Chương 22: Bay Về Phía Mặt Trời
Hồng Trà - Try Họa
16/12/2015
Nửa tiếng sau Mạc Hiểu Hy về. Cậu ta kể
lại chuyện xảy ra tại phòng làm việc trong sở pháp y, tất cả mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như lúc sáng rời khỏi, duy chỉ có thông tin sao lưu cùng kết quả phân tích của Hà Thanh bị mất, máy chủ hệ thống cũng không thể
nào truy xuất bất cứ thông tin nào.
Hơn nữa, chuyện đáng nói ở đây là thứ mà Hà Thanh tìm được từ người lạ trong đêm, vật đó hiển nhiên là của cảnh sát. Tất cả mọi việc xâu chuỗi lại với nhau; nhà của Hiểu Hy bị đột nhập, khung thép cùng kính cường lực bị phá một cách đơn giản, dưới nhà đồ đạc chỉ bị xô ngã tạo tình huống giả nhằm che giấu mục đích thật chính là phòng làm việc bên trên, mẫu vật, kết quả phân tích bị tiêu hủy, dụng cụ và máy móc liên quan cũng bị phá nát. Ngoài ra ở sở pháp y cũng xảy ra chuyện tương tự, một nơi nghiêm ngặt như thế, không lý nào người ngoài lại dễ dàng tiến vào rồi xóa dấu vết, hơn nữa lại làm rất sạch sẽ, cho dù bây giờ hai người có quay trở lại hậu viên Linh Ẩn cũng chưa chắc có thể tìm được lại mẫu vật.
Thêm một chuyện nữa là trước đây cho dù đi đến đâu, có làm gì thì mọi hành động của Hà Thanh đều gặp trở ngại. Xét trên nhiều phương diện, nói trắng ra là thái độ của người nhà Hà Thanh cũng thật sự không bình thường, làm gì có gia đình nào con trai duy nhất gặp nạn mà lại nhất quyết không chịu điều tra ngọn nguồn còn đồng ý kí đơn bãi nại, chấp nhận không truy cứu chứ? Mà lúc ấy Vân Nha cũng đang theo đuổi Hà Thanh, một bên là Lý gia nắm trong tay tập đoàn dược lớn mạnh cùng vài bệnh viện tuyến trên, bên kia là chủ nhiều hệ thống công trình quan trọng. Chuyện hai nhà, căn bản là không thiếu tiền để đi đến cùng, thế nên chỉ có thể nói; không phải họ không muốn điều tra mà thực chất là… họ muốn che giấu chuyện xảy ra mà thôi.
Lần này cảnh sát can thiệp có lẽ cũng không phải lần đầu. Thế nhưng bây giờ Mạc Hiểu Hy và Hà Thanh phải làm gì khi chướng ngại phải vượt qua lại to lớn đến như vậy?
Đống vỏ lon vương vãi trên sàn, hòa cùng cảnh lộn xộn xung quanh tạo nên một không gian có phần nhếch nhác. Hà Thanh miết ngón tay lên cái nắp bật, đột nhiên nhớ đến một người.
Là Tiêu Diêu Vũ, vị giáo sư trẻ tuổi cùng anh trải qua những năm cấp hai. Kể từ sau lần gặp nhau ở quán cháo gia truyền, Hà Thanh mải mê chạy theo những cánh cửa đóng kín hòng tìm lại những gì đã mất nên cả hai hầu như không gặp nhau. Kể ra ân tình anh nợ Tiêu Diêu Vũ không biết bao giờ mới trả được, giờ một lần nữa phải nhờ sự giúp đỡ của cậu ta thật khiến trong lòng Hà Thanh có chút khó xử. Sau này khi mọi chuyện đã được giải quyết, có lẽ phải làm gì đó để cảm ơn đám bạn đã giúp anh mới được.
-Hiểu Hy, cậu có nhớ Tiêu Diêu Vũ không? _ Hà Thanh hỏi.
-Tiêu Diêu Vũ ư? _ Cậu bạn ngạc nhiên, nghĩ ngợi một lúc rồi phấn khích. _ Là anh chàng mọt sách đạo mạo đóng bộ nghiêm túc đó hả?
-Cậu ta giờ đã là giáo sư, đang giảng dạy ở trường đại học cũ của chúng ta.
