Chương 5: Có là lợn cũng tỉnh
Bản Lật Tử
16/11/2022
Quản lí Đường dẫn Diệp U và Tiêu Tư Thành dạo một vòng quanh sơn trang rồi mới đưa hai người về phòng. Phòng của hai người được Diệp Lệ Lan đặt cho, vị trí phải nói là “đắc địa”, vừa có sự tĩnh mịch do nằm sâu trong sơn trang, vừa được view nhìn ra khúc sông của nơi đây.
Phòng trong sơn trang đều được lát mái ngói, dù chẳng phải ngói lưu ly đầy khoáng đạt, nhưng cách lát như vậy dường như lại mềm mại uyển chuyển hơn nhiều.
Phòng của Diệp U và Tiêu Tư Thành ở tầng hai, nằm ngay sát cạnh nhau. Phòng ốc nơi đây được xây theo phong cách giả cổ, nhưng dù sao khách thuê cũng là người ở thời hiện đại, đồ dùng cũng phải cải tiến, thiết bị hiện đại đầy đủ.
Diệp U vừa đặt vali hành lý xuống liền vội vàng đi một vòng quanh phòng quan sát. Diện tích không lớn lắm, ngoại trừ phòng khách và phòng ngủ, còn có cả thư phòng riêng. Phòng được xây theo kiểu Trung Hoa, hầu hết đồ dùng đều được làm bằng gỗ, trên tủ đầu giường đặt một chiếc điện thoại bàn, bên cạnh là một tấm bảng gỗ ghi mật khẩu wifi cùng với những phím tắt để gọi lễ tân và bảo vệ.
Diệp U kết nối với wifi của sơn trang, đẩy cánh cửa trượt, ngó ra ngoài quan sát. Ban công bên ngoài nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cô đứng tựa vào lan can nhìn ra ngoài. Căn phòng này vừa vặn nhìn ra cảnh sông nước bên ngoài, ngồi trước lan can là có thể ngắm nhìn khúc sông đó.
Cũng bởi vì cảnh sắc hữu tình, cô không nhịn được mà chụp lại gửi cho Cao Giai Vũ: “Chị nhìn xem, khung cảnh này có mê người không cơ chứ! Ngồi trên này còn có thể xem khúc thủy lưu thương(1) đấy! Muốn em ở đây cả năm cũng được!”
(1) Khúc thủy lưu thương (流觞曲水): “Khúc thủy lưu thương” là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phất lễ” xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.
Cao Gia Vũ: Được, chị chụp lại rồi. Em không ở được một năm chị sẽ đăng lên vòng bạn bè.
Diệp U: … Không cần đâu.
Lúc ăn cơm tối, Diệp U lại chụp một bức ảnh gửi cho Cao Giai Vũ. Review trên web không lừa cô chút nào, tuy rằng đồ ăn có hơi nhạt, nhưng bù lại rất đa dạng, hơn nữa, trình độ bày biện cũng chẳng hề thua kém Thiên Hạ Cư.
Cao Giai Vũ: Có có cả món tráng miệng??? Không phải em nói thức ăn trong đó là kiểu thanh đạm, bổ sung dinh dưỡng sao! [hình ảnh]
Diệp U nhìn món tráng miệng được cô ấy nhắc tới, trả lời: “Có phải trông rất giống thạch matcha lạnh không? Ban đầu em cũng tưởng thế [đầu chó], nhưng này là đậu hủ đấy, phần màu xanh ở trên là mứt hạt dẻ cười, thưởng thức cái món vị nguyên bản vừa không có đường vừa không có muối này mới “sảng khoái’’ làm sao [đầu chó].”
Cao Giai Vũ: …Hừ [mỉm cười]
Diệp UL Đợi em cơm nước xong xuôi sẽ đi ngâm suối nước nóng, đến lúc đó sẽ chụp ảnh suối nước nóng cho chị xem nha. [đầu chó]
Cao Giai Vũ: Khỏi đi [mỉm cười]
Vì sao cô phải ở công ty làm việc đến chết sống chết dở, trong khi Diệp U lại được đến sơn trang nghỉ dưỡng?
Suýt cho nữa Diệp U cũng cho rằng bản thân thực sự đến đây để nghỉ dưỡng, cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau, đúng 6 giờ 20 lễ tân gọi vào máy bàn, khiến cô tỉnh lại hoàn toàn.
