Chương 83: Dọ thám Tử Cấm thành
Cổ Long
21/05/2013
Giang Tôn Kỳ đáp :
- Hẳn thế! Thực ra ngươi mới học được “Mê Tông Bộ” của Thái Ất Tước. Còn về võ công của lão ngươi chưa học được một chút vỏ ngoài.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Thế thì các hạ có muốn thử thứ võ công khác của lão nhân gia nữa không?
Giang Tôn Kỳ biến sắc, rồi cười rộ đáp :
- Ngươi còn môn võ gì của Thái Ất Tước hãy trổ hết ra đi! Ha ha! Ngươi tưởng cứ khoác lác là hăm dọa được lão phu chăng?
Tiền Trấn bưng miệng nói :
- Đội trưởng đừng nghe gã nói nhăng nói càn. Gã đã thành miếng thịt trốc thớt của đội trưởng rồi. Gã muốn dùng lời khoác lác để xin đội trưởng tha mạng.
Đồ Thủ Ngư Phu la lên :
- Vô luận thế nào thì gã cũng có mối liên quan với Thái Ất Tước. Họ Giang kia! Lão mà dám gây điều bất lợi cho y thì rồi đây Thái Ất Tước sẽ đòi nợ.
Giang Tôn Kỳ cười khẩy hỏi :
- Ngươi tưởng lão phu sợ Thái Ất Tước chăng?
Triệu Tử Nguyên nói :
- Các hạ đã không sợ sao chẳng dám gia trọng luồng lực đạo?
Đồ Thủ Ngư Phu ngơ ngác nghĩ thầm :
- “Anh chàng Triệu Tử Nguyên này thật ngốc quá. Gã van xin còn chưa được, sao lại thách người ta hạ thủ cho lẹ?”
Giang Tôn Kỳ cười khành khạch đáp :
- Tiểu tử! Thế là ngươi muốn chết rồi.
Hắn vừa nói vừa tăng gia luồng kình lực trên tay.
Đồ Thủ Ngư Phu dương to cặp mắt nhìn Triệu Tử Nguyên. trái tim lão đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Nguyên lúc này sắc mặt Triệu Tử Nguyên vẫn thản nhiên. Lão là một đại hành gia về võ học, biết rõ khắp thiên hạ không một ai bị nắm giữ cổ tay mà vẫn điềm tĩnh như anh chàng họ Triệu này.
Lão còn đang xoay chuyển ý nghĩ, bỗng nghe Giang Tôn Kỳ rú lên một tiếng thê thảm. Người hắn bật lùi lại như bị điện giật.
Đồ Thủ Ngư Phu cả kinh giương mắt lên nhìn thấy Giang Tôn Kỳ lảo đảo hai cái, miệng hộc máu tươi rồi té huỵch xuống đất. Lão lại ngó tới Triệu Tử Nguyên thì chàng vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì, nét mặt hơi lộ vẻ bâng khuâng.
Bọn Tiền Trấn cực kỳ kinh hãi vội chạy đến bên Giang Tôn Kỳ ngó thấy sắc mặt hắn lợt lạt, hơi thở thoi thóp. Mười phần có đến tám là chắc chết.
Phan Xuân Ba đang chiến đấu rất hăng với anh em họ Trác, bức bách đối phương lùi lại hai bước rồi chạy đến ngó Giang Tôn Kỳ. Sắc mặt tái mét, hắn run lên hỏi :
- Đây là thủ phái gì vậy?
Tiền Trấn lắc đầu đáp :
- Tiểu đệ chưa thấy gã động thủ với đội trưởng mà không hiểu sao đội trưởng bị thương trầm trọng đến thế?
Phan Xuân Ba liếc mắt ngó Triệu Tử Nguyên, xua tay nói :
- Cứu người là gấp. Hãy lui về mau.
Dứt lời ôm Giang Tôn Kỳ lên chạy trước. Bọn Tiền Trấn vượt tường theo sau.
Đồ Thủ Ngư Phu thở phào một cái chấp tay nói :
- Té ra tiểu ca là người kín đáo. Mắt lão phu đã coi lầm.
Triệu Tử Nguyên cũng kinh hãi, chàng mới phát động “Cửu Huyền thần công” năm thành mà uy lực đã ghê gớm như vậy. Chính chàng cũng không ngờ.
Triệu Tử Nguyên khiêm tốn đáp :
- Cái đó chẳng qua là tiểu tử may mà đắc thủ.
Đồ Thủ Ngư Phu nghiêm trang hỏi :
- Lão phu suốt đời bôn tẩu giang hồ, chưa thấy ai nhỏ tuổi như tiểu ca mà bản lãnh cao thâm đến thế. Tiểu ca có thể cho biết đã dùng võ công gì được chăng?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Đây là “Cửu Huyền thần công” của Phổ Hiền Tước lão tiền bối.
Đồ Thủ Ngư Phu nghe nói toàn thân chấn động, buột miệng hỏi :
- Tiểu ca đã hiểu “Thái Ất Mê Tông Bộ” của Thái Ất Tước, luyện cả “Cửu Huyền thần công” của Phổ Hiền Tước, thì nhất định có mối quan hệ sâu xa với Linh Võ tứ tước. Tiểu ca có nghe các vị nhắc đến tiện danh không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Tiểu tử mới biết ba vị trong Tứ tước, tuy gặp Thái Ất Tước mấy lần nhưng ở với nhau thời gian rất ngắn. Còn đối với Kim Đỉnh và Phổ Hiền hai vị lão tiền bối tuy tiểu tử được ở đó hơn năm chục ngày, nhưng chỉ nói chuyện võ học, nên chưa được nghe ba vị lão tiền bối nhắc đến đại danh.
Đồ Thủ Ngư Phu ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài nói :
- Té ra là thế.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Tiền bối có mối liên quan gì với bốn vị lão nhân gia?
Đồ Thủ Ngư Phu gật đầu đáp :
- Kể ra là có mối quan hệ từ lâu. Sau này nếu tiểu ca có gặp bốn vị lão nhân gia, xin nói giùm: Con của Đồ Tham tên gọi Đồ Bình dâng lời vấn an bốn vị lão nhân gia.
