Chương 25: Vui Đùa
Đại Cô Nương Sói
17/05/2021
Phùng Chi nhận ra đó là bạn học ở học đường nhưng không cùng một lớp, coi như cũng là quen sơ sơ, tên là Đồng Nhân, có gương mặt trái xoan, bởi vì trán hơi nhọn khiến hai con mắt bị chen chúc lại với nhau để dành chỗ cho huyệt thái dương, cái mũi thẳng tắp, đôi môi căng mọng, cao hơn cô nửa cái đầu, bộ ngực to tròn, đôi chân dài thằng tắp, các cô gái khác không thấy cô ấy đẹp nhưng nghe nói lại được rất nhiều thanh niên trẻ tuổi thích.
“Ồ, là cậu à!” Phùng Chi hoảng loạn thiếu chút nữa làm rơi túi nhung trên mặt đất, vội vàng nắm chặt lại, cười hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Đồng Nhân trả lời: “Nhà tớ ở ngõ bên cạnh.”
“À, cũng là khu vực tốt!” Phùng Chi gật đầu như thật: “Ai cũng biết đường Nam Kinh tấc đất tấc vàng, mấy năm nay giá đất càng ngày càng được giá.”
Đồng Nhân “Ừ” một tiếng không rõ: “Cũng không phải là nhà tớ, ba tớ thuê, tầng dưới mở một cửa hàng tạp hoá, nhà tớ ở trên tầng hai.”
Thường Yến Hành nghiêng đầu nhìn người hàng bán rong ven đường đang quấy nước đường trên bếp lò, khóe miệng không giấu được ý cười, nói chuyện phiếm con bé cũng có thể nói đến ngõ cụt, thật sự là… Đáng yêu.
Phùng Chi có chút xấu hổ, nhìn trong tay cô ấy cầm một cái bát sứ trắng, hỏi cô ấy muốn đi đâu.
“Trong nhà có khách tới, ba tớ sai tới đi mua chút đồ nhắm rượu.”
Phùng Chi vội vàng chỉ về phía sau: “Cậu đi tới phía trước, cửa hàng thứ tư tính từ cửa hàng tranh chữ có bán đồ ăn, hương vị cũng rất ngon, giá cả cũng hợp lý.”
“Là sao?” Đồng Nhân thò đầu ra nhìn đường: “Sao tớ lại không biết nhỉ.”
Phùng Chi vội chứng minh cho câu nói của mình không phải là nói dối: “Tới mới ăn ở đó xong…” Cô kể tỉ mỉ về món bí đao chưng lại khen thêm lần nữa, lại không nhớ nổi giá tiền, khẽ chọc chọc cánh tay Thường Yến Hành.
Thường Yến Hành thay cô nói: “Bí đao chưng tuy rẻ nhưng không dùng để uống rượu được, cô có thể mua nửa con vịt muối, nói với bà chủ là trong nhà có khách tới, bà ấy sẽ thêm bộ lòng vịt cho cô, thái nhỏ ra cũng thêm được một đĩa.”
Đồng Nhân vội vàng nói cảm ơn, lại không ngăn được tò mò: “Vị này là….”
Thấy Thường Yến Hành cười nhạt không nói, cô ấy ghé sát vào tai Phùng Chi nói thầm: “Là bạn trai cậu sao?”
“Không không không….” Phùng Chi vội vàng xấu hổ phủ nhận, thấy hai người họ đều nhìn chằm chằm cô, trong đầu cô hoàn toàn trống rống, nhất thời chưa chọn lọc ngôn ngữ đã thốt ra: “Ông ấy là ba tớ!”
Thường Yến Hành nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa.
Đồng Nhân có chút xấu hổ cười cười: “Ba cậu thật trẻ!” Cũng không có gì để nói nữa, hai cô vẫy tay chào tạm biệt, dưới ánh sáng của đèn lồng hai chiếc bóng xiêu vẹo trên nền đất hợp vào lại tản ra.
Biệt thự của Thường nhị gia cách đây không xa, hai người chậm rãi đi bộ.
“Nhị lão gia, em…” Phùng Chi muốn giải thích, Thường Yến Hành lại bật cười trước: “Nếu cô ta mà lanh mồm lanh miệng truyền ra ngoài, chắc chắn nói người ba như tôi đối đãi với em không tốt chút nào!”
Cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Thường Yến Hành nói tiếp: “Tôi thì cẩm y hoa phục, đeo vàng đội ngọc, toàn thân quý khí, em lại một thân áo vải, chân đi giày vải, đối lập mãnh liệt như vậy không phải làm cho người khác miên man suy nghĩ sao.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phùng Chi phiền não vì không biết làm sao, trước nay cô ít khi ngu dốt như vậy.
Hai người đã đến gần biệt thự, Phúc An chờ từ sớm, vội vàng chạy qua mở cửa sắt khắc hoa sơn đen ra, ngữ điệu của Thường Yến Hành không nhanh không chậm: “Gió to thổi đổ cây ngô đồng, cứ để người khác bàn luận thôi, không cần để ý tới, chẳng qua….” Hắn dừng lại một chút: “Về sau gọi tôi là ba trên giường là được, không cần nới với người khác, nhớ đó!”
“Gọi,… gọi ba ba!” Phúc An kinh hãi.
Khuôn mặt Phùng Chi sớm đã đỏ bừng, túng quẫn đứng yên một chỗ, khom lưng nhặt cục đá lên ném về phía lưng hắn.
Bước chân của Thường Yến Hành trầm ổn không hề dừng lại, bỗng nhiên bàn tay vươn ra sau bắt được, lại ném cục đá về phía Phúc An. (tội anh – nằm cũng trúng đạn)
“Ai nha!” Phúc An đau khổ xoa bả vai, hai người bọn họ ve vãn đánh yêu, anh ta trêu ai chọc ai chứ.
……
Phùng Chi rửa mặt xong đã thay một bộ sườn xám tơ lụa ngắn tay màu bạc, tóc dài búi lên sau đầu, cái này cô học từ vú Lý, trước kia bà ấy từng làm người chải đầu ở kỹ viện, học được vài kiểu búi tóc đa dạng, kiểu này gọi là oa ti Hàng Châu toản, có lẽ chỉ là tên gọi vớ vẩn nghe vào có vẻ hay hơn mà thôi.
Cô lên lầu bước vào phòng, Thường Yến Hành đã thay quần áo ngồi trên ghế mây nhàn nhã đọc báo, nghe thấy có động tĩnh thì gọi cô qua đó.
Phùng Chi bước đến trước mặt ngồi lên đùi hắn, tay vòng qua sau cổ hắn xoa xoa mái tóc ẩm ướt của hắn, không lên tiếng hơi thất thần.
“Sao vậy?” Thường Yến Hành giọng nói thật ôn hòa, lật tờ báo qua trang khác, in hình Tiểu Kim bảo nghiêng người dựa trên giường mỹ nhân, tay chống ở đỉnh đầu, hai chân vắt chéo duỗi thẳng, sườn xám sát người lộ ra từng đường cong, nét mặt tươi cười đắc ý. Chỉ là hình ảnh đen trắng vô vị lại có thể khiêu khích dụ hoặc đến thế. Dòng chữ màu đen bắt mắt bên cạnh, Tiểu Kim Bảo vai chính của Đại Thế Giới tái giá với Tân Thế Giới.
Thường Yến Hành cảm thấy nhàm chán, muốn lại lật sang trang, lại bị Phùng Chi đè lại, ngó lại gần, còn rất hưng phấn: “Nhị lão gia, nhìn nè, Tiểu Kim Bảo!”
Thường Yến Hành không có hứng thú: “Có gì đáng xem đâu?”
“Hôm nay nay em gặp cô ấy, cảm thấy rất xinh đẹp!” Phùng Chi ngơ ngẩn: “Đàn ông phụ nữ đều bị cô ấy mê hoặc, nhị lão gia cũng đừng nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Thường Yến Hành nhíu mi, đơn giản gập lại tờ báo lấy một tờ báo tiếng Anh khác ra: “Đọc đoạn này một lần rồi dịch lại cho tôi nghe.”
Trái tim Phùng Chi lập tức vọt tới cổ họng, trong nháy mắt Tiểu Kim Bảo bị quẳng ra sau đầu.
Trên mông cô đã ăn mấy bàn tay rồi, hằng ngày Thường nhị gia đều làm giáo viên tiếng Anh cuối cùng của cô.
