Chương 3: Đàn ông phải có trách nhiệm (3)
Linh Lạc Thành Nê
04/10/2022
Khi thời gian đặt câu hỏi còn 10 giây, Đàm Tô hỏi câu hỏi thứ ba.
"Cô ấy bị cưỡng hiếp sao?"
"Phải.."
"Cậu có mặt ở đó?" Câu hỏi thứ tư đếm ngược vừa nhảy ra, Đàm Tô liền hỏi ra.
"Phải.."
Thời gian đếm ngược của vấn đề cuối cùng đang di chuyển, Đàm Tô lại trầm mặc.
Sau khi một cô gái bị cưỡng hiếp, nếu có sự an ủi và chăm sóc của bạn trai, nói chung không thể đi theo con đường tuyệt vọng đó, và nếu Đông nghĩ rằng cậu ta đã làm một điều có lỗi với cô gái, điều đó có nghĩa là sau đó cậu ta không làm gì, thậm chí ghét bỏ cô ấy, thậm chí khi sự việc xảy ra cậu ta chỉ đứng nhìn. Câu hỏi thứ ba và câu trả lời thứ tư đã nói lên tất cả.
Nếu như lúc ấy cậu ta ở đó, lại không làm gì cả, vì cái gì?
Bị chế trụ? Nếu như là như vậy, nữ quỷ hẳn là sẽ không trách cậu ta, dù sao cậu ta cũng là thân bất do kỷ.
Hèn nhát? - Chẳng lẽ ngay cả báo cảnh sát cũng không dám? Hoặc là nói, không phải là không dám, là không thể?
Sau khi suy nghĩ một hồi Đàm Tô hỏi ra một vấn đề cuối cùng.
"Người hiếp dâm cô ấy cậu có quen biết?"
"Phải.."
[Tất cả các câu hỏi đã được hỏi và trả lời xong, người chơi vui lòng đưa ra "sự thật". ]
Đàm Tô nhanh chóng sửa sang lại tin tức đã biết, ba giây sau đưa ra đáp án của mình, "Đông trơ mắt nhìn bạn gái mình bị bạn bè cưỡng hiếp mà không làm gì cả, bạn gái của cậu ta bởi vậy thương tâm tuyệt vọng, sau khi rời đi liền tự sát."
[Trả lời sai, một trong những nhiệm vụ chính thất bại.]
Hệ thống lạnh như băng nhảy ra một câu, ngay khi Đàm Tô cả kinh muốn nói cái gì đó, cô thấy hoa mắt, cảnh tượng thay đổi.
Đây là một nơi giống như phòng thí nghiệm sinh học, đầy chai lọ và ống tiêm, giữa hai kệ, ba chàng trai đang chặn một cô gái, trong khi Đông đứng bên cạnh, cầm máy ảnh chụp ảnh.
Năm giây sau, cảnh tượng này biến mất, nhưng ánh mắt bi thương tuyệt vọng nhìn Đông, lại lưu lại trong đầu Đàm Tô.
Thì ra, không phải cưỡng hiếp mà là cưỡng hiếp tập thể, Đông chẳng những đứng nhìn, cậu ta còn chụp ảnh.
Lúc Đàm Tô phục hồi tinh thần lại, đã trở lại trong xe.
Cô đánh giá Đông, biểu tình của cậu ta bình thường. Xem ra, một màn vừa rồi, không lưu lại trong ký ức cậu ta.
Biết được chân tướng, trong lòng dâng lên phẫn nộ, Đàm Tô cố gắng để mình nhìn ra ngoài cửa sổ, bằng không cô sợ mình sẽ nhịn không được bởi vì nhiệm vụ thất bại mà giận chó đánh mèo, đánh đập cậu ta một trận.
Nhiệm vụ chính vừa rồi, cô đều đã hỏi đến trình độ này, không nghĩ tới cư nhiên vẫn thất bại. Chỉ là cô cũng không trách mình, thêm loại chuyện chụp ảnh này, chỉ cần hỏi đáp câu hỏi làm sao có thể hỏi ra trong năm câu hỏi được? Có thể hỏi ra bị cưỡng hiếp, cô đã rất hài lòng với chính mình.