Triệu Tử Nguyên động tâm tự hỏi :
- “Lão tự xưng là con Đồ tham tướng nên được biết Linh Võ tứ tước. Chẳng lẽ trước kia các vị Linh Võ tứ tước lão tiền bối đã có phen xưng hùng xưng bá một phen?”
Triệu Tử Nguyên muốn hỏi thêm nhưng rồi chàng lại nhẫn nại đáp :
- Vãn bối hiểu rồi.
Đồ Thủ Ngư Phu cũng không muốn nói nhiều đến chỗ quan hệ giữa lão và Linh Võ tứ tước, liền lảng sang chuyện khác :
- Tiểu ca đã học được môn sở trường của hai vị kỳ nhân thì đêm nay chúng ta có thể đàm luận kế hoạch mới. Mời ba vị ngồi xuống để lão phu nghiên cứu cho rõ tình hình.
Bọn Triệu Tử Nguyên ngồi xuống. Đồ Thủ Ngư Phu bẻ một cành cây khô vạch xuống đất một bức họa đồ, rồi trịnh trọng nói :
- Ba vị tiểu ca hãy nhìn cho rõ. Đây là sơ đồ trong Tử Cẩm Thành.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp :
- Vị trí Thiên lao ở chỗ này. Nếu chúng ta muốn vào cứu người tất phải đi qua hai tòa đại viện. Coi bề ngoài không có gì đáng kể, mà thực ra trong hai viện này đều có bố trí quân canh. Nếu không thận trọng để họ phát giác là hỏng việc.
Trác Thô hỏi :
- Khu phụ cận Thiên lao do ai canh giữ?
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Ngoài bọn binh là Cẩm y vệ. Chỗ này so với hai đại viện bên ngoài còn nghiêm mật hơn nhiều. Theo chỗ lão phu biết thì ngoại trừ Cẩm y vệ còn những tay cao thủ võ lâm ngấm ngầm mai phục.
Triệu Tử Nguyên động tâm nghĩ bụng :
- “Những cao thủ này phải chăng là bọn Yên Định Viễn?”
Bỗng nghe Trác Thô hỏi :
- Tiền bối có biết những cao thủ võ lâm này là ai không?
Đồ Thủ Ngư Phu lắc đầu nói :
- Lão phu lâu ngày không vào Trung Nguyên, chỉ căn cứ vào tin tức lượm được thì họ là những nhân vật bản lãnh phi thường.
Trác Thô tức giận hỏi :
- Mục đích của họ là cản trở bọn mình giải cứu Trương thủ phụ hay sao?
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Đại khái là như vậy.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Theo lời Thái Ất Tước lão tiền bối thì trong vụ này còn dính líu đến ba cao thủ ở ngoài quan ải. Mục đích của họ là trừ diệt Trương thủ phụ. Sự thực có thể đã chuyển biến. Mục tiêu của bọn họ nhằm vào việc đối phó với hiệp sĩ chính phái trên chốn giang hồ.
Đồ Thủ Ngư Phu gật đầu đáp :
- Tình hình đúng như vậy đó, vì Trương thủ phụ đã bị bắt giam vào Thiên lao, không cần đến bọn họ phải ra tay nữa, nhưng Ngụy Yêm rất sợ hiệp sĩ chánh phái trên chốn giang hồ giải cứu Trương thủ phụ. Lực lượng Cẩm y vệ sợ không đủ nên phải cầu cao thủ viện trợ.
Trác Côn tức giận nói :
- Không ngờ Ngụy Yêm cấu kết với bọn này. Tại hạ e giang sơn nhà Đại Minh nguy đến nơi rồi.
Đồ Thủ Ngư Phu thở dài đáp :
- Không chừng Ngụy Yêm còn cấu kết với người ngoài, lão phu mấy lần muốn do thám Tử Cấm Thành, nhưng tự lượng sức mình không đủ nên chưa dám mạo hiểm.
Trác Thô hỏi :
- Bản lãnh Triệu huynh đã xuất quỷ nhập thần. Sao không phiền Triệu huynh đi một chuyến coi.
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Vụ này không phải chuyện chơi, chẳng nên để Triệu tiểu ca dấn thân vào nơi nguy hiểm.
Triệu Tử Nguyên biết Đồ Thủ Ngư Phu nói khích, liền thẳng khái đáp :
- Tiểu tử nguyện ý thử đi một chuyến.
Đồ Thủ Ngư Phu phấn khởi tinh thần nói :
- Đã thế thì kế hoạch của chúng ta phải xoay chiều. Vì cần biết rõ nội tình trước nên tạm hoãn việc giải cứu Trương thủ phụ. Đêm nay chúng ta vào do thám nhà Ngụy Yêm!
Trường Bạch song anh đáp :
- Phải lắm!
Đồ Thủ Ngư Phu ngửng đầu trông chiều trời nói :
- Chúng ta nên đi ngay bây giờ.
Bốn người theo đường lớn phía tây đi vòng quanh để đề phòng bị đội Cẩm y vệ phát giác. Đồ Thủ Ngư Phu dẫn đường cho mọi người. Lão đã đến kinh thành nhiều lần nên thuộc hết đường ngang ngõ tắt. Bốn người đi được một đoạn thì tới một quảng trường. Bức màn đêm buông rủ nhưng cũng phảng phất nhìn thấy bốn mặt từng tốp hai ba người đang chuyển động. Đồ Thủ Ngư Phu khẽ nói :
- Hai bên quảng trường đều có quân lính canh giữa. Chúng ta qua đó phải thận trọng lắm mới được. Lão phu tưởng Trường Bạch song anh nên ở lại đây để làm tiếp ứng.
Trác Côn sửng sốt hỏi :
- Anh em tại hạ không tiến vào ư?
Đồ Thủ Ngư Phu trỏ khuôn cửa cao lớn ở phía sau nói :
- Đó là Cửu Thiên Tuế. Bên trong phòng phạm rất nghiêm mật. Lão phu cùng Triệu tiểu ca tiến vào rồi chỉ kinh động một chút là khó bề thoát thân. Nếu hiền côn trọng phát giác bên trong nhốn nháo tức là hình tích bọn lão phu đã bị bại lộ. Vậy hiền côn trọng ở đây dùng kế thanh đông kích tây để giúp cho bọn lão phu thoát thân.