Hắn vất vả như vậy tất nhiên là muốn đòi lợi ích riêng, vừa lưu luyến hôn môi cô vừa dỗ: “Nghiêm sư xuất cao đồ, đều vì tốt cho em! Muốn báo đáp tôi như thế nào đây?”
Mà bàn tay ấm áp đã dần dần xoa nhẹ lên da thịt cô.
“Ồ, là cậu à!” Phùng Chi hoảng loạn thiếu chút nữa làm rơi túi nhung trên mặt đất, vội vàng nắm chặt lại, cười hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Đồng Nhân trả lời: “Nhà tớ ở ngõ bên cạnh.”
“À, cũng là khu vực tốt!” Phùng Chi gật đầu như thật: “Ai cũng biết đường Nam Kinh tấc đất tấc vàng, mấy năm nay giá đất càng ngày càng được giá.”
Đồng Nhân “Ừ” một tiếng không rõ: “Cũng không phải là nhà tớ, ba tớ thuê, tầng dưới mở một cửa hàng tạp hoá, nhà tớ ở trên tầng hai.”
Thường Yến Hành nghiêng đầu nhìn người hàng bán rong ven đường đang quấy nước đường trên bếp lò, khóe miệng không giấu được ý cười, nói chuyện phiếm con bé cũng có thể nói đến ngõ cụt, thật sự là… Đáng yêu.
Phùng Chi có chút xấu hổ, nhìn trong tay cô ấy cầm một cái bát sứ trắng, hỏi cô ấy muốn đi đâu.
“Trong nhà có khách tới, ba tớ sai tới đi mua chút đồ nhắm rượu.”
Phùng Chi vội vàng chỉ về phía sau: “Cậu đi tới phía trước, cửa hàng thứ tư tính từ cửa hàng tranh chữ có bán đồ ăn, hương vị cũng rất ngon, giá cả cũng hợp lý.”
“Là sao?” Đồng Nhân thò đầu ra nhìn đường: “Sao tớ lại không biết nhỉ.”
Phùng Chi vội chứng minh cho câu nói của mình không phải là nói dối: “Tới mới ăn ở đó xong…” Cô kể tỉ mỉ về món bí đao chưng lại khen thêm lần nữa, lại không nhớ nổi giá tiền, khẽ chọc chọc cánh tay Thường Yến Hành.
Thường Yến Hành thay cô nói: “Bí đao chưng tuy rẻ nhưng không dùng để uống rượu được, cô có thể mua nửa con vịt muối, nói với bà chủ là trong nhà có khách tới, bà ấy sẽ thêm bộ lòng vịt cho cô, thái nhỏ ra cũng thêm được một đĩa.”
Đồng Nhân vội vàng nói cảm ơn, lại không ngăn được tò mò: “Vị này là….”
Thấy Thường Yến Hành cười nhạt không nói, cô ấy ghé sát vào tai Phùng Chi nói thầm: “Là bạn trai cậu sao?”
“Không không không….” Phùng Chi vội vàng xấu hổ phủ nhận, thấy hai người họ đều nhìn chằm chằm cô, trong đầu cô hoàn toàn trống rống, nhất thời chưa chọn lọc ngôn ngữ đã thốt ra: “Ông ấy là ba tớ!”
Thường Yến Hành nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa.
Đồng Nhân có chút xấu hổ cười cười: “Ba cậu thật trẻ!” Cũng không có gì để nói nữa, hai cô vẫy tay chào tạm biệt, dưới ánh sáng của đèn lồng hai chiếc bóng xiêu vẹo trên nền đất hợp vào lại tản ra.
Biệt thự của Thường nhị gia cách đây không xa, hai người chậm rãi đi bộ.
“Nhị lão gia, em…” Phùng Chi muốn giải thích, Thường Yến Hành lại bật cười trước: “Nếu cô ta mà lanh mồm lanh miệng truyền ra ngoài, chắc chắn nói người ba như tôi đối đãi với em không tốt chút nào!”
Cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Thường Yến Hành nói tiếp: “Tôi thì cẩm y hoa phục, đeo vàng đội ngọc, toàn thân quý khí, em lại một thân áo vải, chân đi giày vải, đối lập mãnh liệt như vậy không phải làm cho người khác miên man suy nghĩ sao.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Phùng Chi phiền não vì không biết làm sao, trước nay cô ít khi ngu dốt như vậy.
