Chương 16: Không cần ai giúp
Cung Tỏa Băng Tâm
16/10/2023
Tĩnh Yên, mày đừng dao động !
- Dù sao cũng đã thành kẻ xấu rồi thì đến phút chót mày vẫn phải là kẻ xấu.
- Con bé yếu đuối như vậy, chắc chắn không chịu được lâu đâu.
- Đúng ! Rồi nó sẽ tự động rời đi thôi.
Bà tự nhủ trong tâm như thế, rồi chóng xoay lưng rời đi, mặc cô gái nhỏ đáng thương chật vật dưới cái nắng.
Đầu tóc ướt sũng, mặt mày lem nhem bùn đất bởi hai bàn tay quẹt vào, cô lau khô nước mắt, hít lấy một hơi tự động viên mình mạnh mẽ, vượt qua khốn khổ.
Cô mày mò dưới cái nắng đổ mồ hôi, đầu óc choáng váng cực độ, cô thiếu nước quá mức, còn bị cái đói hoành hành, tay chân dường như không còn muốn cử động.
Mặt trời đứng bóng trên đỉnh đầu khá lâu, Liên Nhi ngẩng mặt lên nhìn, đoán có lẽ đã vào giờ trưa. Cô đói đến mức xây xẩm mặt mày, không chịu đựng được mà bẻ những đóa hoa cẩm quỳ bỏ vào miệng ăn tạm.
Đây là lần đầu cô ăn hoa để lót dạ, vừa đắng vừa chát, hệt như cuộc đời cô, từ lúc 6 tuổi đã thất lạc bố mẹ, mất đi kí ức, sống trong cô nhi viện cũng chẳng gọi là sung sướng. Có được một chút tin tức người thân, vốn định tìm lại góc rễ nhưng còn chưa được gì đã lâm vào cảnh khổ.
Cô nhai những đóa hoa rực rỡ mà nước mắt lưng tròng, cảm thấy ông trời thật bất công.
Ăn vài đóa Liên Nhi liền buồn nôn, cô không phải bướm hay chim chóc, những thứ này vốn dĩ khó nuốt chứ đừng nói đến ăn. Chúng căn bản không giúp cô ổn mà còn trở nên tệ hơn, cổ họng, miệng lưỡi bị lạc vị giác, khó chịu cực kì.
Lúc này, tiếng bước chân lại vang đến, Liên Nhi còn tưởng là mẹ chồng quay lại vội vàng nhổ tiếp cỏ xanh.
"Thiếu phu nhân..."
Giọng lí nhí của đàn ông vang lên, Liên Nhi xoay đầu liền nhìn thấy Thiên Kỳ đang lén lút lại gần cô.
"Thiếu phu nhân, tôi mang thức ăn và nước cho cô đây!"
Âm thanh cực kì nhỏ, chỉ vừa đủ cho Liên Nhi nghe rõ, cô bất ngờ trước hành động của chàng thanh niên kia, lúng túng nói.
"Thiên Kỳ, sao anh...?"
"Đừng có lo! Bây giờ là giờ nghỉ trưa, không ai ra đây đâu.
Cô mau ăn đi, ăn mới có sức vượt qua khó khăn."
Thiên Kỳ là người tốt, vừa nãy anh lén nghe được câu chuyện của cô gái nhỏ, cảm thấy vị phu nhân kia đối xử có phần quá đáng với cô, nên đã mạo muội giúp đỡ cô.
Thế nhưng, Liên Nhi lại từ chối lòng tốt của Thiên Kỳ, không phải vì cô đề phòng, cũng không phải vì người lạ mà cô từ chối, mà là vì sợ bản thân mình sẽ làm liên lụy đến người khác.
"Anh đi đi, đem chúng đi đi, lỡ mà mẹ chồng tôi thấy được thì anh và tôi đều bị phạt nặng hơn đó."
Cô thẳng thừng đuổi người, lấy chút hơi sức tiếp tục làm việc, mặc kệ người đàn ông kia ngồi ở đó lải nhải.
"Thiếu phu nhân, người đừng có lo, tôi quan sát cả rồi, không có ai đâu.
Cô mau tranh thủ ăn một ít đi!"
"Tôi đã nói không cần rồi!
Tôi là thiếu phu nhân, anh là người làm, lệnh của thiếu phu nhân anh không nghe sao?"
Bóng người phụ nữ nhỏ ngồi xổm dưới đất, chật vật tay luân phiên nhổ từng ngọn cỏ, đáng thương đến thế lại ngoan cố từ chối ý tốt, làm cho Thiên Kỳ cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, kiên quyết gạt bỏ lời lẽ của cô.
"Thiêu phu nhân..."
Anh vừa mở miệng cô gái liền vừa thở dốc vừa ngẩng đầu lên, trông thấy Thiên Kỳ đã đến rất gần, cô nhíu mày không vừa ý, hỏi.