— Tuy rằng cô chọn ăn sáng lúc 6 rưỡi, nhưng nếu cô không muốn ăn thì ai làm gì được cô?
Quá đỉnh, ai biết được 6 giờ 20 lễ tân sẽ gọi đến đánh thức khách chứ.
Diệp U vừa nghĩ đến chuyện rút dây điện thoại, nhưng đúng lúc đó, tiếng gõ cửa dồn dập của nhân viên đưa cơm đang đứng ngoài truyền vào: “Quý khách, đã đến lúc rời giường rồi, bữa sáng của cô được chuẩn bị xong rồi. Quý khách, quý khách đã tỉnh chưa ạ, quý khách ơi?”
Diệp U: “..”
Có là lợn cũng tỉnh.
Khác với những khách sạn khác, sơn trang suối nước nóng Lộc Minh chẳng quản sớm tối mà đưa cơm đến tận phòng cho khách, cực kì chu đáo. Nhưng cũng bởi vì thế, muốn ngủ nướng trên giường không ăn sáng là chuyện không thể nào.
Diệp U tóc tai lộn xộn mà đi mở cửa cho em gái đưa cơm. Trang phục của bộ phận phục vụ ăn uống có màu vàng nhạt, kiểu dáng hơi giống với trang phục bên lễ tân. Em gái đưa cơm vừa thấy cô mở cửa liền nở nụ cười, vừa đẩy toa đồ ăn vào vừa nói lời chào buổi sáng với cô: “Quý khách, buổi sáng tốt lành, bữa sáng của cô đã được chuẩn bị xong rồi.”
“…” Bị lay tỉnh từ lúc sáng sớm, vốn Diệp U còn có hơi cáu gắt, nhưng gặp phải em gái đáng yêu như này, ai mà còn nổi giận được cơ chứ.
Sơn trang quả là âm hiểm, cất công cho một em gái đến làm việc khó nhằn thế này.
“Em đã dọn bữa sáng cho phòng bên cạnh chưa?” Diệp U cực kì để tâm đến chuyện này: “Nếu nó còn chưa dậy thì để chị lôi nó dậy.”
Em gái đang bày bữa sáng lên bàn đưa mắt nhìn cô: “Chị nói anh Tiêu ở cách vách sao? Anh ấy dậy rồi ạ, em đưa bữa sáng cho anh ấy trước.”
“Được, thế là tốt rồi.” Biết được Tiêu Tư Thành cũng bị gọi dậy, trong lòng Diệp U dễ chịu hơn nhiều: “Từ nay về sau em cứ đưa đồ ăn sáng cho nó trước nhé, đưa cho chị trễ một chút cũng không sao đâu.”
Em gái cười: “Quan hệ của hai chị em chị tốt thật đấy! Vừa lúc này em ở bên kia, anh Tiêu cũng nói với em như vậy!”
Diệp U: “…”
Quả là một đứa em trai hiếu thảo mà.
Tuy rằng bữa sáng của sơn trang không đa dạng như buổi tối, nhưng cũng không hề ít. Diệp U rửa mặt xong thì ngồi xuống bàn ăn một miếng, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Tùy rằng phải dậy sớm, nhưng được ăn những món ngon như vậy thì cũng coi như là đáng giá.
Ăn sáng xong, Diệp U gọi điện thoại cho lễ tân, dặn dò mấy cô ấy nếu nhìn thấy Tiêu Tư Thành lén ra khỏi sơn trang thì phải báo cho cô trước tiên. Xong xuôi, Diệp U hỏi thêm một câu: “Tiêu Tư Thành có dặn mấy người chú ý đến hành động của tôi không?”
Lễ tân kinh ngạc nói: “Sao cô lại biết? Tối qua anh Tiêu quả là có dặn chúng tôi như vậy.”
Diệp U: “…”
Hừ, đồ copy.
Diệp U ăn sáng xong thì có hơi trướng bụng, muốn ngủ tiếp cũng không được đành đứng lên đi dạo trong sơn trang. Đổi sang một bộ trang phục thoải mái, Diệp U buộc tóc lên cao, đi giày thể thao rồi ra khỏi cửa.
Tiêu Tư Thành liên tục chú ý đến động tĩnh phía bên cô, vừa nghe thấy Diệp U mở cửa phòng cũng mở cửa theo. Diệp U đứng trên hành lang nhìn cậu, Tiêu Tư Thành cũng quan sát cô từ đầu đến chân một lượt, cười một cái: “Chị đi tập thể dục buổi sáng à?”
