Chương 4: Bước đầu của tôi và em
Justasimpehe
12/07/2024
P/s: Vì từ giờ sẽ có thêm kha khá nhân vật nên mình sẽ thêm tên nhân vật trước lời thoại nhé! (Btw cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ truyện của mình lên 115 độ hot nhé!!)
...
...
"Ba ơi dừng lại!". Tiếng hét vang lên khắp căn phòng trống. Đứa nhóc nằm vật vã trên mặt sàn lạnh ngắt, hấp hối sau cơn đòn nhừ tử trước sự chứng kiến của người anh trai. Chỉ sau khi tiếng hét vang lên, người cha mới dừng lại, vứt băng quấn tay nhuốm máu sang 1 bên trước khi quay lại với chai rượu. Người anh, người em và mẹ họ chỉ biết nhìn nhau trong im lặng...
...
...
Katyusha: -Ba ơi dừng lại!!
Katyusha lao ra ôm lấy tay trái của người Chỉ huy kia. Pershing thấy vậy cũng từ từ hạ súng xuống. Anh với người Chỉ huy nhìn chằm chằm vào nhau, sự im lặng giữa 2 người cũng đủ để khiến Katyusha sợ hãi. Cô biết Pershing là ai, cô không muốn 2 người đánh nhau dẫn đến thương vong. Cô chỉ đành mở lời:
Katyusha: -Ba à, anh ấy không phải địch đâu, con chắc anh ý không có ý xấu...
???: -Vậy tại sao lại cầm súng trường tấn công nạp sẵn vô phòng Chỉ huy? Chưa kể chốt an toàn chưa bật...
Katyusha: -Ahaha-ha...ha...ha...
Pershing có thể cảm nhận được sát khí của đối phương chỉ qua ánh mắt đó. Ông chỉ quay sang mở lời:
???: -Tôi xin hỏi anh là ai vậy, thưa anh Lính Hiệp ước?
Pershing: -Pershing, Pershing Jackson, Trung Đoàn 177 Súng trường, Tập đoàn Quân tiên phong số 6-
???: -Nghe quen quen nhỉ...
Katyusha giật mình, cô nói dối rằng cô đã hạ 1 địch và mang huy hiệu Trung Đoàn về để chứng minh, nhưng cô quên khai gian tên của anh, sau lần này chắc chắn phần thưởng sẽ bị thu hồi. Katyusha chỉ đành cười trừ:
Katyusha: -Ahaha... Không biết đâu ra ta... Chắc là do trùng hợp á...
???: -Chúng ta sẽ nói chuyện sau...
Pershing ngơ ngác nhìn 2 người họ, họ coi như thể anh không tồn tại và tiếp tục cuộc trò chuyện. Anh là kẻ địch đối với họ, và chưa kể kia là Sĩ quan cấp cao, anh quá kém cỏi để họ để tâm sao?
???: -Đúng rồi, cậu trai trẻ... Sao cậu lại có ý định tấn công chúng tôi... Có hiệp định đình chiến rồi mà nhỉ...?
Pershing: -Tôi không hành động theo điều lệnh của ai. Đây là đường cùng của tôi rồi, tôi không còn đường về hay quay đầu nữa. Tôi thà sống chết với mấy ông còn hơn là bị bắt!!
???: -Tôi hiểu vấn đề rồi... Chàng trai trẻ, tôi thích suy nghĩ và nhiệt huyết của anh... Nhưng không lý gì ta lại phải đổ máu cả... Ngồi đi, tôi muốn nói chuyện với anh...
Pershing vẫn giữ cảnh giác cao độ, anh vẫn nghi ngờ đây là 1 cái bẫy, anh kiểm tra ghế một hồi mới ngồi xuống.
Hans: -Tôi xin giới thiệu. Tôi là Hans, Hans Voroshilov, thiếu tướng, chỉ huy Quân kháng chiến, cánh quân Tây Bắc... Tôi thấy kỹ năng của anh rất tốt, chưa ai qua được lớp an ninh dày đặc của khu này mà sống sót, không hổ danh là lính Tiên phong... Vì vậy, tôi có 1 đề nghị dành cho anh... Tôi sẽ có quyền giám sát anh và học hỏi một số thứ từ anh, tất nhiên sẽ không đi quá xa phạm vi quan sát, đổi lại là sự an toàn và giúp đỡ từ tôi khi anh tạm thời bị kẹt tại đây... Anh có đồng ý không, anh Jackson?
Pershing lưỡng lự 1 hồi. "Đây khác gì tiếp tay cho giặc???", anh đang giúp họ khai thác điểm yếu và khắc chế điểm mạnh của mình. Anh thà chết còn hơn để vậy.
