Chương 36: Mâu Thuẫn
Tử Bách
07/11/2021
Hai người bắt đầu sống cùng nhau, mỗi sáng Nhiễm Mộ Húc đều đưa người
đến trường, sau đó đón về. Bạch Tĩnh An nói cậu có thể đi tàu điện ngầm
hoặc xe buýt, nhưng bị bạn trai từ chối không thương tiếc.
Vì vậy cậu cũng không thể từ chối, tuy như vậy người yêu sẽ vất vả nhưng cũng đành bất lực.
Thường ngày bởi vì hai người đều bận, người thì bận việc học, người thì bận công tác nên rất ít khi làm chuyện kia, Bạch Tĩnh An không có bất mãn gì, cho rằng nhu cầu như vậy là tốt rồi. Nhưng Nhiễm Mộ Húc lại không vừa ý, ngày thường anh có thể nhẫn nại được, dù sao cục cưng thể lực không tốt bằng mình nhưng đến cuối tuần thì có thể phóng khoáng thỏa mãn.
Vì vậy, vào cuối tuần, anh có gợi ý chuyện lăn giường nhưng bị từ chối một cách bi thương. Anh có hơi khó hiểu và cảm thấy oan ức, muốn tìm hiểu một chút, vì thế anh nhẹ nhàng nói: "Cục cưng, có thể nói cho anh biết là tại sao không?"
Bạch Tĩnh An vẻ mặt ân cần nói: "Em đã hỏi thư ký Vương. Anh ấy nói anh thường phải làm việc rất nhiều và thường xuyên tăng ca. Em nghĩ cho sức khỏe của anh nên mỗi tuần chúng ta chỉ làm chuyện đó một lần thôi."
Nhiễm Mộ Húc nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thằm mắng thư kí Vương đã phá hỏng đời sống tình dục của mình, làm tốt lắm!
Thư ký Vương đáng thương không biết rằng mình sắp bị chủ tịch sát phạt.
Anh nghiêm túc nói, "Thư ký Vương nói đúng, nhưng anh nghĩ thể lực của mình rất tốt, em hẳn là có thể cảm nhận được, nên người có thể lực tốt thì không nên bị nghẹn, bé cưng em thấy có đúng không?"
Bạch Tĩnh An nhìn anh, tự hỏi làm thế nào anh mà có thể nói toẹt ra chuyện này bằng vẻ nghiêm túc không hề thấy ngượng như vậy, khiến cậu thẹn quá hóa giận nói: "Em không biết." Sau đó xoay người đi không thèm nhìn anh nữa.
Nhiễm Mộ Húc sao có thể dễ dàng buông tha cho cậu, nhanh chóng ôm cậu vào phòng tắm, anh dễ dàng nắm được điểm nhạy cảm của cậu, đầu tiên anh hôn thật sâu, sau đó mới chậm rãi sờ soạng. Cuối cùng, anh ta bắt nạt người đến phát khóc mới buông tha.
Lúc tỉnh dậy, Bạch Tĩnh An cảm thấy trên người đau nhức không thôi, trong lòng không khỏi thầm mắng: "Đúng thật là! Cho anh ấy nhịn làm mới được."
Người bên cạnh đã đi đến công ty, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, cậu ăn sáng với vẻ mặt oán hận, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.
Lúc Nhiễm Mộ Húc tỉnh dậy, đối phương còn đang ngủ say, anh còn phải đi làm, thở dài nói: "Bé cưng nhà mình nhất định là tức giận, trở về mình quỳ ván giặt đồ thì sẽ nguôi giận chứ?"
Lúc này đầu sỏ gây tội Thư ký Vương bước vào, đưa tài liệu mà bộ phận bên dưới muốn giao nộp, nhìn người này, vẻ mặt Nhiễm Mộ Húc càng lúc càng lạnh, Thư ký Vương thì không biết vì sao hôm nay chủ tịch nhà mình khí áp lại thấp như vậy, lại đang trừng mắt nhìn mình, hắn trong lòng kinh hãi thầm nói: "Sao lại thế này, ai cứu tôi với!"
