Chương 68: Khủng Bố
Sapharisy
22/05/2017
Chờ Minh Phong đi được một quãng, tôi thở dài quay đầu. Chưa bước được
mấy bước, đám côn đồ từ đâu chui ra đã dàn trận sẵn trước mặt tôi, sau
lưng cũng không còn đường lui. Tôi bực bội ngó mấy tên nhãi khoe cơ bắp. Gã Mặt Sẹo thật xấu tính, thù dai như đỉa.
Con đường nhỏ vắng người, mình tôi một chiến tuyến.
Tôi cúi xuống cởi giày cao gót, mỗi tay một chiếc, bắt đầu đập vào mặt từng tên một, cứ nhằm vào điểm yếu giữa hai chân bọn chúng mà đá. Lũ thanh niên to xác kia chỉ được cái mẽ, mới hứng mấy nhát giày đã ngã lăn cu chiêng. Duy chỉ có một tên.....
Hình như Minh Phong nghe thấy tiếng đánh nhau bùm bụp, anh tái mặt chạy như bay về phía tôi.
-Anh quay lại làm gì chứ? Nhìn xem, em đã.....
Tôi chưa kịp nói hết câu liền bị anh hất văng qua một bên, vồ xuống đường đau ê ẩm cả người. Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên giữa đêm tối tịch mịch làm tôi giật bắn. Thân hình cao lớn đổ ập trước mắt tôi.
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
Tôi ngẩn ngơ nhìn họng súng đen ngòm bốc khói trong tay tên khốn râu rậm rồi lại nhìn Minh Phong với cái lỗ ở ngực chảy máu ào ào.
Lại là máu!
-Minh Phong, đừng chết. Anh không thể chết.
Tôi dùng tay bịt chặt vết thương nhưng máu vẫn chảy dài qua kẽ tay. Thứ chất lỏng nhơm nhớp ấm nóng đó quá khủng khiếp. Tôi cuống cuồng, kích động gào thét tên anh, cố gắng giật lấy anh từ tay tử thần. Chẳng biết do sự việc đến quá nhanh hay tôi đã dùng hết số nước mắt vốn có, lúc đó tôi chẳng thể khóc thêm chút nào.
Bàn tay to ấm áp siết chặt bàn tay lạnh lẽo của tôi. Anh khổ sở cất giọng đứt quãng:
-Jessica...anh.....anh xin lỗi...
-Được được. Em tha thứ cho anh. Chỉ cần anh không chết, em sẽ không trách anh.
Tôi lập cập lôi di động gọi cấp cứu, chưa kịp mở máy thì tên khốn râu rậm lôi xềnh xệch tôi đi, làm rớt cái điện thoại. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: nếu tôi bỏ lại Minh Phong, anh sẽ chết mất. Hoặc giả tôi cũng phải ở bên anh đến giây phút cuối cùng.
Tôi liều chết bấu víu tay anh. Bên kia, râu rậm gồng mình túm lấy tôi lôi lôi kéo kéo như giằng giẻ rách.
Cuối cùng, tay tôi tuột khỏi tay Minh Phong.
Tôi bất lực gọi tên anh, tay chân đấm đá lung tung, càng ngày càng bị râu rậm lôi đi xa hơn, tuyến lệ hoạt động trở lại làm nước mắt văng tứ phía. Tôi không thể thở được, trái tim như bị hàng ngàn mũi dao xuyên thấu. Có ai nhìn thấy anh đang đau đớn không? Ai đó cứu anh với.
Minh Phong nằm giữa vũng máu nhìn tôi chăm chăm, môi mấp máy như đang cố nói gì đó với tôi.
Hình như là: "Jessica, em không được hạnh phúc..."
Râu rậm là tên đầu sỏ có triển vọng nhất đám côn đồ. Hắn ta mặc áo sát nách màu đen có hình đầu lâu xương chéo bự chảng đằng trước, quần jean rách tươm bụi bặm. Đôi mắt lươn gườm gườm nấp dưới đôi lông mày lưỡi mác cho thấy hắn là một phần tử nguy hiểm.