Trác Thô hỏi :
- Vậy chúng ta cứ thế. Nhưng không hiểu sau vụ này chúng ta hội diện ở đâu?
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Vẫn ở trong tòa nhà hoang phế.
Trác Côn lắc đầu hỏi :
- Chỗ đó bọn họ biết rồi, sao mình không tìm nơi khác?
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Giang Tôn Kỳ bị Triệu tiểu ca đánh gần chết. Bọn Phan Xuân Ba chắc trở về báo cáo với Cốc Định Nhất. Không chừng hiện giờ mình ở đây họ đang phái người đến ngôi nhà hoang sục tìm mà chẳng thấy gì, họ yên trí chúng ta không dám ở lại đó nữa.
Trác Thô ra chiều khâm phục nói :
- Tiền bối quả là cao kiến. Chúng ta cứ gặp nhau tại tòa nhà hoang là yên.
Đột nhiên một bóng đen thấp thoáng lướt qua mé hữu. Thân pháp người này mau lẹ khủng khiếp. Thoáng cái vào tới cổng lầu rồi mất hút.
Trác Thô ca ngợi :
- Thân pháp hay tuyệt! Không hiểu y là bạn hay là thù?
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Mười phần có đến tám y không phải là thù. Nếu là địch nhân đã đi một cách đường hoàng, hà tất phải dùng thân pháp của người dạ hành.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Tiền bối! Chúng ta đi thôi.
Đồ Thủ Ngư Phu gật đầu, hai người theo mé tả đi tới trèo lên cổng lầu.
Triệu Tử Nguyên trông vào thấy nhà cửa như bát úp, đèn lửa huy hoàng.
Trong lúc nhất thời không biết đến chỗ nào để kiếm cho ra Ngụy Tôn Hiền.
Chàng nghĩ bụng :
- “Ngụy Tôn Hiền bất quá là một tên thái giám của đức Hoàng đế mà dám xưng là Cửu Thiên Tuế. Đáng thẹn cho bọn đại thần cam tâm làm tôi mọi hắn.”
Bỗng nghe Đồ Thủ Ngư Phu khẽ nói :
- Triệu tiểu ca hãy coi chừng.
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Tiểu tử hiểu rồi.
Đồ Thủ Ngư Phu trỏ tay hỏi :
- Tiểu ca có ngó thấy tòa lầu cao kia không?
Triệu Tử Nguyên gật đầu đáp :
- Thấy rồi!
Đồ Thủ Ngư Phu nói :
- Đó là chỗ ở của Ngụy Yêm! Chúng ta phải hành động thận trọng.
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Để tiểu tử đi trước một bước.
Chàng nhoài người vọt đi hạ xuống trước căn phòng ở tòa nhà cao. Đồ Thủ Ngư Phu cũng theo đến liền. Hai người cúi xuống nhìn thấy từng tốp nô bộc hai, ba người đi lại như mắc cửi, thỉnh thoảng lại thấy chúng cười đùa. Phủ Cửu Thiên Tuế này xem chừng rất nhộn nhịp.
Hai người lại vọt đi, vẫn giữa quãng chừng hơn mười trượng. Bỗng thấy khu này chỉ có bọn võ sĩ đi lại và ai nấy yên lặng như tờ. Cách phòng bị cực kỳ nghiêm mật. Triệu Tử Nguyên khẽ hỏi :
- Tiền bối! Đến nơi chưa?
Đồ Thủ Ngư Phu gật đầu. Trên con đường rải đá vụn, đèn lửa sáng trưng, chỉ cách nhau năm ba bước lại có người canh gác.
Hai người không sao nhìn rõ được tình hình trong đại sảnh. Bỗng thấy ba người đi tới. Phía trước là hai tên vệ sĩ, đằng sau là một nhân vật ra dáng quan lại.
Ba người này đang đi về phía đại sảnh.
Triệu Tử Nguyên động tâm nhìn Đồ Thủ Ngư Phu đánh tay ra hiệu rồi nhảy vọt đến trước tòa đại sảnh.
Đồ Thủ Ngư Phu ngần ngừ một chút rồi cũng lướt theo. Hai người chia nhau trên hai góc nhà, dùng thân pháp quyển liêm cúi xuống dòm vào.
Hai tên võ sĩ đi tới cửa đại sảnh, một tên bẩm :
- Bẩm Thiên tuế! Trình đại nhân đã tới.
Thanh âm ồm ồm trong sảnh đường cất lên :
- Mời tiên sinh vào.
Trình đại nhân phất tay áo ra chiều cung kính tiến vào.
Trong đại sảnh đèn lửa sáng trưng. Một lão già mập ú mặc vương phục ngồi ngất ngưởng. Bên cạnh một ả mỹ nữ rất hoa lệ đang đấm lưng cho lão.
Triệu Tử Nguyên lẩm bẩm :
- Lão mặt thịt kia đúng là Ngụy Tôn Hiền, một tay quyền bính nghiêng trời lệch đất.
Một lão già mặc áo vàng ngồi ở phía dưới Ngụy Tôn Hiền, xây lưng về phía Triệu Tử Nguyên nên chàng không nhìn rõ mặt. Hai bên đại sảnh là hai đại hán võ phục. Ngoài ra không còn người nào khác.
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm lấy làm kỳ, bỗng thấy Trình đại nhân sụp lạy nói :
- Hạ quan tham kiến Thiên tuế!
Ngụy Tôn Hiền bệ vệ phất tay đáp :
- Miễn lễ cho Trình đại nhân.
Ngụy Tôn Hiền lại trỏ vào cái ghế Thái sư ở bên cạnh nói :
- Mời Trình đại nhân an tọa.
Trình đại nhân tạ ơn rồi ngồi xuống.
Bỗng nghe Ngụy Tôn Hiền cười hỏi :
- Trình đại nhân! Trương Cư Chính đã cung xưng chưa?
Trình đại nhân đáp :
- Con người đó tính tình cương nghị. Hạ quan đã dùng đủ cách mà hắn không chịu thú nhận.
Ngụy Tôn Hiền cười khành khạch hỏi :
- Đã đem chứng cứ đó ra chưa?
