Chương 4: Mất Trí Nhớ
Tử Hồng Liễu
19/01/2024
Bác sĩ kết luận Lục Minh Trạch bị mất trí nhớ chọn lọc, dấu hiệu của chứng quên phân ly sau chấn thương. Thông qua liệu pháp tâm lý và tiếp xúc với dữ kiện quen thuộc, ký ức có thể dần dần hồi phục.
Việc anh tạm thời quên đi Tiểu Tinh Tinh, đối với Tô Nhược cũng không ảnh hưởng gì cho lắm, nhưng anh một mực khẳng định yêu cô, chuyện này quả thật khiến Tô Nhược cảm thấy đau đầu.
Tình trạng hiện tại càng kéo dài lâu sẽ càng rắc rối. Tô Nhược ý thức được bản thân phải giúp Lục Minh Trạch sớm lấy lại trí nhớ, có lẽ nên bắt đầu từ việc kể anh nghe những chuyện trước kia.
"Lục Minh Trạch, em và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Ở buổi xem mắt, chúng ta đã nói rõ ràng với nhau hết rồi. Anh không nên có những hành động gần gũi với em như vừa rồi. Nếu không, sau này khi anh nhớ lại... anh nhất định sẽ hối hận."
Nét mặt Lục Minh Trạch trở nên nghiêm túc: "Tô Nhược, có phải em muốn lợi dụng lúc anh mất trí nhớ mà vạch rõ khoảng cách với anh không? Em là đang tìm cách tránh xa anh phải không?"
Tô Nhược cố bình tĩnh tiếp tục giải thích: "Em không có lý do gì để gạt anh hết. Anh căn bản chưa từng thích em. Anh đã yêu một cô gái suốt 16 năm. nhưng người đó không phải là em. À phải rồi, cô ấy có tặng anh một chiếc nhẫn..."
"Anh chỉ biết duy nhất chiếc nhẫn này thôi.", Lục Minh Trạch giơ bàn tay trái có đeo nhẫn cưới của mình lên, "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em không thể nói không yêu là không yêu được. Anh sẽ không tin đâu."
Tô Nhược bắt đầu cảm thấy hối hận vì trước đây chỉ thoả thuận bằng miệng mà không nghĩ đến tình huống trớ trêu ở hiện tại. Những lời nói không bằng không chứng của cô không tài nào thuyết phục nổi Lục Minh Trạch.
Người đàn ông này ngày thường lúc nào cũng nhường nhịn cô, vậy mà hôm nay lại tỏ ra vô cùng cố chấp.
Suy nghĩ của Tô Nhược bị cắt ngang khi Lục Minh Trạch đột nhiên đưa tay đỡ trán, khẽ rên rỉ: "Bà xã, đầu anh đau quá."
Tô Nhược hơi do dự, nắm chặt hai bàn tay, nhưng chẳng mấy chốc đã bị bộ dạng chật vật khổ sở của Lục Minh Trạch làm cho mềm lòng, quyết định tiến lại gần dỗ dành anh: "Được rồi, anh đừng căng thẳng. Em xin lỗi."
Vừa rồi Tô Nhược có chút nóng vội muốn anh ngay lập tức nhớ lại mọi chuyện, nhưng xem ra càng gấp gáp càng không có hiệu quả. Đã đến nước này, cô chỉ đành chấp nhận thực tại, kiên nhẫn chờ đến lúc Lục Minh Trạch tìm lại được ký ức.
Từ giờ đến lúc đó, cuộc sống của cả hai có lẽ sẽ gặp nhiều xáo trộn.
Qua một lúc, trông thấy nét mặt anh có vẻ đã thoải mái hơn, Tô Nhược định đứng dậy rót một ly nước ấm thì bàn tay bất ngờ bị nắm lấy.
"Em đừng đi."
"Chờ em một chút thôi."
Lục Minh Trạch khư khư giữ tay cô, thấp giọng nài nỉ: "Bà xã..."
Không còn cách nào khác, Tô Nhược đành ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí cũ. Thật khó tưởng tượng, Lục Minh Trạch lạnh lùng điềm tĩnh trước kia và người đàn ông đang kề mặt vào vai cô mè nheo là cùng một người.
Mỗi ngày sau đó, Tô Nhược đều chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện để thăm anh. Chỉ cần cô vắng mặt một buổi mà không báo trước, Lục Minh Trạch liền giở thói trẻ con không chịu ăn uống.