Cuối cùng, Nhiễm Mộ Húc cũng không nói gì, quay người lại, lạnh lùng nói: "Nói ít làm nhiều!" Thư ký Vương nhẹ nhõm gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.
Nhiễm Mộ Húc đoán được người kia đã tỉnh nên gọi điện cho cậu, một lúc lâu cậu mới bắt máy, anh nói: "Bé yêu đang làm gì vậy?"
Bạch Tĩnh An lúc này đang nằm trên sô pha nói: "Đau lưng nên em đang nằm, lát nữa em về thăm nhà, tối sẽ không về đây."
Nhiễm Mộ Húc thầm thở dài, người kia không tức giận, sẽ trở về chứ? Vì vậy anh thận trọng nói: "Vậy thì ngày mai anh đến đón em nhé."
Bạch Tĩnh An nhàn nhạt nói: "Để xem, ngày mai lại nói." Sau đó cậu cúp điện thoại, không cho đối phương có cơ hội giải thích.
Kỳ thật Bạch Tĩnh An cũng không tức giận, đã lâu cậu không về nhà nên muốn về thăm bạ mẹ, ở lại nhà hai ngày để trò chuyện cùng họ.
Cậu cúp điện thoại là bởi vì trong lòng cảm thấy có chút dỗi, thực sự vấn đề chênh lệch thể lực quá lớn, hơn nữa lúc sáng tỉnh dậy không nhìn thấy anh như thường ngày, khi đó muốn anh dỗ dành mình.
Nhiễm Mộ Húc cảm thấy hơi khó chịu, lần đầu tiên người kia giận như vậy, anh ngẫm lại xem tối hôm qua mình có hơi quá đáng không, có vẻ như tối nay người kia sẽ không về nhà, tối về anh phải dỗ người, ngày mai đến đón cậu về. Vì chuyện này nên anh cũng không có tâm trạng, cắm mặt đi xử lý công việc.
Hôm nay áp suất ở công ty xuống thấp một cách khó hiểu, ai cũng không dám thở, sợ mình làm sai, sờ lông mày đoán xem có phải chủ tịch nhà mình cãi nhau với người kia hay không? Về lý mà nói thì họ đoán không sai.
Khi cậu về nhà, mẹ Phương đã lâu rồi không gặp con trai nên khuôn mặt bà tràn đầy nét cười, nói: "Con yêu, mẹ nhớ con rất nhiều, cuối cùng con cũng về nhà."
Bạch Tĩnh An ôm mẹ: "Vậy mấy ngày nữa con sẽ ở với mẹ."
Mẹ Phương nghe thấy con trai sẽ ở nhà vài ngày dĩ nhiên là bà rất vui, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút không ổn, bà ngập ngừng hỏi, "Có phải con cãi nhau với tiểu Nhiễm không?"
Bạch Tĩnh An cứng đờ, lúng túng nói: "Không có, chúng con khá tốt." . truyện kiếm hiệp hay
Mẹ Phương là người từng trải, sao không thể không biết được chứ, vì thế khuyên nhủ: "Con yêu, có mâu thuẫn gì cũng phải cùng nhau giải quyết, nếu để tích tụ lâu sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ."
Bạch Tĩnh An gật đầu tỏ ý đã hiểu, mẹ Phương cảm thấy chuyện này không thể giải quyết trong chốc lát được nên không phiền con trai nữa mà vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Cả ngày, Bạch Tĩnh An cảm thấy ỉu xìu, cuối cùng cậu quyết định đi vẽ tranh để không phân tâm.
Đến tối cậu không nhận được tin nhắn hay cuộc nào từ đối phương nên lúc đi ngủ cậu chuyển sang chế độ im lặng.
Lúc Nhiễm Mộ Húc trở về nhà đã là mười giờ, căn phòng vắng tanh vắng ngắt, không có sự hiện diện của người đó, anh cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Anh gửi tin nhắn cho cậu, "Cục cưng, anh sai rồi, chuyện gì khiến em không vui có thể nói cho anh biết được không? Anh rất nhớ em. Sau này mọi chuyện anh đều nghe em có được không?"
Nửa tiếng sau bên kia vẫn không trả lời tin nhắn, anh lo lắng không biết là cậu đã ngủ rồi hay là không muốn trả lời tin nhắn.