-Cũng đúng. _ Mạc Hiểu Hy ậm ờ, vẫn chưa hiểu vì sao Hà Thanh lại nhắc đến Tiêu Diêu Vũ. Anh và cậu bạn đó của Hà Thanh tính ra chỉ gặp nhau vài lần trong những lần rảnh rỗi tụ tập hiếm hoi. Sau khi ra trường, ai cũng bận lo cho tương lai trước mắt, những chuyện không liên quan, tốt hơn hết không cần suy nghĩ.
-Cậu cũng biết bệnh tình của tôi, những chuyện hồi nhỏ vẫn nhớ như in, duy chỉ có thời gian học đại học là mờ mịt cái nhớ cái không, càng không nói đến khoảng thời gian sau khi ra trường nhận việc. Với tôi, thời gian ấy đi đâu làm gì, gặp ai luôn là cơn ác mộng mỗi khi đêm về. Cái cảm giác rõ ràng có chuyện gì đó quan trọng phải làm mà lại không nhớ ra nó ám ảnh khó chịu lắm… _ Hà Thanh nói.
-Chuyện đó bọn tớ biết, chẳng phải mọi người vẫn bên Thanh Nhi sao? Qúa khứ , cuối cùng sẽ quay lại thôi mà!
-Cảm ơn!
Mạc Hiểu Hy đặt tay lên vai Hà Thanh bóp nhẹ, người bạn này trước giờ lúc nào cũng cứng rắn, ấy vậy mà giờ đây khi cả hai cùng ngồi trên chiếc ghế sofa nhem nhuốc trong phòng khách, dưới ánh sáng trắng từ ống tuýp đèn trên cao, Hiểu Hy thấy gương mặt Hà Thanh đã có nếp nhăn, mái tóc đen cũng thoáng hiện vài sợi trắng. Đêm nay và cả những đêm dài bắt đầu từ hai năm về trước, có lẽ người này chưa bao giờ thật sự được nếm trải cái cảm giác gọi là bình yên.
Nhưng Hà Thanh à? Cậu đã để mất những gì mà phải dằn vặt tâm can mình đến thế? Cậu đã dành trọn con tim thân xác cho ai mà ngay cả Vân Nha cũng không thể lấp đi hình bóng đó? Có đáng không khi chạy theo quá khứ đã lùi xa từ hai năm trước mà trốn chạy thực tại? Chúng ta không còn là những thanh niên vô lo nghịch ngợm ngày trước nữa rồi. Với cậu, cuộc sống bây giờ đâu chỉ có một mình, cậu còn ba mẹ, còn Vân Nha… Tình yêu của cô ấy, chẳng lẽ không đủ để cậu chấp nhận hay sao?
-Tiêu Diêu Vũ, cậu ấy có thể giúp chúng ta tìm lại mọi thứ. _ Hà Thanh tiếp tục, trong lời nói đầy sự tự tin.
-Làm sao được chứ? Mọi thứ đều bị hủy rồi, tất cả những gì chúng ta biết được là cậu bị một nhóm người đưa đến công trường dưới chân Phi Lai. Sau đó có chuyện xảy ra, cậu trốn vào núi theo con đường cắt ngang hậu viên Linh Ẩn Tự và để lại vết máu. Cuối cùng là tại con suối trên thượng nguồn, một người bị gấu tấn công, hai người còn lại thoát nạn. Kết quả phân tích mới được phân nửa, chưa dò được sự trùng khớp nhóm máu với danh sách thì đã mất, phía cảnh sát lại nhúng tay vào chặn đường chúng ta… Bằng không bây giờ đã có thể biết được người thứ hai còn sống kia tên gì ở đâu.
-Thế nên tôi mới nhắc đến Tiêu Diêu Vũ.
-Sao cơ?
-Hiểu Hy, cậu mới gặp và nghe kể vài lần đương nhiên không biết. Thực ra Tiêu Diêu Vũ có lần đã phải vào trại giáo dưỡng vì xâm nhập vài hệ thống an ninh đó.
-Không đùa chứ? Người khù khờ như cậu ta mà cũng dám sao? Làm thế nào mà Tiêu Diêu Vũ có thể trở thành giáo sư với quá khứ như thế được chứ?
