Chương 7: Rất nhanh chúng ta sẽ có một đứa con (H+)
Cung Tỏa Băng Tâm
12/10/2023
Biết cô đau, hắn cũng biết lần đầu của con gái đều rất đau, động tác ra vào
cũng chậm đi một chút, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể, hôn nhẹ nhàng lên bầu ngực tuyết trắng an ủi cô, cố gắng để cho cô dần thích ứng với hắn.
"Ngoan, thả lỏng nào, một chút sẽ không thấy đau nữa."
Hắn thô suyễn khàn khàn nói ra, vừa mới cắm vào trong đã cảm nhận được tứ phía thịt non mềm mại, phi thường mỹ diệu. Nếu không phải sợ cô đau đớn, hắn đã sớm hung hăng ăn tươi nuốt sống cô.
Cô gái nhỏ bị hắn làm đau vô pháp mở miệng, hắn lấy một ngón tay lấp đầy vào trong miệng cô. Liên Nhi không cam lòng cắn lên ngón tay một cái, hắn không chịu đựng nổi bỗng nhiên vặn eo dùng sức đâm mạnh vào một cái.
"Đau!"
Cô mất kiềm chế hét chói tai, hắn như kẻ mắt điếc tai ngơ ngậm lấy lỗ tai cô mút liếm.
"Lý Liên Nhi, đúng là...mua cô về thật có giá trị."
Tiếng nói run rẩy than nhẹ sung sướng, hoa viên cấu tạo phá lệ chật hẹp bóp chặt làm hắn không đi vào hết được, một phần độ dài của dị vật vẫn đang ở ngoài, dần dần bị đóa hoa chặt chẽ nuốt dần vào kín bên trong.
Liên Nhi dùng đôi tay vô lực đấm đánh hắn, đau đến mức ngửa cổ lên không chịu nổi, hắn lại cắn lên cần cổ trắng muốt, đầy những vết xanh tím. Bây giờ cô đã hiểu, tại sao người ta nói lần đầu giao hợp lại rất đau ?
"Liên Nhi, thả lỏng nào, đừng gồng cơ thể của cô như thế!
Cô muốn giết chết tôi sao?"
Lâm Vương Minh thở nặng thô suyễn, thấy cô phản ứng quá mức hắn cũng không vội vã động, từ từ đi vào được nguyên cây, cú nào cú nấy đâm lút cán chầm chậm, cứ như vậy chôn nhập sâu trong thân thể cô.
Vận động càng lâu hắn lại sinh ra cảm giác thoải mái biến thái, vui sướng khi cô gái nhỏ thuộc về hắn.
Quá trình ra vào chậm chạp được một lúc, cô bắt đầu rỉ ta thêm nhiều nước thích ứng dần. Hắn đem cô ngồi dậy ôm vào trong lòng, bế cô đứng dậy.
"Ngoan, thở nhẹ nhàng thôi."
Hắn dùng sức vuốt ve ngực cô, lại đặt cô xuống giường hoa mỹ rồi nằm đè lên, bắt đầu từ từ một chút tiến vào va chạm càn quấy sâu bên trong.
Tiếng r.ên rỉ của cô nhè nhẹ như sung sướng, hắn muốn chiếm lấy toàn bộ thân thể khiến cô khóc lóc xin tha. Địa phương thần bí bên dưới bị lấp đầy ma sát nóng như lửa, từ trên xuống dưới cảm giác lan tràn, vừa sợ lại vừa vui sướng.
Đôi gò bòng bị hắn hôn, môi lưỡi cuốn lấy hai nụ hoa liền mẫn cảm dựng đứng đỏ bừng.
"Thực mê người..."
Hắn từ từ xâm nhập chôn trong thân thể cô, dị vật thô trướng nhét vào tiết tấu chầm chậm đẩy đưa, xuân thủy thấm ướt nơi riêng tư, khiến cô kêu rên ngày càng lớn, âm vang khắp phòng.
Lâm Vương Minh sa vào âm thanh r.ên rỉ của cô, trầm luân trong lửa nóng dục vọng.
Cánh tay rắn chắc giữ cơ thể mảnh mai chắc chắn, buông thả xỏ xiên.
"Tôi sẽ kiên nhẫn làm lâu một chút cho cô nến cảm giác vui sướng nhất.
Đóa hoa xinh đẹp của tôi cứ từ từ hưởng thụ đi.
Thừa nhận rằng cô cũng thích được làm như vậy."
Hắn cứ như vậy không biết bao lâu, khi thì hung ác, khi thì ôn nhu. Hai thân thể trần truồng triền miên bên nhau mồ hôi đầm đìa thấm ướt, hông đầy vận động nhập giã liên tục.