Cũng may đó là nhiệm vụ chính chứ không phải nhiệm vụ tức thì, bằng không nhiệm vụ thất bại cô sẽ bị buộc phải rời khỏi thế giới thứ nhất này, còn phải trừ đi nhiều điểm tích lũy như vậy. Chỉ là hiện tại cô lo lắng chính là, nhiệm vụ chính đã thất bại một lần, cô còn có cơ hội dùng phương thức bình thường rời khỏi thế giới này sao? Nhiệm vụ chính thu được 2 mảnh vỡ [cửa], như vậy có phải chứng tỏ cô có thể ở thế giới này có hai lần cơ hội hoàn thành nhiệm vụ chính hay không? Hay là nói, nhiệm vụ chính sẽ có rất nhiều, cô chỉ cần hoàn thành hai trong số đó là được?
Dù sao trò chơi này mới vừa mới bắt đầu, chỉ từ tin tức hiện có Đàm Tô thật sự không cách nào đưa ra quá nhiều kết luận, đành phải buông nghi hoặc trong lòng xuống trước, đi tới đâu tính toán tới đó.
Khoảng nửa giờ sau, chiếc xe đi vào trung tâm thành phố, Trân giảm tốc độ, quay đầu hỏi: "Nhà cô sống ở đâu?" Tôi đưa cô trở về."
"Tôi không nhớ rõ." Đàm Tô nhìn Trân, trên mặt thay đổi biểu tình bất lực lại mê mang.
"Cái này......"
Trân sửng sốt, lập tức khó xử nhíu mày, đang muốn mở miệng, chỉ thấy Đàm Tô cúi đầu, dùng một loại thanh âm yếu ớt nói: "Tôi cái gì cũng không nhớ rõ... Cậu có thể đưa tôi đi cùng không? Tôi hứa tôi sẽ sớm nhớ tất cả mọi thứ!"
Trân nhìn về phía Đông, nhưng Đông chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cái gì cũng không nói, dường như cậu ta căn bản không nghe thấy Trân và Đàm Tô nói chuyện.
Trân đẩy Đông, Đông kinh hoảng quay đầu, động tác cả kinh của cậu ta cũng làm Trân giật nảy mình, thanh âm của cô bất giác cao lên một chút, "Đông, anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Đông hô hấp dồn dập hai tiếng, có chút không kiên nhẫn nói: "Không có gì."
"Đông, anh..."Trân còn muốn nói cái gì đó, nhưng ngại Đàm Tô là người ngoài ở đây, cô đành phải câm miệng, đem thỉnh cầu Đàm Tô nói lại với Đông một lần nữa.
Đông xem ra cũng không tình nguyện để Đàm Tô đến chỗ hai người bọn họ ở, nghe Trân nói, cậu ta nói với Đàm Tô: "Chúng tôi đưa cậu đến đồn cảnh sát đi, cảnh sát sẽ giúp đỡ...".
"Có giấy và bút không?" Đàm Tô ngắt lời Đông.
Đông vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng tìm ra giấy và bút, đưa cho Đàm Tô.
Đàm Tô không biết nếu mình viết tiếng Trung, hệ thống có thể giúp phiên dịch cho Đông xem hay không, bởi vậy cô viết bằng tiếng Anh: Tôi biết anh và cô gái kia.
Sau khi viết xong, Đàm Tô gấp giấy, đưa cho Đông. Đông nghi hoặc mở tờ giấy ra, rất nhanh đã thấy rõ ý tứ trên tờ giấy, nhất thời sắc mặt đại biến. Trân đang định tiến lại gần xem thì Đông lập tức xé tờ giấy thành từng mảnh nhỏ, ném ra ngoài xe.
"Anh làm gì vậy?" Trân chưa kịp nhìn thấy những lời trên tờ giấy, nghi hoặc trước hành động của Đông.
"Không có gì, chúng ta về nhà đi." Đông mất tự nhiên nói chuyện, ánh mắt nhịn không được hướng đến người Đàm Tô, nghi hoặc khó hiểu lại kinh ngạc sợ hãi.
