Đóa Kim Cương Trên Bầu Trời Valencia
Chương 47: Đứt đoạn [2]
Yamate Aki
29/09/2023
Càng chạy cả hai càng lạc sâu vào khu rừng, quang cảnh đìu hiu, vắng lặng bất giác tạo ra một luồn không khí rùng rợn khó tả.
Bạch Khả Châu cắn răng chịu đựng mươn theo lực kéo của Âu Thiếu Thượng, dồn hết toàn bộ sức lực vào đôi chân mà chạy. Chạy một lúc hắn mới chịu dừng lại để nghỉ ngơi lấy sức. Cô chống hai tay xuống đầu gối thở hồng hộc, chưa kịp bổ sung dưỡng khí đầy đủ thì hắn lại lôi cô theo tiếp tục màn chạy cật lực trốn thoát sự truy tìm của Hàn Nhất Vĩ.
*Đùng!!!*
Tiếng súng kinh hoàng gần sát bên tai, nhịp tim của Bạch Khả Châu dường như hẳn mất đi một nhịp. Cả hai đồng loạt dừng bước, cùng nhau xoay lưng ra đằng sau.
Hàn Nhất Vĩ từ từ tiến lên trên vài bước, di dời khẩu súng đen ngòm đầy nguy hiểm lại gần hai người.
“Hai người nghĩ rằng có thể thoát được khỏi tay tôi hay sao?!” Hàn Nhất Vĩ nhếch mép cười nhưng ý cười chẳng có, ánh mắt anh toát lên vẻ nguy hiểm nhìn thẳng vào Âu Thiếu Thượng “Thả người!”
Câu từ ngắn gọn, thanh âm nhẹ tênh nhưng nhìn vào đôi mắt của Hàn Nhất Vĩ ngay lúc này lại như một tên ác quỷ vừa từ dưới địa ngục tròi lên. Bạch Khả Châu lo sợ an nguy của Âu Thiếu Thượng nên lấy hết can đảm đứng chắn trước mặt hắn, trở thành điểm ngắm của khẩu súng.
“Bỏ súng xuống!!” Bạch Khả Châu quật cường ra lệnh cho Hàn Nhất Vĩ.
Trông thấy cô ra mặt chỉ vì muốn bảo vệ Âu Thiếu Thượng liền làm cho anh bật cười thành tiếng “Em nghĩ tôi không dám bóp cò hay sao? Khả Châu, em đánh giá tôi quá thấp rồi đó.”
“Vậy anh bắn đi.” Cô không hề sợ hãi, mạnh mẽ tiến từng bước lại càng gần khẩu súng hơn “Anh chứng minh suy nghĩ của tôi là sai đi. Bóp cò đi!”
Hàn Nhất Vĩ tức giận trừng mắt nhìn cô, từ lúc nào cô lại có lá gan lớn dám lên giọng, đứng ra thách thức anh như vậy chứ!!!
Âu Thiếu Thượng nhìn cô rồi lại nhìn Hàn Nhất Vĩ, hắn sợ Hàn Nhất Vĩ vì quá tức giận không điều khiển được cảm xúc có thể sẽ thẳng tay bắn Bạch Khả Châu. Hắn vội vã bước lên, định lôi cô ra tránh xa khỏi khẩu súng nhưng cô lại là người cất giọng ngăn mọi ý tốt của hắn lại.
“Thiếu Thượng, chuyện này cứ để cho em giải quyết.”
“Em không thể làm vậy được, hắn có thể sẽ bắn chết em đó.” Hắn gằn giọng.
Dứt câu, Âu Thiếu Thượng chuẩn bị lao tới thì Bạch Khả Châu lại lớn giọng cản bước hắn “ANH LÀM ƠN ĐI!”
Hắn khựng bước, nheo mắt khó hiểu, Âu Thiếu Thượng hắn cũng chỉ vì lo lắng cho tính mạng của cô nên mới phải liều mình muốn thay cô đứng trước khẩu súng nồng nặc mùi nguy hiểm kia. Tại sao...tại sao cứ hết lần này đến lần khác cô đều đứng ra cản hắn lại?!
Bạch Khả Châu siết chặt hai tay thành đấm. Cô nhận ra Âu Thiếu Thượng cũng cùng chung một suy nghĩ, cùng chung một nỗi lo sợ như cô, là nỗi sợ không muốn để cho người mình yêu phải đứng trước cửa tử. Hắn đã hy sinh, bảo vệ cô quá nhiều rồi, lần này, duy nhất lần này cô muốn là người đứng ra bảo vệ hắn bằng chính sức của mình.
“Hàn Nhất Vĩ, bây giờ anh nên thẳng tay bắn chết tôi đi.” Cô nhẹ giọng nói.
Hàn Nhất Vĩ nhếch mép cười chua chát “Em biết rõ tôi không thể ra tay với em?”
