Chương 45: Phiên ngoại: TIN ĐỒN VÀ ẢNH TRÊN BAIDU
Tử Bách
08/11/2021
Phiên ngoại 4: Tin đồn và ảnh trên baidu.
Buổi trưa nắng ấm khiến mùa đông năm nay trở nên đặc biệt ấm áp. Bạch Tĩnh An đang phơi nắng trên chiếc ghế tựa trong khu vườn sau nhà.
Mà hôm nay vừa vặn là cuối tuần, Nhiễm Mộ Húc cố gắng hoàn thành công việc ở công ty để có thể ở bên cục cưng.
Trong công việc, về cơ bản cả hai ở trạng thái không làm phiền nhau. Anh đi một vòng trong nhà không nhìn thấy người đâu, bèn ra sau vườn, nhìn thấy trên ghế tựa ai đó đang lười biếng nằm, vậy nên anh chầm chậm đi tới.
Anh nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của người trước mặt, càng ngày cậu càng thêm thu hút, dường như năm tháng không để lại bất kì dấu vết nào trên gương mặt cậu.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán của đối phương, Bạch Tĩnh An từ từ mở mắt, theo bản năng quàng tay qua cổ đối phương, lười biếng nói: "Anh xong việc rồi?"
"Ừm."
Bạch Tĩnh An xoa xoa mặt người kia, ngượng ngùng nói: "Em muốn uống trà sữa."
Vì dạ dày của cậu không tốt nên Nhiễm Mộ Húc đã học cách chế biến món ăn với chế độ dinh dưỡng phù hợp, đương nhiên đối phương không được ăn đồ ăn vặt bên ngoài, muốn ăn anh sẽ tự làm.
Vì vậy, anh xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Được."
Anh thật sự không thể chống lại sự làm nũng cậu, trước khi đi còn lấy chăn đắp lên người cậu vì sợ cậu sẽ bị cảm lạnh. Nhưng cậu nắm tay anh, chăm chú nhìn, nói: "Điện thoại em sập nguồn rồi, em muốn đọc truyện tranh một lát."
Nhiễm Mộ Húc không do dự đưa cho cậu, còn lén hôn lên môi người kia trước khi rời đi. Cả hai đều không có bí mật phải giấu nên không có chuyện kiểm tra điện thoại của nhau.
Bạch Tĩnh An nhanh chóng nhập ngày sinh của mình vào điện thoại để mở khóa, mấy năm trước cậu mới phát hiện ra người này bí mật dùng ngày sinh của mình để làm mật khẩu.
Cậu tìm thấy trang web mà mình thường xuyên đăng nhập để đọc truyện. Điện thoại không ngừng thông báo, cậu nhẹ nhàng lướt qua nhưng lại click vào diễn đàn "Nam thần trong trường đại học."
Cậu đang không hiểu vì sao anh lại chú ý đến diễn đàn trường mình, vừa dứt dòng suy nghĩ thì một dòng tin nhắn hiện ra: "Năm nay, hai nam thần mới nhập học cực kì đẹp trai nha, đẹp trai không kém gì nam thần Bạch Tĩnh An nổi tiếng vài năm về trước."
Cậu mở trang chủ của anh, nick "Tôi là hậu cung của bé cưng" có hơn 100 bài đăng. Cậu nhìn kĩ thì đã 5 hay 6 năm rồi. Cậu xem những hình ảnh mà anh thả yêu thích thì đa phần là những bài đăng về cậu khi đó.
Vì vậy, cậu mở album ảnh ra, toàn bộ đều là ảnh thường ngày của cậu trong những năm gần đây. Cậu không biết tại sao anh lại lưu ảnh của cậu từ 6 năm về trước.
Vì vậy, cậu lật tìm rất lâu thì tìm thấy được, người trong ảnh cơ bản giống với người hiện tại chỉ là trẻ hơn một chút. Cậu xem những bức ảnh trong đó, có rất nhiều ảnh chính cậu cũng không nhớ.
Trong lúc cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ thì người kia đã mang trà sữa đến. Cậu cảm thấy cần nói về chuyện này để xem đối phương giải thích như thế nào. Cậu cầm ly trà sữa mà anh đưa tới, hờ hững nói: "Sao trên điện thoại của anh lại có nhiều hình ảnh của em thời đại học?"
Nhiễm Mộ Húc nhất thời không có phản ứng, bối rối trong chốc lát, sau đó anh bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, nhưng anh không biết làm cách nào để theo đuổi em, khi đó anh rất bận rộn nhưng lại không muốn bỏ lỡ những khoảng khắc của em trong cuộc sống hàng này, cuối cùng anh đã vào diễn đàn để có thể làm quen với em."
