Chương 15: Bữa Tiệc Liên Hoan
Tử Hồng Liễu
19/01/2024
Cánh cửa vừa khép lại, hành lang khách sạn lập tức trở nên yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với không khí ồn ào náo nhiệt bên trong phòng bao. Bữa tiệc liên hoan giao lưu với đối tác công ty vẫn đang diễn ra sôi nổi nhưng Tô Nhược cảm thấy hơi ngột ngạt nên muốn ra ngoài ban công hít thở một chút, không ngờ lại chạm mặt với Tiêu Thần.
Hắn dựa người vào lan can, trên môi ngậm điếu thuốc đang cháy dở, nét mặt trầm tư. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, hắn thoáng ngạc nhiên, sau đó hốt hoảng dụi tắt tàn lửa. Hắn vẫn nhớ cô bị dị ứng với mùi thuốc lá.
Tô Nhược xoay người định rời đi nhưng cổ tay bất ngờ bị nắm lấy. Cô bình tĩnh quay đầu lại đối diện với hắn: "Tiêu Tổng, vài ngày trước anh cũng đã gặp chồng tôi rồi. Tôi là người đã có gia đình, xin anh giữ tự trọng."
Tiêu Thần nhíu mày, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào nhẫn cưới đeo trên ngón áp út của cô: "Nhược Nhược, em yêu hắn ta sao?"
"Chuyện giữa tôi và anh ấy thì liên quan gì đến anh?"
Tiêu Thần mím môi, quai hàm bạnh chặt: "Bởi vì anh muốn biết, liệu chúng ta có thể ở bên nhau lần nữa không? Em cho anh một cơ hội sửa sai có được không?"
Sững sờ trong vài giây, Tô Nhược bật cười chế giễu: "Anh đừng nói chuyện viễn vông. Chúng ta đều trưởng thành hết rồi, không cần phải giả vờ ngây thơ cái gì cũng không biết."
"Hắn ta có chỗ nào tốt hơn anh?" - Tính khí ngang ngược của Tiêu Thần vẫn không thay đổi, hắn cố chấp nhích đến gần cô. - "Hắn ta có thể cho em điều gì, anh cũng có thể."
Tô Nhược cảm thấy nổi da gà, vô thức lùi về sau. Giọng điệu của cô bộc lộ rõ sự khó chịu: "Anh lấy tư cách gì để so sánh với chồng tôi? Kẻ đem tình cảm của người khác ra đùa giỡn như anh không xứng nói chuyện yêu đương."
Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, toàn thân toát ra vẻ yếu đuối giống như bị rút cạn sức lực. Hắn mấp máy môi nhưng vài giây sau mới nói được thành tiếng: "Trước đây lợi dụng em là thật, nhưng yêu em cũng là thật."
Tô Nhược chợt nghĩ, nếu như hôm chia tay, Tiêu Thần nói với cô những lời này, có lẽ cô sẽ mềm lòng và tha thứ cho hắn, bởi thời điểm đó cô vẫn còn yêu hắn rất nhiều. Nhưng có những chuyện một khi đã bỏ lỡ chính là vĩnh viễn không còn cơ hội, lời thú nhận muộn màng cũng chỉ là hành động vô nghĩa.
Cô vén lọn tóc bị gió thổi bay, mỉm cười: "Đã bị anh gạt một lần, sẽ không để anh gạt lần thứ hai."
"Hay là em cứ trả thù anh đi." - Hắn khẩn khoản van xin cô. - "Làm bất cứ điều gì em muốn, đến khi em cảm thấy thoả mãn thì thôi."
"Tiêu Thần, anh thật ấu trĩ. Tại sao tôi phải tiếp tục lãng phí thời gian với anh chứ?" - Tô Nhược mất kiên nhẫn, dứt khoát đẩy mạnh hắn sang một bên.
Cách tốt nhất để trả thù một người chính là phớt lờ sự hiện diện của người đó, tập trung hoàn thiện bản thân và cố gắng sống thật vui vẻ. Tô Nhược mắc kẹt trong nỗi đau nhiều năm như vậy, không phải vì lưu luyến con người của Tiêu Thần hay mối quan hệ với hắn ta, mà vì tiếc nuối tình cảm chân thành bản thân đã bỏ ra trong một quãng thời gian dài. Nhưng sau khi dũng cảm đối diện với kẻ đã làm tổn thương mình, dường như tảng đá lớn lơ lửng trong lòng Tô Nhược cũng đã rơi xuống.
Khi Tô Nhược quay lại phòng bao, các đồng nghiệp của cô đang bàn kế hoạch kéo nhau đi hát karaoke. Tô Nhược viện cớ thoái thác rồi đón taxi về nhà.
...****************...
Ngoài trời lúc này đã hơn tám giờ tối, Lục Minh Trạch đang xem ti vi trong phòng khách, nghe thấy tiếng động ở cửa liền ngẩng đầu lên.
"Bà xã, em về rồi."
