Chương 11: , Ngoại truyện 1.1: Hans V̶o̶r̶o̶s̶h̶i̶l̶o̶v̶ Rommel
Justasimpehe
12/07/2024
[Đâu đó tại Berlin, mùa đông năm 1930]
Nhà nghiên cứu 1: -Báo cáo kết quả thí nghiệm, thưa ngài Erik, vật chủ tuy không vượt qua được quá trình đỡ đẻ, nhưng vật thí nghiệm đã sống sót... Đây là thành công thứ hai trong dự án, tuy vậy tỷ lệ thất bại vẫn đang ở mức trên 88%, chỉ giảm có 5% so với thí nghiệm trước...
Erik: -88%... Cao hơn mong đợi... Cho ta gặp vật chủ... Tình trạng sức khoẻ của nó thế nào?
Nhà nghiên cứu 2: -Các chỉ số vượt xa mức bình thường, có thể nói rằng... Ta thành công lớn rồi! Quốc Trưởng sẽ rất tự hào về công trình này!!
Erik: -Cho ta xem cậu nhóc được không?
Người đàn ông tên Erik chậm rãi bước đến bên phòng thí nghiệm, nhìn đứa bé khoẻ mạnh trước mặt anh, anh cười nhẹ
Erik: -Đôi mắt đỏ này... Với khí thế của một vị vua chiến trường... Hi vọng của ta để chấm dứt cuộc chiến này... Nó phải là cái gì đó mang tính Đức thuần khiết nhất... Hans, đó là tên của cậu, cái tên quốc dân của Đức... Tôi đặt tên này với hi vọng... Cậu hãy là người nói lên tiếng nói nhân dân...
...
[10 năm sau]
"...Quân đội hùng mạnh của Đức dưới sự lãnh đạo tài tình của Quốc trưởng đã đánh chiếm được rất nhiều quốc gia. Vì đất nước, bạn cũng có thể như họ! Tham gia khoá đào tạo binh lính..."
Một đứa trẻ 10 tuổi đang ngồi xem vô tuyến trước sự giám sát của lính gác xung quanh. Cổ cậu với tay cậu đều là xích sắt nặng hàng ký. Người ta đều sợ cậu, giam cậu lại như một con thú dữ nguy hiểm. Họ đều kính nể mà gọi cậu với cái tên "Hercules của Đệ Tam Đế Chế"...
Quản ngục trưởng: -Vật thí nghiệm 182, đứng dậy!! Theo điều lệnh, đi đến trường tập bắn!!
Cậu đưa đôi mắt đỏ vô hồn nhìn về phía quản ngục, trong chốc lác cậu đứng thẳng dậy, cái cơ thể 10 năm tuổi cậu cao ngang quản ngục. Như thường lệ, họ cho cậu một loại cái bài kiểm tra, sức khoẻ, sức chịu đựng và cả độ nhanh nhạy. Ngày ngày đều là các cuộc tra tấn không hồi kết, họ đều biết điểm yếu của cậu, cậu không thể làm gì để chống lại bọn họ, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu. Dần dần, cậu không còn như những đứa trẻ đồng trang lứa, cảm xúc bên trong cậu như đã tan biến. Trong môi trường sinh tồn đầy khắc nghiệt này, cảm xúc là thừa thãi, không thể sống sót nếu đồng cảm với địch, không thể chiến thắng nếu xót xa những người đã ngã xuống lại càng không thể nhớ thương người nhà đang ngóng trông ở quê hương. Hans được đào tạo để trở thành chiến binh "hoàn hảo", chỉ nghe mệnh lệnh, chỉ có sự trung thành tuyệt đối và quan trọng nhất, không cảm xúc. Tuy khó khăn, bị chèn ép như vậy, cậu vẫn muốn sống, vẫn còn hi vọng và khát khao sống tiếp vì cậu còn "gia đình"...
Erik: -Tốt lắm Hans, lần này tận 2kJ... Khá lắm con trai...
Hans: -Bố à...?
Erik: -Cậu Hans bất ngờ hả?