Liên Nhi bị hắn nhấp đến hoa mắt, đầu óc mơ hồ, hắn đột nhiên không kìm chế nổi dục vọng đâm thọc nhanh. Liên Nhi bị hắn đâm mạnh rung cả người lên, điên cuồng đong đưa, thất thố xúc động.
Rõ ràng, hắn sung sức như thế cô lại cảm thấy được khuây khoả, cảm giác mãnh liệt phấn khởi ngăn cản không được.
"A a a..."
Hắn hôn loạn lên tay cô, môi cô, từng tấc trên thân thể gợi cảm. Đôi chân thon dài quấn quanh eo hắn, đón nhận từng cú nhấp. Hắn chọc vào quá sâu khiến đầu óc cô mê muội, hai người cùng gầm lên một tiếng, cô đạt tới cao trào, còn hắn cũng phóng thích tinh hoa vào trong.
"A a a!!"
Dị vật to lớn căng ra trong cơ thể cô, vui sướng phun ra bạch dịch, chất lỏng nóng bỏng rót vào như dòng suối nóng khiến cô cảm nhận rõ.
"Có biết thứ gì đang ở trong cơ thể cô không?"
"Là tiểu bảo bối đấy, rất nhanh chúng ta sẽ có một đứa con."
Lâm Vương Minh vui sướng tự biên tự diễn nhìn cô gái dưới thân phờ phạc, hiện tại Liên Nhi đã mệt mỏi đến không còn sức mà nghĩ nữa.
Hắn lật cô lại ôm vào trong lồng ngực rộng lớn, mồ hôi từ người cô tiết ra cũng thật thơm, mọi thứ của cô đều tuyệt vời. Lâm Vương Minh lại bị cô kích thích, dị vật vừa xuất ra lại hưng phấn đứng thẳng lên. Hắn liền vọt tiến vào, nhanh chóng xỏ xiên.
Liên Nhi vô lực đón nhận hắn, tiếng kêu r.ên dần ái muội mê mị. Cô không ngờ lần đầu của cô phải nên dành cho người cô yêu lại bị cướp đi một cách trắng trợn, để cho người đàn ông dã man này đè lên đùa nghịch.
Kẻ này thật sự đáng sợ, mặc kệ cô có bao nhiêu kháng cự, hắn liền thành công lấy đi phòng tuyến cuối cùng của cô.
Hắn đâm vào quá sâu, thời điểm rút ra liền kéo theo trọng lực người cô, cặp mông tuyết trắng nâng cao lên theo động tác hắn ra vào, chất dịch lỏng dinh dính càng ngày rỉ ra càng nhiều, ướt đẫm tấm nệm hoa lệ.
Vật nóng bỏng của hắn tiến vào mang đến khoái cảm như thuỷ triều xô tới, cô gái nhỏ đơn thuần lần đầu nếm trải nghẹn ngào khóc lên.
Hắn như ác ma rong ruổi đâm vào như đi săn thú, không biết mệt mỏi đem đâm căng nứt hoa viên kiều nộn của cô.
"Bò dậy đi!
Chổng cái mông xinh đẹp này lên!"
Hai chân hắn kiên cố kẹp lấy hông cô, cúi người sát xuống nói. Gương mặt hắn động tình đầy mồ hôi đỏ bừng, tròng mắt đen như muôn ngàn vì sao lấp lánh nhìn cô, giọng nói trầm trầm dụ hoặc.
"Ngoan, xong việc tôi nhất định không quên lời hứa."
Liên Nhi cũng bị hẳn mê hoặc, thêm những cảm giác lạ lùng đến sảng người vừa rồi, mông vô thức đẩy cao lên, đón nhận hắn tiến vào.
"Nói xem! Cô có bao nhiêu thoải mái?"
Cô gái nhỏ tự dưng lại mụ mị, nghe hắn hỏi lại gật đầu như thừa nhận vui sướng nồng nhiệt nói không nên lời. Hai chân mảnh khảnh quỳ gối đang run rẩy đón nhận hắn đâm vào, hai chân hắn kẹp bên sườn cô nóng bỏng.
Bất luận hắn tàn nhẫn hay ôn nhu, vừa sỉ nhục vừa kích thích cô thì người sớm đã mệt lã không còn đủ sức lấy lại lí trí.
Hai người dần hoà làm một, tiết tấu dần dần đẩy nhanh mãnh liệt, hắn từ phía sau rút ra rồi lại đâm vào, cho đến khi đạt cao trào lần nữa hắn mới chịu buông tha cho cô gái nhỏ.