Anh bước đến tủ rượu lấy một chai rượu, anh không biết là loại rượu gì, bắt đầu uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng ngủ gục trên ghế sô pha.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng hơi khô, anh bước vào phòng tắm, khắp người nồng nặc mùi rượu, buổi chiều anh nhất định phải đến đón người rồi nhận lỗi.
Sáng sớm Bạch Tĩnh An đã đi học, không giống như vẻ hoạt bát thường thấy, hôm nay trông cậu như quả cà héo, không có tinh thần, ngay cả bạn cùng phòng cũng nhận ra, an ủi cậu: "An An có chuyện gì vậy? Tớ cảm thấy cậu không được vui."
Cậu nói cho có lệ: "Không, tớ chỉ là ngủ không được ngon."
Mỗi người đều có chuyện không muốn nói, nên mọi người cũng không hỏi nữa.
Buổi chiều tan học, Bạch Tĩnh An chuẩn bị ra về,lúc ra đã thấy anh đợi ngoài cổng, thấy cậu, anh lập tức đưa người lên xe, sức lực của anh rất lớn khiến cậu không thể thoát ra được.
Lên xe, anh ôm chặt cậu, khàn giọng nói: "Không vui thì nói cho anh biết được không? Anh sợ không đoán được em không vui để em phải khó chịu một mình."
Bạch Tĩnh An cảm thấy có chút không thoải mái khi nghe anh nói, cậu nói: "Em không biết em không vì vì chuyện gì, em chỉ muốn anh dỗ em thôi."
Nhiễm Mộ Húc hôn lên khóe môi cậu, nói: "Anh biết rồi, là lỗi của anh, anh đã không dỗ dành em, lần sau không được rời xa anh, có gì không vui thì nói cho anh biết."
Bạch Tĩnh An gật đầu, sau đó quan tâm hỏi: "Giọng của anh sao vậy?"
Nhiễm Mộ Húc không để ý nói: "Đại khái là có chút cảm lạnh. Bây giờ em về nhà với anh nhé? Không có em ở nhà anh cảm thấy rất trống trải."
Quen với việc cùng nhau sớm tối, bỗng nhiên có một ngày không có người kia, trong lòng cảm thấy như thiếu đi một thứ gì đó, Bạch Tĩnh An gật đầu, nói ra thì chính mình cũng có phần không đúng.
Vừa bước vào cửa, Bạch Tĩnh An đã kêu anh nằm xuống giường, lấy thuốc cảm cho đối phương. Sau đó, Nhiễm Mộ Húc ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Em ngủ cùng anh một lúc đi, anh rất nhớ em."
Cuối cùng Bạch Tĩnh An cũng cởi quần áo và được người kia ôm vào lòng. Nhiễm Mộ Húc ngửi được mùi hương của người trong lòng, cảm thấy cơn choáng váng đã vơi đi không ít.
Không ai trong hai người nói chuyện, họ quen thuộc lẫn nhau, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ ngon.
Lúc anh tỉnh dậy đã là 8 giờ tối, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy toàn thân rất thoải mái nên lặng lẽ đứng dậy, đi vào bếp nấu vài món ăn mà cậu yêu thích, cuối cùng bế cậu lên, sau đó đút đồ ăn ngon cho cậu, ăn cơm chiều xong cũng không tiện vận động, hai người ngồi trên ghế sô pha xem kịch.
Bạch Tĩnh An vô tình nhìn thấy chai rượu trên quầy bar bên cạnh, trong lòng cũng hiểu ra điều gì đó, đối phương đã nhận lỗi thì mình cũng nên nói chuyện. Vì vậy, cậu nắm tay người kia, nghiêm túc nói: "Anh à, em xin lỗi về chuyện hôm qua. Em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có lẽ là em ngày càng ỷ lại anh nên lúc sáng thức dậy không thấy anh nên em có hơi hờn dỗi...."
Nhiễm Mộ Húc che miệng đối phương, nhẹ nhàng nói: "Em không cần nói những lời này, là bởi vì anh không quan tâm đến cảm xúc của em cho nên mới như vậy."