Erik Rommel, người phụ trách của dự án này, ông là một trung tá có tiếng trong quân đội vì kỹ năng y học trong di truyền của ông không ai sánh bằng trên cả nước Đức này, ông được đồn là đang hỗ trợ Đệ Tam Đế Chế tạo nên một chủng tộc người thượng đẳng, thông minh và mạnh mẽ hơn tất cả, để đến cuối cùng, tạo nên một đội quân bất khả chiến bại, một đội quân với mỗi người mang trong mình sức mạnh của cả một quân đoàn, sẵn sàng đánh bại tất cả kẻ thù trên từng bước hành quân... Tuy có tiếng là vậy, ông lại là người duy nhất đối xử tốt với Hans và đặt tên cho cậu. Hans coi ông như là cha, vì vậy đến giờ, Hans vẫn cố sống tiếp để giúp cha hoàn thành dự án
Erik: -Con mệt rồi ha? Ta sẽ cho kết thúc thử nghiệm hôm nay... Nay con được về "nhà" rồi...
Đôi mắt đỏ của Hans vội sáng lên
Hans: -Nhưng nay đâu phải ngày-
Erik: -2kJ là kỷ lục mới! Con xuyên thủng được xe tăng rồi đó! Sao ta không thưởng cho con một chút nhỉ?
Hans nhanh chóng chạy vào một căn phòng giam lỏng bên cạnh. Tuy mang cơ thể cao lớn và sức mạnh sánh ngang với thú vật, anh vẫn là trẻ thơ, vẫn là một đứa trẻ 10 tuổi ở sâu bên trong...
Hans: -Chị Erika! Và Emilia!
3 đứa trẻ liền vội chạy đến và ôm nhau. Thời gian dài đằng đẵng mong ngóng nhau của họ cuối cùng cũng đã chấm dứt
Erika: -Chị nhớ em quá đó!! Em giờ còn cao và lớn cả chị rồi... Còn ngày mới xa nhau, em còn thấp hơn cả chị nữa mà...
Emilia: -Anh Hans!! Anh có mang gì cho em không?
Hans: -Anh có mang này...
Hans lấy ra một hòn đá hình chữ thập nhỏ, hòn đá này được mài dũa thật tỉ mỉ. Anh thậm chí còn khoét một lỗ ở giữa, lấy ra sợi dây anh đan được từ mấy cây cỏ dại lấy về từ bãi tập bắn. Hòn đá và sợi dây đã trở thành một chiếc vòng cổ
Hans: -Giờ em có huy hiệu giống bố rồi nhé...
Emilia: -Cảm ơn anh!!
Erika: -Không mang gì cho chị à? Em yêu mỗi bé Emilia thôi à?
Hans: -Em quên mất rồi... Em xin lỗi...
Erika: -Chị đùa thôi, có em lành lặn là vui rồi... 3 đứa chúng mình còn có nhau, có bố là có tất cả rồi, đừng buồn...
3 đứa trẻ được sinh ra trong phòng thí nghiệm, không biết mặt cha, mẹ thì tử vong ngay sau khi đẻ mấy đứa. Từ nhỏ đã sống như chuột bạch, mang ra thí nghiệm và tẩy não hàng ngày. Erika vốn là thử nghiệm sống sót đầu tiên, tuy vậy vì mang giới tính nữ nên không được coi trọng, tương tự cũng xảy ra với Emilia, vật thử nghiệm thứ 3 sống sót, vì vậy họ bị nhốt ở một buồng riêng, với mục đích của họ là tạo ra thế hệ mới, một mục đích kinh tởm và vô nhân tính của chương trình. Ấy vậy nơi đây vẫn còn tình thương, Erik đã cho cả 3 đứa một "gia đình" để nương tựa, khó khăn gian khổ để tìm về. Ngày qua ngày, bọn trẻ chật vật sống qua ngày để thấy ngày mai, dựa vào chút niềm vui nho nhỏ của "gia đình" làm ý chí sống tiếp. Cứ ngỡ rằng cuộc đời Hans, Erika và Emilia có mang đủ chông gai, nhưng tai hoạ vẫn ập đến bất ngờ...
[Berlin, 1946]
Sĩ quan SS: -Trừ khử tất cả nghiên cứu viên, chỉ giữ lại vật thí nghiệm!!