Tô Nhược đặt túi xách lên bàn, ngồi xuống cạnh anh, tự rót cho mình một ly nước, nốc một hơi cạn sạch để giải toả cơn khát khô ở cổ họng.
"Em uống rượu à?" - Lục Minh Trạch khịt mũi, ngửi thấy mùi cơ thể tự nhiên của cô hoà lẫn với hương men nồng.
Tô Nhược hơi chột dạ, tự hỏi lúc nãy vùng vằng với Tiêu Thần có lỡ làm mùi nước hoa của hắn bám lên người cô hay không.
Cô tỏ ra tự nhiên, trả lời anh: "Giao lưu với đối tác, không thể không uống một chút."
Lục Minh Trạch nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, đứng dậy đi vào bếp, lát sau quay lại mang cho cô một chén sữa chua trái cây.
Tô Nhược vừa ăn vừa theo dõi bộ phim trinh thám trên màn hình, vì xem giữa chừng nên có chút khó hiểu, thỉnh thoảng sẽ quay sang bàn luận tình tiết với anh.
Đột nhiên, Lục Minh Trạch nhìn chằm chằm vào vệt sữa chua dính nơi khoé miệng của cô, hầu kết nhấp nhô. Anh từ từ nhích lại gần, khi khoảng cách chỉ còn gang tấc, chiếc muỗng va vào chén thủy tinh kêu kêng một tiếng. Tô Nhược đứng bật dậy, hắng giọng cho đỡ ngượng rồi nói: "Em mới nhớ ra có vài giấy tờ phải soạn thảo gấp trong tối nay."
"Em muốn trốn tránh cái gì? Em sợ phải thừa nhận rằng mình cũng yêu anh sao?"
Tô Nhược vừa đi được vài bước, vì câu nói này của anh mà khựng lại. Câu hỏi ban nãy của Tiêu Thần lại văng vẳng bên tai cô: "Em yêu hắn ta sao?"
Cảm xúc trong lòng cô lúc này thật sự rất mơ hồ, có nỗi sợ hãi phi lý không thể gọi tên. Tốt hơn hết là cô đừng nên yêu anh, nếu không sẽ tự mình chuốc lấy kết cục đau khổ thêm lần nữa.
Giữa lúc cô còn đang thẫn thờ suy nghĩ thì Lục Minh Trạch đã tắt ti vi, đến trước mặt cô, giở giọng làm nũng: "Bà xã à, trợ lý Tần xin nghỉ phép ba ngày, em đưa anh đến công ty nhé?"
"Được." - Tô Nhược gật đầu.
"Đón anh tan làm nữa."
"Em biết rồi." - Tô Nhược đồng ý với mấy yêu cầu của anh xong liền vội vàng chui vào phòng mình, đóng cửa lại. Có lẽ anh nói đúng, có lẽ cô muốn chạy trốn, có lẽ cô vẫn luôn hèn nhát như vậy.
Hắn dựa người vào lan can, trên môi ngậm điếu thuốc đang cháy dở, nét mặt trầm tư. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, hắn thoáng ngạc nhiên, sau đó hốt hoảng dụi tắt tàn lửa. Hắn vẫn nhớ cô bị dị ứng với mùi thuốc lá.
Tô Nhược xoay người định rời đi nhưng cổ tay bất ngờ bị nắm lấy. Cô bình tĩnh quay đầu lại đối diện với hắn: "Tiêu Tổng, vài ngày trước anh cũng đã gặp chồng tôi rồi. Tôi là người đã có gia đình, xin anh giữ tự trọng."
Tiêu Thần nhíu mày, cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào nhẫn cưới đeo trên ngón áp út của cô: "Nhược Nhược, em yêu hắn ta sao?"
"Chuyện giữa tôi và anh ấy thì liên quan gì đến anh?"
Tiêu Thần mím môi, quai hàm bạnh chặt: "Bởi vì anh muốn biết, liệu chúng ta có thể ở bên nhau lần nữa không? Em cho anh một cơ hội sửa sai có được không?"
Sững sờ trong vài giây, Tô Nhược bật cười chế giễu: "Anh đừng nói chuyện viễn vông. Chúng ta đều trưởng thành hết rồi, không cần phải giả vờ ngây thơ cái gì cũng không biết."
"Hắn ta có chỗ nào tốt hơn anh?" - Tính khí ngang ngược của Tiêu Thần vẫn không thay đổi, hắn cố chấp nhích đến gần cô. - "Hắn ta có thể cho em điều gì, anh cũng có thể."
Tô Nhược cảm thấy nổi da gà, vô thức lùi về sau. Giọng điệu của cô bộc lộ rõ sự khó chịu: "Anh lấy tư cách gì để so sánh với chồng tôi? Kẻ đem tình cảm của người khác ra đùa giỡn như anh không xứng nói chuyện yêu đương."
Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, toàn thân toát ra vẻ yếu đuối giống như bị rút cạn sức lực. Hắn mấp máy môi nhưng vài giây sau mới nói được thành tiếng: "Trước đây lợi dụng em là thật, nhưng yêu em cũng là thật."