Ban đầu, khi trợ lý Tần bất lực gọi điện than thở với cô, Tô Nhược có chút bối rối. Nhưng nghĩ đến thời gian vừa qua, Lục Minh Trạch luôn ân cần chăm sóc cô hết sức chu đáo, cô lại cảm thấy những đòi hỏi này của anh cũng không có gì là quá đáng.
Chiều thứ bảy, Tô Nhược tăng ca nên về muộn, sau đó trên đường đi lại xui xẻo gặp kẹt xe, lúc đến được bệnh viện đã là 8 giờ rưỡi tối.
Không ngờ vừa rẽ vào hành lang đã bắt gặp Lục Minh Trạch và trợ lý của anh ngồi chờ ở bên ngoài phòng bệnh.
Tần Hiển nhìn thấy cô như bắt được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ đứng dậy: "May quá! Cuối cùng cô cũng đến. Tôi thật không biết phải làm sao, nói thế nào Lục Tổng cũng không chịu ăn, nhất định đợi cô cho bằng được."
"Làm phiền anh rồi. Anh về nhà nghỉ ngơi đi.", Tô Nhược nói với Tần Hiển, sau đó quay sang liếc nhìn Lục Minh Trạch, trông thấy khoé mắt đỏ hoe của anh, trái tim cô lập tức mềm nhũn, muốn buông một câu trách mắng cũng không nỡ.
"Mau vào trong thôi. Đồ ăn chắc nguội rồi, để em hâm nóng lại một chút."
Vì tay phải của Lục Minh Trạch bị thương, Tô Nhược phải cẩn thận đút thức ăn cho anh từng li từng tí.
Cô cảm nhận được, mỗi lần cô dành sự quan tâm cho anh, tâm trạng của Lục Minh Trạch liền cực kỳ vui vẻ. Nhưng mỗi lần như thế, Tô Nhược lại cảm thấy lo sợ, sợ rằng mai kia khi anh hiểu ra tất cả chỉ là do bản thân anh đã hiểu lầm, cả hai sẽ rơi vào trạng thái khó xử.
Tô Nhược giả vờ bình thản, cố nói một cách tự nhiên nhất trong lúc thu dọn chén đũa đem rửa: "Đợi đến lúc anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ biết những điều em đã nói với anh đều là thật."
Lục Minh Trạch im lặng một lúc lâu, nhìn cô chằm chằm, sau đó khẽ cười: "Tô Nhược, sự rung động trước một người không thể là giả. Anh tuyệt đối tin tưởng vào cảm xúc của mình."
Việc anh tạm thời quên đi Tiểu Tinh Tinh, đối với Tô Nhược cũng không ảnh hưởng gì cho lắm, nhưng anh một mực khẳng định yêu cô, chuyện này quả thật khiến Tô Nhược cảm thấy đau đầu.
Tình trạng hiện tại càng kéo dài lâu sẽ càng rắc rối. Tô Nhược ý thức được bản thân phải giúp Lục Minh Trạch sớm lấy lại trí nhớ, có lẽ nên bắt đầu từ việc kể anh nghe những chuyện trước kia.
"Lục Minh Trạch, em và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Ở buổi xem mắt, chúng ta đã nói rõ ràng với nhau hết rồi. Anh không nên có những hành động gần gũi với em như vừa rồi. Nếu không, sau này khi anh nhớ lại... anh nhất định sẽ hối hận."
Nét mặt Lục Minh Trạch trở nên nghiêm túc: "Tô Nhược, có phải em muốn lợi dụng lúc anh mất trí nhớ mà vạch rõ khoảng cách với anh không? Em là đang tìm cách tránh xa anh phải không?"
Tô Nhược cố bình tĩnh tiếp tục giải thích: "Em không có lý do gì để gạt anh hết. Anh căn bản chưa từng thích em. Anh đã yêu một cô gái suốt 16 năm. nhưng người đó không phải là em. À phải rồi, cô ấy có tặng anh một chiếc nhẫn..."
"Anh chỉ biết duy nhất chiếc nhẫn này thôi.", Lục Minh Trạch giơ bàn tay trái có đeo nhẫn cưới của mình lên, "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em không thể nói không yêu là không yêu được. Anh sẽ không tin đâu."
Tô Nhược bắt đầu cảm thấy hối hận vì trước đây chỉ thoả thuận bằng miệng mà không nghĩ đến tình huống trớ trêu ở hiện tại. Những lời nói không bằng không chứng của cô không tài nào thuyết phục nổi Lục Minh Trạch.