Diệp U cười đáp lại: “Ừ, đi cùng không?”
“Được, để em thay quần áo đã.” Tiêu Tư Thành quay về phòng, nhanh chóng đổi sang một bộ quần áo thể thao rồi xuống dưới cùng Diệp U.
“Chị, tối qua chị ngủ ngon không?” Tiêu Tư Thành niềm nở hỏi.
Diệp U cười đáp: “Ngon, rất ngon, ngủ sớm dậy sớm cũng coi như là hỗ trợ cải thiện khí sắc. Hôm qua chị còn bảo Cao Giai Vũ là chị ở đây cả năm cũng được.’’
“…” Đôi môi đang cong cong của Tiêu Tư Thành hơi sượng lại, chớp mắt một cái lại cười giả lả: “Chị nói đúng, em thấy mình ở trong này 2 năm cũng ok.”
“Ha ha.”
Căn phòng của hai người chỉ nhìn được một bên của con sông, còn phía bên kia là một khu vườn được cắt tỉa tỉ mỉ, không khí nơi đây vào sáng sớm trong lành cực kì, chung quanh còn văng vẳng cả tiếng chim hót, những cơn gió thỉnh thoảng lại lướt qua, dường như con đưa theo cả hương hoa êm dịu.
Sự cáu kỉnh do bị đánh thức vào sáng sớm của Diệp U như tan thành mây khói, cô và Tiêu Từ Thành dạo bộ một vòng, vô tình đến trước ngọn núi ngày hôm qua.
Anh Lương cũng đã yên vị ở trong đình, nhưng khác với hôm qua, hôm nay bên cạnh anh còn có cả một tên nhóc ngoại quốc tóc vàng ngồi bên cạnh.
“…” Tốt, rất tốt.
Diệp U cũng không đi làm phiền hai người họ tu tiên, định tiếp tục đi đến mặt trước với Tiêu Tư Thành. Đúng lúc này, một thiếu nữ mặc trang phục võ công đang đứng luyện thanh dưới tán cây thấy hai chị em Diệp U đi tới, lập tức dừng lại, đổi tư thế, chân phải giơ cao quá đầu, ép vào thân cây thành hình chữ mã.
Diệp U: “…”
Nữ hiệp, quả là nữ hiệp mà.
Đến tận khi hai người họ đã đi xa, thiếu nữ mới bỏ đôi chân dài của mình xuống, tiếp tục luyện thanh.
Ở đường đi bên cạnh hồ có hai ông lão đang chơi cờ vua trên ghế đá. Cạnh đó còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang vòng tay trước ngực đứng quan sát.
Diệp U hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi kia.
“Thầy Trình Cảnh! Thật sự là anh này!” Diệp U chẳng thể nào ngờ được, cô mò tìm đến phòng làm việc anh ta thì chẳng thấy đâu, đến tận nhà “lục soát” cũng không có, hóa ra là anh ta trốn ở đây! Trình Cảnh nghe thấy giọng nói của cô thì ngẩn ra đó, anh ta quay đầu lại, vừa nhìn thấy bóng dáng Diệp U hùng hổ đi về phía mình liền vội vàng vắt chân lên cổ mà chạy.
Diệp U vừa thấy anh ta chạy cũng cất bước đuổi theo, mặc dù Tiêu Tư Thành không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng nhiệt tình mà đuổi theo phía sau.
Thế là tình cảnh biến thành ba người rượt đuổi nhau trong vườn hoa, Diệp U vừa đuổi theo đằng sau vừa hét: “Anh có gan trì hoãn công việc thì đừng có mà chạy!”
Lục Tẫn và chủ Hỷ đang đi từ đầu bên kia của vườn hoa vào thì chợt nghe thấy giọng nói của Diệp U.
Chú Hỷ nhíu mày.
Trình Cảnh vừa nhìn thấy bọn họ thì như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng trốn ra đằng sau hai người họ. Diệp U nhanh chóng đuổi đến, vừa thở hồng hộc vừa chỉ vào Trình Cảnh: “Anh ra đây cho tôi!”
Sắc mặt chú Hỷ cực bình tĩnh, nhìn cô nói: “Cô Diệp, nội quy của sơn trang có ghi rõ là khách đến không được rượt đuổi trêu chọc, không được ầm ĩ.”