Hắn tống tôi lên chiếc xe mười sáu chỗ ọp ẹp, lái thẳng vào rừng.
Tại ngôi nhà gỗ nhỏ, Đậu Nành chờ tôi từ bao giờ. Cô ta xích chân tôi vào cột nhà bằng sợi dây xích to như cổ tay.
Hai mươi ba tuổi, yêu hận đều đi qua, đau đớn tột cùng đã nếm đủ, tôi đâm ra mệt mỏi, đến giận cũng cảm thấy lao lực. Đối diện với tấn đòn roi của Đậu Nành, lòng tôi nguội lạnh. Tôi như cái xác không hồn, ngày qua ngày lặng lẽ chịu đựng.
Cho tới một hôm, nhìn Đậu Nành cười nói với Mặt Sẹo, đầu óc tôi mới bắt đầu khởi động. Thì ra cô ta bị điên tình, không có được Thiên Duy liền quay ra phản bội. Mặt Sẹo đâu thể tự dưng lần ra chỗ bọn hắn.
Mùi xăng nồng nặc xộc vào cánh mũi, nhìn chiếc chìa khóa dây xích trong tay Đậu Nành bay vút đi, lòng tôi dậy sóng. Mọi sự đều từ bọn chúng mà ra. Vì chúng, con trai tôi suýt chết, Thiên Duy nguy kịch. Vì chúng, tôi ngay cả ở cạnh Minh Phong trong những giây phút cuối cùng cũng không được. Sao tôi có thể chết dễ dàng để Đậu Nành, Mặt Sẹo và tên khốn râu rậm sống nhăn răng ra đó?
Tuy nhiên, có quyết tâm hơn nữa cũng vô dụng. Thiên Duy nằm trong bệnh viện, hắn không thể cứu tôi. Tôi hết đường thoát rồi.(T^T)
Ngày 15 tháng 5
Tôi tỉnh giấc trong căn phòng ngập nắng. Linh Ngọc xuất hiện trước mắt tôi như một giấc mơ. Cô ôm chầm lấy tôi khóc nức nở. Quốc Minh thì nhìn tôi cười dịu dàng, trên người quấn mấy lớp băng dày giống tôi.
"Linh Nhi, tuy chỉ làm bạn trai em một thời gian ngắn ngủi, nhưng anh rất vui. Cảm ơn em đã bước vào cuộc đời anh, cho anh nhiều thứ quý giá, nhất là Linh Ngọc." Quốc Minh cười ấm áp như nắng sớm, vẫn y nguyên năm năm trước.
Bạn gái nhỏ tự nhiên "bốc hơi", anh tận lực tìm kiếm như mò kim đáy biển. Anh với Linh Ngọc đều buồn lo về tôi, hai người bèo nước gặp nhau, lâu ngày sinh tình cảm. Cách đây chưa lâu thấy tôi trong siêu thị, Linh Ngọc ăn ngủ không yên, anh lại rục rịch đi tìm tôi.
Tối hôm đó, Quốc Minh gặp Minh Phong trên con đường vắng. Anh nói Minh Phong trước khi tắt thở, dùng toàn lực túm chặt tay anh, chỉ nói đúng được một chữ "cứu", mắt nhìn đau đáu về hướng râu rậm lôi tôi đi. Quốc Minh gọi cảnh sát, vội đuổi theo chiếc xe mười sáu chỗ tới rừng thì mất dấu. Lòng vòng một đêm mới đến ngôi nhà bốc khói.
Tôi không chết. Cái mạng nhỏ này vậy mà cũng thật dai. Nhưng tôi đâu xứng để nhiều người hi sinh như vậy.