Bạch Tĩnh An trầm giọng nói: "Điều này không phù hợp với tính cách của anh, anh à, như thế rất giống biến thái đó."
Nhiễm Mộ Húc gật đầu thừa nhận: "Anh đối với em thật sự biến thái, cũng rất si tình."
Nói xong, anh người bế lên, Nhiễm Mộ Húc còn tưởng lời thú nhận sẽ khiến nguời đối diện vui vẻ, nhưng xem ra anh vẫn đánh giá thấp cái miệng cưng chiều người kia của mình, cho nên chậm rãi hôn xuông, hôn thật sâu đến khi người kia không thở nổi, sau đó cắn lên môi ai đó coi như trừng phạt.
Bạch Tĩnh An phàn nàn: "Anh phạm quy, em còn chưa trừng phạt anh vì anh không trung thực đó."
Nhiễm Mộ Húc đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, anh còn không có nghĩ tới loại chuyện này, bởi vì anh cũng cảm thấy mình không bình thường, nhưng anh không hối hận, nếu không như vậy thì sao anh có được lợi thế cơ chứ.
Vì thế, anh dịu dàng dỗ dành, "Bé yêu à, em nghĩ xem, lúc đó anh đã yêu thầm em. Anh nghĩ chuyện này không có gì phải xấu hổ, mà đó là kỉ niệm thuộc về anh. Anh sẽ giữ chuyện đó trong tim, cũng không muốn có một tình yêu ép buộc."
Bạch Tĩnh An gật đầu, mặc dù cậu chưa bao giờ thầm mến ai, nhưng người kia cũng không phải cố ý. Vì vậy, cậu nói: "Vì em rất rộng lượng nên em sẽ tha thứ cho anh."
Nhiễm Mộ Húc khẽ cười, nói: "Cảm ơn bà xã." Sau đó anh nói: "Bà xã, hôm qua anh mua một chiếc váy mới. Chúng ta thử xem sao?"
Từ khi cậu mặc đồ nữ, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy đối phương hấp dẫn đến mức khó tả, đương nhiên dù cậu như thế nào thì anh đều thích.
Bạch Tĩnh An không thích cũng không quá ghét trang phục nữ. Nhưng khi ra ngoài cậu sẽ không bao giờ mặc, đây là nguyên tắc cơ bản.
Cậu liếc mắt nhìn anh, lần trước ở trên giường, anh khiến cậu đau thắt lưng đến hai ngày. Vì vậy, cậu trừng mắt nói: "Lần này em sẽ tự mình đến, anh không được phép nhúc nhích."
Nhiễm Mộ Húc gật đầu đồng ý, thật ra anh hiểu rõ sức lực của đối phương nên phần lớn là anh tự động, cứ nghĩ đến thân thể cậu thì anh lại cảm thấy nghiện nên mới có ham muốn vô độ như vậy.
Anh bế người vào phòng, trong tủ có một bộ sườn xám màu tím nhạt. Thân hình mảnh mai của Bạch Tĩnh An khiến sườn xám trên người trở nên đặc biệt thu hút. Đôi chân dài trắng nõn thấp thoáng dưới tà áo, cậu nhẹ nhàng móc chân vào người anh, khẽ nói: "Nhìn có đẹp không?"
Nhiễm Mộ Húc gật đầu, trong mắt tràn ngập dục vọng: "Cục cưng, anh muốn chụp ảnh."
Vì mỗi lần mua quần áo, rất khó mặc lại lần thứ 2. Lần này nhìn cậu quá quyến rũ nên anh muốn lưu lại, sau này khi anh đi công tác, không có cậu ở bên thì có thể lấy ra ngắm.
Bạch Tĩnh An gật đầu, chính cậu cũng muốn xem hình dáng của bản thân như thế nào. Nhiễm Mộ Húc nhanh chóng chụp vài tấm. Người trong ảnh đẹp đến mức không thực, làn da trắng nõn nổi bật hơn dưới lớp váy màu tím nhạt, đôi mắt thật sự rất quyến rũ.
Rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên không hề nữ tính chút nào, Bạch Tĩnh An đang thưởng thức chính mình thì Nhiễm Mộ Húc đã ôm cậu, cởi từng cúc áo.
Buổi chiều hôm ấy, hai người một phen bận rộn. Mặt trời bên ngoài dần dần biến mất, thay vào đó là màn đêm buông xuống, trong phòng hai bóng người trên giường đang không ngừng quấn lấy nhau, làm chuyện yêu đương.