Trình Cảnh dường như đã quên vừa nãy bản thân sợ hãi bỏ chạy như nào, nghe thấy chú Hỷ nói như thế liền vội vàng phụ họa: “Đúng đúng, mọi người mau đuổi cô ấy ra ngoài đi.”
Những lời này lọt vào tai Tiêu Tư Thành vừa đuổi đến đây, sao cơ, muốn đuổi chị cậu ra ngoài sao? Làm vậy cũng được sao?
Cậu lập tức đứng về phía chính nghĩa: “Chị, tuy rằng em là em trai chị, nhưng việc này quả thực đúng là lỗi của chị. Dù sao cũng là vì chị làm trái với nội quy của sơn trang, giờ bị đuổi ra ngoài thì chị yêu đừng tức giận nhé.”
Diệp U: “??”
Thằng nhóc này ba ngày chưa ăn đánh là định lật nóc nhà khởi nghĩa đúng không?
Món nợ này trước tiên cứ ghi lại đã, giải quyết tình hình trước mắt quan trọng hơn: “Anh Lục, chú Hỷ, không phải như thế đâu. Tên này còn đang nợ công ty của tôi mấy bài hát chưa làm, chúng tôi cất công đến phòng làm việc của anh ta tìm người thì không thấy đâu, trong nhà cũng chẳng có bóng dáng của anh ta, không ngờ hôm nay lại bắt được anh ta ở đây!”
Chú Hỷ nói: “Các cháu có tranh chấp gì đi chăng nữa thì cũng phải tuân thủ nội quy của sơn trang.”
“Đúng, đúng.” Tiêu Tư Thành đứng cạnh đó đổ thêm dầu vào lửa: “Không thì hai người ra ngoài đánh một trận giải quyết đi!”
“…” Khóe môi Diệp U giật giật, nếu không phải vì chú Hỷ và Lục Tẫn còn đang đứng đây, chắc chắn cô sẽ cho thằng nhóc này một trận no đòn.
Chú Hỷ còn định nói gì đó, Lục Tẫn đã giành mở miệng nói: “Hai người có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau.”
Diệp U nghe anh nói vậy, nhìn Trình Cảnh, gật đầu đồng tình: “Được, chúng ta tìm chỗ nào đấy ngồi nói chuyện đi.”
Trình Cảnh muộn từ chối, nhưng Lục Tẫn lại tiếp lời: “Đến phòng trà của sơn trang đi.”
“… Đi,” Trình Cảnh chỉ đành đồng ý, nhưng anh ta yêu cầu Lục Tẫn và chú Hỷ phải đi theo cùng, nhỡ đâu Diệp U mà định táy máy tay chân thì sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi sơn trang.
Chuyện vui như này thì chắc chắn là Tiêu Tư Thành cũng phải đi theo rồi, đợi lát nữa chị cậu rời núi thì cậu cũng tiết kiệm được chút sức lực.
Phòng trà được đặt ở bên cạnh hồ nhân tạo mà hôm qua cậu đã đi ngang qua, cậu nhìn bóng dáng thẳng tắp của Lục Tẫn phía trước: “Hôm nào anh Lục cũng rời giường sớm vậy hả?”
Lục Tẫn không quay đầu lại, trả lời Tiêu Tư Thành: “Sáng nào tôi cũng dậy lúc 4 giờ.”
“???” Trên đầu Tiêu Tư Thành đầy dấu chấm hỏi: “Đấy mà là giờ thức dậy của người bình thường sao? Còn chưa kể, 4 giờ không phải sáng đâu, 4 giờ là 4 giờ đêm đó!”
Diệp U cũng thấy dậy giờ đó là có hơi sớm quá, không nhịn được hỏi: “Anh dậy sớm thế để làm gì?”
Lục Tẫn cũng chẳng phải lái xe đến trung tâm thành phố gõ chữ chấm công, chẳng lẽ, anh dậy sớm như vậy là hít thở không khí trong lành của thời khắc 4 giờ sáng chắc?
Lục Tẫn nhìn sang phía cô, đáp: “Sau khi thức dậy thì tập thể dục 1 tiếng, rồi tắm rửa qua, ăn sáng xong xuôi thì ngồi thiền.”
Tiêu Tư Thành rất chi là bất ngờ: “Ngày nào cũng vậy?”
Lục Tẫn: “Ừ.”
Diệp U: “…”
Đồ bịp bợm, rõ ràng là sáng hôm đó cô thấy anh nằm lì trên giường.