"Sao anh còn không chịu đi?"
"Thiếu phu nhân, trông cô đã đuối lắm rồi, nên nghỉ tay ăn chút gì hoặc uống tí nước đi."
Thiên Kỳ chủ động đưa 2 chiếc bánh bông lan và một chai nước mới cho cô, nhưng cô gái vẫn từ chối, lườm mắt cáo rồi quay ngoắt đi.
Liên Nhi không muốn người khác vì thương hại cô mà vướng vào xui xẻo, cô nén đau tiếp tục làm việc, nhổ tới đâu cô kéo rổ đựng cỏ tới đó.
Hơi thở nặng nề thấy rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi ửng hồng xơ xác, cô không ngừng liếm môi vì khát. Rõ ràng người đã đạt ngưỡng chịu đựng vậy mà vẫn ngoan cố từ chối giúp đỡ.
Thiên Kỳ bị cô bơ đẹp, nhận ra cô là đang lo sợ cho anh sẽ gặp rắc rối, chính sự lương thiện này của cô làm anh cảm thấy cô gái này quá đổi tội nghiệp, không thể làm ngơ. Nếu ngay từ đầu Thiên Kỳ sợ mình gặp nguy hiểm thì anh đã không gan dạ đem đồ ăn và nước đến cho cô.
Bây giờ, người cũng đã đặt chân vào nguy hiểm, cùng lắm anh bị đuổi việc. Nghĩ là làm, Thiên Kỳ kiên nhẫn khuyên cô gái nhỏ.
"Thiếu phu nhân, tôi đặt đồ ở đây, cô ăn đi nhé!
Tranh thủ lúc này đang không có ai, ăn nhanh một chút."
Bánh và nước đặt ngay tảng đá to, Thiên Kỳ nhanh chóng quay người đi để cô gái thoải mái, nhưng khi anh vừa xoay lưng liền phát hiện, cỏ ở đây còn rất nhiều, một cô gái yếu đuối phải làm việc quần quật thì đến bao giờ mới xong ?
Lòng anh lại dấy lên sự thương xót, ngồi xuống định giúp cô một tay.
"Thiếu phu nhân, tôi tranh thủ giúp cô một tay."
Giọng ôn nhu, không đợi Liên Nhi đồng ý Thiên Kỳ tự mình giúp cô nhổ cỏ.
Tức thì, cô gái nhỏ đang lồm cồm, hốt hoảng nhào tới đẩy bàn tay của Thiên Kỳ lên, nhăn mặt từ chối nhã ý.
"Không cần đâu!
Việc này tôi tự làm được, mẹ chồng tôi hay ai đi ngang thấy thì chẳng những tôi có chuyện mà anh cũng có chuyện đấy!
Tôi và anh không quen không biết, sao phải vì người xa lạ mà hại bản thân mình chứ?"
Biểu tình trên khuôn mặt cô không còn một giọt máu, mắt cáo liên tục đảo lượn thăm dò, cô thở gấp gáp hồi hộp, thấy người đàn ông vẫn cứ ngồi tồng ngồng cô bèn tỏ ra tức giận.
"Lời của thiếu phu nhân nói mà anh dám làm trái sao?"
Người đàn ông bất ngờ nở nụ cười thân thiện, dường như thật sự không quan tâm chức vị thiếu phu nhân của Liên Nhi, trong mắt anh chỉ thấy cô là cô gái yếu đuối tội nghiệp, bị người khác đọa đày vô cớ.
Thiên Kỳ lại là người không thích nhìn phụ nữ bị áp bức, dù là ai anh cũng giúp đỡ, không chỉ riêng Liên Nhi.
"Thiếu phu nhân, cô yên tâm đi, ở đây không có ai ngoài cô và tôi đâu!
Tôi giúp cô một lúc thôi...nhanh thôi."
Âm thanh lí nhí, chỉ đủ cho hai người nghe, anh còn nheo mắt ra hiệu cho Liên Nhi hiểu.
Cô gái nhỏ bất mãn nhíu mày, thấy tay của Thiên Kỳ vừa đưa xuống, cô lần nữa hất nó lên, cọc cằn ra mặt.
"Tôi đã nói không cần ai giúp hết!
Anh bị điếc à? Có tin tôi báo lại với mẹ đuổi việc anh luôn không?"
"Tùy cô!"
Giọng hời hợt, Thiên Kỳ thật sự cứng đầu hơn mức tưởng tượng của Liên Nhi, làm cho cơ mặt cô đang căng thẳng chốc chốc méo mó khó tả.
"Làm ơn, tôi không muốn anh vì giúp tôi mà gặp xui xẻo đâu."
Cô ngay lập tức đem bánh và nước trả lại cho chủ, rồi lạnh lùng quay người ra chỗ khác cắm đầu vào công việc.
