Chương 10: Tô Nhược (1)
Tử Hồng Liễu
19/01/2024
"Tô Nhược, cậu đồng ý đi nhé? Chỉ có cậu mới giúp được tớ thôi." - Tuệ Mẫn bày ra bộ mặt đáng thương, năn nỉ ỉ ôi.
Tôi dù không muốn tham gia cho lắm nhưng không thể không nể mặt cô ấy nên cũng đành nhận lời, khẽ ừm một tiếng. Đôi mắt cô ấy lập tức sáng lên, nhìn tôi như thể nhìn một vị cứu tinh khiến tôi phì cười.
Tuệ Mẫn là người bạn thân nhất của tôi ở trường đại học. Mặc dù chỉ mới quen biết được vài tháng nhưng tính cách và sở thích của chúng tôi cực kỳ hoà hợp.
Cô ấy là thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh và sắp tham dự một cuộc thi quy mô toàn quốc. Ý tưởng đã được triển khai, bối cảnh đã được bố trí hoàn thiện, chỉ là đến ngày bấm máy, người mẫu nữ hợp tác với cô ấy vì lý do bất khả kháng mà đột ngột rút lui. Thời gian gấp rút khiến cô ấy không tìm được người thay thế. Khi cô ấy mời tôi lần đầu tiên vào tháng trước, tôi đã dứt khoát từ chối nhưng lần này lại không nỡ làm như vậy.
...****************...
Tôi đến studio của câu lạc bộ nhiếp ảnh vào buổi chiều ngày thứ bảy. Những người bạn của Tuệ Mẫn đã giải thích chi tiết về bộ ảnh để tôi có thể nắm bắt tốt hơn. Chủ đề của cuộc thi là "Hơi thở thanh xuân", tôi sẽ thực hiện bộ ảnh cùng với một người mẫu nam.
Hắn xuất hiện ở studio giữa lúc Tuệ Mẫn đang giúp tôi trang điểm. Nam sinh dáng người thẳng tắp, diện áo sơ mi trắng, phong thái bất cần, vẻ ngoài phóng túng và ngạo nghễ. Chính là kiểu trai hư khiến mấy nàng thiếu nữ say như điếu đổ.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tiêu Thần. Thành thật mà nói, tôi không có cảm tình với hắn cho lắm, mà hắn cư xử với tôi cũng hết sức lạnh nhạt.
...****************...
Ba tuần sau, kết quả cuộc thi được công bố. Tấm ảnh dự thi của Tuệ Mẫn đạt giải nhất. Tôi rất vui mừng cho cô ấy nhưng cảm thấy có chút phiền phức vì hệ lụy của nó.
Tấm ảnh đó trở nên nổi tiếng trên diễn đàn trường, mọi người bắt đầu bàn tán về tôi và Tiêu Thần. Một người không thích bị chú ý như tôi bỗng dưng phải chịu đựng ánh mắt soi mói của đám đông quả thật không thoải mái chút nào.
Chuyện buồn cười nhất là, các sinh viên trong trường cho rằng tôi và Tiêu Thần nhìn rất xứng đôi, mặc dù trên thực tế, sau buổi chụp ảnh đó, chúng tôi còn không giữ liên lạc với nhau.
Tôi phớt lờ tin đồn, nghĩ rằng câu chuyện sớm muộn cũng sẽ hạ nhiệt và tự động bị dập tắt. Nhưng thật không ngờ, một tuần sau đó, Tiêu Thần lại đến lớp tìm tôi.
Hắn công khai theo đuổi tôi một cách khoa trương và ầm ĩ, đúng với bản chất nổi loạn và ngang ngược của hắn.
Từ lúc lên đại học, không rõ vì sao tôi luôn vô thức giữ khoảng cách với người khác giới, tôi đã từ chối nhiều lời tỏ tình mà Tiêu Thần cũng không phải ngoại lệ. Tuy nhiên, hắn lại cố chấp và kiên trì đeo bám tôi suốt một năm trời ròng rã, mặc cho tôi thờ ơ hay ghét bỏ.
Cho đến một đêm nọ, tôi làm thêm về muộn, trên đường trở về nhà bị một đám lưu manh chặn đường. Một gã béo phì phèo điếu thuốc trên miệng, lướt ngón tay ghê tởm trên gò má tôi trong lúc những tên còn lại thốt ra những từ ngữ dơ bẩn và tục tĩu.
