Chương 2
Sapharisy
12/04/2016
CHAPTER 2
Nó phóng vèo vèo với tốc độ chóng mặt trên con bò điên của Linh Ngọc,vừa đi vừa nói chuyện oang oang thì;
-Á...Á...Á....
RẦM.......
Nó và Ngọc bây giờ đã chính thức''hạ cánh''xuống đất mẹ thân thương,2 đứa nằm chỏng vó ngay giữa đường với một bộ dạng trông rất khó coi.Sau khi định thần lại,nó mới ngóc đầu lên,đập vào mắt nó bây giờ là 1 chiếc ô tô đen bóng loáng,thuộc hãng nào thì nó cũng chẳng biết vì vốn nó cũng chẳng bao giờ chú ý đến mấy cái hãng xe ô tô chỉ biết là nó trông rất thời thượng và sang trọng.Nó vừa lồm cồm bò dậy vừa dán mắt vào chiếc xe,không để ý đến 2 tên ngồi trên xe đã xuống giương mắt đứng nhìn tụi nó từ bao giờ.Còn Linh Ngọc vừa ngồi dậy đã vội xem xét chiếc xe yêu quý của mình ngay.Cô nàng không khỏi đau lòng khi nhìn thấy ''em yêu'' của mình bị trầy xước khắp nơi .Càng đau lòng bao nhiêu thì nhỏ lại càng hận 2 tên kia bấy nhiêu.Cho nên khi tên có mái tóc vàng vừa mở miệng đòi bồi thường thiệt hại vì xe hắn bị trầy 1 chút ở đầu,nhỏ đã xắn quần xắn áo lao vào áp đảo tên đó ngay;
-Các cô đi đứng kiểu gì vậy,làm trầy xe của chúng tôi rồi,có biết nó đáng giá bao nhiêu không?Bồi thường đi!
-Mới xước cơ 1 tí mà làm gì ghê vậy?Anh hãy nhìn chiếc xe của tôi đi,nó mới mua mà bây giờ sắp bị tống ra bãi phế thải rồi đấy!Ôi!Em yeey của tôi!
-Là do các cô đi đứng không cẩn thận đó chứ,không bồi thường thì mau chuẩn bị đến đồn cảnh sát đi!
-Bà đây không bồi thường đấy thì làm gì được bà?Có đến đồn cảnh sát thì cũng chỉ thế thôi...bla....bla...bla....
Nhìn Linh Ngọc bây giờ chẳng khác gì mấy bà bán cá bán tôm ngoài chợ,liên tiếp xả thẳng nguyên 1 đống calo và H2O vào mặt tên kia không kiêng nể làm cho hắn có muốn cũng chẳng chen vào được câu nào.Thật là mất hình tượng!Trong khi đó vẫn đứng bên cạnh nhìn Ngọc với tên kia cãi vã với vẻ mặt ngán ngẩm.Bây giờ nó mới chú ý đến tên có mái tóc hung màu hạt dẻ đang đứng bên cạnh.Chà!Đúng là đẹp trai nha!Khuôn mặt cực kì hoàn mĩ,nice body quá chuẩn,soi khắp người mà chẳng tìm ra được khuyết điểm nào luôn.Nhìn hắn vẫn đứng yên từ nãy đến giờ,nó mừng thầm trong bụng vì nghĩ chắc hắn sẽ không nhỏ mọn như tên kìa nên nó quyết định lại gần đàm phán hòa bình tránh bị tóm cổ đến đồn cảnh sát.Nó nở 1 nụ cười vô cùng ''thân thiện'';
-Hihi!Chào anh!
Hắn chẳng thèm để ý,coi nó như người vô hình,dáng bộ bình thản như không có gì xảy ra
-NÈ!-Nó bức xúc
Đến lúc này hắn mới chịu nhìn nó một cái,ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy làm nó hơi rùng mình,có chút phân vân mà lỡ quên mất điều mình cần nói,cứ ậm ờ ấp úng mãi
-Tránh ra!Phiền!-Hắn đập thẳng vào mặt nó 1 câu rồi quay ra chỗ khác
Nó bây giờ giống như 1 con bò đội nón chẳng hiểu mô tê gì,bộ não phải làm việc hết công suất mất 1 phút mới hiểu ra được ý nghĩa của câu hắn vừa nói.Đầu nó nghi ngút khói,tên này đúng là quá tự cao,đến nước này thì có muốn làm hoa hậu thân thiện cũng không được nữa rồi,bà đây sẽ dạy cho nhà ngươi 1 bài học.Nghĩ sao là làm vậy,nó vén váy nhảy vào bắn ''pằng pằng'' mặc cho tên kia có nghe hay không;
-Nè!Anh là ai mà tự kiêu quá vậy?Đừng tưởng mình đẹp thì có thể tự do làm gì thì làm.Bla....bla...bla....