Bạch Khả Châu không hề phủ nhận lời anh vừa nói. Phải, cô thừa nhận cô đang đem tình cảm của Hàn Nhất Vĩ dành cho cô để uy hiếp anh, được ăn cả ngã về không.
Nhìn cái cách cô im lặng anh cũng đã hiểu ra. Anh đồng ý việc bản thân không thể ra tay giết chết cô là sự thật, vì thâm tâm, đầu óc của Hàn Nhất Vĩ vẫn còn rất tỉnh táo, anh vẫn còn muốn lấy vợ là người sống bằng xương bằng thịt, chứ không phải là một cái xác cứng ngắc lạnh tanh. Chỉ tiếc rằng cô chưa hiểu hết con người hiểm độc của Hàn Nhất Vĩ, không thể giết chết cô và Âu Thiếu Thượng ngay tại đây cũng chẳng đồng nghĩa với việc ván cờ này anh sẽ thua! Vì trong tay của anh vẫn còn cả gia tộc Bạch gia.
Liệu người con gái đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh ngay bây giờ sẽ chọn gia đình hay người yêu?!!!
Hàn Nhất Vĩ là người biết rõ câu trả lời nhất.
“Bạch Tước, Nguyệt Hoa, Lâm Khả Nguyệt và cả người bà mà em yêu quý đanh định cư ở Úc em không lo lắng cho họ hay sao?”
Bạch Khả Châu giật mình khi hiểu ra ẩn ý của Hàn Nhất Vĩ đang ngầm cảnh báo tới cô, rất nhanh sau giây giật mình đó cô liền lấy sự bình tĩnh che giấu đi nỗi bất an sôi sùng sục trong lòng.
“Ý của anh là sao?” Bạch Khả Châu giả vờ như mình chẳng hiểu ý anh muốn nói.
Dù cho hiện tại cô đang diễn rất đạt nhưng vẫn không thể nào đánh lừa được con mắt tinh tường của anh. Hàn Nhất Vĩ không phụ lòng cô diễn liền quạch tẹt nói: “Em không sợ cả gia đình của em sẽ chết trong tay của anh hả?!”
“Anh...”
Bạch Khả Châu uất ức trừng mắt, ngay lập tức á khẩu. Âu Thiếu Thượng đứng bên ngoài nãy giờ nghe hai người bọn họ nói chuyện cũng hiểu được kha khá ý đồ đê tiện của Hàn Nhất Vĩ. Hắn không nhịn được nữa liền trực tiếp đẩy Bạch Khả Châu sang một bên, căm phẫn giơ cao nắm đấm vào con người rác rưởi trong tầm mắt.
*Đùng!!!*
Bạch Khả Châu cắn răng chịu đựng mươn theo lực kéo của Âu Thiếu Thượng, dồn hết toàn bộ sức lực vào đôi chân mà chạy. Chạy một lúc hắn mới chịu dừng lại để nghỉ ngơi lấy sức. Cô chống hai tay xuống đầu gối thở hồng hộc, chưa kịp bổ sung dưỡng khí đầy đủ thì hắn lại lôi cô theo tiếp tục màn chạy cật lực trốn thoát sự truy tìm của Hàn Nhất Vĩ.
*Đùng!!!*
Tiếng súng kinh hoàng gần sát bên tai, nhịp tim của Bạch Khả Châu dường như hẳn mất đi một nhịp. Cả hai đồng loạt dừng bước, cùng nhau xoay lưng ra đằng sau.
Hàn Nhất Vĩ từ từ tiến lên trên vài bước, di dời khẩu súng đen ngòm đầy nguy hiểm lại gần hai người.
“Hai người nghĩ rằng có thể thoát được khỏi tay tôi hay sao?!” Hàn Nhất Vĩ nhếch mép cười nhưng ý cười chẳng có, ánh mắt anh toát lên vẻ nguy hiểm nhìn thẳng vào Âu Thiếu Thượng “Thả người!”
Câu từ ngắn gọn, thanh âm nhẹ tênh nhưng nhìn vào đôi mắt của Hàn Nhất Vĩ ngay lúc này lại như một tên ác quỷ vừa từ dưới địa ngục tròi lên. Bạch Khả Châu lo sợ an nguy của Âu Thiếu Thượng nên lấy hết can đảm đứng chắn trước mặt hắn, trở thành điểm ngắm của khẩu súng.
“Bỏ súng xuống!!” Bạch Khả Châu quật cường ra lệnh cho Hàn Nhất Vĩ.
Trông thấy cô ra mặt chỉ vì muốn bảo vệ Âu Thiếu Thượng liền làm cho anh bật cười thành tiếng “Em nghĩ tôi không dám bóp cò hay sao? Khả Châu, em đánh giá tôi quá thấp rồi đó.”
“Vậy anh bắn đi.” Cô không hề sợ hãi, mạnh mẽ tiến từng bước lại càng gần khẩu súng hơn “Anh chứng minh suy nghĩ của tôi là sai đi. Bóp cò đi!”