Trời khuya thanh vắng, tiếng cười khả ố của bọn chúng vang lên khiến tôi lạnh sống lưng. Giữa lúc sự tuyệt vọng bao trùm lấy tôi thì Tiêu Thần đột nhiên xuất hiện.
Hắn nắm cổ tay tên béo vật ngã xuống đất, hung hăng giẫm lên ngón tay mà gã đó đã chạm vào tôi. Một trận ẩu đả là không thể tránh khỏi. Tiêu Thần là người giỏi đánh nhau, đám người kia bị hắn doạ cho bỏ chạy. Hắn cũng bị thương nhưng cũng may là không quá nghiêm trọng.
Xong xuôi, hắn cởi áo ngoài khoác lên cơ thể vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi của tôi, đường hoàng hộ tống tôi về nhà. Ngày hôm đó tôi mới biết, mỗi tối lúc tôi tan làm, hắn đều âm thầm đi theo phía sau bảo vệ tôi. Tôi có chút cảm động, bức tường trong lòng tôi cũng bắt đầu lung lay rồi.
Sáng hôm sau tôi gặp Tiêu Thần ở cổng trường. Dường như hắn cố tình đến sớm để đứng đó đợi tôi. Sau khi chắc chắn rằng tôi vẫn ổn, hắn cười rất tươi, nhàn nhã nói: "Tô Nhược, cậu đúng là khó theo đuổi thật đấy. Lần này là cậu nợ tôi. Cậu không có ý định dùng thân đền đáp ơn cứu mạng hay sao?"
Cơn gió mát lạnh buổi sớm mang lời nói êm dịu của hắn truyền đến tai tôi, len lỏi theo các tế bào thần kinh chạm vào trái tim khiến nó ngứa ngáy. Tôi nghiêng đầu nhìn vết thương nơi khoé miệng của hắn, khẽ hỏi: " Có... còn đau không?"
Cứ như thế, tôi và hắn đã ở bên cạnh nhau suốt năm năm. Cho đến một ngày, tôi vô tình biết được sự thật: Tiêu Thần tiếp cận tôi chẳng qua vì muốn trả thù cô nàng thanh mai đã bỏ rơi hắn.
Tôi làm sao có thể không đau khổ? Đời người được bao nhiêu lần năm năm? Tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định yêu một người nhưng cuối cùng vẫn mắc sai lầm.
Tôi đem chân tình của mình giao phó cho Tiêu Thần, còn tất cả những gì hắn dành cho tôi là sự dối trá.
Tôi dù không muốn tham gia cho lắm nhưng không thể không nể mặt cô ấy nên cũng đành nhận lời, khẽ ừm một tiếng. Đôi mắt cô ấy lập tức sáng lên, nhìn tôi như thể nhìn một vị cứu tinh khiến tôi phì cười.
Tuệ Mẫn là người bạn thân nhất của tôi ở trường đại học. Mặc dù chỉ mới quen biết được vài tháng nhưng tính cách và sở thích của chúng tôi cực kỳ hoà hợp.
Cô ấy là thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh và sắp tham dự một cuộc thi quy mô toàn quốc. Ý tưởng đã được triển khai, bối cảnh đã được bố trí hoàn thiện, chỉ là đến ngày bấm máy, người mẫu nữ hợp tác với cô ấy vì lý do bất khả kháng mà đột ngột rút lui. Thời gian gấp rút khiến cô ấy không tìm được người thay thế. Khi cô ấy mời tôi lần đầu tiên vào tháng trước, tôi đã dứt khoát từ chối nhưng lần này lại không nỡ làm như vậy.
...****************...
Tôi đến studio của câu lạc bộ nhiếp ảnh vào buổi chiều ngày thứ bảy. Những người bạn của Tuệ Mẫn đã giải thích chi tiết về bộ ảnh để tôi có thể nắm bắt tốt hơn. Chủ đề của cuộc thi là "Hơi thở thanh xuân", tôi sẽ thực hiện bộ ảnh cùng với một người mẫu nam.
Hắn xuất hiện ở studio giữa lúc Tuệ Mẫn đang giúp tôi trang điểm. Nam sinh dáng người thẳng tắp, diện áo sơ mi trắng, phong thái bất cần, vẻ ngoài phóng túng và ngạo nghễ. Chính là kiểu trai hư khiến mấy nàng thiếu nữ say như điếu đổ.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tiêu Thần. Thành thật mà nói, tôi không có cảm tình với hắn cho lắm, mà hắn cư xử với tôi cũng hết sức lạnh nhạt.
...****************...