Mặt hắn bắt đầu biến sắc,cô gái này dám chửi vào mặt hắn-cái việc mà từ trước đến giờ không ai dám làm.Đúng là không biết trời cao đất dày.Tuy nhiên,sau khi nó nghỉ giải lao vì mỏi miệng,hắn mới ghé sát vào mặt nó;
-Cô!Cẩn thận đấy!
Giọng nói âm độ của hắn làm cho nó tuy trên trán lấm tấm mồ hôi mà trong người da gà cứ thi nhau từng đợt nổi lên.Nó ngửi thấy có mùi đe dọa trong câu nói đó,bất giác cảm thấy ớn lạnh.Nó đành im re.Và cái không khí ngột ngạt này sẽ còn tiếp tục nếu như trên loa phát thanh bên đường không phát ra câu nói;
-Bây giờ là....12h!
Nó đứng hình,bộ não bắt đầu xử lí thông tin vừa nhận được.Sau đó nó nhảy dựng lên,mặt méo xẹo,tá hỏa như bệnh nhân đao vừa mới trốn khỏi trại,dùng hết tốc lực phi về phía Ngọc , vừa liến thắng vừa kéo nhỏ đi. Ngọc đang đôi co với tên tóc vàng thì bị nó lôi đi xềnh xệch chẳng kịp ú ớ thêm câu nào. Hai đứa nhảy lên xe rồi phi như bay trước con mắt kinh ngạc của những người còn lại. Tên tóc vàng bây giờ mới tiến lại gần chàng trai có mái tóc hung , mặt mày nhăn nhó như ông già bị trĩ :
-Hôm nay đúng là xui xẻo
-Kệ họ! Chúng ta đi
-Còn mấy vết xước này tính sao?
- Mua cái mới
Rồi 2 người lên xe phóng đi. Đám đông tụ tập xung quanh cũng dần tản ra. Còn về phần nó , sau khi nhảy từ trên xe xuống , nó rón rén xách giày vào nhà định phi thẳng lên phòng thì bà đã đứng đằng sau từ bao giờ. Và tất nhiên buổi trưa hôm ấy nó phải hứng nguyên bài trường ca hào hùng. Ôm cái bụng ấm ức đi ngủ, nó thầm nguyền rủa 2 tên mắc dịch đụng phải mình sáng nay.
Nó phóng vèo vèo với tốc độ chóng mặt trên con bò điên của Linh Ngọc,vừa đi vừa nói chuyện oang oang thì;
-Á...Á...Á....
RẦM.......
Nó và Ngọc bây giờ đã chính thức''hạ cánh''xuống đất mẹ thân thương,2 đứa nằm chỏng vó ngay giữa đường với một bộ dạng trông rất khó coi.Sau khi định thần lại,nó mới ngóc đầu lên,đập vào mắt nó bây giờ là 1 chiếc ô tô đen bóng loáng,thuộc hãng nào thì nó cũng chẳng biết vì vốn nó cũng chẳng bao giờ chú ý đến mấy cái hãng xe ô tô chỉ biết là nó trông rất thời thượng và sang trọng.Nó vừa lồm cồm bò dậy vừa dán mắt vào chiếc xe,không để ý đến 2 tên ngồi trên xe đã xuống giương mắt đứng nhìn tụi nó từ bao giờ.Còn Linh Ngọc vừa ngồi dậy đã vội xem xét chiếc xe yêu quý của mình ngay.Cô nàng không khỏi đau lòng khi nhìn thấy ''em yêu'' của mình bị trầy xước khắp nơi .Càng đau lòng bao nhiêu thì nhỏ lại càng hận 2 tên kia bấy nhiêu.Cho nên khi tên có mái tóc vàng vừa mở miệng đòi bồi thường thiệt hại vì xe hắn bị trầy 1 chút ở đầu,nhỏ đã xắn quần xắn áo lao vào áp đảo tên đó ngay;
-Các cô đi đứng kiểu gì vậy,làm trầy xe của chúng tôi rồi,có biết nó đáng giá bao nhiêu không?Bồi thường đi!
-Mới xước cơ 1 tí mà làm gì ghê vậy?Anh hãy nhìn chiếc xe của tôi đi,nó mới mua mà bây giờ sắp bị tống ra bãi phế thải rồi đấy!Ôi!Em yeey của tôi!
-Là do các cô đi đứng không cẩn thận đó chứ,không bồi thường thì mau chuẩn bị đến đồn cảnh sát đi!
-Bà đây không bồi thường đấy thì làm gì được bà?Có đến đồn cảnh sát thì cũng chỉ thế thôi...bla....bla...bla....
