Chương 37: Sự thật (2)
Đặng Dã Quỳ
08/09/2023
“Bà nói đứa bé kia là con ruột của Thẩm Họa Minh?”
“Đúng rồi, chính tôi là người đã đưa con bé đến bệnh viện để sinh con đấy. Cha của Họa Minh muốn bỏ đứa bé đi nên con bé đã chạy đến nhà tôi.”
“Vậy bà và Thẩm Họa Minh có quan hệ gì?”
“Tôi là bạn của mẹ ruột con bé, cũng là mẹ nuôi của nó. Chỉ là đứa trẻ này quá đỗi tội nghiệp, khiến cho người ta thương xót. Còn nhà nội nữa, hình như mỗi lần không vừa ý là lại đánh nó. Từ khi nó đi lấy chồng thì số lần nó qua đây cũng ít đi, xong có một ngày tôi phát hiện trên cánh tay của nó có vết roi quất. Hỏi thì nó bảo là bị ngã. Cậu nói xem, bên nhà chồng của con bé là cái loại gì chứ?”
“Cô ta đã nói những chuyện này với bà?” Anh đen mặt, người ngoài chắc chắn sẽ không thể nào suy nghĩ như vậy, chắc chắn là cô đã tiêm nhiễm điều gì đó vào đầu của bà chủ nhà trọ.
“Chẳng ai nói với tôi cả, những gì tôi tận mắt thấy chưa đủ rõ ràng sao? Những gì mà tôi nhìn được, chưa chắc người khác đã thấy. Cậu nên biết rằng con bé từ nhỏ đã thân với tôi hơn cả người nhà của nó.” Bà chủ bĩu môi, đắc ý. Tuy rằng cách xưng hô của bà với cô có chút xa lạ, nhưng nhiều khi Thẩm Họa Minh lại vui mồm mà gọi bà là mẹ nuôi, cộng với mối quan hệ thân thiết trước đó cũng đủ để bà yêu thương cô như con ruột của mình.
Sau khi nói chuyện xong, anh mới rời khỏi nhà trọ. Trong đầu vẫn còn tồn đọng những gì mà bà chủ đã nói. Không ngờ cô lại là một người như thế. Khi đang thất thần, một giọng nói đáng yêu khiến cho anh bừng tỉnh.
“Chú, chú sao thế?”
“À không sao.” Anh mỉm cười, bế cô bé lên rồi dịu dàng nói: “Bây giờ cũng đã trưa rồi, chú đưa con đi ăn nha.”
“Vâng.”
Đôi mắt của Thẩm Kim Vũ sáng rực, sau đó để anh bế mình đi. Cô nhóc vô cùng mong chờ khi đây là lần thứ hai đi ăn chung với anh. Nhưng không ngờ anh lại đưa cô bé đến nhà hàng, còn đặt hẳn phòng riêng.
Khi đang chờ đồ ăn được dọn lên, cô bé chạy sang, ngồi lên đùi anh rồi cất tiếng: “Cháu nghe mẹ nói là chú với mẹ đã cưới nhau rồi ạ?”
Nghe cô bé nói vậy, anh gật đầu, để nó ngồi ngay ngắn rồi lên tiếng: “Ừm, mẹ cháu có nói gì về chú không?”
“Không, mẹ chỉ bảo mẹ kết hôn với chú. Nhưng mà mẹ không vui nên cháu không hỏi tiếp.” Thẩm Kim Vũ ngây thơ đáp lại. Những gì mà cô bé biết về anh cũng không nhiều, đến cả tên anh là gì cô bé cũng không biết.
“Cháu tên là gì?”
“Thẩm Kim Vũ ạ. Còn chú tên gì?”
“Hoắc Viễn Thành.”
“Chú là chồng của mẹ, cháu nên gọi chú là gì bây giờ?” Cô bé ngây thơ hỏi khiến anh sững người.
Chuyện này hình như là Thẩm Họa Minh chưa từng được nghe nói tới, cô cũng không dạy cho con bé nên hiện tại con bé không biết nên gọi Hoắc Viễn Thành là gì.
“Cứ gọi cha cũng được.”
“Không gọi cha đâu.” Cô bé lắc đầu kiên quyết nói. Từ trước đến nay mẹ chưa từng nói về cha nên cô bé đã cho rằng mình không có cha. Bây giờ đột ngột gọi người mới quen như vậy thì lại cảm thấy không quen.
“Tại sao? Con ghét chú à?” Hoắc Viễn Thành bị từ chối thì cảm thấy khó chịu. Không hiểu sao anh lại có cảm giác thân thiết với đứa bé, nhưng khi nó cự tuyệt thì nhất thời không thể chấp nhận được.