"Vậy cô ấy..."Trân chần chờ nói.
"Cô cùng đi với chúng ta. Không phải chúng ta có một phòng khách trong nhà sao? Có thể để cho cô ấy ở." Đông nhanh chóng nói.
Trân không ngờ thái độ của Đông lại thay đổi nhanh như vậy, không khỏi nhíu mày nói: "Nhưng mà...", cô tin tưởng, thái độ của anh thay đổi, khẳng định có liên quan đến tờ giấy kia. Nhưng trên tờ giấy đó đã viết gì?
"Mau lái xe đi, anh mệt rồi, muốn sớm về nhà ngủ." Đông không cho Trân cơ hội thương lượng nữa.
Trân lo lắng nhìn Đông một cái, ánh mắt tràn đầy hoang mang lập tức rơi vào trên người Đàm Tô. Mà cô ta lại nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy rõ biểu tình.
Trân không có cách nào khác ngoài việc lái xe về nhà.
Sau khi đến chỗ ở của Đông và Trân, Đông bảo Trân đi tắm rửa trước, chờ Trân vừa đi, cậu ta lập tức nhìn chằm chằm Đàm Tô, vẻ mặt đề phòng, "Cô rốt cuộc là ai?"
Sau khi biết Đông đã từng làm những chuyện như vậy, Đàm Tô đối với cậu ta không có hảo cảm gì, bởi vậy cũng không cho cậu ta sắc mặt tốt, "Cậu không cần phải biết?"
Vẻ mặt Đông thay đổi, trừng mắt nói chuyện, đè nén âm lượng nói: "Cô rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tôi không có ý làm gì." Đàm Tô nói, "Tôi bất quá là muốn tìm một chỗ ở mà thôi. Đối với những gì cậu đã từng làm... không tới phiên tôi đến nói chuyện với cậu. Người có tư cách nói chuyện với cậu, chính là cô gái áo trắng kia. "
"Cô..."Nghe ra ý của Đàm Tô, sắc mặt Đông trở nên tương đối khó coi. Cậu ta còn muốn nói cái gì đó, Đàm Tô lại không để ý tới cậu ta nữa, đi về phía phòng khách mà Trân chỉ cho cô lúc trước.
Đàm Tô ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, Trân tắm rửa xong liền thân mật mang theo đồ vệ sinh cá nhân cùng đồ giặt giũ đến. Đàm Tô nói lời cảm ơn, Trân muốn nói lại thôi.
"Tô, cô vừa viết cái gì cho Đông vậy?" Trân cuối cùng vẫn hỏi.
Đàm Tô đầu cũng không ngẩng lên, "Cô có thể đi hỏi Đông."
"Nhưng..."Trân vẻ mặt do dự, Đông tựa hồ không muốn tự nói với cô, giữa cậu ấy và cô gái này, rốt cuộc có bí mật gì?
"Cám ơn cô, nhưng tôi muốn nghỉ ngơi." Đàm Tô không cho Trân cơ hội hỏi tiếp, hạ lệnh đuổi khách.
Trân không có cách nào khác, nhưng phải rời khỏi đây.
Trong phòng khách không có phòng vệ sinh riêng biệt, Đàm Tô đợi một lát, đoán chừng Trân và Đông đều đã tắm xong và trở về phòng ngủ, lúc này mới cầm đồ đi ra phòng vệ sinh bên ngoài.
Phòng tắm rất bình thường, cách nhà vệ sinh không xa có một bồn tắm, được ngăn cách bằng rèm cửa. Đối diện nhà vệ sinh là bồn rửa tay, phía trên đặt đồ vệ sinh cá nhân của Đông và Trân, trên bồn rửa tay có một tấm gương lớn, phản chiếu gương mặt không chút thay đổi của Đàm Tô.