Ngày 20 tháng 5
Tôi quyết định chuyển tới ngôi nhà nhỏ có dây thường xuân ở ngoại ô thành phố. Từ nhỏ, mơ ước lớn nhất của tôi là "ở ẩn". Ngôi nhà với luống hoa bao quanh rất đúng ý tôi. Vả lại, nhìn Linh Ngọc và Quốc Minh lén nắm tay dưới gầm bàn ăn, tôi hơi ái ngại.
Tôi tha thiết mong Linh Ngọc giữ bí mật về nơi này. Cô bất mãn:
-Mày định làm đà điểu trốn ở đó đến lúc chết chắc?
Tôi nghĩ nghĩ. Hình như tôi định thế thật.
Ngoại trừ đi mua đồ dùng cần thiết, cả ngày tôi chui trong nhà với thế giới xám xịt của riêng mình. Tôi nghĩ đến cái chết của Minh Phong, nghĩ đến máu. Tôi như chết chìm giữa đống hình ảnh tối hôm đó, giữa đau đớn và tự trách. Anh chết là vì tôi. Chẳng khi nào tôi ngủ ngon lành. Tần suất dùng thuốc ngủ tăng đột biến.
Linh Ngọc cách vài ngày đến thăm tôi một lần. Bắt gặp tôi xơ xác giữa đống hoang tàn, cô trợn mắt há miệng, trên đường chạy đi gọi bác sĩ tâm lý còn ngã mấy lần.
Kết quả khi trở về, cô không chỉ dẫn theo bác sĩ tâm lý, còn có Quốc Minh, bà ngoại và ba mẹ nuôi. Mặt ai nấy nặng như đeo chì.
Bác sĩ tâm lý là cô gái khoảng ba mươi tuổi, tên Hương. Tôi vào phòng trò chuyện riêng với bác sĩ một chút. Chị khuyên tôi nếu cần giải tỏa mà không tiện nói ra, có thể viết nhật ký.
Lúc chị ra ngoài, tôi lén nghe trộm qua khe cửa. Chị nói tôi bị rối loạn tinh thần, có dấu hiệu của bệnh trầm cảm, người nhà cần phối hợp kiên trì điều trị.
Tôi như thấy con đường dẫn tới bệnh viện tâm thần không còn xa nữa.
Con đường nhỏ vắng người, mình tôi một chiến tuyến.
Tôi cúi xuống cởi giày cao gót, mỗi tay một chiếc, bắt đầu đập vào mặt từng tên một, cứ nhằm vào điểm yếu giữa hai chân bọn chúng mà đá. Lũ thanh niên to xác kia chỉ được cái mẽ, mới hứng mấy nhát giày đã ngã lăn cu chiêng. Duy chỉ có một tên.....
Hình như Minh Phong nghe thấy tiếng đánh nhau bùm bụp, anh tái mặt chạy như bay về phía tôi.
-Anh quay lại làm gì chứ? Nhìn xem, em đã.....
Tôi chưa kịp nói hết câu liền bị anh hất văng qua một bên, vồ xuống đường đau ê ẩm cả người. Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên giữa đêm tối tịch mịch làm tôi giật bắn. Thân hình cao lớn đổ ập trước mắt tôi.
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
Tôi ngẩn ngơ nhìn họng súng đen ngòm bốc khói trong tay tên khốn râu rậm rồi lại nhìn Minh Phong với cái lỗ ở ngực chảy máu ào ào.
Lại là máu!
-Minh Phong, đừng chết. Anh không thể chết.
Tôi dùng tay bịt chặt vết thương nhưng máu vẫn chảy dài qua kẽ tay. Thứ chất lỏng nhơm nhớp ấm nóng đó quá khủng khiếp. Tôi cuống cuồng, kích động gào thét tên anh, cố gắng giật lấy anh từ tay tử thần. Chẳng biết do sự việc đến quá nhanh hay tôi đã dùng hết số nước mắt vốn có, lúc đó tôi chẳng thể khóc thêm chút nào.
