Chương 17: Quỷ Chết Đói (1)
Duyên Phận 0
18/07/2023
Lúc rời khỏi cục cảnh sát thì trời cũng đã sáng rồi.
Cả đêm không ngủ nhưng tinh thần của Lý Nhàn Vân cũng không tệ.
Về đến nhà, anh lấy U Phù Quỷ Lục ra.
Trên U Phù Quỷ Lục đã xuất hiện những thay đổi mới.
“Tàn niệm hoàn thành.”
“Chờ siêu độ.”
Mà bên dưới chữ triện đã xuất hiện một ký hiệu mới.
Chú Độ Vong.
So với chú Phược Quỷ thì Độ Vong chú này trong có vẻ càng phức tạp hơn nhiều.
Cho nên lúc ấy Lý Nhàn Vân cũng không thể sử dụng được, chỉ có thể đợi đến bây giờ thôi.
Vào lúc này, anh nhẹ nhàng cắt đứt tay mình, lấy chút máu, cẩn thận vẽ từng nét chú Độ Vong.
Không cẩn thận làm sai đi một tẹo.
“Toang rồi!” Lý Nhàn Vân bất đắc dĩ lau đi rồi vẽ lại.
Cuối cùng lần thứ hai cũng vẽ thành công rồi.
Chỉ thấy bên trên U Phù Quỷ Lục, vong linh du hồn của Kim Quý hiện ra từ trong sách.
Bóng dáng trôi nổi giữa không trung, chỉ còn lại một sợi khói xanh là kết nối với sách.
Tiếp theo nên làm thế nào đây?
Lý Nhàn Vân hơi không rõ.
Anh nhìn con quỷ, quỷ cũng nhìn anh.
Đôi bên mắt to trừng mắt nhỏ, trông đều có hơi ngờ nghệch như nhau.
Lý Nhàn Vân bất đắc dĩ. Trong tiểu thuyết, mỗi khi gặp được kỳ ngộ đều sẽ có giải thích và phương pháp sử dụng, vì sao chỉ có anh là lại không may như vậy chứ, chịu không nói rõ gì hết?
Anh nhún vai: “À này... Bây giờ chắc là anh có thể đi rồi?”
Đi?
Kim Quý ngờ nghệch gãi đầu một cái sau đó buông tay nhún vai.
Lý Nhàn Vân bất đắc dĩ: “Anh có biết nói chuyện không?”
Kim Quý gật đầu.
Gật đầu thì anh nói đi chứ!
Lý Nhàn Vân nói: “Vậy tiếp theo đây tôi phải làm thế nào?”
Kim Quý cũng nổi giận: “Bà mẹ nó làm sao tôi biết được? Cuối cùng thì anh là ai, đưa ông đây đi đến đâu rồi? Thi thể của tôi đâu! Thi thể của tôi đâu!”
Hở...
Lý Nhàn Vân trợn mắt nhìn: “Cho nên anh cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào?”
“Lão tử là quỷ mới, còn chưa đi đến quỷ môn quan, quy tắc gì đó không biết gì hết, anh hỏi tôi thì tôi biết biết hỏi con quỷ nào đây!” Kim Quý cáu điên lên.
Ôi anh chàng này không nói thì thôi, một khi mở miệng thì suy nghĩ cũng mạch lạc rõ ràng đấy chứ.
“Vậy anh biết ai giết anh không?” Lý Nhàn Vân hỏi lại.
“Không ai giết tôi! Tôi chết đói đó? Anh bị ngu à? Tôi là quỷ chết đói đó! Thi thể của tôi đâu! Thi thể đâu!” Kim Quý tiếp tục gào thét.
Cái tên này hơi nóng tính nha.
“Vì sao anh lại quan tâm đến thi thể của mình như vậy?” Lý Nhàn Vân hỏi.
“Không cần anh lo!” Kim Quý gầm thét.
“Vậy tôi không giúp gì được cho anh rồi.” Lý Nhàn Vân ôm lấy cánh tay.
Tên nhóc, bây giờ mày chỉ là một chùm khói, còn muốn hung dữ với ông đây?
Hư ảnh Kim Quý trong sách bay tán loạn một trận.
Đại khái cũng nhận ra rằng mình không thoát khỏi cuốn sách được, không thể bắt lấy Lý Nhàn Vân nên anh ta bất đắc dĩ nói: “Người anh em, giúp tôi một chuyện, trên thi thể tôi có một bản tài liệu, anh phải giúp tôi tìm nó.”
“Tài liệu?” Lý Nhàn Vân buồn cười, lấy một bản tài liệu rồi nói: “Là cái này à?”