Một vật thí nghiệm đã thoát khỏi buồng giam, nghi vấn do có người phản bội, làm lộ ra thông tin về phòng thí nghiệm bí mật dưới chân người dân Berlin, để đảm bảo tính bí mật, các chỉ huy cấp cao đã ra lệnh diệt khẩu hết tất cả, không một nhân chứng sống sót, giết nhầm còn hơn bỏ sót, không được có bất cứ tên nào phản bội lại Đế Chế. Tiếng xả súng vang khắp hành lang khu vực. Hans gồng mình phá bỏ đống xích sắt trói bộc cơ thể, phá vỡ lồng giam lỏng bấy lâu nay của anh. Đây là cơ hội vàng để anh chạy thoát, chỉ cần lấy bộ đồng phục lính SS là anh thoát được. Anh chạy đi theo tiếng xả súng, bắt một tên lính quèn và diệt hắn ta trước khi lấy quân phục của hắn. Tuy vậy, anh chưa thể tự do được, anh phải đi tìm "gia đình" duy nhất của mình trước. Anh chạy đến khu vực của Emilia và Erika, phá vỡ phòng giam của họ rồi đưa hộ tống chị em nhà Rommel lên mặt đất
Hans: -Chị với Emilia chạy đi... Đi thật xa khỏi Berlin... Khu vực này quá nguy hiểm...
Erika: -Còn em thì sao? Em không đi theo chị được sao?
Hans: -Em phải đi tìm bố... Chị với Emilia đi đi!
Erika rời đi, đầu vẫn ngoảnh lại nhìn đứa em trai không cùng dòng máu của mình. Tuy đã có sự tự do bấy lâu nay, nhưng cái giá phải trả là sự chia ly của 3 chị em. Không thể làm gì, Erika và Emilia chỉ có thể chạy tiếp...
...
Hans đằng khác đang lục tung cả khu nghiên cứu để tìm ông Erik. Tuy khoẻ mạnh và nhanh nhẹn là vậy, anh vẫn chậm một bước... Xác ông Erik nằm trên bàn làm việc, ông biết mình đã bị đâm sau lưng, đã đến lúc ông phải trả giá cho việc tạo phản, ông cắn viên xyanua như cách cuối cùng để giữ lại tinh thần chống lại nhà nước Phát Xít bẩn thỉu này. Huân chương Thập tự Sắt đáng tự hào cũng bị chính tay ông bắn nát, vỡ ra làm 3 mảnh. Hans ngậm ngùi đến ôm xác cha mình, chưa bao giờ họ vừa gần lại vừa xa đến vậy. Hans chưa từng ôm bố, chưa bao giờ được xem bố làm việc như nào, cũng chưa bao giờ được cầm trong tay tấm Huân chương đầy tự hào của một người Đức. Trong cái thân thể vô cảm đó, từ đáy lòng lại bắt đầu nảy sinh ra chút cảm xúc ngậm ngùi, nhớ thương. Hans nhìn lại bàn làm việc của ông, anh thấy giấy khai sinh giả của cả anh, Erika và Emilia. Tất cả đều vì những đứa con của ông, ông đã quá chán ghét cái chế độ vô nhân tính này, ông đã ấp ủ kế hoạch bao lâu này để lật đổ nó, ông Erik là một người tốt, nhưng có lẽ không thể bù đắp cho những gì ông đã làm cho Đế Chế... Hans nhẹ nhàng đóng đôi mắt của Erik lại, giúp người cha của anh có cái chết thật thanh thản
Hans: -Cảm ơn cha... Vì tất cả...
Hans nhặt lại Huân chương Thập tự Sắt và các mảnh vỡ lại, cầm chắc trong tay. Đây là kỷ vật cuối mà ông Erik để lại, anh thề sẽ trân trọng nó đến cuối đời
Sĩ quan SS: -Cậu lính kia!! Kiểm tra tủ tài liệu chưa?! Mà cậu nhìn lạ lạ, cậu từ đơn vị khác à?
Hans: -Vâng thưa Sĩ quan... Tôi mới được bổ sung từ đơn vị khác... Tôi đã kiểm tra được tài liệu được chuyển từ Liên Xô, ông ta chắc chắn đã làm phản!
Sĩ quan SS: -Vậy sao? Tốt... Quay về đơn vị đi... Nhiệm vụ hoàn thành... Cuối cùng cũng tóm được con chuột nhắt dám chống phá lại Quốc Trưởng...
Cầm trên tay tờ giấy khai sinh, anh biết rằng anh đã được ban cho khởi đầu mới. Đây có lẽ là tự do mà anh hằng mong muốn...hay lại là cái bẫy của sự lựa chọn?...