Bàn tay to ấm áp siết chặt bàn tay lạnh lẽo của tôi. Anh khổ sở cất giọng đứt quãng:
-Jessica...anh.....anh xin lỗi...
-Được được. Em tha thứ cho anh. Chỉ cần anh không chết, em sẽ không trách anh.
Tôi lập cập lôi di động gọi cấp cứu, chưa kịp mở máy thì tên khốn râu rậm lôi xềnh xệch tôi đi, làm rớt cái điện thoại. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: nếu tôi bỏ lại Minh Phong, anh sẽ chết mất. Hoặc giả tôi cũng phải ở bên anh đến giây phút cuối cùng.
Tôi liều chết bấu víu tay anh. Bên kia, râu rậm gồng mình túm lấy tôi lôi lôi kéo kéo như giằng giẻ rách.
Cuối cùng, tay tôi tuột khỏi tay Minh Phong.
Tôi bất lực gọi tên anh, tay chân đấm đá lung tung, càng ngày càng bị râu rậm lôi đi xa hơn, tuyến lệ hoạt động trở lại làm nước mắt văng tứ phía. Tôi không thể thở được, trái tim như bị hàng ngàn mũi dao xuyên thấu. Có ai nhìn thấy anh đang đau đớn không? Ai đó cứu anh với.
Minh Phong nằm giữa vũng máu nhìn tôi chăm chăm, môi mấp máy như đang cố nói gì đó với tôi.
Hình như là: "Jessica, em không được hạnh phúc..."
Râu rậm là tên đầu sỏ có triển vọng nhất đám côn đồ. Hắn ta mặc áo sát nách màu đen có hình đầu lâu xương chéo bự chảng đằng trước, quần jean rách tươm bụi bặm. Đôi mắt lươn gườm gườm nấp dưới đôi lông mày lưỡi mác cho thấy hắn là một phần tử nguy hiểm.
Hắn tống tôi lên chiếc xe mười sáu chỗ ọp ẹp, lái thẳng vào rừng.
Tại ngôi nhà gỗ nhỏ, Đậu Nành chờ tôi từ bao giờ. Cô ta xích chân tôi vào cột nhà bằng sợi dây xích to như cổ tay.
Hai mươi ba tuổi, yêu hận đều đi qua, đau đớn tột cùng đã nếm đủ, tôi đâm ra mệt mỏi, đến giận cũng cảm thấy lao lực. Đối diện với tấn đòn roi của Đậu Nành, lòng tôi nguội lạnh. Tôi như cái xác không hồn, ngày qua ngày lặng lẽ chịu đựng.
Cho tới một hôm, nhìn Đậu Nành cười nói với Mặt Sẹo, đầu óc tôi mới bắt đầu khởi động. Thì ra cô ta bị điên tình, không có được Thiên Duy liền quay ra phản bội. Mặt Sẹo đâu thể tự dưng lần ra chỗ bọn hắn.
Mùi xăng nồng nặc xộc vào cánh mũi, nhìn chiếc chìa khóa dây xích trong tay Đậu Nành bay vút đi, lòng tôi dậy sóng. Mọi sự đều từ bọn chúng mà ra. Vì chúng, con trai tôi suýt chết, Thiên Duy nguy kịch. Vì chúng, tôi ngay cả ở cạnh Minh Phong trong những giây phút cuối cùng cũng không được. Sao tôi có thể chết dễ dàng để Đậu Nành, Mặt Sẹo và tên khốn râu rậm sống nhăn răng ra đó?
Tuy nhiên, có quyết tâm hơn nữa cũng vô dụng. Thiên Duy nằm trong bệnh viện, hắn không thể cứu tôi. Tôi hết đường thoát rồi.(T^T)
Ngày 15 tháng 5
Tôi tỉnh giấc trong căn phòng ngập nắng. Linh Ngọc xuất hiện trước mắt tôi như một giấc mơ. Cô ôm chầm lấy tôi khóc nức nở. Quốc Minh thì nhìn tôi cười dịu dàng, trên người quấn mấy lớp băng dày giống tôi.
