Chương 20: Bà Xã, Em Đừng Khóc
Tử Hồng Liễu
19/01/2024
Cho đến tận lúc ngồi trong ô tô của mình, Tô Nhược mới dần lấy lại được bình tĩnh. Trái tim cô đập liên hồi, lan truyền sự run rẩy khắp toàn thân.
Ngay khoảnh khắc cô ngỡ Tiêu Thần sẽ bất chấp cả đạo đức mà làm ra chuyện hoang đường ngay trong văn phòng thì hắn đột ngột buông lỏng cánh tay và mỉm cười để cô rời đi. Khi đó, Tô Nhược chợt nhận ra, thứ mà hắn ta muốn thực hiện là một phép thử.
Tiêu Thần cố tình để lại vết cắn ở vị trí mà chiếc áo lụa cổ tròn của cô không thể che đậy được. Nhìn dấu hôn màu đỏ bầm nổi bật trên làn da trắng ngần phản chiếu trong gương chiếu hậu, Tô Nhược thấp thỏm lo sợ không biết phải trở về đối diện với Lục Minh Trạch như thế nào. Dù có yêu nhau hay không thì anh vẫn là chồng hợp pháp của cô, và chẳng có người đàn ông nào chấp nhận nổi việc vợ mình không chung thủy trong hôn nhân.
Liệu anh ấy sẽ tin lời giải thích của mình chứ? Tô Nhược cũng không chắc nữa. Truyện Tổng Tài
Đứng ở huyền quan cởi bỏ đôi giày cao gót, cô nghe thấy giọng của Lục Minh Trạch vọng ra từ phòng bếp. Hình như anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cô thầm tính toán trong đầu, muốn nhân cơ hội này lén lút chạy vào phòng mình thay một chiếc áo cổ lọ, nhưng xui xẻo thay, mới đi được nửa đường đã bị anh phát hiện.
"Bà xã à, em đang làm gì vậy?" Lục Minh Trạch vừa cúp máy, nghe thấy tiếng động bên ngoài, ngoảnh đầu lại thì phát hiện vợ mình đang rón rén lướt qua cửa bếp, bộ dạng có chút kỳ quặc khiến anh cảm thấy buồn cười.
Tô Nhược cố che giấu sự ngượng ngùng, giả vờ vui vẻ hỏi: "Mẹ anh mới gọi à?"
"Ừ, có thể tháng tới ba mẹ sẽ về thăm vợ chồng mình." - Lục Minh Trạch vặn nhỏ lửa, dùng muôi múc nước hầm xương trong nồi ra chén, cẩn thận thổi nguội. - "Anh học nấu phở theo công thức trên mạng, em lại đây nếm thử xem có vừa miệng không?"
Tô Nhược không có lý do gì để từ chối, đành đặt túi xách xuống ghế, tiến gần đến chỗ anh. Lục Minh Trạch trên người mặc tạp dề, dáng vẻ tháo vát, thao tác thành thục, ánh mắt chăm chú quan sát phản ứng của cô, như một đầu bếp chuyên nghiệp chờ đợi đánh giá của vị thực khách khó tính.
"Em thấy thế nào?" Bỗng dưng, anh khẽ cau mày, chú ý đến miếng băng keo cá nhân dán trên cổ Tô Nhược, lo lắng hỏi: "Bà xã, em bị thương à? Có nghiêm trọng không? Để anh xem..."
"Anh đừng chạm vào! Chỉ là vết thương nhẹ ngoài da thôi." Tô Nhược chột dạ, đưa tay che cổ, cúi gầm mặt xuống, áy náy vì vô cớ gắt gỏng: "Em xin lỗi. Em không cố ý lớn tiếng với anh."
Sau vài giây sững sờ, nhận ra biểu hiện bất thường của vợ, Lục Minh Trạch nghiêm túc hỏi: "Tô Nhược, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sự bối rối xen lẫn nỗi lo sợ bị hiểu lầm, tâm trạng bất lực cùng với cảm xúc mệt mỏi dồn nén trong thời gian dài, Tô Nhược cắn chặt môi cố ngăn mình đừng khóc nhưng nước mắt cứ vô thức rơi xuống không cách nào cầm lại được.
Lục Minh Trạch hoảng hốt, tay chân luống cuống vội dỗ dành cô: "Bà xã, em đừng khóc. Nếu em không muốn nói với anh thì cũng không sao hết."