Katyusha: -Hai người nói chuyện thì con ra ngoài nhé-
Hans: -Ở đây thôi... Ba vẫn cần con...
Pershing ngoái lại nhìn Katyusha. Ánh nhìn đó đã thức tỉnh thứ gì đó trong anh, một thứ thôi thúc anh sống tiếp. Anh vẫn muốn sống tiếp, không rõ vì lý do gì, nhưng nó đang càng lớn mạnh. Đến cuối cùng, anh lên tiếng.
Pershing: -Tôi chấp nhận!... Với 1 điều khoản thêm từ tôi... Chỉ cho phép 1 y sĩ theo dõi tôi, vậy thôi...
Hans: -Vậy sao, thật trùng hợp ở đây lại có y sĩ...
Hans nhìn Katyusha trước khi đứng lên vỗ vai cô.
Hans: -Hình phạt cho việc đưa lên chiến công sai sự thật của con đã được quyết định... Con sẽ được giao làm nhiệm vụ theo dõi anh Pershing này ở đây. Nếu anh ta gặp vấn đề gì, Katyusha Voroshilova đây sẽ chịu trách nhiệm...
Nghe tin này như sét đánh ngang tai Katyusha. Giờ đây cuộc sống thường nhật của cô không còn 2 chữ "tự do" nữa.
Katyusha: -Ba à... Ba chọn lại hình phạt được không? Vì đứa con gái này của ba đi mà~
Hans: -*Cười mỉm* Hình phạt đã được thi hành. Chỉ có thể sửa đổi sau khi thực hiện hình phạt...
Pershing, mặt khác, thấy khá thích thú khi Hans ra quyết định như vậy. Một nước đi khá bất ngờ, nhưng cũng trong tính toán...
...
Katyusha: -Ba xấu tính ghê ó~
Hans nhẹ nhàng xoa đầu Katyusha trước khi quay sang Pershing
Hans: -Thoả thuận đã ký, anh giờ đây đã được bảo hộ. Nhưng anh vẫn nên nhớ, nếu Katyusha xảy ra chuyện thì thoả thuận sẽ bị phá bỏ và anh sẽ bị coi là kẻ địch bất chấp tình hình chiến trường... Rất vui được hợp tác, bảo trọng...
Pershing: -Bảo trọng, thiếu tướng Hans...
Katyusha: -Tôi và anh lại gặp nhau, nhỉ?...
...
...
Katyusha: -Sao anh quay lại đây làm gì??! Tôi bị phạt vì anh rồi đó!!
Pershing: -Tôi biết thế nào được? Tôi đâu nghĩ rằng cô còn không khai gian tên tôi đi! Đó là lỗi của cô còn gì nữa!
Katyusha chỉ bất lực khóc trong lòng
Katyusha: -Thế là hết... Cả một đống kế hoạch trong thời gian đình chiến của tôi...đi tong rồi... Sao đời đen vậy...
Pershing cũng chỉ có thể cười. Nhưng rồi anh nghĩ thầm "Có lẽ đưa em nó đi mấy nơi em nó muốn, còn gì để mất đâu, tiền hàng tháng đã có, lo gì nữa đâu..."
Pershing: -Tôi có thể giúp cô...
Katyusha: -Ể?! Thật á?! Anh định giúp tôi thật á?!
Pershing: -Cô nghe đúng rồi đó, nhưng có đi có lại... Cô phải cho tôi đi cùng, được chứ?
Katyusha: -Mang anh đi cùng hả?... Thoả thuận với bố tôi nói tôi mà xảy ra chuyện thì anh cũng đi bán muối cho nên... Không vấn đề gì với tôi! Thoả thuận!!
Pershing: -Cũng được đấy... Đi nào quý cô lắm mồm, tôi còn phải nhận phòng, tôi khá mong đợi được đi Frankfurt...
Katyusha: -Này, không có nghĩa là anh được bảo kê là anh có quyền nói tôi như vậy nhé! Anh xấu tính ghê! Không hiểu anh nuôi con kiểu gì với cái tính xấu này!
Pershing: -Tôi đã vợ con gì đâu...
Katyusha: -Hơn 30 mà chưa vợ là gay đấy, theo cả 2 nghĩa...
Pershing: -Tôi mới 28, cô nhìn sao ra 30 vậy?
Katyusha: -Hả?! Không tin lắm! Anh mà 28 á? Cũng chả hơn chị tôi là bao mà nhìn hao hao bố tôi...
Pershing: -Cô nhìn người kém thật đấy...
2 bóng người cao thấp đi về hướng thành phố nhộn nhịp. Sau chiến tranh, con đường mòn trải đầy hố bom, được lấp đầy sau cơn mưa xối xả. 2 con người, 2 mảnh đời cùng nhau đi qua con đường mòn, đi đến sự khởi đầu của một mối quan hệ...