Thẩm Kim Vũ đáp lại: “Từ cha không được phép dùng tùy tiện, không phải cha thì cháu không gọi.”
“Nhưng chú đã cưới mẹ cháu, cháu cũng nên gọi chú là cha mới đúng.”
“Cưới hay không cưới thì chú vẫn không phải là cha của cháu. Cho dù cháu có quý chú đi nữa thì không phải cha ruột, cháu sẽ không gọi chú là cha.” Cô bé cứng đầu cãi lại.
Nhìn bộ dáng của con bé, anh lại thấy có nét của Thẩm Họa Minh. Cô đối với anh cũng là ngang ngược như vậy, cũng là cứng đầu như vậy. Nếu như bây giờ không có sự cho phép của mẹ, chắc chắn con bé sẽ không gọi ai là cha.
“Vậy tại sao cháu lại gọi chú kia là cha nuôi?”
“Mẹ bảo cháu gọi nên cháu gọi. Dù gì cũng chỉ là cha nuôi thôi, không phải cha ruột mà.” Cô bé vô tư đáp lại, trong đầu luôn mặc định những gì mẹ nói là đúng, chính vì vậy nên chỉ nghe lời mẹ.
Bây giờ, không hiểu sao anh lại có chút ganh tị với cha ruột của đứa nhỏ, cho dù không biết mặt thì hai mẹ con bọn họ vẫn dành sự tôn trọng nhất định cho người đàn ông đó.
“Trước đây có một người tự xưng là bố cháu cơ.”
“Là ai?” Anh nghe vậy thì đen mặt, không phải hai mẹ con cô đều không biết mặt cha của Thẩm Kim Vũ sao?
“Nhưng mà mẹ cháu có vẻ ghét người đó nên cháu nghĩ là không phải.” Cô bé nhớ lại khi đối đáp với Mạc Du Cẩn.
“Người đàn ông đó trông thế nào?”
“Có một đôi mắt đen, tóc màu nâu và xoăn tít như rễ cây ấy chú.” Cô bé vừa nói, vừa miêu tả lại hình dáng của người đàn ông kia.
Anh cố gắng hình dung theo miêu tả của Thẩm Kim Vũ, nó khá giống với một người mà anh quen. Người đàn ông để tóc xoăn và quen biết với Thẩm Họa Minh hình như anh chỉ biết mỗi Mạc Du Cẩn.
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng anh không hỏi gì thêm và đưa con bé đi chơi suốt buổi chiều. Sắp đến giờ cô tan làm thì mới đưa con bé về.
“Đúng rồi, chính tôi là người đã đưa con bé đến bệnh viện để sinh con đấy. Cha của Họa Minh muốn bỏ đứa bé đi nên con bé đã chạy đến nhà tôi.”
“Vậy bà và Thẩm Họa Minh có quan hệ gì?”
“Tôi là bạn của mẹ ruột con bé, cũng là mẹ nuôi của nó. Chỉ là đứa trẻ này quá đỗi tội nghiệp, khiến cho người ta thương xót. Còn nhà nội nữa, hình như mỗi lần không vừa ý là lại đánh nó. Từ khi nó đi lấy chồng thì số lần nó qua đây cũng ít đi, xong có một ngày tôi phát hiện trên cánh tay của nó có vết roi quất. Hỏi thì nó bảo là bị ngã. Cậu nói xem, bên nhà chồng của con bé là cái loại gì chứ?”
“Cô ta đã nói những chuyện này với bà?” Anh đen mặt, người ngoài chắc chắn sẽ không thể nào suy nghĩ như vậy, chắc chắn là cô đã tiêm nhiễm điều gì đó vào đầu của bà chủ nhà trọ.
“Chẳng ai nói với tôi cả, những gì tôi tận mắt thấy chưa đủ rõ ràng sao? Những gì mà tôi nhìn được, chưa chắc người khác đã thấy. Cậu nên biết rằng con bé từ nhỏ đã thân với tôi hơn cả người nhà của nó.” Bà chủ bĩu môi, đắc ý. Tuy rằng cách xưng hô của bà với cô có chút xa lạ, nhưng nhiều khi Thẩm Họa Minh lại vui mồm mà gọi bà là mẹ nuôi, cộng với mối quan hệ thân thiết trước đó cũng đủ để bà yêu thương cô như con ruột của mình.
Sau khi nói chuyện xong, anh mới rời khỏi nhà trọ. Trong đầu vẫn còn tồn đọng những gì mà bà chủ đã nói. Không ngờ cô lại là một người như thế. Khi đang thất thần, một giọng nói đáng yêu khiến cho anh bừng tỉnh.
“Chú, chú sao thế?”
“À không sao.” Anh mỉm cười, bế cô bé lên rồi dịu dàng nói: “Bây giờ cũng đã trưa rồi, chú đưa con đi ăn nha.”