-Thực ra lúc ấy gia đình tôi có nhúng tay vào đôi chút, chỉ cần một vài thủ thuật nhỏ là bản lý lịch đó sạch bong ngay. Thế nên tôi mới bảo không ngạc nhiên khi việc điều tra của chúng ta lại đi vào ngõ cụt như thế. _ Hà Thanh trả lời, trong đầu suy nghĩ việc vì để giấu đi quá khứ, ba mẹ anh hẳn đã bỏ ra một số tiền không nhỏ để tẩy sạch tất cả; chẳng trách Phi Lai Phong vốn là nơi du lịch xảy ra chuyện động trời như thế mà cánh nhà báo phóng viên không hề hay biết, lại thêm một bộ phận cảnh sát ngầm chi phối việc điều tra.
Mạc Hiểu Hy lúc đầu một mực không đồng ý với cách làm của Hà Thanh, với hành động liều lĩnh mang tính tội phạm thế này, nếu lộ ra thì ảnh hưởng rất lớn. Gia thế Hiểu Hy không hề thua kém bạn mình, nhưng cũng không vì thế mà nghĩ cạn, hơn nữa nếu ba mẹ anh mà biết được cậu con trai ở một mình đã làm gì, chắc chắn anh sẽ không còn được ung dung tự tại mà sống thế này nữa.
-Yên tâm đi, chuyện là do tôi làm. Không liên quan đến cậu hay Tiêu Diêu Vũ đâu.
-Nhưng….
-Chẳng phải thời sinh viên, cậu thích nhất là mấy chuyện như thế này sao?
-Đó là lúc trước, ai chả có thời ngu ngơ thích những chuyện hoang đường, giật gân chứ? _ Hiểu Hy bực bội _ Xét cho cùng, cũng là do thời thế bắt buộc, thôi thì tùy cậu.
Nói rồi Mạc Hiểu Hy đứng dậy, ném lon bia rỗng vào thùng rác rồi cầm theo túi giấy chứa bàn tay gấu mang từ nhà cảnh sát Văn Nhất lên lầu. Hà Thanh nhìn theo bóng lưng bạn mình biến mất sau cánh cửa ánh kim màu xám một lúc rồi quyết định nhấc điện thoại lên gọi. Lúc này cũng đã hơn nửa đêm, nhưng anh biết Tiêu Diêu Vũ vẫn còn thức.
-Tiêu Diêu Vũ, có chuyện này cần cậu giúp!
Hà Thanh nói khi bên kia có tiếng trả lời, giọng vô cùng gấp gáp. Ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, đêm xuống có mang đi ác mộng, những gì tìm kiếm bấy lâu liệu có sáng tỏ,… có lẽ đều dựa vào cuộc điện thoại này.
Hơn nữa, chuyện đáng nói ở đây là thứ mà Hà Thanh tìm được từ người lạ trong đêm, vật đó hiển nhiên là của cảnh sát. Tất cả mọi việc xâu chuỗi lại với nhau; nhà của Hiểu Hy bị đột nhập, khung thép cùng kính cường lực bị phá một cách đơn giản, dưới nhà đồ đạc chỉ bị xô ngã tạo tình huống giả nhằm che giấu mục đích thật chính là phòng làm việc bên trên, mẫu vật, kết quả phân tích bị tiêu hủy, dụng cụ và máy móc liên quan cũng bị phá nát. Ngoài ra ở sở pháp y cũng xảy ra chuyện tương tự, một nơi nghiêm ngặt như thế, không lý nào người ngoài lại dễ dàng tiến vào rồi xóa dấu vết, hơn nữa lại làm rất sạch sẽ, cho dù bây giờ hai người có quay trở lại hậu viên Linh Ẩn cũng chưa chắc có thể tìm được lại mẫu vật.
Thêm một chuyện nữa là trước đây cho dù đi đến đâu, có làm gì thì mọi hành động của Hà Thanh đều gặp trở ngại. Xét trên nhiều phương diện, nói trắng ra là thái độ của người nhà Hà Thanh cũng thật sự không bình thường, làm gì có gia đình nào con trai duy nhất gặp nạn mà lại nhất quyết không chịu điều tra ngọn nguồn còn đồng ý kí đơn bãi nại, chấp nhận không truy cứu chứ? Mà lúc ấy Vân Nha cũng đang theo đuổi Hà Thanh, một bên là Lý gia nắm trong tay tập đoàn dược lớn mạnh cùng vài bệnh viện tuyến trên, bên kia là chủ nhiều hệ thống công trình quan trọng. Chuyện hai nhà, căn bản là không thiếu tiền để đi đến cùng, thế nên chỉ có thể nói; không phải họ không muốn điều tra mà thực chất là… họ muốn che giấu chuyện xảy ra mà thôi.