- End-
...
...
"Ba ơi dừng lại!". Tiếng hét vang lên khắp căn phòng trống. Đứa nhóc nằm vật vã trên mặt sàn lạnh ngắt, hấp hối sau cơn đòn nhừ tử trước sự chứng kiến của người anh trai. Chỉ sau khi tiếng hét vang lên, người cha mới dừng lại, vứt băng quấn tay nhuốm máu sang 1 bên trước khi quay lại với chai rượu. Người anh, người em và mẹ họ chỉ biết nhìn nhau trong im lặng...
...
...
Katyusha: -Ba ơi dừng lại!!
Katyusha lao ra ôm lấy tay trái của người Chỉ huy kia. Pershing thấy vậy cũng từ từ hạ súng xuống. Anh với người Chỉ huy nhìn chằm chằm vào nhau, sự im lặng giữa 2 người cũng đủ để khiến Katyusha sợ hãi. Cô biết Pershing là ai, cô không muốn 2 người đánh nhau dẫn đến thương vong. Cô chỉ đành mở lời:
Katyusha: -Ba à, anh ấy không phải địch đâu, con chắc anh ý không có ý xấu...
???: -Vậy tại sao lại cầm súng trường tấn công nạp sẵn vô phòng Chỉ huy? Chưa kể chốt an toàn chưa bật...
Katyusha: -Ahaha-ha...ha...ha...
Pershing có thể cảm nhận được sát khí của đối phương chỉ qua ánh mắt đó. Ông chỉ quay sang mở lời:
???: -Tôi xin hỏi anh là ai vậy, thưa anh Lính Hiệp ước?
Pershing: -Pershing, Pershing Jackson, Trung Đoàn 177 Súng trường, Tập đoàn Quân tiên phong số 6-
???: -Nghe quen quen nhỉ...
Katyusha giật mình, cô nói dối rằng cô đã hạ 1 địch và mang huy hiệu Trung Đoàn về để chứng minh, nhưng cô quên khai gian tên của anh, sau lần này chắc chắn phần thưởng sẽ bị thu hồi. Katyusha chỉ đành cười trừ:
Katyusha: -Ahaha... Không biết đâu ra ta... Chắc là do trùng hợp á...
???: -Chúng ta sẽ nói chuyện sau...
Pershing ngơ ngác nhìn 2 người họ, họ coi như thể anh không tồn tại và tiếp tục cuộc trò chuyện. Anh là kẻ địch đối với họ, và chưa kể kia là Sĩ quan cấp cao, anh quá kém cỏi để họ để tâm sao?
???: -Đúng rồi, cậu trai trẻ... Sao cậu lại có ý định tấn công chúng tôi... Có hiệp định đình chiến rồi mà nhỉ...?
Pershing: -Tôi không hành động theo điều lệnh của ai. Đây là đường cùng của tôi rồi, tôi không còn đường về hay quay đầu nữa. Tôi thà sống chết với mấy ông còn hơn là bị bắt!!
???: -Tôi hiểu vấn đề rồi... Chàng trai trẻ, tôi thích suy nghĩ và nhiệt huyết của anh... Nhưng không lý gì ta lại phải đổ máu cả... Ngồi đi, tôi muốn nói chuyện với anh...
Pershing vẫn giữ cảnh giác cao độ, anh vẫn nghi ngờ đây là 1 cái bẫy, anh kiểm tra ghế một hồi mới ngồi xuống.
Hans: -Tôi xin giới thiệu. Tôi là Hans, Hans Voroshilov, thiếu tướng, chỉ huy Quân kháng chiến, cánh quân Tây Bắc... Tôi thấy kỹ năng của anh rất tốt, chưa ai qua được lớp an ninh dày đặc của khu này mà sống sót, không hổ danh là lính Tiên phong... Vì vậy, tôi có 1 đề nghị dành cho anh... Tôi sẽ có quyền giám sát anh và học hỏi một số thứ từ anh, tất nhiên sẽ không đi quá xa phạm vi quan sát, đổi lại là sự an toàn và giúp đỡ từ tôi khi anh tạm thời bị kẹt tại đây... Anh có đồng ý không, anh Jackson?
Pershing lưỡng lự 1 hồi. "Đây khác gì tiếp tay cho giặc???", anh đang giúp họ khai thác điểm yếu và khắc chế điểm mạnh của mình. Anh thà chết còn hơn để vậy.
Katyusha: -Hai người nói chuyện thì con ra ngoài nhé-
Hans: -Ở đây thôi... Ba vẫn cần con...