Tô Nhược chợt nghĩ, nếu như hôm chia tay, Tiêu Thần nói với cô những lời này, có lẽ cô sẽ mềm lòng và tha thứ cho hắn, bởi thời điểm đó cô vẫn còn yêu hắn rất nhiều. Nhưng có những chuyện một khi đã bỏ lỡ chính là vĩnh viễn không còn cơ hội, lời thú nhận muộn màng cũng chỉ là hành động vô nghĩa.
Cô vén lọn tóc bị gió thổi bay, mỉm cười: "Đã bị anh gạt một lần, sẽ không để anh gạt lần thứ hai."
"Hay là em cứ trả thù anh đi." - Hắn khẩn khoản van xin cô. - "Làm bất cứ điều gì em muốn, đến khi em cảm thấy thoả mãn thì thôi."
"Tiêu Thần, anh thật ấu trĩ. Tại sao tôi phải tiếp tục lãng phí thời gian với anh chứ?" - Tô Nhược mất kiên nhẫn, dứt khoát đẩy mạnh hắn sang một bên.
Cách tốt nhất để trả thù một người chính là phớt lờ sự hiện diện của người đó, tập trung hoàn thiện bản thân và cố gắng sống thật vui vẻ. Tô Nhược mắc kẹt trong nỗi đau nhiều năm như vậy, không phải vì lưu luyến con người của Tiêu Thần hay mối quan hệ với hắn ta, mà vì tiếc nuối tình cảm chân thành bản thân đã bỏ ra trong một quãng thời gian dài. Nhưng sau khi dũng cảm đối diện với kẻ đã làm tổn thương mình, dường như tảng đá lớn lơ lửng trong lòng Tô Nhược cũng đã rơi xuống.
Khi Tô Nhược quay lại phòng bao, các đồng nghiệp của cô đang bàn kế hoạch kéo nhau đi hát karaoke. Tô Nhược viện cớ thoái thác rồi đón taxi về nhà.
...****************...
Ngoài trời lúc này đã hơn tám giờ tối, Lục Minh Trạch đang xem ti vi trong phòng khách, nghe thấy tiếng động ở cửa liền ngẩng đầu lên.
"Bà xã, em về rồi."
Tô Nhược đặt túi xách lên bàn, ngồi xuống cạnh anh, tự rót cho mình một ly nước, nốc một hơi cạn sạch để giải toả cơn khát khô ở cổ họng.
"Em uống rượu à?" - Lục Minh Trạch khịt mũi, ngửi thấy mùi cơ thể tự nhiên của cô hoà lẫn với hương men nồng.
Tô Nhược hơi chột dạ, tự hỏi lúc nãy vùng vằng với Tiêu Thần có lỡ làm mùi nước hoa của hắn bám lên người cô hay không.
Cô tỏ ra tự nhiên, trả lời anh: "Giao lưu với đối tác, không thể không uống một chút."
Lục Minh Trạch nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa, đứng dậy đi vào bếp, lát sau quay lại mang cho cô một chén sữa chua trái cây.
Tô Nhược vừa ăn vừa theo dõi bộ phim trinh thám trên màn hình, vì xem giữa chừng nên có chút khó hiểu, thỉnh thoảng sẽ quay sang bàn luận tình tiết với anh.
Đột nhiên, Lục Minh Trạch nhìn chằm chằm vào vệt sữa chua dính nơi khoé miệng của cô, hầu kết nhấp nhô. Anh từ từ nhích lại gần, khi khoảng cách chỉ còn gang tấc, chiếc muỗng va vào chén thủy tinh kêu kêng một tiếng. Tô Nhược đứng bật dậy, hắng giọng cho đỡ ngượng rồi nói: "Em mới nhớ ra có vài giấy tờ phải soạn thảo gấp trong tối nay."
"Em muốn trốn tránh cái gì? Em sợ phải thừa nhận rằng mình cũng yêu anh sao?"
Tô Nhược vừa đi được vài bước, vì câu nói này của anh mà khựng lại. Câu hỏi ban nãy của Tiêu Thần lại văng vẳng bên tai cô: "Em yêu hắn ta sao?"
Cảm xúc trong lòng cô lúc này thật sự rất mơ hồ, có nỗi sợ hãi phi lý không thể gọi tên. Tốt hơn hết là cô đừng nên yêu anh, nếu không sẽ tự mình chuốc lấy kết cục đau khổ thêm lần nữa.
Giữa lúc cô còn đang thẫn thờ suy nghĩ thì Lục Minh Trạch đã tắt ti vi, đến trước mặt cô, giở giọng làm nũng: "Bà xã à, trợ lý Tần xin nghỉ phép ba ngày, em đưa anh đến công ty nhé?"
"Được." - Tô Nhược gật đầu.
"Đón anh tan làm nữa."
"Em biết rồi." - Tô Nhược đồng ý với mấy yêu cầu của anh xong liền vội vàng chui vào phòng mình, đóng cửa lại. Có lẽ anh nói đúng, có lẽ cô muốn chạy trốn, có lẽ cô vẫn luôn hèn nhát như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.