Tô Nhược lắc đầu phủ nhận, sau một lúc do dự, quyết định thành thật kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ở công ty, âm thanh đứt quãng vì tiếng nấc: "Em và hắn ta thật sự không có gì với nhau cả. Nhưng em sợ anh sẽ nghi ngờ, sẽ tức giận với em..."
"Được rồi. Anh không có trách em, cũng không có mắng em câu nào mà." Lục Minh Trạch lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt trên mặt, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn xoa lưng an ủi cô. "Ngoan, không khóc nữa nhé?"
Tô Nhược khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn vào mắt anh: "Có phải em nên nộp đơn từ chức và chuyển đến một công ty khác hay không?"
Lục Minh Trạch vốn là người phân định rạch ròi giữa công việc và tình cảm, anh rót cho cô một ly nước, thản nhiên trả lời: "Anh biết em cực kỳ yêu thích công việc của mình, vị trí hiện tại cũng do em chăm chỉ phấn đấu rất nhiều mới đạt được. Em không phải là người làm sai, tại sao em phải rời đi? Để giải quyết một vấn đề, em không nên chạy trốn mà phải đối diện với nó."
...****************...
Phó Trưởng phòng Nghê Viễn nhìn hộp cơm trưa bắt mắt trên bàn, chép miệng cảm thán: "Ái chà, thức ăn của tiệm này thơm ngon nức tiếng nhưng giá cũng đắt đỏ lắm đó nha! Anh Lục thật chu đáo quá."
"Không cần khách sáo. Chỉ là chút thành ý để cảm ơn mọi người đã luôn giúp đỡ bà xã của tôi mà thôi." - Lục Minh Trạch ôm vai Tô Nhược, nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. - "Nếu lỡ sau này cô ấy có thiếu sót gì, cũng mong mọi người sẽ rộng lượng và bao dung với cô ấy."
Kể từ lúc kết hôn thì đây là lần đầu tiên Lục Minh Trạch đến công ty của vợ mình. Mấy đồng nghiệp của Tô Nhược ai nấy đều vui vẻ chào hỏi. Tiểu An cao hứng, tùy tiện gọi một tiếng "anh rể", lại khiến anh thích thú, đuôi mắt cong lên, khoé môi đắc ý giương cao đến tận mang tai.
"Anh rể yên tâm, tụi em đã nhận hối lộ của anh rồi thì nhất định sẽ quan tâm Trưởng phòng Tô nhiều hơn, không để chị ấy phải chịu thiệt thòi đâu."
Những người khác đều bật cười rồi hưởng ứng theo Tiểu An, trêu chọc Tô Nhược khiến cô ngại ngùng nép sau cánh tay anh. Cô mơ hồ cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó mềm mại khẽ tan chảy, âm thầm len lỏi vào từng tế bào.
Lục Minh Trạch cũng không nán lại quá lâu, trò chuyện thêm một lúc liền trở về công ty xử lý công việc. Đợi anh đi rồi, Tiểu An chạy đến ngồi kế Tô Nhược, vẻ mặt lém lỉnh, thì thầm vào tai cô: "Em biết rồi nhé! Hôm nay anh rể đến dằn mặt tình địch."
Tô Nhược thoáng ngạc nhiên: "Sao em nói vậy?"
"Một người đàn ông dù giỏi che giấu tình cảm đến đâu cũng không thể khống chế được ánh mắt của mình. Em có thể nhận ra Tiêu Tổng không đơn thuần xem chị là đồng nghiệp hay bạn bè." - Tiểu An bỗng nghiêm túc khác hẳn thường ngày, nhưng chưa quá ba giây liền trở lại giọng điệu bông đùa. - "Hehe, chị nói xem, có phải anh rể ghen với Tiêu Tổng nên đến tuyên bố chủ quyền không?"
Tô Nhược khẽ cười, không biết nên đáp lại như thế nào. Cô kín đáo liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Tiêu Thần đã nhốt mình trong phòng giám đốc suốt giờ nghỉ trưa.
Ban nãy khi Tiểu An đưa hắn phần cơm mà Lục Minh Trạch chuẩn bị cho cho tất cả đồng nghiệp của Tô Nhược, nét mặt hắn hơi dao động nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái lạnh lùng, có lẽ vì phép lịch sự mà miễn cưỡng nhận lấy.
Tiêu Thần muốn thực hiện một phép thử, Lục Minh Trạch đã cho hắn một câu trả lời, tinh tế nhưng dứt khoát. Chỉ sau một buổi trưa, trên dưới công ty đều kháo nhau, Trưởng phòng Tô có một người chồng rất cưng chiều cô ấy, tình cảm giữa họ vô cùng khăng khít, người thứ ba đừng mơ xen vào.
