Chương 30: Báo Thù (3)
Duyên Phận 0
18/07/2023
Tôn Thi đã sải bước đi tới, gỡ chiếc còng từ bên hông ra: “Tốt hơn hết ông đến cục Cảnh sát mà giải thích!”
Nhưng lúc này, căn nhà cũ đột nhiên quay cuồng.
Một màn sương đen dày đặc bốc lên, trong giây lát Tôn Thi không thấy được cảnh vật ở xung quanh.
Chuyện gì đang xảy ra?
Tôn Thi hoang mang.
Cô chưa kịp phản ứng, bốp một cái, thứ gì đó đã đập mạnh vào lưng cô.
Cố kìm nén nỗi đau, Tôn Thi lộn một vòng đứng dậy, sờ xuống đất tìm, thì ra lại là một cái rương.
Cô lấy làm kinh ngạc, khung cảnh trước mắt sáng trở lại.
Tôn Thi phát hiện, mình đang đứng trước một căn phòng ngủ.
Trên đầu giường của phòng, mấy sợi dây đỏ đang đung đưa.
Tôn Thi đang ngạc nhiên, kệ tủ sau lưng cô đột nhiên xê dịch, đụng mạnh vào lưng Tôn Thi, khiến Tôn Thi bị đập vào đầu giường.
Một lát sau, chiếc nệm hiệu Simmons trên giường chợt xuất hiện một cặp mắt đang nhìn về phía Tôn Thi.
Tôn Thi không thể kiểm soát được rơi xuống đệm Simmons, nhìn thấy sợi dây đỏ trên đầu giường bay lên, cuốn đi theo hướng Tôn Thi…
Chiếc Mazda thắng két một cái, dừng lại trước ngôi nhà cũ.
Sau khi xuống xe, Lý Nhàn Vân thấy chiếc xe máy của Tôn Thi, liền biết Tôn Thi đã đến đây trước anh.
Nhưng trong nhà lại không hề có một động tĩnh gì.
Lý Nhàn Vân gọi quỷ lục ra, nét chữ quen thuộc trên u Phù quỷ lục lại xuất hiện.
“Đói bụng!”
“Cho ăn đi!”
Quả nhiên, lần này chỉ còn một câu “đói bụng” thôi.
Đứng trước cửa, Lý Nhàn Vân nhìn qua nhìn lại ngôi nhà rồi nói: “Vậy là, trong căn nhà này thật ra có hai con quỷ, chứ không phải một?”
Lý Nhàn Vân có vài thứ chưa rõ về biểu hiện lúc trước của con quỷ chết đói: Dù sao lúc trước khi đoàn làm phim đang quay phim, có vài chỗ rất kỳ lạ, vốn không phải chuyện mà Kim Quý có thể làm được.
Bây giờ Lý Nhàn Vân đã hiểu.
Trong nhà này còn một con quỷ khác!
Nếu như suy đoán không sai, là một trong hai cha con Hứa Dân.
Con quỷ này mới chính là trợ thủ của bà cụ.
Lấy lá bùa ra, Lý Nhàn Vân từng bước một đi vào ngôi nhà cũ.
Bên trong ngôi nhà cũ trống hoác không có gì hết.
Chỉ có bức chân dung hai cha con ở trên tường, cùng ánh sáng chập chờn không bao giờ tắt của ngọn nến.
Sau khi lần lượt thu phục hai con ma, Lý Nhàn Vân dần tự tin hơn, tay cầm lá bùa, Lý Nhàn Vân nói: “Tôi có thể hiểu được chuyện hai người đã trải qua, cũng có thể cảm nhận được nỗi khổ của hai người. Nhưng thế này là đủ rồi. Cảnh sát Tôn đến đây để giúp bà cụ, cô ấy không phải người xấu, không cần phải công kích cô ấy chứ?”
Không có phản hồi.
Lý Nhàn Vân thở dài: “Được rồi, nhưng tôi cũng hiểu được, ma quỷ là sự tồn tại của chấp niệm, xem ra bây giờ, chấp niệm của hai người là báo thù…Nhưng tôi đề nghị hai người cứ để luật pháp xét xử bọn họ thì vẫn tốt hơn.”
Vừa nói xong Lý Nhàn Vân liền đem lá bùa trong tay đưa về phía trước.
Không phản hồi.
Khốn khiếp!
Mắc cỡ quá.
