Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Khách Hàng Nước Ngoài Khóc Lóc Gọi Ta Là Đại Lão
Chương 7: Rốt Cuộc Là Cô Biết Chuyện Này Kiểu Gì
Đường Y Y
03/12/2024
Lâm Hi thì không thèm để ý tới, tầm mắt đảo qua xe dừng lại, bỗng nhiên đi về phía chiếc xe cuối cùng.
Gõ nhẹ cửa xe, cô mở miệng nói với tài xế.
“Phố mai táng, có đi không?”
Tài xế tên là Đinh Bằng, nghe thấy thế thì sửng sốt, không chắc chắn dò hỏi.
“Cô gái nhỏ, cô thật sự muốn đến phố mai táng sao? Nơi đó buổi tối không đi được.”
Lâm Hi không truy hỏi vì sao, nghĩ một lát dứt khoát sửa miệng: “Anh đưa tôi tới gần khu đó là được.”
Gần khu phố mai táng có mấy tiểu khu, nhưng bởi vì quy mô không rộng, cộng thêm “thanh danh” của phố mai táng quá vang, thỉnh thoảng có một số người không biết rõ địa chủ cụ thể lắm chỉ nói gần con phố mai táng.
Đinh Bằng cho rằng Lâm Hi cũng là như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hơn nữa trùng hợp chính là nhà anh ta cũng ở gần đó, ở con phố ngay bên cạnh phố mai táng.
Chẳng qua không nghĩ tới anh ta đều tính toán lái xe về nhà, còn có thể kiếm được một vụ làm ăn.
Nhưng mà cho dù không có Lâm Hi, Đinh Bằng cũng sẽ đi hướng đó, cho nên khi tính chi phí, anh ta tính toán chỉ thu phí dầu, sau đó để Lâm Hi ở cửa tiểu khu nhà anh ta, phòng bảo vệ ở tiểu khu có người trực ban 24 giờ, cũng có thể trông chừng cô.
Rất nhanh Lâm Hi ngồi trên xe, xe ở trong bóng đêm nhanh chóng lái về phía xa.
Ga tàu hỏa cách nhà Đinh Bằng 40 phút lộ trình, nhưng ban đêm xe ít con đường thông suốt, chỉ 30 phút đã tới tiểu khu.
Xe dừng lại, Đinh Bằng báo tiền xe, sau đó đưa mã chuyển tiền cho Lâm Hi theo thói quen.
Kết quả Lâm Hi lại trực tiếp lấy tiền mặt ra.
Đinh Bằng sửng sốt, như không nghĩ tới hiện giờ người trẻ tuổi còn không thanh toán online.
Khi nhận tiền mặt, Đinh Bằng thậm chí có loại cảm giác không biết tiền.
Khi anh ta đang dựa vào ánh sáng đánh giá tiền, Lâm Hi lại đưa cho anh ta một thứ, một vật nho nhỏ, dùng giấy gấp thành hình tam giác, hình như là…
Bùa hộ mệnh từng thấy trong phim truyền hình?
Đinh Bằng ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
Tầm mắt Lâm Hi đảo qua cung con cái của anh ta, giải thích:
“Có phải gần đây con trai út của anh không thoải mái, ban đêm thường khóc hay không, cầm thứ này về nhà để đứa bé mang theo người sẽ không sao.”
Sau khi nói xong Lâm Hi xoay người rời đi, mà Đinh Bằng thì đang đắm chìm trong khiếp sợ rất lớn.
Sao cô biết gần đây con trai nhà mình không thoải mái, buổi tối còn luôn khóc?
Hơn nữa cô còn nói con trai út, nói cách khác Lâm Hi biết mình không chỉ có một đứa con!
Đinh Bằng có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên mình gặp Lâm Hi, hơn nữa trên đường đi anh ta cũng không có giao lưu gì với Lâm Hi, càng không để lộ tình hình nhà mình với cô.
Rốt cuộc là cô biết chuyện này kiểu gì…
Đinh Bằng lấy lại tinh thần, muốn cẩn thận hỏi lại nhưng vừa ngẩng đầu, Lâm Hi đã không thấy bóng dáng.
Năm phút sau, Đinh Bằng vẻ mặt kỳ lạ về đến nhà.
Vừa mới vào cửa, thì bị tiếng khóc trong phòng ngủ truyền ra kéo suy nghĩ trở về.