…
Lục Tẫn: Cuộc đời tôi duy chỉ có một lần nằm lì trên giường vào buổi sáng, thế mà lại vô tình để vuột mất 100 triệu.
Diệp – 100 triệu – U: “…”
Phòng trong sơn trang đều được lát mái ngói, dù chẳng phải ngói lưu ly đầy khoáng đạt, nhưng cách lát như vậy dường như lại mềm mại uyển chuyển hơn nhiều.
Phòng của Diệp U và Tiêu Tư Thành ở tầng hai, nằm ngay sát cạnh nhau. Phòng ốc nơi đây được xây theo phong cách giả cổ, nhưng dù sao khách thuê cũng là người ở thời hiện đại, đồ dùng cũng phải cải tiến, thiết bị hiện đại đầy đủ.
Diệp U vừa đặt vali hành lý xuống liền vội vàng đi một vòng quanh phòng quan sát. Diện tích không lớn lắm, ngoại trừ phòng khách và phòng ngủ, còn có cả thư phòng riêng. Phòng được xây theo kiểu Trung Hoa, hầu hết đồ dùng đều được làm bằng gỗ, trên tủ đầu giường đặt một chiếc điện thoại bàn, bên cạnh là một tấm bảng gỗ ghi mật khẩu wifi cùng với những phím tắt để gọi lễ tân và bảo vệ.
Diệp U kết nối với wifi của sơn trang, đẩy cánh cửa trượt, ngó ra ngoài quan sát. Ban công bên ngoài nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cô đứng tựa vào lan can nhìn ra ngoài. Căn phòng này vừa vặn nhìn ra cảnh sông nước bên ngoài, ngồi trước lan can là có thể ngắm nhìn khúc sông đó.
Cũng bởi vì cảnh sắc hữu tình, cô không nhịn được mà chụp lại gửi cho Cao Giai Vũ: “Chị nhìn xem, khung cảnh này có mê người không cơ chứ! Ngồi trên này còn có thể xem khúc thủy lưu thương(1) đấy! Muốn em ở đây cả năm cũng được!”
(1) Khúc thủy lưu thương (流觞曲水): “Khúc thủy lưu thương” là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phất lễ” xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.
Cao Gia Vũ: Được, chị chụp lại rồi. Em không ở được một năm chị sẽ đăng lên vòng bạn bè.
Diệp U: … Không cần đâu.
Lúc ăn cơm tối, Diệp U lại chụp một bức ảnh gửi cho Cao Giai Vũ. Review trên web không lừa cô chút nào, tuy rằng đồ ăn có hơi nhạt, nhưng bù lại rất đa dạng, hơn nữa, trình độ bày biện cũng chẳng hề thua kém Thiên Hạ Cư.
Cao Giai Vũ: Có có cả món tráng miệng??? Không phải em nói thức ăn trong đó là kiểu thanh đạm, bổ sung dinh dưỡng sao! [hình ảnh]
Diệp U nhìn món tráng miệng được cô ấy nhắc tới, trả lời: “Có phải trông rất giống thạch matcha lạnh không? Ban đầu em cũng tưởng thế [đầu chó], nhưng này là đậu hủ đấy, phần màu xanh ở trên là mứt hạt dẻ cười, thưởng thức cái món vị nguyên bản vừa không có đường vừa không có muối này mới “sảng khoái’’ làm sao [đầu chó].”
Cao Giai Vũ: …Hừ [mỉm cười]
Diệp UL Đợi em cơm nước xong xuôi sẽ đi ngâm suối nước nóng, đến lúc đó sẽ chụp ảnh suối nước nóng cho chị xem nha. [đầu chó]
Cao Giai Vũ: Khỏi đi [mỉm cười]
Vì sao cô phải ở công ty làm việc đến chết sống chết dở, trong khi Diệp U lại được đến sơn trang nghỉ dưỡng?
Suýt cho nữa Diệp U cũng cho rằng bản thân thực sự đến đây để nghỉ dưỡng, cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau, đúng 6 giờ 20 lễ tân gọi vào máy bàn, khiến cô tỉnh lại hoàn toàn.
— Tuy rằng cô chọn ăn sáng lúc 6 rưỡi, nhưng nếu cô không muốn ăn thì ai làm gì được cô?
Quá đỉnh, ai biết được 6 giờ 20 lễ tân sẽ gọi đến đánh thức khách chứ.