Phược Quỷ chú đương nhiên phải xác định chính xác mục tiêu mới có thể sử dụng, hiện tại còn không rõ con quỷ hiện đang ở đâu, cho nên bùa chú này không có tác dụng gì.
Nếu quỷ đã không xuất hiện, vậy thì Lý Nhàn Vân sẽ dứt khoát tiếp tục đi sâu vào.
Anh đi tới cầu thang, đang điknh đi lên cầu thang thì bỗng nhiên có một tiếng nổ, chiếc đèn chùm trên trần nhà rơi xuống.
Cũng may Lý Nhàn Vân rất cẩn thận, vội vàng tránh được.
Chiếc đèn chùm rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vỡ nhưng sau đó vài giây, tất cả những mảnh vỡ này đều tan thành mây khói rồi biến mất, chiếc đèn chùm lại xuất hiện trên trần nhà.
“Cái quái gì vậy?” Chứng kiến cảnh tượng này, Lý Nhàn Vân cũng rợn cả tóc gáy.
Những cái khác thì không nói, chỉ riêng thủ đoạn này còn khủng khiếp hơn so với con quỷ đói và quỷ cực lạc kia rồi!
Tuy nhiên Lý Nhàn Vân vẫn mạnh dạn đi về phía cầu thang.
Mới vừa bước lên bậc cầu thang đầu tiên, đã thấy cầu thang cạch một cái, cầu thang sụp lủng một lỗ, may mắn thay Lý Nhàn Vân kịp thời thu chân lại.
Cái lỗ trên cầu thang trông giống như một cái miệng khổng lồ, mở ra sau đó chầm chậm khép lại.
Lý Nhàn Vân cũng có chút bực tức, trực tiếp gọi quỷ chết đói và quỷ cực lạc ra ngoài.
Hai con quỷ hiện ra, cùng nhau nhìn về phía Lý Nhàn Vân: “Anh kêu bọn tôi ra đây làm gì?”
Lý Nhàn Vân tức giận nói: “Trong căn nhà này có quỷ, hai người đi xem tình hình giùm tôi, tốt nhất là bắt nó ra đây cho tôi.”
Hai con quỷ nhìn nhau một hồi, đồng thanh trả lời: “Bọn tôi không làm được!”
Cùi bắp mà còn trả lời hùng hồn vậy sao?
Lý Nhàn Vân chưa kịp nói, trên lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
Là Tôn Thi!
Nhưng lúc này, căn nhà cũ đột nhiên quay cuồng.
Một màn sương đen dày đặc bốc lên, trong giây lát Tôn Thi không thấy được cảnh vật ở xung quanh.
Chuyện gì đang xảy ra?
Tôn Thi hoang mang.
Cô chưa kịp phản ứng, bốp một cái, thứ gì đó đã đập mạnh vào lưng cô.
Cố kìm nén nỗi đau, Tôn Thi lộn một vòng đứng dậy, sờ xuống đất tìm, thì ra lại là một cái rương.
Cô lấy làm kinh ngạc, khung cảnh trước mắt sáng trở lại.
Tôn Thi phát hiện, mình đang đứng trước một căn phòng ngủ.
Trên đầu giường của phòng, mấy sợi dây đỏ đang đung đưa.
Tôn Thi đang ngạc nhiên, kệ tủ sau lưng cô đột nhiên xê dịch, đụng mạnh vào lưng Tôn Thi, khiến Tôn Thi bị đập vào đầu giường.
Một lát sau, chiếc nệm hiệu Simmons trên giường chợt xuất hiện một cặp mắt đang nhìn về phía Tôn Thi.
Tôn Thi không thể kiểm soát được rơi xuống đệm Simmons, nhìn thấy sợi dây đỏ trên đầu giường bay lên, cuốn đi theo hướng Tôn Thi…
Chiếc Mazda thắng két một cái, dừng lại trước ngôi nhà cũ.
Sau khi xuống xe, Lý Nhàn Vân thấy chiếc xe máy của Tôn Thi, liền biết Tôn Thi đã đến đây trước anh.
Nhưng trong nhà lại không hề có một động tĩnh gì.
Lý Nhàn Vân gọi quỷ lục ra, nét chữ quen thuộc trên u Phù quỷ lục lại xuất hiện.
“Đói bụng!”
“Cho ăn đi!”
Quả nhiên, lần này chỉ còn một câu “đói bụng” thôi.