Lần này cảnh sát can thiệp có lẽ cũng không phải lần đầu. Thế nhưng bây giờ Mạc Hiểu Hy và Hà Thanh phải làm gì khi chướng ngại phải vượt qua lại to lớn đến như vậy?
Đống vỏ lon vương vãi trên sàn, hòa cùng cảnh lộn xộn xung quanh tạo nên một không gian có phần nhếch nhác. Hà Thanh miết ngón tay lên cái nắp bật, đột nhiên nhớ đến một người.
Là Tiêu Diêu Vũ, vị giáo sư trẻ tuổi cùng anh trải qua những năm cấp hai. Kể từ sau lần gặp nhau ở quán cháo gia truyền, Hà Thanh mải mê chạy theo những cánh cửa đóng kín hòng tìm lại những gì đã mất nên cả hai hầu như không gặp nhau. Kể ra ân tình anh nợ Tiêu Diêu Vũ không biết bao giờ mới trả được, giờ một lần nữa phải nhờ sự giúp đỡ của cậu ta thật khiến trong lòng Hà Thanh có chút khó xử. Sau này khi mọi chuyện đã được giải quyết, có lẽ phải làm gì đó để cảm ơn đám bạn đã giúp anh mới được.
-Hiểu Hy, cậu có nhớ Tiêu Diêu Vũ không? _ Hà Thanh hỏi.
-Tiêu Diêu Vũ ư? _ Cậu bạn ngạc nhiên, nghĩ ngợi một lúc rồi phấn khích. _ Là anh chàng mọt sách đạo mạo đóng bộ nghiêm túc đó hả?
-Cậu ta giờ đã là giáo sư, đang giảng dạy ở trường đại học cũ của chúng ta.
-Cũng đúng. _ Mạc Hiểu Hy ậm ờ, vẫn chưa hiểu vì sao Hà Thanh lại nhắc đến Tiêu Diêu Vũ. Anh và cậu bạn đó của Hà Thanh tính ra chỉ gặp nhau vài lần trong những lần rảnh rỗi tụ tập hiếm hoi. Sau khi ra trường, ai cũng bận lo cho tương lai trước mắt, những chuyện không liên quan, tốt hơn hết không cần suy nghĩ.
-Cậu cũng biết bệnh tình của tôi, những chuyện hồi nhỏ vẫn nhớ như in, duy chỉ có thời gian học đại học là mờ mịt cái nhớ cái không, càng không nói đến khoảng thời gian sau khi ra trường nhận việc. Với tôi, thời gian ấy đi đâu làm gì, gặp ai luôn là cơn ác mộng mỗi khi đêm về. Cái cảm giác rõ ràng có chuyện gì đó quan trọng phải làm mà lại không nhớ ra nó ám ảnh khó chịu lắm… _ Hà Thanh nói.
-Chuyện đó bọn tớ biết, chẳng phải mọi người vẫn bên Thanh Nhi sao? Qúa khứ , cuối cùng sẽ quay lại thôi mà!
-Cảm ơn!
Mạc Hiểu Hy đặt tay lên vai Hà Thanh bóp nhẹ, người bạn này trước giờ lúc nào cũng cứng rắn, ấy vậy mà giờ đây khi cả hai cùng ngồi trên chiếc ghế sofa nhem nhuốc trong phòng khách, dưới ánh sáng trắng từ ống tuýp đèn trên cao, Hiểu Hy thấy gương mặt Hà Thanh đã có nếp nhăn, mái tóc đen cũng thoáng hiện vài sợi trắng. Đêm nay và cả những đêm dài bắt đầu từ hai năm về trước, có lẽ người này chưa bao giờ thật sự được nếm trải cái cảm giác gọi là bình yên.
Nhưng Hà Thanh à? Cậu đã để mất những gì mà phải dằn vặt tâm can mình đến thế? Cậu đã dành trọn con tim thân xác cho ai mà ngay cả Vân Nha cũng không thể lấp đi hình bóng đó? Có đáng không khi chạy theo quá khứ đã lùi xa từ hai năm trước mà trốn chạy thực tại? Chúng ta không còn là những thanh niên vô lo nghịch ngợm ngày trước nữa rồi. Với cậu, cuộc sống bây giờ đâu chỉ có một mình, cậu còn ba mẹ, còn Vân Nha… Tình yêu của cô ấy, chẳng lẽ không đủ để cậu chấp nhận hay sao?