Pershing ngoái lại nhìn Katyusha. Ánh nhìn đó đã thức tỉnh thứ gì đó trong anh, một thứ thôi thúc anh sống tiếp. Anh vẫn muốn sống tiếp, không rõ vì lý do gì, nhưng nó đang càng lớn mạnh. Đến cuối cùng, anh lên tiếng.
Pershing: -Tôi chấp nhận!... Với 1 điều khoản thêm từ tôi... Chỉ cho phép 1 y sĩ theo dõi tôi, vậy thôi...
Hans: -Vậy sao, thật trùng hợp ở đây lại có y sĩ...
Hans nhìn Katyusha trước khi đứng lên vỗ vai cô.
Hans: -Hình phạt cho việc đưa lên chiến công sai sự thật của con đã được quyết định... Con sẽ được giao làm nhiệm vụ theo dõi anh Pershing này ở đây. Nếu anh ta gặp vấn đề gì, Katyusha Voroshilova đây sẽ chịu trách nhiệm...
Nghe tin này như sét đánh ngang tai Katyusha. Giờ đây cuộc sống thường nhật của cô không còn 2 chữ "tự do" nữa.
Katyusha: -Ba à... Ba chọn lại hình phạt được không? Vì đứa con gái này của ba đi mà~
Hans: -*Cười mỉm* Hình phạt đã được thi hành. Chỉ có thể sửa đổi sau khi thực hiện hình phạt...
Pershing, mặt khác, thấy khá thích thú khi Hans ra quyết định như vậy. Một nước đi khá bất ngờ, nhưng cũng trong tính toán...
...
Katyusha: -Ba xấu tính ghê ó~
Hans nhẹ nhàng xoa đầu Katyusha trước khi quay sang Pershing
Hans: -Thoả thuận đã ký, anh giờ đây đã được bảo hộ. Nhưng anh vẫn nên nhớ, nếu Katyusha xảy ra chuyện thì thoả thuận sẽ bị phá bỏ và anh sẽ bị coi là kẻ địch bất chấp tình hình chiến trường... Rất vui được hợp tác, bảo trọng...
Pershing: -Bảo trọng, thiếu tướng Hans...
Katyusha: -Tôi và anh lại gặp nhau, nhỉ?...
...
...
Katyusha: -Sao anh quay lại đây làm gì??! Tôi bị phạt vì anh rồi đó!!
Pershing: -Tôi biết thế nào được? Tôi đâu nghĩ rằng cô còn không khai gian tên tôi đi! Đó là lỗi của cô còn gì nữa!
Katyusha chỉ bất lực khóc trong lòng
Katyusha: -Thế là hết... Cả một đống kế hoạch trong thời gian đình chiến của tôi...đi tong rồi... Sao đời đen vậy...
Pershing cũng chỉ có thể cười. Nhưng rồi anh nghĩ thầm "Có lẽ đưa em nó đi mấy nơi em nó muốn, còn gì để mất đâu, tiền hàng tháng đã có, lo gì nữa đâu..."
Pershing: -Tôi có thể giúp cô...
Katyusha: -Ể?! Thật á?! Anh định giúp tôi thật á?!
Pershing: -Cô nghe đúng rồi đó, nhưng có đi có lại... Cô phải cho tôi đi cùng, được chứ?
Katyusha: -Mang anh đi cùng hả?... Thoả thuận với bố tôi nói tôi mà xảy ra chuyện thì anh cũng đi bán muối cho nên... Không vấn đề gì với tôi! Thoả thuận!!
Pershing: -Cũng được đấy... Đi nào quý cô lắm mồm, tôi còn phải nhận phòng, tôi khá mong đợi được đi Frankfurt...
Katyusha: -Này, không có nghĩa là anh được bảo kê là anh có quyền nói tôi như vậy nhé! Anh xấu tính ghê! Không hiểu anh nuôi con kiểu gì với cái tính xấu này!
Pershing: -Tôi đã vợ con gì đâu...
Katyusha: -Hơn 30 mà chưa vợ là gay đấy, theo cả 2 nghĩa...
Pershing: -Tôi mới 28, cô nhìn sao ra 30 vậy?
Katyusha: -Hả?! Không tin lắm! Anh mà 28 á? Cũng chả hơn chị tôi là bao mà nhìn hao hao bố tôi...
Pershing: -Cô nhìn người kém thật đấy...
2 bóng người cao thấp đi về hướng thành phố nhộn nhịp. Sau chiến tranh, con đường mòn trải đầy hố bom, được lấp đầy sau cơn mưa xối xả. 2 con người, 2 mảnh đời cùng nhau đi qua con đường mòn, đi đến sự khởi đầu của một mối quan hệ...
- End-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.