Đây chính là thứ anh tìm được từ trên thi thể của Kim Quý.
Bởi vì tàn niệm có gợi ý về tài liệu cho nên sau khi phát hiện thi thể, Lý Nhàn Vân đã chú ý nhìn một hồi, quả nhiên nhận ra bên cạnh thi thể Kim Quý còn có một tập tài liệu.
Lúc ấy tất cả mọi người đều bị dọa cho sợ hãi gần chết, cho nên cũng chẳng ai để ý chuyện Lý Nhàn Vân âm thầm lấy tài liệu kia đi, sau đó trước khi cảnh sát tới, anh đã âm thầm bỏ nó vào trong xe của mình.
“Đúng! Đúng! Chính là nó đó!” Kim Quý nói với vẻ cực kỳ vui mừng.
Lý Nhàn Vân mở tài liệu ra.
Lúc trước anh chỉ vội vàng lấy tài liệu đi chứ cũng chưa kịp nhìn, giờ này mở ra mới thấy trên đó là một báo cáo tài chính.
Bên trên viết là Nhà máy thực phẩm Lợi Dân.
Đây là tình huống gì đây?
Lý Nhàn Vân nhíu mày nhìn về phía Kim Quý: “Cuối cùng thì đây là nơi nào vậy?”
Kim Quý ngơ ngác.
Anh ta lắc đầu: “Tôi nhớ không ra... không nhớ được!”
Anh ta ôm đầu la to.
Lý Nhàn Vân nghi hoặc: “Vậy anh muốn tìm cái này làm gì?”
Kim Quý ngẩn ngơ nhìn anh: “Không biết.”
Mả cha nó!
Cái gì cũng không biết mà anh còn đòi con khỉ gì?
Lý Nhàn Vân đành phải hỏi lại: “Vậy bây giờ anh cần tôi làm gì cho anh đây?”
Kim Quý lại ngơ ngác thêm lần nữa.
Anh ta nhìn chằm chằm xấp tài liệu trong tay Lý Nhàn Vân rồi vươn tay ra, ngay vào lúc chạm vào nó, thân thể Kim Quý bỗng nhiên hóa thành một chùm sương mù.
Sau đó phiêu diêu một hồi, khói xanh tán đi.
Kim Quý đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ có đồ án của anh ta lại xuất hiện trong U Phù Quỷ Lục.
Đồng thời, trên U Phù Quỷ Lục cũng hiện ra chữ viết.
Cả đêm không ngủ nhưng tinh thần của Lý Nhàn Vân cũng không tệ.
Về đến nhà, anh lấy U Phù Quỷ Lục ra.
Trên U Phù Quỷ Lục đã xuất hiện những thay đổi mới.
“Tàn niệm hoàn thành.”
“Chờ siêu độ.”
Mà bên dưới chữ triện đã xuất hiện một ký hiệu mới.
Chú Độ Vong.
So với chú Phược Quỷ thì Độ Vong chú này trong có vẻ càng phức tạp hơn nhiều.
Cho nên lúc ấy Lý Nhàn Vân cũng không thể sử dụng được, chỉ có thể đợi đến bây giờ thôi.
Vào lúc này, anh nhẹ nhàng cắt đứt tay mình, lấy chút máu, cẩn thận vẽ từng nét chú Độ Vong.
Không cẩn thận làm sai đi một tẹo.
“Toang rồi!” Lý Nhàn Vân bất đắc dĩ lau đi rồi vẽ lại.
Cuối cùng lần thứ hai cũng vẽ thành công rồi.
Chỉ thấy bên trên U Phù Quỷ Lục, vong linh du hồn của Kim Quý hiện ra từ trong sách.
Bóng dáng trôi nổi giữa không trung, chỉ còn lại một sợi khói xanh là kết nối với sách.
Tiếp theo nên làm thế nào đây?
Lý Nhàn Vân hơi không rõ.
Anh nhìn con quỷ, quỷ cũng nhìn anh.
Đôi bên mắt to trừng mắt nhỏ, trông đều có hơi ngờ nghệch như nhau.
Lý Nhàn Vân bất đắc dĩ. Trong tiểu thuyết, mỗi khi gặp được kỳ ngộ đều sẽ có giải thích và phương pháp sử dụng, vì sao chỉ có anh là lại không may như vậy chứ, chịu không nói rõ gì hết?
Anh nhún vai: “À này... Bây giờ chắc là anh có thể đi rồi?”
Đi?
Kim Quý ngờ nghệch gãi đầu một cái sau đó buông tay nhún vai.
Lý Nhàn Vân bất đắc dĩ: “Anh có biết nói chuyện không?”
Kim Quý gật đầu.