Từ lúc tiến vào trò chơi này, cô còn chưa xem qua bộ dáng của mình, hiện tại xem ra, cô tựa hồ là chân thân tiến vào. Người trong gương vẫn là chính cô, ngay cả quần áo cũng không thay đổi. Hôm nay cô ra ngoài xem phim một mình, không mặc quần áo làm việc, giờ phút này trên người là một bộ váy trắng, ngay cả mái tóc dài bình thường cũng mềm mại buông xuống vai, làm hài hòa ngũ quan tinh xảo của cô. Hơn nửa đêm nhìn thấy trang phục như vậy, quả thật dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến nữ quỷ, cũng khó trách lúc trước Trân và Đông bị dọa thảm.
Đàm Tô nhìn mình chằm chằm trong gương một lát, cúi đầu mở vòi nước rửa mặt.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy chất lỏng chảy ra từ vòi nước, hành động của cô dừng lại.
Nước chảy ra trong vòi nước không phải là nước trong suốt, mà là máu đỏ tỏa ra mùi tanh!
Đàm Tô nhìn chằm chằm máu chảy ra vài giây, cô không có thét chói tai, cũng không chạy ra ngoài, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh tắt vòi nước.
Cô biết mình đang ở trong một trò chơi, ma quái gì đó đều là giả, không cần phải quá sợ hãi.
Chỉ là, xem ra hôm nay cô không được tắm rồi. Trái tim cô vẫn chưa cứng rắn đến mức có thể bỏ qua màu sắc và mùi nước để rửa mặt.
Đàm Tô xoay người đi tới cửa, nhưng mà tay nắm cửa lại giống như bị hàn lại, không mở được!
"A....."
Phía sau truyền đến tiếng hô hấp nhẹ tựa như lông, Đàm Tô cảm giác phía sau có thứ gì đó xuất hiện. Cô không nhúc nhích, đứng đờ đẫn. Thành thật mà nói, cô không có sức mạnh để phản công khi đối mặt với những con quỷ.
【Nhiệm vụ tức thời 2: Tránh được oán hận của Na công kích, điểm của nhiệm vụ này là 100 điểm. 】
Đàm Tô tâm hơi nhấc lên.
Bây giờ cuối cùng cô cũng biết tên của người phụ nữ. Đương nhiên, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là cô là một nhân loại bình thường, phải làm sao tránh thoát công kích của một nữ quỷ?
Hơi thở sau lưng dần dần trở nên lạnh lẽo, Đàm Tô vẫn không quay đầu, cho đến khi khóe mắt thoáng nhìn thấy một bàn tay gầy gò sắp khoác lên vai mình, cô đột nhiên cúi người lăn ra, ổn định thân thể sau đó nhìn về phía nơi mình đang đứng.
Nơi đó có một nữ nhân tóc dài toàn thân trắng như tuyết đưa lưng về phía cô. Tay cô ta còn duỗi thẳng về phía trước, bàn tay gầy gò màu xanh tím, móng tay đen dài lại bén nhọn. Cô ta đột nhiên cứng ngắc quay đầu, gương mặt tái nhợt khủng bố dưới mái tóc dài cũng xuất hiện trong mắt Đàm Tô. Đó là một đôi con ngươi tràn ngập oán hận, bên ngoài con ngươi màu đen là đôi mắt đỏ như máu, cô ta nhìn chằm chằm Đàm Tô, máu tươi trên khóe miệng đang từng giọt từng giọt rơi xuống. (Banhbao2333: edit tới đây mà sợ run người huhu, đang là buổi tối nữa chớ.)
Cho dù biết rõ là một trò chơi, hình ảnh như vậy vẫn làm cho tim Đàm Tô khẽ run lên. Cô theo bản năng lùi lại một bước, đồng dạng nhìn chằm chằm vào Na.
Cái gọi là "oán hận của Na" rốt cuộc là công kích như thế nào? Làm thế nào cô có thể thoát khỏi một cuộc tấn công của ma quỷ?
Đàm Tô đang định mở miệng, nữ quỷ trước mắt đột nhiên không thấy đâu.
Trong lòng cô khẽ nhảy, cảnh giác nhìn về phía bốn phía.
Phòng tắm rất yên tĩnh, ngoại trừ cô không có bóng người nào khác. Cô nhẹ nhàng thở ra, đang muốn chạy về phía cửa, nhưng đột nhiên cảm thấy cái gì đó nhỏ giọt trên đỉnh đầu của cô.
