Chương 22: Viện Dưỡng Lão (1)
Duyên Phận 0
18/07/2023
Nghe nói như vậy, người phụ nữ còn muốn mắng nữa nhưng người đàn ông lại lập tức bịt miệng vợ lại: “Bà nội của tôi ơi, bà đừng có làm loạn, có chuyện gì thì phối hợp với đồng chí cảnh sát một chút không được à? Chúng ta đến để tìm con trai chứ không phải đến để gây chuyện!”
Nói rồi nài ép lôi vợ mình đi.
Đưa mắt nhìn hai vợ chồng này rời đi, Tôn Thi hừ lạnh một tiếng: “Cái quái gì vậy.”
Vừa nghiêng đầu đã thấy Lý Nhàn Vân đang đứng ở sau lưng cô, nhìn hai vợ chồng rời đi rồi mỉm cười.
Tôn Thi tò mò nhìn anh, giờ phút này hai người cách nhau rất gần, chóp mũi cũng sắp đụng vào nhau.
Lý Nhàn Vân ngửa đầu về phía sau rồi trao cho Tôn Thi một nụ cười vô hại, lại quay về ngồi xuống.
Tôn Thi nhét tay vào trong túi quần, ung dung lắc lư đi đến bên cạnh Lý Nhàn Vân: “Anh đã gặp hai người kia rồi à?”
“Chưa từng.” Lý Nhàn Vân lắc đầu.
Tôn Thi liếc mắt nhìn anh, đừng nói những cái khác, dáng vẻ liếc mắt này trông có vẻ xinh đẹp vô cùng: “Nhưng tôi thấy ánh mắt anh nhìn bọn họ, không giống không quen biết.”
Lý Nhàn Vân cười một tiếng: “Lúc viết văn mô tả người, tôi cũng thường viết ánh mắt sẽ bộc lộ tình cảm, nhưng thật ra tôi không tin điều này, biết sao không? Một người nào có chỉ cần có tố chất tâm lý tốt một chút thì đều không cần phải huấn luyện, rất dễ dàng che giấu được ánh mắt của mình, cái gọi là quan sát ánh mắt của đối phương để phán đoán phải chăng là một lời nói dối mà thôi, thật ra nó là một phương pháp không đáng tin chút nào.”
“Ý anh nói anh là loại người có tố chất tâm lý tốt đó à?” Tôn Thi cười.
Lý Nhàn Vân trả lời: “Ít nhất thì cô vẫn không nhìn ra được lời nói trong ánh mắt của tôi.”
“Ồ? Vậy hàm ý thật sự của anh là gì?”
“Cô rất xinh đẹp, đây là ánh mắt háo sắc.”
“Dám đùa giỡn cảnh sát? Có tin tôi còng tay anh không!” Tôn Thi gào lên.
Lý Nhàn Vân thở dài: “Cô xem phim Nữ cảnh sát xinh đẹp quá rồi đúng không, có năng lực hay không thì tôi không biết, nhưng xinh đẹp thì chắc chắn rồi đó.”
...
Bởi vì Lý Nhàn Vân chủ động trả tài liệu lại cho nên không bị vướng tội danh tự ý cất giữ vật chứng, chỉ là cảnh cáo bằng miệng, muốn lần sau anh phải cẩn thận hơn một chút.
Ra khỏi cục Cảnh sát, Lý Nhàn Vân lái xe suốt đường đi, nửa tiếng sau, anh đến viện dưỡng lão Ngũ An Sơn.
Vừa dừng xe xong đã thấy xe cảnh sát thế mà cũng chạy tới.
Tôn Thi bước từ trên xe xuống nhìn thấy Lý Nhàn Vân thì ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây vậy?”
Lý Nhàn Vân không ngờ Tôn Thi cũng chạy đến đây, gãi gãi đầu một cái: “Nhà đó có người chết, tiến độ quay phim của đoàn làm phim bị ảnh hưởng, tôi đến tìm bà để đòi tiền.”
Tôn Thi nghe xong thì tự nhiên không biết vì sao lại tức giận: “Anh có phải con người không vậy? Bà ấy chết chồng chết con, bản thân cũng bị đột quỵ, bây giờ chỉ có một người thân chăm sóc mà thôi, vậy mà các người còn muốn đòi tiền?”