-Tiêu Diêu Vũ, cậu ấy có thể giúp chúng ta tìm lại mọi thứ. _ Hà Thanh tiếp tục, trong lời nói đầy sự tự tin.
-Làm sao được chứ? Mọi thứ đều bị hủy rồi, tất cả những gì chúng ta biết được là cậu bị một nhóm người đưa đến công trường dưới chân Phi Lai. Sau đó có chuyện xảy ra, cậu trốn vào núi theo con đường cắt ngang hậu viên Linh Ẩn Tự và để lại vết máu. Cuối cùng là tại con suối trên thượng nguồn, một người bị gấu tấn công, hai người còn lại thoát nạn. Kết quả phân tích mới được phân nửa, chưa dò được sự trùng khớp nhóm máu với danh sách thì đã mất, phía cảnh sát lại nhúng tay vào chặn đường chúng ta… Bằng không bây giờ đã có thể biết được người thứ hai còn sống kia tên gì ở đâu.
-Thế nên tôi mới nhắc đến Tiêu Diêu Vũ.
-Sao cơ?
-Hiểu Hy, cậu mới gặp và nghe kể vài lần đương nhiên không biết. Thực ra Tiêu Diêu Vũ có lần đã phải vào trại giáo dưỡng vì xâm nhập vài hệ thống an ninh đó.
-Không đùa chứ? Người khù khờ như cậu ta mà cũng dám sao? Làm thế nào mà Tiêu Diêu Vũ có thể trở thành giáo sư với quá khứ như thế được chứ?
-Thực ra lúc ấy gia đình tôi có nhúng tay vào đôi chút, chỉ cần một vài thủ thuật nhỏ là bản lý lịch đó sạch bong ngay. Thế nên tôi mới bảo không ngạc nhiên khi việc điều tra của chúng ta lại đi vào ngõ cụt như thế. _ Hà Thanh trả lời, trong đầu suy nghĩ việc vì để giấu đi quá khứ, ba mẹ anh hẳn đã bỏ ra một số tiền không nhỏ để tẩy sạch tất cả; chẳng trách Phi Lai Phong vốn là nơi du lịch xảy ra chuyện động trời như thế mà cánh nhà báo phóng viên không hề hay biết, lại thêm một bộ phận cảnh sát ngầm chi phối việc điều tra.
Mạc Hiểu Hy lúc đầu một mực không đồng ý với cách làm của Hà Thanh, với hành động liều lĩnh mang tính tội phạm thế này, nếu lộ ra thì ảnh hưởng rất lớn. Gia thế Hiểu Hy không hề thua kém bạn mình, nhưng cũng không vì thế mà nghĩ cạn, hơn nữa nếu ba mẹ anh mà biết được cậu con trai ở một mình đã làm gì, chắc chắn anh sẽ không còn được ung dung tự tại mà sống thế này nữa.
-Yên tâm đi, chuyện là do tôi làm. Không liên quan đến cậu hay Tiêu Diêu Vũ đâu.
-Nhưng….
-Chẳng phải thời sinh viên, cậu thích nhất là mấy chuyện như thế này sao?
-Đó là lúc trước, ai chả có thời ngu ngơ thích những chuyện hoang đường, giật gân chứ? _ Hiểu Hy bực bội _ Xét cho cùng, cũng là do thời thế bắt buộc, thôi thì tùy cậu.
Nói rồi Mạc Hiểu Hy đứng dậy, ném lon bia rỗng vào thùng rác rồi cầm theo túi giấy chứa bàn tay gấu mang từ nhà cảnh sát Văn Nhất lên lầu. Hà Thanh nhìn theo bóng lưng bạn mình biến mất sau cánh cửa ánh kim màu xám một lúc rồi quyết định nhấc điện thoại lên gọi. Lúc này cũng đã hơn nửa đêm, nhưng anh biết Tiêu Diêu Vũ vẫn còn thức.
-Tiêu Diêu Vũ, có chuyện này cần cậu giúp!
Hà Thanh nói khi bên kia có tiếng trả lời, giọng vô cùng gấp gáp. Ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, đêm xuống có mang đi ác mộng, những gì tìm kiếm bấy lâu liệu có sáng tỏ,… có lẽ đều dựa vào cuộc điện thoại này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.