Ngay khoảnh khắc cô ngỡ Tiêu Thần sẽ bất chấp cả đạo đức mà làm ra chuyện hoang đường ngay trong văn phòng thì hắn đột ngột buông lỏng cánh tay và mỉm cười để cô rời đi. Khi đó, Tô Nhược chợt nhận ra, thứ mà hắn ta muốn thực hiện là một phép thử.
Tiêu Thần cố tình để lại vết cắn ở vị trí mà chiếc áo lụa cổ tròn của cô không thể che đậy được. Nhìn dấu hôn màu đỏ bầm nổi bật trên làn da trắng ngần phản chiếu trong gương chiếu hậu, Tô Nhược thấp thỏm lo sợ không biết phải trở về đối diện với Lục Minh Trạch như thế nào. Dù có yêu nhau hay không thì anh vẫn là chồng hợp pháp của cô, và chẳng có người đàn ông nào chấp nhận nổi việc vợ mình không chung thủy trong hôn nhân.
Liệu anh ấy sẽ tin lời giải thích của mình chứ? Tô Nhược cũng không chắc nữa. Truyện Tổng Tài
Đứng ở huyền quan cởi bỏ đôi giày cao gót, cô nghe thấy giọng của Lục Minh Trạch vọng ra từ phòng bếp. Hình như anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cô thầm tính toán trong đầu, muốn nhân cơ hội này lén lút chạy vào phòng mình thay một chiếc áo cổ lọ, nhưng xui xẻo thay, mới đi được nửa đường đã bị anh phát hiện.
"Bà xã à, em đang làm gì vậy?" Lục Minh Trạch vừa cúp máy, nghe thấy tiếng động bên ngoài, ngoảnh đầu lại thì phát hiện vợ mình đang rón rén lướt qua cửa bếp, bộ dạng có chút kỳ quặc khiến anh cảm thấy buồn cười.
Tô Nhược cố che giấu sự ngượng ngùng, giả vờ vui vẻ hỏi: "Mẹ anh mới gọi à?"
"Ừ, có thể tháng tới ba mẹ sẽ về thăm vợ chồng mình." - Lục Minh Trạch vặn nhỏ lửa, dùng muôi múc nước hầm xương trong nồi ra chén, cẩn thận thổi nguội. - "Anh học nấu phở theo công thức trên mạng, em lại đây nếm thử xem có vừa miệng không?"
Tô Nhược không có lý do gì để từ chối, đành đặt túi xách xuống ghế, tiến gần đến chỗ anh. Lục Minh Trạch trên người mặc tạp dề, dáng vẻ tháo vát, thao tác thành thục, ánh mắt chăm chú quan sát phản ứng của cô, như một đầu bếp chuyên nghiệp chờ đợi đánh giá của vị thực khách khó tính.
"Em thấy thế nào?" Bỗng dưng, anh khẽ cau mày, chú ý đến miếng băng keo cá nhân dán trên cổ Tô Nhược, lo lắng hỏi: "Bà xã, em bị thương à? Có nghiêm trọng không? Để anh xem..."
"Anh đừng chạm vào! Chỉ là vết thương nhẹ ngoài da thôi." Tô Nhược chột dạ, đưa tay che cổ, cúi gầm mặt xuống, áy náy vì vô cớ gắt gỏng: "Em xin lỗi. Em không cố ý lớn tiếng với anh."
Sau vài giây sững sờ, nhận ra biểu hiện bất thường của vợ, Lục Minh Trạch nghiêm túc hỏi: "Tô Nhược, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sự bối rối xen lẫn nỗi lo sợ bị hiểu lầm, tâm trạng bất lực cùng với cảm xúc mệt mỏi dồn nén trong thời gian dài, Tô Nhược cắn chặt môi cố ngăn mình đừng khóc nhưng nước mắt cứ vô thức rơi xuống không cách nào cầm lại được.
Lục Minh Trạch hoảng hốt, tay chân luống cuống vội dỗ dành cô: "Bà xã, em đừng khóc. Nếu em không muốn nói với anh thì cũng không sao hết."
Tô Nhược lắc đầu phủ nhận, sau một lúc do dự, quyết định thành thật kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ở công ty, âm thanh đứt quãng vì tiếng nấc: "Em và hắn ta thật sự không có gì với nhau cả. Nhưng em sợ anh sẽ nghi ngờ, sẽ tức giận với em..."