Sau đó anh nói tiếp: "Em không cần phải bài xích chuyện kia, nếu em nói không làm thì chúng ta sẽ không làm."
Bạch Tĩnh An không biết tại sao anh lại nói như vậy, cậu ngượng ngùng nói: "Không có, em không bài xích, em cảm thấy rất thoải mái."
Nhiễm Mộ Húc thiếu chút nữa cười lớn, vì vậy thận trọng nói: "Vậy sau này chúng ta có thể làm không? Anh nghĩ việc này nghẹn lâu sẽ không tốt cho sức khỏe, em xem tin tức sẽ thấy những người nhịn lâu sẽ sinh bệnh đó."
Bạch Tĩnh An lộ vẻ nghi hoặc, nói: "Không phải anh ngoại tình rồi đó chứ?"
Nhiễm Mộ Húc nghẹn lời, lập tức nói: "Đó là người khác, còn anh sẽ không, em tốt như vậy làm sao anh có thể làm loại chuyện đó được chứ. Bé cưng, sau này em sẽ không để anh nghẹn chứ?"
Cuối cùng Bạch Tĩnh An không thể chống lại sự dụ dỗ của ai kia nên vẫn đồng ý.
Nhiễm Mộ Húc bế cậu lên lầu, Bạch Tĩnh An bất an nói: "Đêm nay không được, ngày mai em còn có lớp."
Nhiễm Mộ Húc trầm giọng, cười nói: "Cục cưng, anh chỉ muốn em đi ngủ sớm thôi, ai nói anh muốn chứ."
Người trong vòng tay anh cảm thấy mình bị chơi xỏ, khuôn mặt ửng hồng, cậu vùi đầu vào vòng tay anh, trả đũa bằng cách cắn vào người anh. Nhiễm Mộ Húc cảm thấy thân thể cứng đờ, cảm giác có chút kì quái.
Vì vậy anh cười xấu xa: "Bé yêu, ngoan nào." Ném người lên giường, mặc dù cuối cùng cùng cũng không có làm nhưng Nhiễm Mộ Húc vẫn bắt nạt người nọ, trả thù việc ai đó đùa dai. Trước khi đi ngủ, anh hôn thật sâu, sau đó ôm người vào lòng chìm vào giấc ngủ.
Vì vậy cậu cũng không thể từ chối, tuy như vậy người yêu sẽ vất vả nhưng cũng đành bất lực.
Thường ngày bởi vì hai người đều bận, người thì bận việc học, người thì bận công tác nên rất ít khi làm chuyện kia, Bạch Tĩnh An không có bất mãn gì, cho rằng nhu cầu như vậy là tốt rồi. Nhưng Nhiễm Mộ Húc lại không vừa ý, ngày thường anh có thể nhẫn nại được, dù sao cục cưng thể lực không tốt bằng mình nhưng đến cuối tuần thì có thể phóng khoáng thỏa mãn.
Vì vậy, vào cuối tuần, anh có gợi ý chuyện lăn giường nhưng bị từ chối một cách bi thương. Anh có hơi khó hiểu và cảm thấy oan ức, muốn tìm hiểu một chút, vì thế anh nhẹ nhàng nói: "Cục cưng, có thể nói cho anh biết là tại sao không?"
Bạch Tĩnh An vẻ mặt ân cần nói: "Em đã hỏi thư ký Vương. Anh ấy nói anh thường phải làm việc rất nhiều và thường xuyên tăng ca. Em nghĩ cho sức khỏe của anh nên mỗi tuần chúng ta chỉ làm chuyện đó một lần thôi."
Nhiễm Mộ Húc nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thằm mắng thư kí Vương đã phá hỏng đời sống tình dục của mình, làm tốt lắm!
Thư ký Vương đáng thương không biết rằng mình sắp bị chủ tịch sát phạt.
Anh nghiêm túc nói, "Thư ký Vương nói đúng, nhưng anh nghĩ thể lực của mình rất tốt, em hẳn là có thể cảm nhận được, nên người có thể lực tốt thì không nên bị nghẹn, bé cưng em thấy có đúng không?"