- Dù sao cũng đã thành kẻ xấu rồi thì đến phút chót mày vẫn phải là kẻ xấu.
- Con bé yếu đuối như vậy, chắc chắn không chịu được lâu đâu.
- Đúng ! Rồi nó sẽ tự động rời đi thôi.
Bà tự nhủ trong tâm như thế, rồi chóng xoay lưng rời đi, mặc cô gái nhỏ đáng thương chật vật dưới cái nắng.
Đầu tóc ướt sũng, mặt mày lem nhem bùn đất bởi hai bàn tay quẹt vào, cô lau khô nước mắt, hít lấy một hơi tự động viên mình mạnh mẽ, vượt qua khốn khổ.
Cô mày mò dưới cái nắng đổ mồ hôi, đầu óc choáng váng cực độ, cô thiếu nước quá mức, còn bị cái đói hoành hành, tay chân dường như không còn muốn cử động.
Mặt trời đứng bóng trên đỉnh đầu khá lâu, Liên Nhi ngẩng mặt lên nhìn, đoán có lẽ đã vào giờ trưa. Cô đói đến mức xây xẩm mặt mày, không chịu đựng được mà bẻ những đóa hoa cẩm quỳ bỏ vào miệng ăn tạm.
Đây là lần đầu cô ăn hoa để lót dạ, vừa đắng vừa chát, hệt như cuộc đời cô, từ lúc 6 tuổi đã thất lạc bố mẹ, mất đi kí ức, sống trong cô nhi viện cũng chẳng gọi là sung sướng. Có được một chút tin tức người thân, vốn định tìm lại góc rễ nhưng còn chưa được gì đã lâm vào cảnh khổ.
Cô nhai những đóa hoa rực rỡ mà nước mắt lưng tròng, cảm thấy ông trời thật bất công.
Ăn vài đóa Liên Nhi liền buồn nôn, cô không phải bướm hay chim chóc, những thứ này vốn dĩ khó nuốt chứ đừng nói đến ăn. Chúng căn bản không giúp cô ổn mà còn trở nên tệ hơn, cổ họng, miệng lưỡi bị lạc vị giác, khó chịu cực kì.
Lúc này, tiếng bước chân lại vang đến, Liên Nhi còn tưởng là mẹ chồng quay lại vội vàng nhổ tiếp cỏ xanh.
"Thiếu phu nhân..."
Giọng lí nhí của đàn ông vang lên, Liên Nhi xoay đầu liền nhìn thấy Thiên Kỳ đang lén lút lại gần cô.
"Thiếu phu nhân, tôi mang thức ăn và nước cho cô đây!"
Âm thanh cực kì nhỏ, chỉ vừa đủ cho Liên Nhi nghe rõ, cô bất ngờ trước hành động của chàng thanh niên kia, lúng túng nói.
"Thiên Kỳ, sao anh...?"
"Đừng có lo! Bây giờ là giờ nghỉ trưa, không ai ra đây đâu.
Cô mau ăn đi, ăn mới có sức vượt qua khó khăn."
Thiên Kỳ là người tốt, vừa nãy anh lén nghe được câu chuyện của cô gái nhỏ, cảm thấy vị phu nhân kia đối xử có phần quá đáng với cô, nên đã mạo muội giúp đỡ cô.
Thế nhưng, Liên Nhi lại từ chối lòng tốt của Thiên Kỳ, không phải vì cô đề phòng, cũng không phải vì người lạ mà cô từ chối, mà là vì sợ bản thân mình sẽ làm liên lụy đến người khác.
"Anh đi đi, đem chúng đi đi, lỡ mà mẹ chồng tôi thấy được thì anh và tôi đều bị phạt nặng hơn đó."
Cô thẳng thừng đuổi người, lấy chút hơi sức tiếp tục làm việc, mặc kệ người đàn ông kia ngồi ở đó lải nhải.
"Thiếu phu nhân, người đừng có lo, tôi quan sát cả rồi, không có ai đâu.
Cô mau tranh thủ ăn một ít đi!"
"Tôi đã nói không cần rồi!
Tôi là thiếu phu nhân, anh là người làm, lệnh của thiếu phu nhân anh không nghe sao?"
Bóng người phụ nữ nhỏ ngồi xổm dưới đất, chật vật tay luân phiên nhổ từng ngọn cỏ, đáng thương đến thế lại ngoan cố từ chối ý tốt, làm cho Thiên Kỳ cảm thấy thương hoa tiếc ngọc, kiên quyết gạt bỏ lời lẽ của cô.
"Thiêu phu nhân..."
Anh vừa mở miệng cô gái liền vừa thở dốc vừa ngẩng đầu lên, trông thấy Thiên Kỳ đã đến rất gần, cô nhíu mày không vừa ý, hỏi.