...
...
- To be continued-
Nhà nghiên cứu 1: -Báo cáo kết quả thí nghiệm, thưa ngài Erik, vật chủ tuy không vượt qua được quá trình đỡ đẻ, nhưng vật thí nghiệm đã sống sót... Đây là thành công thứ hai trong dự án, tuy vậy tỷ lệ thất bại vẫn đang ở mức trên 88%, chỉ giảm có 5% so với thí nghiệm trước...
Erik: -88%... Cao hơn mong đợi... Cho ta gặp vật chủ... Tình trạng sức khoẻ của nó thế nào?
Nhà nghiên cứu 2: -Các chỉ số vượt xa mức bình thường, có thể nói rằng... Ta thành công lớn rồi! Quốc Trưởng sẽ rất tự hào về công trình này!!
Erik: -Cho ta xem cậu nhóc được không?
Người đàn ông tên Erik chậm rãi bước đến bên phòng thí nghiệm, nhìn đứa bé khoẻ mạnh trước mặt anh, anh cười nhẹ
Erik: -Đôi mắt đỏ này... Với khí thế của một vị vua chiến trường... Hi vọng của ta để chấm dứt cuộc chiến này... Nó phải là cái gì đó mang tính Đức thuần khiết nhất... Hans, đó là tên của cậu, cái tên quốc dân của Đức... Tôi đặt tên này với hi vọng... Cậu hãy là người nói lên tiếng nói nhân dân...
...
[10 năm sau]
"...Quân đội hùng mạnh của Đức dưới sự lãnh đạo tài tình của Quốc trưởng đã đánh chiếm được rất nhiều quốc gia. Vì đất nước, bạn cũng có thể như họ! Tham gia khoá đào tạo binh lính..."
Một đứa trẻ 10 tuổi đang ngồi xem vô tuyến trước sự giám sát của lính gác xung quanh. Cổ cậu với tay cậu đều là xích sắt nặng hàng ký. Người ta đều sợ cậu, giam cậu lại như một con thú dữ nguy hiểm. Họ đều kính nể mà gọi cậu với cái tên "Hercules của Đệ Tam Đế Chế"...
Quản ngục trưởng: -Vật thí nghiệm 182, đứng dậy!! Theo điều lệnh, đi đến trường tập bắn!!
Cậu đưa đôi mắt đỏ vô hồn nhìn về phía quản ngục, trong chốc lác cậu đứng thẳng dậy, cái cơ thể 10 năm tuổi cậu cao ngang quản ngục. Như thường lệ, họ cho cậu một loại cái bài kiểm tra, sức khoẻ, sức chịu đựng và cả độ nhanh nhạy. Ngày ngày đều là các cuộc tra tấn không hồi kết, họ đều biết điểm yếu của cậu, cậu không thể làm gì để chống lại bọn họ, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu. Dần dần, cậu không còn như những đứa trẻ đồng trang lứa, cảm xúc bên trong cậu như đã tan biến. Trong môi trường sinh tồn đầy khắc nghiệt này, cảm xúc là thừa thãi, không thể sống sót nếu đồng cảm với địch, không thể chiến thắng nếu xót xa những người đã ngã xuống lại càng không thể nhớ thương người nhà đang ngóng trông ở quê hương. Hans được đào tạo để trở thành chiến binh "hoàn hảo", chỉ nghe mệnh lệnh, chỉ có sự trung thành tuyệt đối và quan trọng nhất, không cảm xúc. Tuy khó khăn, bị chèn ép như vậy, cậu vẫn muốn sống, vẫn còn hi vọng và khát khao sống tiếp vì cậu còn "gia đình"...
Erik: -Tốt lắm Hans, lần này tận 2kJ... Khá lắm con trai...
Hans: -Bố à...?
Erik: -Cậu Hans bất ngờ hả?
