né tránh thì trông thấy Hắc Cẩu nhanh chóng ra tay, chặn báng súng kia lại. Tên lính kia ngẩn người, đang muốn trút giận lên đầu Hắc Cẩu, Hắc Cẩu kịp thời cất tiếng, nói vài câu tiếng Nhật.
Tên lính kia nghe thấy hắn nói tiếng Nhật, không khỏi ngẩn người, thái độ không còn cứng rắn và hoài nghi như trước mà quan sát Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu. Hắn vươn tay ra, dùng tiếng Nhật hỏi Hắc Cẩu: “Chứng minh nhân dân của mày đâu?”
Hắc Cẩu không chút hoang mang mà lấy trong tay áo ra một thẻ chứng minh, Diệp Vinh Thu đứng bên cạnh cũng nhìn sang. Quân Nhật phát cho thuận dân chứng minh nhân dân, thường làm bằng mảnh gỗ màu vàng, nhưng chứng minh kia của Hắc Cẩu lại có màu đỏ. Tên lính sững sờ, vội nhận lấy thẻ chứng minh của Hắc Cẩu nhìn một chút, sau đó hắn gác súng lên vai, biểu tình hung ác lập tức bị vẻ mặt cười cười thay thế, hắn trả lại thẻ chứng minh cho Hắc Cẩu, sau đó thân thiết vỗ vai, hướng Hắc Cẩu giơ ngón cái.
Mặc dù Diệp Vinh Thu biết thân phận bây giờ của Hắc Cẩu là thủ lĩnh Nhật ngụy, nhưng trông thấy Hắc Cẩu và đám quân xâm lược kia thân thiết như vậy, trong lòng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu. Anh mong Hắc Cẩu có thể gạt cánh tay chán ghét kia ra, nhưng Hắc Cẩu không làm như vậy, trái lại còn ôm vai tên lính kia.
Hắc Cẩu chỉ chỉ về phía Diệp Vinh Thu, dùng tiếng Nhật giải thích mấy câu với tên lính kia, tên lính kia gật đầu, ngay cả chứng minh nhân dân của Diệp Vinh Thu cũng không nhìn, xoay người phất tay, ý bảo đám lính kia thả cho họ đi.
Hắc Cẩu nháy mắt ra dấu với Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu liền nghe lời đi theo hắn.
Đi được vài bước, Diệp Vinh Thu lấy hết dũng khí quay đầu lại nhìn thoáng qua. Tên lính Nhật kia mới vừa rồi còn xưng huynh gọi đệ với Hắc Cẩu cũng đang nhìn bọn họ, khóe môi nhếch lên nở nụ cười giễu cợt, ánh mắt rõ ràng là khinh thường. Không ngờ Diệp Vinh Thu cũng quay đầu lại, hắn ta sửng sốt, quay mặt sang chỗ khác.
Diệp Vinh Thu nhíu mày, quay đầu lại.
Đi được một đoạn, Diệp Vinh Thu nói: “Cái tên lính kia không thực sự thích cậu?”
Hắc Cẩu quay đầu nhìn anh, buồn cười hỏi: “Anh muốn tên ấy thích tôi sao?”
Diệp Vinh Thu lúng túng, nói: “Tên ấy khinh thường cậu.” Anh cũng tự cảm thấy lời mình nói có chút ấu trĩ, giống như đứa nhỏ đang mách tội với giáo viên vậy. Nhưng anh thực sự ghét Hắc Cẩu thân cận với giặc Nhật. Anh sợ Hắc Cẩu động lòng trắc ẩn không đúng chỗ.
Hắc Cẩu lại có vẻ rất bình tĩnh, đối với lời Diệp Vinh Thu vừa nói kia hắn chẳng ngạc nhiên gì: “Ở thời buổi loạn lạc này, chỉ sống thôi đã khó rồi, còn muốn sống tốt nữa thì quá tham lam. Người khác nghĩ gì, tôi mặc kệ, tôi có thể sống là đủ rồi.”
Diệp Vinh Thu hơi ngây ra.
Lại đi được một đoạn, Diệp Vinh Thu lại cất tiếng lần nữa: “Tôi còn tưởng đám giặc kia ai cũng biết cậu.” Thái độ ung dung không chút sợ hãi của Hắc Cẩu khiến Diệp Vinh Thu cứ tưởng đám lính ban nãy giống tên lính lục soát nhà, vừa thấy Hắc Cẩu sẽ cho hắn đi qua, không ngờ chúng cũng kiểm tra chứng minh của Hắc Cẩu như thường, sau đó mới để cho hắn đi.
