Chương 22: Chuyên Gia Gây Rối
Sapharisy
29/07/2016
Linh Nhi lấy hết sức bình sinh phóng như điên ra đường, chạy thục
mạng mà chẳng biết mình đang chạy đi đâu. Trong đầu nó bây giờ chỉ có
duy nhất một ý nghĩ: Tuyệt đối không được để hắn bắt được. Lần trước là
suýt chết, lần này chắc chắn sẽ là chết thật.
Nhưng một đứa con gái chân yếu tay mềm mới ốm dậy địch sao nổi với con báo quý hiếm kia? Nó chạy muốn nổ đom đóm mắt mà mỗi lúc một gần hắn hơn. Không ổn rồi! Nó không thể nào nhấc nổi chân nữa.
Linh Nhi ngồi phịch xuống bên đường thở hồng hộc như trâu điên. Mặc xác, chết thì chết. Nó thà chết quách đi cho xong, còn hơn bị hành hạ dài dài như vậy. Mề muốn lộn lên đè bẹp tim rồi.
KÍTTT...
Một chiếc xe thể thao vàng choé phanh lại ngay trước mặt nó. Bụi đường cuốn lên vả vào cái mặt đẹp đẽ làm nó ho sặc sụa. Đang định quát cho cái đứa bố láo nào thích chơi khăm mình thì nó chợt thấy cửa xe bật mở.
-Lên xe đi!
Một tên con trai mặt lạ hoắc với mái tóc màu đen vuốt keo cứng ngắc, quần áo bảnh bao, đeo thêm quả kính râm to tổ chảng đang ngồi chễm chệ trên xe. Cả người hắn ta bóng lộn đến nỗi con ruồi đậu vào cũng phải trượt chân ngã. Đáng ghét hơn là hắn ta đang ra lệnh chứ không phải mời mọc.
Nó nhìn chằm chằm vào mũi tên kia với ánh mắt như thể hắn ta bị phong cùi ghẻ lở. Hôm nay trời âm u nhiều mây, chưa kể xe còn có kính mát. Hắn ta đeo quả kính râm kia là muốn chơi trội cho khác với người thường hay muốn cà mặt xuống đường để được lên ti-vi đây?
-Nhìn gì? Còn không mau lên xe. Hắn ta sắp đuổi đến nơi rồi kìa.
"Thôi kệ, phải sống đã rồi mới tính tiếp được."
Nó nhủ thầm rồi nhảy vọt lên xe. Tên con trai lạ mặt nhanh chóng đạp ga phóng chiếc xe vụt đi với tốc độ "bàn thờ".
Thiên Duy trông thấy Linh Nhi leo lên chiếc xe màu vàng thì cố gắng chạy đến ngăn cản nhưng không kịp. Hắn biết chủ nhân của chiếc xe đó. Lập tức một cuộc điện thoại được gọi về nhà.
-Thành Nam, điều động người mau lên.
———
-Này! Anh là ai? Tại sao lại giúp tôi?- Nó lên tiếng thắc mắc sau khi nhận thấy mình đã an toàn
-Em có thể đã quên tôi. Nhưng tôi rất nhớ em đấy. Em vẫn còn nợ tôi một món nợ kha khá mà.- Tên con trai nở nụ cười nửa miệng sặc mùi nguy hiểm đồng thời đưa tay gỡ chiếc kính râm
Thôi rồi, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Biết ngay mà, trên đời này làm gì có ai là tốt đẹp. Nhìn thì rõ đẹp trai giàu có mà lòng dạ lại hẹp hòi vậy đó.
-Dừng xe lại. Tôi muốn xuống.- Nó bắt đầu lo lắng
-Em nghĩ tôi sẽ làm theo lời em à?- Minh Phong vẫn bình chân như vại mà lái xe
-Anh...Mau thả tôi xuống ngay. Nếu không tôi sẽ liều chết với anh.
Nó vặn volume tăng vọt, to gan nhảy xổ vào giằng co tay lái. Chiếc xe đang lao nhanh trên đường bắt đầu loạng choạng.
-Làm gì vậy con nhỏ điên? Ngồi yên mau!- Minh Phong quát to rồi hất cẳng nó ra
-Không bao giờ. Dừng xe mau.- Nó lại lao vào chỗ Minh Phong như một con thiêu thân
PIN...PIN...PIN...
Tiếng còi xe tải dồn dập như thức tỉnh hai kẻ đang giằng co kịch liệt trên xe. Nó và Minh Phong lập tức dừng mọi hành động, trợn ngược mắt nhìn đầu chiếc xe tải phía trước đang ngày càng gần hơn.
-ÁÁÁÁÁ.....
RẦM...
Chiếc xe thể thao màu vàng đâm sầm vào gốc cây bên đường rồi bất động, bốc khói nghi ngút. Minh Phong đã kịp phản ứng nhanh trong những giây cuối, đánh tay lái chếch sang hướng khác để tránh chiếc xe tải.
Tại bệnh viện.