Còn bộ sườn xám rách nát dưới giường nằm ở góc nào đó, không biết lần sau sẽ là cái dạng gì.
Buổi trưa nắng ấm khiến mùa đông năm nay trở nên đặc biệt ấm áp. Bạch Tĩnh An đang phơi nắng trên chiếc ghế tựa trong khu vườn sau nhà.
Mà hôm nay vừa vặn là cuối tuần, Nhiễm Mộ Húc cố gắng hoàn thành công việc ở công ty để có thể ở bên cục cưng.
Trong công việc, về cơ bản cả hai ở trạng thái không làm phiền nhau. Anh đi một vòng trong nhà không nhìn thấy người đâu, bèn ra sau vườn, nhìn thấy trên ghế tựa ai đó đang lười biếng nằm, vậy nên anh chầm chậm đi tới.
Anh nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của người trước mặt, càng ngày cậu càng thêm thu hút, dường như năm tháng không để lại bất kì dấu vết nào trên gương mặt cậu.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán của đối phương, Bạch Tĩnh An từ từ mở mắt, theo bản năng quàng tay qua cổ đối phương, lười biếng nói: "Anh xong việc rồi?"
"Ừm."
Bạch Tĩnh An xoa xoa mặt người kia, ngượng ngùng nói: "Em muốn uống trà sữa."
Vì dạ dày của cậu không tốt nên Nhiễm Mộ Húc đã học cách chế biến món ăn với chế độ dinh dưỡng phù hợp, đương nhiên đối phương không được ăn đồ ăn vặt bên ngoài, muốn ăn anh sẽ tự làm.
Vì vậy, anh xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Được."
Anh thật sự không thể chống lại sự làm nũng cậu, trước khi đi còn lấy chăn đắp lên người cậu vì sợ cậu sẽ bị cảm lạnh. Nhưng cậu nắm tay anh, chăm chú nhìn, nói: "Điện thoại em sập nguồn rồi, em muốn đọc truyện tranh một lát."
Nhiễm Mộ Húc không do dự đưa cho cậu, còn lén hôn lên môi người kia trước khi rời đi. Cả hai đều không có bí mật phải giấu nên không có chuyện kiểm tra điện thoại của nhau.
Bạch Tĩnh An nhanh chóng nhập ngày sinh của mình vào điện thoại để mở khóa, mấy năm trước cậu mới phát hiện ra người này bí mật dùng ngày sinh của mình để làm mật khẩu.
Cậu tìm thấy trang web mà mình thường xuyên đăng nhập để đọc truyện. Điện thoại không ngừng thông báo, cậu nhẹ nhàng lướt qua nhưng lại click vào diễn đàn "Nam thần trong trường đại học."
Cậu đang không hiểu vì sao anh lại chú ý đến diễn đàn trường mình, vừa dứt dòng suy nghĩ thì một dòng tin nhắn hiện ra: "Năm nay, hai nam thần mới nhập học cực kì đẹp trai nha, đẹp trai không kém gì nam thần Bạch Tĩnh An nổi tiếng vài năm về trước."
Cậu mở trang chủ của anh, nick "Tôi là hậu cung của bé cưng" có hơn 100 bài đăng. Cậu nhìn kĩ thì đã 5 hay 6 năm rồi. Cậu xem những hình ảnh mà anh thả yêu thích thì đa phần là những bài đăng về cậu khi đó.
Vì vậy, cậu mở album ảnh ra, toàn bộ đều là ảnh thường ngày của cậu trong những năm gần đây. Cậu không biết tại sao anh lại lưu ảnh của cậu từ 6 năm về trước.
Vì vậy, cậu lật tìm rất lâu thì tìm thấy được, người trong ảnh cơ bản giống với người hiện tại chỉ là trẻ hơn một chút. Cậu xem những bức ảnh trong đó, có rất nhiều ảnh chính cậu cũng không nhớ.
Trong lúc cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ thì người kia đã mang trà sữa đến. Cậu cảm thấy cần nói về chuyện này để xem đối phương giải thích như thế nào. Cậu cầm ly trà sữa mà anh đưa tới, hờ hững nói: "Sao trên điện thoại của anh lại có nhiều hình ảnh của em thời đại học?"
Nhiễm Mộ Húc nhất thời không có phản ứng, bối rối trong chốc lát, sau đó anh bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, nhưng anh không biết làm cách nào để theo đuổi em, khi đó anh rất bận rộn nhưng lại không muốn bỏ lỡ những khoảng khắc của em trong cuộc sống hàng này, cuối cùng anh đã vào diễn đàn để có thể làm quen với em."