Trình đại nhân khom lưng đáp :
- Hạ quan đã sử dụng rồi, nhưng Trương Cư Chính vẫn kiên cường không chịu thừa nhận.
Ngụy Tôn Hiền sa sầm nét mặt hỏi :
- Chẳng lẽ Trình đại nhân không biết dụng hình?
Trình đại nhân ngập ngừng đáp :
- Cái đó...
Ngụy Tôn Hiền đập bàn tức giận hỏi :
- Chẳng lẽ còn điều gì khó khăn?
Trình đại nhân sợ hãi đáp :
- Không có! Không có! Nhưng hạ quan nghĩ y là một vị Thủ phụ nếu dùng trọng hình mà Hoàng thượng biết ra thì hạ quan...
Ngụy Tôn Hiền ngắt lời :
- Cái đó đại nhân cứ yên tâm. Nếu Hoàng thượng quở trách thì bản Thiên tuế gánh hết cho. Chỉ cần đại nhân lấy được khẩu cung của hắn là công lao rất lớn.
Trình đại nhân thấy Ngụy Tôn Hiền nổi lôi đình, sợ tái mặt ấp úng đáp :
- Hạ quan xin tuân lệnh! Hạ quan xin tuân lệnh.
Ngụy Tôn Hiền hỏi gặng :
- Trình đại nhân! Bao giờ đại nhân lấy được khẩu cung của hắn cho ta?
Trình đại nhân ngần ngừ đáp :
- Hạ quan chuẩn bị trong năm ngày sẽ dâng khẩu cung.
Triệu Tử Nguyên nghe tới đây cảm thấy khí huyết nhộn nhạo cơ hồ không nhịn được, muốn phóng chưởng đánh Ngụy Tôn Hiền, nhưng chàng lại nhẫn nại.
Bỗng nghe Ngụy Tôn Hiền cười khanh khách nói :
- Trình đại nhân! Đại nhân nên nhớ rõ nay hắn là một tên tù phạm chứ không phải ở địa vị một Thủ phụ. Chẳng lẽ lấy khẩu cung một tên tù phạm cũng mất năm ngày?
Trình đại nhân dường như rất sợ Ngụy Tôn Hiền, ngẫm nghĩ đáp :
- Nội trong ba ngày hạ quan sẽ chuẩn bị xong khẩu cung.
Ngụy Tôn Hiền mỉm cười nói :
- Nói thế thì còn nghe được. Đại nhân liệu đấy mà làm.
Trình đại nhân hơi biến sắc, khom lưng hỏi :
- Bẩm Thiên tuế! Hạ quan xin cáo từ được chăng?
Ngụy Tôn Hiền đáp :
- Trình đại nhân cứ tùy tiện.
Trình đại nhân khom lưng lui ra.
Triệu Tử Nguyên nghĩ bụng :
- “Trương thủ phụ bị giam vào Thiên lao rồi, Ngụy Tôn Hiền đang tìm cách đổ tội cho lão nhân gia mà Trình đại nhân là người chủ sự. Nếu Trình đại nhân dùng thảm hình bức bách Trương thủ phụ phải thú nhận tội trọng thì thật khiến người ta phải đau lòng. Nay ta đã gặp đây, khi nào lại để tên gian tặc Ngụy Tôn Hiền còn được sống bình yên trên thế gian nữa?”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng đưa mắt ra hiệu cho Đồ Thủ Ngư Phu theo hút Trình đại nhân.
Đồ Thủ Ngư Phu hiểu ý liền lén lút theo dõi.
Triệu Tử Nguyên thấy Đồ Thủ Ngư Phu vừa vượt qua hai nóc nhà thì đột nhiên hai tiếng vèo vèo vang lên. Hai tên áo đen chặn đường lão. Triệu Tử Nguyên kinh hãi vô cùng.
Bỗng trước mắt bóng người thấp thoáng. Bốn hán tử võ phục đã vọt lên mái nhà bao vây chàng. Một tên lạnh lùng nói :
- Vừa rồi ngươi đã coi rõ tình hình. Bây giờ phải để đầu lại rồi đi đâu thì đi.
Triệu Tử Nguyên liếc mắt ngó bên kia thấy Đồ Thủ Ngư Phu đang chiến đấu với hai tên hán tử áo đen. Hai tên này võ công rất cao cường, khiến cho Đồ Thủ Ngư Phu muốn di chuyển nửa bước cũng không xong. Triệu Tử Nguyên trong lòng nóng nảy, chàng nghiến răng nhìn người vừa phát ngôn lạnh lùng đáp :
- Lời các hạ dễ nghe lắm, nhưng sự thực chưa chắc đã được như nguyện.
Người kia dặng hắng nói :
- Nơi đây đã chôn mười mấy tay cao thủ, thêm các hạ nữa cũng không phải là nhiều. Các hạ đem những điều mắt thấy tai nghe xuống địa phủ mà tố cáo.
Gã vừa dứt lời, mấy tiếng xoạt xoạt vang lên, hàn khí mịt mờ. Bốn hán tử đã rút kiếm ra.
Mới coi tư thế rút kiếm của chúng, đã biết ngay là bốn tay đại hành gia.
Triệu Tử Nguyên thở dài nói :
- Các vị đều là kiếm thủ một thời, sao nay lại cam tâm đi làm nô lệ cho bọn chó săn?
Chàng nói câu này chẳng những thóa mạ bốn hán tử trước mặt mà còn thóa mạ cả Ngụy Tôn Hiền.
Hán tử nói trước lại lên tiếng :
- Tiểu tử ngươi muốn chết chăng?
Đột nhiên ánh ngân quang lấp loáng. Bốn thanh kiếm đồng thời tấn công.
Triệu Tử Nguyên xoay mình một vòng, hất tay trái một cái vung tay mặt đánh ra một quyền. Quyền phong ào ào xô tới trước mặt hán tử kia.
Bốn người tuy ra tay trước, nhưng Triệu Tử Nguyên phóng chưởng rất mau lẹ. Chiêu thức đánh ra sau lại đến trước. Bọn này không ngờ Triệu Tử Nguyên động thủ mau lệ quá chừng, chúng liền xoay kiếm gạt thế công của chàng.