Hắc Cẩu cười cười: “Nhị thiếu gia à, làm Hán gian cũng phải biết khiêm tốn một chút, nếu ai cũng biết anh, vậy ra cửa bị người ta bịt kín cho vào bao tải đập chết thì làm sao bây giờ? Biết những quan quân Nhật là đủ rồi, biết nhiều đám linh kia, trái lại chỉ tổ gây phiền toái.”
Diệp Vinh Thu hiếu kỳ hỏi: “Thế sao cậu nổi như vậy?” Anh còn tưởng Hắc Cẩu sẽ lại giống như hồi hắn theo chân Hoàng Tam gia, giả bộ hung hăng bặm trợn để đổi lấy sự tín nhiệm của giặc Nhật. Nếu như vậy có lẽ người người đều biết tên hắn. Nhưng các đồng đội của anh cũng nói qua, không nhiều người gặp được Yamadera Kou, người này ranh như hồ ly.
Hắc Cẩu nói: “Tôi chỉ âm thầm làm chuyện xấu, kiểu như bẫy đám xích phỉ như thế nào thôi.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt. Đột nhiên anh nhớ tới một chuyện, hình như trước đây anh từng nghe người ta nói qua, trong thành có một tên Hán gian lớn, hại rất nhiều đồng chí của bọn họ, còn bán đảng viên cộng sản của họ cho giặc Nhật để đổi lấy lương cẩu. Chỉ là khi đấy anh còn chưa biết Yamadera Kou và Hắc Cẩu có liên hệ với nhau, anh chỉ biết đó là một tên Hán gian vô cùng đáng ghét, hình như còn có cả một đội dân binh tự phát lên kế hoạch ám sát tên ấy, nhưng tất cả kết thúc trong thất bại.
Diệp Vinh Thu đột ngột dừng bước.
Hắc Cẩu đi được vài bước, không thấy Diệp Vinh Thu lên đây, không khỏi khó hiểu quay đầu lại: “Anh làm sao vậy?”
Diệp Vinh Thu chỉ nhìn hắn đăm đăm.
Sai, có điều gì đó không đúng lắm!
Trời biết anh đã tưởng tượng biết bao nhiêu lần trong mơ cảnh gặp lại Hắc Cẩu, nhưng hôm nay khi gặp lại hắn, tất thảy huyễn tưởng của anh vỡ tan. Không những anh không cảm nhận được sự cảm động khi gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, mà Hắc Cẩu còn liên tiếp nói những điều khiến anh cảm thấy khó chịu, thật giống như.. họ quay trở lại thời điểm anh và Hắc Cẩu mới biết nhau.
Lời Hắc Cẩu vừa nói kia, đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh cứ ngỡ rằng Hắc Cẩu chỉ đang trêu đùa mình thôi, nhưng trong trí nhớ quả thật anh từng nghe người ta nói qua chuyện Yamadera Kou mưu hại người, chẳng lẽ trong thành này có vài người tên Yamadera Kou sao?
Hắc Cẩu nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Ở đây an toàn, anh trà trộn vào thành được, chắc phải có chứng minh thân phận nhỉ? Nếu gặp giặc thì lấy chứng minh của anh ra, đừng hoảng hốt, cũng đừng lôi súng ra, không có việc gì thì bọn chúng sẽ không làm hại anh đâu. Đưa anh tới đây thôi, tôi đi đây.”
Diệp Vinh Thu nhíu mày: “Cậu không đi cùng tôi sao?”
Hắc Cẩu buồn cười: “Đi cùng anh? Đi tới đâu? Tới ổ xích phỉ hả? Anh không sợ để tôi biết hang ổ của bọn anh nhưng tôi sợ đi vào được nhưng không đi ra được!”
Diệp Vinh Thu ngẩn ra, trên mặt lộ biểu tình bi thương. Hắc Cẩu lo anh sẽ hại hắn sao? Từng câu từng lời Hắc Cẩu nói như có kim bên trong, chọc anh đến nhói đau đến khó chịu!
Hắc Cẩu khoát tay áo, tựa như không có chút lưu luyến nào, xoay người rời đi.
“Độc Thoại!” Đột nhiên Diệp Vinh Thu hét lớn phía sau lưng Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu vội quay đầu lại.
Con người trong trạng thái chưa chuẩn bị khi nghe thấy người khác gọi tên mình sẽ phản xạ theo bản năng, Diệp Vinh Thu từng thấy vài đồng chí của mình dùng chiêu này để thử đặc vụ quốc dân đảng. Thấy Hắc Cẩu xoay người, hai mắt anh sáng lên, khóe miệng không khỏi cong lên.
Nhưng một giây tiếp theo, nét mặt khiếp sợ và lời nói của Hắc Cẩu khiến tim anh rớt xuống đáy vực: “Sao? Cái tên ngốc nhà anh chính là Độc Thoại?! Thủ lĩnh đám xích phỉ kia sao?! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.