Bạch Tĩnh An nhìn anh, tự hỏi làm thế nào anh mà có thể nói toẹt ra chuyện này bằng vẻ nghiêm túc không hề thấy ngượng như vậy, khiến cậu thẹn quá hóa giận nói: "Em không biết." Sau đó xoay người đi không thèm nhìn anh nữa.
Nhiễm Mộ Húc sao có thể dễ dàng buông tha cho cậu, nhanh chóng ôm cậu vào phòng tắm, anh dễ dàng nắm được điểm nhạy cảm của cậu, đầu tiên anh hôn thật sâu, sau đó mới chậm rãi sờ soạng. Cuối cùng, anh ta bắt nạt người đến phát khóc mới buông tha.
Lúc tỉnh dậy, Bạch Tĩnh An cảm thấy trên người đau nhức không thôi, trong lòng không khỏi thầm mắng: "Đúng thật là! Cho anh ấy nhịn làm mới được."
Người bên cạnh đã đi đến công ty, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, cậu ăn sáng với vẻ mặt oán hận, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.
Lúc Nhiễm Mộ Húc tỉnh dậy, đối phương còn đang ngủ say, anh còn phải đi làm, thở dài nói: "Bé cưng nhà mình nhất định là tức giận, trở về mình quỳ ván giặt đồ thì sẽ nguôi giận chứ?"
Lúc này đầu sỏ gây tội Thư ký Vương bước vào, đưa tài liệu mà bộ phận bên dưới muốn giao nộp, nhìn người này, vẻ mặt Nhiễm Mộ Húc càng lúc càng lạnh, Thư ký Vương thì không biết vì sao hôm nay chủ tịch nhà mình khí áp lại thấp như vậy, lại đang trừng mắt nhìn mình, hắn trong lòng kinh hãi thầm nói: "Sao lại thế này, ai cứu tôi với!"
Cuối cùng, Nhiễm Mộ Húc cũng không nói gì, quay người lại, lạnh lùng nói: "Nói ít làm nhiều!" Thư ký Vương nhẹ nhõm gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.
Nhiễm Mộ Húc đoán được người kia đã tỉnh nên gọi điện cho cậu, một lúc lâu cậu mới bắt máy, anh nói: "Bé yêu đang làm gì vậy?"
Bạch Tĩnh An lúc này đang nằm trên sô pha nói: "Đau lưng nên em đang nằm, lát nữa em về thăm nhà, tối sẽ không về đây."
Nhiễm Mộ Húc thầm thở dài, người kia không tức giận, sẽ trở về chứ? Vì vậy anh thận trọng nói: "Vậy thì ngày mai anh đến đón em nhé."
Bạch Tĩnh An nhàn nhạt nói: "Để xem, ngày mai lại nói." Sau đó cậu cúp điện thoại, không cho đối phương có cơ hội giải thích.
Kỳ thật Bạch Tĩnh An cũng không tức giận, đã lâu cậu không về nhà nên muốn về thăm bạ mẹ, ở lại nhà hai ngày để trò chuyện cùng họ.
Cậu cúp điện thoại là bởi vì trong lòng cảm thấy có chút dỗi, thực sự vấn đề chênh lệch thể lực quá lớn, hơn nữa lúc sáng tỉnh dậy không nhìn thấy anh như thường ngày, khi đó muốn anh dỗ dành mình.
Nhiễm Mộ Húc cảm thấy hơi khó chịu, lần đầu tiên người kia giận như vậy, anh ngẫm lại xem tối hôm qua mình có hơi quá đáng không, có vẻ như tối nay người kia sẽ không về nhà, tối về anh phải dỗ người, ngày mai đến đón cậu về. Vì chuyện này nên anh cũng không có tâm trạng, cắm mặt đi xử lý công việc.
Hôm nay áp suất ở công ty xuống thấp một cách khó hiểu, ai cũng không dám thở, sợ mình làm sai, sờ lông mày đoán xem có phải chủ tịch nhà mình cãi nhau với người kia hay không? Về lý mà nói thì họ đoán không sai.
Khi cậu về nhà, mẹ Phương đã lâu rồi không gặp con trai nên khuôn mặt bà tràn đầy nét cười, nói: "Con yêu, mẹ nhớ con rất nhiều, cuối cùng con cũng về nhà."