"Linh Nhi, tuy chỉ làm bạn trai em một thời gian ngắn ngủi, nhưng anh rất vui. Cảm ơn em đã bước vào cuộc đời anh, cho anh nhiều thứ quý giá, nhất là Linh Ngọc." Quốc Minh cười ấm áp như nắng sớm, vẫn y nguyên năm năm trước.
Bạn gái nhỏ tự nhiên "bốc hơi", anh tận lực tìm kiếm như mò kim đáy biển. Anh với Linh Ngọc đều buồn lo về tôi, hai người bèo nước gặp nhau, lâu ngày sinh tình cảm. Cách đây chưa lâu thấy tôi trong siêu thị, Linh Ngọc ăn ngủ không yên, anh lại rục rịch đi tìm tôi.
Tối hôm đó, Quốc Minh gặp Minh Phong trên con đường vắng. Anh nói Minh Phong trước khi tắt thở, dùng toàn lực túm chặt tay anh, chỉ nói đúng được một chữ "cứu", mắt nhìn đau đáu về hướng râu rậm lôi tôi đi. Quốc Minh gọi cảnh sát, vội đuổi theo chiếc xe mười sáu chỗ tới rừng thì mất dấu. Lòng vòng một đêm mới đến ngôi nhà bốc khói.
Tôi không chết. Cái mạng nhỏ này vậy mà cũng thật dai. Nhưng tôi đâu xứng để nhiều người hi sinh như vậy.
Ngày 20 tháng 5
Tôi quyết định chuyển tới ngôi nhà nhỏ có dây thường xuân ở ngoại ô thành phố. Từ nhỏ, mơ ước lớn nhất của tôi là "ở ẩn". Ngôi nhà với luống hoa bao quanh rất đúng ý tôi. Vả lại, nhìn Linh Ngọc và Quốc Minh lén nắm tay dưới gầm bàn ăn, tôi hơi ái ngại.
Tôi tha thiết mong Linh Ngọc giữ bí mật về nơi này. Cô bất mãn:
-Mày định làm đà điểu trốn ở đó đến lúc chết chắc?
Tôi nghĩ nghĩ. Hình như tôi định thế thật.
Ngoại trừ đi mua đồ dùng cần thiết, cả ngày tôi chui trong nhà với thế giới xám xịt của riêng mình. Tôi nghĩ đến cái chết của Minh Phong, nghĩ đến máu. Tôi như chết chìm giữa đống hình ảnh tối hôm đó, giữa đau đớn và tự trách. Anh chết là vì tôi. Chẳng khi nào tôi ngủ ngon lành. Tần suất dùng thuốc ngủ tăng đột biến.
Linh Ngọc cách vài ngày đến thăm tôi một lần. Bắt gặp tôi xơ xác giữa đống hoang tàn, cô trợn mắt há miệng, trên đường chạy đi gọi bác sĩ tâm lý còn ngã mấy lần.
Kết quả khi trở về, cô không chỉ dẫn theo bác sĩ tâm lý, còn có Quốc Minh, bà ngoại và ba mẹ nuôi. Mặt ai nấy nặng như đeo chì.
Bác sĩ tâm lý là cô gái khoảng ba mươi tuổi, tên Hương. Tôi vào phòng trò chuyện riêng với bác sĩ một chút. Chị khuyên tôi nếu cần giải tỏa mà không tiện nói ra, có thể viết nhật ký.
Lúc chị ra ngoài, tôi lén nghe trộm qua khe cửa. Chị nói tôi bị rối loạn tinh thần, có dấu hiệu của bệnh trầm cảm, người nhà cần phối hợp kiên trì điều trị.
Tôi như thấy con đường dẫn tới bệnh viện tâm thần không còn xa nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.