-Chú làm ơn...làm ơn cho tôi đi đi mà. Tôi không có bị cái gì hết á.- Nó nhăn nhó túm lấy cái áo blue trắng của bác sĩ mà kéo
Bên cạnh, mấy cô y tá không thể lôi nổi nó ra, chỉ còn biết trố mắt đứng nhìn với một bụng ấm ức. Vâng, đó là soái ca các cô vẫn hằng thèm thuồng mà chưa ăn được.
-Cô bị chấn thương ở tay, cần phải theo dõi thêm. Còn nữa, đã bảo đừng gọi tôi là chú rồi mà.- Vị bác sĩ trẻ tuổi cũng đang toát mồ hôi hột cố giằng lại vạt áo của mình
-Tôi đã bảo là tôi không sao rồi mà. Ở lại đây thêm nữa thì sẽ thành có sao đấy, chú có hiểu không hả?
Nó kích động giật mạnh hơn nữa và...
SOẠT...
-Áo gì mà đểu dữ? Mới kéo có một tí mà đã rách tè le rồi.- Nó nhìn vạt áo blue trắng mà phán một câu xanh rờn
Anh chàng bác sĩ trẻ tuổi đã sớm đỏ mắt.
-Cái con bé hỗn láo này...
-Cuối cùng cũng tìm được cô.- Một giọng nói thứ ba bay tới chắn ngang họng của anh chàng bác sĩ
Minh Phong từ bên ngoài đổ bộ vào như cơn lốc rồi cuốn phăng nó đi. Đầu cậu ta vẫn còn đang dán băng trắng.
-Anh làm cái gì vậy hả? Mau thả tôi ra. Lần này anh đừng hòng bắt tôi đi theo anh.
Nó nghiến răng nghiến lợi, vận hết nội công ra rống to:
-BỚ NGƯỜI TA! CỨU VỚI! CÓ KẺ MUỐN SÀM SỠ TÔI.
Ngay lập tức, mọi ánh mắt miệt thị cùng lúc đập vào người Minh Phong. Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên, một vài người còn bĩu môi chỉ trỏ.
Nhìn cái bản mặt đắc ý của nó, máu nóng đã tông lên đến não nhưng Minh Phong vẫn phải cố gắng kìm hãm. Gân cốt cậu ta nổi chằng chịt cả người.
-Em nghe cho rõ đây. Trần Thiên Duy cũng đang ở trong cái bệnh viện này để tìm em. Ngoan ngoãn theo tôi nếu không muốn bị hắn bắt lại.
Linh Nhi nghe nói thì cả người lạnh toát. Minh Phong liếc nhìn đám người nhiều chuyện kia bằng ánh mắt nguy hiểm khiến họ im bặt rồi nhanh chóng kéo tay nó đi.
Nhưng một đứa con gái chân yếu tay mềm mới ốm dậy địch sao nổi với con báo quý hiếm kia? Nó chạy muốn nổ đom đóm mắt mà mỗi lúc một gần hắn hơn. Không ổn rồi! Nó không thể nào nhấc nổi chân nữa.
Linh Nhi ngồi phịch xuống bên đường thở hồng hộc như trâu điên. Mặc xác, chết thì chết. Nó thà chết quách đi cho xong, còn hơn bị hành hạ dài dài như vậy. Mề muốn lộn lên đè bẹp tim rồi.
KÍTTT...
Một chiếc xe thể thao vàng choé phanh lại ngay trước mặt nó. Bụi đường cuốn lên vả vào cái mặt đẹp đẽ làm nó ho sặc sụa. Đang định quát cho cái đứa bố láo nào thích chơi khăm mình thì nó chợt thấy cửa xe bật mở.
-Lên xe đi!
Một tên con trai mặt lạ hoắc với mái tóc màu đen vuốt keo cứng ngắc, quần áo bảnh bao, đeo thêm quả kính râm to tổ chảng đang ngồi chễm chệ trên xe. Cả người hắn ta bóng lộn đến nỗi con ruồi đậu vào cũng phải trượt chân ngã. Đáng ghét hơn là hắn ta đang ra lệnh chứ không phải mời mọc.
Nó nhìn chằm chằm vào mũi tên kia với ánh mắt như thể hắn ta bị phong cùi ghẻ lở. Hôm nay trời âm u nhiều mây, chưa kể xe còn có kính mát. Hắn ta đeo quả kính râm kia là muốn chơi trội cho khác với người thường hay muốn cà mặt xuống đường để được lên ti-vi đây?
-Nhìn gì? Còn không mau lên xe. Hắn ta sắp đuổi đến nơi rồi kìa.
"Thôi kệ, phải sống đã rồi mới tính tiếp được."
Nó nhủ thầm rồi nhảy vọt lên xe. Tên con trai lạ mặt nhanh chóng đạp ga phóng chiếc xe vụt đi với tốc độ "bàn thờ".
Thiên Duy trông thấy Linh Nhi leo lên chiếc xe màu vàng thì cố gắng chạy đến ngăn cản nhưng không kịp. Hắn biết chủ nhân của chiếc xe đó. Lập tức một cuộc điện thoại được gọi về nhà.