- Hẳn thế! Thực ra ngươi mới học được “Mê Tông Bộ” của Thái Ất Tước. Còn về võ công của lão ngươi chưa học được một chút vỏ ngoài.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Thế thì các hạ có muốn thử thứ võ công khác của lão nhân gia nữa không?
Giang Tôn Kỳ biến sắc, rồi cười rộ đáp :
- Ngươi còn môn võ gì của Thái Ất Tước hãy trổ hết ra đi! Ha ha! Ngươi tưởng cứ khoác lác là hăm dọa được lão phu chăng?
Tiền Trấn bưng miệng nói :
- Đội trưởng đừng nghe gã nói nhăng nói càn. Gã đã thành miếng thịt trốc thớt của đội trưởng rồi. Gã muốn dùng lời khoác lác để xin đội trưởng tha mạng.
Đồ Thủ Ngư Phu la lên :
- Vô luận thế nào thì gã cũng có mối liên quan với Thái Ất Tước. Họ Giang kia! Lão mà dám gây điều bất lợi cho y thì rồi đây Thái Ất Tước sẽ đòi nợ.
Giang Tôn Kỳ cười khẩy hỏi :
- Ngươi tưởng lão phu sợ Thái Ất Tước chăng?
Triệu Tử Nguyên nói :
- Các hạ đã không sợ sao chẳng dám gia trọng luồng lực đạo?
Đồ Thủ Ngư Phu ngơ ngác nghĩ thầm :
- “Anh chàng Triệu Tử Nguyên này thật ngốc quá. Gã van xin còn chưa được, sao lại thách người ta hạ thủ cho lẹ?”
Giang Tôn Kỳ cười khành khạch đáp :
- Tiểu tử! Thế là ngươi muốn chết rồi.
Hắn vừa nói vừa tăng gia luồng kình lực trên tay.
Đồ Thủ Ngư Phu dương to cặp mắt nhìn Triệu Tử Nguyên. trái tim lão đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
Nguyên lúc này sắc mặt Triệu Tử Nguyên vẫn thản nhiên. Lão là một đại hành gia về võ học, biết rõ khắp thiên hạ không một ai bị nắm giữ cổ tay mà vẫn điềm tĩnh như anh chàng họ Triệu này.
Lão còn đang xoay chuyển ý nghĩ, bỗng nghe Giang Tôn Kỳ rú lên một tiếng thê thảm. Người hắn bật lùi lại như bị điện giật.
Đồ Thủ Ngư Phu cả kinh giương mắt lên nhìn thấy Giang Tôn Kỳ lảo đảo hai cái, miệng hộc máu tươi rồi té huỵch xuống đất. Lão lại ngó tới Triệu Tử Nguyên thì chàng vẫn bình tĩnh như chẳng có chuyện gì, nét mặt hơi lộ vẻ bâng khuâng.
Bọn Tiền Trấn cực kỳ kinh hãi vội chạy đến bên Giang Tôn Kỳ ngó thấy sắc mặt hắn lợt lạt, hơi thở thoi thóp. Mười phần có đến tám là chắc chết.
Phan Xuân Ba đang chiến đấu rất hăng với anh em họ Trác, bức bách đối phương lùi lại hai bước rồi chạy đến ngó Giang Tôn Kỳ. Sắc mặt tái mét, hắn run lên hỏi :
- Đây là thủ phái gì vậy?
Tiền Trấn lắc đầu đáp :
- Tiểu đệ chưa thấy gã động thủ với đội trưởng mà không hiểu sao đội trưởng bị thương trầm trọng đến thế?
Phan Xuân Ba liếc mắt ngó Triệu Tử Nguyên, xua tay nói :
- Cứu người là gấp. Hãy lui về mau.
Dứt lời ôm Giang Tôn Kỳ lên chạy trước. Bọn Tiền Trấn vượt tường theo sau.
Đồ Thủ Ngư Phu thở phào một cái chấp tay nói :
- Té ra tiểu ca là người kín đáo. Mắt lão phu đã coi lầm.
Triệu Tử Nguyên cũng kinh hãi, chàng mới phát động “Cửu Huyền thần công” năm thành mà uy lực đã ghê gớm như vậy. Chính chàng cũng không ngờ.
Triệu Tử Nguyên khiêm tốn đáp :
- Cái đó chẳng qua là tiểu tử may mà đắc thủ.
Đồ Thủ Ngư Phu nghiêm trang hỏi :
- Lão phu suốt đời bôn tẩu giang hồ, chưa thấy ai nhỏ tuổi như tiểu ca mà bản lãnh cao thâm đến thế. Tiểu ca có thể cho biết đã dùng võ công gì được chăng?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Đây là “Cửu Huyền thần công” của Phổ Hiền Tước lão tiền bối.
Đồ Thủ Ngư Phu nghe nói toàn thân chấn động, buột miệng hỏi :
- Tiểu ca đã hiểu “Thái Ất Mê Tông Bộ” của Thái Ất Tước, luyện cả “Cửu Huyền thần công” của Phổ Hiền Tước, thì nhất định có mối quan hệ sâu xa với Linh Võ tứ tước. Tiểu ca có nghe các vị nhắc đến tiện danh không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Tiểu tử mới biết ba vị trong Tứ tước, tuy gặp Thái Ất Tước mấy lần nhưng ở với nhau thời gian rất ngắn. Còn đối với Kim Đỉnh và Phổ Hiền hai vị lão tiền bối tuy tiểu tử được ở đó hơn năm chục ngày, nhưng chỉ nói chuyện võ học, nên chưa được nghe ba vị lão tiền bối nhắc đến đại danh.
Đồ Thủ Ngư Phu ngẫm nghĩ một chút rồi thở dài nói :
- Té ra là thế.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Tiền bối có mối liên quan gì với bốn vị lão nhân gia?
Đồ Thủ Ngư Phu gật đầu đáp :
- Kể ra là có mối quan hệ từ lâu. Sau này nếu tiểu ca có gặp bốn vị lão nhân gia, xin nói giùm: Con của Đồ Tham tên gọi Đồ Bình dâng lời vấn an bốn vị lão nhân gia.