Bạch Tĩnh An trầm giọng nói: "Điều này không phù hợp với tính cách của anh, anh à, như thế rất giống biến thái đó."
Nhiễm Mộ Húc gật đầu thừa nhận: "Anh đối với em thật sự biến thái, cũng rất si tình."
Nói xong, anh người bế lên, Nhiễm Mộ Húc còn tưởng lời thú nhận sẽ khiến nguời đối diện vui vẻ, nhưng xem ra anh vẫn đánh giá thấp cái miệng cưng chiều người kia của mình, cho nên chậm rãi hôn xuông, hôn thật sâu đến khi người kia không thở nổi, sau đó cắn lên môi ai đó coi như trừng phạt.
Bạch Tĩnh An phàn nàn: "Anh phạm quy, em còn chưa trừng phạt anh vì anh không trung thực đó."
Nhiễm Mộ Húc đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, anh còn không có nghĩ tới loại chuyện này, bởi vì anh cũng cảm thấy mình không bình thường, nhưng anh không hối hận, nếu không như vậy thì sao anh có được lợi thế cơ chứ.
Vì thế, anh dịu dàng dỗ dành, "Bé yêu à, em nghĩ xem, lúc đó anh đã yêu thầm em. Anh nghĩ chuyện này không có gì phải xấu hổ, mà đó là kỉ niệm thuộc về anh. Anh sẽ giữ chuyện đó trong tim, cũng không muốn có một tình yêu ép buộc."
Bạch Tĩnh An gật đầu, mặc dù cậu chưa bao giờ thầm mến ai, nhưng người kia cũng không phải cố ý. Vì vậy, cậu nói: "Vì em rất rộng lượng nên em sẽ tha thứ cho anh."
Nhiễm Mộ Húc khẽ cười, nói: "Cảm ơn bà xã." Sau đó anh nói: "Bà xã, hôm qua anh mua một chiếc váy mới. Chúng ta thử xem sao?"
Từ khi cậu mặc đồ nữ, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy đối phương hấp dẫn đến mức khó tả, đương nhiên dù cậu như thế nào thì anh đều thích.
Bạch Tĩnh An không thích cũng không quá ghét trang phục nữ. Nhưng khi ra ngoài cậu sẽ không bao giờ mặc, đây là nguyên tắc cơ bản.
Cậu liếc mắt nhìn anh, lần trước ở trên giường, anh khiến cậu đau thắt lưng đến hai ngày. Vì vậy, cậu trừng mắt nói: "Lần này em sẽ tự mình đến, anh không được phép nhúc nhích."
Nhiễm Mộ Húc gật đầu đồng ý, thật ra anh hiểu rõ sức lực của đối phương nên phần lớn là anh tự động, cứ nghĩ đến thân thể cậu thì anh lại cảm thấy nghiện nên mới có ham muốn vô độ như vậy.
Anh bế người vào phòng, trong tủ có một bộ sườn xám màu tím nhạt. Thân hình mảnh mai của Bạch Tĩnh An khiến sườn xám trên người trở nên đặc biệt thu hút. Đôi chân dài trắng nõn thấp thoáng dưới tà áo, cậu nhẹ nhàng móc chân vào người anh, khẽ nói: "Nhìn có đẹp không?"
Nhiễm Mộ Húc gật đầu, trong mắt tràn ngập dục vọng: "Cục cưng, anh muốn chụp ảnh."
Vì mỗi lần mua quần áo, rất khó mặc lại lần thứ 2. Lần này nhìn cậu quá quyến rũ nên anh muốn lưu lại, sau này khi anh đi công tác, không có cậu ở bên thì có thể lấy ra ngắm.
Bạch Tĩnh An gật đầu, chính cậu cũng muốn xem hình dáng của bản thân như thế nào. Nhiễm Mộ Húc nhanh chóng chụp vài tấm. Người trong ảnh đẹp đến mức không thực, làn da trắng nõn nổi bật hơn dưới lớp váy màu tím nhạt, đôi mắt thật sự rất quyến rũ.
Rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên không hề nữ tính chút nào, Bạch Tĩnh An đang thưởng thức chính mình thì Nhiễm Mộ Húc đã ôm cậu, cởi từng cúc áo.
Buổi chiều hôm ấy, hai người một phen bận rộn. Mặt trời bên ngoài dần dần biến mất, thay vào đó là màn đêm buông xuống, trong phòng hai bóng người trên giường đang không ngừng quấn lấy nhau, làm chuyện yêu đương.
Còn bộ sườn xám rách nát dưới giường nằm ở góc nào đó, không biết lần sau sẽ là cái dạng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.