Nhìn Linh Ngọc bây giờ chẳng khác gì mấy bà bán cá bán tôm ngoài chợ,liên tiếp xả thẳng nguyên 1 đống calo và H2O vào mặt tên kia không kiêng nể làm cho hắn có muốn cũng chẳng chen vào được câu nào.Thật là mất hình tượng!Trong khi đó vẫn đứng bên cạnh nhìn Ngọc với tên kia cãi vã với vẻ mặt ngán ngẩm.Bây giờ nó mới chú ý đến tên có mái tóc hung màu hạt dẻ đang đứng bên cạnh.Chà!Đúng là đẹp trai nha!Khuôn mặt cực kì hoàn mĩ,nice body quá chuẩn,soi khắp người mà chẳng tìm ra được khuyết điểm nào luôn.Nhìn hắn vẫn đứng yên từ nãy đến giờ,nó mừng thầm trong bụng vì nghĩ chắc hắn sẽ không nhỏ mọn như tên kìa nên nó quyết định lại gần đàm phán hòa bình tránh bị tóm cổ đến đồn cảnh sát.Nó nở 1 nụ cười vô cùng ''thân thiện'';
-Hihi!Chào anh!
Hắn chẳng thèm để ý,coi nó như người vô hình,dáng bộ bình thản như không có gì xảy ra
-NÈ!-Nó bức xúc
Đến lúc này hắn mới chịu nhìn nó một cái,ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy làm nó hơi rùng mình,có chút phân vân mà lỡ quên mất điều mình cần nói,cứ ậm ờ ấp úng mãi
-Tránh ra!Phiền!-Hắn đập thẳng vào mặt nó 1 câu rồi quay ra chỗ khác
Nó bây giờ giống như 1 con bò đội nón chẳng hiểu mô tê gì,bộ não phải làm việc hết công suất mất 1 phút mới hiểu ra được ý nghĩa của câu hắn vừa nói.Đầu nó nghi ngút khói,tên này đúng là quá tự cao,đến nước này thì có muốn làm hoa hậu thân thiện cũng không được nữa rồi,bà đây sẽ dạy cho nhà ngươi 1 bài học.Nghĩ sao là làm vậy,nó vén váy nhảy vào bắn ''pằng pằng'' mặc cho tên kia có nghe hay không;
-Nè!Anh là ai mà tự kiêu quá vậy?Đừng tưởng mình đẹp thì có thể tự do làm gì thì làm.Bla....bla...bla....
Mặt hắn bắt đầu biến sắc,cô gái này dám chửi vào mặt hắn-cái việc mà từ trước đến giờ không ai dám làm.Đúng là không biết trời cao đất dày.Tuy nhiên,sau khi nó nghỉ giải lao vì mỏi miệng,hắn mới ghé sát vào mặt nó;
-Cô!Cẩn thận đấy!
Giọng nói âm độ của hắn làm cho nó tuy trên trán lấm tấm mồ hôi mà trong người da gà cứ thi nhau từng đợt nổi lên.Nó ngửi thấy có mùi đe dọa trong câu nói đó,bất giác cảm thấy ớn lạnh.Nó đành im re.Và cái không khí ngột ngạt này sẽ còn tiếp tục nếu như trên loa phát thanh bên đường không phát ra câu nói;
-Bây giờ là....12h!
Nó đứng hình,bộ não bắt đầu xử lí thông tin vừa nhận được.Sau đó nó nhảy dựng lên,mặt méo xẹo,tá hỏa như bệnh nhân đao vừa mới trốn khỏi trại,dùng hết tốc lực phi về phía Ngọc , vừa liến thắng vừa kéo nhỏ đi. Ngọc đang đôi co với tên tóc vàng thì bị nó lôi đi xềnh xệch chẳng kịp ú ớ thêm câu nào. Hai đứa nhảy lên xe rồi phi như bay trước con mắt kinh ngạc của những người còn lại. Tên tóc vàng bây giờ mới tiến lại gần chàng trai có mái tóc hung , mặt mày nhăn nhó như ông già bị trĩ :
-Hôm nay đúng là xui xẻo
-Kệ họ! Chúng ta đi
-Còn mấy vết xước này tính sao?
- Mua cái mới
Rồi 2 người lên xe phóng đi. Đám đông tụ tập xung quanh cũng dần tản ra. Còn về phần nó , sau khi nhảy từ trên xe xuống , nó rón rén xách giày vào nhà định phi thẳng lên phòng thì bà đã đứng đằng sau từ bao giờ. Và tất nhiên buổi trưa hôm ấy nó phải hứng nguyên bài trường ca hào hùng. Ôm cái bụng ấm ức đi ngủ, nó thầm nguyền rủa 2 tên mắc dịch đụng phải mình sáng nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.