Con quỷ nữ ở trên đầu cô!
"Cô ấy bị cưỡng hiếp sao?"
"Phải.."
"Cậu có mặt ở đó?" Câu hỏi thứ tư đếm ngược vừa nhảy ra, Đàm Tô liền hỏi ra.
"Phải.."
Thời gian đếm ngược của vấn đề cuối cùng đang di chuyển, Đàm Tô lại trầm mặc.
Sau khi một cô gái bị cưỡng hiếp, nếu có sự an ủi và chăm sóc của bạn trai, nói chung không thể đi theo con đường tuyệt vọng đó, và nếu Đông nghĩ rằng cậu ta đã làm một điều có lỗi với cô gái, điều đó có nghĩa là sau đó cậu ta không làm gì, thậm chí ghét bỏ cô ấy, thậm chí khi sự việc xảy ra cậu ta chỉ đứng nhìn. Câu hỏi thứ ba và câu trả lời thứ tư đã nói lên tất cả.
Nếu như lúc ấy cậu ta ở đó, lại không làm gì cả, vì cái gì?
Bị chế trụ? Nếu như là như vậy, nữ quỷ hẳn là sẽ không trách cậu ta, dù sao cậu ta cũng là thân bất do kỷ.
Hèn nhát? - Chẳng lẽ ngay cả báo cảnh sát cũng không dám? Hoặc là nói, không phải là không dám, là không thể?
Sau khi suy nghĩ một hồi Đàm Tô hỏi ra một vấn đề cuối cùng.
"Người hiếp dâm cô ấy cậu có quen biết?"
"Phải.."
[Tất cả các câu hỏi đã được hỏi và trả lời xong, người chơi vui lòng đưa ra "sự thật". ]
Đàm Tô nhanh chóng sửa sang lại tin tức đã biết, ba giây sau đưa ra đáp án của mình, "Đông trơ mắt nhìn bạn gái mình bị bạn bè cưỡng hiếp mà không làm gì cả, bạn gái của cậu ta bởi vậy thương tâm tuyệt vọng, sau khi rời đi liền tự sát."
[Trả lời sai, một trong những nhiệm vụ chính thất bại.]
Hệ thống lạnh như băng nhảy ra một câu, ngay khi Đàm Tô cả kinh muốn nói cái gì đó, cô thấy hoa mắt, cảnh tượng thay đổi.
Đây là một nơi giống như phòng thí nghiệm sinh học, đầy chai lọ và ống tiêm, giữa hai kệ, ba chàng trai đang chặn một cô gái, trong khi Đông đứng bên cạnh, cầm máy ảnh chụp ảnh.
Năm giây sau, cảnh tượng này biến mất, nhưng ánh mắt bi thương tuyệt vọng nhìn Đông, lại lưu lại trong đầu Đàm Tô.
Thì ra, không phải cưỡng hiếp mà là cưỡng hiếp tập thể, Đông chẳng những đứng nhìn, cậu ta còn chụp ảnh.
Lúc Đàm Tô phục hồi tinh thần lại, đã trở lại trong xe.
Cô đánh giá Đông, biểu tình của cậu ta bình thường. Xem ra, một màn vừa rồi, không lưu lại trong ký ức cậu ta.
Biết được chân tướng, trong lòng dâng lên phẫn nộ, Đàm Tô cố gắng để mình nhìn ra ngoài cửa sổ, bằng không cô sợ mình sẽ nhịn không được bởi vì nhiệm vụ thất bại mà giận chó đánh mèo, đánh đập cậu ta một trận.
Nhiệm vụ chính vừa rồi, cô đều đã hỏi đến trình độ này, không nghĩ tới cư nhiên vẫn thất bại. Chỉ là cô cũng không trách mình, thêm loại chuyện chụp ảnh này, chỉ cần hỏi đáp câu hỏi làm sao có thể hỏi ra trong năm câu hỏi được? Có thể hỏi ra bị cưỡng hiếp, cô đã rất hài lòng với chính mình.