Gật đầu thì anh nói đi chứ!
Lý Nhàn Vân nói: “Vậy tiếp theo đây tôi phải làm thế nào?”
Kim Quý cũng nổi giận: “Bà mẹ nó làm sao tôi biết được? Cuối cùng thì anh là ai, đưa ông đây đi đến đâu rồi? Thi thể của tôi đâu! Thi thể của tôi đâu!”
Hở...
Lý Nhàn Vân trợn mắt nhìn: “Cho nên anh cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào?”
“Lão tử là quỷ mới, còn chưa đi đến quỷ môn quan, quy tắc gì đó không biết gì hết, anh hỏi tôi thì tôi biết biết hỏi con quỷ nào đây!” Kim Quý cáu điên lên.
Ôi anh chàng này không nói thì thôi, một khi mở miệng thì suy nghĩ cũng mạch lạc rõ ràng đấy chứ.
“Vậy anh biết ai giết anh không?” Lý Nhàn Vân hỏi lại.
“Không ai giết tôi! Tôi chết đói đó? Anh bị ngu à? Tôi là quỷ chết đói đó! Thi thể của tôi đâu! Thi thể đâu!” Kim Quý tiếp tục gào thét.
Cái tên này hơi nóng tính nha.
“Vì sao anh lại quan tâm đến thi thể của mình như vậy?” Lý Nhàn Vân hỏi.
“Không cần anh lo!” Kim Quý gầm thét.
“Vậy tôi không giúp gì được cho anh rồi.” Lý Nhàn Vân ôm lấy cánh tay.
Tên nhóc, bây giờ mày chỉ là một chùm khói, còn muốn hung dữ với ông đây?
Hư ảnh Kim Quý trong sách bay tán loạn một trận.
Đại khái cũng nhận ra rằng mình không thoát khỏi cuốn sách được, không thể bắt lấy Lý Nhàn Vân nên anh ta bất đắc dĩ nói: “Người anh em, giúp tôi một chuyện, trên thi thể tôi có một bản tài liệu, anh phải giúp tôi tìm nó.”
“Tài liệu?” Lý Nhàn Vân buồn cười, lấy một bản tài liệu rồi nói: “Là cái này à?”
Đây chính là thứ anh tìm được từ trên thi thể của Kim Quý.
Bởi vì tàn niệm có gợi ý về tài liệu cho nên sau khi phát hiện thi thể, Lý Nhàn Vân đã chú ý nhìn một hồi, quả nhiên nhận ra bên cạnh thi thể Kim Quý còn có một tập tài liệu.
Lúc ấy tất cả mọi người đều bị dọa cho sợ hãi gần chết, cho nên cũng chẳng ai để ý chuyện Lý Nhàn Vân âm thầm lấy tài liệu kia đi, sau đó trước khi cảnh sát tới, anh đã âm thầm bỏ nó vào trong xe của mình.
“Đúng! Đúng! Chính là nó đó!” Kim Quý nói với vẻ cực kỳ vui mừng.
Lý Nhàn Vân mở tài liệu ra.
Lúc trước anh chỉ vội vàng lấy tài liệu đi chứ cũng chưa kịp nhìn, giờ này mở ra mới thấy trên đó là một báo cáo tài chính.
Bên trên viết là Nhà máy thực phẩm Lợi Dân.
Đây là tình huống gì đây?
Lý Nhàn Vân nhíu mày nhìn về phía Kim Quý: “Cuối cùng thì đây là nơi nào vậy?”
Kim Quý ngơ ngác.
Anh ta lắc đầu: “Tôi nhớ không ra... không nhớ được!”
Anh ta ôm đầu la to.
Lý Nhàn Vân nghi hoặc: “Vậy anh muốn tìm cái này làm gì?”
Kim Quý ngẩn ngơ nhìn anh: “Không biết.”
Mả cha nó!
Cái gì cũng không biết mà anh còn đòi con khỉ gì?
Lý Nhàn Vân đành phải hỏi lại: “Vậy bây giờ anh cần tôi làm gì cho anh đây?”
Kim Quý lại ngơ ngác thêm lần nữa.
Anh ta nhìn chằm chằm xấp tài liệu trong tay Lý Nhàn Vân rồi vươn tay ra, ngay vào lúc chạm vào nó, thân thể Kim Quý bỗng nhiên hóa thành một chùm sương mù.
Sau đó phiêu diêu một hồi, khói xanh tán đi.
Kim Quý đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ có đồ án của anh ta lại xuất hiện trong U Phù Quỷ Lục.
Đồng thời, trên U Phù Quỷ Lục cũng hiện ra chữ viết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.