Bạch Tĩnh An ôm mẹ: "Vậy mấy ngày nữa con sẽ ở với mẹ."
Mẹ Phương nghe thấy con trai sẽ ở nhà vài ngày dĩ nhiên là bà rất vui, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút không ổn, bà ngập ngừng hỏi, "Có phải con cãi nhau với tiểu Nhiễm không?"
Bạch Tĩnh An cứng đờ, lúng túng nói: "Không có, chúng con khá tốt." . truyện kiếm hiệp hay
Mẹ Phương là người từng trải, sao không thể không biết được chứ, vì thế khuyên nhủ: "Con yêu, có mâu thuẫn gì cũng phải cùng nhau giải quyết, nếu để tích tụ lâu sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ."
Bạch Tĩnh An gật đầu tỏ ý đã hiểu, mẹ Phương cảm thấy chuyện này không thể giải quyết trong chốc lát được nên không phiền con trai nữa mà vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Cả ngày, Bạch Tĩnh An cảm thấy ỉu xìu, cuối cùng cậu quyết định đi vẽ tranh để không phân tâm.
Đến tối cậu không nhận được tin nhắn hay cuộc nào từ đối phương nên lúc đi ngủ cậu chuyển sang chế độ im lặng.
Lúc Nhiễm Mộ Húc trở về nhà đã là mười giờ, căn phòng vắng tanh vắng ngắt, không có sự hiện diện của người đó, anh cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Anh gửi tin nhắn cho cậu, "Cục cưng, anh sai rồi, chuyện gì khiến em không vui có thể nói cho anh biết được không? Anh rất nhớ em. Sau này mọi chuyện anh đều nghe em có được không?"
Nửa tiếng sau bên kia vẫn không trả lời tin nhắn, anh lo lắng không biết là cậu đã ngủ rồi hay là không muốn trả lời tin nhắn.
Anh bước đến tủ rượu lấy một chai rượu, anh không biết là loại rượu gì, bắt đầu uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng ngủ gục trên ghế sô pha.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng hơi khô, anh bước vào phòng tắm, khắp người nồng nặc mùi rượu, buổi chiều anh nhất định phải đến đón người rồi nhận lỗi.
Sáng sớm Bạch Tĩnh An đã đi học, không giống như vẻ hoạt bát thường thấy, hôm nay trông cậu như quả cà héo, không có tinh thần, ngay cả bạn cùng phòng cũng nhận ra, an ủi cậu: "An An có chuyện gì vậy? Tớ cảm thấy cậu không được vui."
Cậu nói cho có lệ: "Không, tớ chỉ là ngủ không được ngon."
Mỗi người đều có chuyện không muốn nói, nên mọi người cũng không hỏi nữa.
Buổi chiều tan học, Bạch Tĩnh An chuẩn bị ra về,lúc ra đã thấy anh đợi ngoài cổng, thấy cậu, anh lập tức đưa người lên xe, sức lực của anh rất lớn khiến cậu không thể thoát ra được.
Lên xe, anh ôm chặt cậu, khàn giọng nói: "Không vui thì nói cho anh biết được không? Anh sợ không đoán được em không vui để em phải khó chịu một mình."
Bạch Tĩnh An cảm thấy có chút không thoải mái khi nghe anh nói, cậu nói: "Em không biết em không vì vì chuyện gì, em chỉ muốn anh dỗ em thôi."
Nhiễm Mộ Húc hôn lên khóe môi cậu, nói: "Anh biết rồi, là lỗi của anh, anh đã không dỗ dành em, lần sau không được rời xa anh, có gì không vui thì nói cho anh biết."
Bạch Tĩnh An gật đầu, sau đó quan tâm hỏi: "Giọng của anh sao vậy?"
Nhiễm Mộ Húc không để ý nói: "Đại khái là có chút cảm lạnh. Bây giờ em về nhà với anh nhé? Không có em ở nhà anh cảm thấy rất trống trải."