Cũng may đó là nhiệm vụ chính chứ không phải nhiệm vụ tức thì, bằng không nhiệm vụ thất bại cô sẽ bị buộc phải rời khỏi thế giới thứ nhất này, còn phải trừ đi nhiều điểm tích lũy như vậy. Chỉ là hiện tại cô lo lắng chính là, nhiệm vụ chính đã thất bại một lần, cô còn có cơ hội dùng phương thức bình thường rời khỏi thế giới này sao? Nhiệm vụ chính thu được 2 mảnh vỡ [cửa], như vậy có phải chứng tỏ cô có thể ở thế giới này có hai lần cơ hội hoàn thành nhiệm vụ chính hay không? Hay là nói, nhiệm vụ chính sẽ có rất nhiều, cô chỉ cần hoàn thành hai trong số đó là được?
Dù sao trò chơi này mới vừa mới bắt đầu, chỉ từ tin tức hiện có Đàm Tô thật sự không cách nào đưa ra quá nhiều kết luận, đành phải buông nghi hoặc trong lòng xuống trước, đi tới đâu tính toán tới đó.
Khoảng nửa giờ sau, chiếc xe đi vào trung tâm thành phố, Trân giảm tốc độ, quay đầu hỏi: "Nhà cô sống ở đâu?" Tôi đưa cô trở về."
"Tôi không nhớ rõ." Đàm Tô nhìn Trân, trên mặt thay đổi biểu tình bất lực lại mê mang.
"Cái này......"
Trân sửng sốt, lập tức khó xử nhíu mày, đang muốn mở miệng, chỉ thấy Đàm Tô cúi đầu, dùng một loại thanh âm yếu ớt nói: "Tôi cái gì cũng không nhớ rõ... Cậu có thể đưa tôi đi cùng không? Tôi hứa tôi sẽ sớm nhớ tất cả mọi thứ!"
Trân nhìn về phía Đông, nhưng Đông chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cái gì cũng không nói, dường như cậu ta căn bản không nghe thấy Trân và Đàm Tô nói chuyện.
Trân đẩy Đông, Đông kinh hoảng quay đầu, động tác cả kinh của cậu ta cũng làm Trân giật nảy mình, thanh âm của cô bất giác cao lên một chút, "Đông, anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Đông hô hấp dồn dập hai tiếng, có chút không kiên nhẫn nói: "Không có gì."
"Đông, anh..."Trân còn muốn nói cái gì đó, nhưng ngại Đàm Tô là người ngoài ở đây, cô đành phải câm miệng, đem thỉnh cầu Đàm Tô nói lại với Đông một lần nữa.
Đông xem ra cũng không tình nguyện để Đàm Tô đến chỗ hai người bọn họ ở, nghe Trân nói, cậu ta nói với Đàm Tô: "Chúng tôi đưa cậu đến đồn cảnh sát đi, cảnh sát sẽ giúp đỡ...".
"Có giấy và bút không?" Đàm Tô ngắt lời Đông.
Đông vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng tìm ra giấy và bút, đưa cho Đàm Tô.
Đàm Tô không biết nếu mình viết tiếng Trung, hệ thống có thể giúp phiên dịch cho Đông xem hay không, bởi vậy cô viết bằng tiếng Anh: Tôi biết anh và cô gái kia.
Sau khi viết xong, Đàm Tô gấp giấy, đưa cho Đông. Đông nghi hoặc mở tờ giấy ra, rất nhanh đã thấy rõ ý tứ trên tờ giấy, nhất thời sắc mặt đại biến. Trân đang định tiến lại gần xem thì Đông lập tức xé tờ giấy thành từng mảnh nhỏ, ném ra ngoài xe.
"Anh làm gì vậy?" Trân chưa kịp nhìn thấy những lời trên tờ giấy, nghi hoặc trước hành động của Đông.
"Không có gì, chúng ta về nhà đi." Đông mất tự nhiên nói chuyện, ánh mắt nhịn không được hướng đến người Đàm Tô, nghi hoặc khó hiểu lại kinh ngạc sợ hãi.
"Vậy cô ấy..."Trân chần chờ nói.