Erik Rommel, người phụ trách của dự án này, ông là một trung tá có tiếng trong quân đội vì kỹ năng y học trong di truyền của ông không ai sánh bằng trên cả nước Đức này, ông được đồn là đang hỗ trợ Đệ Tam Đế Chế tạo nên một chủng tộc người thượng đẳng, thông minh và mạnh mẽ hơn tất cả, để đến cuối cùng, tạo nên một đội quân bất khả chiến bại, một đội quân với mỗi người mang trong mình sức mạnh của cả một quân đoàn, sẵn sàng đánh bại tất cả kẻ thù trên từng bước hành quân... Tuy có tiếng là vậy, ông lại là người duy nhất đối xử tốt với Hans và đặt tên cho cậu. Hans coi ông như là cha, vì vậy đến giờ, Hans vẫn cố sống tiếp để giúp cha hoàn thành dự án
Erik: -Con mệt rồi ha? Ta sẽ cho kết thúc thử nghiệm hôm nay... Nay con được về "nhà" rồi...
Đôi mắt đỏ của Hans vội sáng lên
Hans: -Nhưng nay đâu phải ngày-
Erik: -2kJ là kỷ lục mới! Con xuyên thủng được xe tăng rồi đó! Sao ta không thưởng cho con một chút nhỉ?
Hans nhanh chóng chạy vào một căn phòng giam lỏng bên cạnh. Tuy mang cơ thể cao lớn và sức mạnh sánh ngang với thú vật, anh vẫn là trẻ thơ, vẫn là một đứa trẻ 10 tuổi ở sâu bên trong...
Hans: -Chị Erika! Và Emilia!
3 đứa trẻ liền vội chạy đến và ôm nhau. Thời gian dài đằng đẵng mong ngóng nhau của họ cuối cùng cũng đã chấm dứt
Erika: -Chị nhớ em quá đó!! Em giờ còn cao và lớn cả chị rồi... Còn ngày mới xa nhau, em còn thấp hơn cả chị nữa mà...
Emilia: -Anh Hans!! Anh có mang gì cho em không?
Hans: -Anh có mang này...
Hans lấy ra một hòn đá hình chữ thập nhỏ, hòn đá này được mài dũa thật tỉ mỉ. Anh thậm chí còn khoét một lỗ ở giữa, lấy ra sợi dây anh đan được từ mấy cây cỏ dại lấy về từ bãi tập bắn. Hòn đá và sợi dây đã trở thành một chiếc vòng cổ
Hans: -Giờ em có huy hiệu giống bố rồi nhé...
Emilia: -Cảm ơn anh!!
Erika: -Không mang gì cho chị à? Em yêu mỗi bé Emilia thôi à?
Hans: -Em quên mất rồi... Em xin lỗi...
Erika: -Chị đùa thôi, có em lành lặn là vui rồi... 3 đứa chúng mình còn có nhau, có bố là có tất cả rồi, đừng buồn...
3 đứa trẻ được sinh ra trong phòng thí nghiệm, không biết mặt cha, mẹ thì tử vong ngay sau khi đẻ mấy đứa. Từ nhỏ đã sống như chuột bạch, mang ra thí nghiệm và tẩy não hàng ngày. Erika vốn là thử nghiệm sống sót đầu tiên, tuy vậy vì mang giới tính nữ nên không được coi trọng, tương tự cũng xảy ra với Emilia, vật thử nghiệm thứ 3 sống sót, vì vậy họ bị nhốt ở một buồng riêng, với mục đích của họ là tạo ra thế hệ mới, một mục đích kinh tởm và vô nhân tính của chương trình. Ấy vậy nơi đây vẫn còn tình thương, Erik đã cho cả 3 đứa một "gia đình" để nương tựa, khó khăn gian khổ để tìm về. Ngày qua ngày, bọn trẻ chật vật sống qua ngày để thấy ngày mai, dựa vào chút niềm vui nho nhỏ của "gia đình" làm ý chí sống tiếp. Cứ ngỡ rằng cuộc đời Hans, Erika và Emilia có mang đủ chông gai, nhưng tai hoạ vẫn ập đến bất ngờ...
[Berlin, 1946]
Sĩ quan SS: -Trừ khử tất cả nghiên cứu viên, chỉ giữ lại vật thí nghiệm!!