"Được rồi. Anh không có trách em, cũng không có mắng em câu nào mà." Lục Minh Trạch lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt trên mặt, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn xoa lưng an ủi cô. "Ngoan, không khóc nữa nhé?"
Tô Nhược khẽ gật đầu, hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn vào mắt anh: "Có phải em nên nộp đơn từ chức và chuyển đến một công ty khác hay không?"
Lục Minh Trạch vốn là người phân định rạch ròi giữa công việc và tình cảm, anh rót cho cô một ly nước, thản nhiên trả lời: "Anh biết em cực kỳ yêu thích công việc của mình, vị trí hiện tại cũng do em chăm chỉ phấn đấu rất nhiều mới đạt được. Em không phải là người làm sai, tại sao em phải rời đi? Để giải quyết một vấn đề, em không nên chạy trốn mà phải đối diện với nó."
...****************...
Phó Trưởng phòng Nghê Viễn nhìn hộp cơm trưa bắt mắt trên bàn, chép miệng cảm thán: "Ái chà, thức ăn của tiệm này thơm ngon nức tiếng nhưng giá cũng đắt đỏ lắm đó nha! Anh Lục thật chu đáo quá."
"Không cần khách sáo. Chỉ là chút thành ý để cảm ơn mọi người đã luôn giúp đỡ bà xã của tôi mà thôi." - Lục Minh Trạch ôm vai Tô Nhược, nghiêng đầu nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. - "Nếu lỡ sau này cô ấy có thiếu sót gì, cũng mong mọi người sẽ rộng lượng và bao dung với cô ấy."
Kể từ lúc kết hôn thì đây là lần đầu tiên Lục Minh Trạch đến công ty của vợ mình. Mấy đồng nghiệp của Tô Nhược ai nấy đều vui vẻ chào hỏi. Tiểu An cao hứng, tùy tiện gọi một tiếng "anh rể", lại khiến anh thích thú, đuôi mắt cong lên, khoé môi đắc ý giương cao đến tận mang tai.
"Anh rể yên tâm, tụi em đã nhận hối lộ của anh rồi thì nhất định sẽ quan tâm Trưởng phòng Tô nhiều hơn, không để chị ấy phải chịu thiệt thòi đâu."
Những người khác đều bật cười rồi hưởng ứng theo Tiểu An, trêu chọc Tô Nhược khiến cô ngại ngùng nép sau cánh tay anh. Cô mơ hồ cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó mềm mại khẽ tan chảy, âm thầm len lỏi vào từng tế bào.
Lục Minh Trạch cũng không nán lại quá lâu, trò chuyện thêm một lúc liền trở về công ty xử lý công việc. Đợi anh đi rồi, Tiểu An chạy đến ngồi kế Tô Nhược, vẻ mặt lém lỉnh, thì thầm vào tai cô: "Em biết rồi nhé! Hôm nay anh rể đến dằn mặt tình địch."
Tô Nhược thoáng ngạc nhiên: "Sao em nói vậy?"
"Một người đàn ông dù giỏi che giấu tình cảm đến đâu cũng không thể khống chế được ánh mắt của mình. Em có thể nhận ra Tiêu Tổng không đơn thuần xem chị là đồng nghiệp hay bạn bè." - Tiểu An bỗng nghiêm túc khác hẳn thường ngày, nhưng chưa quá ba giây liền trở lại giọng điệu bông đùa. - "Hehe, chị nói xem, có phải anh rể ghen với Tiêu Tổng nên đến tuyên bố chủ quyền không?"
Tô Nhược khẽ cười, không biết nên đáp lại như thế nào. Cô kín đáo liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Tiêu Thần đã nhốt mình trong phòng giám đốc suốt giờ nghỉ trưa.
Ban nãy khi Tiểu An đưa hắn phần cơm mà Lục Minh Trạch chuẩn bị cho cho tất cả đồng nghiệp của Tô Nhược, nét mặt hắn hơi dao động nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái lạnh lùng, có lẽ vì phép lịch sự mà miễn cưỡng nhận lấy.
Tiêu Thần muốn thực hiện một phép thử, Lục Minh Trạch đã cho hắn một câu trả lời, tinh tế nhưng dứt khoát. Chỉ sau một buổi trưa, trên dưới công ty đều kháo nhau, Trưởng phòng Tô có một người chồng rất cưng chiều cô ấy, tình cảm giữa họ vô cùng khăng khít, người thứ ba đừng mơ xen vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.