"Cô cùng đi với chúng ta. Không phải chúng ta có một phòng khách trong nhà sao? Có thể để cho cô ấy ở." Đông nhanh chóng nói.
Trân không ngờ thái độ của Đông lại thay đổi nhanh như vậy, không khỏi nhíu mày nói: "Nhưng mà...", cô tin tưởng, thái độ của anh thay đổi, khẳng định có liên quan đến tờ giấy kia. Nhưng trên tờ giấy đó đã viết gì?
"Mau lái xe đi, anh mệt rồi, muốn sớm về nhà ngủ." Đông không cho Trân cơ hội thương lượng nữa.
Trân lo lắng nhìn Đông một cái, ánh mắt tràn đầy hoang mang lập tức rơi vào trên người Đàm Tô. Mà cô ta lại nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy rõ biểu tình.
Trân không có cách nào khác ngoài việc lái xe về nhà.
Sau khi đến chỗ ở của Đông và Trân, Đông bảo Trân đi tắm rửa trước, chờ Trân vừa đi, cậu ta lập tức nhìn chằm chằm Đàm Tô, vẻ mặt đề phòng, "Cô rốt cuộc là ai?"
Sau khi biết Đông đã từng làm những chuyện như vậy, Đàm Tô đối với cậu ta không có hảo cảm gì, bởi vậy cũng không cho cậu ta sắc mặt tốt, "Cậu không cần phải biết?"
Vẻ mặt Đông thay đổi, trừng mắt nói chuyện, đè nén âm lượng nói: "Cô rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tôi không có ý làm gì." Đàm Tô nói, "Tôi bất quá là muốn tìm một chỗ ở mà thôi. Đối với những gì cậu đã từng làm... không tới phiên tôi đến nói chuyện với cậu. Người có tư cách nói chuyện với cậu, chính là cô gái áo trắng kia. "
"Cô..."Nghe ra ý của Đàm Tô, sắc mặt Đông trở nên tương đối khó coi. Cậu ta còn muốn nói cái gì đó, Đàm Tô lại không để ý tới cậu ta nữa, đi về phía phòng khách mà Trân chỉ cho cô lúc trước.
Đàm Tô ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, Trân tắm rửa xong liền thân mật mang theo đồ vệ sinh cá nhân cùng đồ giặt giũ đến. Đàm Tô nói lời cảm ơn, Trân muốn nói lại thôi.
"Tô, cô vừa viết cái gì cho Đông vậy?" Trân cuối cùng vẫn hỏi.
Đàm Tô đầu cũng không ngẩng lên, "Cô có thể đi hỏi Đông."
"Nhưng..."Trân vẻ mặt do dự, Đông tựa hồ không muốn tự nói với cô, giữa cậu ấy và cô gái này, rốt cuộc có bí mật gì?
"Cám ơn cô, nhưng tôi muốn nghỉ ngơi." Đàm Tô không cho Trân cơ hội hỏi tiếp, hạ lệnh đuổi khách.
Trân không có cách nào khác, nhưng phải rời khỏi đây.
Trong phòng khách không có phòng vệ sinh riêng biệt, Đàm Tô đợi một lát, đoán chừng Trân và Đông đều đã tắm xong và trở về phòng ngủ, lúc này mới cầm đồ đi ra phòng vệ sinh bên ngoài.
Phòng tắm rất bình thường, cách nhà vệ sinh không xa có một bồn tắm, được ngăn cách bằng rèm cửa. Đối diện nhà vệ sinh là bồn rửa tay, phía trên đặt đồ vệ sinh cá nhân của Đông và Trân, trên bồn rửa tay có một tấm gương lớn, phản chiếu gương mặt không chút thay đổi của Đàm Tô.
Từ lúc tiến vào trò chơi này, cô còn chưa xem qua bộ dáng của mình, hiện tại xem ra, cô tựa hồ là chân thân tiến vào. Người trong gương vẫn là chính cô, ngay cả quần áo cũng không thay đổi. Hôm nay cô ra ngoài xem phim một mình, không mặc quần áo làm việc, giờ phút này trên người là một bộ váy trắng, ngay cả mái tóc dài bình thường cũng mềm mại buông xuống vai, làm hài hòa ngũ quan tinh xảo của cô. Hơn nửa đêm nhìn thấy trang phục như vậy, quả thật dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến nữ quỷ, cũng khó trách lúc trước Trân và Đông bị dọa thảm.