Hai người đã đến gần biệt thự, Phúc An chờ từ sớm, vội vàng chạy qua mở cửa sắt khắc hoa sơn đen ra, ngữ điệu của Thường Yến Hành không nhanh không chậm: “Gió to thổi đổ cây ngô đồng, cứ để người khác bàn luận thôi, không cần để ý tới, chẳng qua….” Hắn dừng lại một chút: “Về sau gọi tôi là ba trên giường là được, không cần nới với người khác, nhớ đó!”
“Gọi,… gọi ba ba!” Phúc An kinh hãi.
Khuôn mặt Phùng Chi sớm đã đỏ bừng, túng quẫn đứng yên một chỗ, khom lưng nhặt cục đá lên ném về phía lưng hắn.
Bước chân của Thường Yến Hành trầm ổn không hề dừng lại, bỗng nhiên bàn tay vươn ra sau bắt được, lại ném cục đá về phía Phúc An. (tội anh – nằm cũng trúng đạn)
“Ai nha!” Phúc An đau khổ xoa bả vai, hai người bọn họ ve vãn đánh yêu, anh ta trêu ai chọc ai chứ.
……
Phùng Chi rửa mặt xong đã thay một bộ sườn xám tơ lụa ngắn tay màu bạc, tóc dài búi lên sau đầu, cái này cô học từ vú Lý, trước kia bà ấy từng làm người chải đầu ở kỹ viện, học được vài kiểu búi tóc đa dạng, kiểu này gọi là oa ti Hàng Châu toản, có lẽ chỉ là tên gọi vớ vẩn nghe vào có vẻ hay hơn mà thôi.
Cô lên lầu bước vào phòng, Thường Yến Hành đã thay quần áo ngồi trên ghế mây nhàn nhã đọc báo, nghe thấy có động tĩnh thì gọi cô qua đó.
Phùng Chi bước đến trước mặt ngồi lên đùi hắn, tay vòng qua sau cổ hắn xoa xoa mái tóc ẩm ướt của hắn, không lên tiếng hơi thất thần.
“Sao vậy?” Thường Yến Hành giọng nói thật ôn hòa, lật tờ báo qua trang khác, in hình Tiểu Kim bảo nghiêng người dựa trên giường mỹ nhân, tay chống ở đỉnh đầu, hai chân vắt chéo duỗi thẳng, sườn xám sát người lộ ra từng đường cong, nét mặt tươi cười đắc ý. Chỉ là hình ảnh đen trắng vô vị lại có thể khiêu khích dụ hoặc đến thế. Dòng chữ màu đen bắt mắt bên cạnh, Tiểu Kim Bảo vai chính của Đại Thế Giới tái giá với Tân Thế Giới.
Thường Yến Hành cảm thấy nhàm chán, muốn lại lật sang trang, lại bị Phùng Chi đè lại, ngó lại gần, còn rất hưng phấn: “Nhị lão gia, nhìn nè, Tiểu Kim Bảo!”
Thường Yến Hành không có hứng thú: “Có gì đáng xem đâu?”
“Hôm nay nay em gặp cô ấy, cảm thấy rất xinh đẹp!” Phùng Chi ngơ ngẩn: “Đàn ông phụ nữ đều bị cô ấy mê hoặc, nhị lão gia cũng đừng nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Thường Yến Hành nhíu mi, đơn giản gập lại tờ báo lấy một tờ báo tiếng Anh khác ra: “Đọc đoạn này một lần rồi dịch lại cho tôi nghe.”
Trái tim Phùng Chi lập tức vọt tới cổ họng, trong nháy mắt Tiểu Kim Bảo bị quẳng ra sau đầu.
Trên mông cô đã ăn mấy bàn tay rồi, hằng ngày Thường nhị gia đều làm giáo viên tiếng Anh cuối cùng của cô.
Hắn vất vả như vậy tất nhiên là muốn đòi lợi ích riêng, vừa lưu luyến hôn môi cô vừa dỗ: “Nghiêm sư xuất cao đồ, đều vì tốt cho em! Muốn báo đáp tôi như thế nào đây?”
Mà bàn tay ấm áp đã dần dần xoa nhẹ lên da thịt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.