Ba tuần sau, kết quả cuộc thi được công bố. Tấm ảnh dự thi của Tuệ Mẫn đạt giải nhất. Tôi rất vui mừng cho cô ấy nhưng cảm thấy có chút phiền phức vì hệ lụy của nó.
Tấm ảnh đó trở nên nổi tiếng trên diễn đàn trường, mọi người bắt đầu bàn tán về tôi và Tiêu Thần. Một người không thích bị chú ý như tôi bỗng dưng phải chịu đựng ánh mắt soi mói của đám đông quả thật không thoải mái chút nào.
Chuyện buồn cười nhất là, các sinh viên trong trường cho rằng tôi và Tiêu Thần nhìn rất xứng đôi, mặc dù trên thực tế, sau buổi chụp ảnh đó, chúng tôi còn không giữ liên lạc với nhau.
Tôi phớt lờ tin đồn, nghĩ rằng câu chuyện sớm muộn cũng sẽ hạ nhiệt và tự động bị dập tắt. Nhưng thật không ngờ, một tuần sau đó, Tiêu Thần lại đến lớp tìm tôi.
Hắn công khai theo đuổi tôi một cách khoa trương và ầm ĩ, đúng với bản chất nổi loạn và ngang ngược của hắn.
Từ lúc lên đại học, không rõ vì sao tôi luôn vô thức giữ khoảng cách với người khác giới, tôi đã từ chối nhiều lời tỏ tình mà Tiêu Thần cũng không phải ngoại lệ. Tuy nhiên, hắn lại cố chấp và kiên trì đeo bám tôi suốt một năm trời ròng rã, mặc cho tôi thờ ơ hay ghét bỏ.
Cho đến một đêm nọ, tôi làm thêm về muộn, trên đường trở về nhà bị một đám lưu manh chặn đường. Một gã béo phì phèo điếu thuốc trên miệng, lướt ngón tay ghê tởm trên gò má tôi trong lúc những tên còn lại thốt ra những từ ngữ dơ bẩn và tục tĩu.
Trời khuya thanh vắng, tiếng cười khả ố của bọn chúng vang lên khiến tôi lạnh sống lưng. Giữa lúc sự tuyệt vọng bao trùm lấy tôi thì Tiêu Thần đột nhiên xuất hiện.
Hắn nắm cổ tay tên béo vật ngã xuống đất, hung hăng giẫm lên ngón tay mà gã đó đã chạm vào tôi. Một trận ẩu đả là không thể tránh khỏi. Tiêu Thần là người giỏi đánh nhau, đám người kia bị hắn doạ cho bỏ chạy. Hắn cũng bị thương nhưng cũng may là không quá nghiêm trọng.
Xong xuôi, hắn cởi áo ngoài khoác lên cơ thể vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi của tôi, đường hoàng hộ tống tôi về nhà. Ngày hôm đó tôi mới biết, mỗi tối lúc tôi tan làm, hắn đều âm thầm đi theo phía sau bảo vệ tôi. Tôi có chút cảm động, bức tường trong lòng tôi cũng bắt đầu lung lay rồi.
Sáng hôm sau tôi gặp Tiêu Thần ở cổng trường. Dường như hắn cố tình đến sớm để đứng đó đợi tôi. Sau khi chắc chắn rằng tôi vẫn ổn, hắn cười rất tươi, nhàn nhã nói: "Tô Nhược, cậu đúng là khó theo đuổi thật đấy. Lần này là cậu nợ tôi. Cậu không có ý định dùng thân đền đáp ơn cứu mạng hay sao?"
Cơn gió mát lạnh buổi sớm mang lời nói êm dịu của hắn truyền đến tai tôi, len lỏi theo các tế bào thần kinh chạm vào trái tim khiến nó ngứa ngáy. Tôi nghiêng đầu nhìn vết thương nơi khoé miệng của hắn, khẽ hỏi: " Có... còn đau không?"
Cứ như thế, tôi và hắn đã ở bên cạnh nhau suốt năm năm. Cho đến một ngày, tôi vô tình biết được sự thật: Tiêu Thần tiếp cận tôi chẳng qua vì muốn trả thù cô nàng thanh mai đã bỏ rơi hắn.
Tôi làm sao có thể không đau khổ? Đời người được bao nhiêu lần năm năm? Tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định yêu một người nhưng cuối cùng vẫn mắc sai lầm.
Tôi đem chân tình của mình giao phó cho Tiêu Thần, còn tất cả những gì hắn dành cho tôi là sự dối trá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.