Triệu Tử Nguyên động tâm tự hỏi :
- “Lão tự xưng là con Đồ tham tướng nên được biết Linh Võ tứ tước. Chẳng lẽ trước kia các vị Linh Võ tứ tước lão tiền bối đã có phen xưng hùng xưng bá một phen?”
Triệu Tử Nguyên muốn hỏi thêm nhưng rồi chàng lại nhẫn nại đáp :
- Vãn bối hiểu rồi.
Đồ Thủ Ngư Phu cũng không muốn nói nhiều đến chỗ quan hệ giữa lão và Linh Võ tứ tước, liền lảng sang chuyện khác :
- Tiểu ca đã học được môn sở trường của hai vị kỳ nhân thì đêm nay chúng ta có thể đàm luận kế hoạch mới. Mời ba vị ngồi xuống để lão phu nghiên cứu cho rõ tình hình.
Bọn Triệu Tử Nguyên ngồi xuống. Đồ Thủ Ngư Phu bẻ một cành cây khô vạch xuống đất một bức họa đồ, rồi trịnh trọng nói :
- Ba vị tiểu ca hãy nhìn cho rõ. Đây là sơ đồ trong Tử Cẩm Thành.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp :
- Vị trí Thiên lao ở chỗ này. Nếu chúng ta muốn vào cứu người tất phải đi qua hai tòa đại viện. Coi bề ngoài không có gì đáng kể, mà thực ra trong hai viện này đều có bố trí quân canh. Nếu không thận trọng để họ phát giác là hỏng việc.
Trác Thô hỏi :
- Khu phụ cận Thiên lao do ai canh giữ?
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Ngoài bọn binh là Cẩm y vệ. Chỗ này so với hai đại viện bên ngoài còn nghiêm mật hơn nhiều. Theo chỗ lão phu biết thì ngoại trừ Cẩm y vệ còn những tay cao thủ võ lâm ngấm ngầm mai phục.
Triệu Tử Nguyên động tâm nghĩ bụng :
- “Những cao thủ này phải chăng là bọn Yên Định Viễn?”
Bỗng nghe Trác Thô hỏi :
- Tiền bối có biết những cao thủ võ lâm này là ai không?
Đồ Thủ Ngư Phu lắc đầu nói :
- Lão phu lâu ngày không vào Trung Nguyên, chỉ căn cứ vào tin tức lượm được thì họ là những nhân vật bản lãnh phi thường.
Trác Thô tức giận hỏi :
- Mục đích của họ là cản trở bọn mình giải cứu Trương thủ phụ hay sao?
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Đại khái là như vậy.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Theo lời Thái Ất Tước lão tiền bối thì trong vụ này còn dính líu đến ba cao thủ ở ngoài quan ải. Mục đích của họ là trừ diệt Trương thủ phụ. Sự thực có thể đã chuyển biến. Mục tiêu của bọn họ nhằm vào việc đối phó với hiệp sĩ chính phái trên chốn giang hồ.
Đồ Thủ Ngư Phu gật đầu đáp :
- Tình hình đúng như vậy đó, vì Trương thủ phụ đã bị bắt giam vào Thiên lao, không cần đến bọn họ phải ra tay nữa, nhưng Ngụy Yêm rất sợ hiệp sĩ chánh phái trên chốn giang hồ giải cứu Trương thủ phụ. Lực lượng Cẩm y vệ sợ không đủ nên phải cầu cao thủ viện trợ.
Trác Côn tức giận nói :
- Không ngờ Ngụy Yêm cấu kết với bọn này. Tại hạ e giang sơn nhà Đại Minh nguy đến nơi rồi.
Đồ Thủ Ngư Phu thở dài đáp :
- Không chừng Ngụy Yêm còn cấu kết với người ngoài, lão phu mấy lần muốn do thám Tử Cấm Thành, nhưng tự lượng sức mình không đủ nên chưa dám mạo hiểm.
Trác Thô hỏi :
- Bản lãnh Triệu huynh đã xuất quỷ nhập thần. Sao không phiền Triệu huynh đi một chuyến coi.
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Vụ này không phải chuyện chơi, chẳng nên để Triệu tiểu ca dấn thân vào nơi nguy hiểm.
Triệu Tử Nguyên biết Đồ Thủ Ngư Phu nói khích, liền thẳng khái đáp :
- Tiểu tử nguyện ý thử đi một chuyến.
Đồ Thủ Ngư Phu phấn khởi tinh thần nói :
- Đã thế thì kế hoạch của chúng ta phải xoay chiều. Vì cần biết rõ nội tình trước nên tạm hoãn việc giải cứu Trương thủ phụ. Đêm nay chúng ta vào do thám nhà Ngụy Yêm!
Trường Bạch song anh đáp :
- Phải lắm!
Đồ Thủ Ngư Phu ngửng đầu trông chiều trời nói :
- Chúng ta nên đi ngay bây giờ.
Bốn người theo đường lớn phía tây đi vòng quanh để đề phòng bị đội Cẩm y vệ phát giác. Đồ Thủ Ngư Phu dẫn đường cho mọi người. Lão đã đến kinh thành nhiều lần nên thuộc hết đường ngang ngõ tắt. Bốn người đi được một đoạn thì tới một quảng trường. Bức màn đêm buông rủ nhưng cũng phảng phất nhìn thấy bốn mặt từng tốp hai ba người đang chuyển động. Đồ Thủ Ngư Phu khẽ nói :
- Hai bên quảng trường đều có quân lính canh giữa. Chúng ta qua đó phải thận trọng lắm mới được. Lão phu tưởng Trường Bạch song anh nên ở lại đây để làm tiếp ứng.
Trác Côn sửng sốt hỏi :
- Anh em tại hạ không tiến vào ư?
Đồ Thủ Ngư Phu trỏ khuôn cửa cao lớn ở phía sau nói :
- Đó là Cửu Thiên Tuế. Bên trong phòng phạm rất nghiêm mật. Lão phu cùng Triệu tiểu ca tiến vào rồi chỉ kinh động một chút là khó bề thoát thân. Nếu hiền côn trọng phát giác bên trong nhốn nháo tức là hình tích bọn lão phu đã bị bại lộ. Vậy hiền côn trọng ở đây dùng kế thanh đông kích tây để giúp cho bọn lão phu thoát thân.