Đàm Tô nhìn mình chằm chằm trong gương một lát, cúi đầu mở vòi nước rửa mặt.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy chất lỏng chảy ra từ vòi nước, hành động của cô dừng lại.
Nước chảy ra trong vòi nước không phải là nước trong suốt, mà là máu đỏ tỏa ra mùi tanh!
Đàm Tô nhìn chằm chằm máu chảy ra vài giây, cô không có thét chói tai, cũng không chạy ra ngoài, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh tắt vòi nước.
Cô biết mình đang ở trong một trò chơi, ma quái gì đó đều là giả, không cần phải quá sợ hãi.
Chỉ là, xem ra hôm nay cô không được tắm rồi. Trái tim cô vẫn chưa cứng rắn đến mức có thể bỏ qua màu sắc và mùi nước để rửa mặt.
Đàm Tô xoay người đi tới cửa, nhưng mà tay nắm cửa lại giống như bị hàn lại, không mở được!
"A....."
Phía sau truyền đến tiếng hô hấp nhẹ tựa như lông, Đàm Tô cảm giác phía sau có thứ gì đó xuất hiện. Cô không nhúc nhích, đứng đờ đẫn. Thành thật mà nói, cô không có sức mạnh để phản công khi đối mặt với những con quỷ.
【Nhiệm vụ tức thời 2: Tránh được oán hận của Na công kích, điểm của nhiệm vụ này là 100 điểm. 】
Đàm Tô tâm hơi nhấc lên.
Bây giờ cuối cùng cô cũng biết tên của người phụ nữ. Đương nhiên, đó không phải trọng điểm, trọng điểm là cô là một nhân loại bình thường, phải làm sao tránh thoát công kích của một nữ quỷ?
Hơi thở sau lưng dần dần trở nên lạnh lẽo, Đàm Tô vẫn không quay đầu, cho đến khi khóe mắt thoáng nhìn thấy một bàn tay gầy gò sắp khoác lên vai mình, cô đột nhiên cúi người lăn ra, ổn định thân thể sau đó nhìn về phía nơi mình đang đứng.
Nơi đó có một nữ nhân tóc dài toàn thân trắng như tuyết đưa lưng về phía cô. Tay cô ta còn duỗi thẳng về phía trước, bàn tay gầy gò màu xanh tím, móng tay đen dài lại bén nhọn. Cô ta đột nhiên cứng ngắc quay đầu, gương mặt tái nhợt khủng bố dưới mái tóc dài cũng xuất hiện trong mắt Đàm Tô. Đó là một đôi con ngươi tràn ngập oán hận, bên ngoài con ngươi màu đen là đôi mắt đỏ như máu, cô ta nhìn chằm chằm Đàm Tô, máu tươi trên khóe miệng đang từng giọt từng giọt rơi xuống. (Banhbao2333: edit tới đây mà sợ run người huhu, đang là buổi tối nữa chớ.)
Cho dù biết rõ là một trò chơi, hình ảnh như vậy vẫn làm cho tim Đàm Tô khẽ run lên. Cô theo bản năng lùi lại một bước, đồng dạng nhìn chằm chằm vào Na.
Cái gọi là "oán hận của Na" rốt cuộc là công kích như thế nào? Làm thế nào cô có thể thoát khỏi một cuộc tấn công của ma quỷ?
Đàm Tô đang định mở miệng, nữ quỷ trước mắt đột nhiên không thấy đâu.
Trong lòng cô khẽ nhảy, cảnh giác nhìn về phía bốn phía.
Phòng tắm rất yên tĩnh, ngoại trừ cô không có bóng người nào khác. Cô nhẹ nhàng thở ra, đang muốn chạy về phía cửa, nhưng đột nhiên cảm thấy cái gì đó nhỏ giọt trên đỉnh đầu của cô.
Con quỷ nữ ở trên đầu cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.