-Thành Nam, điều động người mau lên.
———
-Này! Anh là ai? Tại sao lại giúp tôi?- Nó lên tiếng thắc mắc sau khi nhận thấy mình đã an toàn
-Em có thể đã quên tôi. Nhưng tôi rất nhớ em đấy. Em vẫn còn nợ tôi một món nợ kha khá mà.- Tên con trai nở nụ cười nửa miệng sặc mùi nguy hiểm đồng thời đưa tay gỡ chiếc kính râm
Thôi rồi, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Biết ngay mà, trên đời này làm gì có ai là tốt đẹp. Nhìn thì rõ đẹp trai giàu có mà lòng dạ lại hẹp hòi vậy đó.
-Dừng xe lại. Tôi muốn xuống.- Nó bắt đầu lo lắng
-Em nghĩ tôi sẽ làm theo lời em à?- Minh Phong vẫn bình chân như vại mà lái xe
-Anh...Mau thả tôi xuống ngay. Nếu không tôi sẽ liều chết với anh.
Nó vặn volume tăng vọt, to gan nhảy xổ vào giằng co tay lái. Chiếc xe đang lao nhanh trên đường bắt đầu loạng choạng.
-Làm gì vậy con nhỏ điên? Ngồi yên mau!- Minh Phong quát to rồi hất cẳng nó ra
-Không bao giờ. Dừng xe mau.- Nó lại lao vào chỗ Minh Phong như một con thiêu thân
PIN...PIN...PIN...
Tiếng còi xe tải dồn dập như thức tỉnh hai kẻ đang giằng co kịch liệt trên xe. Nó và Minh Phong lập tức dừng mọi hành động, trợn ngược mắt nhìn đầu chiếc xe tải phía trước đang ngày càng gần hơn.
-ÁÁÁÁÁ.....
RẦM...
Chiếc xe thể thao màu vàng đâm sầm vào gốc cây bên đường rồi bất động, bốc khói nghi ngút. Minh Phong đã kịp phản ứng nhanh trong những giây cuối, đánh tay lái chếch sang hướng khác để tránh chiếc xe tải.
Tại bệnh viện.
-Chú làm ơn...làm ơn cho tôi đi đi mà. Tôi không có bị cái gì hết á.- Nó nhăn nhó túm lấy cái áo blue trắng của bác sĩ mà kéo
Bên cạnh, mấy cô y tá không thể lôi nổi nó ra, chỉ còn biết trố mắt đứng nhìn với một bụng ấm ức. Vâng, đó là soái ca các cô vẫn hằng thèm thuồng mà chưa ăn được.
-Cô bị chấn thương ở tay, cần phải theo dõi thêm. Còn nữa, đã bảo đừng gọi tôi là chú rồi mà.- Vị bác sĩ trẻ tuổi cũng đang toát mồ hôi hột cố giằng lại vạt áo của mình
-Tôi đã bảo là tôi không sao rồi mà. Ở lại đây thêm nữa thì sẽ thành có sao đấy, chú có hiểu không hả?
Nó kích động giật mạnh hơn nữa và...
SOẠT...
-Áo gì mà đểu dữ? Mới kéo có một tí mà đã rách tè le rồi.- Nó nhìn vạt áo blue trắng mà phán một câu xanh rờn
Anh chàng bác sĩ trẻ tuổi đã sớm đỏ mắt.
-Cái con bé hỗn láo này...
-Cuối cùng cũng tìm được cô.- Một giọng nói thứ ba bay tới chắn ngang họng của anh chàng bác sĩ
Minh Phong từ bên ngoài đổ bộ vào như cơn lốc rồi cuốn phăng nó đi. Đầu cậu ta vẫn còn đang dán băng trắng.
-Anh làm cái gì vậy hả? Mau thả tôi ra. Lần này anh đừng hòng bắt tôi đi theo anh.
Nó nghiến răng nghiến lợi, vận hết nội công ra rống to:
-BỚ NGƯỜI TA! CỨU VỚI! CÓ KẺ MUỐN SÀM SỠ TÔI.
Ngay lập tức, mọi ánh mắt miệt thị cùng lúc đập vào người Minh Phong. Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên, một vài người còn bĩu môi chỉ trỏ.
Nhìn cái bản mặt đắc ý của nó, máu nóng đã tông lên đến não nhưng Minh Phong vẫn phải cố gắng kìm hãm. Gân cốt cậu ta nổi chằng chịt cả người.
-Em nghe cho rõ đây. Trần Thiên Duy cũng đang ở trong cái bệnh viện này để tìm em. Ngoan ngoãn theo tôi nếu không muốn bị hắn bắt lại.
Linh Nhi nghe nói thì cả người lạnh toát. Minh Phong liếc nhìn đám người nhiều chuyện kia bằng ánh mắt nguy hiểm khiến họ im bặt rồi nhanh chóng kéo tay nó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.