Trác Thô hỏi :
- Vậy chúng ta cứ thế. Nhưng không hiểu sau vụ này chúng ta hội diện ở đâu?
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Vẫn ở trong tòa nhà hoang phế.
Trác Côn lắc đầu hỏi :
- Chỗ đó bọn họ biết rồi, sao mình không tìm nơi khác?
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Giang Tôn Kỳ bị Triệu tiểu ca đánh gần chết. Bọn Phan Xuân Ba chắc trở về báo cáo với Cốc Định Nhất. Không chừng hiện giờ mình ở đây họ đang phái người đến ngôi nhà hoang sục tìm mà chẳng thấy gì, họ yên trí chúng ta không dám ở lại đó nữa.
Trác Thô ra chiều khâm phục nói :
- Tiền bối quả là cao kiến. Chúng ta cứ gặp nhau tại tòa nhà hoang là yên.
Đột nhiên một bóng đen thấp thoáng lướt qua mé hữu. Thân pháp người này mau lẹ khủng khiếp. Thoáng cái vào tới cổng lầu rồi mất hút.
Trác Thô ca ngợi :
- Thân pháp hay tuyệt! Không hiểu y là bạn hay là thù?
Đồ Thủ Ngư Phu đáp :
- Mười phần có đến tám y không phải là thù. Nếu là địch nhân đã đi một cách đường hoàng, hà tất phải dùng thân pháp của người dạ hành.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Tiền bối! Chúng ta đi thôi.
Đồ Thủ Ngư Phu gật đầu, hai người theo mé tả đi tới trèo lên cổng lầu.
Triệu Tử Nguyên trông vào thấy nhà cửa như bát úp, đèn lửa huy hoàng.
Trong lúc nhất thời không biết đến chỗ nào để kiếm cho ra Ngụy Tôn Hiền.
Chàng nghĩ bụng :
- “Ngụy Tôn Hiền bất quá là một tên thái giám của đức Hoàng đế mà dám xưng là Cửu Thiên Tuế. Đáng thẹn cho bọn đại thần cam tâm làm tôi mọi hắn.”
Bỗng nghe Đồ Thủ Ngư Phu khẽ nói :
- Triệu tiểu ca hãy coi chừng.
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Tiểu tử hiểu rồi.
Đồ Thủ Ngư Phu trỏ tay hỏi :
- Tiểu ca có ngó thấy tòa lầu cao kia không?
Triệu Tử Nguyên gật đầu đáp :
- Thấy rồi!
Đồ Thủ Ngư Phu nói :
- Đó là chỗ ở của Ngụy Yêm! Chúng ta phải hành động thận trọng.
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Để tiểu tử đi trước một bước.
Chàng nhoài người vọt đi hạ xuống trước căn phòng ở tòa nhà cao. Đồ Thủ Ngư Phu cũng theo đến liền. Hai người cúi xuống nhìn thấy từng tốp nô bộc hai, ba người đi lại như mắc cửi, thỉnh thoảng lại thấy chúng cười đùa. Phủ Cửu Thiên Tuế này xem chừng rất nhộn nhịp.
Hai người lại vọt đi, vẫn giữa quãng chừng hơn mười trượng. Bỗng thấy khu này chỉ có bọn võ sĩ đi lại và ai nấy yên lặng như tờ. Cách phòng bị cực kỳ nghiêm mật. Triệu Tử Nguyên khẽ hỏi :
- Tiền bối! Đến nơi chưa?
Đồ Thủ Ngư Phu gật đầu. Trên con đường rải đá vụn, đèn lửa sáng trưng, chỉ cách nhau năm ba bước lại có người canh gác.
Hai người không sao nhìn rõ được tình hình trong đại sảnh. Bỗng thấy ba người đi tới. Phía trước là hai tên vệ sĩ, đằng sau là một nhân vật ra dáng quan lại.
Ba người này đang đi về phía đại sảnh.
Triệu Tử Nguyên động tâm nhìn Đồ Thủ Ngư Phu đánh tay ra hiệu rồi nhảy vọt đến trước tòa đại sảnh.
Đồ Thủ Ngư Phu ngần ngừ một chút rồi cũng lướt theo. Hai người chia nhau trên hai góc nhà, dùng thân pháp quyển liêm cúi xuống dòm vào.
Hai tên võ sĩ đi tới cửa đại sảnh, một tên bẩm :
- Bẩm Thiên tuế! Trình đại nhân đã tới.
Thanh âm ồm ồm trong sảnh đường cất lên :
- Mời tiên sinh vào.
Trình đại nhân phất tay áo ra chiều cung kính tiến vào.
Trong đại sảnh đèn lửa sáng trưng. Một lão già mập ú mặc vương phục ngồi ngất ngưởng. Bên cạnh một ả mỹ nữ rất hoa lệ đang đấm lưng cho lão.
Triệu Tử Nguyên lẩm bẩm :
- Lão mặt thịt kia đúng là Ngụy Tôn Hiền, một tay quyền bính nghiêng trời lệch đất.
Một lão già mặc áo vàng ngồi ở phía dưới Ngụy Tôn Hiền, xây lưng về phía Triệu Tử Nguyên nên chàng không nhìn rõ mặt. Hai bên đại sảnh là hai đại hán võ phục. Ngoài ra không còn người nào khác.
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm lấy làm kỳ, bỗng thấy Trình đại nhân sụp lạy nói :
- Hạ quan tham kiến Thiên tuế!
Ngụy Tôn Hiền bệ vệ phất tay đáp :
- Miễn lễ cho Trình đại nhân.
Ngụy Tôn Hiền lại trỏ vào cái ghế Thái sư ở bên cạnh nói :
- Mời Trình đại nhân an tọa.
Trình đại nhân tạ ơn rồi ngồi xuống.
Bỗng nghe Ngụy Tôn Hiền cười hỏi :
- Trình đại nhân! Trương Cư Chính đã cung xưng chưa?
Trình đại nhân đáp :
- Con người đó tính tình cương nghị. Hạ quan đã dùng đủ cách mà hắn không chịu thú nhận.
Ngụy Tôn Hiền cười khành khạch hỏi :
- Đã đem chứng cứ đó ra chưa?