Đứng trước cửa, Lý Nhàn Vân nhìn qua nhìn lại ngôi nhà rồi nói: “Vậy là, trong căn nhà này thật ra có hai con quỷ, chứ không phải một?”
Lý Nhàn Vân có vài thứ chưa rõ về biểu hiện lúc trước của con quỷ chết đói: Dù sao lúc trước khi đoàn làm phim đang quay phim, có vài chỗ rất kỳ lạ, vốn không phải chuyện mà Kim Quý có thể làm được.
Bây giờ Lý Nhàn Vân đã hiểu.
Trong nhà này còn một con quỷ khác!
Nếu như suy đoán không sai, là một trong hai cha con Hứa Dân.
Con quỷ này mới chính là trợ thủ của bà cụ.
Lấy lá bùa ra, Lý Nhàn Vân từng bước một đi vào ngôi nhà cũ.
Bên trong ngôi nhà cũ trống hoác không có gì hết.
Chỉ có bức chân dung hai cha con ở trên tường, cùng ánh sáng chập chờn không bao giờ tắt của ngọn nến.
Sau khi lần lượt thu phục hai con ma, Lý Nhàn Vân dần tự tin hơn, tay cầm lá bùa, Lý Nhàn Vân nói: “Tôi có thể hiểu được chuyện hai người đã trải qua, cũng có thể cảm nhận được nỗi khổ của hai người. Nhưng thế này là đủ rồi. Cảnh sát Tôn đến đây để giúp bà cụ, cô ấy không phải người xấu, không cần phải công kích cô ấy chứ?”
Không có phản hồi.
Lý Nhàn Vân thở dài: “Được rồi, nhưng tôi cũng hiểu được, ma quỷ là sự tồn tại của chấp niệm, xem ra bây giờ, chấp niệm của hai người là báo thù…Nhưng tôi đề nghị hai người cứ để luật pháp xét xử bọn họ thì vẫn tốt hơn.”
Vừa nói xong Lý Nhàn Vân liền đem lá bùa trong tay đưa về phía trước.
Không phản hồi.
Khốn khiếp!
Mắc cỡ quá.
Phược Quỷ chú đương nhiên phải xác định chính xác mục tiêu mới có thể sử dụng, hiện tại còn không rõ con quỷ hiện đang ở đâu, cho nên bùa chú này không có tác dụng gì.
Nếu quỷ đã không xuất hiện, vậy thì Lý Nhàn Vân sẽ dứt khoát tiếp tục đi sâu vào.
Anh đi tới cầu thang, đang điknh đi lên cầu thang thì bỗng nhiên có một tiếng nổ, chiếc đèn chùm trên trần nhà rơi xuống.
Cũng may Lý Nhàn Vân rất cẩn thận, vội vàng tránh được.
Chiếc đèn chùm rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vỡ nhưng sau đó vài giây, tất cả những mảnh vỡ này đều tan thành mây khói rồi biến mất, chiếc đèn chùm lại xuất hiện trên trần nhà.
“Cái quái gì vậy?” Chứng kiến cảnh tượng này, Lý Nhàn Vân cũng rợn cả tóc gáy.
Những cái khác thì không nói, chỉ riêng thủ đoạn này còn khủng khiếp hơn so với con quỷ đói và quỷ cực lạc kia rồi!
Tuy nhiên Lý Nhàn Vân vẫn mạnh dạn đi về phía cầu thang.
Mới vừa bước lên bậc cầu thang đầu tiên, đã thấy cầu thang cạch một cái, cầu thang sụp lủng một lỗ, may mắn thay Lý Nhàn Vân kịp thời thu chân lại.
Cái lỗ trên cầu thang trông giống như một cái miệng khổng lồ, mở ra sau đó chầm chậm khép lại.
Lý Nhàn Vân cũng có chút bực tức, trực tiếp gọi quỷ chết đói và quỷ cực lạc ra ngoài.
Hai con quỷ hiện ra, cùng nhau nhìn về phía Lý Nhàn Vân: “Anh kêu bọn tôi ra đây làm gì?”
Lý Nhàn Vân tức giận nói: “Trong căn nhà này có quỷ, hai người đi xem tình hình giùm tôi, tốt nhất là bắt nó ra đây cho tôi.”
Hai con quỷ nhìn nhau một hồi, đồng thanh trả lời: “Bọn tôi không làm được!”
Cùi bắp mà còn trả lời hùng hồn vậy sao?
Lý Nhàn Vân chưa kịp nói, trên lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
Là Tôn Thi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.