Nghe con trai út khóc khàn cả giọng, bả vai Đinh Bằng suy sụp mạnh xuống.
Con trai vẫn đang khóc, nửa đêm không có chuyển biến tốt đẹp.
Gõ nhẹ cửa xe, cô mở miệng nói với tài xế.
“Phố mai táng, có đi không?”
Tài xế tên là Đinh Bằng, nghe thấy thế thì sửng sốt, không chắc chắn dò hỏi.
“Cô gái nhỏ, cô thật sự muốn đến phố mai táng sao? Nơi đó buổi tối không đi được.”
Lâm Hi không truy hỏi vì sao, nghĩ một lát dứt khoát sửa miệng: “Anh đưa tôi tới gần khu đó là được.”
Gần khu phố mai táng có mấy tiểu khu, nhưng bởi vì quy mô không rộng, cộng thêm “thanh danh” của phố mai táng quá vang, thỉnh thoảng có một số người không biết rõ địa chủ cụ thể lắm chỉ nói gần con phố mai táng.
Đinh Bằng cho rằng Lâm Hi cũng là như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hơn nữa trùng hợp chính là nhà anh ta cũng ở gần đó, ở con phố ngay bên cạnh phố mai táng.
Chẳng qua không nghĩ tới anh ta đều tính toán lái xe về nhà, còn có thể kiếm được một vụ làm ăn.
Nhưng mà cho dù không có Lâm Hi, Đinh Bằng cũng sẽ đi hướng đó, cho nên khi tính chi phí, anh ta tính toán chỉ thu phí dầu, sau đó để Lâm Hi ở cửa tiểu khu nhà anh ta, phòng bảo vệ ở tiểu khu có người trực ban 24 giờ, cũng có thể trông chừng cô.
Rất nhanh Lâm Hi ngồi trên xe, xe ở trong bóng đêm nhanh chóng lái về phía xa.
Ga tàu hỏa cách nhà Đinh Bằng 40 phút lộ trình, nhưng ban đêm xe ít con đường thông suốt, chỉ 30 phút đã tới tiểu khu.
Xe dừng lại, Đinh Bằng báo tiền xe, sau đó đưa mã chuyển tiền cho Lâm Hi theo thói quen.
Kết quả Lâm Hi lại trực tiếp lấy tiền mặt ra.
Đinh Bằng sửng sốt, như không nghĩ tới hiện giờ người trẻ tuổi còn không thanh toán online.
Khi nhận tiền mặt, Đinh Bằng thậm chí có loại cảm giác không biết tiền.
Khi anh ta đang dựa vào ánh sáng đánh giá tiền, Lâm Hi lại đưa cho anh ta một thứ, một vật nho nhỏ, dùng giấy gấp thành hình tam giác, hình như là…
Bùa hộ mệnh từng thấy trong phim truyền hình?
Đinh Bằng ngẩng đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.
Tầm mắt Lâm Hi đảo qua cung con cái của anh ta, giải thích:
“Có phải gần đây con trai út của anh không thoải mái, ban đêm thường khóc hay không, cầm thứ này về nhà để đứa bé mang theo người sẽ không sao.”
Sau khi nói xong Lâm Hi xoay người rời đi, mà Đinh Bằng thì đang đắm chìm trong khiếp sợ rất lớn.
Sao cô biết gần đây con trai nhà mình không thoải mái, buổi tối còn luôn khóc?
Hơn nữa cô còn nói con trai út, nói cách khác Lâm Hi biết mình không chỉ có một đứa con!
Đinh Bằng có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên mình gặp Lâm Hi, hơn nữa trên đường đi anh ta cũng không có giao lưu gì với Lâm Hi, càng không để lộ tình hình nhà mình với cô.
Rốt cuộc là cô biết chuyện này kiểu gì…
Đinh Bằng lấy lại tinh thần, muốn cẩn thận hỏi lại nhưng vừa ngẩng đầu, Lâm Hi đã không thấy bóng dáng.
Năm phút sau, Đinh Bằng vẻ mặt kỳ lạ về đến nhà.
Vừa mới vào cửa, thì bị tiếng khóc trong phòng ngủ truyền ra kéo suy nghĩ trở về.
Nghe con trai út khóc khàn cả giọng, bả vai Đinh Bằng suy sụp mạnh xuống.
Con trai vẫn đang khóc, nửa đêm không có chuyển biến tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.