Một vật thí nghiệm đã thoát khỏi buồng giam, nghi vấn do có người phản bội, làm lộ ra thông tin về phòng thí nghiệm bí mật dưới chân người dân Berlin, để đảm bảo tính bí mật, các chỉ huy cấp cao đã ra lệnh diệt khẩu hết tất cả, không một nhân chứng sống sót, giết nhầm còn hơn bỏ sót, không được có bất cứ tên nào phản bội lại Đế Chế. Tiếng xả súng vang khắp hành lang khu vực. Hans gồng mình phá bỏ đống xích sắt trói bộc cơ thể, phá vỡ lồng giam lỏng bấy lâu nay của anh. Đây là cơ hội vàng để anh chạy thoát, chỉ cần lấy bộ đồng phục lính SS là anh thoát được. Anh chạy đi theo tiếng xả súng, bắt một tên lính quèn và diệt hắn ta trước khi lấy quân phục của hắn. Tuy vậy, anh chưa thể tự do được, anh phải đi tìm "gia đình" duy nhất của mình trước. Anh chạy đến khu vực của Emilia và Erika, phá vỡ phòng giam của họ rồi đưa hộ tống chị em nhà Rommel lên mặt đất
Hans: -Chị với Emilia chạy đi... Đi thật xa khỏi Berlin... Khu vực này quá nguy hiểm...
Erika: -Còn em thì sao? Em không đi theo chị được sao?
Hans: -Em phải đi tìm bố... Chị với Emilia đi đi!
Erika rời đi, đầu vẫn ngoảnh lại nhìn đứa em trai không cùng dòng máu của mình. Tuy đã có sự tự do bấy lâu nay, nhưng cái giá phải trả là sự chia ly của 3 chị em. Không thể làm gì, Erika và Emilia chỉ có thể chạy tiếp...
...
Hans đằng khác đang lục tung cả khu nghiên cứu để tìm ông Erik. Tuy khoẻ mạnh và nhanh nhẹn là vậy, anh vẫn chậm một bước... Xác ông Erik nằm trên bàn làm việc, ông biết mình đã bị đâm sau lưng, đã đến lúc ông phải trả giá cho việc tạo phản, ông cắn viên xyanua như cách cuối cùng để giữ lại tinh thần chống lại nhà nước Phát Xít bẩn thỉu này. Huân chương Thập tự Sắt đáng tự hào cũng bị chính tay ông bắn nát, vỡ ra làm 3 mảnh. Hans ngậm ngùi đến ôm xác cha mình, chưa bao giờ họ vừa gần lại vừa xa đến vậy. Hans chưa từng ôm bố, chưa bao giờ được xem bố làm việc như nào, cũng chưa bao giờ được cầm trong tay tấm Huân chương đầy tự hào của một người Đức. Trong cái thân thể vô cảm đó, từ đáy lòng lại bắt đầu nảy sinh ra chút cảm xúc ngậm ngùi, nhớ thương. Hans nhìn lại bàn làm việc của ông, anh thấy giấy khai sinh giả của cả anh, Erika và Emilia. Tất cả đều vì những đứa con của ông, ông đã quá chán ghét cái chế độ vô nhân tính này, ông đã ấp ủ kế hoạch bao lâu này để lật đổ nó, ông Erik là một người tốt, nhưng có lẽ không thể bù đắp cho những gì ông đã làm cho Đế Chế... Hans nhẹ nhàng đóng đôi mắt của Erik lại, giúp người cha của anh có cái chết thật thanh thản
Hans: -Cảm ơn cha... Vì tất cả...
Hans nhặt lại Huân chương Thập tự Sắt và các mảnh vỡ lại, cầm chắc trong tay. Đây là kỷ vật cuối mà ông Erik để lại, anh thề sẽ trân trọng nó đến cuối đời
Sĩ quan SS: -Cậu lính kia!! Kiểm tra tủ tài liệu chưa?! Mà cậu nhìn lạ lạ, cậu từ đơn vị khác à?
Hans: -Vâng thưa Sĩ quan... Tôi mới được bổ sung từ đơn vị khác... Tôi đã kiểm tra được tài liệu được chuyển từ Liên Xô, ông ta chắc chắn đã làm phản!
Sĩ quan SS: -Vậy sao? Tốt... Quay về đơn vị đi... Nhiệm vụ hoàn thành... Cuối cùng cũng tóm được con chuột nhắt dám chống phá lại Quốc Trưởng...
Cầm trên tay tờ giấy khai sinh, anh biết rằng anh đã được ban cho khởi đầu mới. Đây có lẽ là tự do mà anh hằng mong muốn...hay lại là cái bẫy của sự lựa chọn?...
...
...
- To be continued-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.