Liên Nhi rời khỏi tay hắn ngất ngay, hắn đem cô ôm vào trong lòng như một chiếc gối ôm. Đây là lần đầu hắn gần gũi con gái, bình thường hắn rất ghét, nhưng từ khi nhìn thấy Liên Nhi thì khái niệm đó đối với cô hoàn toàn biến mất.
"Ngoan, thả lỏng nào, một chút sẽ không thấy đau nữa."
Hắn thô suyễn khàn khàn nói ra, vừa mới cắm vào trong đã cảm nhận được tứ phía thịt non mềm mại, phi thường mỹ diệu. Nếu không phải sợ cô đau đớn, hắn đã sớm hung hăng ăn tươi nuốt sống cô.
Cô gái nhỏ bị hắn làm đau vô pháp mở miệng, hắn lấy một ngón tay lấp đầy vào trong miệng cô. Liên Nhi không cam lòng cắn lên ngón tay một cái, hắn không chịu đựng nổi bỗng nhiên vặn eo dùng sức đâm mạnh vào một cái.
"Đau!"
Cô mất kiềm chế hét chói tai, hắn như kẻ mắt điếc tai ngơ ngậm lấy lỗ tai cô mút liếm.
"Lý Liên Nhi, đúng là...mua cô về thật có giá trị."
Tiếng nói run rẩy than nhẹ sung sướng, hoa viên cấu tạo phá lệ chật hẹp bóp chặt làm hắn không đi vào hết được, một phần độ dài của dị vật vẫn đang ở ngoài, dần dần bị đóa hoa chặt chẽ nuốt dần vào kín bên trong.
Liên Nhi dùng đôi tay vô lực đấm đánh hắn, đau đến mức ngửa cổ lên không chịu nổi, hắn lại cắn lên cần cổ trắng muốt, đầy những vết xanh tím. Bây giờ cô đã hiểu, tại sao người ta nói lần đầu giao hợp lại rất đau ?
"Liên Nhi, thả lỏng nào, đừng gồng cơ thể của cô như thế!
Cô muốn giết chết tôi sao?"
Lâm Vương Minh thở nặng thô suyễn, thấy cô phản ứng quá mức hắn cũng không vội vã động, từ từ đi vào được nguyên cây, cú nào cú nấy đâm lút cán chầm chậm, cứ như vậy chôn nhập sâu trong thân thể cô.
Vận động càng lâu hắn lại sinh ra cảm giác thoải mái biến thái, vui sướng khi cô gái nhỏ thuộc về hắn.
Quá trình ra vào chậm chạp được một lúc, cô bắt đầu rỉ ta thêm nhiều nước thích ứng dần. Hắn đem cô ngồi dậy ôm vào trong lòng, bế cô đứng dậy.
"Ngoan, thở nhẹ nhàng thôi."
Hắn dùng sức vuốt ve ngực cô, lại đặt cô xuống giường hoa mỹ rồi nằm đè lên, bắt đầu từ từ một chút tiến vào va chạm càn quấy sâu bên trong.
Tiếng r.ên rỉ của cô nhè nhẹ như sung sướng, hắn muốn chiếm lấy toàn bộ thân thể khiến cô khóc lóc xin tha. Địa phương thần bí bên dưới bị lấp đầy ma sát nóng như lửa, từ trên xuống dưới cảm giác lan tràn, vừa sợ lại vừa vui sướng.
Đôi gò bòng bị hắn hôn, môi lưỡi cuốn lấy hai nụ hoa liền mẫn cảm dựng đứng đỏ bừng.
"Thực mê người..."
Hắn từ từ xâm nhập chôn trong thân thể cô, dị vật thô trướng nhét vào tiết tấu chầm chậm đẩy đưa, xuân thủy thấm ướt nơi riêng tư, khiến cô kêu rên ngày càng lớn, âm vang khắp phòng.
Lâm Vương Minh sa vào âm thanh r.ên rỉ của cô, trầm luân trong lửa nóng dục vọng.
Cánh tay rắn chắc giữ cơ thể mảnh mai chắc chắn, buông thả xỏ xiên.
"Tôi sẽ kiên nhẫn làm lâu một chút cho cô nến cảm giác vui sướng nhất.
Đóa hoa xinh đẹp của tôi cứ từ từ hưởng thụ đi.
Thừa nhận rằng cô cũng thích được làm như vậy."
Hắn cứ như vậy không biết bao lâu, khi thì hung ác, khi thì ôn nhu. Hai thân thể trần truồng triền miên bên nhau mồ hôi đầm đìa thấm ướt, hông đầy vận động nhập giã liên tục.
Liên Nhi bị hắn nhấp đến hoa mắt, đầu óc mơ hồ, hắn đột nhiên không kìm chế nổi dục vọng đâm thọc nhanh. Liên Nhi bị hắn đâm mạnh rung cả người lên, điên cuồng đong đưa, thất thố xúc động.