Hàn Nhất Vĩ tức giận trừng mắt nhìn cô, từ lúc nào cô lại có lá gan lớn dám lên giọng, đứng ra thách thức anh như vậy chứ!!!
Âu Thiếu Thượng nhìn cô rồi lại nhìn Hàn Nhất Vĩ, hắn sợ Hàn Nhất Vĩ vì quá tức giận không điều khiển được cảm xúc có thể sẽ thẳng tay bắn Bạch Khả Châu. Hắn vội vã bước lên, định lôi cô ra tránh xa khỏi khẩu súng nhưng cô lại là người cất giọng ngăn mọi ý tốt của hắn lại.
“Thiếu Thượng, chuyện này cứ để cho em giải quyết.”
“Em không thể làm vậy được, hắn có thể sẽ bắn chết em đó.” Hắn gằn giọng.
Dứt câu, Âu Thiếu Thượng chuẩn bị lao tới thì Bạch Khả Châu lại lớn giọng cản bước hắn “ANH LÀM ƠN ĐI!”
Hắn khựng bước, nheo mắt khó hiểu, Âu Thiếu Thượng hắn cũng chỉ vì lo lắng cho tính mạng của cô nên mới phải liều mình muốn thay cô đứng trước khẩu súng nồng nặc mùi nguy hiểm kia. Tại sao...tại sao cứ hết lần này đến lần khác cô đều đứng ra cản hắn lại?!
Bạch Khả Châu siết chặt hai tay thành đấm. Cô nhận ra Âu Thiếu Thượng cũng cùng chung một suy nghĩ, cùng chung một nỗi lo sợ như cô, là nỗi sợ không muốn để cho người mình yêu phải đứng trước cửa tử. Hắn đã hy sinh, bảo vệ cô quá nhiều rồi, lần này, duy nhất lần này cô muốn là người đứng ra bảo vệ hắn bằng chính sức của mình.
“Hàn Nhất Vĩ, bây giờ anh nên thẳng tay bắn chết tôi đi.” Cô nhẹ giọng nói.
Hàn Nhất Vĩ nhếch mép cười chua chát “Em biết rõ tôi không thể ra tay với em?”
Bạch Khả Châu không hề phủ nhận lời anh vừa nói. Phải, cô thừa nhận cô đang đem tình cảm của Hàn Nhất Vĩ dành cho cô để uy hiếp anh, được ăn cả ngã về không.
Nhìn cái cách cô im lặng anh cũng đã hiểu ra. Anh đồng ý việc bản thân không thể ra tay giết chết cô là sự thật, vì thâm tâm, đầu óc của Hàn Nhất Vĩ vẫn còn rất tỉnh táo, anh vẫn còn muốn lấy vợ là người sống bằng xương bằng thịt, chứ không phải là một cái xác cứng ngắc lạnh tanh. Chỉ tiếc rằng cô chưa hiểu hết con người hiểm độc của Hàn Nhất Vĩ, không thể giết chết cô và Âu Thiếu Thượng ngay tại đây cũng chẳng đồng nghĩa với việc ván cờ này anh sẽ thua! Vì trong tay của anh vẫn còn cả gia tộc Bạch gia.
Liệu người con gái đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh ngay bây giờ sẽ chọn gia đình hay người yêu?!!!
Hàn Nhất Vĩ là người biết rõ câu trả lời nhất.
“Bạch Tước, Nguyệt Hoa, Lâm Khả Nguyệt và cả người bà mà em yêu quý đanh định cư ở Úc em không lo lắng cho họ hay sao?”
Bạch Khả Châu giật mình khi hiểu ra ẩn ý của Hàn Nhất Vĩ đang ngầm cảnh báo tới cô, rất nhanh sau giây giật mình đó cô liền lấy sự bình tĩnh che giấu đi nỗi bất an sôi sùng sục trong lòng.
“Ý của anh là sao?” Bạch Khả Châu giả vờ như mình chẳng hiểu ý anh muốn nói.
Dù cho hiện tại cô đang diễn rất đạt nhưng vẫn không thể nào đánh lừa được con mắt tinh tường của anh. Hàn Nhất Vĩ không phụ lòng cô diễn liền quạch tẹt nói: “Em không sợ cả gia đình của em sẽ chết trong tay của anh hả?!”
“Anh...”
Bạch Khả Châu uất ức trừng mắt, ngay lập tức á khẩu. Âu Thiếu Thượng đứng bên ngoài nãy giờ nghe hai người bọn họ nói chuyện cũng hiểu được kha khá ý đồ đê tiện của Hàn Nhất Vĩ. Hắn không nhịn được nữa liền trực tiếp đẩy Bạch Khả Châu sang một bên, căm phẫn giơ cao nắm đấm vào con người rác rưởi trong tầm mắt.
*Đùng!!!*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.