Quen với việc cùng nhau sớm tối, bỗng nhiên có một ngày không có người kia, trong lòng cảm thấy như thiếu đi một thứ gì đó, Bạch Tĩnh An gật đầu, nói ra thì chính mình cũng có phần không đúng.
Vừa bước vào cửa, Bạch Tĩnh An đã kêu anh nằm xuống giường, lấy thuốc cảm cho đối phương. Sau đó, Nhiễm Mộ Húc ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Em ngủ cùng anh một lúc đi, anh rất nhớ em."
Cuối cùng Bạch Tĩnh An cũng cởi quần áo và được người kia ôm vào lòng. Nhiễm Mộ Húc ngửi được mùi hương của người trong lòng, cảm thấy cơn choáng váng đã vơi đi không ít.
Không ai trong hai người nói chuyện, họ quen thuộc lẫn nhau, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ ngon.
Lúc anh tỉnh dậy đã là 8 giờ tối, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy toàn thân rất thoải mái nên lặng lẽ đứng dậy, đi vào bếp nấu vài món ăn mà cậu yêu thích, cuối cùng bế cậu lên, sau đó đút đồ ăn ngon cho cậu, ăn cơm chiều xong cũng không tiện vận động, hai người ngồi trên ghế sô pha xem kịch.
Bạch Tĩnh An vô tình nhìn thấy chai rượu trên quầy bar bên cạnh, trong lòng cũng hiểu ra điều gì đó, đối phương đã nhận lỗi thì mình cũng nên nói chuyện. Vì vậy, cậu nắm tay người kia, nghiêm túc nói: "Anh à, em xin lỗi về chuyện hôm qua. Em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có lẽ là em ngày càng ỷ lại anh nên lúc sáng thức dậy không thấy anh nên em có hơi hờn dỗi...."
Nhiễm Mộ Húc che miệng đối phương, nhẹ nhàng nói: "Em không cần nói những lời này, là bởi vì anh không quan tâm đến cảm xúc của em cho nên mới như vậy."
Sau đó anh nói tiếp: "Em không cần phải bài xích chuyện kia, nếu em nói không làm thì chúng ta sẽ không làm."
Bạch Tĩnh An không biết tại sao anh lại nói như vậy, cậu ngượng ngùng nói: "Không có, em không bài xích, em cảm thấy rất thoải mái."
Nhiễm Mộ Húc thiếu chút nữa cười lớn, vì vậy thận trọng nói: "Vậy sau này chúng ta có thể làm không? Anh nghĩ việc này nghẹn lâu sẽ không tốt cho sức khỏe, em xem tin tức sẽ thấy những người nhịn lâu sẽ sinh bệnh đó."
Bạch Tĩnh An lộ vẻ nghi hoặc, nói: "Không phải anh ngoại tình rồi đó chứ?"
Nhiễm Mộ Húc nghẹn lời, lập tức nói: "Đó là người khác, còn anh sẽ không, em tốt như vậy làm sao anh có thể làm loại chuyện đó được chứ. Bé cưng, sau này em sẽ không để anh nghẹn chứ?"
Cuối cùng Bạch Tĩnh An không thể chống lại sự dụ dỗ của ai kia nên vẫn đồng ý.
Nhiễm Mộ Húc bế cậu lên lầu, Bạch Tĩnh An bất an nói: "Đêm nay không được, ngày mai em còn có lớp."
Nhiễm Mộ Húc trầm giọng, cười nói: "Cục cưng, anh chỉ muốn em đi ngủ sớm thôi, ai nói anh muốn chứ."
Người trong vòng tay anh cảm thấy mình bị chơi xỏ, khuôn mặt ửng hồng, cậu vùi đầu vào vòng tay anh, trả đũa bằng cách cắn vào người anh. Nhiễm Mộ Húc cảm thấy thân thể cứng đờ, cảm giác có chút kì quái.
Vì vậy anh cười xấu xa: "Bé yêu, ngoan nào." Ném người lên giường, mặc dù cuối cùng cùng cũng không có làm nhưng Nhiễm Mộ Húc vẫn bắt nạt người nọ, trả thù việc ai đó đùa dai. Trước khi đi ngủ, anh hôn thật sâu, sau đó ôm người vào lòng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.