“Tốt xấu gì cũng phải trả lại một chút chứ.” Lý Nhàn Vân muốn tìm cớ đi vào viện dưỡng lão, đành phải đóng vai vô sỉ.
Tôn Thi nhìn Lý Nhàn Vân bằng ánh mắt hung dữ một cái rồi đẩy cửa viện dưỡng lão ra.
Lý Nhàn Vân đi theo Tôn Thi bước vào, nhìn quanh bốn phía.
Dĩ nhiên anh không đến để đòi tiền thuê địa điểm cho đoàn làm phim, chuyện đó có liên quan gì đến anh đâu.
Sử dụng điểm công đức đã mở một cánh cửa hứng thú cho Lý Nhàn Vân... Cái này đúng là kỳ ngộ mà!
Không cần hỏi, công đức chính là pháp lực của mình, điểm tích lũy, năng lượng, thần lực, quỷ lực hoặc là tùy tiện chọn một món đồ chơi gì đó.
Mặc dù trông còn kém xa với các bảo bối có thể lên trời xuống biển như trong tiểu thuyết, còn mất điểm tích lũy khi sử dụng nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là không có.
Quan trọng nhất là nơi này không phải thế giới dị năng!
Sự vật đều có tính tương đối, tại thế giới có siêu năng lực, tất nhiên siêu năng lực càng mạnh là càng tốt.
Nhưng ở thế giới không có siêu năng lực, cho dù chức năng có yếu hơn nữa nhưng chỉ cần trên đời này chỉ có anh có được thì ta chính là độc nhất trên đời này.
Cho nên trước kiểu tình huống này, làm sao để chọn còn cần phải hỏi sao?
Đã có thêm một người mất tích, nói không chừng đã biến thành quỷ rồi, cho nên cần tìm kiếm một phen.
Về phần có làm được gì hay không... chậc, bắt trước đi rồi nói sau.
Vào thời khắc bước vào viện dưỡng lão, Lý Nhàn Vân và Tôn Thi đã nhìn thấy một bà lão đang ngồi trên xe lăn, bên cạnh bà lão còn có một người phụ nữ trung niên khoảng ba bốm mươi tuổi đang gọt trái cây cho bà lão.
Người phụ nữ trung niên tên là Chu Ái Anh, là người thân của bà lão.
Nói rồi nài ép lôi vợ mình đi.
Đưa mắt nhìn hai vợ chồng này rời đi, Tôn Thi hừ lạnh một tiếng: “Cái quái gì vậy.”
Vừa nghiêng đầu đã thấy Lý Nhàn Vân đang đứng ở sau lưng cô, nhìn hai vợ chồng rời đi rồi mỉm cười.
Tôn Thi tò mò nhìn anh, giờ phút này hai người cách nhau rất gần, chóp mũi cũng sắp đụng vào nhau.
Lý Nhàn Vân ngửa đầu về phía sau rồi trao cho Tôn Thi một nụ cười vô hại, lại quay về ngồi xuống.
Tôn Thi nhét tay vào trong túi quần, ung dung lắc lư đi đến bên cạnh Lý Nhàn Vân: “Anh đã gặp hai người kia rồi à?”
“Chưa từng.” Lý Nhàn Vân lắc đầu.
Tôn Thi liếc mắt nhìn anh, đừng nói những cái khác, dáng vẻ liếc mắt này trông có vẻ xinh đẹp vô cùng: “Nhưng tôi thấy ánh mắt anh nhìn bọn họ, không giống không quen biết.”
Lý Nhàn Vân cười một tiếng: “Lúc viết văn mô tả người, tôi cũng thường viết ánh mắt sẽ bộc lộ tình cảm, nhưng thật ra tôi không tin điều này, biết sao không? Một người nào có chỉ cần có tố chất tâm lý tốt một chút thì đều không cần phải huấn luyện, rất dễ dàng che giấu được ánh mắt của mình, cái gọi là quan sát ánh mắt của đối phương để phán đoán phải chăng là một lời nói dối mà thôi, thật ra nó là một phương pháp không đáng tin chút nào.”
“Ý anh nói anh là loại người có tố chất tâm lý tốt đó à?” Tôn Thi cười.