“Vâng.”
Đôi mắt của Thẩm Kim Vũ sáng rực, sau đó để anh bế mình đi. Cô nhóc vô cùng mong chờ khi đây là lần thứ hai đi ăn chung với anh. Nhưng không ngờ anh lại đưa cô bé đến nhà hàng, còn đặt hẳn phòng riêng.
Khi đang chờ đồ ăn được dọn lên, cô bé chạy sang, ngồi lên đùi anh rồi cất tiếng: “Cháu nghe mẹ nói là chú với mẹ đã cưới nhau rồi ạ?”
Nghe cô bé nói vậy, anh gật đầu, để nó ngồi ngay ngắn rồi lên tiếng: “Ừm, mẹ cháu có nói gì về chú không?”
“Không, mẹ chỉ bảo mẹ kết hôn với chú. Nhưng mà mẹ không vui nên cháu không hỏi tiếp.” Thẩm Kim Vũ ngây thơ đáp lại. Những gì mà cô bé biết về anh cũng không nhiều, đến cả tên anh là gì cô bé cũng không biết.
“Cháu tên là gì?”
“Thẩm Kim Vũ ạ. Còn chú tên gì?”
“Hoắc Viễn Thành.”
“Chú là chồng của mẹ, cháu nên gọi chú là gì bây giờ?” Cô bé ngây thơ hỏi khiến anh sững người.
Chuyện này hình như là Thẩm Họa Minh chưa từng được nghe nói tới, cô cũng không dạy cho con bé nên hiện tại con bé không biết nên gọi Hoắc Viễn Thành là gì.
“Cứ gọi cha cũng được.”
“Không gọi cha đâu.” Cô bé lắc đầu kiên quyết nói. Từ trước đến nay mẹ chưa từng nói về cha nên cô bé đã cho rằng mình không có cha. Bây giờ đột ngột gọi người mới quen như vậy thì lại cảm thấy không quen.
“Tại sao? Con ghét chú à?” Hoắc Viễn Thành bị từ chối thì cảm thấy khó chịu. Không hiểu sao anh lại có cảm giác thân thiết với đứa bé, nhưng khi nó cự tuyệt thì nhất thời không thể chấp nhận được.
Thẩm Kim Vũ đáp lại: “Từ cha không được phép dùng tùy tiện, không phải cha thì cháu không gọi.”
“Nhưng chú đã cưới mẹ cháu, cháu cũng nên gọi chú là cha mới đúng.”
“Cưới hay không cưới thì chú vẫn không phải là cha của cháu. Cho dù cháu có quý chú đi nữa thì không phải cha ruột, cháu sẽ không gọi chú là cha.” Cô bé cứng đầu cãi lại.
Nhìn bộ dáng của con bé, anh lại thấy có nét của Thẩm Họa Minh. Cô đối với anh cũng là ngang ngược như vậy, cũng là cứng đầu như vậy. Nếu như bây giờ không có sự cho phép của mẹ, chắc chắn con bé sẽ không gọi ai là cha.
“Vậy tại sao cháu lại gọi chú kia là cha nuôi?”
“Mẹ bảo cháu gọi nên cháu gọi. Dù gì cũng chỉ là cha nuôi thôi, không phải cha ruột mà.” Cô bé vô tư đáp lại, trong đầu luôn mặc định những gì mẹ nói là đúng, chính vì vậy nên chỉ nghe lời mẹ.
Bây giờ, không hiểu sao anh lại có chút ganh tị với cha ruột của đứa nhỏ, cho dù không biết mặt thì hai mẹ con bọn họ vẫn dành sự tôn trọng nhất định cho người đàn ông đó.
“Trước đây có một người tự xưng là bố cháu cơ.”
“Là ai?” Anh nghe vậy thì đen mặt, không phải hai mẹ con cô đều không biết mặt cha của Thẩm Kim Vũ sao?
“Nhưng mà mẹ cháu có vẻ ghét người đó nên cháu nghĩ là không phải.” Cô bé nhớ lại khi đối đáp với Mạc Du Cẩn.
“Người đàn ông đó trông thế nào?”
“Có một đôi mắt đen, tóc màu nâu và xoăn tít như rễ cây ấy chú.” Cô bé vừa nói, vừa miêu tả lại hình dáng của người đàn ông kia.
Anh cố gắng hình dung theo miêu tả của Thẩm Kim Vũ, nó khá giống với một người mà anh quen. Người đàn ông để tóc xoăn và quen biết với Thẩm Họa Minh hình như anh chỉ biết mỗi Mạc Du Cẩn.
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng anh không hỏi gì thêm và đưa con bé đi chơi suốt buổi chiều. Sắp đến giờ cô tan làm thì mới đưa con bé về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.