"Sao anh còn không chịu đi?"
"Thiếu phu nhân, trông cô đã đuối lắm rồi, nên nghỉ tay ăn chút gì hoặc uống tí nước đi."
Thiên Kỳ chủ động đưa 2 chiếc bánh bông lan và một chai nước mới cho cô, nhưng cô gái vẫn từ chối, lườm mắt cáo rồi quay ngoắt đi.
Liên Nhi không muốn người khác vì thương hại cô mà vướng vào xui xẻo, cô nén đau tiếp tục làm việc, nhổ tới đâu cô kéo rổ đựng cỏ tới đó.
Hơi thở nặng nề thấy rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi ửng hồng xơ xác, cô không ngừng liếm môi vì khát. Rõ ràng người đã đạt ngưỡng chịu đựng vậy mà vẫn ngoan cố từ chối giúp đỡ.
Thiên Kỳ bị cô bơ đẹp, nhận ra cô là đang lo sợ cho anh sẽ gặp rắc rối, chính sự lương thiện này của cô làm anh cảm thấy cô gái này quá đổi tội nghiệp, không thể làm ngơ. Nếu ngay từ đầu Thiên Kỳ sợ mình gặp nguy hiểm thì anh đã không gan dạ đem đồ ăn và nước đến cho cô.
Bây giờ, người cũng đã đặt chân vào nguy hiểm, cùng lắm anh bị đuổi việc. Nghĩ là làm, Thiên Kỳ kiên nhẫn khuyên cô gái nhỏ.
"Thiếu phu nhân, tôi đặt đồ ở đây, cô ăn đi nhé!
Tranh thủ lúc này đang không có ai, ăn nhanh một chút."
Bánh và nước đặt ngay tảng đá to, Thiên Kỳ nhanh chóng quay người đi để cô gái thoải mái, nhưng khi anh vừa xoay lưng liền phát hiện, cỏ ở đây còn rất nhiều, một cô gái yếu đuối phải làm việc quần quật thì đến bao giờ mới xong ?
Lòng anh lại dấy lên sự thương xót, ngồi xuống định giúp cô một tay.
"Thiếu phu nhân, tôi tranh thủ giúp cô một tay."
Giọng ôn nhu, không đợi Liên Nhi đồng ý Thiên Kỳ tự mình giúp cô nhổ cỏ.
Tức thì, cô gái nhỏ đang lồm cồm, hốt hoảng nhào tới đẩy bàn tay của Thiên Kỳ lên, nhăn mặt từ chối nhã ý.
"Không cần đâu!
Việc này tôi tự làm được, mẹ chồng tôi hay ai đi ngang thấy thì chẳng những tôi có chuyện mà anh cũng có chuyện đấy!
Tôi và anh không quen không biết, sao phải vì người xa lạ mà hại bản thân mình chứ?"
Biểu tình trên khuôn mặt cô không còn một giọt máu, mắt cáo liên tục đảo lượn thăm dò, cô thở gấp gáp hồi hộp, thấy người đàn ông vẫn cứ ngồi tồng ngồng cô bèn tỏ ra tức giận.
"Lời của thiếu phu nhân nói mà anh dám làm trái sao?"
Người đàn ông bất ngờ nở nụ cười thân thiện, dường như thật sự không quan tâm chức vị thiếu phu nhân của Liên Nhi, trong mắt anh chỉ thấy cô là cô gái yếu đuối tội nghiệp, bị người khác đọa đày vô cớ.
Thiên Kỳ lại là người không thích nhìn phụ nữ bị áp bức, dù là ai anh cũng giúp đỡ, không chỉ riêng Liên Nhi.
"Thiếu phu nhân, cô yên tâm đi, ở đây không có ai ngoài cô và tôi đâu!
Tôi giúp cô một lúc thôi...nhanh thôi."
Âm thanh lí nhí, chỉ đủ cho hai người nghe, anh còn nheo mắt ra hiệu cho Liên Nhi hiểu.
Cô gái nhỏ bất mãn nhíu mày, thấy tay của Thiên Kỳ vừa đưa xuống, cô lần nữa hất nó lên, cọc cằn ra mặt.
"Tôi đã nói không cần ai giúp hết!
Anh bị điếc à? Có tin tôi báo lại với mẹ đuổi việc anh luôn không?"
"Tùy cô!"
Giọng hời hợt, Thiên Kỳ thật sự cứng đầu hơn mức tưởng tượng của Liên Nhi, làm cho cơ mặt cô đang căng thẳng chốc chốc méo mó khó tả.
"Làm ơn, tôi không muốn anh vì giúp tôi mà gặp xui xẻo đâu."
Cô ngay lập tức đem bánh và nước trả lại cho chủ, rồi lạnh lùng quay người ra chỗ khác cắm đầu vào công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.