Diệp U vừa nghĩ đến chuyện rút dây điện thoại, nhưng đúng lúc đó, tiếng gõ cửa dồn dập của nhân viên đưa cơm đang đứng ngoài truyền vào: “Quý khách, đã đến lúc rời giường rồi, bữa sáng của cô được chuẩn bị xong rồi. Quý khách, quý khách đã tỉnh chưa ạ, quý khách ơi?”
Diệp U: “..”
Có là lợn cũng tỉnh.
Khác với những khách sạn khác, sơn trang suối nước nóng Lộc Minh chẳng quản sớm tối mà đưa cơm đến tận phòng cho khách, cực kì chu đáo. Nhưng cũng bởi vì thế, muốn ngủ nướng trên giường không ăn sáng là chuyện không thể nào.
Diệp U tóc tai lộn xộn mà đi mở cửa cho em gái đưa cơm. Trang phục của bộ phận phục vụ ăn uống có màu vàng nhạt, kiểu dáng hơi giống với trang phục bên lễ tân. Em gái đưa cơm vừa thấy cô mở cửa liền nở nụ cười, vừa đẩy toa đồ ăn vào vừa nói lời chào buổi sáng với cô: “Quý khách, buổi sáng tốt lành, bữa sáng của cô đã được chuẩn bị xong rồi.”
“…” Bị lay tỉnh từ lúc sáng sớm, vốn Diệp U còn có hơi cáu gắt, nhưng gặp phải em gái đáng yêu như này, ai mà còn nổi giận được cơ chứ.
Sơn trang quả là âm hiểm, cất công cho một em gái đến làm việc khó nhằn thế này.
“Em đã dọn bữa sáng cho phòng bên cạnh chưa?” Diệp U cực kì để tâm đến chuyện này: “Nếu nó còn chưa dậy thì để chị lôi nó dậy.”
Em gái đang bày bữa sáng lên bàn đưa mắt nhìn cô: “Chị nói anh Tiêu ở cách vách sao? Anh ấy dậy rồi ạ, em đưa bữa sáng cho anh ấy trước.”
“Được, thế là tốt rồi.” Biết được Tiêu Tư Thành cũng bị gọi dậy, trong lòng Diệp U dễ chịu hơn nhiều: “Từ nay về sau em cứ đưa đồ ăn sáng cho nó trước nhé, đưa cho chị trễ một chút cũng không sao đâu.”
Em gái cười: “Quan hệ của hai chị em chị tốt thật đấy! Vừa lúc này em ở bên kia, anh Tiêu cũng nói với em như vậy!”
Diệp U: “…”
Quả là một đứa em trai hiếu thảo mà.
Tuy rằng bữa sáng của sơn trang không đa dạng như buổi tối, nhưng cũng không hề ít. Diệp U rửa mặt xong thì ngồi xuống bàn ăn một miếng, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Tùy rằng phải dậy sớm, nhưng được ăn những món ngon như vậy thì cũng coi như là đáng giá.
Ăn sáng xong, Diệp U gọi điện thoại cho lễ tân, dặn dò mấy cô ấy nếu nhìn thấy Tiêu Tư Thành lén ra khỏi sơn trang thì phải báo cho cô trước tiên. Xong xuôi, Diệp U hỏi thêm một câu: “Tiêu Tư Thành có dặn mấy người chú ý đến hành động của tôi không?”
Lễ tân kinh ngạc nói: “Sao cô lại biết? Tối qua anh Tiêu quả là có dặn chúng tôi như vậy.”
Diệp U: “…”
Hừ, đồ copy.
Diệp U ăn sáng xong thì có hơi trướng bụng, muốn ngủ tiếp cũng không được đành đứng lên đi dạo trong sơn trang. Đổi sang một bộ trang phục thoải mái, Diệp U buộc tóc lên cao, đi giày thể thao rồi ra khỏi cửa.
Tiêu Tư Thành liên tục chú ý đến động tĩnh phía bên cô, vừa nghe thấy Diệp U mở cửa phòng cũng mở cửa theo. Diệp U đứng trên hành lang nhìn cậu, Tiêu Tư Thành cũng quan sát cô từ đầu đến chân một lượt, cười một cái: “Chị đi tập thể dục buổi sáng à?”
Diệp U cười đáp lại: “Ừ, đi cùng không?”
“Được, để em thay quần áo đã.” Tiêu Tư Thành quay về phòng, nhanh chóng đổi sang một bộ quần áo thể thao rồi xuống dưới cùng Diệp U.