Rõ ràng, hắn sung sức như thế cô lại cảm thấy được khuây khoả, cảm giác mãnh liệt phấn khởi ngăn cản không được.
"A a a..."
Hắn hôn loạn lên tay cô, môi cô, từng tấc trên thân thể gợi cảm. Đôi chân thon dài quấn quanh eo hắn, đón nhận từng cú nhấp. Hắn chọc vào quá sâu khiến đầu óc cô mê muội, hai người cùng gầm lên một tiếng, cô đạt tới cao trào, còn hắn cũng phóng thích tinh hoa vào trong.
"A a a!!"
Dị vật to lớn căng ra trong cơ thể cô, vui sướng phun ra bạch dịch, chất lỏng nóng bỏng rót vào như dòng suối nóng khiến cô cảm nhận rõ.
"Có biết thứ gì đang ở trong cơ thể cô không?"
"Là tiểu bảo bối đấy, rất nhanh chúng ta sẽ có một đứa con."
Lâm Vương Minh vui sướng tự biên tự diễn nhìn cô gái dưới thân phờ phạc, hiện tại Liên Nhi đã mệt mỏi đến không còn sức mà nghĩ nữa.
Hắn lật cô lại ôm vào trong lồng ngực rộng lớn, mồ hôi từ người cô tiết ra cũng thật thơm, mọi thứ của cô đều tuyệt vời. Lâm Vương Minh lại bị cô kích thích, dị vật vừa xuất ra lại hưng phấn đứng thẳng lên. Hắn liền vọt tiến vào, nhanh chóng xỏ xiên.
Liên Nhi vô lực đón nhận hắn, tiếng kêu r.ên dần ái muội mê mị. Cô không ngờ lần đầu của cô phải nên dành cho người cô yêu lại bị cướp đi một cách trắng trợn, để cho người đàn ông dã man này đè lên đùa nghịch.
Kẻ này thật sự đáng sợ, mặc kệ cô có bao nhiêu kháng cự, hắn liền thành công lấy đi phòng tuyến cuối cùng của cô.
Hắn đâm vào quá sâu, thời điểm rút ra liền kéo theo trọng lực người cô, cặp mông tuyết trắng nâng cao lên theo động tác hắn ra vào, chất dịch lỏng dinh dính càng ngày rỉ ra càng nhiều, ướt đẫm tấm nệm hoa lệ.
Vật nóng bỏng của hắn tiến vào mang đến khoái cảm như thuỷ triều xô tới, cô gái nhỏ đơn thuần lần đầu nếm trải nghẹn ngào khóc lên.
Hắn như ác ma rong ruổi đâm vào như đi săn thú, không biết mệt mỏi đem đâm căng nứt hoa viên kiều nộn của cô.
"Bò dậy đi!
Chổng cái mông xinh đẹp này lên!"
Hai chân hắn kiên cố kẹp lấy hông cô, cúi người sát xuống nói. Gương mặt hắn động tình đầy mồ hôi đỏ bừng, tròng mắt đen như muôn ngàn vì sao lấp lánh nhìn cô, giọng nói trầm trầm dụ hoặc.
"Ngoan, xong việc tôi nhất định không quên lời hứa."
Liên Nhi cũng bị hẳn mê hoặc, thêm những cảm giác lạ lùng đến sảng người vừa rồi, mông vô thức đẩy cao lên, đón nhận hắn tiến vào.
"Nói xem! Cô có bao nhiêu thoải mái?"
Cô gái nhỏ tự dưng lại mụ mị, nghe hắn hỏi lại gật đầu như thừa nhận vui sướng nồng nhiệt nói không nên lời. Hai chân mảnh khảnh quỳ gối đang run rẩy đón nhận hắn đâm vào, hai chân hắn kẹp bên sườn cô nóng bỏng.
Bất luận hắn tàn nhẫn hay ôn nhu, vừa sỉ nhục vừa kích thích cô thì người sớm đã mệt lã không còn đủ sức lấy lại lí trí.
Hai người dần hoà làm một, tiết tấu dần dần đẩy nhanh mãnh liệt, hắn từ phía sau rút ra rồi lại đâm vào, cho đến khi đạt cao trào lần nữa hắn mới chịu buông tha cho cô gái nhỏ.
Liên Nhi rời khỏi tay hắn ngất ngay, hắn đem cô ôm vào trong lòng như một chiếc gối ôm. Đây là lần đầu hắn gần gũi con gái, bình thường hắn rất ghét, nhưng từ khi nhìn thấy Liên Nhi thì khái niệm đó đối với cô hoàn toàn biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.