Người đàn ông này ngày thường lúc nào cũng nhường nhịn cô, vậy mà hôm nay lại tỏ ra vô cùng cố chấp.
Suy nghĩ của Tô Nhược bị cắt ngang khi Lục Minh Trạch đột nhiên đưa tay đỡ trán, khẽ rên rỉ: "Bà xã, đầu anh đau quá."
Tô Nhược hơi do dự, nắm chặt hai bàn tay, nhưng chẳng mấy chốc đã bị bộ dạng chật vật khổ sở của Lục Minh Trạch làm cho mềm lòng, quyết định tiến lại gần dỗ dành anh: "Được rồi, anh đừng căng thẳng. Em xin lỗi."
Vừa rồi Tô Nhược có chút nóng vội muốn anh ngay lập tức nhớ lại mọi chuyện, nhưng xem ra càng gấp gáp càng không có hiệu quả. Đã đến nước này, cô chỉ đành chấp nhận thực tại, kiên nhẫn chờ đến lúc Lục Minh Trạch tìm lại được ký ức.
Từ giờ đến lúc đó, cuộc sống của cả hai có lẽ sẽ gặp nhiều xáo trộn.
Qua một lúc, trông thấy nét mặt anh có vẻ đã thoải mái hơn, Tô Nhược định đứng dậy rót một ly nước ấm thì bàn tay bất ngờ bị nắm lấy.
"Em đừng đi."
"Chờ em một chút thôi."
Lục Minh Trạch khư khư giữ tay cô, thấp giọng nài nỉ: "Bà xã..."
Không còn cách nào khác, Tô Nhược đành ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí cũ. Thật khó tưởng tượng, Lục Minh Trạch lạnh lùng điềm tĩnh trước kia và người đàn ông đang kề mặt vào vai cô mè nheo là cùng một người.
Mỗi ngày sau đó, Tô Nhược đều chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện để thăm anh. Chỉ cần cô vắng mặt một buổi mà không báo trước, Lục Minh Trạch liền giở thói trẻ con không chịu ăn uống.
Ban đầu, khi trợ lý Tần bất lực gọi điện than thở với cô, Tô Nhược có chút bối rối. Nhưng nghĩ đến thời gian vừa qua, Lục Minh Trạch luôn ân cần chăm sóc cô hết sức chu đáo, cô lại cảm thấy những đòi hỏi này của anh cũng không có gì là quá đáng.
Chiều thứ bảy, Tô Nhược tăng ca nên về muộn, sau đó trên đường đi lại xui xẻo gặp kẹt xe, lúc đến được bệnh viện đã là 8 giờ rưỡi tối.
Không ngờ vừa rẽ vào hành lang đã bắt gặp Lục Minh Trạch và trợ lý của anh ngồi chờ ở bên ngoài phòng bệnh.
Tần Hiển nhìn thấy cô như bắt được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ đứng dậy: "May quá! Cuối cùng cô cũng đến. Tôi thật không biết phải làm sao, nói thế nào Lục Tổng cũng không chịu ăn, nhất định đợi cô cho bằng được."
"Làm phiền anh rồi. Anh về nhà nghỉ ngơi đi.", Tô Nhược nói với Tần Hiển, sau đó quay sang liếc nhìn Lục Minh Trạch, trông thấy khoé mắt đỏ hoe của anh, trái tim cô lập tức mềm nhũn, muốn buông một câu trách mắng cũng không nỡ.
"Mau vào trong thôi. Đồ ăn chắc nguội rồi, để em hâm nóng lại một chút."
Vì tay phải của Lục Minh Trạch bị thương, Tô Nhược phải cẩn thận đút thức ăn cho anh từng li từng tí.
Cô cảm nhận được, mỗi lần cô dành sự quan tâm cho anh, tâm trạng của Lục Minh Trạch liền cực kỳ vui vẻ. Nhưng mỗi lần như thế, Tô Nhược lại cảm thấy lo sợ, sợ rằng mai kia khi anh hiểu ra tất cả chỉ là do bản thân anh đã hiểu lầm, cả hai sẽ rơi vào trạng thái khó xử.
Tô Nhược giả vờ bình thản, cố nói một cách tự nhiên nhất trong lúc thu dọn chén đũa đem rửa: "Đợi đến lúc anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ biết những điều em đã nói với anh đều là thật."
Lục Minh Trạch im lặng một lúc lâu, nhìn cô chằm chằm, sau đó khẽ cười: "Tô Nhược, sự rung động trước một người không thể là giả. Anh tuyệt đối tin tưởng vào cảm xúc của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.