“Chị, tối qua chị ngủ ngon không?” Tiêu Tư Thành niềm nở hỏi.
Diệp U cười đáp: “Ngon, rất ngon, ngủ sớm dậy sớm cũng coi như là hỗ trợ cải thiện khí sắc. Hôm qua chị còn bảo Cao Giai Vũ là chị ở đây cả năm cũng được.’’
“…” Đôi môi đang cong cong của Tiêu Tư Thành hơi sượng lại, chớp mắt một cái lại cười giả lả: “Chị nói đúng, em thấy mình ở trong này 2 năm cũng ok.”
“Ha ha.”
Căn phòng của hai người chỉ nhìn được một bên của con sông, còn phía bên kia là một khu vườn được cắt tỉa tỉ mỉ, không khí nơi đây vào sáng sớm trong lành cực kì, chung quanh còn văng vẳng cả tiếng chim hót, những cơn gió thỉnh thoảng lại lướt qua, dường như con đưa theo cả hương hoa êm dịu.
Sự cáu kỉnh do bị đánh thức vào sáng sớm của Diệp U như tan thành mây khói, cô và Tiêu Từ Thành dạo bộ một vòng, vô tình đến trước ngọn núi ngày hôm qua.
Anh Lương cũng đã yên vị ở trong đình, nhưng khác với hôm qua, hôm nay bên cạnh anh còn có cả một tên nhóc ngoại quốc tóc vàng ngồi bên cạnh.
“…” Tốt, rất tốt.
Diệp U cũng không đi làm phiền hai người họ tu tiên, định tiếp tục đi đến mặt trước với Tiêu Tư Thành. Đúng lúc này, một thiếu nữ mặc trang phục võ công đang đứng luyện thanh dưới tán cây thấy hai chị em Diệp U đi tới, lập tức dừng lại, đổi tư thế, chân phải giơ cao quá đầu, ép vào thân cây thành hình chữ mã.
Diệp U: “…”
Nữ hiệp, quả là nữ hiệp mà.
Đến tận khi hai người họ đã đi xa, thiếu nữ mới bỏ đôi chân dài của mình xuống, tiếp tục luyện thanh.
Ở đường đi bên cạnh hồ có hai ông lão đang chơi cờ vua trên ghế đá. Cạnh đó còn có một người đàn ông trẻ tuổi đang vòng tay trước ngực đứng quan sát.
Diệp U hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi kia.
“Thầy Trình Cảnh! Thật sự là anh này!” Diệp U chẳng thể nào ngờ được, cô mò tìm đến phòng làm việc anh ta thì chẳng thấy đâu, đến tận nhà “lục soát” cũng không có, hóa ra là anh ta trốn ở đây! Trình Cảnh nghe thấy giọng nói của cô thì ngẩn ra đó, anh ta quay đầu lại, vừa nhìn thấy bóng dáng Diệp U hùng hổ đi về phía mình liền vội vàng vắt chân lên cổ mà chạy.
Diệp U vừa thấy anh ta chạy cũng cất bước đuổi theo, mặc dù Tiêu Tư Thành không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng nhiệt tình mà đuổi theo phía sau.
Thế là tình cảnh biến thành ba người rượt đuổi nhau trong vườn hoa, Diệp U vừa đuổi theo đằng sau vừa hét: “Anh có gan trì hoãn công việc thì đừng có mà chạy!”
Lục Tẫn và chủ Hỷ đang đi từ đầu bên kia của vườn hoa vào thì chợt nghe thấy giọng nói của Diệp U.
Chú Hỷ nhíu mày.
Trình Cảnh vừa nhìn thấy bọn họ thì như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng trốn ra đằng sau hai người họ. Diệp U nhanh chóng đuổi đến, vừa thở hồng hộc vừa chỉ vào Trình Cảnh: “Anh ra đây cho tôi!”
Sắc mặt chú Hỷ cực bình tĩnh, nhìn cô nói: “Cô Diệp, nội quy của sơn trang có ghi rõ là khách đến không được rượt đuổi trêu chọc, không được ầm ĩ.”
Trình Cảnh dường như đã quên vừa nãy bản thân sợ hãi bỏ chạy như nào, nghe thấy chú Hỷ nói như thế liền vội vàng phụ họa: “Đúng đúng, mọi người mau đuổi cô ấy ra ngoài đi.”