Lý Nhàn Vân trả lời: “Ít nhất thì cô vẫn không nhìn ra được lời nói trong ánh mắt của tôi.”
“Ồ? Vậy hàm ý thật sự của anh là gì?”
“Cô rất xinh đẹp, đây là ánh mắt háo sắc.”
“Dám đùa giỡn cảnh sát? Có tin tôi còng tay anh không!” Tôn Thi gào lên.
Lý Nhàn Vân thở dài: “Cô xem phim Nữ cảnh sát xinh đẹp quá rồi đúng không, có năng lực hay không thì tôi không biết, nhưng xinh đẹp thì chắc chắn rồi đó.”
...
Bởi vì Lý Nhàn Vân chủ động trả tài liệu lại cho nên không bị vướng tội danh tự ý cất giữ vật chứng, chỉ là cảnh cáo bằng miệng, muốn lần sau anh phải cẩn thận hơn một chút.
Ra khỏi cục Cảnh sát, Lý Nhàn Vân lái xe suốt đường đi, nửa tiếng sau, anh đến viện dưỡng lão Ngũ An Sơn.
Vừa dừng xe xong đã thấy xe cảnh sát thế mà cũng chạy tới.
Tôn Thi bước từ trên xe xuống nhìn thấy Lý Nhàn Vân thì ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây vậy?”
Lý Nhàn Vân không ngờ Tôn Thi cũng chạy đến đây, gãi gãi đầu một cái: “Nhà đó có người chết, tiến độ quay phim của đoàn làm phim bị ảnh hưởng, tôi đến tìm bà để đòi tiền.”
Tôn Thi nghe xong thì tự nhiên không biết vì sao lại tức giận: “Anh có phải con người không vậy? Bà ấy chết chồng chết con, bản thân cũng bị đột quỵ, bây giờ chỉ có một người thân chăm sóc mà thôi, vậy mà các người còn muốn đòi tiền?”
“Tốt xấu gì cũng phải trả lại một chút chứ.” Lý Nhàn Vân muốn tìm cớ đi vào viện dưỡng lão, đành phải đóng vai vô sỉ.
Tôn Thi nhìn Lý Nhàn Vân bằng ánh mắt hung dữ một cái rồi đẩy cửa viện dưỡng lão ra.
Lý Nhàn Vân đi theo Tôn Thi bước vào, nhìn quanh bốn phía.
Dĩ nhiên anh không đến để đòi tiền thuê địa điểm cho đoàn làm phim, chuyện đó có liên quan gì đến anh đâu.
Sử dụng điểm công đức đã mở một cánh cửa hứng thú cho Lý Nhàn Vân... Cái này đúng là kỳ ngộ mà!
Không cần hỏi, công đức chính là pháp lực của mình, điểm tích lũy, năng lượng, thần lực, quỷ lực hoặc là tùy tiện chọn một món đồ chơi gì đó.
Mặc dù trông còn kém xa với các bảo bối có thể lên trời xuống biển như trong tiểu thuyết, còn mất điểm tích lũy khi sử dụng nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là không có.
Quan trọng nhất là nơi này không phải thế giới dị năng!
Sự vật đều có tính tương đối, tại thế giới có siêu năng lực, tất nhiên siêu năng lực càng mạnh là càng tốt.
Nhưng ở thế giới không có siêu năng lực, cho dù chức năng có yếu hơn nữa nhưng chỉ cần trên đời này chỉ có anh có được thì ta chính là độc nhất trên đời này.
Cho nên trước kiểu tình huống này, làm sao để chọn còn cần phải hỏi sao?
Đã có thêm một người mất tích, nói không chừng đã biến thành quỷ rồi, cho nên cần tìm kiếm một phen.
Về phần có làm được gì hay không... chậc, bắt trước đi rồi nói sau.
Vào thời khắc bước vào viện dưỡng lão, Lý Nhàn Vân và Tôn Thi đã nhìn thấy một bà lão đang ngồi trên xe lăn, bên cạnh bà lão còn có một người phụ nữ trung niên khoảng ba bốm mươi tuổi đang gọt trái cây cho bà lão.
Người phụ nữ trung niên tên là Chu Ái Anh, là người thân của bà lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.