Trình đại nhân khom lưng đáp :
- Hạ quan đã sử dụng rồi, nhưng Trương Cư Chính vẫn kiên cường không chịu thừa nhận.
Ngụy Tôn Hiền sa sầm nét mặt hỏi :
- Chẳng lẽ Trình đại nhân không biết dụng hình?
Trình đại nhân ngập ngừng đáp :
- Cái đó...
Ngụy Tôn Hiền đập bàn tức giận hỏi :
- Chẳng lẽ còn điều gì khó khăn?
Trình đại nhân sợ hãi đáp :
- Không có! Không có! Nhưng hạ quan nghĩ y là một vị Thủ phụ nếu dùng trọng hình mà Hoàng thượng biết ra thì hạ quan...
Ngụy Tôn Hiền ngắt lời :
- Cái đó đại nhân cứ yên tâm. Nếu Hoàng thượng quở trách thì bản Thiên tuế gánh hết cho. Chỉ cần đại nhân lấy được khẩu cung của hắn là công lao rất lớn.
Trình đại nhân thấy Ngụy Tôn Hiền nổi lôi đình, sợ tái mặt ấp úng đáp :
- Hạ quan xin tuân lệnh! Hạ quan xin tuân lệnh.
Ngụy Tôn Hiền hỏi gặng :
- Trình đại nhân! Bao giờ đại nhân lấy được khẩu cung của hắn cho ta?
Trình đại nhân ngần ngừ đáp :
- Hạ quan chuẩn bị trong năm ngày sẽ dâng khẩu cung.
Triệu Tử Nguyên nghe tới đây cảm thấy khí huyết nhộn nhạo cơ hồ không nhịn được, muốn phóng chưởng đánh Ngụy Tôn Hiền, nhưng chàng lại nhẫn nại.
Bỗng nghe Ngụy Tôn Hiền cười khanh khách nói :
- Trình đại nhân! Đại nhân nên nhớ rõ nay hắn là một tên tù phạm chứ không phải ở địa vị một Thủ phụ. Chẳng lẽ lấy khẩu cung một tên tù phạm cũng mất năm ngày?
Trình đại nhân dường như rất sợ Ngụy Tôn Hiền, ngẫm nghĩ đáp :
- Nội trong ba ngày hạ quan sẽ chuẩn bị xong khẩu cung.
Ngụy Tôn Hiền mỉm cười nói :
- Nói thế thì còn nghe được. Đại nhân liệu đấy mà làm.
Trình đại nhân hơi biến sắc, khom lưng hỏi :
- Bẩm Thiên tuế! Hạ quan xin cáo từ được chăng?
Ngụy Tôn Hiền đáp :
- Trình đại nhân cứ tùy tiện.
Trình đại nhân khom lưng lui ra.
Triệu Tử Nguyên nghĩ bụng :
- “Trương thủ phụ bị giam vào Thiên lao rồi, Ngụy Tôn Hiền đang tìm cách đổ tội cho lão nhân gia mà Trình đại nhân là người chủ sự. Nếu Trình đại nhân dùng thảm hình bức bách Trương thủ phụ phải thú nhận tội trọng thì thật khiến người ta phải đau lòng. Nay ta đã gặp đây, khi nào lại để tên gian tặc Ngụy Tôn Hiền còn được sống bình yên trên thế gian nữa?”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng đưa mắt ra hiệu cho Đồ Thủ Ngư Phu theo hút Trình đại nhân.
Đồ Thủ Ngư Phu hiểu ý liền lén lút theo dõi.
Triệu Tử Nguyên thấy Đồ Thủ Ngư Phu vừa vượt qua hai nóc nhà thì đột nhiên hai tiếng vèo vèo vang lên. Hai tên áo đen chặn đường lão. Triệu Tử Nguyên kinh hãi vô cùng.
Bỗng trước mắt bóng người thấp thoáng. Bốn hán tử võ phục đã vọt lên mái nhà bao vây chàng. Một tên lạnh lùng nói :
- Vừa rồi ngươi đã coi rõ tình hình. Bây giờ phải để đầu lại rồi đi đâu thì đi.
Triệu Tử Nguyên liếc mắt ngó bên kia thấy Đồ Thủ Ngư Phu đang chiến đấu với hai tên hán tử áo đen. Hai tên này võ công rất cao cường, khiến cho Đồ Thủ Ngư Phu muốn di chuyển nửa bước cũng không xong. Triệu Tử Nguyên trong lòng nóng nảy, chàng nghiến răng nhìn người vừa phát ngôn lạnh lùng đáp :
- Lời các hạ dễ nghe lắm, nhưng sự thực chưa chắc đã được như nguyện.
Người kia dặng hắng nói :
- Nơi đây đã chôn mười mấy tay cao thủ, thêm các hạ nữa cũng không phải là nhiều. Các hạ đem những điều mắt thấy tai nghe xuống địa phủ mà tố cáo.
Gã vừa dứt lời, mấy tiếng xoạt xoạt vang lên, hàn khí mịt mờ. Bốn hán tử đã rút kiếm ra.
Mới coi tư thế rút kiếm của chúng, đã biết ngay là bốn tay đại hành gia.
Triệu Tử Nguyên thở dài nói :
- Các vị đều là kiếm thủ một thời, sao nay lại cam tâm đi làm nô lệ cho bọn chó săn?
Chàng nói câu này chẳng những thóa mạ bốn hán tử trước mặt mà còn thóa mạ cả Ngụy Tôn Hiền.
Hán tử nói trước lại lên tiếng :
- Tiểu tử ngươi muốn chết chăng?
Đột nhiên ánh ngân quang lấp loáng. Bốn thanh kiếm đồng thời tấn công.
Triệu Tử Nguyên xoay mình một vòng, hất tay trái một cái vung tay mặt đánh ra một quyền. Quyền phong ào ào xô tới trước mặt hán tử kia.
Bốn người tuy ra tay trước, nhưng Triệu Tử Nguyên phóng chưởng rất mau lẹ. Chiêu thức đánh ra sau lại đến trước. Bọn này không ngờ Triệu Tử Nguyên động thủ mau lệ quá chừng, chúng liền xoay kiếm gạt thế công của chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.