Những lời này lọt vào tai Tiêu Tư Thành vừa đuổi đến đây, sao cơ, muốn đuổi chị cậu ra ngoài sao? Làm vậy cũng được sao?
Cậu lập tức đứng về phía chính nghĩa: “Chị, tuy rằng em là em trai chị, nhưng việc này quả thực đúng là lỗi của chị. Dù sao cũng là vì chị làm trái với nội quy của sơn trang, giờ bị đuổi ra ngoài thì chị yêu đừng tức giận nhé.”
Diệp U: “??”
Thằng nhóc này ba ngày chưa ăn đánh là định lật nóc nhà khởi nghĩa đúng không?
Món nợ này trước tiên cứ ghi lại đã, giải quyết tình hình trước mắt quan trọng hơn: “Anh Lục, chú Hỷ, không phải như thế đâu. Tên này còn đang nợ công ty của tôi mấy bài hát chưa làm, chúng tôi cất công đến phòng làm việc của anh ta tìm người thì không thấy đâu, trong nhà cũng chẳng có bóng dáng của anh ta, không ngờ hôm nay lại bắt được anh ta ở đây!”
Chú Hỷ nói: “Các cháu có tranh chấp gì đi chăng nữa thì cũng phải tuân thủ nội quy của sơn trang.”
“Đúng, đúng.” Tiêu Tư Thành đứng cạnh đó đổ thêm dầu vào lửa: “Không thì hai người ra ngoài đánh một trận giải quyết đi!”
“…” Khóe môi Diệp U giật giật, nếu không phải vì chú Hỷ và Lục Tẫn còn đang đứng đây, chắc chắn cô sẽ cho thằng nhóc này một trận no đòn.
Chú Hỷ còn định nói gì đó, Lục Tẫn đã giành mở miệng nói: “Hai người có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau.”
Diệp U nghe anh nói vậy, nhìn Trình Cảnh, gật đầu đồng tình: “Được, chúng ta tìm chỗ nào đấy ngồi nói chuyện đi.”
Trình Cảnh muộn từ chối, nhưng Lục Tẫn lại tiếp lời: “Đến phòng trà của sơn trang đi.”
“… Đi,” Trình Cảnh chỉ đành đồng ý, nhưng anh ta yêu cầu Lục Tẫn và chú Hỷ phải đi theo cùng, nhỡ đâu Diệp U mà định táy máy tay chân thì sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi sơn trang.
Chuyện vui như này thì chắc chắn là Tiêu Tư Thành cũng phải đi theo rồi, đợi lát nữa chị cậu rời núi thì cậu cũng tiết kiệm được chút sức lực.
Phòng trà được đặt ở bên cạnh hồ nhân tạo mà hôm qua cậu đã đi ngang qua, cậu nhìn bóng dáng thẳng tắp của Lục Tẫn phía trước: “Hôm nào anh Lục cũng rời giường sớm vậy hả?”
Lục Tẫn không quay đầu lại, trả lời Tiêu Tư Thành: “Sáng nào tôi cũng dậy lúc 4 giờ.”
“???” Trên đầu Tiêu Tư Thành đầy dấu chấm hỏi: “Đấy mà là giờ thức dậy của người bình thường sao? Còn chưa kể, 4 giờ không phải sáng đâu, 4 giờ là 4 giờ đêm đó!”
Diệp U cũng thấy dậy giờ đó là có hơi sớm quá, không nhịn được hỏi: “Anh dậy sớm thế để làm gì?”
Lục Tẫn cũng chẳng phải lái xe đến trung tâm thành phố gõ chữ chấm công, chẳng lẽ, anh dậy sớm như vậy là hít thở không khí trong lành của thời khắc 4 giờ sáng chắc?
Lục Tẫn nhìn sang phía cô, đáp: “Sau khi thức dậy thì tập thể dục 1 tiếng, rồi tắm rửa qua, ăn sáng xong xuôi thì ngồi thiền.”
Tiêu Tư Thành rất chi là bất ngờ: “Ngày nào cũng vậy?”
Lục Tẫn: “Ừ.”
Diệp U: “…”
Đồ bịp bợm, rõ ràng là sáng hôm đó cô thấy anh nằm lì trên giường.
…
Lục Tẫn: Cuộc đời tôi duy chỉ có một lần nằm lì trên giường vào buổi sáng, thế mà lại vô tình để vuột mất 100 triệu.
Diệp – 100 triệu – U: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.